Hai năm sau.
Thời tiết đầu hè vào ban ngày cũng hơi oi bức, nhưng gió buổi tối lại vô cùng dễ chịu, trong vườn hoa của một căn nhà nhỏ đặt một chiếc bánh kem nhỏ nhắn.
Một người phụ nữ trẻ ngồi bên cạnh chiếc bàn đang tỉ mỉ cắm từng chiếc nến màu sắc lên chiếc bánh kem.
Khuôn mặt cô thanh tú, nụ cười niềm nở, mái tóc rũ xuống che đi nửa khuôn mặt.
"Mẹ ơi, con đã thay váy mới rồi này!”
một giọng nói trong trẻo của trẻ con khiến không gian tĩnh mịch của màn đêm bị phá vỡ, sau đó cô bé
mặc chiếc váy công chúa nhảy chân sáo từ trong phòng ra.
Đó là một cô bé khoảng ba tuổi, trông khá giống với người phụ nữ kia, cô bé có làn da trắng sứ, đôi mắt to, các nét trên khuôn mặt còn hài hòa hơn cả người phụ nữ kia nữa.
Cô bé chạy đến trước mặt người phụ nữ xoay một vòng, khiến chiếc váy công chúa màu hồng bay phồng lên rất đẹp, nụ cười trong veo như tiếng chuông bạc vậy.
"Con thích không?”
người phụ nữ ngồi xuống trước mặt cô bé, kéo bàn tay rồi nhìn vào chiếc váy mới của cô bé.
"Thích ạ, váy nào bô' mẹ mua cũng đều là đẹp nhất, con cảm ơn bố mẹ"
Cô bé nghiêng người thơm lên má người phụ nữ kia một cái, rồi chạy đến thơm người đàn ông đang ngồi trên xe lăn.
Kiều Phong ôm cô bé lên đùi, xoa đầu cô bé cười nói:
"Trông này, Tiếu Vãn Nhiên nhà chúng ta ngày càng biết làm cho bố mẹ vui rồi đấy".
"Vì con yêu bố mẹ nhất mà", Tiếu Vãn Nhiên cười hì hì nói.
"Bố mẹ cũng yêu con nhất", người phụ nữ đi tới, bế cô bé ra khỏi đùi Kiều Phong:
"Đi nào, đi thổi nến thôi".
Cô đứng dậy định đấy Kiều Phong về phía chiếc bàn
Kiều Phong lại đột nhiên nắm lấy bàn tay cô, mím cười nói:
"Lâm, anh tự làm được".
Cô nhìn Kiều Phong, rồi gật đầu đế anh tự điều khiến xe lăn đi tới chỗ chiếc bàn.
Cô hiểu tính cách của Kiều Phong, vì không muốn cô cảm thấy anh ấy giống như người vô dụng, anh ấy luôn cố gắng đế bản thân được như một người bình thường.
Kiều Phong dùng bật lửa thắp nến trên bánh kem, sau đó cười với vẻ mặt cưng chiều:
"Con yêu của bố ước một điều ước đi".
Tiếu Vãn Nhiên nhắm hai mắt rồi ước nguyện, ba người cùng thổi nến trên bánh kem, Kiều Phong xoa dầu Tiếu Vãn Nhiên nói:
"Con yêu của bố mẹ năm nay tròn ba tuổi rồi, bố chúc con luôn khỏe manh và vui vẻ".
"Con cảm ơn bố".
"Nào, chụp một kiểu nào", Bạch Tinh Nhiên cầm máy ảnh lên chĩa vào hai bố con, Tiếu Vãn Nhiên lập tức dựa vào lòng Kiều Phong, cười thật tươi.
"Có cần tôi giúp mọi người chụp một kiểu ảnh gia đình không"
Phía cửa cổng đột nhiên vọng lên một giọng cười nói của đàn ông, mọi người quay đầu ra nhìn.
