"Chồng ơi, cho anh xem bản thảo em vẽ này, đẹp không?", Bạch Tinh Nhiên đưa màn hình điện thoại ra trước mặt Nam Cung Thiên Ân, vẻ mặt đắc ý:
"Giám đốc Hoàng hôm nay trong cuộc họp còn khen em đấy".
Nam Cung Thiên Ân nhắm mắt, ôm chặt lấy người cô:
"Anh xem rồi, không tệ".
"Anh xem rồi? Lúc nào thế?".
"Trong buổi họp hôm nay".
"Thật không? Anh cảm thấy không tệ thật sao?", Bạch Tinh Nhiên vẻ mặt rất hưng phấn.
"ừ', Nam Cung Thiên Ân lấy điện thoại của cô đặt lên tủ đầu giường:
"Mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm ra sân bay".
Bạch Tinh Nhiên cứ không nghe lấy lại điện thoại, mở lại bản thiết kế mình mới vẽ bắt anh xem:
"Anh căn bản chưa hề xem, anh nói cho em biết anh thích nhất chồ nào trong này?".
Nam Cung Thiên Ân thấy cô kiên trì như vậy, chỉ đành mở mắt ra nhìn màn hình, sau đó chỉ vào một điếm trong đó:
"Anh thích vườn hoa trên không này, cảm thấy rất thư thái”.
"Thật không? Em cũng thích”, Bạch Tinh Nhiên cười híp mắt:
"Chỗ này buổi sáng sớm sẽ có mặt trời chiếu vào, mùa xuân mùa thu nằm ở
đây tắm nắng, đọc sách, nghĩ thôi đã cảm thấy rất thoải mái rồi".
"Nếu thích anh sẽ để cho em một căn .
"Mắng cậu ta sau này đừng có đưa những bản thảo không có trình độ như vậy đến trước mặt anh, mắng xong còn hỏi một câu, người có trình
độ thấp như thế này là ai tuyển vào, xong lại nhìn xuống tên đề ở phía dưới bản thảo...”.
Bạch Tinh Nhiên 'hớ' một tiếng:
"Sau đó thì sao? Xấu hổ lắm à?".
"Gần như thế, nói chung mặt mũi đã bị em đè bẹp rồi".
Bạch Tinh Nhiên bật cười ha ha, cười xong liền hỏi:
"Aizz, thật sự kém vậy sao?".
"Đáng ghét".
"Rốt cuộc em có ngủ không? Không ngủ chúng ta làm việc gì đó có ý nghĩa nhé".
Bạch Tinh Nhiên lập tức cười giãy giụa:
"Em ngủ, em ngủ...”.
Ban nãy vừa bị anh hành một trận, giờ lại muốn nữa? Anh chịu được nhưng cô thì không.
Bạch Tinh Nhiên đặt điện thoại xuống, rúc vào lòng anh than thở:
"Thật là muốn được ở trong căn nhà mình thiết kế quá đi, cảm giác chắc chắn sẽ rất đỉnh".
"Đây đâu phải việc khó, em thiết kế một căn biệt thự đi, sau này anh và con sẽ vào đó sống cùng em”.
"Thật không? Thế thì em phải lôi bản lĩnh xem nhà của mình ra để thiết kế fôi".
"Em còn có cả bản lĩnh xem nhà
á?".
"Đương nhiên...”.
Bạch Tinh Nhiên cười hạnh phúc.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Tinh Nhiên cùng Nam Cung Thiên Ân lên máy bay đi thủ đô nước Pháp.
Chuyến bay dài mười mấy tiếng, mặc dù hơi mệt, nhưng vì có Nam Cung Thiên Ân bên cạnh, Bạch Tinh Nhiên không hề cảm thấy khó chịu.
Sau khi đến Paris, hai người về thẳng khách sạn cho quen mới múi giờ, sau khi quen múi giờ thì đi dạo xung quanh và ăn chút gì đó.
Bạch Tinh Nhiên lần đầu tiên đến Pháp, cầm điện thoại chụp đủ các kiểu ảnh trên phố.
Buổi chiều Nam Cung Thiên Ân phải đi xử lý công việc, thuê cho cô một nữ hướng dẫn viên người Hoa, Bạch Tinh Nhiên dạo phố cả buổi chiều.
Đến tối, lúc Nam Cung Thiên Ân từ chối xã giao đế về khách sạn, thì thấy Bạch Tinh Nhiên đã bày chiến lợi phấm dạo phố buổi chiều ra đầy bàn.
