Hai người đang điên cuồng mây mưa trên giường đồng thời cứng người lại, đầu óc
Bạch Tinh Nhiên trống rỗng trong hai giây, cảm giác được Nam Cung Thiên Ân
định xuống giường, cô ngay lập tức siết chặt hai cánh tay vốn đã vòng trên cổ anh.
Nam Cung Thiên Ân thở dốc hôn lên môi cô một cái rồi nói: “Anh đi xem thử”.
“Cô ta chắc chắn là giả vờ”, Bạch Tinh Nhiên tức điên rồi, không ngờ lại là con
khốn đó làm hỏng chuyện, sao cô ta cứ như âm hồn không tiêu tan vậy chứ?
Chẳng lẽ vừa nãy lúc cô gọi điện cho Diêu Mỹ bị cô ta nghe thấy? Cố ý đến phá rối
cô? Nghĩ đến đấy, cô càng ôm chặt cơ thể Nam Cung Thiên Ân hơn nhìn ảnh với
ánh mắt cầu xin: “Tin em đi, cô ta giả vờ đó, cô ta cố ý đó…
“Có phải giả vờ không anh qua xem một cái là biết, Nam Cung Thiên Ân lại hôn lên
môi cô một cái, sau đó bỏ đôi tay đang ôm cổ anh xuống.
Anh trở mình xuống giường, nhặt quần áo dưới sản lên bắt đầu choảng vào người.
Bạch Tinh Nhiên tức điên ngồi dậy theo, trừng mắt nhìn anh hét khản cả cổ; “Nam
Cung Thiên Ân nếu anh dám đi thì em cho anh biết tay!”.
“Nếu là giả thì anh sẽ về ngay, nếu là thật… 40 độ sẽ mất mạng đó em hiểu
không?”, Nam Cung Thiên Ân nói rồi bèn đi ra cửa phòng ngủ.
Thế mà anh lại đi thật.
Bạch Tinh Nhiên đờ ra trên giường, tức đến mức hai mắt đỏ bừng, cả người run
rẩy…
Nam Cung Thiên Ân vào phòng ngủ của Chu Chu thì thấy Chu Chu đang nằm
nghiêng trên giường với vẻ mặt khó chịu, Tiểu Nguyên ở bên cạnh kéo cánh tay cô
ta thúc giục: “Chu tiểu thư, cô sốt cao thế này nhất định phải đi viện mới được”.
“Không cần, tôi ngủ một giấc là khỏe thôi”, Chu Chu hất cổ tay cô ta ra, bực mình
trách: “Chẳng phải đã nói với cô mai Thiên Ân thiếu gia phải đi làm, đừng có làm
phiền anh ấy nghỉ ngơi sao?”.
“Xin lỗi, tại tôi lo cho cô.
Nam Cung Thiên Ân đi về phía chiếc giường, cúi người quan tâm hỏi: “Chu, em sao
thế?”, lúc nổi thì bàn tay anh đặt lên trán cô ta: “Sao lại nông thể này?”.
“Không biết nữa, sau bữa tối Chu tiểu thư bắt đầu sốt”.
“Uống thuốc hạ sốt chưa?”.
“Lúc 9 giờ uống rồi, không ngờ nhiệt độ lại tăng lên”, Tiểu Nguyên bày vẻ mặt bất
lực: “Đại thiếu gia, xin lỗi nhé, nếu không phải Chu tiểu thư sốt cao quá thì tôi
cũng sẽ không làm phiền anh”.
“Giờ đừng nói nhiều vậy, Chu Chu, dậy thay quần áo đã, anh đưa em đi viện”, Nam
Cung Thiên Ân nói kiên quyết, đỡ Chu Chu dậy.
Chu Chu yếu ớt kháng nghị: “Em không muốn đi viện, Thiên Ân… em không sao
thật mà”.
“Em sốt thế này rồi còn nói không sao.
“Em.”, đôi mắt ảm đảm của Chu Chu đột nhiên ảnh lên vẻ sợ hãi, nhìn Bạch Tinh
Nhiên run giọng nói: “Tinh Nhiên, cô đừng hiểu nhầm, tôi không cố ý làm phiền
hai người nghỉ ngơi, tôi…
“Cô cố ý!”, Bạch Tinh Nhiên lao lên, đẩy Nam Cung Thiên Ân sang một bên, túm
tóc Chu Chu tất lên mặt cô ta một cái.
