“Đúng rồi, lời đồn anh ấy không sống được quá 30 tuổi là thật hay giả?”.
“Đương nhiên là giả rồi, không phải đã nói với chị rồi sao?”, Bạch Tinh Nhiên chặn họng cô ta với vẻ không vui.
Bạch Ánh An bị cô chặn cho bực mình, liếc cô: “Sao mày quá khích thế? Anh ấy có sống được qua 30 tuổi không thì liên quan gì mày?”.
Cô ta nói xong thì đột nhiên cười đắc ý: “Nhưng mà dù có là thật thì cũng chẳng sao, Nam Cung Thiên Ân chết rồi, lão phu nhân cũng chẳng sống được bao lâu, đến lúc đó cả nhà Nam Cung sẽ là của tao rồi, nghĩ thôi cũng thấy sung sướng”.
“Nếu chị dùng suy nghĩ này để đi thì chị quá vô tình vô nghĩa”, Bạch Tinh Nhiên không nhịn được quẳng tạp chí trong tay xuống, lườm cô ta bực mình nói: “Sau khi chị vào nhà Nam Cung, Nam Cung Thiên Ân chính là chồng chị, chẳng phải chị nên hết lòng hết dạ chăm sóc anh ấy, khiến anh ấy sống lâu trăm tuổi sao? Làm gì có ai chưa vào cửa đã mong người ta chết sớm, sau đó kế thừa gia sản chứ?”.
“Sao mày lại quá khích rồi? Tao chỉ nói thế thôi”, Bạch Ánh An liếc cô một cái: “Tao đương nhiên cũng mong anh ấy có thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi rồi”.
“Tôi không muốn nói chuyện với chị nữa, chị ra ngoài đi”, Bạch Tinh Nhiên nhấc chăn trùm lên đầu.
Nghe thấy lời này của Bạch Ánh An, cô thực sự tức giận, đương nhiên nhiều hơn cả là buồn lòng, giao Nam Cung Thiên Ân cho người phụ nữ ích kỷ như Bạch Ánh An cô thực sự không yên tâm!
Nhưng dù không yên tâm thì có cách nào chứ?
“Mày có thái độ gì đấy hả? Đây là nhà tao, thế mà mày dám đuổi tao ra?”, Bạch Ánh An tức tối lườm cô đang trùm kín chăn, hoàn toàn không thể chấp nhận việc Bạch Tinh Nhiên lên mặt với mình.
Bạch Tinh Nhiên có quyền gì chứ? Có tư cách gì mà dám ăn nói như vậy với cô ta?
Nhưng dù cô ta tức đến mức sắp nổ phổi, Bạch Tinh Nhiên vẫn không bỏ chăn trên đầu xuống, càng không để ý cô ta.
Điện thoại Bạch Tinh Nhiên đặt trên bàn reo vang, là tiếng chuông thuộc về riêng Nam Cung Thiên Ân, Bạch Tinh Nhiên gần như ngay lập tức chui ra khỏi chăn. Cô vươn tay đang định nhận cuộc gọi thì lại bị Bạch Ánh An cướp trước, điện thoại rơi vào tay cô ta rồi.
Bạch Ánh An liếc mấy chữ “Thiên Ân thiếu gia” trên màn hình, mỉa mai cô: “Sao vừa nghe thấy điện thoại của Thiên Ân thiếu gia thì đã sốt sắng vậy? Không phải mày yêu anh ấy rồi đấy chứ?”.
“Đưa điện thoại cho tôi”, Bạch Tinh Nhiên trợn mắt với cô ta.
Bạch Ánh An vẫn nắm chặt chiếc điện thoại reo liên tục không ngừng trong tay đột nhiên nói: “Cũng đúng, người đàn ông ưu tú như Nam Cung Thiên Ân đến cả tao cũng có thể trúng tiếng sét tình yêu với anh ấy, thì khỏi nói một kẻ nghèo mạt rệp như mày”.
Tiếng chuông cuối cùng cũng ngừng, chỉ có điều không đến 10 giây lại reo, vẫn là tiếng chuông đó, số điện thoại đó.
Bạch Ánh An nắm điện thoại của Bạch Tinh Nhiên trong tay, hơi tức giận, thực sự không ngờ tình cảm của họ đã phát triển tốt đến mức này. Nhưng nghĩ lại thì, tình cảm của họ tốt cũng là việc tốt với cô ta, chứ không phải việc xấu, vì cô ta sắp thay thế Bạch Tinh Nhiên để ở bên Nam Cung Thiên Ân rồi.
