Bạch Tinh Nhiên đột nhiên lại cười lên:
"Nam Cung Thiên Ân, anh cùng tình đầu của anh ăn đồ Tây xong, không còn gì làm nữa nên đến chọc tức tôi chứ gì?".
"Anh ăn đò Tây với cô ấy là vì muốn bàn chuyện với cô ấy".
"Bàn chuyện gì? Rõ ràng là nói chuyện yêu đương!"
Bạch Tinh Nhiên trừng mắt nhìn anh lắc đầu:
"Mấy ngày hôm nay hai người phối hợp với nhau ức hiếp tôi, anh cảm thấy rất sung sướng chứ gì?
Nam Cung Thiên Ân tôi không tin là mắt anh lại mù, đầu óc lại đần độn đến mức chút mánh lới trẻ con của cô ta mà cũng không nhận ra.
Anh đến khách sạn điều tra chân tướng khó như vậy sao?
Nước mắt của cô ta dễ khiến anh thương xót vậy à?
Anh thà tin lời cô ta nói từ một phía chứ không muốn đi điều tra rõ sự thật?".
"Anh như vậy rõ ràng là đang trốn tránh, anh không nỡ trách người tình bé bỏng của anh, cho nên đổ hết lỗi lên đầu tôi
sau đó lại ra vẻ rất rộng lượng tha thứ cho tôi, an ủi tôi, đúng là giả tạo!"
Bạch Tinh Nhiên đấy ra khỏi lòng anh, dùng ngón tay chí vào anh nói:
"Tôi đã nhìn rõ anh rồi, cho nên... mong anh hãy tránh xa tôi một chút!".
"Nếu em thật sự đã nhìn rõ con người anh, sẽ không phản cảm nhiều về anh như vậy"
Nam Cung Thiên Ân nhẹ nhàng kéo cô lại, nhìn xuống cô nói:
"Vậy thì xin hỏi Bạch tiếu thư, anh lừa em thì anh được lợi lộc gì?
Em có thể mang đến cho anh sự nghiệp và tiền đồ không?
Hay là chí khiến anh mê đắm dung nhan và cơ thế em một cách điên cuồng?".
Bạch Tinh Nhiên lập tức đập bàn tay anh xuống: "Đừng có động vào tôi!".
"Trên đời này có nhiều người phụ nữ xuất sắc hơn em xinh đẹp hơn em anh còn chẳng muốn đi lừa, vì sao cứ phải thích lừa em? Chẳng phải là vì anh yêu em sao?".
"Người anh yêu là Chu Chu của anh, anh dung túng cô ta, bênh vực cô ta...!".
"Anh có thế dung túng em đã từng lừa anh, chơi anh một vố lớn như vậy, lẽ nào lại không dung túng nổi mấy trò suy tính cỏn con của cô ấy trước mặt anh sao?"
Nam Cung Thiên Ân ngắt lời cô:
"Kể cả anh cảm thấy tôi gây sự vô lí, không có tình người, thì tôi vân là câu nói đó, có cô ta thì không có tôi, có tôi không có cô ta, anh tự giải quyết đi!".
Cô tưởng Nam Cung Thiên Ân sẽ lại cố gắng khuyên bảo cô giống như trước đây, không ngờ anh lại không thèm nghĩ gì mà ấn cô lại vào thân xe, rồi nhả ra môt chữ: "Đươc".
"Được có nghĩa là gì?", sau khi định thần lại, cô dửng dưng hỏi.
"Có em thì không có cô ấy".
"Nam Cung Thiên Ân tôi không phải đang nói đùa với anh đâu", Bạch Tinh Nhiên không hề tin anh sẽ vì cô mà cắt đứt quan hệ với Chu Chu thật, cô đưa ra yêu cầu này gần như cũng chẳng hi vọng anh sẽ đồng ý.
"Anh cũng đâu có đùa", Nam Cung Thiên Ân nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc: "Mấy hôm nay anh đã tìm cho cô ấy công việc ở công ty khác rồi, còn về chỗ ở... căn biệt thự nhỏ cũng là nơi trước đây cô ấy ở, thì giờ cứ đế cô ấy ở tiếp vậy".
"Anh đừng hòng...!".
