#BooMew
Tư Noãn Noãn nhìn Lê Bá Sâm không nhanh không chậm nói.
" Không phải anh rất muốn sao? " sau đó tiến lên, đặt tay lên đũng quần, vật nam tính của Lê Bá Sâm đang cương cứng trong đó, lại nói tiếp.
" Tôi có thể giúp anh, anh muốn làm gì tôi cũng được chỉ cần giúp tôi rời nơi này. "
Lê Bá Sâm hai mắt trợn to nhìn bàn tay bé nhỏ của Tư Noãn Noãn đang chạm vào đũng quần của anh. Nghe được cô nói " Giúp Anh " kia môi Lê Bá Sâm khẽ câu lên, không nhanh không chậm nói.
" Cô gan to như vậy tại sao không tự mình rời khỏi. " anh nhìn Tư Noãn Noãn một lúc lâu, phát hiện Tư Noãn Noãn không quá hiền lành như lúc nãy, là một người khá lạnh lại ít nói.
Tư Noãn Noãn nhìn Lê Bá Sâm một lúc lâu mới nói.
" Đã thử, nhưng không được. " dừng một chút lại nói.
" Hai năm trước, tôi bỏ trốn đi chỉ mới một ngày, họ lại bắt được tôi, đánh đập tôi, tay phải tôi từng bị gãy, vì không chăm sóc cũng như uống thuốc kỹ lưỡng nên mỗi khi trời lạnh tay lại đau nhức lên.
Tôi lại bị bỏ đói ba ngày vì tôi về trễ, ngày thi đại học quần áo tử tế lại bị xé rách. Tối lại còn phải làm cả đóng bài tập cho Tư Chân Châu mà không ngủ.
Trường học khá xa, lại đi chiếc xe đạp cũ, chậm lại còn không có áo mưa, ngày đó mưa to đến nổi tôi đạp hơn 2 tiếng gần 3 tiếng mới về đến nhà.
Tay đau làm vỡ chén lại bị đánh... "
Nhìn Lê Bá Sâm lại hỏi.
" Anh có từng bệnh đến liệt giường sắp chết, họ mới gọi bác sĩ kiểm tra điều trị không! Anh có từng bị đánh đến máu me bê bếch nhưng vẫn bắt làm việc nhà không? Anh từng vì bận học nên về quá sáu giờ tối liền bị bỏ đói không? Anh lại từng phải bận toàn đồ cũ của người khác hơn mười năm không? Anh lại từng dầm mưa suốt tháng mưa không? Anh từng đói đến nổi một hột cơm cũng không có không? Tôi vẫn đang bị đây... "
Lê Bá Sâm nghe Tư Noãn Noãn nói, con ngươi động, cảm xúc trong lòng lại hỗn độn. Anh lại hỏi.
" Sao không báo với cảnh sát. "
" Hàng xóm có báo, báo hơn chục lần không ai giúp cũng không ai tới. Tôi từng báo bên nhà trường cũng y như vậy. " nghĩ ra cái gì đó Tư Noãn Noãn lại nói.
" Tôi có thể làm việc, chỉ cần anh không bỏ đói hay để tôi lạnh là được, và đừng đánh đập tôi, tôi ghét... sẹo... "
Nghe đến sẹo, mắt Lê Bá Sâm khẽ nheo lại nói.
" Cởi đồ ra. "
Tư Noãn Noãn mím môi, hai mắt trợn to nhưng vẫn cởi bộ váy đang bận ra. Bộ váy vừa rơi xuống, Lê Bá Sâm hai mắt trợn to không tin được.
Tay phải của Tư Noãn Noãn có sẹo rất rõ, lưng lại chi chít vô số vết thương và sẹo lớn nhỏ đủ thứ, lại dưới đùi có một vết sẹo rất to ở đó. Lê Bá Sâm khẽ đụng vào hỏi.
" Cái này bị gì? "
" Tư Chân Châu gạch, năm học lớp mười hai, chính là năm trước Tư Chân Châu sinh nhật tròn mười lăm khách đến không đủ tức giận liền gạch đùi tôi. " nghĩ nghĩ lại nói.
" Không phải tôi đứng yên cho gạch, chính là không kịp chạy đã bị. "
Lê Bá Sâm nhìn Tư Noãn Noãn, không nghĩ tới cô sống một cuộc sống như vậy.
Nhìn Lê Bá Sâm không nói gì, Tư Noãn Noãn khẽ nói.