Bạch Tinh Nhiên nuốt nước miếng, nhìn cô ta nói: “Bạch đại tiểu thư, tôi nhắc nhở chị, Nam Cung Thiên Ân là đại thiếu gia được chiều hư, từ trước tới giờ chỉ có anh ấy không nghe điện thoại của người khác chứ không có chuyện người khác dám không nhận cuộc gọi của anh ấy, nếu chị không muốn anh ấy tức đến mức đến nhà họ Bạch, thì tốt nhất là trả điện thoại cho tôi”.
Bạch Ánh An nghe thấy cô nói vậy thì thực sự hơi sợ, nhỡ Nam Cung Thiên Ân đến đây thật thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của bọn họ.
Cô ta miễn cưỡng vứt điện thoại vào người Bạch Tinh Nhiên, Bạch Tinh Nhiên ngay lập tức cầm điện thoại lên, vừa xuống giường đi vào nhà vệ sinh vừa ấn phím nghe.
Điện thoại vừa kết nối, trong ống nghe đã ngay lập tức vang lên giọng nói không vui của Nam Cung Thiên Ân: “Sao mãi mới nghe máy thế?”.
“Xin lỗi, vừa nãy không nghe thấy”, Bạch Tinh Nhiên không để ý Bạch Ánh An đang lườm nguýt mình, vung tay sập cửa nhà tắm.
Nam Cung Thiên Ân ở đầu bên kia không tức giận mà đổi chủ đề: “Nghe nói cô về nhà mẹ đẻ ở một thời gian”.
“Đúng vậy”.
“Để tìm cô em gái kia của cô trả thù?”.
“Thiên Ân thiếu gia, anh cảm thấy tôi là người nhàm chán vậy sao?”.
“Thế thì tại sao? Vì việc hôm qua?”.
“Việc gì hôm qua?”, Bạch Tinh Nhiên hỏi ngược lại.
“Nếu không có gì thì cô khóc cái gì?”.
“Tôi…”, Bạch Tinh Nhiên há miệng, bỗng không biết phải trả lời anh thế nào, hôm qua khóc là vì nhớ đến bà ngoại chết thảm, vì Lâm An Nam nói với cô bà ngoại do Thiên Ân thiếu gia hại chết. Nhưng hôm nay sau khi hỏi Thẩm Khác, mặc dù cô vẫn nghi ngờ, nhưng trong lòng lại yên tâm hơn nhiều.
“Phụ nữ mà, mỗi tháng đều có mấy ngày tâm lý bất ổn, coi như tôi sai, tôi xin lỗi anh”, cô áy náy nói.
Thế còn được, Nam Cung Thiên Ân ở đầu bên kia cuối cùng cũng hài lòng, cũng không giận cô nữa.
“Nếu đã không phải về trả thù, cũng không phải bỏ nhà đi vì tôi, vậy cô phải cho tôi một lí do tại sao muốn về nhà mẹ đẻ ở một thời gian chứ”, Nam Cung Thiên Ân nói xong thì thêm một câu: “Còn nữa, sao về nhà mẹ ở mà không nói với tôi, chẳng lẽ trong lòng cô tôi không quan trọng vậy sao?”.
“Không phải”, Bạch Tinh Nhiên chột dạ giải thích: “Tôi chỉ cảm thấy rời khỏi nhà họ Bạch lâu quá rồi, quá lâu không sống với bố mẹ tôi, khá là nhớ cảm giác được sống với họ, cho nên mới… về nhà”.
Lí do này cũng được nhỉ? Cô không biết.
Nhưng cô nghe ra được Nam Cung Thiên Ân không vui với việc cô về nhà mẹ đẻ ở lắm, mặc dù cô không biết tại sao anh không vui, nhưng người đàn ông đó trước giờ độc đoán, ngang ngược, việc anh không vui thì người khác đừng hòng vui vẻ làm.
Nam Cung Thiên Ân lặng im mấy giây, rồi nói: “Lí do này không đủ, cho nên tôi lệnh cho cô trước tối mai phải về nhà Nam Cung”.
“Tôi không về”, Bạch Tinh Nhiên từ chối theo phản xạ.
“Cô phải về”, giọng Nam Cung Thiên Ân kiên quyết.
“Tại sao?”.
“Vì… giờ cô là thiếu phu nhân nhà Nam Cung, cho nên phải ở nhà Nam Cung”, Nam Cung Thiên Ân nói, anh đương nhiên sẽ không thừa nhận vì mình không quen với việc trong nhà không có cô nên mới lệnh cho cô về.
“Tôi không về, mai, ngày kia tôi còn muốn đi du lịch với bố mẹ tôi, hơn nữa… tôi đã xin phép bà nội rồi”.
“Đi đâu du lịch?”.
