Giấc ngủ này của Bạch Tinh Nhiên dường như là ngủ đến khi tự tỉnh, khi cô mở mắt ra nhìn, ánh mặt trời đã chiếu khắp phòng. Cô từ từ thích nghi được với ánh sáng rồi nhớ ra tất cả chuyện đêm qua và cả nhiệm vụ quan trọng của mình nữa. Cô lại nhìn vào tay mình, thấy điện thoại đã không cánh mà bay từ lúc nào.
Cô ngồi ngay người và nhìn lên giường, Nam Cung Thiên Ân vẫn nằm ở đó, chỉ là chai nước đã hết sạch từ lúc nào.
Hết sạch rồi á...!
Bạch Tinh Nhiên ngớ người, rồi bất ngờ nhảy dựng lên, vội vàng đóng nút nước chảy xong, cô lại nhanh chóng nhìn xem có bị làm động đến Nam Cung Thiên Ân không.
Giờ đã là hơn chín giờ rồi, vậy là chai nước thuốc đã hết được hai tiếng, cô lại để chai nước của anh cạn hai tiếng trời. Quãng thời gian lâu như vậy đủ để khiến cho một người phải...
Bác sĩ rõ ràng đã nói khi trời sáng anh sẽ tỉnh lại, nhưng giờ trời đã sáng lâu vậy rồi mà anh vẫn chưa tỉnh.
Cô run lẩy bẩy đẩy nhẹ cánh tay của Nam Cung Thiên Ân, vừa gọi nhẹ: “Đại thiếu gia...”.
Gọi mấy tiếng liền vẫn không thấy phản ứng gì, trong lòng cô càng lo lắng hơn, một dự cảm không lành dấy lên trong lòng cô, không phải là...
Bạch Tinh Nhiên sợ hãi lắc đầu mạnh, ép bản thân không được nghĩ đến những tình huống xấu, cô đứng ở mép giường hít một hơi thật sâu mới lại đưa tay ra, hai ngón tay run lẩy bẩy từ từ đặt lên mạch ở cổ anh.
Không ngờ là không có động tĩnh gì!
Cuối cùng cô không kìm được mà sốt sắng, nước mắt cứ thế tuôn ra, vừa cầm cánh tay anh lay mạnh vừa khóc: “Đại thiếu gia, anh mau tỉnh dậy đi! Mau tỉnh lại đi...”.
Cô khóc hu hu thành tiếng, khóc xong lại gọi: “Đại thiếu gia, anh mau tỉnh lại đi, xin anh đấy, anh đừng có chết... nếu anh mà chết thì tôi sẽ... tôi sẽ...”.
“Tôi mà chết thì cô sẽ thế nào? Nói đi chứ”, Nam Cung Thiên Ân cầm lấy cánh tay đang bị thương của cô, nói với giọng bực bội.
Đang đến phần quan trọng nhất thì lại không nói tiếp, thật là!
Nếu không phải sợ cô làm rách vết thương thêm thì anh thực sự muốn xem cô rốt cuộc sẽ lay anh mà khóc đến lúc nào.
Bạch Tinh Nhiên ngơ ngác đến kinh ngạc.
Nam Cung Thiên Ân chưa chết? Cô đang nằm mơ sao?
Sao lại như vậy được? Cô rõ ràng là đã hại anh để cho anh truyền chai nước không trong hai tiếng liền, hơn nữa rõ ràng mạch trên cổ không còn đập nữa mà.
Thấy cô ngây người ra ở đó với bộ dạng ngốc ngếch giàn giụa nước mắt, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên mềm lòng, không nhẫn tâm trêu chọc cô nữa. Anh tóm lấy bàn tay cô rồi dùng sức kéo cô ngồi lên giường, sau đó đặt ngón tay còn lại của cô vào động mạch trên cổ mình.
“Cảm nhận được chưa, vẫn đang đập đó”, anh cười.
Đúng là đang đập thật, nhưng vừa rồi rõ ràng là không thấy mà!
Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng định thần lại, cô vừa hét vừa dùng hai tay đánh vào cánh tay anh: “Đồ thần kinh này! Cố tình trêu tôi đúng không? Anh làm thế hay lắm à?”.