"Em nghe anh nói hết đã", Nam Cung Thiên Ân giữ chặt lấy cơ thể cô lại bắt đầu kích động: "Ở bên ngoài lâu như vậy, cũng đến lúc em cần phải chuyến về nhà tổ ở rồi".
"Tôi không muốn!".
"Có thể ở trong nhà tổ mới chính là biếu tượng của thân phận, có lẽ em không quan tâm, nhưng anh quan tâm. Hơn nữa vấn đề giữa em và bà nội sớm muộn cũng phải giải quyết, trốn tránh không thể giải quyết nổi vấn đề .
Đạo lý này đương nhiên là Bạch Tinh Nhiên hiếu, cô nhìn chằm chằm vào anh hỏi: "Vậy anh thì sao? Anh cũng chuyến về ở nhà tổ?".
"Chẳng nhẽ lại không à?".
Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc, lại hỏi: "Anh thật sự có thế không gặp mặt Chu tiểu thư sao?".
Nam Cung Thiên Ân im lặng một lúc, cuối cùng lại chí cho cô một câu trả lời mập mờ: "Anh sẽ cố gắng".
"Cố gắng...", Bạch Tinh Nhiên tức điên lên đấm một phát lên người anh: "Nói từ nãy đến giờ đều là vô dụng, tôi thấy anh ném tôi về căn nhà tổ, là để đề phòng tôi ở căn biệt thự nhỏ làm trở ngại hai người ôn lại tình xưa
Nam Cung Thiên Ân sao anh lại có thế vô liêm sí như vậy? Anh...".
Nam Cung Thiên Ân bực mình tóm lấy cổ tay cô: "Anh đã nói anh sẽ cố gắng không gặp cô ấy, nhưng dù sao vẫn là bạn, hơn nữa lại sống cùng trong một thành phố, làm sao có thế cả đời không gặp mặt được?".
"Thế vì sao anh không đưa cô ta ra nước ngoài đi?".
"Bạch Tinh Nhiên, yêu cầu của em quá đáng rồi đấy!".
"Tôi quá đáng gì chứ? Chẳng phải anh cũng đối xử với Lâm An Nam như vậy sao?".
"Cô ấy và Lâm An Nam không giống nhau!".
"Cô ta và Lâm An Nam đương nhiên là không giống nhau rồi, cô ta là mối tình dầu mà anh không buông bỏ được cơ mà, cô ta...".
"Cô ấy đã đòng ý với anh sẽ thay đổi hoàn toàn, sẽ không làm những chuyện ảnh hưởng đến tình cảm của hai chúng ta nữa, lẽ nào em không thể mở lòng tha thứ cho cô ấy một lần sao?".
"Tôi không tin cô ta sẽ thay đổi hoàn toàn!", Bạch Tinh Nhiên cười khấy một cái.
Lúc trước cô ta luôn thề rằng bản thân không có ý nghĩ vượt rào với Nam Cung Thiên Ân, hết lần này đến lần khác đảm bảo sẽ không hủy hoại tình cảm của hai người, nhưng cuối cùng thì sao? Chẳng phải là liên tiếp giở trò, để có thể vu oan cô thậm chí còn làm tổn thương cả cơ thế mình.
Một người đối xử với chính bản thân mình còn nhẫn tâm như vậy, thì làm sao có thể dễ dàng thỏa hiệp đến thế, làm sao có thế dễ dàng buông bỏ Nam Cung Thiên Ân, cô tin mới lạ!
Chia tay trong bực bội với Nam Cung Thiên Ân ở bờ sông, Bạch Tinh Nhiên đương nhiên sẽ không về nhà tổ, cũng không về căn biệt thự nhỏ.
Cô vẫn về nhà Tô Tích, chí là tâm trạng đã không còn bình tĩnh như lúc ra khỏi nhà nữa.
"Có tìm việc nữa không?", Tô tích đang ngồi khoanh chân trên sofa lật xem tạp chí quay đầu sang nhìn cô một cái rôi hoi.
Bạch Tinh Nhiên nhìn chằm chằm vào cô ấy nói: "Nếu là cậu, thì cậu sẽ làm thế nào?".
"Gì cơ?", Tô Tích không hiếu.
Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, cười gượng một cái: "Thôi vậy, với cá tính của cậu chắc chắn sẽ không đồng ý đâu".
Cô nói xong liền đi vào bếp tìm đồ ăn.
Sáng ngày hôm sau, Bạch Tinh Nhiên bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc, cô vừa dụi hai mắt vừa đi ra phòng khách.
Hôm nay Tô Tích phải tập kịch nên đã ra ngoài từ sớm, Bạch Tinh Nhiên không nghĩ gì liền nhấc điện thoại lên nghe. Khi nghe thấy giọng nói phía đầu dây bên kia vọng đến là của Nam Cung Thiên Ân, cô vội vàng cúp máy theo bản năng.
"Chờ đã", Nam Cung Thiên Ân nhanh chóng chặn cô lại.
"Có việc gì không?", Bạch Tinh Nhiên không vui nói: "Nếu anh gọi đế khuyên tôi về thì không cần đâu, những gì cần nói thì tối qua tôi đã nói hết rồi".
"Anh gọi là để nhắc nhở em một việc", Nam Cung Thiên Ân nói: "Nghỉ làm ba ngày trở lên coi như tự động nghỉ việc, hôm nay là cơ hội cuối cùng của em, tự em nghĩ đi".
Nhiên không vui nói: "Nếu anh gọi để khuyên tôi về thì không cần đâu, những gì cần nói thì tối qua tôi đã nói hết rồi".
"Anh gọi là để nhắc nhở em một việc", Nam Cung Thiên Ân nói: "Nghỉ làm ba ngày trở lên coi như tự động nghỉ việc, hôm nay là cơ hội cuối cùng của em, tự em nghĩ đi".
"Cảm ơn, nhưng tôi đã nộp đơn xin nghỉ việc rồi", Bạch Tinh Nhiên nói xong liền cúp máy.
Sau khi cúp máy, Bạch Tinh Nhiên nhìn thấy mảnh giấy nhỏ đặt trên bàn, là Tô Tích đế lại cho cô bản giới thiệu của hai trường mầm non và số điện thoại của hiệu trưởng, bảo cô hôm nay tranh thủ thời gian qua đó phỏng vấn.
"Nam Cung Thiên Ân, anh cùng tình đầu của anh ăn đồ Tây xong, không còn gì làm nữa nên đến chọc tức tôi chứ gì?".
"Anh ăn đò Tây với cô ấy là vì muốn bàn chuyện với cô ấy".
"Bàn chuyện gì? Rõ ràng là nói chuyện yêu đương!"
Bạch Tinh Nhiên trừng mắt nhìn anh lắc đầu:
"Mấy ngày hôm nay hai người phối hợp với nhau ức hiếp tôi, anh cảm thấy rất sung sướng chứ gì?
Nam Cung Thiên Ân tôi không tin là mắt anh lại mù, đầu óc lại đần độn đến mức chút mánh lới trẻ con của cô ta mà cũng không nhận ra.
Anh đến khách sạn điều tra chân tướng khó như vậy sao?
Nước mắt của cô ta dễ khiến anh thương xót vậy à?
Anh thà tin lời cô ta nói từ một phía chứ không muốn đi điều tra rõ sự thật?".
"Anh như vậy rõ ràng là đang trốn tránh, anh không nỡ trách người tình bé bỏng của anh, cho nên đổ hết lỗi lên đầu tôi
sau đó lại ra vẻ rất rộng lượng tha thứ cho tôi, an ủi tôi, đúng là giả tạo!"
Bạch Tinh Nhiên đấy ra khỏi lòng anh, dùng ngón tay chí vào anh nói:
"Tôi đã nhìn rõ anh rồi, cho nên... mong anh hãy tránh xa tôi một chút!".
"Nếu em thật sự đã nhìn rõ con người anh, sẽ không phản cảm nhiều về anh như vậy"
Nam Cung Thiên Ân nhẹ nhàng kéo cô lại, nhìn xuống cô nói:
"Vậy thì xin hỏi Bạch tiếu thư, anh lừa em thì anh được lợi lộc gì?
Em có thể mang đến cho anh sự nghiệp và tiền đồ không?
Hay là chí khiến anh mê đắm dung nhan và cơ thế em một cách điên cuồng?".
