Tô Tích nghe thấy câu nói của cô xong cũng ngạc nhiên, thế là khoác cánh tay cô nói:
"Chúng mình về rồi tính".
Bạch Tinh Nhiên như một con rối mất hồn vậy, cứ đế mặc kệ Tô Tích kéo cô vào xe.
Sau khi về đến chung cư, Tô Tích đưa cô vào thẳng trong phòng khách, nhìn cô nói:
"Mình cảm thấy giờ điều cậu cần làm nhất là tắm rửa thật sạch rồi đi ngủ một giấc, cậu nhìn bộ dạng của cậu đi, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, bọng mắt thì có khác gì gấu trúc đâu".
Bạch Tinh Nhiên ngoan ngoãn đi vào phòng tắm đế tắm rửa, tắm xong cô nằm lên giường nhưng không tài nào ngủ được, Tô Tích thấy cô không ngủ được, thế là đi tới hỏi:
"Tinh Nhiên, hay là cậu ăn chút gì rồi hẵng ngủ, Tiếu Mỹ có đem đến sandwich mà cậu thích đấy".
"Đúng thế, đói bụng thì làm sao mà ngủ ngon được", Diêu Mỹ từ bên ngoài đi vào.
Bạch Tinh Nhiên ngồi dậy, nhưng không ra khỏi giường, cô cuộn mình lại lắc đầu nói:
"Mình không đói".
"Sáng nay chắc chắn là cậu chưa ăn sáng chứ gì? Sao mà không đói được?", Tô Tích nhìn cô, đảo mắt bực dọc nói:
"Tinh Nhiên, một người đàn ông không hề tin tưởng cậu, có đáng đế cậu sống chết vì anh ta như vậy không?".
Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, cười một cách buồn bã:
"Anh ấy tức giận, anh ấy tự làm tổn thương bản thân, đó chẳng phải là anh ấy quan tâm mình sao?".
"Nếu anh ta quan tâm cậu, thì nên bình tĩnh lại điều tra rõ chân tướng sự việc, chứ không phải cứ hiếu nhầm sau đó làm tổn thương nhau như vậy .
Bạch Tinh Nhiên đột nhiên ngấng đầu lên, nhìn hai cô bạn của mình hỏi:
"Các cậu có tin là có tình nhân định mệnh không? Các cậu có tin là chỉ cần Thiên Ân thiếu gia cưới tình nhân định mệnh của anh ấy, thì anh ấy có thể giải thoát khỏi sự giày vò của bệnh tật không?".
"Tin cái đầu cậu ấy, mình chẳng tin", Tô Tích bực bội nói.
Diêu Mỹ nhún vai:
"Mình cũng không tin".
"Nhưng lão phu nhân tin, hơn nữa bà ấy còn tìm được cả tình nhân định mệnh của Thiên Ân thiếu gia nữa", Bạch Tinh Nhiên cười mếu:
"Mà các cậu có biết tình nhân định mệnh đấy là ai không? Là Chu Chu đấy".
"Chu Chu?", Diêu Mỹ ngạc nhiên thốt lên, cô ấy nhả luôn một câu theo phản xạ:
"Sao lại thế được? Là giả chứ gì?".
"Mình cũng không biết, dù sao lão phu nhân nhận định cô ta là thật", thực ra Bạch Tinh Nhiên cũng từng nghĩ đến vấn dề này, Chu Chu là người hay thích dùng thủ đoạn, thiết kế bản thân là tình nhân định mệnh của Nam Cung Thiên Ân thì không có gì lạ.
Nhưng sau đó nghĩ lại, nhà Nam Cung nắm rõ được thân phận của Chu Chu như vậy, chu chu không có khả năng làm giả mới đúng.
"Cho dù là thật hay giả, dù sao lão phu nhân giờ đang chắc nịch là cô ta rồi", Tô Tích bất lực thở dài một hơi, rồi nói với Bạch Tinh Nhiên:
"Vậy Tinh Nhiên cậu định thế nào? Cứ thế đế con khốn đó thay thế cậu sao? Cậu cam tâm không?".
Diêu Mỹ giơ tay vỗ lên trán một cái, cạn lời nói:
"Trời ạ, đây là chuyện gì vậy? .
