Nam Cung Thiên Ân ăn uống với khách hàng xong liền về nhà, sau khi về không
thấy Bạch Tinh Nhiên đâu, hỏi Tiểu Nguyên mới biết cô vẫn chưa về nhà.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Tinh Nhiên, điện thoại hiển thị cô đã tắt nguồn.
Lại gọi điện cho Tô Tích, Tô Tích thì nghe máy, nói với anh rằng Tinh Nhiên đang
đi xem phim với bạn. Hỏi cô là bạn nào, thì cô cứ một mực nói là không rõ là ai.
Bạch Tinh Nhiên bình thường toàn đi cùng với Tô Tích và Diệu Mỹ, thỉnh thoảng
lầm mới ăn tối cùng với Triệu Phi Dương và cô vợ thiên kim của anh ấy.
Nghĩ đến hôm nay cô không có gì khác thường cả, Nam Cung Thiên Ân liền yên
tâm đi vào phòng làm việc để làm việc.
Từ tám giờ đến mười giờ, anh làm việc không thể tập chung nổi, gần như cử nửa
tiếng lại ra ngoài xem Bạch Tinh Nhiên về đến nhà chưa
Mười giờ anh xong việc, vừa gọi điện vừa đi xuống tăng một Ở dưới tầng, Chu Chu
đang ôm đĩa hoa quả ngồi trên sofa xem tivi, thấy anh đi xuống, vẫy tay chào anh
nói: “Thiên Ân, anh định ra ngoài à?”.
“Không”, Nam Cung Thiên Ân buông điện thoại xuống, nhìn cô ta: “Sao em vẫn
chưa ngủ?”.
“Em toàn mười một giờ mới ngủ, anh thì sao? Làm gì mà vẫn chưa ngủ thế?”.
“Anh đang chờ Tinh Nhiên về” Nam Cung Thiên Ân nói.
“Ồ, Tinh Nhiên đi đâu vậy?”.
“Nói là đi xem phim với bạn”.
“Thế thì chắc là sắp về rồi”, Chu Chu ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, sau đó
vẫy tay về phía anh: “Thiên Ân, ngồi đây chờ đi, tiện thể ngồi nói chuyện với em
được không?”.
Nam Cung Thiên Ân không đồng ý ngay, thế là Chu Chu lại nói: “Chúng mình gặp
nhau lâu như vậy rồi, còn chưa nói chuyện đàng hoàng được lần nào, phải rồi,
chuyện ở phía bố mẹ em giải quyết đến đầu rồi thế?”. Nam Cung Thiên Ân bước tới,
ngồi phía đối diện cô ta nói: “Anh đã bảo trợ lý Nhan đi giải quyết rồi, chắc là sẽ có
kết quả nhanh thôi, em không cần lo lắng.
“Chỉ là không biết mẹ em có đồng ý hủy bỏ hôn ước không thôi”, Chu Chu buồn bã nói.
“Anh sẽ nghĩ cách để bà ta đồng ý, em yên tâm.
“Vâng, em tin vào thực lực của anh, Chu Chu dùng tăm cầm một miếng dưa vàng
đưa lên miệng anh: “Dưa vàng này cô câm mua ngọt lắm, anh ăn thử đi”.
“Không cần đầu, anh không thích ăn
trái cây”, Nam Cung Thiên Ân vừa xem điện thoại vừa nói.
“Sao lại không ăn trái cây được ăn nhiều trái cây mới tốt cho sức khỏe, bình
thường Tình Nhiên không làm cho anh ăn ả?”, Chu Chu cố nhét miếng dưa vàng
vào trong miệng anh, Nam Cung Thiên Ân không tránh nổi, đành hả miệng đón
lấy, ăn xong mới nói: “Điểm phiên nhất của Tỉnh Nhiên chính là thích ép anh uống
thuốc và ăn trái cây với lại đó củ quá”.
“Đồ củ quả ăn nhiều cũng tốt cho sức khỏe mà, xem ra Tình Nhiên cũng hiểu về
thực dưỡng đấy nhỉ”, Chu Chu nhận ra được giọng nói của Nam Cung Thiên Ân tuy
là quở trách nhưng lại tràn đầy niềm vui sâu sắc.
Cô ta lại đưa một miếng nữa lên miệng anh, mỉm cười nói: “Em ép anh như vậy,
liệu anh có bắt đầu thấy em phiên không?”.
Nam Cung Thiên Ân đẩy miếng trái cây trong tay cô ta ra: “Em ăn đi”.