Bạch Tinh Nhiên lập tức đập bàn tay anh xuống: "Đừng có động vào tôi!".
"Trên đời này có nhiều người phụ nữ xuất sắc hơn em xinh đẹp hơn em anh còn chẳng muốn đi lừa, vì sao cứ phải thích lừa em? Chẳng phải là vì anh yêu em sao?".
"Người anh yêu là Chu Chu của anh, anh dung túng cô ta, bênh vực cô ta...!".
"Anh có thế dung túng em đã từng lừa anh, chơi anh một vố lớn như vậy, lẽ nào lại không dung túng nổi mấy trò suy tính cỏn con của cô ấy trước mặt anh sao?"
Nam Cung Thiên Ân ngắt lời cô:
"Kể cả anh cảm thấy tôi gây sự vô lí, không có tình người, thì tôi vân là câu nói đó, có cô ta thì không có tôi, có tôi không có cô ta, anh tự giải quyết đi!".
Cô tưởng Nam Cung Thiên Ân sẽ lại cố gắng khuyên bảo cô giống như trước đây, không ngờ anh lại không thèm nghĩ gì mà ấn cô lại vào thân xe, rồi nhả ra môt chữ: "Đươc".
"Được có nghĩa là gì?", sau khi định thần lại, cô dửng dưng hỏi.
"Có em thì không có cô ấy".
"Nam Cung Thiên Ân tôi không phải đang nói đùa với anh đâu", Bạch Tinh Nhiên không hề tin anh sẽ vì cô mà cắt đứt quan hệ với Chu Chu thật, cô đưa ra yêu cầu này gần như cũng chẳng hi vọng anh sẽ đồng ý.
"Anh cũng đâu có đùa", Nam Cung Thiên Ân nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc: "Mấy hôm nay anh đã tìm cho cô ấy công việc ở công ty khác rồi, còn về chỗ ở... căn biệt thự nhỏ cũng là nơi trước đây cô ấy ở, thì giờ cứ đế cô ấy ở tiếp vậy".
"Anh đừng hòng...!".
"Em nghe anh nói hết đã", Nam Cung Thiên Ân giữ chặt lấy cơ thể cô lại bắt đầu kích động: "Ở bên ngoài lâu như vậy, cũng đến lúc em cần phải chuyến về nhà tổ ở rồi".
"Tôi không muốn!".
"Có thể ở trong nhà tổ mới chính là biếu tượng của thân phận, có lẽ em không quan tâm, nhưng anh quan tâm. Hơn nữa vấn đề giữa em và bà nội sớm muộn cũng phải giải quyết, trốn tránh không thể giải quyết nổi vấn đề .
Đạo lý này đương nhiên là Bạch Tinh Nhiên hiếu, cô nhìn chằm chằm vào anh hỏi: "Vậy anh thì sao? Anh cũng chuyến về ở nhà tổ?".
"Chẳng nhẽ lại không à?".
Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc, lại hỏi: "Anh thật sự có thế không gặp mặt Chu tiểu thư sao?".
Nam Cung Thiên Ân im lặng một lúc, cuối cùng lại chí cho cô một câu trả lời mập mờ: "Anh sẽ cố gắng".
"Cố gắng...", Bạch Tinh Nhiên tức điên lên đấm một phát lên người anh: "Nói từ nãy đến giờ đều là vô dụng, tôi thấy anh ném tôi về căn nhà tổ, là để đề phòng tôi ở căn biệt thự nhỏ làm trở ngại hai người ôn lại tình xưa
Nam Cung Thiên Ân sao anh lại có thế vô liêm sí như vậy? Anh...".
Nam Cung Thiên Ân bực mình tóm lấy cổ tay cô: "Anh đã nói anh sẽ cố gắng không gặp cô ấy, nhưng dù sao vẫn là bạn, hơn nữa lại sống cùng trong một thành phố, làm sao có thế cả đời không gặp mặt được?".
"Thế vì sao anh không đưa cô ta ra nước ngoài đi?".
"Bạch Tinh Nhiên, yêu cầu của em quá đáng rồi đấy!".
"Tôi quá đáng gì chứ? Chẳng phải anh cũng đối xử với Lâm An Nam như vậy sao?".