“Ra nước ngoài”, Bạch Tinh Nhiên nói bừa.
“Đương nhiên là giả rồi, không phải đã nói với chị rồi sao?”, Bạch Tinh Nhiên chặn họng cô ta với vẻ không vui.
Bạch Ánh An bị cô chặn cho bực mình, liếc cô: “Sao mày quá khích thế? Anh ấy có sống được qua 30 tuổi không thì liên quan gì mày?”.
Cô ta nói xong thì đột nhiên cười đắc ý: “Nhưng mà dù có là thật thì cũng chẳng sao, Nam Cung Thiên Ân chết rồi, lão phu nhân cũng chẳng sống được bao lâu, đến lúc đó cả nhà Nam Cung sẽ là của tao rồi, nghĩ thôi cũng thấy sung sướng”.
“Nếu chị dùng suy nghĩ này để đi thì chị quá vô tình vô nghĩa”, Bạch Tinh Nhiên không nhịn được quẳng tạp chí trong tay xuống, lườm cô ta bực mình nói: “Sau khi chị vào nhà Nam Cung, Nam Cung Thiên Ân chính là chồng chị, chẳng phải chị nên hết lòng hết dạ chăm sóc anh ấy, khiến anh ấy sống lâu trăm tuổi sao? Làm gì có ai chưa vào cửa đã mong người ta chết sớm, sau đó kế thừa gia sản chứ?”.
“Sao mày lại quá khích rồi? Tao chỉ nói thế thôi”, Bạch Ánh An liếc cô một cái: “Tao đương nhiên cũng mong anh ấy có thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi rồi”.
“Tôi không muốn nói chuyện với chị nữa, chị ra ngoài đi”, Bạch Tinh Nhiên nhấc chăn trùm lên đầu.
Nghe thấy lời này của Bạch Ánh An, cô thực sự tức giận, đương nhiên nhiều hơn cả là buồn lòng, giao Nam Cung Thiên Ân cho người phụ nữ ích kỷ như Bạch Ánh An cô thực sự không yên tâm!
Nhưng dù không yên tâm thì có cách nào chứ?
“Mày có thái độ gì đấy hả? Đây là nhà tao, thế mà mày dám đuổi tao ra?”, Bạch Ánh An tức tối lườm cô đang trùm kín chăn, hoàn toàn không thể chấp nhận việc Bạch Tinh Nhiên lên mặt với mình.
Bạch Tinh Nhiên có quyền gì chứ? Có tư cách gì mà dám ăn nói như vậy với cô ta?
Nhưng dù cô ta tức đến mức sắp nổ phổi, Bạch Tinh Nhiên vẫn không bỏ chăn trên đầu xuống, càng không để ý cô ta.
Điện thoại Bạch Tinh Nhiên đặt trên bàn reo vang, là tiếng chuông thuộc về riêng Nam Cung Thiên Ân, Bạch Tinh Nhiên gần như ngay lập tức chui ra khỏi chăn. Cô vươn tay đang định nhận cuộc gọi thì lại bị Bạch Ánh An cướp trước, điện thoại rơi vào tay cô ta rồi.
Bạch Ánh An liếc mấy chữ “Thiên Ân thiếu gia” trên màn hình, mỉa mai cô: “Sao vừa nghe thấy điện thoại của Thiên Ân thiếu gia thì đã sốt sắng vậy? Không phải mày yêu anh ấy rồi đấy chứ?”.
“Đưa điện thoại cho tôi”, Bạch Tinh Nhiên trợn mắt với cô ta.
Bạch Ánh An vẫn nắm chặt chiếc điện thoại reo liên tục không ngừng trong tay đột nhiên nói: “Cũng đúng, người đàn ông ưu tú như Nam Cung Thiên Ân đến cả tao cũng có thể trúng tiếng sét tình yêu với anh ấy, thì khỏi nói một kẻ nghèo mạt rệp như mày”.
Tiếng chuông cuối cùng cũng ngừng, chỉ có điều không đến 10 giây lại reo, vẫn là tiếng chuông đó, số điện thoại đó.
Bạch Ánh An nắm điện thoại của Bạch Tinh Nhiên trong tay, hơi tức giận, thực sự không ngờ tình cảm của họ đã phát triển tốt đến mức này. Nhưng nghĩ lại thì, tình cảm của họ tốt cũng là việc tốt với cô ta, chứ không phải việc xấu, vì cô ta sắp thay thế Bạch Tinh Nhiên để ở bên Nam Cung Thiên Ân rồi.