“Vậy em không ép anh nữa”, Chu Chu đưa miếng trái cây xoay một vòng rồi đưa
lên miệng mình, vừa ăn vừa nói: “Anh biết không, mấy năm nay em ở nước ngoài
em nhớ nhất chính là cảnh em với anh ở trong căn phòng này đút trái cây cho
nhau, lúc đầu anh không hề thích ăn trái cây, nhưng vì ăn cùng em nên lúc nào
cũng nếm các loại trái cây. Sau đó sang nước ngoài, mỗi lần em nhớ tới anh, em sẽ
cắt một đĩa trải cây như thế này ôm trong bọc vừa ăn vừa xem tivi, cảm giác như
thể anh ở bên em vậy”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn sang khuôn mặt trong sáng đang cười, đó rõ ràng là một
khuôn mặt đang cười, nhưng trông lại vô cùng đau thương, khiến anh cảm thấy
hơi đau nhói Điều mà anh sợ nhất cũng không muốn làm nhất chính là cùng ngôi
với cô ta nhớ về kỷ niệm cũ, dù sao giữa anh và cô ta đã có một ranh giới là Bạch
Tinh Nhiên, hoài niệm giữa anh và cô ta cũng đã hoàn toàn chỉ là hoài niệm.
“Cho nên, hôm nay anh ngôi ăn trái cây với em một lần được không? Coi như cùng
em ôn lại khoảnh khác trong quá khứ, Chu Chu nhìn anh, khuôn mặt mong chờ
đến tội nghiệp.
Dù sao đây là người anh từng yêu, trong tình huống này đổi lại là bất kỳ người đàn
ông nào e rằng đều khó mà kim lòng được, Nam Cung Thiên Ân nhìn thẳng vào cô
ta một lúc, nhẹ nhàng nói: “Chu Chu, ôn lại kỷ niệm sẽ chỉ khiến trí nhớ của em
càng sâu đậm hơn, càng khó quên hơn, hà cớ gì phải như vậy?”.
“Không đầu, giờ em ôn lại chuyện cũ với anh là với tư cách một người bạn, biết đầu
có thể che lấp hết cảm giác yêu nhau trước đây thì sao, Chu Chu đưa đĩa trái cây
qua, vẻ tội nghiệp trên khuôn mặt đã biến mất. “Anh yên tâm, em nói rồi em sẽ
không có suy nghĩ khác với anh thì sẽ nhất định là như vậy, chẳng phải người ta
vẫn nói yêu một người có rất nhiều cách trong đó có một cách là nhìn đối phương
được hạnh phúc, cuộc sống của bản thân sẽ tốt đẹp lên
“Cảm ơn em đã hiểu, Chu Chu Nam Cung Thiên Ân đưa tay vỗ vai cô ta một cải, sau
đó cầm tăm cầm một miếng trái cây đưa lên miệng cần một cái.
Lúc này, trước cổng đột nhiên vang lên tiếng xe.
Hai người trong phòng khách đều cùng ngó ra ngoài, từ góc độ này vừa hay có thể
nhìn được hết toàn cảnh bên ngoài cổng chính. Cũng vừa hay có thể nhìn thấy cảnh
Bạch Tinh Nhiên chui ra từ một chiếc xe Bentley, và còn nhìn vào trong vẫy tay
chào tạm biệt người trong xe nữa.
“Tinh Nhiên về rồi, người đàn ông đưa cô ấy về là ai thế?”, Chu Chu tỏ mỏ hỏi một câu.
Ảnh đèn ở cổng không hề tối, tuy không nhìn rã người đàn ông ngồi bên trong xe,
nhưng Nam Cung Thiên Ân lại nhận ra đó là xe của Kiều Phong,
Sắc mặt anh hơi sa sâm lại, nhìn Bạch Tinh Nhiên mỉm cười chào tạm biệt Kiều
Phong, cho đến khi chiếc xe quay đầu đi khuất mới quay người đi vào trong nhà
Bước chân của cô nhanh nhẹ, xem ra tâm trạng rất tốt.
Bạch Tinh Nhiên bước vào trong nhà, thấy tay Chu Chu đang bưng đĩa trái cây, còn
tay Nam Cung Thiên Ân cũng đang cầm một miếng trái cây. Trải qua những đả
kích mấy ngày hôm nay, cô đã gần như miễn dịch với kiểu ở bên nhau như người
yêu này rồi, hoàn toàn có thể coi như không có chuyện gì.
