*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
#BooMew
Nhìn Tư Noãn Noãn ngất lịm trên đất, Lê Bá Sâm lúc này mới bừng tỉnh lại, buông Huỳnh Tố My ra, hai chân anh mềm nhũn bò trên đất đi về hướng Tư Noãn Noãn, anh ôm cô lên gọi.
" Noãn Noãn... Noãn Noãn... tỉnh đi em... tỉnh đi em... "
Một đoàn người chạy đến, chỉ thấy Lê Bá Sâm đang ôm lấy Tư Noãn Noãn, hai mắt Tư Noãn Noãn nhắm chặt, còn Lê Bá Sâm thì sợ hãi lo lắng.
" Noãn Noãn... tỉnh... tỉnh lại đi em... "
Anh quay đầu qua nhìn về hướng quản gia Lâm, hai mắt đỏ ửng nghẹn ngào quát.
" Còn không mau gọi xe cứu thương. "
Huỳnh Tố My ngồi cách đó không xa, nhìn chằm chằm hai bên đùi dính máu của Tư Noãn Noãn, môi cô câu lên vui sướng... đứa bé... không nói thì cũng biết đã sảy... mà sảy thai... không phải bất cẩn hay phá thai mà là chính người ba của nó đá...
Hứ... Tư Noãn Noãn... vốn tôi cũng không hề có ý định làm cô tổn thương đau khổ như vậy... chính là có những thứ... nếu không chính mình giành lấy làm sao mà có... cô có khổ sở thì cũng đừng trách tôi... có trách... phải trách Lê Bá Sâm.
Lê Bá Sâm nhìn chằm chằm Tư Noãn Noãn run rẩy khóc lên.
" Noãn Noãn... đừng bỏ anh... đừng bỏ anh... "
" Noãn Noãn... "
Phỉ Vô Dư nghe quản gia Lâm gọi vội vàng chạy đến... bước đến thấy Tư Noãn Noãn đang hôn mê, trái tim anh thắt lại... lại nhìn về Lê Bá Sâm... nhìn bộ dạng khổ sở của anh... Phỉ Vô Dư không thương xót hay cảm thấy gì hết ngoài việc... chán ghét.
" Boss... xe cứu thương đã đến. "
Lê Bá Sâm đang định đứng dậy thì nhũn chân, Phỉ Vô Dư đúng lúc bắt kịp mà ôm kịp Tư Noãn Noãn.
Phỉ Vô Dư nhìn Tư Noãn Noãn trên tay, lại nhìn về Lê Bá Sâm nói.
" Để tôi. "
Lê Bá Sâm có không muốn cũng không thể làm gì vì anh không thể ôm cô đi.
Phỉ Vô Dư đi nhanh về hướng ngoài cổng. Bên này Lê Bá Sâm được quản gia Lâm đở, còn Huỳnh Tố My không một ai để ý.
- --------------
Hoa Thị.
Hoa Tử Khiêm nghe rõ nguộn ngành, tay anh nắm chặt thành nắm đấm, không chần chừ nói.
" Đã sắp xếp chưa? "
Trợ lý gật đầu.
" Tốt... cho người ở đó nhìn Tư Noãn Noãn, đừng để cô ấy bị thương tổn nữa. "
" Đứa bé... nếu mất rồi thì thôi... "
" Boss... "
" Kế hoạch này không thành, còn có kế hoạch khác. "
" Vâng. "
- -------------------
Bệnh Viện.
Tư Noãn Noãn được đưa vào phòng cấp cứu, ở đó tầm hai tiếng đồng hồ. Bên ngoài, lúc này không chỉ có mỗi Lê Bá Sâm, Phỉ Vô Dư còn có Lưu Hà Mi.
Vừa đến bệnh viện, Lưu Hà Mi không giữ mặt mũi ai mà tát mạnh vào Lê Bá Sâm, hai mắt bà đỏ ngầu nhìn chằm chằm anh quát.