Bạch Tinh Nhiên nuốt nước miếng, nhìn cô ta nói: “Bạch đại tiểu thư, tôi nhắc nhở chị, Nam Cung Thiên Ân là đại thiếu gia được chiều hư, từ trước tới giờ chỉ có anh ấy không nghe điện thoại của người khác chứ không có chuyện người khác dám không nhận cuộc gọi của anh ấy, nếu chị không muốn anh ấy tức đến mức đến nhà họ Bạch, thì tốt nhất là trả điện thoại cho tôi”.
Bạch Ánh An nghe thấy cô nói vậy thì thực sự hơi sợ, nhỡ Nam Cung Thiên Ân đến đây thật thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của bọn họ.
Cô ta miễn cưỡng vứt điện thoại vào người Bạch Tinh Nhiên, Bạch Tinh Nhiên ngay lập tức cầm điện thoại lên, vừa xuống giường đi vào nhà vệ sinh vừa ấn phím nghe.
Điện thoại vừa kết nối, trong ống nghe đã ngay lập tức vang lên giọng nói không vui của Nam Cung Thiên Ân: “Sao mãi mới nghe máy thế?”.
“Xin lỗi, vừa nãy không nghe thấy”, Bạch Tinh Nhiên không để ý Bạch Ánh An đang lườm nguýt mình, vung tay sập cửa nhà tắm.
Nam Cung Thiên Ân ở đầu bên kia không tức giận mà đổi chủ đề: “Nghe nói cô về nhà mẹ đẻ ở một thời gian”.
“Đúng vậy”.
“Để tìm cô em gái kia của cô trả thù?”.
“Thiên Ân thiếu gia, anh cảm thấy tôi là người nhàm chán vậy sao?”.
“Thế thì tại sao? Vì việc hôm qua?”.
“Việc gì hôm qua?”, Bạch Tinh Nhiên hỏi ngược lại.
“Nếu không có gì thì cô khóc cái gì?”.
“Tôi…”, Bạch Tinh Nhiên há miệng, bỗng không biết phải trả lời anh thế nào, hôm qua khóc là vì nhớ đến bà ngoại chết thảm, vì Lâm An Nam nói với cô bà ngoại do Thiên Ân thiếu gia hại chết. Nhưng hôm nay sau khi hỏi Thẩm Khác, mặc dù cô vẫn nghi ngờ, nhưng trong lòng lại yên tâm hơn nhiều.
“Phụ nữ mà, mỗi tháng đều có mấy ngày tâm lý bất ổn, coi như tôi sai, tôi xin lỗi anh”, cô áy náy nói.
Thế còn được, Nam Cung Thiên Ân ở đầu bên kia cuối cùng cũng hài lòng, cũng không giận cô nữa.
“Nếu đã không phải về trả thù, cũng không phải bỏ nhà đi vì tôi, vậy cô phải cho tôi một lí do tại sao muốn về nhà mẹ đẻ ở một thời gian chứ”, Nam Cung Thiên Ân nói xong thì thêm một câu: “Còn nữa, sao về nhà mẹ ở mà không nói với tôi, chẳng lẽ trong lòng cô tôi không quan trọng vậy sao?”.
“Không phải”, Bạch Tinh Nhiên chột dạ giải thích: “Tôi chỉ cảm thấy rời khỏi nhà họ Bạch lâu quá rồi, quá lâu không sống với bố mẹ tôi, khá là nhớ cảm giác được sống với họ, cho nên mới… về nhà”.
Lí do này cũng được nhỉ? Cô không biết.
Nhưng cô nghe ra được Nam Cung Thiên Ân không vui với việc cô về nhà mẹ đẻ ở lắm, mặc dù cô không biết tại sao anh không vui, nhưng người đàn ông đó trước giờ độc đoán, ngang ngược, việc anh không vui thì người khác đừng hòng vui vẻ làm.
Nam Cung Thiên Ân lặng im mấy giây, rồi nói: “Lí do này không đủ, cho nên tôi lệnh cho cô trước tối mai phải về nhà Nam Cung”.
“Tôi không về”, Bạch Tinh Nhiên từ chối theo phản xạ.
“Cô phải về”, giọng Nam Cung Thiên Ân kiên quyết.
“Tại sao?”.
“Vì… giờ cô là thiếu phu nhân nhà Nam Cung, cho nên phải ở nhà Nam Cung”, Nam Cung Thiên Ân nói, anh đương nhiên sẽ không thừa nhận vì mình không quen với việc trong nhà không có cô nên mới lệnh cho cô về.
“Tôi không về, mai, ngày kia tôi còn muốn đi du lịch với bố mẹ tôi, hơn nữa… tôi đã xin phép bà nội rồi”.
“Đi đâu du lịch?”.
“Ra nước ngoài”, Bạch Tinh Nhiên nói bừa.
/540
|