Nam Cung Thiên Ân đi tới, cánh tay quàng qua eo cô, hôn lên gáy cô:
"Có phần của anh không?”.
"Không có".
"Nhiều thế này mà không có phần của anh à?".
"Nhiều á? Ở công ty bao nhiêu đồng nghiệp, còn có cả Tô Tích, Diêu Mỹ, cả đám trẻ...”.
"Em yêu à", Nam Cung Thiên Ân bó tay cắt lời cô:
"Chúng ta đi du lịch, chứ không phải đi mua sắm".
"Miệng ngọt xớt".
"Vậy sao? Cho em thử cái ngọt hơn nhé”, Nam Cung Thiên Ân nói rồi cúi đầu hôn lên môi cô, đẩy hơi thở của mình vào trong miệng cô.
Bạch Tinh Nhiên đẩy nụ hôn của anh ra nói:
"Bên trong vần còn đấy, mau xem đi".
"vẫn còn?", Nam Cung Thiên Ân lấy ra một cái hộp khác, bên trong là một cái cà vạt hoa văn rất đặc biệt.
"Anh xem hoa văn của nó có phải rất đẹp không? Em vừa nhìn là đã thích rồi, cảm thấy cực kỳ hợp với anh", Bạch Tinh Nhiên lấy chiếc cà vạt trong tay anh ướm lên cổ anh.
Sau đó tấm tắc khen:
"Quả nhiên rất hợp với anh".
Nam Cung Thiên An cúi đầu nhìn
cà vạt, cười:
"Em yêu, em sắm cho chồng em đẹp như thế liệu có tốt không?".
"Dù gì anh cũng đã rất đẹp rồi, tô điếm thêm một chút cũng chẳng sao".
"Không sợ một ngày nào đó sẽ bị người phụ nữ khác cướp đi à?".
"Anh có đi không?", Bạch Tinh Nhiên nhìn anh.
"Cái đó không nói trước được".
"Nếu là một người chồng dễ dàng bị người khác cướp đi, thì em còn cần làm gì?”, Bạch Tinh Nhiên nhún vai:
"Cướp đi rồi cũng tốt, em lại có cơ hội tái giá, gả cho một người đàn ông tính khí tốt, dịu dàng, ôn hòa".
"Em nói cái gì?”, Nam Cung Thiên Ân sầm mặt, nghiêng người đè cô ra sofa, trừng mắt nhìn cô:
"Em nói lại lần nữa xem".
Bạch Tinh Nhiên bị anh đè xuống thì bật cười:
"Em nói... chồng em là một người đàn ông tính khí tốt, dịu dàng, ôn hòa, cho dù em có phải liều cái mạng này cũng không thế đế người phụ nữ khác cướp đi được!".
Nam Cung Thiên Ân mặc dù biết cô nói ngược lại, nhưng vẫn hài lòng thả cô ra:
"Như vậy còn được!".
Bạch Tinh Nhiên vùng dậy ngồi trên sofa, cạn lời đảo mắt:
"Nam Cung Thiên Ân, anh có sĩ diện không vậy?".
Nam Cung Thiên Ân hờ hững
cười:
"Dù sao bất luận tính khí của anh có tốt không, có dịu dàng không, có ôn hòa không... thì anh vẫn là chồng em, đây là sự thật mà ngoài anh ra thì không ai có thế thay đổi được".
"Sao anh có thể tự tin vậy".
"Bẩm sinh đấy", Nam Cung Thiên Ân đứng dậy khỏi sofa:
"Được rồi, dọn đồ ở trên bàn đi, anh dẫn em đi ăn đồ ăn Pháp chính hiệu".
"Được ạ, em cũng đói fôil", Bạch Tinh Nhiên nhanh chóng thu dọn đồ vào túi, sau đó cùng Nam Cung Thiên Ân rời khỏi khách sạn.
Bạch Tinh Nhiên thấy Nam Cung Thiên Ân có vẻ rất quen thuộc với nơi này, thế là hiếu kỳ hỏi:
"Anh đến đây
nhiều rồi à?".
"Không, đến hai lần".
"Sao em cảm thấy anh có vẻ rất quen thuộc với nơi này?".
"Trước khi ra ngoài xem bản đồ trước, cô giáo em chưa dạy em bao giờ à?".
"Đúng là chưa thật", Bạch Tinh Nhiên ôm chặt cánh tay anh, hai người cùng nhau đi trên con phố đèn neon nhấp nháy, hít thở không khí của nước ngoài, tâm trạng rất vui.