Bạch Tinh Nhiên im lặng một lúc mới nói:
"Thực ra mình không hề cam tâm, chưa chờ đến khi Thiên Ân thiếu gia tính lại, chưa nghe được chính anh ấy nói muốn ly hôn, mình sẽ không cam tâm.
Hơn nữa kế cả mình ra đi cũng không thế ra đi lúc này được, ra đi trong hiếu nhầm như vậy, có khác nào thừa nhận giữa mình và Lâm An Nam có tư tình với nhau đâu?", cô ôm chặt hai đầu gối, nước mắt rơi xuống:
"Nhưng nếu mình không tin lời đồn, không nhanh chóng rời xa anh ấy, thì lại bị người ta coi như người đã hại anh ấy phát bệnh, mình thật sự không biết phải như thế nào nữa".
Tuy cô chưa bao giờ tin vào tin đòn, nhưng từ lúc nhìn thấy cảnh tượng bên trong từ đường nhà Nam Cung, rồi lại bị lão phu nhân oán hận cô hết lần này đến lần khác, cô dần dần đã có chút dao động, dần dần cảm thấy tin là thật.
Nếu có thể khiến Nam Cung Thiên Ân được sống khỏe mạnh, cho dù là có một phần mười nghìn cơ hội, cô cũng muốn cho anh!
"Nếu đã không cam tâm, vậy chờ sau khi Nam Cung Thiên Ân tính lại rồi tính", Tô Tích nói.
"Đúng thế, mình cảm thấy chỉ cần Nam Cung Thiên Ân không nói ly hôn, hai người sẽ không ly hôn được đâu", Diêu Mỹ vỗ vai cô an ủi:
"Nếu Nam Cung Thiên Ân muốn ly hôn với cậu thì đã ly hôn lâu rồi, đâu cần chờ đến bây giờ".
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, nhìn hai cô bạn cười một cái:
"Xin lỗi nhé, dạo này toàn bắt các cậu buồn theo mình".
"Nói gì thế hả, nếu cậu thật sự cảm thấy có lỗi với bọn mình thì mau ăn đi, rồi ngủ một giấc thật ngon, đừng đế bọn mình lo lắng nữa", Tô Tích cầm đĩa sandwich trên bàn đưa cho cô.
Bạch Tinh Nhiên ngoan ngoãn ăn sandwich, sau đó nằm lại lên giường, mãi mới ngủ được.
Chắc là vì mệt quá, cô ngủ một mạch đến tận sáu giờ tối, mà còn là do Tô Tích gọi cô dậy ăn tối thì cô mới tỉnh.
Tô Tích quan tâm hỏi:
''Cậu muốn ăn gì? nhà hàng đồ Tây của Kiều Phong thế nào? Lần trước cũng chưa ăn được đấy".
Bạch Tinh Nhiên vừa nghe thấy hai chữ 'Kiều Phong', lập tức lắc đầu:
"Không, chúng mình ở nhà ăn đại thứ gì đó cũng được".
"ở nhà làm phức tạp lắm, nhà hàng đồ Tây vừa gần vừa ngon".
"Nam Cung Thiên Ân không thích mình gặp Kiều nhị thiếu gia".
"Vãi, đến lúc nào rồi cậu còn lo anh ta thích hay không à? Người ta đã sắp lấy vợ khác rồi, cậu....”"Thiên Ân sẽ không cưới Chu Chu đâu", Bạch Tinh Nhiên cũng không biết lấy đâu ra tự tin mà nói vậy nữa.
Kỳ lạ, cô tin tưởng Nam Cung Thiên Ân như vậy đấy, tin anh yêu cô nhiều hơn yêu Chu Chu, nếu không chẳng phải anh đã ly hôn với cô và cưới Chu Chu lâu rồi sao?
Tô Tích nhún vai nói:
"Được thôi, vậy thì ở nhà làm món gì đơn giản vậy", Tô Tích vừa quay người đi vừa thở dài nói:
"Hầu hạ người thất tình mệt thật đấy".
Một lúc sau Tô Tích đã làm xong bữa tối đơn giản, Bạch Tinh Nhiên tuy không muốn ăn, nhưng cũng không nỡ đế người ta tốn công nấu nướng, rồi lại lo cho mình, cô đành ngồi vào bàn ăn và ăn cùng mọi người.
