Sau khi Bạch Tinh Nhiên đưa Chu Tuệ và Tiếu Ý đến sân bay, Chu Tuệ mặc dù không nhắc chuyện ly hôn nữa, nhưng có thế nhìn ra bà ấy không vui lắm, hoàn toàn không có tâm trạng tốt của việc quay trở về quê hương sinh sống.
Bạch Tinh Nhiên kéo Tiếu Ý cũng đang tỏ vẻ không vui, nhẹ nhàng dỗ dành: "Chị hứa với em, đợi qua vài ngày mẹ và em ổn định rồi, sẽ đến Yên Thành thăm hai người được không?".
"Vậy chị sẽ đưa cả anh rể đi cùng chứ?", Tiếu Ý hỏi.
Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc:
"Cái đó chị còn phải xem xem anh ấy có rảnh không đã".
"Đi thôi, chị đưa em đi vệ sinh đã nhé, lát nữa lên máy bay đi không tiện đâu".
Tiếu Ý gật dầu, đi theo cô.
Còn một tiếng nữa mới lên máy bay, Chu Tuệ nhìn thời gian trên bảng thông tin chuyến bay, quay người đi về phía ghế ngồi nghỉ bên cạnh.
Lúc bà ấy quay người lại, bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, sau khi biếu cảm trên mặt sững lại, thăm dò gọi một tiếng: "Tiếu Chu?".
Chu Chu vừa tiễn bô' mẹ lên máy bay xong, giờ đang chuẩn bị về, đang cúi đầu xem điện thoại thì nghe thấy có người gọi tên mình thì lập tức ngấng dầu lên. Dù sao người biết cô ta ở Châu Thành cũng không nhiều, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình thì giật mình.
Cơ hội hai người gặp nhau tuy không nhiều, nhưng cũng không đến mức không nhận ra.
Chu Tuệ đang nhìn về phía cửa sân bay, cô nhìn theo ánh mắt bà ấy ra ngoài cửa hỏi: "Mẹ, sao thế?".
"Hình như mẹ nhìn thấy Tiếu Chu".
"Tiếu Chu là ai?".
"Em họ con".
"À", Bạch Tinh Nhiên lúc này mới nhớ ra em họ cô hình như tên là Chu gì đó.
"Nhưng mà nó nói không quen mẹ, cũng không thừa nhận mình là Tiếu Chu, rõ ràng là đúng mà...", Chu Tuệ vẫn buồn bực.
Bạch Tinh Nhiên không đế tâm cười: "Mẹ, việc này có gì đáng buồn bực đâu? Người ta chẳng phải đã nói rồi sao, người ta sắp làm cô dâu rồi, sợ chúng ta làm mất mặt nhà họ Chu, cho nên không thế nhận chúng ta mà".
Bị Bạch Tinh Nhiên nói như thế, trái tim mong manh của Chu Tuệ lại bắt đầu buồn bã.
Bạch Tinh Nhiên biết mình lại lắm chuyện rồi, vội vỗ vai bà ấy an ủi: "Được rồi, mẹ đừng buồn, mau dẫn Tiếu Ý qua cửa an ninh đi".
Chu Tuệ khịt mũi, dắt tay Tiếu Ý nói với cô: "Mình con ở bên này nhớ chú ý nhé, chăm sóc tốt cho bản thân".
"Con biết rồi, mẹ yên tâm".
"Tạm biệt chị".
"Tạm biệt".
Ánh mắt tiễn bọn họ qua cổng an ninh, Bạch Tinh Nhiên thở nhẹ một hơi, cảm thấy sống mũi cay cay khó chịu.
Cô sụt sịt một tiếng, quay người đi ra cửa sân bay.
Bạch Tinh Nhiên ra khỏi sân bay không về nhà ngay, mà một mình lái xe dạo phố.
Lúc đi qua trại trẻ mồ côi Thành Bắc, cô đột nhiên nhớ đến bé gái trong đó, mặc dù đã giám định và biết là cô bé không phải con mình, nhưng cô vẫn không kìm được mà dừng xe trước cửa trại trẻ mồ côi, sau đó đi vào.
