"Vết thương nhỏ là vì cô ấy may mắn, nếu cô ấy..."
"Đủ rồi!", Bạch Ánh An đột nhiên ngắt lời anh ta, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho anh ra nhìn Bạch Tinh Nhiên đang nằm trên giường, cánh tay cô hơi cử động nhẹ.
Lâm An Nam nhìn thấy dấu hiệu tỉnh lại của Bạch Tinh Nhiên, vội vàng đi đến, quan sát kỹ càng sự thay đổi của cô.
Lông mi của Bạch Tinh Nhiên động đậy mỗi lúc một nhiều hơn, đầu cô cứ thế cử động một cách bất an, như thế đang cố chịu đựng một nỗi đau đớn nào đó vậy. Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m
"Tinh Nhiên, em có sao không?", Lâm An Nam nắm chặt lấy bàn tay không bị thương của cô.
Bạch Tinh Nhiên thở mạnh vài cái, đột nhiên ngồi phắt dậy: "Đại thiếu gia...!"
Vừa hét cô vừa mở mắt ra, khi cô nhìn thấy căn phòng quen thuộc và Lâm An Nam đang ở trước mặt cô, đầu óc cô nhất thời chưa thể bình tĩnh lại được.
"Tinh Nhiên, em đừng sợ, giờ không sao nữa rồi", Lâm An Nam vuốt tóc cô an ủi.
Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng từ từ định thần lại quay sang nhìn anh ta, nhưng câu cô hỏi lại là: "Đại thiếu gia đâu rồi? Anh ấy thế nào rồi? Anh
ấy có sao không?", cô đột nhiên kích động, nắm chặt lấy cánh tay anh ta nói: "Có phải anh ấy xảy ra chuyện gì rồi không? Anh mau nói cho tôi biết đi!".
Anh ấy bị dính mưa, khi phát bệnh lại không có thuốc... anh ấy nhất định đã xảy ra chuyện rồi!
Phản ứng của cô khiến tim Lâm An Nam đau nhói, không ngờ khi cô tính dậy điều dầu tiên nghĩ đến không phải anh ta cũng không phải bản thân cô, mà là Nam Cung Thiên Ân!
Anh ta hít nhẹ một hơi, đặt bàn tay bị thương của cô xuống khỏi cánh tay anh ta rồi nói: "Em yên tâm, anh ta không sao, em cấn thận không lại động vào vết thương đấy".
Bạch Tinh Nhiên gần như không hề đế tâm đến cổ tay của mình, nhìn chằm chằm vào anh ta rồi hỏi với vẻ không tin: "Có thật không? Anh ấy không sao thật chứ?".
Lâm An Nam kiên nhẫn gật đầu.
Bạch Ánh An đứng bên cạnh cuối cùng không chịu được thế là lao đến, tiện tay lấy chiếc túi xách trên bàn ném vào đầu cô, tức giận chửi luôn: "Con khốn! Mày có thôi đi không? Nam Cung Thiên Ân bị gì thì liên quan gì đến mày? Cần mày quan tâm hả? Mày tự nhìn lại thân phận của mày đi!"
Cô ta tóm lấy chiếc bình hoa định đập tiếp, Lâm An Nam vội vàng đứng dậy khỏi giường, bóp mạnh cổ cô ta uy hiếp: "Cô đập thử xem? Tôi lập tức
đưa cô đi gặp Nam Cung Thiên Ân ngay!".
Bạch Ánh An bị sự lạnh lùng trong con mắt anh ta làm cho kinh ngạc, thái độ lập tức dịu đi. Theo dõi trang лhayhȯ.čom để xem chương mới nhất nhé
Cô ta đặt chiếc bình hoa vào vị trí cũ, hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào Bạch Tinh Nhiên đang im lặng nói: "Được thôi, tao tạm tha cho mày, chờ chuyện này xong xuôi tao... tao sẽ từ từ tính sổ với mày".
Khi nói câu này, cô ta lén nhìn Lâm An Nam một cái, lời nói mang chút e dè.
