Không ngờ Bạch Tinh Nhiên lại ngủ rất ngon, khi cô tỉnh thì đã là buổi chiều.
Cô từ từ mở hai mắt, nhìn thấy Thẩm Tâm đang đứng phía đầu giường của mình.
“Chị dâu họ, chị tỉnh rồi à?”, Thẩm Tâm hỏi một cách quan tâm: “Chị có muốn uống nước không?”.
“Không cần đâu, cảm ơn em”, Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, nhìn cô ta mỉm cười: “Vừa rồi chị mơ một giấc mơ rất đáng sợ, mơ là đã có kết quả kiểm tra, bác sĩ nói đứa bé có vấn đề”.
Cô bật cười thành tiếng: “Làm gì có chuyện đó chứ, thật là!”, khi nói câu này, hai hàng nước mắt cô chảy xuống.
Là mơ hay là thật đều đã không thể phân biệt nổi, nhưng kể cả là mơ cô cũng không cho phép đứa con của mình bị gì được, bàn tay bất giác đưa lên sờ bụng, cũng may, mọi thứ vẫn ổn!
“Chị dâu, chị đừng như vậy”, Thẩm Tâm kéo bàn tay đang sờ bụng của cô, nhìn cô nói: “Bác sĩ bảo trong kết quả siêu âm bốn chiều cho thấy độ mờ da gáy của em bé dày hơn bình thường, cơ bản có thể xác định được đứa bé này có vấn đề.”
“Không…”, Bạch Tinh Nhiên lắc đầu: “Không thể nào, chị không tin!”.
“Là thật đấy”, Thẩm Tâm gật nhẹ đầu nói.
“Chị không tin…”, khóe mắt cô chảy càng nhiều nước mắt hơn.
“Chị dâu, chị đừng buồn nữa, chị vẫn còn trẻ, sau này vẫn có cơ hội mà”.
“Em nói gì thế? Cái gì mà sau này? Đứa bé này còn chưa ra đời cơ mà!”, Bạch Tinh Nhiên tức giận quát thẳng vào mặt cô ta.
Thẩm Tâm thấy cô kích động như vậy, nhất thời không biết nên an ủi cô thế nào nữa.
“Bạch đại tiểu thư, chẳng phải vừa rồi chúng ta đã thống nhất sao, phải giữ lời chứ”, Nam Cung Thiên Ân đi từ cuối giường lên, sau khi đứng trước mặt Bạch Tinh Nhiên, ném luôn báo cáo kiểm tra trong tay anh vào trước mặt cô, rồi lại ném thêm tờ chấp nhận phẫu thuật cho cô nữa: “Bản cam đoan chấp nhận phẫu thuật tôi đã ký tên rồi, có thể tiến hành phẫu thuật bất cứ lúc nào”.
Bạch Tinh Nhiên khó nhọc ngồi dậy từ giường bệnh, Thẩm Tâm vội vàng cầm gối lên kê sau lưng cô.
Bạch Tinh Nhiên đưa tay lên lau nước mắt, mở tập báo cáo ta, bên trong viết rất rõ ràng vấn đề của đứa bé. Cô lại cầm tờ đơn chấp nhận phẫu thuật lên, bên trong đã có chữ ký của Nam Cung Thiên Ân.
Nhìn năm chữ ‘Nam Cung Thiên Ân’ như rồng bay phượng múa, cô cầm tập giấy trong tay từ từ nắm chặt lại, tay bắt đầu run nhẹ.
Nam Cung Thiên Ân thấy cơ thể run rẩy của cô, anh hơi nhìn ra phía khác cố tình lờ đi sự đau khổ của cô, và nói với vẻ bình thản: “Tờ đơn phẫu thuật là chính tay bà nội đưa cho tôi, cũng có nghĩa là người chống lưng duy nhất của cô đã không còn nữa, sao nào? Còn không bỏ cuộc đi à?”.