"Cô ấy và Lâm An Nam không giống nhau!".
"Cô ta và Lâm An Nam đương nhiên là không giống nhau rồi, cô ta là mối tình dầu mà anh không buông bỏ được cơ mà, cô ta...".
"Cô ấy đã đòng ý với anh sẽ thay đổi hoàn toàn, sẽ không làm những chuyện ảnh hưởng đến tình cảm của hai chúng ta nữa, lẽ nào em không thể mở lòng tha thứ cho cô ấy một lần sao?".
"Tôi không tin cô ta sẽ thay đổi hoàn toàn!", Bạch Tinh Nhiên cười khấy một cái.
Lúc trước cô ta luôn thề rằng bản thân không có ý nghĩ vượt rào với Nam Cung Thiên Ân, hết lần này đến lần khác đảm bảo sẽ không hủy hoại tình cảm của hai người, nhưng cuối cùng thì sao? Chẳng phải là liên tiếp giở trò, để có thể vu oan cô thậm chí còn làm tổn thương cả cơ thế mình.
Một người đối xử với chính bản thân mình còn nhẫn tâm như vậy, thì làm sao có thể dễ dàng thỏa hiệp đến thế, làm sao có thế dễ dàng buông bỏ Nam Cung Thiên Ân, cô tin mới lạ!
Chia tay trong bực bội với Nam Cung Thiên Ân ở bờ sông, Bạch Tinh Nhiên đương nhiên sẽ không về nhà tổ, cũng không về căn biệt thự nhỏ.
Cô vẫn về nhà Tô Tích, chí là tâm trạng đã không còn bình tĩnh như lúc ra khỏi nhà nữa.
"Có tìm việc nữa không?", Tô tích đang ngồi khoanh chân trên sofa lật xem tạp chí quay đầu sang nhìn cô một cái rôi hoi.
Bạch Tinh Nhiên nhìn chằm chằm vào cô ấy nói: "Nếu là cậu, thì cậu sẽ làm thế nào?".
"Gì cơ?", Tô Tích không hiếu.
Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, cười gượng một cái: "Thôi vậy, với cá tính của cậu chắc chắn sẽ không đồng ý đâu".
Cô nói xong liền đi vào bếp tìm đồ ăn.
Sáng ngày hôm sau, Bạch Tinh Nhiên bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc, cô vừa dụi hai mắt vừa đi ra phòng khách.
Hôm nay Tô Tích phải tập kịch nên đã ra ngoài từ sớm, Bạch Tinh Nhiên không nghĩ gì liền nhấc điện thoại lên nghe. Khi nghe thấy giọng nói phía đầu dây bên kia vọng đến là của Nam Cung Thiên Ân, cô vội vàng cúp máy theo bản năng.
"Chờ đã", Nam Cung Thiên Ân nhanh chóng chặn cô lại.
"Có việc gì không?", Bạch Tinh Nhiên không vui nói: "Nếu anh gọi đế khuyên tôi về thì không cần đâu, những gì cần nói thì tối qua tôi đã nói hết rồi".
"Anh gọi là để nhắc nhở em một việc", Nam Cung Thiên Ân nói: "Nghỉ làm ba ngày trở lên coi như tự động nghỉ việc, hôm nay là cơ hội cuối cùng của em, tự em nghĩ đi".
Nhiên không vui nói: "Nếu anh gọi để khuyên tôi về thì không cần đâu, những gì cần nói thì tối qua tôi đã nói hết rồi".
"Anh gọi là để nhắc nhở em một việc", Nam Cung Thiên Ân nói: "Nghỉ làm ba ngày trở lên coi như tự động nghỉ việc, hôm nay là cơ hội cuối cùng của em, tự em nghĩ đi".
"Cảm ơn, nhưng tôi đã nộp đơn xin nghỉ việc rồi", Bạch Tinh Nhiên nói xong liền cúp máy.
Sau khi cúp máy, Bạch Tinh Nhiên nhìn thấy mảnh giấy nhỏ đặt trên bàn, là Tô Tích đế lại cho cô bản giới thiệu của hai trường mầm non và số điện thoại của hiệu trưởng, bảo cô hôm nay tranh thủ thời gian qua đó phỏng vấn.
/540
|