Chỉ là ánh mắt của hai người nhìn cô khiến cô có chút khó hiểu, nhất là ánh mắt
không vui của Nam Cung Thiên Ân càng kỳ lạ hơn.
Cuối cùng, cô nhận ra một vấn đề, Nam Cung Thiên Ân nhất định là hiểu nhầm cô
với Kiều Phong.
Chu Chu lên tiếng hỏi với vẻ quan tâm: “Tinh Nhiên, cô đi đâu thế? Điện thoại
cũng không nghe, Thiên Ân lo cho cô cả tối đó”.
Ảnh mắt của Bạch Tinh Nhiên dừng lại trên miếng dựa vàng trong tay Nam Cung
Thiên Ân mà anh không thích nhất, lại nhìn sang khuôn mặt cô ta. Sự chột dạ
trong lòng biến mất, nhếch miệng lên chế nhạo “Tôi thấy hai người ngồi với nhau
rất vui mà? Là tiện thể chờ tôi về à?” Chu Chu vội nói: “Tinh Nhiên cô đừng hiểu
nhầm, Thiên Ân vừa từ phòng làm việc đi ra, chúng tôi chỉ ngồi nói chuyện được
vài câu thôi”.
“Ồ, thì ra là như vậy”, Bạch Tinh Nhiên
gật đầu.
Ánh mắt liếc cô của Nam Cung Thiên Ân dần dần trở nên sắc lạnh: “Vì sao không
nghe điện thoại?”.
Bạch Tinh Nhiên cầm điện thoại lên, thấy điện thoại của mình không biết tắt
nguồn từ bao giờ, sao lại thế nhỉ? Từ sau khi ăn cơm xong là cô không hề động vào
điện thoại.
“Điện thoại hết pin”, cô nói đại một câu
“Điện thoại của em mới sạc pin hồi sáng, từ lúc nào lại trở nên nhanh hết pin
vậy?”, Nam Cung Thiên Ân đứng dậy khỏi ghế sofa, đi đến trước mặt cô: “Anh
nghe nói em đi xem phim? Đi với Kiều Phong à?”.
Sao anh lại biết là cô đi xem phim? Bạch Tinh Nhiên cảm thấy hơi ngạc nhiên,sau
đó cúi đầu nhìn vào chiếc điện thoại không biết cô tắt nguồn từ lúc nào, rồi lại nghĩ
đến chuyện Kiều Phong xuất hiện một cách trùng hợp như vậy, trong lòng gần như
đã hiểu ra là có chuyện gì.
Nhất định là Tô Tích bày trò, cái con người chỉ sợ thế giới không bao giờ loạn này!
Thấy cô im lặng, sắc mặt của Nam Cung Thiên Ân lại càng khó coi hơn, anh kéo cô
đi thẳng lên tầng.
Bạch Tinh Nhiên bị anh lôi xềnh xệch, suýt nữa thì ngã, may mà Nam Cung Thiên
Ân ôm vào eo cô luôn, đang từ cầm cổ tay chuyển sang ôm eo cô, vừa ôm vừa lôi cô
lên tới tầng ba.
“Nam Cung Thiên Ân, sao anh lại đối xử với em thô lỗ như vậy, không sợ Chu Chu
của anh nhìn thấy rồi sợ hãi sao?” Bạch Tinh Nhiên bực mình nói.
Nam Cung Thiên Ân đưa cô vào phòng phòng ngủ, ném cô xuống sofa, sau đó
nghiêng người xuống, hai tay chống hai bên người cô nhìn thẳng cô nói: “Em đừng
có mà đánh trống láng, anh và Chu Chu như thế nào em rất rõ, những ngày qua
anh cũng chưa bao giờ giấu em để lén lút ở bên cô ấy, còn em thì sao, anh thực sự
không biết em và Kiều nhị thiếu gia có quen biết nhau, lúc đầu chẳng phải em nói
cậu ta chỉ là đi ngang qua nhà tổ sao? Chẳng phải em nói hai người chỉ gặp nhau
mới có hai lần sao? Vì sao lại có thể cùng nhau đi xem phim? Có thể để cậu ta đưa
em về nhà?”.
Anh quả nhiên là hiểu nhầm rồi, thấy khuôn mặt đang ghen của anh, Bạch Tinh
Nhiên lại cảm thấy có hơi vui sướng. Tuy cô không biết anh và Chu Chu đã làm
những gì, nhưng có thể được nhìn thấy sự ghen tuông trên mặt anh như vậy, hơn
nữa còn giận cô trước mặt Chu Chu, chứng tỏ trong lòng anh chẳng phải là vẫn còn
có cô sao?
thấy Bạch Tinh Nhiên đâu, hỏi Tiểu Nguyên mới biết cô vẫn chưa về nhà.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Tinh Nhiên, điện thoại hiển thị cô đã tắt nguồn.