Giám đốc vừa nhìn thấy cô thì nhiệt tình tiếp đón, còn đưa cô lên các tầng thăm bé gái đó, em bé đã biết tự ngồi chơi, còn bi ba bi bô nói với cô mấy tiếng.
Cô chơi với em bé một lúc, quay đầu hỏi giám đốc: "Gần đây có bạn nào mới vào không? Ví dụ như tầm tuổi bạn này này".
Giám đốc lắc dầu: "Mấy tháng nay có rất nhiều, nhưng dều là mới sinh".
Đều là mới sinh, vậy thì không liên quan đến cô rồi.
"Phải rồi thiếu phu nhân, người bạn kia của cô vẫn chưa tìm được đứa bé muốn nhân nuôi à?".
''Chưa''.
"ừm, vậy được, sau này tôi thấy có nhất định sẽ gọi ngay cho cô", giám đốc chí vào đứa bé: "Bé gái trạc tuổi cô bé này đúng không?".
Lần trước bà ấy có nghe cô nói qua về điều kiện.
"Đúng rồi, cảm ơn giám đốc nhé".
"Không cần, có thế giúp các con tìm được gia đình, chúng tôi cũng vui mã.
Lúc đi từ tầng hai xuống, Bạch Tinh Nhiên loáng thoáng nghe được một âm thanh quen thuộc, cô kinh ngạc dừng bước, âm thanh đó càng lúc càng rõ rệt, rõ ràng là tiếng của Chu Chu.
Giám đốc thấy cô đứng lại, cười nói: "Là một tình nguyện viên đến tặng sách cho bọn trẻ đấy".
Chu Chu vừa đúng lúc nhìn sang, thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt Bạch Tinh Nhiên liền quan sát cô: "Tinh Nhiên, sao cô cũng ở đây?".
Giám đốc nhìn Bạch Tinh Nhiên, cười nói: "Nam Cung thiếu phu nhân đến thăm bọn trẻ, đang định đi về, phải rồi, cô là...".
"À, tôi họ Chu, tên là Chu Châu, hôm nay là lần dầu tiên đến đây", Chu Chu giới thiệu với giám đốc.
Chu Chu nói lại quay sang Bạch Tinh Nhiên, nhìn cô cười nói: "Tôi nghe Thiên Ân nói cô rất thích trẻ con, nếu đã thích vậy thì đừng đi vội, cùng
chúng tôi phát sách và ăn bánh với lũ trẻ đi".
"Không phải, ban nãy chúng tôi là gặp cô ấy ngoài cửa", một cô gái nói: "Dù sao cũng là người cùng thích hoạt động từ thiện, thì cùng vào".
"À, tôi còn tưởng các cô đến cùng nhau", giám đốc xã giao nói: "Nào nào... thổi nến thôi".
Bạch Tinh Nhiên nhìn chu chu làm việc gì cũng rất thành thục, không hề giống lần đầu đến chút nào, trong lòng bức bối nghĩ cô ta sao có thế là thành viên đội tình nguyện được chứ, thân phận này không hề phù hợp với cô ta chút nào.
"Cô bình thường hay đến đây à?", cô không kìm được mà hỏi.
Chu Chu vừa bổ hoa quả vừa trả lời: "Cũng không gọi là thường xuyên, thi thoảng đi cùng đội tình nguyện thôi".
"Cô cũng thích trẻ con à?".
"Thích chứ, trẻ con đáng yêu mà", Chu Chu ngẩng đầu cười với cô: "Thường ngày lúc có chuyện gì buồn phiên, tôi đều thích đến trại tré mô côi chơi với lũ trẻ, sau đó tâm trạng sẽ tốt lên".
Chu Chu nói xong lại cười, nhìn cô nói: "Điếm này có phải rất giống cô không?".