Tiếu Vãn Nhiên lập tức bò xuống khỏi đùi Kiều Phong, vui mừng chạy ra:
"Bác! Vãn Nhiên nhớ bác lắm đó!”
"Bác cũng nhớ Tiếu Vãn Nhiên!”
Kiều Tư Hằng bế cô bé nhấc bổng lên cao, mím cười rồi thơm lên má cô bé:
"Chúc Tiếu Nhiên sinh nhật vui vẻ, bác có quà cho cháu này".
"Cảm ơn bác ạ, cháu thích quà mà bác tặng lắm".
"Nhìn, lập tức trở mặt ngay được kìa", Bạch Tinh Nhiên mỉm cười nhìn Kiều Phong một cái rồi lắc đầu.
"Đương nhiên rồi, tôi chứng kiến Tiếu Vãn Nhiên ra đời cơ mà".
Mặt Kiều Phong hơi biến sắc.
Kiều Tư Hằng đặt Tiếu Vãn Nhiên lên ghế, nhìn hai vợ chồng:
"Sao rồi? ở căn nhà này có quen không?”
"Tốt lắm ạ", Bạch Tinh Nhiên trả lời:
"Cảm ơn anh cả".
"Tốt là được rồi", Kiều Tư Hằng nói xong bếTiếu Vãn Nhiên ra cổng lấy quà.
Bạch Tinh Nhiên nhìn Kiều Tư Hằng, rồi lại nhìn sang Kiều Phong, trong ký ức của cô thì cô biết mối quan hệ giữa Kiều Phong và anh trai anh ấy không được tốt, tuy không biết lí do, nhưng cô vẫn không kìm được nhắc nhở:
"Phong, anh cả đến chúc mừng sinh nhật Tiểu Vãn Nhiên, anh đừng xị mặt ra vậy nữa".
Kiều Phong tóm lấy tay của cô mím cười, có nhiều chuyện cô không hiếu, đương nhiên anh ấy cũng không nói được.
Ăn bánh xong, chơi đùa trong vườn hoa một lúc, Bạch Tinh Nhiên liền đưa Tiếu Vãn Nhiên về phòng tắm rửa.
Trong vườn hoa chí còn lại hai anh em nhà họ Kiều, Kiều Phong dọn
dẹp mấy thứ trên bàn, định quay vào nhà.
"Chờ đã", Kiều Tư Hằng gọi với theo bóng lưng anh ấy.
Bàn tay Kiều Phong đang điều kiến xe lăn dừng lại, sau đó quay người nhìn anh ta nói:
"Tinh Nhiên thích căn nhà này lắm, cảm ơn anh".
Kiều Tư Hằng cười nhạo nói:
"Nếu cậu thật lòng muốn cảm ơn tôi, thì đã không nói với tôi bằng thái độ như vậy rồi".
"Vậy tôi phải nói với anh bằng thái độ gì, cảm tạ đội ơn, cảm động đến phát sợ sao?”
"Kiều nhị thiếu gia, nếu cậu không hài lòng với cuộc sống hiện tại, thì có
thể trả lại Bạch Tinh Nhiên và Tiểu Vãn Nhiên cho tôi, tôi lập tức đưa hai mẹ con họ trả về bên cạnh Nam Cung Thiên Ân", Kiều Tư Hằng nhìn chằm chằm vào anh ấy nói.
Kiều Phong bị anh ta nói cho cứng họng, không nói gì nữa.
Kiều Tư Hằng cười lên:
"Thấy chưa, rõ ràng rất thích, nhưng lại cứ lên nước với tôi", Kiều Tư Hằng đứng dậy khỏi ghế, đi đến trước mặt anh nghiêng người nói:
"Anh trai cậu lo lắng cho cậu như vậy, mà cậu lại đối xử với tôi bằng thái độ đó có phù hợp không hả người em trai yêu quý của tôi".
