Trong thang máy, chu chu nhìn thẳng vào Bạch Tinh Nhiên trong gương cười nhẹ: "Tinh Nhiên, tối qua cô diễn cũng rất xuất sắc đấy chứ".
"Diễn gì cơ?", Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên nhìn cô ta một cái.
"Diễn cảnh cởi dồ quyến rũ Thiên Ân trước con mắt của bao nhiêu người đó, lẽ nào cô quên rồi à?".
Bạch Tinh Nhiên dùng tay đập lên đầu mình một cái: "ồ, vậy sao? Thế mà không có ấn tượng gì hết nhỉ, tôi chỉ nhớ là tôi cố tình làm hỏng đàn của cô, sau đó đi uống rượu đến say khướt với bạn tôi, bị mất một đoạn trí nhớ khá là dài. Chờ khi tôi nhớ ra
được, thì là đang tắm cùng với Thiên Ân, còn bị nước làm cho sặc tỉnh nữa, sau đó thì Thiên Ân sấy tóc cho tôi, rồi quấn lấy nhau trên giường...".
"Thiên Ân quấn lấy cô thật á?", Chu Chu trô' mắt hỏi.
"Đương nhiên, nhưng hai vợ chồng với nhau thì đó không gọi là dụ dỗ, mà gọi là gợi tình, bình thường Thiên Ân muốn tôi làm tôi đều không làm được", thang máy dừng ở tầng làm việc của Bạch Tinh Nhiên, cô đổi giọng nói: Tôi đi làm việc đây, tôi gặp •
Nói xong, mặc kệ sắc mặt khó coi của Chu Chu, cô cứ thế đi ra.
Buổi trưa trước khi tan làm, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên nhận được điện thoại của phòng thư ký tổng giám đốc, bảo cô đến phòng làm việc của tổng giám đốc một chuyến.
Phòng làm việc của tổng giám đốc, đó chẳng phải là phòng làm việc của Nam Cung Thiên Ân hay sao? Trước đây khi anh muốn tìm cô, chưa bao giờ thông qua phòng thư ký cả.
"Có việc gì thế?", cô thắc mắc hỏi.
"Thiên Ân thiếu gia không nói", cô thư ký trả lời.
Bạch Tinh Nhiên do dự xem có nên đi hay không, nghĩ bụng Nam Cung Thiên Ân tìm cô nghiêm túc như vậy biết đâu lại có chuyện gì quan trọng, thế là cô đi lên tầng thượng.
Từ sau khi mâu thuẫn với anh, Bạch Tinh Nhiên không còn đến căn phòng này nữa, cô đưa tay lên cửa gõ hai tiếng, sau khi nhận được câu trả lời mới đấy cửa đi vào.
Cô nhìn vào không thấy bóng dáng của Nam Cung Thiên Ân đâu, thế là đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy Nam Cung Thiên Ân ngồi trên bàn ăn đang bày đầy các món, cô bước tới, nhìn anh hỏi: "Anh tìm em có việc gì không?".
Nam Cung Thiên Ân ngước mắt lên nhìn cô: "Còn có việc gì nữa? Ăn cơm thôi", anh dùng ánh mắt lướt qua chỗ thức ăn trên bàn.
Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên, ánh mắt cũng nhìn qua chỗ thức ăn trên bàn.
Hôm qua cô vừa bị vu oan cố tình làm hỏng đàn piano của tình dầu của anh, hôm nay anh lại gọi cô lên ăn cơm? Anh không sao chứ?
"Sao thế?".
Bạch Tinh Nhiên đi tới ngồi xuống đối diện anh, nhìn qua chỗ thức ăn trên bàn, sau đó ngấng dầu nhìn anh nói: "Anh thử ăn một miếng cho em xem đi".
"Ý của em là gì? Sợ anh hạ độc vào thức ăn sao?".
"Anh gọi em lên ăn cơm một cách bất bình thường như thế, lẽ nào em không nên đề phòng chút gì à?".
Nam Cung Thiên Ân liếc cô một cái, rồi cầm đũa lên gắp mỗi đĩa thức ăn một miếng cho vào miệng, anh đổi cả bát cơm trắng trước mặt cô, rồi hỏi: "Như vậy được chưa?".
Bạch Tinh Nhiên lúc này mới cầm đũa lên ăn.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô cầm đũa lên ăn, chế nhạo nói: "Vợ chồng còn làm đến mức độ này, em không thấy nực cười sao?".
"Mối quan hệ vợ chồng giữa hai chúng ta có thế duy trì được mấy hôm thì còn chưa biết, anh đừng lãng phí cảm xúc ngồi đây ca thán nữa".
"Có phải em đã quên những lời anh đã từng nói?".
"Anh đã từng nói rất nhiều, ý của anh là chỉ câu nào?".
"Anh từng nói anh chưa từng có ý định II hôn với em".
"Ồ, là câu đó à?", Bạch Tinh Nhiên gật đầu, mím cười nói: "Em chưa quên, cho nên em mới bất chấp cả tôn nghiêm, mặt dày để bám anh".