Bạch Tinh Nhiên không còn tâm trí đâu để nhìn cô ta lên cơn điên, cô đang cố gắng nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra tối qua, tối qua Nam Cung
Thiên Ân phát bệnh, cô đến giúp anh, sau đó bị anh cắn vào cổ tay, còn bị anh đấy mạnh một phát đập người vào tường, sau đó thì cô không còn biết gì nữa.
Cô bất giác giơ cổ tay bị thương của mình lên, nó đã được quấn băng gạc, cũng không còn đau nhiều nữa.
"Mày nói đi, tối qua giữa hai người có xảy ra chuyện gì không? Nam Cung Thiên Ân có phát hiện ra thân phận của mày không?", Bạch Ánh An bình tĩnh hơn chút cuối cùng mới nghĩ ra mục đích của việc đến đây, thế là hằn học nhìn chằm chằm vào cô đế hỏi.
Câu hỏi này cũng chính là điều mà bản thân Bạch Tinh Nhiên đang mơ hồ, cô lại giơ cổ tay kia của mình lên, may mà miếng dán Silicon vẫn còn ở đó, chiếc nhẫn vẫn còn, Nam Cung Thiên Ân chắc là chưa phát hiện ra mới phải.
Cùng người của nhà Nam Cung đi du lịch, cô đương nhiên không thế cứ mặc áo có tay dài đế che đi vết răng trên cổ tay mình. May mà loại dán silicon này gần giống với màu da của cô, dán lên tay nếu không nhìn kỹ sẽ không thế nhận ra được.
Cô đặt bàn tay xuống, nhẹ nhàng nói: "Lúc tôi tìm thấy anh ấy thì anh ấy đang phát bệnh, tôi vừa đỡ anh ấy đến mái đá đế tránh mưa thì anh ấy đột nhiên cử động, cắn luôn vào cổ tay tôi, rồi còn đẩy tôi đập mạnh vào tường đá, sau đó tôi ngất luôn."
Bạch Tinh Nhiên kế mà không có chút sợ hãi hay kinh hoàng gì, Bạch Ánh An chỉ nghe thôi đã thấy da đầu tê dại, nghĩ đến cảnh tượng Nam Cung Thiên Ân phát bệnh là lại sợ.
"Sau đó đã xảy ra chuyện gì thế?", Bạch Tinh Nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm An Nam.
Bọn họ làm sao mà xuống núi được, và khi nào đã tìm thấy bọn họ thì cô không biết gì cả.
"Sau đó bảo vệ của khu đó phát hiện ra hai người, rồi liên lạc cho bọn tôi", Lâm An Nam nói.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, không nói gì nữa.
Bạch Ánh An đưa mắt nhìn cổ tay cô rồi hỏi với vẻ nghi ngờ: "Mày có chắc chắn Nam Cung Thiên Ân chưa phát hiện ra không?".
"Tôi không chắc", Bạch Tinh Nhiên lắc đầu: "Nhưng tôi biết khi anh ấy phát bệnh thì gần như sẽ không ý thức được gì nữa, cho nên mới dễ dàng làm người khác bị thương. Lúc đau đớn như vậy tôi nghĩ anh ấy chắc cũng không có tâm trí mà nghi ngờ đâu"
"Vậy thì tốt", Bạch Ánh An yên tâm gật đầu: "Tôi về xem anh ấy thế nào đã".
Bạch Ánh An trở lại phòng của mình, Nam Cung Thiên Ân đã tính dậy, đang dựa vào dầu giường lấy điêu khiến bẩm ti vi.
Bạch Ánh An sững sờ, vội vàng bước nhanh tới hỏi han: "Đại thiếu gia, anh tính dậy lúc nào thế? Anh sao rồi? Người anh đỡ hơn chưa?",
Nam Cung Thiên Ân nghiêng dầu nhìn cô ta, ánh mắt có chút gì đó khó hiếu.
Bạch Ánh An trong lòng lo lắng, nghĩ bụng không phải là anh đã phát hiện ra rồi chứ? Nếu không sao lại nhìn cô ta với ánh mắt lạ lẫm như vậy?