Nam Cung Thiên Ân vội vàng tóm lấy cánh tay trái của cô lên nhìn vết thương: “Cẩn thận động vào vết thương đấy”.
“Liên quan gì đến anh! Đồ đểu!”, Bạch Tinh Nhiên thực sự quá tức giận, vừa rồi cô còn tưởng anh đã chết thật, cứ tưởng vì cô tham ngủ nên khiến anh chết, cô cảm thấy có lỗi đến mức định đi chết quách cho xong, vậy mà anh còn có tâm trạng ngồi đây để trêu đùa cô?
“Nhìn kìa, rõ ràng là cô tham ngủ nên hại tôi, giờ còn quay lại quát tôi”, Nam Cung Thiên Ân xé mũi kim đã được anh gỡ ra từ trước đó nói: “Nếu không phải tôi tỉnh lại kịp thời thì giờ cô sẽ không thể sờ thấy mạch đập của tôi thật ấy chứ, sau đó cô sẽ trở thành người mang tội giết chồng”.
“Tôi...”, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng bình tĩnh lại, trong lòng vô cùng áy náy.
“Rõ ràng là mình đã hẹn giờ báo thức, không biết bị sao nữa?”, cô lẩm bẩm cầm điện thoại bên cạnh lên, nhìn thấy rõ ràng chuông báo thức có kêu, rõ ràng là không có gì sai cả.
Lẽ nào do cô ngủ say quá, đến chuông báo thức cũng không nghe thấy? Trời ạ, từ lúc nào mà cô lại trở nên ngủ say như chết vậy?
Nghĩ đến chuyện cô ngủ quên khiến anh suýt nữa thì vì thuyên tắc khí mà chết, nên cô chỉ cười gượng. Để tránh xấu hổ, cô cầm cốc định đi rót sữa cho Nam Cung Thiên Ân.
Nhưng cô lại quên rằng cổ tay mình đang bị thương, khi bàn tay cô cầm lấy bình sữa tươi, đúng lúc làm ảnh hưởng vết thương trên tay, cô hít một hơi, bàn tay co lại theo phản xạ.
Phản xạ tự nhiên của con người vốn dĩ sẽ lập tức rụt lại, nhưng cô không muốn mọi người chú ý vào vết thương trên tay cô, đành cắn răng cầm chặt bình sữa,hơi dùng sức...
Cô ngồi ngay người và nhìn lên giường, Nam Cung Thiên Ân vẫn nằm ở đó, chỉ là chai nước đã hết sạch từ lúc nào.
Hết sạch rồi á...!
Bạch Tinh Nhiên ngớ người, rồi bất ngờ nhảy dựng lên, vội vàng đóng nút nước chảy xong, cô lại nhanh chóng nhìn xem có bị làm động đến Nam Cung Thiên Ân không.
Giờ đã là hơn chín giờ rồi, vậy là chai nước thuốc đã hết được hai tiếng, cô lại để chai nước của anh cạn hai tiếng trời. Quãng thời gian lâu như vậy đủ để khiến cho một người phải...
Bác sĩ rõ ràng đã nói khi trời sáng anh sẽ tỉnh lại, nhưng giờ trời đã sáng lâu vậy rồi mà anh vẫn chưa tỉnh.
Cô run lẩy bẩy đẩy nhẹ cánh tay của Nam Cung Thiên Ân, vừa gọi nhẹ: “Đại thiếu gia...”.
Gọi mấy tiếng liền vẫn không thấy phản ứng gì, trong lòng cô càng lo lắng hơn, một dự cảm không lành dấy lên trong lòng cô, không phải là...
Bạch Tinh Nhiên sợ hãi lắc đầu mạnh, ép bản thân không được nghĩ đến những tình huống xấu, cô đứng ở mép giường hít một hơi thật sâu mới lại đưa tay ra, hai ngón tay run lẩy bẩy từ từ đặt lên mạch ở cổ anh.
Không ngờ là không có động tĩnh gì!
Cuối cùng cô không kìm được mà sốt sắng, nước mắt cứ thế tuôn ra, vừa cầm cánh tay anh lay mạnh vừa khóc: “Đại thiếu gia, anh mau tỉnh dậy đi! Mau tỉnh lại đi...”.