Bạch Tinh Nhiên ừ bừa một tiếng, trong lòng có phần nghi hoặc khó hiếu.
Lẽ nào con người ai cũng có nhiều mặt? Có lúc xấu có lúc tốt, có mặt tốt cũng có mặt khiến người ta căm ghét, chu tiếu thư này lúc nhỏ có gan cứu Nam Cung Thiên Ân thoát chết, chắc cũng là người có lòng nhân ái nhí?
Cô khẽ lắc đầu, trong lòng nghĩ mình làm sao thế, nhất thời lại có cảm tình với cô ta. Những chuyện độc ác trước đây cô ta làm với mình cô đều quên rồi sao? Thật không nên chút nào!
"Tôi ra ngoài trước đây", Bạch Tinh Nhiên bê đĩa hoa quả nói.
"Được, chỗ còn lại đế tôi mang ra là được rồi".
Chu Chu nhìn Bạch Tinh Nhiên đi ra xong, nụ cười trên mặt dần nhạt đi, sau đó liền đi nhanh về giá đế đồ ở góc phòng. Túi của Bạch Tinh Nhiên đế ở góc trong cùng, cô ta nhanh chóng mở khóa túi, lấy điện thoại của cô trong túi ra.
Lúc ờ biệt thự nhỏ, cô ta đã âm
"Được, chỗ còn lại để tôi mang ra là được rồi".
Chu Chu nhìn Bạch Tinh Nhiên đi ra xong, nụ cười trên mặt dần nhạt đi, sau đó liền đi nhanh về giá đế dồ ở góc phòng. Túi của Bạch Tinh Nhiên đế ở góc trong cùng, cô ta nhanh chóng mở khóa túi, lấy điện thoại của cô trong túi ra.
Lúc ở biệt thự nhỏ, cô ta đã âm thầm quan sát điện thoại của Bạch Tinh Nhiên, nhớ được mật khấu, cũng từng thao tác một lần. Giờ thử lại, mật khấu vẫn như trước đây.
Sau khi nhoay nhoáy bấm lên màn hình điện thoại một hồi, cô ta nhét lại điện thoại vào trong túi, rồi kéo khóa lên, cả quá trình chưa đến nửa phút.
***
Bạch Tinh Nhiên kéo Tiếu Ý cũng đang tỏ vẻ không vui, nhẹ nhàng dỗ dành: "Chị hứa với em, đợi qua vài ngày mẹ và em ổn định rồi, sẽ đến Yên Thành thăm hai người được không?".
"Vậy chị sẽ đưa cả anh rể đi cùng chứ?", Tiếu Ý hỏi.
Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc:
"Cái đó chị còn phải xem xem anh ấy có rảnh không đã".
"Đi thôi, chị đưa em đi vệ sinh đã nhé, lát nữa lên máy bay đi không tiện đâu".
Tiếu Ý gật dầu, đi theo cô.
Còn một tiếng nữa mới lên máy bay, Chu Tuệ nhìn thời gian trên bảng thông tin chuyến bay, quay người đi về phía ghế ngồi nghỉ bên cạnh.
Lúc bà ấy quay người lại, bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, sau khi biếu cảm trên mặt sững lại, thăm dò gọi một tiếng: "Tiếu Chu?".
Chu Chu vừa tiễn bô' mẹ lên máy bay xong, giờ đang chuẩn bị về, đang cúi đầu xem điện thoại thì nghe thấy có người gọi tên mình thì lập tức ngấng dầu lên. Dù sao người biết cô ta ở Châu Thành cũng không nhiều, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình thì giật mình.
Cơ hội hai người gặp nhau tuy không nhiều, nhưng cũng không đến mức không nhận ra.
Chu Tuệ đang nhìn về phía cửa sân bay, cô nhìn theo ánh mắt bà ấy ra ngoài cửa hỏi: "Mẹ, sao thế?".
"Hình như mẹ nhìn thấy Tiếu Chu".
"Tiếu Chu là ai?".
"Em họ con".