Bạch Tinh Nhiên hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn chằm chằm vào anh: “Nam Cung Thiên Ân, anh không cảm thấy đau lòng chút nào sao?”.
Cô cảm thấy bản thân đau lòng đến mức sắp không thở được nữa, vậy mà anh lại có thể lạnh lùng như không có chuyện gì, cứ như thể đứa bé này là của cô và người đàn ông khác, không chút liên quan gì đến anh vậy.
Nam Cung Thiên Ân đón lấy ánh mắt của cô nói: “Đây chẳng phải cũng trong dự đoán rồi sao?”.
Anh ngập ngừng một lúc lại nói tiếp: “Tôi không cần đoán cũng có thể biết được đứa bé chắc chắn có vấn đề, cho nên tôi nhiều lần đã nhắc nhở cô đừng có cái suy nghĩ đó, nhưng cô lại cứ không nghe, giờ thì biết thế nào là tự chuốc họa vào thân rồi chứ? Trước đây cô nghĩ giết chết một đứa trẻ chưa ra đời là tàn nhẫn, cứ phải chờ đến bây giờ, giờ thì không tàn nhẫn hay sao? Tôi thì lại thấy còn tàn nhẫn hơn trước đây rất nhiều!”.
Sao mà anh không buồn, không đau lòng cho được? Đây dù sao cũng là con ruột của anh mà, nhưng buồn thì sao chứ? Đâu thể khóc lóc như cô được?
Điều mà anh có thể làm bây giờ là giấu nỗi buồn đi, giả vờ như không có gì cả để ép cô bỏ đứa bé, để tránh nó sau này lại phải đau khổ cả đời giống anh.
Bạch Tinh Nhiên lại đưa tay lên lau nước mắt, sau khi nhìn kỹ bản báo cáo một lần nữa, kéo tay Thẩm Tâm nói: “Thẩm Tâm, em đi lấy số xếp hàng cho chị được không? Chị muốn siêu âm màu một lần nữa”.
Thẩm Tâm nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái, rồi nói với Bạch Tinh Nhiên: “Chị dâu, nếu chị thật sự muốn siêu âm màu, bây giờ anh họ có thể giúp chị xếp hàng lấy số ngay, nhưng có nhất thiết phải như vậy không?”.
“Cần”, Bạch Tinh Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Nam Cung Thiên Ân: “Đại thiếu gia, xin anh giúp tôi một lần, nếu không tôi không thể cam lòng được”.
“Nếu giúp cô một lần nữa có thể khiến cô dập tắt hy vọng, thì được thôi, giờ tôi sẽ cho cô qua đó, hơn nữa sẽ giúp cô lấy được kết quả trong thời gian ngắn nhất”, Nam Cung Thiên Ân nói xong, cầm điện thoại lên bắt đầu bấm số.
Nam Cung Thiên Ân nhanh chóng sắp xếp xong tất cả, Bạch Tinh Nhiên kiểm tra lần thứ hai.
Sau đó là thời gian chờ đợi đằng đẵng, chờ kết quả siêu âm.
Khi cầm lấy kết quả lần thứ hai, nhìn kết quả trước mặt cô không khác gì lần đầu tiên, cô cuối cùng cũng tuyệt vọng.
Chỉ là lần này cô bình tĩnh đến lạ lùng, thậm chí còn quên cả khóc.
Nam Cung Thiên Ân nhìn thấy cô như người mất hồn, cuối cùng không nỡ ép cô ký vào tờ giấy phẫu thuật, anh ngồi ở ghế sofa đối diện cô mặt sầm xuống nói: “Một Tập đoàn Nam Cung lớn như vậy, không có người thừa kế đúng là không ổn, nhưng chúng ta cần một người thừa kế mạnh khỏe”.
Bạch Tinh Nhiên cuối cùng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: “Vừa rồi bác sĩ cũng đã nói, đứa bé không hoàn toàn là có vấn đề, nghĩa là đứa bé có thể không sao hết đúng không?”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô nói: “Đấy là bác sĩ an ủi cô thôi”.