Chu Chu bị đánh đến mức hét ré lên, cơ thể thuận thế ngã xuống giường, trần bị
đập vào cạnh bàn.
“Chu tiểu thư…”, Tiểu Nguyên vội vàng lao lên đỡ Chu Tiểu thư gào thét ngã ra đất.
Nam Cung Thiên Ân thì giữ Bạch Tinh Nhiên đang định xông lên đánh Chu tiểu thư
tiếp, tức giận nói: “Tinh Nhiên, Chu Chu đang sốt cao”.
“Cô giả vờ đi! Cô giả vờ..”, Bạch Tinh Nhiên không tin cô ta sốt thật, dù có sốt thì
cũng là tự cô ta cố tình làm sốt. Vừa nãy lúc cô thấy cô ta vẫn còn bình thường, đột
nhiên lại sốt cao, sao có thể nhanh thế được?
Chắc Bạch Tinh Nhiên tức điên rồi, dùng nhiều sức đến mức Nam Cung Thiên Ân
không giữ nổi cô, cô thoát khỏi sự kiềm chế của Nam Cung Thiên Ân thì lại xông
lên định đánh Chu Chu. Chu Chu gào thét tránh đi, cú va đập vừa nãy khiến trán cô
ta chảy máu.
Tiểu Nguyên chạy đến giữ Bạch Tinh Nhiên, hét to: “Thiếu phu nhân, cô đừng
đánh nữa, Chu tiểu thư chảy máu rồi…
Song Bạch Tinh Nhiên không những không dừng tay, thậm chí khi thấy Nam Cung
Thiên Ân ôm Chu Chu vào lòng thì tức đến mức điên lên, túm cánh tay Chu Chu bắt
đầu kéo: “Con khốn! Mày ra đây cho tao ra.
“Đủ rồi!”, Nam Cung Thiên Ân cuối cùng không nhịn được nữa vung tay tát lên
mặt cô một cái.
Anh không tát mạnh lắm, nhưng lại khiến Bạch Tinh Nhiên bỗng chốc im lặng, cô
ôm lấy má mình sững sờ nhìn anh.
Trong trí nhớ của cô, dù Nam Cung Thiên Ân có ngược đãi cô thế nào, bắt nạt cô ra
sao, dù có tức giận thế nào thì cũng sẽ không tát cô như bây giờ. Nhưng hôm nay…
anh lại vì tình đầu của anh mà đánh cô.
Cô rưng rưng trừng Nam Cung Thiên Ân đang sầm mặt và Chu Chu mặt mày trắng
bệch, trán chảy máu, trông vô cùng tội nghiệp, cảm giác trong lòng đã khó mà
hình dung bằng buồn và tức giận nữa.
Vết thương trên trán Chu Chu không lớn lắm, nhưng máu lại nhuộm đầy mặt cô ta
trông vô cùng đáng sợ, Tiểu Nguyên thậm chí còn sợ đến mức gào thét run rẩy,
Nam Cung Thiên Ân cũng không dừng lại lâu, bể Chu Chu đến cả đi đường cũng
khó khăn lên, rồi đi xuống tầng,
Anh đi cực nhanh, Bạch Tinh Nhiên hết với ra: “Nam Cung Thiên Ân anh nghe đây!
Con em không cần nữa! Anh em cũng không cần nữa! Anh cứ yên tâm ở với người
tình bé bỏng của anh đi..
Cô cũng không biết Nam Cung Thiên Ân rốt cuộc có nghe thấy không, chẳng mấy
chốc ngoài cửa đã vang lên tiếng động cơ xe.
Trong biệt thự bỗng chốc an tĩnh lại, căn nhà rộng lớn im lặng đến mức nghe được
cả tiếng kim rơi, Bạch Tinh Nhiên đứng ở cầu thang một lúc lâu rồi mới xoay người
đi về.
Trên bàn đầu giường là một xấp giấy thử chưa dùng tới, cô cố gắng một tháng mới
tìm đúng thời cơ thể mà lại bị một con tiểu tam phá hỏng như thế, mà Nam Cung
Thiên Ân lúc này lại ở bên cô ta.
Cô điên cuồng xé giấy thử trên bàn làm đối vứt vào thùng rác, cô không bao giờ tha
thứ cho anh nữa, cũng không bao giờ muốn sinh con cho anh nữa.
Một tiếng sau, Bạch Tinh Nhiên đứng ở cửa nhà Diêu Mỹ.