Cô ta mấp máy môi, nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào cả.
Nam Cung Thiên Ân lại đúng lúc này nhìn cô ta mím cười một cái, rồi dịu dàng hỏi cô ta: "Vừa rồi em đi đâu
Nhìn thấy nụ cười trên mặt anh, Bạch Ánh An cuối cùng cũng thở phào, đôi mắt cũng cong lên cười: "Em thấy anh đang ngủ say nên qua thăm Bạch Tinh Nhiên, dù sao tối qua nó đã cứu anh mà".
"Cô ấy sao rồi?", Nam Cung Thiên Ân vẫn giữ nụ cười hiền hòa ấy.
"Nó cũng vừa tỉnh dậy, cổ tay bị anh cắn rách, nhưng giờ đã không có vấn đề nghiêm trọng gì nữa ", Bạch Ánh An đi đến cây lọc nước rót một cốc, ân cần đưa lên miệng anh nói: "Tối qua nghe nói anh không xuống núi, chúng em đều hốt hoảng, mọi người đều lên núi tìm anh, không ngờ Bạch Tinh Nhiên lại tìm thấy",
"Vậy sao?".
"Vâng, may mà hai người không sao", Bạch Ánh An quàng tay lên cổ anh, cười tươi nói: "Sau này chúng ta có đi chơi thì sẽ không tách riêng ra hành động nữa, nguy hiểm thật đấy".
"ừ', Nam Cung Thiên Ân cười nhẹ: "Sẽ không có lần sau nữa đâu".
Tâm trạng Bạch Ánh An vui mừng nghiêng người hôn lên môi anh một cái: "Em đi nói với bà nội và mọi người là anh đã tính lại, đế mọi người đỡ lo".
"Đi đi", Nam Cung Thiên Ân buông cô ta ra.
Xảy ra chuyện như vậy, mọi người cũng không có tâm trí chơi nữa, tâm trạng ai nấy đều nặng trịch ngồi ở trong phòng khách tầng một.
Lâm An Nam rất tò mò bệnh tình của Nam Cung Thiên Ân rốt cuộc nghiêm trọng đến mức nào rồi, thế là đưa mắt nhìn mọi người rồi e dè hỏi: "Thiên Ân thường phát bệnh như vậy sao?".
Lâm phu nhân vội vàng dùng khuỷu tay huých nhẹ anh ta rồi nháy mắt nhắc nhở.
Bệnh tình của Nam Cung Thiên Ân xưa nay luôn là điều cấm kỵ của lão phu nhân, cũng chưa bao giờ có ai dám hỏi gì nhiều.
Quả nhiên sắc mặt lão phu nhân hơi trầm xuống, rõ ràng cảm thấy không vui.
Đúng lúc này, Bạch Ánh An chạy từ tầng trên xuống nói với mọi người rằng Nam Cung Thiên Ân đã tỉnh lại, nghe thấy tin Nam Cung Thiên Ân tính lại lão phu nhân cuối cùng thở phào một hơi.
Lần nào bà ta cũng lo lắng như vậy là vì Nam Cung Thiên Ân phát bệnh lần nào là nguy hiểm lần đó, với lại rất có khả năng trong quá trình phát bệnh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Nhất là trong cái mốc thời gian ba mươi tuổi này, Nam Cung Thiên Ân mỗi lần phát bệnh đối với bà ta mà nói là một cực hình.
Lão phu nhân ngồi trước giường của Nam Cung Thiên Ân, nhìn anh với vẻ mặt xót xa nói: "Chuyến du lịch đang yên đang lành lại thành ra thế này, thật là".
mỗi lần phát bệnh đối với bà ta mà nói là một cực hình.
Lão phu nhân ngồi trước giường của Nam Cung Thiên Ân, nhìn anh với vẻ mặt xót xa nói: "Chuyến du lịch đang yên đang lành lại thành ra thế này, thật là".
"Cháu xin lỗi, bà nội, cháu đã khiến bà phải lo lắng", Nam Cung Thiên Ân đưa mắt nhìn mọi người nói: "Mọi người cũng về nghỉ ngơi đi, cháu đã không sao rồi".