Lại gọi điện cho Tô Tích, Tô Tích thì nghe máy, nói với anh rằng Tinh Nhiên đang
đi xem phim với bạn. Hỏi cô là bạn nào, thì cô cứ một mực nói là không rõ là ai.
Bạch Tinh Nhiên bình thường toàn đi cùng với Tô Tích và Diệu Mỹ, thỉnh thoảng
lầm mới ăn tối cùng với Triệu Phi Dương và cô vợ thiên kim của anh ấy.
Nghĩ đến hôm nay cô không có gì khác thường cả, Nam Cung Thiên Ân liền yên
tâm đi vào phòng làm việc để làm việc.
Từ tám giờ đến mười giờ, anh làm việc không thể tập chung nổi, gần như cử nửa
tiếng lại ra ngoài xem Bạch Tinh Nhiên về đến nhà chưa
Mười giờ anh xong việc, vừa gọi điện vừa đi xuống tăng một Ở dưới tầng, Chu Chu
đang ôm đĩa hoa quả ngồi trên sofa xem tivi, thấy anh đi xuống, vẫy tay chào anh
nói: “Thiên Ân, anh định ra ngoài à?”.
“Không”, Nam Cung Thiên Ân buông điện thoại xuống, nhìn cô ta: “Sao em vẫn
chưa ngủ?”.
“Em toàn mười một giờ mới ngủ, anh thì sao? Làm gì mà vẫn chưa ngủ thế?”.
“Anh đang chờ Tinh Nhiên về” Nam Cung Thiên Ân nói.
“Ồ, Tinh Nhiên đi đâu vậy?”.
“Nói là đi xem phim với bạn”.
“Thế thì chắc là sắp về rồi”, Chu Chu ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, sau đó
vẫy tay về phía anh: “Thiên Ân, ngồi đây chờ đi, tiện thể ngồi nói chuyện với em
được không?”.
Nam Cung Thiên Ân không đồng ý ngay, thế là Chu Chu lại nói: “Chúng mình gặp
nhau lâu như vậy rồi, còn chưa nói chuyện đàng hoàng được lần nào, phải rồi,
chuyện ở phía bố mẹ em giải quyết đến đầu rồi thế?”. Nam Cung Thiên Ân bước tới,
ngồi phía đối diện cô ta nói: “Anh đã bảo trợ lý Nhan đi giải quyết rồi, chắc là sẽ có
kết quả nhanh thôi, em không cần lo lắng.
“Chỉ là không biết mẹ em có đồng ý hủy bỏ hôn ước không thôi”, Chu Chu buồn bã nói.
“Anh sẽ nghĩ cách để bà ta đồng ý, em yên tâm.
“Vâng, em tin vào thực lực của anh, Chu Chu dùng tăm cầm một miếng dưa vàng
đưa lên miệng anh: “Dưa vàng này cô câm mua ngọt lắm, anh ăn thử đi”.
“Không cần đầu, anh không thích ăn
trái cây”, Nam Cung Thiên Ân vừa xem điện thoại vừa nói.
“Sao lại không ăn trái cây được ăn nhiều trái cây mới tốt cho sức khỏe, bình
thường Tình Nhiên không làm cho anh ăn ả?”, Chu Chu cố nhét miếng dưa vàng
vào trong miệng anh, Nam Cung Thiên Ân không tránh nổi, đành hả miệng đón
lấy, ăn xong mới nói: “Điểm phiên nhất của Tỉnh Nhiên chính là thích ép anh uống
thuốc và ăn trái cây với lại đó củ quá”.
“Đồ củ quả ăn nhiều cũng tốt cho sức khỏe mà, xem ra Tình Nhiên cũng hiểu về
thực dưỡng đấy nhỉ”, Chu Chu nhận ra được giọng nói của Nam Cung Thiên Ân tuy
là quở trách nhưng lại tràn đầy niềm vui sâu sắc.
Cô ta lại đưa một miếng nữa lên miệng anh, mỉm cười nói: “Em ép anh như vậy,
liệu anh có bắt đầu thấy em phiên không?”.
Nam Cung Thiên Ân đẩy miếng trái cây trong tay cô ta ra: “Em ăn đi”.