“Không, bác sĩ bảo tôi còn có thể chọc ối kiểm tra, như vậy mới có thể khẳng định chính xác là đứa bé rốt cuộc có vấn đề hay không”, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên túm lấy hai tay anh, nhìn anh với vẻ mặt khẩn thiết: “Anh cho tôi một cơ hội nữa được không? Tôi thực sự không muốn cứ thế mà bỏ nó đi”.
Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Được”.
Trong thâm tâm, anh cũng hy vọng đứa bé này không sao cả, anh cũng muốn cho mình một cơ hội.
Nam Cung Thiên Ân tìm đến bác sĩ sang bác sĩ điều trị, bác sĩ điều trị vừa nghe thấy Bạch Tinh Nhiên muốn chọc ối kiểm tra, bèn im lặng một lúc mới nói: “Đại thiếu gia, mong cậu thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tôi nghĩ không cần thiết làm như vậy đâu. Độ mờ da gáy của đứa bé quá dày, tim thai và những mặt khác đều không khỏe như những đứa trẻ bình thường, rõ ràng là có vấn đề mà”.
Nam Cung Thiên Ân trầm ngâm một lúc, nói: “Anh cứ kiểm tra giúp cô ấy đi”.
“Nếu đại thiếu gia đã nói như vậy, tôi sẽ đi sắp xếp luôn”, bác sĩ phụ trách nói.
Khi Nam Cung Thiên Ân bước ra khỏi phòng của bác sĩ, trở về phòng bệnh thấy trong phòng bệnh không có ai cả.
Anh nhíu mày, quay người đi về phía hành lang gần đó vừa tìm bóng dáng của Bạch Tinh Nhiên, vừa gọi điện vào số của cô, điện thoại phía đầu kia bắt máy, bên trong vọng lên giọng nói rất bình thản của Bạch Tinh Nhiên: “Tôi đã ra viện rồi”.
Cô từ từ mở hai mắt, nhìn thấy Thẩm Tâm đang đứng phía đầu giường của mình.
“Chị dâu họ, chị tỉnh rồi à?”, Thẩm Tâm hỏi một cách quan tâm: “Chị có muốn uống nước không?”.
“Không cần đâu, cảm ơn em”, Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, nhìn cô ta mỉm cười: “Vừa rồi chị mơ một giấc mơ rất đáng sợ, mơ là đã có kết quả kiểm tra, bác sĩ nói đứa bé có vấn đề”.
Cô bật cười thành tiếng: “Làm gì có chuyện đó chứ, thật là!”, khi nói câu này, hai hàng nước mắt cô chảy xuống.
Là mơ hay là thật đều đã không thể phân biệt nổi, nhưng kể cả là mơ cô cũng không cho phép đứa con của mình bị gì được, bàn tay bất giác đưa lên sờ bụng, cũng may, mọi thứ vẫn ổn!
“Chị dâu, chị đừng như vậy”, Thẩm Tâm kéo bàn tay đang sờ bụng của cô, nhìn cô nói: “Bác sĩ bảo trong kết quả siêu âm bốn chiều cho thấy độ mờ da gáy của em bé dày hơn bình thường, cơ bản có thể xác định được đứa bé này có vấn đề.”
“Không…”, Bạch Tinh Nhiên lắc đầu: “Không thể nào, chị không tin!”.
“Là thật đấy”, Thẩm Tâm gật nhẹ đầu nói.
“Chị không tin…”, khóe mắt cô chảy càng nhiều nước mắt hơn.
“Chị dâu, chị đừng buồn nữa, chị vẫn còn trẻ, sau này vẫn có cơ hội mà”.
“Em nói gì thế? Cái gì mà sau này? Đứa bé này còn chưa ra đời cơ mà!”, Bạch Tinh Nhiên tức giận quát thẳng vào mặt cô ta.