"Đừng nói dễ nghe như vậy, chẳng qua anh chí là muốn thỏa mãn dã tâm của chính anh thôi", Kiều Phong trừng mắt nhìn anh ta:
"Nếu anh thật sự vì tôi, thì sao lại đế cho Tinh Nhiên bị tai nạn? Anh không sợ cô ấy chết trong vụ tai nạn đó sao?”
"A Phong, cậu nói vậy là không đúng rồi, ngoài việc tôi lấy trộm một đứa con của Tinh Nhiên ra, thì chưa làm gì cô ấy cả.
Ân oán giữa cô ấy và Bạch Ánh An, Chu Chu và Lâm An Nam đều không liên quan đến tôi, tôi cũng chưa từng nhúng tay vào".
"Anh đúng là không nhúng tay, nhưng anh lại khoanh tay đứng nhìn, anh nhìn bọn họ từ từ đẩy Tinh Nhiên vào chỗ chết", nghĩ đến bộ dạng Bạch Tinh Nhiên mà anh ấy nhìn thấy hai năm trước, cho đến giờ Kiều Phong vẫn còn sơ hãi.
Hôm đó Kiều Tư Hằng đưa anh ấy
vào viện, chỉ vào người đang nằm trên giường bệnh với một bộ dạng khủng khiếp, nói với anh ấy đây là Bạch Tinh Nhiên, lúc đó anh ấy không dám tin vào mắt mình.
Bạch Tinh Nhiên lúc đó tuyệt vọng mơ hồ, không biết bản thân là ai, cũng không biết vì sao mình lại trở nên thế này, cả ngày cứ hết khóc lại làm loạn trong phòng bệnh.
Cho đến khi Kiều Tư Hằng đưa Kiều Phong và Tiếu Vãn Nhiên đến trước mặt cô, nói với cô đây là người nhà của cô, lúc đó cô mới bình tĩnh lại, cuối cùng cũng tìm thấy lòng dũng cảm và niềm hi vọng đế sống tiếp.
Từ hôm đó, bên cạnh Kiều Phong đột nhiên có thêm một người vợ yêu
quý và một cô con gái đáng yêu.
Anh ấy đổi tên cho Bạch Tinh Nhiên là Y Lâm, một cái tên mới hoàn toàn, giống như cuộc đời của cô vậy, vừa mới hoàn toàn vừa xa lạ.
Còn cuộc sống của anh ấy, cũng dần dần trở nên phong phú nhiều màu sắc hơn từ khi có hai mẹ con họ, không còn cô đơn, ảm đạm như trước nữa.
Kiều Tư Hằng vẫn nói với vẻ mặt vô tội:
"Bên cạnh Bạch Tinh Nhiên có nhiều người người nhắm vào cô ấy như hổ đói vậy, cậu tưởng cô ấy có thế thoát được vụ tai nạn thì có thế tránh được nguy hiếm khác sao?
Cậu nghĩ Chu Châu có thể buông tha cho cô ấy không?
Lâm An Nam có thể buông tha cho cô ấy không?
Cậu đứng vào vị trí người khác rồi nghĩ, cậu sẽ thấy vụ tai nạn này của cô ấy thực ra lại là một khúc ngoặt cuộc
đời, chính là vụ tai nạn đã cứu cô ấy thoát khỏi nguy hiểm".
"Hơn nữa đứa bé đó, nếu lúc trước không phải được tôi bế đi, thì đã bị Bạch Ánh An bóp chết lâu rồi, chứ lại để cậu có cơ hội tổ chức sinh nhật ba tuổi cho nó ở đây à?”
Kiều Tư Hằng nhìn Kiều Phong, thấy anh ấy không nói gì, thế là cười lên một tiếng:
"A Phong, tôi biết cậu yêu thầm Tinh Nhiên từ hồi học đại
học, cậu tự ti không dám theo đuổi cô ấy, thế là chọn kết hôn với cô ấy trong game, những điều này anh trai cậu đều biết hết.