“Vậy em không ép anh nữa”, Chu Chu đưa miếng trái cây xoay một vòng rồi đưa
lên miệng mình, vừa ăn vừa nói: “Anh biết không, mấy năm nay em ở nước ngoài
em nhớ nhất chính là cảnh em với anh ở trong căn phòng này đút trái cây cho
nhau, lúc đầu anh không hề thích ăn trái cây, nhưng vì ăn cùng em nên lúc nào
cũng nếm các loại trái cây. Sau đó sang nước ngoài, mỗi lần em nhớ tới anh, em sẽ
cắt một đĩa trải cây như thế này ôm trong bọc vừa ăn vừa xem tivi, cảm giác như
thể anh ở bên em vậy”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn sang khuôn mặt trong sáng đang cười, đó rõ ràng là một
khuôn mặt đang cười, nhưng trông lại vô cùng đau thương, khiến anh cảm thấy
hơi đau nhói Điều mà anh sợ nhất cũng không muốn làm nhất chính là cùng ngôi
với cô ta nhớ về kỷ niệm cũ, dù sao giữa anh và cô ta đã có một ranh giới là Bạch
Tinh Nhiên, hoài niệm giữa anh và cô ta cũng đã hoàn toàn chỉ là hoài niệm.
“Cho nên, hôm nay anh ngôi ăn trái cây với em một lần được không? Coi như cùng
em ôn lại khoảnh khác trong quá khứ, Chu Chu nhìn anh, khuôn mặt mong chờ
đến tội nghiệp.
Dù sao đây là người anh từng yêu, trong tình huống này đổi lại là bất kỳ người đàn
ông nào e rằng đều khó mà kim lòng được, Nam Cung Thiên Ân nhìn thẳng vào cô
ta một lúc, nhẹ nhàng nói: “Chu Chu, ôn lại kỷ niệm sẽ chỉ khiến trí nhớ của em
càng sâu đậm hơn, càng khó quên hơn, hà cớ gì phải như vậy?”.
“Không đầu, giờ em ôn lại chuyện cũ với anh là với tư cách một người bạn, biết đầu
có thể che lấp hết cảm giác yêu nhau trước đây thì sao, Chu Chu đưa đĩa trái cây
qua, vẻ tội nghiệp trên khuôn mặt đã biến mất. “Anh yên tâm, em nói rồi em sẽ
không có suy nghĩ khác với anh thì sẽ nhất định là như vậy, chẳng phải người ta
vẫn nói yêu một người có rất nhiều cách trong đó có một cách là nhìn đối phương
được hạnh phúc, cuộc sống của bản thân sẽ tốt đẹp lên
“Cảm ơn em đã hiểu, Chu Chu Nam Cung Thiên Ân đưa tay vỗ vai cô ta một cải, sau
đó cầm tăm cầm một miếng trái cây đưa lên miệng cần một cái.
Lúc này, trước cổng đột nhiên vang lên tiếng xe.
Hai người trong phòng khách đều cùng ngó ra ngoài, từ góc độ này vừa hay có thể
nhìn được hết toàn cảnh bên ngoài cổng chính. Cũng vừa hay có thể nhìn thấy cảnh
Bạch Tinh Nhiên chui ra từ một chiếc xe Bentley, và còn nhìn vào trong vẫy tay
chào tạm biệt người trong xe nữa.
“Tinh Nhiên về rồi, người đàn ông đưa cô ấy về là ai thế?”, Chu Chu tỏ mỏ hỏi một câu.
Ảnh đèn ở cổng không hề tối, tuy không nhìn rã người đàn ông ngồi bên trong xe,
nhưng Nam Cung Thiên Ân lại nhận ra đó là xe của Kiều Phong,
Sắc mặt anh hơi sa sâm lại, nhìn Bạch Tinh Nhiên mỉm cười chào tạm biệt Kiều
Phong, cho đến khi chiếc xe quay đầu đi khuất mới quay người đi vào trong nhà
Bước chân của cô nhanh nhẹ, xem ra tâm trạng rất tốt.
Bạch Tinh Nhiên bước vào trong nhà, thấy tay Chu Chu đang bưng đĩa trái cây, còn
tay Nam Cung Thiên Ân cũng đang cầm một miếng trái cây. Trải qua những đả
kích mấy ngày hôm nay, cô đã gần như miễn dịch với kiểu ở bên nhau như người
yêu này rồi, hoàn toàn có thể coi như không có chuyện gì.
Chỉ là ánh mắt của hai người nhìn cô khiến cô có chút khó hiểu, nhất là ánh mắt
không vui của Nam Cung Thiên Ân càng kỳ lạ hơn.