"Đủ rồi!", Bạch Ánh An đột nhiên ngắt lời anh ta, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho anh ra nhìn Bạch Tinh Nhiên đang nằm trên giường, cánh tay cô hơi cử động nhẹ.
Lâm An Nam nhìn thấy dấu hiệu tỉnh lại của Bạch Tinh Nhiên, vội vàng đi đến, quan sát kỹ càng sự thay đổi của cô.
Lông mi của Bạch Tinh Nhiên động đậy mỗi lúc một nhiều hơn, đầu cô cứ thế cử động một cách bất an, như thế đang cố chịu đựng một nỗi đau đớn nào đó vậy. Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m
"Tinh Nhiên, em có sao không?", Lâm An Nam nắm chặt lấy bàn tay không bị thương của cô.
Bạch Tinh Nhiên thở mạnh vài cái, đột nhiên ngồi phắt dậy: "Đại thiếu gia...!"
Vừa hét cô vừa mở mắt ra, khi cô nhìn thấy căn phòng quen thuộc và Lâm An Nam đang ở trước mặt cô, đầu óc cô nhất thời chưa thể bình tĩnh lại được.
"Tinh Nhiên, em đừng sợ, giờ không sao nữa rồi", Lâm An Nam vuốt tóc cô an ủi.
Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng từ từ định thần lại quay sang nhìn anh ta, nhưng câu cô hỏi lại là: "Đại thiếu gia đâu rồi? Anh ấy thế nào rồi? Anh
ấy có sao không?", cô đột nhiên kích động, nắm chặt lấy cánh tay anh ta nói: "Có phải anh ấy xảy ra chuyện gì rồi không? Anh mau nói cho tôi biết đi!".
Anh ấy bị dính mưa, khi phát bệnh lại không có thuốc... anh ấy nhất định đã xảy ra chuyện rồi!
Phản ứng của cô khiến tim Lâm An Nam đau nhói, không ngờ khi cô tính dậy điều dầu tiên nghĩ đến không phải anh ta cũng không phải bản thân cô, mà là Nam Cung Thiên Ân!
Anh ta hít nhẹ một hơi, đặt bàn tay bị thương của cô xuống khỏi cánh tay anh ta rồi nói: "Em yên tâm, anh ta không sao, em cấn thận không lại động vào vết thương đấy".
Bạch Tinh Nhiên gần như không hề đế tâm đến cổ tay của mình, nhìn chằm chằm vào anh ta rồi hỏi với vẻ không tin: "Có thật không? Anh ấy không sao thật chứ?".
Lâm An Nam kiên nhẫn gật đầu.
Bạch Ánh An đứng bên cạnh cuối cùng không chịu được thế là lao đến, tiện tay lấy chiếc túi xách trên bàn ném vào đầu cô, tức giận chửi luôn: "Con khốn! Mày có thôi đi không? Nam Cung Thiên Ân bị gì thì liên quan gì đến mày? Cần mày quan tâm hả? Mày tự nhìn lại thân phận của mày đi!"
Cô ta tóm lấy chiếc bình hoa định đập tiếp, Lâm An Nam vội vàng đứng dậy khỏi giường, bóp mạnh cổ cô ta uy hiếp: "Cô đập thử xem? Tôi lập tức
đưa cô đi gặp Nam Cung Thiên Ân ngay!".
Bạch Ánh An bị sự lạnh lùng trong con mắt anh ta làm cho kinh ngạc, thái độ lập tức dịu đi. Theo dõi trang лhayhȯ.čom để xem chương mới nhất nhé
Cô ta đặt chiếc bình hoa vào vị trí cũ, hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào Bạch Tinh Nhiên đang im lặng nói: "Được thôi, tao tạm tha cho mày, chờ chuyện này xong xuôi tao... tao sẽ từ từ tính sổ với mày".
Khi nói câu này, cô ta lén nhìn Lâm An Nam một cái, lời nói mang chút e dè.