"À", Bạch Tinh Nhiên lúc này mới nhớ ra em họ cô hình như tên là Chu gì đó.
"Nhưng mà nó nói không quen mẹ, cũng không thừa nhận mình là Tiếu Chu, rõ ràng là đúng mà...", Chu Tuệ vẫn buồn bực.
Bạch Tinh Nhiên không đế tâm cười: "Mẹ, việc này có gì đáng buồn bực đâu? Người ta chẳng phải đã nói rồi sao, người ta sắp làm cô dâu rồi, sợ chúng ta làm mất mặt nhà họ Chu, cho nên không thế nhận chúng ta mà".
Bị Bạch Tinh Nhiên nói như thế, trái tim mong manh của Chu Tuệ lại bắt đầu buồn bã.
Bạch Tinh Nhiên biết mình lại lắm chuyện rồi, vội vỗ vai bà ấy an ủi: "Được rồi, mẹ đừng buồn, mau dẫn Tiếu Ý qua cửa an ninh đi".
Chu Tuệ khịt mũi, dắt tay Tiếu Ý nói với cô: "Mình con ở bên này nhớ chú ý nhé, chăm sóc tốt cho bản thân".
"Con biết rồi, mẹ yên tâm".
"Tạm biệt chị".
"Tạm biệt".
Ánh mắt tiễn bọn họ qua cổng an ninh, Bạch Tinh Nhiên thở nhẹ một hơi, cảm thấy sống mũi cay cay khó chịu.
Cô sụt sịt một tiếng, quay người đi ra cửa sân bay.
Bạch Tinh Nhiên ra khỏi sân bay không về nhà ngay, mà một mình lái xe dạo phố.
Lúc đi qua trại trẻ mồ côi Thành Bắc, cô đột nhiên nhớ đến bé gái trong đó, mặc dù đã giám định và biết là cô bé không phải con mình, nhưng cô vẫn không kìm được mà dừng xe trước cửa trại trẻ mồ côi, sau đó đi vào.
Giám đốc vừa nhìn thấy cô thì nhiệt tình tiếp đón, còn đưa cô lên các tầng thăm bé gái đó, em bé đã biết tự ngồi chơi, còn bi ba bi bô nói với cô mấy tiếng.
Cô chơi với em bé một lúc, quay đầu hỏi giám đốc: "Gần đây có bạn nào mới vào không? Ví dụ như tầm tuổi bạn này này".
Giám đốc lắc dầu: "Mấy tháng nay có rất nhiều, nhưng dều là mới sinh".
Đều là mới sinh, vậy thì không liên quan đến cô rồi.
"Phải rồi thiếu phu nhân, người bạn kia của cô vẫn chưa tìm được đứa bé muốn nhân nuôi à?".
''Chưa''.
"ừm, vậy được, sau này tôi thấy có nhất định sẽ gọi ngay cho cô", giám đốc chí vào đứa bé: "Bé gái trạc tuổi cô bé này đúng không?".
Lần trước bà ấy có nghe cô nói qua về điều kiện.
"Đúng rồi, cảm ơn giám đốc nhé".
"Không cần, có thế giúp các con tìm được gia đình, chúng tôi cũng vui mã.
Lúc đi từ tầng hai xuống, Bạch Tinh Nhiên loáng thoáng nghe được một âm thanh quen thuộc, cô kinh ngạc dừng bước, âm thanh đó càng lúc càng rõ rệt, rõ ràng là tiếng của Chu Chu.
Giám đốc thấy cô đứng lại, cười nói: "Là một tình nguyện viên đến tặng sách cho bọn trẻ đấy".
Chu Chu vừa đúng lúc nhìn sang, thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt Bạch Tinh Nhiên liền quan sát cô: "Tinh Nhiên, sao cô cũng ở đây?".
Giám đốc nhìn Bạch Tinh Nhiên, cười nói: "Nam Cung thiếu phu nhân đến thăm bọn trẻ, đang định đi về, phải rồi, cô là...".