" Mày thấy chuyện tốt mà mày làm ra chưa? Tao đã nói nếu không yêu Tư Noãn Noãn thì cho con bé về bên nhà chính... bây giờ thì sao vì mày vì con tiện nhân kia mà chính mày giết chết con của mày... Lê Bá Sâm... mày ăn nói sao với ba mày dưới suối vàng đây hả? "
Lưu Hà Mi tát mạnh lên mặt Lê Bá Sâm, lại đánh liên tục vào vai vào ngực của anh, Lê Bá Sâm một chút phản kháng cũng không có... hai mắt anh đờ đẫn, tim thì như bị hàng chục ngàn kim tiêm đâm vào...
Quản gia Lâm thấy Lưu Hà Mi đánh đến môi Lê Bá Sâm bật máu, ông đau lòng vội vàng ngăn lại.
" Phu nhân... từ từ nói... đừng đánh cậu nữa... chờ mợ ra ngoài rồi nói... "
Lưu Hà Mi lúc này mới dừng lại, hai mắt bà nhìn chằm chằm cánh cửa vẫn đang đóng chặt đó.
Không lâu sau, cánh cửa mở ra.
" Ai là người nhà của bệnh nhân? "
" Là tôi! " Lê Bá Sâm hô lớn.
" Tôi là Chồng của em ấy! "
Bác sĩ nhìn Lê Bá Sâm một lúc, lạnh giọng nói.
" Chúng tôi đã cố hết sức... đứa bé không giữ được. Hiện tại tâm trạng bệnh nhân chưa ổn định, người nhà đợi sáng mai hãy vào thăm. "
Nói xong xoay người rời đi.
Lưu Hà Mi nghe được " đứa bé không giữ được " hai tay bà run rẩy... Lê Bá Sâm mím môi lại không nói gì...
Chính anh... chính anh tự tay giết chết con mình...
Hình ảnh anh đá ngay bụng cô cứ hiện về trong đầu... Lê Bá Sâm khụy gối xuống...
" Noãn Noãn... Noãn Noãn..
- ------------------------------
Bão 7/7 chương.
***Đọc xong rửa mắt luôn:V Boo viết mà Boo khóc luôn chứ đùa híc (((
#BooMew
Nhìn Tư Noãn Noãn ngất lịm trên đất, Lê Bá Sâm lúc này mới bừng tỉnh lại, buông Huỳnh Tố My ra, hai chân anh mềm nhũn bò trên đất đi về hướng Tư Noãn Noãn, anh ôm cô lên gọi.
" Noãn Noãn... Noãn Noãn... tỉnh đi em... tỉnh đi em... "
Một đoàn người chạy đến, chỉ thấy Lê Bá Sâm đang ôm lấy Tư Noãn Noãn, hai mắt Tư Noãn Noãn nhắm chặt, còn Lê Bá Sâm thì sợ hãi lo lắng.
" Noãn Noãn... tỉnh... tỉnh lại đi em... "
Anh quay đầu qua nhìn về hướng quản gia Lâm, hai mắt đỏ ửng nghẹn ngào quát.
" Còn không mau gọi xe cứu thương. "
Huỳnh Tố My ngồi cách đó không xa, nhìn chằm chằm hai bên đùi dính máu của Tư Noãn Noãn, môi cô câu lên vui sướng... đứa bé... không nói thì cũng biết đã sảy... mà sảy thai... không phải bất cẩn hay phá thai mà là chính người ba của nó đá...
Hứ... Tư Noãn Noãn... vốn tôi cũng không hề có ý định làm cô tổn thương đau khổ như vậy... chính là có những thứ... nếu không chính mình giành lấy làm sao mà có... cô có khổ sở thì cũng đừng trách tôi... có trách... phải trách Lê Bá Sâm.
Lê Bá Sâm nhìn chằm chằm Tư Noãn Noãn run rẩy khóc lên.
" Noãn Noãn... đừng bỏ anh... đừng bỏ anh... "
" Noãn Noãn... "
Phỉ Vô Dư nghe quản gia Lâm gọi vội vàng chạy đến... bước đến thấy Tư Noãn Noãn đang hôn mê, trái tim anh thắt lại... lại nhìn về Lê Bá Sâm... nhìn bộ dạng khổ sở của anh... Phỉ Vô Dư không thương xót hay cảm thấy gì hết ngoài việc... chán ghét.