Nhưng không biết vì sao, Bạch Tinh Nhiên cứ cảm thấy đằng sau như có người đi theo mình, cô quay đầu lại nhìn, nhìn đâu cũng thấy toàn là người nước ngoài đang bận rộn,
mỗi người đều có việc của mình, không có ai đang nhìn cô cả.
Cảm giác này từ lúc chiều đã có rồi, lẽ nào là do chưa quen múi giờ, nên bị ảo giác?
Cô lắc lắc đầu, chắc là vậy, ở cái nơi xa lạ này có ai sẽ đi theo cô chứ?
Nam Cung Thiên Ân thấy cô cứ chốc chốc lại ngoái lại nhìn, cũng quay đầu theo cô nhìn đằng sau, sau khi nhìn thấy một gã tóc vàng mắt xanh, vẻ mặt lập tức tỏ ra không vui:
"Hắn ta đẹp trai hơn anh à?".
"Ai cơ?", Bạch Tinh Nhiên thắc mắc hỏi.
"Còn giả ngây giả ngô, đừng tưởng anh không biết em đang nhìn
cái gì", Nam Cung Thiên Ân nghiêng người cắn một cái vào vành tai cô:
"Tối nay về sẽ lại xử lý em một trận ra trò".
Bạch Tinh Nhiên ngoái đầu, cũng nhìn thấy thanh niên đẹp trai kia, nói thật, không đẹp trai bằng Nam Cung Thiên Ân, nhưng cũng là một báu vật mới mẻ.
"Thật muốn yêu đương thử với anh ta xem cảm giác thế nào", cô cố ý than thở:
"Tiếc là không có cơ hội".
"Em nói gì cơ?".
"Trêu anh đấy!", Bạch Tinh Nhiên làm mặt xấu với anh, cười nhí nhảnh chạy về phía trước.
"Sau này không được phép đùa
ann Ta xem cam giac me nao , co co ỵ
than thở:
"Tiếc là không có cơ hội".
"Em nói gì cơ?".
"Trêu anh đấy!", Bạch Tinh Nhiên làm mặt xấu với anh, cười nhí nhảnh chạy về phía trước.
"Sau này không được phép đùa như thế nữa”, Nam Cung Thiên Ân hậm hực cảnh cáo, đồng thời cũng đuổi theo.***
"Giám đốc Hoàng hôm nay trong cuộc họp còn khen em đấy".
Nam Cung Thiên Ân nhắm mắt, ôm chặt lấy người cô:
"Anh xem rồi, không tệ".
"Anh xem rồi? Lúc nào thế?".
"Trong buổi họp hôm nay".
"Thật không? Anh cảm thấy không tệ thật sao?", Bạch Tinh Nhiên vẻ mặt rất hưng phấn.
"ừ', Nam Cung Thiên Ân lấy điện thoại của cô đặt lên tủ đầu giường:
"Mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm ra sân bay".
Bạch Tinh Nhiên cứ không nghe lấy lại điện thoại, mở lại bản thiết kế mình mới vẽ bắt anh xem:
"Anh căn bản chưa hề xem, anh nói cho em biết anh thích nhất chồ nào trong này?".
Nam Cung Thiên Ân thấy cô kiên trì như vậy, chỉ đành mở mắt ra nhìn màn hình, sau đó chỉ vào một điếm trong đó:
"Anh thích vườn hoa trên không này, cảm thấy rất thư thái”.
"Thật không? Em cũng thích”, Bạch Tinh Nhiên cười híp mắt:
"Chỗ này buổi sáng sớm sẽ có mặt trời chiếu vào, mùa xuân mùa thu nằm ở
đây tắm nắng, đọc sách, nghĩ thôi đã cảm thấy rất thoải mái rồi".
"Nếu thích anh sẽ để cho em một căn .
"Mắng cậu ta sau này đừng có đưa những bản thảo không có trình độ như vậy đến trước mặt anh, mắng xong còn hỏi một câu, người có trình
độ thấp như thế này là ai tuyển vào, xong lại nhìn xuống tên đề ở phía dưới bản thảo...”.
Bạch Tinh Nhiên 'hớ' một tiếng:
"Sau đó thì sao? Xấu hổ lắm à?".
"Gần như thế, nói chung mặt mũi đã bị em đè bẹp rồi".
Bạch Tinh Nhiên bật cười ha ha, cười xong liền hỏi:
"Aizz, thật sự kém vậy sao?".