Bữa tối ăn được một nửa, điện thoại Bạch Tinh Nhiên reo lên, vì đế có thể kịp thời nhận được thông tin về Nam Cung Thiên Ân, cô luôn kè kè điện thoại bên mình, sau khi nghe thấy tiếng chuông, cô vội vàng chụp lấy điện thoại trên bàn.
Nhìn thấy hai chữ ‘Thấm Tâm' trên màn hình điện thoại, nước mắt Bạch Tinh Nhiên trào ra, lưỡng lự không dám nghe.
"Sao thế?", Tô Tích hỏi.
"Là tin tức của Nam Cung Thiên Ân, mình lo....” Bạch Tinh Nhiên sợ hãi nghẹn ngào, cô sợ nghe thấy tin không tốt.
Nếu Thẩm Tâm nói cho cô Nam Cung Thiên Ân đã chết thì cô phải làm thế nào? Cô nhất định là không chấp nhận nổi!
Tô Tích thấy cô sợ đến mức tay run cả lên, cảm động an ủi:
"Tinh Nhiên, đừng nghĩ tất cả mọi chuyện theo hướng tiêu cực như thế, biết đâu đối phương muốn thông báo cho cậu là Thiên Ân thiếu gia đã tính rồi thì sao?".
Bàn tay cầm điện thoại của Bạch Tinh Nhiên nắm chặt lại, cho đến khi điện thoại sắp tắt cô mới vội vàng ấn nút nghe.
Phía đầu dây bên kia là giọng hồ hởi của Thấm Tâm:
"Chị dâu cả, anh họ đã tính lại rồi".
"Thật sao?", Bạch Tinh Nhiên cảm động hỏi.
"Đương nhiên là thật rồi, vừa mới tính xong".
Trái tim thấp thỏm của Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng được ổn định, không cả muốn ăn cơm nữa, cô vừa đứng dậy khỏi ghế vừa nói:
"Giờ mình đến bệnh viện đây".
Tô Tích nghe thấy tin Nam Cung Thiên Ân tỉnh lại cũng thở thào, nhìn bộ dạng vui mừng của Bạch Tinh Nhiên, cô ấy lắc dầu cười.
"Chúng mình về rồi tính".
Bạch Tinh Nhiên như một con rối mất hồn vậy, cứ đế mặc kệ Tô Tích kéo cô vào xe.
Sau khi về đến chung cư, Tô Tích đưa cô vào thẳng trong phòng khách, nhìn cô nói:
"Mình cảm thấy giờ điều cậu cần làm nhất là tắm rửa thật sạch rồi đi ngủ một giấc, cậu nhìn bộ dạng của cậu đi, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, bọng mắt thì có khác gì gấu trúc đâu".
Bạch Tinh Nhiên ngoan ngoãn đi vào phòng tắm đế tắm rửa, tắm xong cô nằm lên giường nhưng không tài nào ngủ được, Tô Tích thấy cô không ngủ được, thế là đi tới hỏi:
"Tinh Nhiên, hay là cậu ăn chút gì rồi hẵng ngủ, Tiếu Mỹ có đem đến sandwich mà cậu thích đấy".
"Đúng thế, đói bụng thì làm sao mà ngủ ngon được", Diêu Mỹ từ bên ngoài đi vào.
Bạch Tinh Nhiên ngồi dậy, nhưng không ra khỏi giường, cô cuộn mình lại lắc đầu nói:
"Mình không đói".
"Sáng nay chắc chắn là cậu chưa ăn sáng chứ gì? Sao mà không đói được?", Tô Tích nhìn cô, đảo mắt bực dọc nói:
"Tinh Nhiên, một người đàn ông không hề tin tưởng cậu, có đáng đế cậu sống chết vì anh ta như vậy không?".
Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, cười một cách buồn bã:
"Anh ấy tức giận, anh ấy tự làm tổn thương bản thân, đó chẳng phải là anh ấy quan tâm mình sao?".
"Nếu anh ta quan tâm cậu, thì nên bình tĩnh lại điều tra rõ chân tướng sự việc, chứ không phải cứ hiếu nhầm sau đó làm tổn thương nhau như vậy .