"À, tôi họ Chu, tên là Chu Châu, hôm nay là lần dầu tiên đến đây", Chu Chu giới thiệu với giám đốc.
Chu Chu nói lại quay sang Bạch Tinh Nhiên, nhìn cô cười nói: "Tôi nghe Thiên Ân nói cô rất thích trẻ con, nếu đã thích vậy thì đừng đi vội, cùng
chúng tôi phát sách và ăn bánh với lũ trẻ đi".
"Không phải, ban nãy chúng tôi là gặp cô ấy ngoài cửa", một cô gái nói: "Dù sao cũng là người cùng thích hoạt động từ thiện, thì cùng vào".
"À, tôi còn tưởng các cô đến cùng nhau", giám đốc xã giao nói: "Nào nào... thổi nến thôi".
Bạch Tinh Nhiên nhìn chu chu làm việc gì cũng rất thành thục, không hề giống lần đầu đến chút nào, trong lòng bức bối nghĩ cô ta sao có thế là thành viên đội tình nguyện được chứ, thân phận này không hề phù hợp với cô ta chút nào.
"Cô bình thường hay đến đây à?", cô không kìm được mà hỏi.
Chu Chu vừa bổ hoa quả vừa trả lời: "Cũng không gọi là thường xuyên, thi thoảng đi cùng đội tình nguyện thôi".
"Cô cũng thích trẻ con à?".
"Thích chứ, trẻ con đáng yêu mà", Chu Chu ngẩng đầu cười với cô: "Thường ngày lúc có chuyện gì buồn phiên, tôi đều thích đến trại tré mô côi chơi với lũ trẻ, sau đó tâm trạng sẽ tốt lên".
Chu Chu nói xong lại cười, nhìn cô nói: "Điếm này có phải rất giống cô không?".
Bạch Tinh Nhiên ừ bừa một tiếng, trong lòng có phần nghi hoặc khó hiếu.
Lẽ nào con người ai cũng có nhiều mặt? Có lúc xấu có lúc tốt, có mặt tốt cũng có mặt khiến người ta căm ghét, chu tiếu thư này lúc nhỏ có gan cứu Nam Cung Thiên Ân thoát chết, chắc cũng là người có lòng nhân ái nhí?
Cô khẽ lắc đầu, trong lòng nghĩ mình làm sao thế, nhất thời lại có cảm tình với cô ta. Những chuyện độc ác trước đây cô ta làm với mình cô đều quên rồi sao? Thật không nên chút nào!
"Tôi ra ngoài trước đây", Bạch Tinh Nhiên bê đĩa hoa quả nói.
"Được, chỗ còn lại đế tôi mang ra là được rồi".
Chu Chu nhìn Bạch Tinh Nhiên đi ra xong, nụ cười trên mặt dần nhạt đi, sau đó liền đi nhanh về giá đế đồ ở góc phòng. Túi của Bạch Tinh Nhiên đế ở góc trong cùng, cô ta nhanh chóng mở khóa túi, lấy điện thoại của cô trong túi ra.
Lúc ờ biệt thự nhỏ, cô ta đã âm
"Được, chỗ còn lại để tôi mang ra là được rồi".
Chu Chu nhìn Bạch Tinh Nhiên đi ra xong, nụ cười trên mặt dần nhạt đi, sau đó liền đi nhanh về giá đế dồ ở góc phòng. Túi của Bạch Tinh Nhiên đế ở góc trong cùng, cô ta nhanh chóng mở khóa túi, lấy điện thoại của cô trong túi ra.
Lúc ở biệt thự nhỏ, cô ta đã âm thầm quan sát điện thoại của Bạch Tinh Nhiên, nhớ được mật khấu, cũng từng thao tác một lần. Giờ thử lại, mật khấu vẫn như trước đây.
Sau khi nhoay nhoáy bấm lên màn hình điện thoại một hồi, cô ta nhét lại điện thoại vào trong túi, rồi kéo khóa lên, cả quá trình chưa đến nửa phút.
***
/540
|