Cuối cùng, cô nhận ra một vấn đề, Nam Cung Thiên Ân nhất định là hiểu nhầm cô
với Kiều Phong.
Chu Chu lên tiếng hỏi với vẻ quan tâm: “Tinh Nhiên, cô đi đâu thế? Điện thoại
cũng không nghe, Thiên Ân lo cho cô cả tối đó”.
Ảnh mắt của Bạch Tinh Nhiên dừng lại trên miếng dựa vàng trong tay Nam Cung
Thiên Ân mà anh không thích nhất, lại nhìn sang khuôn mặt cô ta. Sự chột dạ
trong lòng biến mất, nhếch miệng lên chế nhạo “Tôi thấy hai người ngồi với nhau
rất vui mà? Là tiện thể chờ tôi về à?” Chu Chu vội nói: “Tinh Nhiên cô đừng hiểu
nhầm, Thiên Ân vừa từ phòng làm việc đi ra, chúng tôi chỉ ngồi nói chuyện được
vài câu thôi”.
“Ồ, thì ra là như vậy”, Bạch Tinh Nhiên
gật đầu.
Ánh mắt liếc cô của Nam Cung Thiên Ân dần dần trở nên sắc lạnh: “Vì sao không
nghe điện thoại?”.
Bạch Tinh Nhiên cầm điện thoại lên, thấy điện thoại của mình không biết tắt
nguồn từ bao giờ, sao lại thế nhỉ? Từ sau khi ăn cơm xong là cô không hề động vào
điện thoại.
“Điện thoại hết pin”, cô nói đại một câu
“Điện thoại của em mới sạc pin hồi sáng, từ lúc nào lại trở nên nhanh hết pin
vậy?”, Nam Cung Thiên Ân đứng dậy khỏi ghế sofa, đi đến trước mặt cô: “Anh
nghe nói em đi xem phim? Đi với Kiều Phong à?”.
Sao anh lại biết là cô đi xem phim? Bạch Tinh Nhiên cảm thấy hơi ngạc nhiên,sau
đó cúi đầu nhìn vào chiếc điện thoại không biết cô tắt nguồn từ lúc nào, rồi lại nghĩ
đến chuyện Kiều Phong xuất hiện một cách trùng hợp như vậy, trong lòng gần như
đã hiểu ra là có chuyện gì.
Nhất định là Tô Tích bày trò, cái con người chỉ sợ thế giới không bao giờ loạn này!
Thấy cô im lặng, sắc mặt của Nam Cung Thiên Ân lại càng khó coi hơn, anh kéo cô
đi thẳng lên tầng.
Bạch Tinh Nhiên bị anh lôi xềnh xệch, suýt nữa thì ngã, may mà Nam Cung Thiên
Ân ôm vào eo cô luôn, đang từ cầm cổ tay chuyển sang ôm eo cô, vừa ôm vừa lôi cô
lên tới tầng ba.
“Nam Cung Thiên Ân, sao anh lại đối xử với em thô lỗ như vậy, không sợ Chu Chu
của anh nhìn thấy rồi sợ hãi sao?” Bạch Tinh Nhiên bực mình nói.
Nam Cung Thiên Ân đưa cô vào phòng phòng ngủ, ném cô xuống sofa, sau đó
nghiêng người xuống, hai tay chống hai bên người cô nhìn thẳng cô nói: “Em đừng
có mà đánh trống láng, anh và Chu Chu như thế nào em rất rõ, những ngày qua
anh cũng chưa bao giờ giấu em để lén lút ở bên cô ấy, còn em thì sao, anh thực sự
không biết em và Kiều nhị thiếu gia có quen biết nhau, lúc đầu chẳng phải em nói
cậu ta chỉ là đi ngang qua nhà tổ sao? Chẳng phải em nói hai người chỉ gặp nhau
mới có hai lần sao? Vì sao lại có thể cùng nhau đi xem phim? Có thể để cậu ta đưa
em về nhà?”.
Anh quả nhiên là hiểu nhầm rồi, thấy khuôn mặt đang ghen của anh, Bạch Tinh
Nhiên lại cảm thấy có hơi vui sướng. Tuy cô không biết anh và Chu Chu đã làm
những gì, nhưng có thể được nhìn thấy sự ghen tuông trên mặt anh như vậy, hơn
nữa còn giận cô trước mặt Chu Chu, chứng tỏ trong lòng anh chẳng phải là vẫn còn
có cô sao?
/540
|