" Anh đáp ứng điều kiện của tôi không? "
" Điều kiện? "
" Bắt Tư Khả Minh kí tên vào giấy không nhận tôi lại, và không có quyền can thiệp vào tôi. Và cả lấy lại 52% cổ phần của Tư Thị mà mẹ để lại cho tôi. "
Nghĩ nghĩ lại nói.
" Anh có thể liên hệ Luật Sư Lam để lấy bản di chúc mẹ để lại cho tôi xem. "
Như là thấy gì đó sai sai, Tư Noãn Noãn lại nói.
" Hình như không phải một điều kiến mà là hai nhĩ? "
Lê Bá Sâm vừa nghe Tư Noãn Noãn vừa nói vừa trả lời, không khỏi cười thành tiếng. Gật đầu đáp ứng. Dù Tư Noãn Noãn có không nói anh cũng nhất định không để Tư Gia với quan hệ gì với cô nữa.
Nói xong, Tư Noãn Noãn và Lê Bá Sâm đi ra, chính là đã nữa tiếng trôi qua. Lê Bá Sâm bước sau Tư Noãn Noãn hai bước khẽ nhìn bóng dáng tịch mịch gầy gò của cô, thầm nhớ tới cái lúc Tư Noãn Noãn mặt không biểu tình nói những chuyện cô phải chịu cho anh nghe như thể đang kể chuyện của người khác mà không phải cô vậy. Anh thầm nói " Rốt cuộc là ai lại khiến một người như cô vô tâm vô tình như vậy? "
Đi một lúc, khi sắp xuống dưới, Tư Noãn Noãn dừng lại nói.
" Anh không tin có thể điều tra, bên Nội tôi rất tham tiền chỉ cần cho tiền họ nhất định sẽ nói cho anh nghe. " dứt câu, cước bộ nhanh hơn đi xuống, khôi phục lại bộ dáng sợ hãi như thường ngày của cô.
Lê Bá Sâm từ trên cao nhìn xuống thân ảnh nhỏ bé của Tư Noãn Noãn, rồi lại nhìn sang hướng trái, mắt khẽ nheo lại sắc bén nhìn chằm chằm Tư Khả Minh.
" Có nhân gặp quả " nhất định Tư Khả Minh sớm muộn gì cũng sẽ bị trừng phạt.
••••••••••••
Nhớ Like và Bỏ Phiếu ủng hộ Boo nha ^^!
Tư Noãn Noãn nhìn Lê Bá Sâm không nhanh không chậm nói.
" Không phải anh rất muốn sao? " sau đó tiến lên, đặt tay lên đũng quần, vật nam tính của Lê Bá Sâm đang cương cứng trong đó, lại nói tiếp.
" Tôi có thể giúp anh, anh muốn làm gì tôi cũng được chỉ cần giúp tôi rời nơi này. "
Lê Bá Sâm hai mắt trợn to nhìn bàn tay bé nhỏ của Tư Noãn Noãn đang chạm vào đũng quần của anh. Nghe được cô nói " Giúp Anh " kia môi Lê Bá Sâm khẽ câu lên, không nhanh không chậm nói.
" Cô gan to như vậy tại sao không tự mình rời khỏi. " anh nhìn Tư Noãn Noãn một lúc lâu, phát hiện Tư Noãn Noãn không quá hiền lành như lúc nãy, là một người khá lạnh lại ít nói.
Tư Noãn Noãn nhìn Lê Bá Sâm một lúc lâu mới nói.
" Đã thử, nhưng không được. " dừng một chút lại nói.
" Hai năm trước, tôi bỏ trốn đi chỉ mới một ngày, họ lại bắt được tôi, đánh đập tôi, tay phải tôi từng bị gãy, vì không chăm sóc cũng như uống thuốc kỹ lưỡng nên mỗi khi trời lạnh tay lại đau nhức lên.
Tôi lại bị bỏ đói ba ngày vì tôi về trễ, ngày thi đại học quần áo tử tế lại bị xé rách. Tối lại còn phải làm cả đóng bài tập cho Tư Chân Châu mà không ngủ.
Trường học khá xa, lại đi chiếc xe đạp cũ, chậm lại còn không có áo mưa, ngày đó mưa to đến nổi tôi đạp hơn 2 tiếng gần 3 tiếng mới về đến nhà.
Tay đau làm vỡ chén lại bị đánh... "
Nhìn Lê Bá Sâm lại hỏi.