"Vậy em cứ bám tiếp đi", Nam Cung Thiên Ân gắp một miếng thịt gà đặt vào bát cô:
"Những chuyện quá khứ chũng ta xí xóa hết, anh vẫn là câu nói đó, anh chí coi Chu Chu như em gái ruột, em mới là người phụ nữ anh vừa có thế đưa về nhà vừa có thế đưa lên giường.
Cho nên, sau này em chỉ cần đừng có thái độ thù địch với Chu Chu nữa, dù sao làm như vậy bản thân em khó chịu, anh cũng khó chịu".
Động tác cầm đũa trong tay của Bạch Tinh Nhiên ngập ngừng, ngước mắt nhìn thẳng vào anh:
"Em rất tò mò, những câu nói này anh từng nói với cô ta chưa?".
"Anh đã nói với cô ấy ngay từ đầu
"Vậy sao?”.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, sự ấm ức và tức giận trong lòng không phải là đã hết, nhưng... có câu nói này, cô sẽ nhịn!
Cô biết trong lòng Nam Cung Thiên Ân cho rằng tay của Chu Chu là do cô làm bỏng, đàn của Chu Chu cũng là cô làm hỏng, anh chí là tha thứ cho cô, chứ không hề tin tưởng cô!
Cô cắn môi, nhìn chằm chằm vào anh nói từng chữ một: “Nam Cung Thiên Ân, anh thật sự rất quá đáng!".
"Anh biết", Nam Cung Thiên Ân gật đầu, không hề phủ nhận.
Sau khi ăn tối, Nam Cung Thiên Ân vẫn đi vào phòng làm việc đế làm việc như mọi khi, Bạch Tinh Nhiên ngồi một mình trong phòng ngủ đế vẽ.
Trước khi đi ngủ cô tiến hành kiếm tra ngày rụng trứng, Bạch Tinh quay lại, bản thân cô lại không thể cho con gái cô một gia đình hạnh phúc hoàn hảo!
Cô thừa nhận mình vẫn còn rất yêu Nam Cung Thiên Ân, có lẽ đều vì cả hai lí do này, mà hai lí do này lại dều quan trọng như vậy!
Sau khi ăn tối, Nam Cung Thiên Ân vẫn đi vào phòng làm việc đế làm việc như mọi khi, Bạch Tinh Nhiên ngồi một mình trong phòng ngủ đế vẽ.
Trước khi đi ngủ cô tiến hành kiếm tra ngày rụng trứng, Bạch Tinh Nhiên vui mừng khi phát hiện trên que thử rụng trứng hiện rõ hai vạch màu đỏ. Cô sững sờ một lúc, sau đó chạy ra khỏi nhà vệ sinh cầm điện thoại lên gọi cho Diêu Mỹ.
"Diễn gì cơ?", Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên nhìn cô ta một cái.
"Diễn cảnh cởi dồ quyến rũ Thiên Ân trước con mắt của bao nhiêu người đó, lẽ nào cô quên rồi à?".
Bạch Tinh Nhiên dùng tay đập lên đầu mình một cái: "ồ, vậy sao? Thế mà không có ấn tượng gì hết nhỉ, tôi chỉ nhớ là tôi cố tình làm hỏng đàn của cô, sau đó đi uống rượu đến say khướt với bạn tôi, bị mất một đoạn trí nhớ khá là dài. Chờ khi tôi nhớ ra
được, thì là đang tắm cùng với Thiên Ân, còn bị nước làm cho sặc tỉnh nữa, sau đó thì Thiên Ân sấy tóc cho tôi, rồi quấn lấy nhau trên giường...".
"Thiên Ân quấn lấy cô thật á?", Chu Chu trô' mắt hỏi.
"Đương nhiên, nhưng hai vợ chồng với nhau thì đó không gọi là dụ dỗ, mà gọi là gợi tình, bình thường Thiên Ân muốn tôi làm tôi đều không làm được", thang máy dừng ở tầng làm việc của Bạch Tinh Nhiên, cô đổi giọng nói: Tôi đi làm việc đây, tôi gặp •
Nói xong, mặc kệ sắc mặt khó coi của Chu Chu, cô cứ thế đi ra.
Buổi trưa trước khi tan làm, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên nhận được điện thoại của phòng thư ký tổng giám đốc, bảo cô đến phòng làm việc của tổng giám đốc một chuyến.
Phòng làm việc của tổng giám đốc, đó chẳng phải là phòng làm việc của Nam Cung Thiên Ân hay sao? Trước đây khi anh muốn tìm cô, chưa bao giờ thông qua phòng thư ký cả.
"Có việc gì thế?", cô thắc mắc hỏi.
"Thiên Ân thiếu gia không nói", cô thư ký trả lời.
Bạch Tinh Nhiên do dự xem có nên đi hay không, nghĩ bụng Nam Cung Thiên Ân tìm cô nghiêm túc như vậy biết đâu lại có chuyện gì quan trọng, thế là cô đi lên tầng thượng.
Từ sau khi mâu thuẫn với anh, Bạch Tinh Nhiên không còn đến căn phòng này nữa, cô đưa tay lên cửa gõ hai tiếng, sau khi nhận được câu trả lời mới đấy cửa đi vào.