Bạch Tinh Nhiên đột nhiên ngấng đầu lên, nhìn hai cô bạn của mình hỏi:
"Các cậu có tin là có tình nhân định mệnh không? Các cậu có tin là chỉ cần Thiên Ân thiếu gia cưới tình nhân định mệnh của anh ấy, thì anh ấy có thể giải thoát khỏi sự giày vò của bệnh tật không?".
"Tin cái đầu cậu ấy, mình chẳng tin", Tô Tích bực bội nói.
Diêu Mỹ nhún vai:
"Mình cũng không tin".
"Nhưng lão phu nhân tin, hơn nữa bà ấy còn tìm được cả tình nhân định mệnh của Thiên Ân thiếu gia nữa", Bạch Tinh Nhiên cười mếu:
"Mà các cậu có biết tình nhân định mệnh đấy là ai không? Là Chu Chu đấy".
"Chu Chu?", Diêu Mỹ ngạc nhiên thốt lên, cô ấy nhả luôn một câu theo phản xạ:
"Sao lại thế được? Là giả chứ gì?".
"Mình cũng không biết, dù sao lão phu nhân nhận định cô ta là thật", thực ra Bạch Tinh Nhiên cũng từng nghĩ đến vấn dề này, Chu Chu là người hay thích dùng thủ đoạn, thiết kế bản thân là tình nhân định mệnh của Nam Cung Thiên Ân thì không có gì lạ.
Nhưng sau đó nghĩ lại, nhà Nam Cung nắm rõ được thân phận của Chu Chu như vậy, chu chu không có khả năng làm giả mới đúng.
"Cho dù là thật hay giả, dù sao lão phu nhân giờ đang chắc nịch là cô ta rồi", Tô Tích bất lực thở dài một hơi, rồi nói với Bạch Tinh Nhiên:
"Vậy Tinh Nhiên cậu định thế nào? Cứ thế đế con khốn đó thay thế cậu sao? Cậu cam tâm không?".
Diêu Mỹ giơ tay vỗ lên trán một cái, cạn lời nói:
"Trời ạ, đây là chuyện gì vậy? .
Bạch Tinh Nhiên im lặng một lúc mới nói:
"Thực ra mình không hề cam tâm, chưa chờ đến khi Thiên Ân thiếu gia tính lại, chưa nghe được chính anh ấy nói muốn ly hôn, mình sẽ không cam tâm.
Hơn nữa kế cả mình ra đi cũng không thế ra đi lúc này được, ra đi trong hiếu nhầm như vậy, có khác nào thừa nhận giữa mình và Lâm An Nam có tư tình với nhau đâu?", cô ôm chặt hai đầu gối, nước mắt rơi xuống:
"Nhưng nếu mình không tin lời đồn, không nhanh chóng rời xa anh ấy, thì lại bị người ta coi như người đã hại anh ấy phát bệnh, mình thật sự không biết phải như thế nào nữa".
Tuy cô chưa bao giờ tin vào tin đòn, nhưng từ lúc nhìn thấy cảnh tượng bên trong từ đường nhà Nam Cung, rồi lại bị lão phu nhân oán hận cô hết lần này đến lần khác, cô dần dần đã có chút dao động, dần dần cảm thấy tin là thật.
Nếu có thể khiến Nam Cung Thiên Ân được sống khỏe mạnh, cho dù là có một phần mười nghìn cơ hội, cô cũng muốn cho anh!
"Nếu đã không cam tâm, vậy chờ sau khi Nam Cung Thiên Ân tính lại rồi tính", Tô Tích nói.
"Đúng thế, mình cảm thấy chỉ cần Nam Cung Thiên Ân không nói ly hôn, hai người sẽ không ly hôn được đâu", Diêu Mỹ vỗ vai cô an ủi:
"Nếu Nam Cung Thiên Ân muốn ly hôn với cậu thì đã ly hôn lâu rồi, đâu cần chờ đến bây giờ".
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, nhìn hai cô bạn cười một cái:
"Xin lỗi nhé, dạo này toàn bắt các cậu buồn theo mình".
"Nói gì thế hả, nếu cậu thật sự cảm thấy có lỗi với bọn mình thì mau ăn đi, rồi ngủ một giấc thật ngon, đừng đế bọn mình lo lắng nữa", Tô Tích cầm đĩa sandwich trên bàn đưa cho cô.