" Anh có từng bệnh đến liệt giường sắp chết, họ mới gọi bác sĩ kiểm tra điều trị không! Anh có từng bị đánh đến máu me bê bếch nhưng vẫn bắt làm việc nhà không? Anh từng vì bận học nên về quá sáu giờ tối liền bị bỏ đói không? Anh lại từng phải bận toàn đồ cũ của người khác hơn mười năm không? Anh lại từng dầm mưa suốt tháng mưa không? Anh từng đói đến nổi một hột cơm cũng không có không? Tôi vẫn đang bị đây... "
Lê Bá Sâm nghe Tư Noãn Noãn nói, con ngươi động, cảm xúc trong lòng lại hỗn độn. Anh lại hỏi.
" Sao không báo với cảnh sát. "
" Hàng xóm có báo, báo hơn chục lần không ai giúp cũng không ai tới. Tôi từng báo bên nhà trường cũng y như vậy. " nghĩ ra cái gì đó Tư Noãn Noãn lại nói.
" Tôi có thể làm việc, chỉ cần anh không bỏ đói hay để tôi lạnh là được, và đừng đánh đập tôi, tôi ghét... sẹo... "
Nghe đến sẹo, mắt Lê Bá Sâm khẽ nheo lại nói.
" Cởi đồ ra. "
Tư Noãn Noãn mím môi, hai mắt trợn to nhưng vẫn cởi bộ váy đang bận ra. Bộ váy vừa rơi xuống, Lê Bá Sâm hai mắt trợn to không tin được.
Tay phải của Tư Noãn Noãn có sẹo rất rõ, lưng lại chi chít vô số vết thương và sẹo lớn nhỏ đủ thứ, lại dưới đùi có một vết sẹo rất to ở đó. Lê Bá Sâm khẽ đụng vào hỏi.
" Cái này bị gì? "
" Tư Chân Châu gạch, năm học lớp mười hai, chính là năm trước Tư Chân Châu sinh nhật tròn mười lăm khách đến không đủ tức giận liền gạch đùi tôi. " nghĩ nghĩ lại nói.
" Không phải tôi đứng yên cho gạch, chính là không kịp chạy đã bị. "
Lê Bá Sâm nhìn Tư Noãn Noãn, không nghĩ tới cô sống một cuộc sống như vậy.
Nhìn Lê Bá Sâm không nói gì, Tư Noãn Noãn khẽ nói.
" Anh đáp ứng điều kiện của tôi không? "
" Điều kiện? "
" Bắt Tư Khả Minh kí tên vào giấy không nhận tôi lại, và không có quyền can thiệp vào tôi. Và cả lấy lại 52% cổ phần của Tư Thị mà mẹ để lại cho tôi. "
Nghĩ nghĩ lại nói.
" Anh có thể liên hệ Luật Sư Lam để lấy bản di chúc mẹ để lại cho tôi xem. "
Như là thấy gì đó sai sai, Tư Noãn Noãn lại nói.
" Hình như không phải một điều kiến mà là hai nhĩ? "
Lê Bá Sâm vừa nghe Tư Noãn Noãn vừa nói vừa trả lời, không khỏi cười thành tiếng. Gật đầu đáp ứng. Dù Tư Noãn Noãn có không nói anh cũng nhất định không để Tư Gia với quan hệ gì với cô nữa.
Nói xong, Tư Noãn Noãn và Lê Bá Sâm đi ra, chính là đã nữa tiếng trôi qua. Lê Bá Sâm bước sau Tư Noãn Noãn hai bước khẽ nhìn bóng dáng tịch mịch gầy gò của cô, thầm nhớ tới cái lúc Tư Noãn Noãn mặt không biểu tình nói những chuyện cô phải chịu cho anh nghe như thể đang kể chuyện của người khác mà không phải cô vậy. Anh thầm nói " Rốt cuộc là ai lại khiến một người như cô vô tâm vô tình như vậy? "
Đi một lúc, khi sắp xuống dưới, Tư Noãn Noãn dừng lại nói.
" Anh không tin có thể điều tra, bên Nội tôi rất tham tiền chỉ cần cho tiền họ nhất định sẽ nói cho anh nghe. " dứt câu, cước bộ nhanh hơn đi xuống, khôi phục lại bộ dáng sợ hãi như thường ngày của cô.
Lê Bá Sâm từ trên cao nhìn xuống thân ảnh nhỏ bé của Tư Noãn Noãn, rồi lại nhìn sang hướng trái, mắt khẽ nheo lại sắc bén nhìn chằm chằm Tư Khả Minh.
" Có nhân gặp quả " nhất định Tư Khả Minh sớm muộn gì cũng sẽ bị trừng phạt.
••••••••••••
Nhớ Like và Bỏ Phiếu ủng hộ Boo nha ^^!
/268
|