"Đáng ghét".
"Rốt cuộc em có ngủ không? Không ngủ chúng ta làm việc gì đó có ý nghĩa nhé".
Bạch Tinh Nhiên lập tức cười giãy giụa:
"Em ngủ, em ngủ...”.
Ban nãy vừa bị anh hành một trận, giờ lại muốn nữa? Anh chịu được nhưng cô thì không.
Bạch Tinh Nhiên đặt điện thoại xuống, rúc vào lòng anh than thở:
"Thật là muốn được ở trong căn nhà mình thiết kế quá đi, cảm giác chắc chắn sẽ rất đỉnh".
"Đây đâu phải việc khó, em thiết kế một căn biệt thự đi, sau này anh và con sẽ vào đó sống cùng em”.
"Thật không? Thế thì em phải lôi bản lĩnh xem nhà của mình ra để thiết kế fôi".
"Em còn có cả bản lĩnh xem nhà
á?".
"Đương nhiên...”.
Bạch Tinh Nhiên cười hạnh phúc.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Tinh Nhiên cùng Nam Cung Thiên Ân lên máy bay đi thủ đô nước Pháp.
Chuyến bay dài mười mấy tiếng, mặc dù hơi mệt, nhưng vì có Nam Cung Thiên Ân bên cạnh, Bạch Tinh Nhiên không hề cảm thấy khó chịu.
Sau khi đến Paris, hai người về thẳng khách sạn cho quen mới múi giờ, sau khi quen múi giờ thì đi dạo xung quanh và ăn chút gì đó.
Bạch Tinh Nhiên lần đầu tiên đến Pháp, cầm điện thoại chụp đủ các kiểu ảnh trên phố.
Buổi chiều Nam Cung Thiên Ân phải đi xử lý công việc, thuê cho cô một nữ hướng dẫn viên người Hoa, Bạch Tinh Nhiên dạo phố cả buổi chiều.
Đến tối, lúc Nam Cung Thiên Ân từ chối xã giao đế về khách sạn, thì thấy Bạch Tinh Nhiên đã bày chiến lợi phấm dạo phố buổi chiều ra đầy bàn.
Nam Cung Thiên Ân đi tới, cánh tay quàng qua eo cô, hôn lên gáy cô:
"Có phần của anh không?”.
"Không có".
"Nhiều thế này mà không có phần của anh à?".
"Nhiều á? Ở công ty bao nhiêu đồng nghiệp, còn có cả Tô Tích, Diêu Mỹ, cả đám trẻ...”.
"Em yêu à", Nam Cung Thiên Ân bó tay cắt lời cô:
"Chúng ta đi du lịch, chứ không phải đi mua sắm".
"Miệng ngọt xớt".
"Vậy sao? Cho em thử cái ngọt hơn nhé”, Nam Cung Thiên Ân nói rồi cúi đầu hôn lên môi cô, đẩy hơi thở của mình vào trong miệng cô.
Bạch Tinh Nhiên đẩy nụ hôn của anh ra nói:
"Bên trong vần còn đấy, mau xem đi".
"vẫn còn?", Nam Cung Thiên Ân lấy ra một cái hộp khác, bên trong là một cái cà vạt hoa văn rất đặc biệt.
"Anh xem hoa văn của nó có phải rất đẹp không? Em vừa nhìn là đã thích rồi, cảm thấy cực kỳ hợp với anh", Bạch Tinh Nhiên lấy chiếc cà vạt trong tay anh ướm lên cổ anh.
Sau đó tấm tắc khen:
"Quả nhiên rất hợp với anh".
Nam Cung Thiên An cúi đầu nhìn
cà vạt, cười:
"Em yêu, em sắm cho chồng em đẹp như thế liệu có tốt không?".
"Dù gì anh cũng đã rất đẹp rồi, tô điếm thêm một chút cũng chẳng sao".
"Không sợ một ngày nào đó sẽ bị người phụ nữ khác cướp đi à?".
"Anh có đi không?", Bạch Tinh Nhiên nhìn anh.
"Cái đó không nói trước được".
"Nếu là một người chồng dễ dàng bị người khác cướp đi, thì em còn cần làm gì?”, Bạch Tinh Nhiên nhún vai:
"Cướp đi rồi cũng tốt, em lại có cơ hội tái giá, gả cho một người đàn ông tính khí tốt, dịu dàng, ôn hòa".
"Em nói cái gì?”, Nam Cung Thiên Ân sầm mặt, nghiêng người đè cô ra sofa, trừng mắt nhìn cô:
"Em nói lại lần nữa xem".