Cô khóc hu hu thành tiếng, khóc xong lại gọi: “Đại thiếu gia, anh mau tỉnh lại đi, xin anh đấy, anh đừng có chết... nếu anh mà chết thì tôi sẽ... tôi sẽ...”.
“Tôi mà chết thì cô sẽ thế nào? Nói đi chứ”, Nam Cung Thiên Ân cầm lấy cánh tay đang bị thương của cô, nói với giọng bực bội.
Đang đến phần quan trọng nhất thì lại không nói tiếp, thật là!
Nếu không phải sợ cô làm rách vết thương thêm thì anh thực sự muốn xem cô rốt cuộc sẽ lay anh mà khóc đến lúc nào.
Bạch Tinh Nhiên ngơ ngác đến kinh ngạc.
Nam Cung Thiên Ân chưa chết? Cô đang nằm mơ sao?
Sao lại như vậy được? Cô rõ ràng là đã hại anh để cho anh truyền chai nước không trong hai tiếng liền, hơn nữa rõ ràng mạch trên cổ không còn đập nữa mà.
Thấy cô ngây người ra ở đó với bộ dạng ngốc ngếch giàn giụa nước mắt, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên mềm lòng, không nhẫn tâm trêu chọc cô nữa. Anh tóm lấy bàn tay cô rồi dùng sức kéo cô ngồi lên giường, sau đó đặt ngón tay còn lại của cô vào động mạch trên cổ mình.
“Cảm nhận được chưa, vẫn đang đập đó”, anh cười.
Đúng là đang đập thật, nhưng vừa rồi rõ ràng là không thấy mà!
Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng định thần lại, cô vừa hét vừa dùng hai tay đánh vào cánh tay anh: “Đồ thần kinh này! Cố tình trêu tôi đúng không? Anh làm thế hay lắm à?”.
Nam Cung Thiên Ân vội vàng tóm lấy cánh tay trái của cô lên nhìn vết thương: “Cẩn thận động vào vết thương đấy”.
“Liên quan gì đến anh! Đồ đểu!”, Bạch Tinh Nhiên thực sự quá tức giận, vừa rồi cô còn tưởng anh đã chết thật, cứ tưởng vì cô tham ngủ nên khiến anh chết, cô cảm thấy có lỗi đến mức định đi chết quách cho xong, vậy mà anh còn có tâm trạng ngồi đây để trêu đùa cô?
“Nhìn kìa, rõ ràng là cô tham ngủ nên hại tôi, giờ còn quay lại quát tôi”, Nam Cung Thiên Ân xé mũi kim đã được anh gỡ ra từ trước đó nói: “Nếu không phải tôi tỉnh lại kịp thời thì giờ cô sẽ không thể sờ thấy mạch đập của tôi thật ấy chứ, sau đó cô sẽ trở thành người mang tội giết chồng”.
“Tôi...”, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng bình tĩnh lại, trong lòng vô cùng áy náy.
“Rõ ràng là mình đã hẹn giờ báo thức, không biết bị sao nữa?”, cô lẩm bẩm cầm điện thoại bên cạnh lên, nhìn thấy rõ ràng chuông báo thức có kêu, rõ ràng là không có gì sai cả.
Lẽ nào do cô ngủ say quá, đến chuông báo thức cũng không nghe thấy? Trời ạ, từ lúc nào mà cô lại trở nên ngủ say như chết vậy?
Nghĩ đến chuyện cô ngủ quên khiến anh suýt nữa thì vì thuyên tắc khí mà chết, nên cô chỉ cười gượng. Để tránh xấu hổ, cô cầm cốc định đi rót sữa cho Nam Cung Thiên Ân.
Nhưng cô lại quên rằng cổ tay mình đang bị thương, khi bàn tay cô cầm lấy bình sữa tươi, đúng lúc làm ảnh hưởng vết thương trên tay, cô hít một hơi, bàn tay co lại theo phản xạ.
Phản xạ tự nhiên của con người vốn dĩ sẽ lập tức rụt lại, nhưng cô không muốn mọi người chú ý vào vết thương trên tay cô, đành cắn răng cầm chặt bình sữa,hơi dùng sức...
/540
|