Bạch Tinh Nhiên không còn tâm trí đâu để nhìn cô ta lên cơn điên, cô đang cố gắng nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra tối qua, tối qua Nam Cung
Thiên Ân phát bệnh, cô đến giúp anh, sau đó bị anh cắn vào cổ tay, còn bị anh đấy mạnh một phát đập người vào tường, sau đó thì cô không còn biết gì nữa.
Cô bất giác giơ cổ tay bị thương của mình lên, nó đã được quấn băng gạc, cũng không còn đau nhiều nữa.
"Mày nói đi, tối qua giữa hai người có xảy ra chuyện gì không? Nam Cung Thiên Ân có phát hiện ra thân phận của mày không?", Bạch Ánh An bình tĩnh hơn chút cuối cùng mới nghĩ ra mục đích của việc đến đây, thế là hằn học nhìn chằm chằm vào cô đế hỏi.
Câu hỏi này cũng chính là điều mà bản thân Bạch Tinh Nhiên đang mơ hồ, cô lại giơ cổ tay kia của mình lên, may mà miếng dán Silicon vẫn còn ở đó, chiếc nhẫn vẫn còn, Nam Cung Thiên Ân chắc là chưa phát hiện ra mới phải.
Cùng người của nhà Nam Cung đi du lịch, cô đương nhiên không thế cứ mặc áo có tay dài đế che đi vết răng trên cổ tay mình. May mà loại dán silicon này gần giống với màu da của cô, dán lên tay nếu không nhìn kỹ sẽ không thế nhận ra được.
Cô đặt bàn tay xuống, nhẹ nhàng nói: "Lúc tôi tìm thấy anh ấy thì anh ấy đang phát bệnh, tôi vừa đỡ anh ấy đến mái đá đế tránh mưa thì anh ấy đột nhiên cử động, cắn luôn vào cổ tay tôi, rồi còn đẩy tôi đập mạnh vào tường đá, sau đó tôi ngất luôn."
Bạch Tinh Nhiên kế mà không có chút sợ hãi hay kinh hoàng gì, Bạch Ánh An chỉ nghe thôi đã thấy da đầu tê dại, nghĩ đến cảnh tượng Nam Cung Thiên Ân phát bệnh là lại sợ.
"Sau đó đã xảy ra chuyện gì thế?", Bạch Tinh Nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm An Nam.
Bọn họ làm sao mà xuống núi được, và khi nào đã tìm thấy bọn họ thì cô không biết gì cả.
"Sau đó bảo vệ của khu đó phát hiện ra hai người, rồi liên lạc cho bọn tôi", Lâm An Nam nói.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, không nói gì nữa.
Bạch Ánh An đưa mắt nhìn cổ tay cô rồi hỏi với vẻ nghi ngờ: "Mày có chắc chắn Nam Cung Thiên Ân chưa phát hiện ra không?".
"Tôi không chắc", Bạch Tinh Nhiên lắc đầu: "Nhưng tôi biết khi anh ấy phát bệnh thì gần như sẽ không ý thức được gì nữa, cho nên mới dễ dàng làm người khác bị thương. Lúc đau đớn như vậy tôi nghĩ anh ấy chắc cũng không có tâm trí mà nghi ngờ đâu"
"Vậy thì tốt", Bạch Ánh An yên tâm gật đầu: "Tôi về xem anh ấy thế nào đã".
Bạch Ánh An trở lại phòng của mình, Nam Cung Thiên Ân đã tính dậy, đang dựa vào dầu giường lấy điêu khiến bẩm ti vi.
Bạch Ánh An sững sờ, vội vàng bước nhanh tới hỏi han: "Đại thiếu gia, anh tính dậy lúc nào thế? Anh sao rồi? Người anh đỡ hơn chưa?",
Nam Cung Thiên Ân nghiêng dầu nhìn cô ta, ánh mắt có chút gì đó khó hiếu.
Bạch Ánh An trong lòng lo lắng, nghĩ bụng không phải là anh đã phát hiện ra rồi chứ? Nếu không sao lại nhìn cô ta với ánh mắt lạ lẫm như vậy?
Cô ta mấp máy môi, nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào cả.