" Boss... xe cứu thương đã đến. "
Lê Bá Sâm đang định đứng dậy thì nhũn chân, Phỉ Vô Dư đúng lúc bắt kịp mà ôm kịp Tư Noãn Noãn.
Phỉ Vô Dư nhìn Tư Noãn Noãn trên tay, lại nhìn về Lê Bá Sâm nói.
" Để tôi. "
Lê Bá Sâm có không muốn cũng không thể làm gì vì anh không thể ôm cô đi.
Phỉ Vô Dư đi nhanh về hướng ngoài cổng. Bên này Lê Bá Sâm được quản gia Lâm đở, còn Huỳnh Tố My không một ai để ý.
- --------------
Hoa Thị.
Hoa Tử Khiêm nghe rõ nguộn ngành, tay anh nắm chặt thành nắm đấm, không chần chừ nói.
" Đã sắp xếp chưa? "
Trợ lý gật đầu.
" Tốt... cho người ở đó nhìn Tư Noãn Noãn, đừng để cô ấy bị thương tổn nữa. "
" Đứa bé... nếu mất rồi thì thôi... "
" Boss... "
" Kế hoạch này không thành, còn có kế hoạch khác. "
" Vâng. "
- -------------------
Bệnh Viện.
Tư Noãn Noãn được đưa vào phòng cấp cứu, ở đó tầm hai tiếng đồng hồ. Bên ngoài, lúc này không chỉ có mỗi Lê Bá Sâm, Phỉ Vô Dư còn có Lưu Hà Mi.
Vừa đến bệnh viện, Lưu Hà Mi không giữ mặt mũi ai mà tát mạnh vào Lê Bá Sâm, hai mắt bà đỏ ngầu nhìn chằm chằm anh quát.
" Mày thấy chuyện tốt mà mày làm ra chưa? Tao đã nói nếu không yêu Tư Noãn Noãn thì cho con bé về bên nhà chính... bây giờ thì sao vì mày vì con tiện nhân kia mà chính mày giết chết con của mày... Lê Bá Sâm... mày ăn nói sao với ba mày dưới suối vàng đây hả? "
Lưu Hà Mi tát mạnh lên mặt Lê Bá Sâm, lại đánh liên tục vào vai vào ngực của anh, Lê Bá Sâm một chút phản kháng cũng không có... hai mắt anh đờ đẫn, tim thì như bị hàng chục ngàn kim tiêm đâm vào...
Quản gia Lâm thấy Lưu Hà Mi đánh đến môi Lê Bá Sâm bật máu, ông đau lòng vội vàng ngăn lại.
" Phu nhân... từ từ nói... đừng đánh cậu nữa... chờ mợ ra ngoài rồi nói... "
Lưu Hà Mi lúc này mới dừng lại, hai mắt bà nhìn chằm chằm cánh cửa vẫn đang đóng chặt đó.
Không lâu sau, cánh cửa mở ra.
" Ai là người nhà của bệnh nhân? "
" Là tôi! " Lê Bá Sâm hô lớn.
" Tôi là Chồng của em ấy! "
Bác sĩ nhìn Lê Bá Sâm một lúc, lạnh giọng nói.
" Chúng tôi đã cố hết sức... đứa bé không giữ được. Hiện tại tâm trạng bệnh nhân chưa ổn định, người nhà đợi sáng mai hãy vào thăm. "
Nói xong xoay người rời đi.
Lưu Hà Mi nghe được " đứa bé không giữ được " hai tay bà run rẩy... Lê Bá Sâm mím môi lại không nói gì...
Chính anh... chính anh tự tay giết chết con mình...
Hình ảnh anh đá ngay bụng cô cứ hiện về trong đầu... Lê Bá Sâm khụy gối xuống...
" Noãn Noãn... Noãn Noãn..
- ------------------------------
Bão 7/7 chương.
***Đọc xong rửa mắt luôn:V Boo viết mà Boo khóc luôn chứ đùa híc (((
/268
|