Bạch Tinh Nhiên trống rỗng trong hai giây, cảm giác được Nam Cung Thiên Ân
định xuống giường, cô ngay lập tức siết chặt hai cánh tay vốn đã vòng trên cổ anh.
Nam Cung Thiên Ân thở dốc hôn lên môi cô một cái rồi nói: “Anh đi xem thử”.
“Cô ta chắc chắn là giả vờ”, Bạch Tinh Nhiên tức điên rồi, không ngờ lại là con
khốn đó làm hỏng chuyện, sao cô ta cứ như âm hồn không tiêu tan vậy chứ?
Chẳng lẽ vừa nãy lúc cô gọi điện cho Diêu Mỹ bị cô ta nghe thấy? Cố ý đến phá rối
cô? Nghĩ đến đấy, cô càng ôm chặt cơ thể Nam Cung Thiên Ân hơn nhìn ảnh với
ánh mắt cầu xin: “Tin em đi, cô ta giả vờ đó, cô ta cố ý đó…
“Có phải giả vờ không anh qua xem một cái là biết, Nam Cung Thiên Ân lại hôn lên
môi cô một cái, sau đó bỏ đôi tay đang ôm cổ anh xuống.
Anh trở mình xuống giường, nhặt quần áo dưới sản lên bắt đầu choảng vào người.
Bạch Tinh Nhiên tức điên ngồi dậy theo, trừng mắt nhìn anh hét khản cả cổ; “Nam
Cung Thiên Ân nếu anh dám đi thì em cho anh biết tay!”.
“Nếu là giả thì anh sẽ về ngay, nếu là thật… 40 độ sẽ mất mạng đó em hiểu
không?”, Nam Cung Thiên Ân nói rồi bèn đi ra cửa phòng ngủ.
Thế mà anh lại đi thật.
Bạch Tinh Nhiên đờ ra trên giường, tức đến mức hai mắt đỏ bừng, cả người run
rẩy…
Nam Cung Thiên Ân vào phòng ngủ của Chu Chu thì thấy Chu Chu đang nằm
nghiêng trên giường với vẻ mặt khó chịu, Tiểu Nguyên ở bên cạnh kéo cánh tay cô
ta thúc giục: “Chu tiểu thư, cô sốt cao thế này nhất định phải đi viện mới được”.
“Không cần, tôi ngủ một giấc là khỏe thôi”, Chu Chu hất cổ tay cô ta ra, bực mình
trách: “Chẳng phải đã nói với cô mai Thiên Ân thiếu gia phải đi làm, đừng có làm
phiền anh ấy nghỉ ngơi sao?”.
“Xin lỗi, tại tôi lo cho cô.
Nam Cung Thiên Ân đi về phía chiếc giường, cúi người quan tâm hỏi: “Chu, em sao
thế?”, lúc nổi thì bàn tay anh đặt lên trán cô ta: “Sao lại nông thể này?”.
“Không biết nữa, sau bữa tối Chu tiểu thư bắt đầu sốt”.
“Uống thuốc hạ sốt chưa?”.
“Lúc 9 giờ uống rồi, không ngờ nhiệt độ lại tăng lên”, Tiểu Nguyên bày vẻ mặt bất
lực: “Đại thiếu gia, xin lỗi nhé, nếu không phải Chu tiểu thư sốt cao quá thì tôi
cũng sẽ không làm phiền anh”.
“Giờ đừng nói nhiều vậy, Chu Chu, dậy thay quần áo đã, anh đưa em đi viện”, Nam
Cung Thiên Ân nói kiên quyết, đỡ Chu Chu dậy.
Chu Chu yếu ớt kháng nghị: “Em không muốn đi viện, Thiên Ân… em không sao
thật mà”.
“Em sốt thế này rồi còn nói không sao.
“Em.”, đôi mắt ảm đảm của Chu Chu đột nhiên ảnh lên vẻ sợ hãi, nhìn Bạch Tinh
Nhiên run giọng nói: “Tinh Nhiên, cô đừng hiểu nhầm, tôi không cố ý làm phiền
hai người nghỉ ngơi, tôi…
“Cô cố ý!”, Bạch Tinh Nhiên lao lên, đẩy Nam Cung Thiên Ân sang một bên, túm
tóc Chu Chu tất lên mặt cô ta một cái.