Bạch Tinh Nhiên bị anh đè xuống thì bật cười:
"Em nói... chồng em là một người đàn ông tính khí tốt, dịu dàng, ôn hòa, cho dù em có phải liều cái mạng này cũng không thế đế người phụ nữ khác cướp đi được!".
Nam Cung Thiên Ân mặc dù biết cô nói ngược lại, nhưng vẫn hài lòng thả cô ra:
"Như vậy còn được!".
Bạch Tinh Nhiên vùng dậy ngồi trên sofa, cạn lời đảo mắt:
"Nam Cung Thiên Ân, anh có sĩ diện không vậy?".
Nam Cung Thiên Ân hờ hững
cười:
"Dù sao bất luận tính khí của anh có tốt không, có dịu dàng không, có ôn hòa không... thì anh vẫn là chồng em, đây là sự thật mà ngoài anh ra thì không ai có thế thay đổi được".
"Sao anh có thể tự tin vậy".
"Bẩm sinh đấy", Nam Cung Thiên Ân đứng dậy khỏi sofa:
"Được rồi, dọn đồ ở trên bàn đi, anh dẫn em đi ăn đồ ăn Pháp chính hiệu".
"Được ạ, em cũng đói fôil", Bạch Tinh Nhiên nhanh chóng thu dọn đồ vào túi, sau đó cùng Nam Cung Thiên Ân rời khỏi khách sạn.
Bạch Tinh Nhiên thấy Nam Cung Thiên Ân có vẻ rất quen thuộc với nơi này, thế là hiếu kỳ hỏi:
"Anh đến đây
nhiều rồi à?".
"Không, đến hai lần".
"Sao em cảm thấy anh có vẻ rất quen thuộc với nơi này?".
"Trước khi ra ngoài xem bản đồ trước, cô giáo em chưa dạy em bao giờ à?".
"Đúng là chưa thật", Bạch Tinh Nhiên ôm chặt cánh tay anh, hai người cùng nhau đi trên con phố đèn neon nhấp nháy, hít thở không khí của nước ngoài, tâm trạng rất vui.
Nhưng không biết vì sao, Bạch Tinh Nhiên cứ cảm thấy đằng sau như có người đi theo mình, cô quay đầu lại nhìn, nhìn đâu cũng thấy toàn là người nước ngoài đang bận rộn,
mỗi người đều có việc của mình, không có ai đang nhìn cô cả.
Cảm giác này từ lúc chiều đã có rồi, lẽ nào là do chưa quen múi giờ, nên bị ảo giác?
Cô lắc lắc đầu, chắc là vậy, ở cái nơi xa lạ này có ai sẽ đi theo cô chứ?
Nam Cung Thiên Ân thấy cô cứ chốc chốc lại ngoái lại nhìn, cũng quay đầu theo cô nhìn đằng sau, sau khi nhìn thấy một gã tóc vàng mắt xanh, vẻ mặt lập tức tỏ ra không vui:
"Hắn ta đẹp trai hơn anh à?".
"Ai cơ?", Bạch Tinh Nhiên thắc mắc hỏi.
"Còn giả ngây giả ngô, đừng tưởng anh không biết em đang nhìn
cái gì", Nam Cung Thiên Ân nghiêng người cắn một cái vào vành tai cô:
"Tối nay về sẽ lại xử lý em một trận ra trò".
Bạch Tinh Nhiên ngoái đầu, cũng nhìn thấy thanh niên đẹp trai kia, nói thật, không đẹp trai bằng Nam Cung Thiên Ân, nhưng cũng là một báu vật mới mẻ.
"Thật muốn yêu đương thử với anh ta xem cảm giác thế nào", cô cố ý than thở:
"Tiếc là không có cơ hội".
"Em nói gì cơ?".
"Trêu anh đấy!", Bạch Tinh Nhiên làm mặt xấu với anh, cười nhí nhảnh chạy về phía trước.
"Sau này không được phép đùa
ann Ta xem cam giac me nao , co co ỵ
than thở:
"Tiếc là không có cơ hội".
"Em nói gì cơ?".
"Trêu anh đấy!", Bạch Tinh Nhiên làm mặt xấu với anh, cười nhí nhảnh chạy về phía trước.
"Sau này không được phép đùa như thế nữa”, Nam Cung Thiên Ân hậm hực cảnh cáo, đồng thời cũng đuổi theo.***
/540
|