Bạch Tinh Nhiên ngoan ngoãn ăn sandwich, sau đó nằm lại lên giường, mãi mới ngủ được.
Chắc là vì mệt quá, cô ngủ một mạch đến tận sáu giờ tối, mà còn là do Tô Tích gọi cô dậy ăn tối thì cô mới tỉnh.
Tô Tích quan tâm hỏi:
''Cậu muốn ăn gì? nhà hàng đồ Tây của Kiều Phong thế nào? Lần trước cũng chưa ăn được đấy".
Bạch Tinh Nhiên vừa nghe thấy hai chữ 'Kiều Phong', lập tức lắc đầu:
"Không, chúng mình ở nhà ăn đại thứ gì đó cũng được".
"ở nhà làm phức tạp lắm, nhà hàng đồ Tây vừa gần vừa ngon".
"Nam Cung Thiên Ân không thích mình gặp Kiều nhị thiếu gia".
"Vãi, đến lúc nào rồi cậu còn lo anh ta thích hay không à? Người ta đã sắp lấy vợ khác rồi, cậu....”"Thiên Ân sẽ không cưới Chu Chu đâu", Bạch Tinh Nhiên cũng không biết lấy đâu ra tự tin mà nói vậy nữa.
Kỳ lạ, cô tin tưởng Nam Cung Thiên Ân như vậy đấy, tin anh yêu cô nhiều hơn yêu Chu Chu, nếu không chẳng phải anh đã ly hôn với cô và cưới Chu Chu lâu rồi sao?
Tô Tích nhún vai nói:
"Được thôi, vậy thì ở nhà làm món gì đơn giản vậy", Tô Tích vừa quay người đi vừa thở dài nói:
"Hầu hạ người thất tình mệt thật đấy".
Một lúc sau Tô Tích đã làm xong bữa tối đơn giản, Bạch Tinh Nhiên tuy không muốn ăn, nhưng cũng không nỡ đế người ta tốn công nấu nướng, rồi lại lo cho mình, cô đành ngồi vào bàn ăn và ăn cùng mọi người.
Bữa tối ăn được một nửa, điện thoại Bạch Tinh Nhiên reo lên, vì đế có thể kịp thời nhận được thông tin về Nam Cung Thiên Ân, cô luôn kè kè điện thoại bên mình, sau khi nghe thấy tiếng chuông, cô vội vàng chụp lấy điện thoại trên bàn.
Nhìn thấy hai chữ ‘Thấm Tâm' trên màn hình điện thoại, nước mắt Bạch Tinh Nhiên trào ra, lưỡng lự không dám nghe.
"Sao thế?", Tô Tích hỏi.
"Là tin tức của Nam Cung Thiên Ân, mình lo....” Bạch Tinh Nhiên sợ hãi nghẹn ngào, cô sợ nghe thấy tin không tốt.
Nếu Thẩm Tâm nói cho cô Nam Cung Thiên Ân đã chết thì cô phải làm thế nào? Cô nhất định là không chấp nhận nổi!
Tô Tích thấy cô sợ đến mức tay run cả lên, cảm động an ủi:
"Tinh Nhiên, đừng nghĩ tất cả mọi chuyện theo hướng tiêu cực như thế, biết đâu đối phương muốn thông báo cho cậu là Thiên Ân thiếu gia đã tính rồi thì sao?".
Bàn tay cầm điện thoại của Bạch Tinh Nhiên nắm chặt lại, cho đến khi điện thoại sắp tắt cô mới vội vàng ấn nút nghe.
Phía đầu dây bên kia là giọng hồ hởi của Thấm Tâm:
"Chị dâu cả, anh họ đã tính lại rồi".
"Thật sao?", Bạch Tinh Nhiên cảm động hỏi.
"Đương nhiên là thật rồi, vừa mới tính xong".
Trái tim thấp thỏm của Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng được ổn định, không cả muốn ăn cơm nữa, cô vừa đứng dậy khỏi ghế vừa nói:
"Giờ mình đến bệnh viện đây".
Tô Tích nghe thấy tin Nam Cung Thiên Ân tỉnh lại cũng thở thào, nhìn bộ dạng vui mừng của Bạch Tinh Nhiên, cô ấy lắc dầu cười.
/540
|