Chu Chu bị đánh đến mức hét ré lên, cơ thể thuận thế ngã xuống giường, trần bị
đập vào cạnh bàn.
“Chu tiểu thư…”, Tiểu Nguyên vội vàng lao lên đỡ Chu Tiểu thư gào thét ngã ra đất.
Nam Cung Thiên Ân thì giữ Bạch Tinh Nhiên đang định xông lên đánh Chu tiểu thư
tiếp, tức giận nói: “Tinh Nhiên, Chu Chu đang sốt cao”.
“Cô giả vờ đi! Cô giả vờ..”, Bạch Tinh Nhiên không tin cô ta sốt thật, dù có sốt thì
cũng là tự cô ta cố tình làm sốt. Vừa nãy lúc cô thấy cô ta vẫn còn bình thường, đột
nhiên lại sốt cao, sao có thể nhanh thế được?
Chắc Bạch Tinh Nhiên tức điên rồi, dùng nhiều sức đến mức Nam Cung Thiên Ân
không giữ nổi cô, cô thoát khỏi sự kiềm chế của Nam Cung Thiên Ân thì lại xông
lên định đánh Chu Chu. Chu Chu gào thét tránh đi, cú va đập vừa nãy khiến trán cô
ta chảy máu.
Tiểu Nguyên chạy đến giữ Bạch Tinh Nhiên, hét to: “Thiếu phu nhân, cô đừng
đánh nữa, Chu tiểu thư chảy máu rồi…
Song Bạch Tinh Nhiên không những không dừng tay, thậm chí khi thấy Nam Cung
Thiên Ân ôm Chu Chu vào lòng thì tức đến mức điên lên, túm cánh tay Chu Chu bắt
đầu kéo: “Con khốn! Mày ra đây cho tao ra.
“Đủ rồi!”, Nam Cung Thiên Ân cuối cùng không nhịn được nữa vung tay tát lên
mặt cô một cái.
Anh không tát mạnh lắm, nhưng lại khiến Bạch Tinh Nhiên bỗng chốc im lặng, cô
ôm lấy má mình sững sờ nhìn anh.
Trong trí nhớ của cô, dù Nam Cung Thiên Ân có ngược đãi cô thế nào, bắt nạt cô ra
sao, dù có tức giận thế nào thì cũng sẽ không tát cô như bây giờ. Nhưng hôm nay…
anh lại vì tình đầu của anh mà đánh cô.
Cô rưng rưng trừng Nam Cung Thiên Ân đang sầm mặt và Chu Chu mặt mày trắng
bệch, trán chảy máu, trông vô cùng tội nghiệp, cảm giác trong lòng đã khó mà
hình dung bằng buồn và tức giận nữa.
Vết thương trên trán Chu Chu không lớn lắm, nhưng máu lại nhuộm đầy mặt cô ta
trông vô cùng đáng sợ, Tiểu Nguyên thậm chí còn sợ đến mức gào thét run rẩy,
Nam Cung Thiên Ân cũng không dừng lại lâu, bể Chu Chu đến cả đi đường cũng
khó khăn lên, rồi đi xuống tầng,
Anh đi cực nhanh, Bạch Tinh Nhiên hết với ra: “Nam Cung Thiên Ân anh nghe đây!
Con em không cần nữa! Anh em cũng không cần nữa! Anh cứ yên tâm ở với người
tình bé bỏng của anh đi..
Cô cũng không biết Nam Cung Thiên Ân rốt cuộc có nghe thấy không, chẳng mấy
chốc ngoài cửa đã vang lên tiếng động cơ xe.
Trong biệt thự bỗng chốc an tĩnh lại, căn nhà rộng lớn im lặng đến mức nghe được
cả tiếng kim rơi, Bạch Tinh Nhiên đứng ở cầu thang một lúc lâu rồi mới xoay người
đi về.
Trên bàn đầu giường là một xấp giấy thử chưa dùng tới, cô cố gắng một tháng mới
tìm đúng thời cơ thể mà lại bị một con tiểu tam phá hỏng như thế, mà Nam Cung
Thiên Ân lúc này lại ở bên cô ta.
Cô điên cuồng xé giấy thử trên bàn làm đối vứt vào thùng rác, cô không bao giờ tha
thứ cho anh nữa, cũng không bao giờ muốn sinh con cho anh nữa.
Một tiếng sau, Bạch Tinh Nhiên đứng ở cửa nhà Diêu Mỹ.
/540
|