Thẩm Tâm thấy cô kích động như vậy, nhất thời không biết nên an ủi cô thế nào nữa.
“Bạch đại tiểu thư, chẳng phải vừa rồi chúng ta đã thống nhất sao, phải giữ lời chứ”, Nam Cung Thiên Ân đi từ cuối giường lên, sau khi đứng trước mặt Bạch Tinh Nhiên, ném luôn báo cáo kiểm tra trong tay anh vào trước mặt cô, rồi lại ném thêm tờ chấp nhận phẫu thuật cho cô nữa: “Bản cam đoan chấp nhận phẫu thuật tôi đã ký tên rồi, có thể tiến hành phẫu thuật bất cứ lúc nào”.
Bạch Tinh Nhiên khó nhọc ngồi dậy từ giường bệnh, Thẩm Tâm vội vàng cầm gối lên kê sau lưng cô.
Bạch Tinh Nhiên đưa tay lên lau nước mắt, mở tập báo cáo ta, bên trong viết rất rõ ràng vấn đề của đứa bé. Cô lại cầm tờ đơn chấp nhận phẫu thuật lên, bên trong đã có chữ ký của Nam Cung Thiên Ân.
Nhìn năm chữ ‘Nam Cung Thiên Ân’ như rồng bay phượng múa, cô cầm tập giấy trong tay từ từ nắm chặt lại, tay bắt đầu run nhẹ.
Nam Cung Thiên Ân thấy cơ thể run rẩy của cô, anh hơi nhìn ra phía khác cố tình lờ đi sự đau khổ của cô, và nói với vẻ bình thản: “Tờ đơn phẫu thuật là chính tay bà nội đưa cho tôi, cũng có nghĩa là người chống lưng duy nhất của cô đã không còn nữa, sao nào? Còn không bỏ cuộc đi à?”.
Bạch Tinh Nhiên hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn chằm chằm vào anh: “Nam Cung Thiên Ân, anh không cảm thấy đau lòng chút nào sao?”.
Cô cảm thấy bản thân đau lòng đến mức sắp không thở được nữa, vậy mà anh lại có thể lạnh lùng như không có chuyện gì, cứ như thể đứa bé này là của cô và người đàn ông khác, không chút liên quan gì đến anh vậy.
Nam Cung Thiên Ân đón lấy ánh mắt của cô nói: “Đây chẳng phải cũng trong dự đoán rồi sao?”.
Anh ngập ngừng một lúc lại nói tiếp: “Tôi không cần đoán cũng có thể biết được đứa bé chắc chắn có vấn đề, cho nên tôi nhiều lần đã nhắc nhở cô đừng có cái suy nghĩ đó, nhưng cô lại cứ không nghe, giờ thì biết thế nào là tự chuốc họa vào thân rồi chứ? Trước đây cô nghĩ giết chết một đứa trẻ chưa ra đời là tàn nhẫn, cứ phải chờ đến bây giờ, giờ thì không tàn nhẫn hay sao? Tôi thì lại thấy còn tàn nhẫn hơn trước đây rất nhiều!”.
Sao mà anh không buồn, không đau lòng cho được? Đây dù sao cũng là con ruột của anh mà, nhưng buồn thì sao chứ? Đâu thể khóc lóc như cô được?
Điều mà anh có thể làm bây giờ là giấu nỗi buồn đi, giả vờ như không có gì cả để ép cô bỏ đứa bé, để tránh nó sau này lại phải đau khổ cả đời giống anh.
Bạch Tinh Nhiên lại đưa tay lên lau nước mắt, sau khi nhìn kỹ bản báo cáo một lần nữa, kéo tay Thẩm Tâm nói: “Thẩm Tâm, em đi lấy số xếp hàng cho chị được không? Chị muốn siêu âm màu một lần nữa”.