Cô nhìn vào không thấy bóng dáng của Nam Cung Thiên Ân đâu, thế là đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy Nam Cung Thiên Ân ngồi trên bàn ăn đang bày đầy các món, cô bước tới, nhìn anh hỏi: "Anh tìm em có việc gì không?".
Nam Cung Thiên Ân ngước mắt lên nhìn cô: "Còn có việc gì nữa? Ăn cơm thôi", anh dùng ánh mắt lướt qua chỗ thức ăn trên bàn.
Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên, ánh mắt cũng nhìn qua chỗ thức ăn trên bàn.
Hôm qua cô vừa bị vu oan cố tình làm hỏng đàn piano của tình dầu của anh, hôm nay anh lại gọi cô lên ăn cơm? Anh không sao chứ?
"Sao thế?".
Bạch Tinh Nhiên đi tới ngồi xuống đối diện anh, nhìn qua chỗ thức ăn trên bàn, sau đó ngấng dầu nhìn anh nói: "Anh thử ăn một miếng cho em xem đi".
"Ý của em là gì? Sợ anh hạ độc vào thức ăn sao?".
"Anh gọi em lên ăn cơm một cách bất bình thường như thế, lẽ nào em không nên đề phòng chút gì à?".
Nam Cung Thiên Ân liếc cô một cái, rồi cầm đũa lên gắp mỗi đĩa thức ăn một miếng cho vào miệng, anh đổi cả bát cơm trắng trước mặt cô, rồi hỏi: "Như vậy được chưa?".
Bạch Tinh Nhiên lúc này mới cầm đũa lên ăn.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô cầm đũa lên ăn, chế nhạo nói: "Vợ chồng còn làm đến mức độ này, em không thấy nực cười sao?".
"Mối quan hệ vợ chồng giữa hai chúng ta có thế duy trì được mấy hôm thì còn chưa biết, anh đừng lãng phí cảm xúc ngồi đây ca thán nữa".
"Có phải em đã quên những lời anh đã từng nói?".
"Anh đã từng nói rất nhiều, ý của anh là chỉ câu nào?".
"Anh từng nói anh chưa từng có ý định II hôn với em".
"Ồ, là câu đó à?", Bạch Tinh Nhiên gật đầu, mím cười nói: "Em chưa quên, cho nên em mới bất chấp cả tôn nghiêm, mặt dày để bám anh".
"Vậy em cứ bám tiếp đi", Nam Cung Thiên Ân gắp một miếng thịt gà đặt vào bát cô:
"Những chuyện quá khứ chũng ta xí xóa hết, anh vẫn là câu nói đó, anh chí coi Chu Chu như em gái ruột, em mới là người phụ nữ anh vừa có thế đưa về nhà vừa có thế đưa lên giường.
Cho nên, sau này em chỉ cần đừng có thái độ thù địch với Chu Chu nữa, dù sao làm như vậy bản thân em khó chịu, anh cũng khó chịu".
Động tác cầm đũa trong tay của Bạch Tinh Nhiên ngập ngừng, ngước mắt nhìn thẳng vào anh:
"Em rất tò mò, những câu nói này anh từng nói với cô ta chưa?".
"Anh đã nói với cô ấy ngay từ đầu
"Vậy sao?”.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, sự ấm ức và tức giận trong lòng không phải là đã hết, nhưng... có câu nói này, cô sẽ nhịn!
Cô biết trong lòng Nam Cung Thiên Ân cho rằng tay của Chu Chu là do cô làm bỏng, đàn của Chu Chu cũng là cô làm hỏng, anh chí là tha thứ cho cô, chứ không hề tin tưởng cô!
Cô cắn môi, nhìn chằm chằm vào anh nói từng chữ một: “Nam Cung Thiên Ân, anh thật sự rất quá đáng!".
"Anh biết", Nam Cung Thiên Ân gật đầu, không hề phủ nhận.
Sau khi ăn tối, Nam Cung Thiên Ân vẫn đi vào phòng làm việc đế làm việc như mọi khi, Bạch Tinh Nhiên ngồi một mình trong phòng ngủ đế vẽ.
Trước khi đi ngủ cô tiến hành kiếm tra ngày rụng trứng, Bạch Tinh quay lại, bản thân cô lại không thể cho con gái cô một gia đình hạnh phúc hoàn hảo!
Cô thừa nhận mình vẫn còn rất yêu Nam Cung Thiên Ân, có lẽ đều vì cả hai lí do này, mà hai lí do này lại dều quan trọng như vậy!
Sau khi ăn tối, Nam Cung Thiên Ân vẫn đi vào phòng làm việc đế làm việc như mọi khi, Bạch Tinh Nhiên ngồi một mình trong phòng ngủ đế vẽ.
Trước khi đi ngủ cô tiến hành kiếm tra ngày rụng trứng, Bạch Tinh Nhiên vui mừng khi phát hiện trên que thử rụng trứng hiện rõ hai vạch màu đỏ. Cô sững sờ một lúc, sau đó chạy ra khỏi nhà vệ sinh cầm điện thoại lên gọi cho Diêu Mỹ.
/540
|