Nam Cung Thiên Ân lại đúng lúc này nhìn cô ta mím cười một cái, rồi dịu dàng hỏi cô ta: "Vừa rồi em đi đâu
Nhìn thấy nụ cười trên mặt anh, Bạch Ánh An cuối cùng cũng thở phào, đôi mắt cũng cong lên cười: "Em thấy anh đang ngủ say nên qua thăm Bạch Tinh Nhiên, dù sao tối qua nó đã cứu anh mà".
"Cô ấy sao rồi?", Nam Cung Thiên Ân vẫn giữ nụ cười hiền hòa ấy.
"Nó cũng vừa tỉnh dậy, cổ tay bị anh cắn rách, nhưng giờ đã không có vấn đề nghiêm trọng gì nữa ", Bạch Ánh An đi đến cây lọc nước rót một cốc, ân cần đưa lên miệng anh nói: "Tối qua nghe nói anh không xuống núi, chúng em đều hốt hoảng, mọi người đều lên núi tìm anh, không ngờ Bạch Tinh Nhiên lại tìm thấy",
"Vậy sao?".
"Vâng, may mà hai người không sao", Bạch Ánh An quàng tay lên cổ anh, cười tươi nói: "Sau này chúng ta có đi chơi thì sẽ không tách riêng ra hành động nữa, nguy hiểm thật đấy".
"ừ', Nam Cung Thiên Ân cười nhẹ: "Sẽ không có lần sau nữa đâu".
Tâm trạng Bạch Ánh An vui mừng nghiêng người hôn lên môi anh một cái: "Em đi nói với bà nội và mọi người là anh đã tính lại, đế mọi người đỡ lo".
"Đi đi", Nam Cung Thiên Ân buông cô ta ra.
Xảy ra chuyện như vậy, mọi người cũng không có tâm trí chơi nữa, tâm trạng ai nấy đều nặng trịch ngồi ở trong phòng khách tầng một.
Lâm An Nam rất tò mò bệnh tình của Nam Cung Thiên Ân rốt cuộc nghiêm trọng đến mức nào rồi, thế là đưa mắt nhìn mọi người rồi e dè hỏi: "Thiên Ân thường phát bệnh như vậy sao?".
Lâm phu nhân vội vàng dùng khuỷu tay huých nhẹ anh ta rồi nháy mắt nhắc nhở.
Bệnh tình của Nam Cung Thiên Ân xưa nay luôn là điều cấm kỵ của lão phu nhân, cũng chưa bao giờ có ai dám hỏi gì nhiều.
Quả nhiên sắc mặt lão phu nhân hơi trầm xuống, rõ ràng cảm thấy không vui.
Đúng lúc này, Bạch Ánh An chạy từ tầng trên xuống nói với mọi người rằng Nam Cung Thiên Ân đã tỉnh lại, nghe thấy tin Nam Cung Thiên Ân tính lại lão phu nhân cuối cùng thở phào một hơi.
Lần nào bà ta cũng lo lắng như vậy là vì Nam Cung Thiên Ân phát bệnh lần nào là nguy hiểm lần đó, với lại rất có khả năng trong quá trình phát bệnh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Nhất là trong cái mốc thời gian ba mươi tuổi này, Nam Cung Thiên Ân mỗi lần phát bệnh đối với bà ta mà nói là một cực hình.
Lão phu nhân ngồi trước giường của Nam Cung Thiên Ân, nhìn anh với vẻ mặt xót xa nói: "Chuyến du lịch đang yên đang lành lại thành ra thế này, thật là".
mỗi lần phát bệnh đối với bà ta mà nói là một cực hình.
Lão phu nhân ngồi trước giường của Nam Cung Thiên Ân, nhìn anh với vẻ mặt xót xa nói: "Chuyến du lịch đang yên đang lành lại thành ra thế này, thật là".
"Cháu xin lỗi, bà nội, cháu đã khiến bà phải lo lắng", Nam Cung Thiên Ân đưa mắt nhìn mọi người nói: "Mọi người cũng về nghỉ ngơi đi, cháu đã không sao rồi".
/540
|