Thẩm Tâm nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái, rồi nói với Bạch Tinh Nhiên: “Chị dâu, nếu chị thật sự muốn siêu âm màu, bây giờ anh họ có thể giúp chị xếp hàng lấy số ngay, nhưng có nhất thiết phải như vậy không?”.
“Cần”, Bạch Tinh Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Nam Cung Thiên Ân: “Đại thiếu gia, xin anh giúp tôi một lần, nếu không tôi không thể cam lòng được”.
“Nếu giúp cô một lần nữa có thể khiến cô dập tắt hy vọng, thì được thôi, giờ tôi sẽ cho cô qua đó, hơn nữa sẽ giúp cô lấy được kết quả trong thời gian ngắn nhất”, Nam Cung Thiên Ân nói xong, cầm điện thoại lên bắt đầu bấm số.
Nam Cung Thiên Ân nhanh chóng sắp xếp xong tất cả, Bạch Tinh Nhiên kiểm tra lần thứ hai.
Sau đó là thời gian chờ đợi đằng đẵng, chờ kết quả siêu âm.
Khi cầm lấy kết quả lần thứ hai, nhìn kết quả trước mặt cô không khác gì lần đầu tiên, cô cuối cùng cũng tuyệt vọng.
Chỉ là lần này cô bình tĩnh đến lạ lùng, thậm chí còn quên cả khóc.
Nam Cung Thiên Ân nhìn thấy cô như người mất hồn, cuối cùng không nỡ ép cô ký vào tờ giấy phẫu thuật, anh ngồi ở ghế sofa đối diện cô mặt sầm xuống nói: “Một Tập đoàn Nam Cung lớn như vậy, không có người thừa kế đúng là không ổn, nhưng chúng ta cần một người thừa kế mạnh khỏe”.
Bạch Tinh Nhiên cuối cùng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: “Vừa rồi bác sĩ cũng đã nói, đứa bé không hoàn toàn là có vấn đề, nghĩa là đứa bé có thể không sao hết đúng không?”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô nói: “Đấy là bác sĩ an ủi cô thôi”.
“Không, bác sĩ bảo tôi còn có thể chọc ối kiểm tra, như vậy mới có thể khẳng định chính xác là đứa bé rốt cuộc có vấn đề hay không”, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên túm lấy hai tay anh, nhìn anh với vẻ mặt khẩn thiết: “Anh cho tôi một cơ hội nữa được không? Tôi thực sự không muốn cứ thế mà bỏ nó đi”.
Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Được”.
Trong thâm tâm, anh cũng hy vọng đứa bé này không sao cả, anh cũng muốn cho mình một cơ hội.
Nam Cung Thiên Ân tìm đến bác sĩ sang bác sĩ điều trị, bác sĩ điều trị vừa nghe thấy Bạch Tinh Nhiên muốn chọc ối kiểm tra, bèn im lặng một lúc mới nói: “Đại thiếu gia, mong cậu thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tôi nghĩ không cần thiết làm như vậy đâu. Độ mờ da gáy của đứa bé quá dày, tim thai và những mặt khác đều không khỏe như những đứa trẻ bình thường, rõ ràng là có vấn đề mà”.
Nam Cung Thiên Ân trầm ngâm một lúc, nói: “Anh cứ kiểm tra giúp cô ấy đi”.
“Nếu đại thiếu gia đã nói như vậy, tôi sẽ đi sắp xếp luôn”, bác sĩ phụ trách nói.
Khi Nam Cung Thiên Ân bước ra khỏi phòng của bác sĩ, trở về phòng bệnh thấy trong phòng bệnh không có ai cả.
Anh nhíu mày, quay người đi về phía hành lang gần đó vừa tìm bóng dáng của Bạch Tinh Nhiên, vừa gọi điện vào số của cô, điện thoại phía đầu kia bắt máy, bên trong vọng lên giọng nói rất bình thản của Bạch Tinh Nhiên: “Tôi đã ra viện rồi”.
/540
|