Tuy từ nhỏ cậu không thích tôi, nhưng trước khi bố mất đã giao cậu cho tôi, tôi sẽ cố gắng hết giao cậu cho tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức đế giúp cậu, thỏa mãn mọi yêu cầu của cậu".
Thời tiết đầu hè vào ban ngày cũng hơi oi bức, nhưng gió buổi tối lại vô cùng dễ chịu, trong vườn hoa của một căn nhà nhỏ đặt một chiếc bánh kem nhỏ nhắn.
Một người phụ nữ trẻ ngồi bên cạnh chiếc bàn đang tỉ mỉ cắm từng chiếc nến màu sắc lên chiếc bánh kem.
Khuôn mặt cô thanh tú, nụ cười niềm nở, mái tóc rũ xuống che đi nửa khuôn mặt.
"Mẹ ơi, con đã thay váy mới rồi này!”
một giọng nói trong trẻo của trẻ con khiến không gian tĩnh mịch của màn đêm bị phá vỡ, sau đó cô bé
mặc chiếc váy công chúa nhảy chân sáo từ trong phòng ra.
Đó là một cô bé khoảng ba tuổi, trông khá giống với người phụ nữ kia, cô bé có làn da trắng sứ, đôi mắt to, các nét trên khuôn mặt còn hài hòa hơn cả người phụ nữ kia nữa.
Cô bé chạy đến trước mặt người phụ nữ xoay một vòng, khiến chiếc váy công chúa màu hồng bay phồng lên rất đẹp, nụ cười trong veo như tiếng chuông bạc vậy.
"Con thích không?”
người phụ nữ ngồi xuống trước mặt cô bé, kéo bàn tay rồi nhìn vào chiếc váy mới của cô bé.
"Thích ạ, váy nào bô' mẹ mua cũng đều là đẹp nhất, con cảm ơn bố mẹ"
Cô bé nghiêng người thơm lên má người phụ nữ kia một cái, rồi chạy đến thơm người đàn ông đang ngồi trên xe lăn.
Kiều Phong ôm cô bé lên đùi, xoa đầu cô bé cười nói:
"Trông này, Tiếu Vãn Nhiên nhà chúng ta ngày càng biết làm cho bố mẹ vui rồi đấy".
"Vì con yêu bố mẹ nhất mà", Tiếu Vãn Nhiên cười hì hì nói.
"Bố mẹ cũng yêu con nhất", người phụ nữ đi tới, bế cô bé ra khỏi đùi Kiều Phong:
"Đi nào, đi thổi nến thôi".
Cô đứng dậy định đấy Kiều Phong về phía chiếc bàn
Kiều Phong lại đột nhiên nắm lấy bàn tay cô, mím cười nói:
"Lâm, anh tự làm được".
Cô nhìn Kiều Phong, rồi gật đầu đế anh tự điều khiến xe lăn đi tới chỗ chiếc bàn.
Cô hiểu tính cách của Kiều Phong, vì không muốn cô cảm thấy anh ấy giống như người vô dụng, anh ấy luôn cố gắng đế bản thân được như một người bình thường.
Kiều Phong dùng bật lửa thắp nến trên bánh kem, sau đó cười với vẻ mặt cưng chiều:
"Con yêu của bố ước một điều ước đi".
Tiếu Vãn Nhiên nhắm hai mắt rồi ước nguyện, ba người cùng thổi nến trên bánh kem, Kiều Phong xoa dầu Tiếu Vãn Nhiên nói:
"Con yêu của bố mẹ năm nay tròn ba tuổi rồi, bố chúc con luôn khỏe manh và vui vẻ".
"Con cảm ơn bố".
"Nào, chụp một kiểu nào", Bạch Tinh Nhiên cầm máy ảnh lên chĩa vào hai bố con, Tiếu Vãn Nhiên lập tức dựa vào lòng Kiều Phong, cười thật tươi.
"Có cần tôi giúp mọi người chụp một kiểu ảnh gia đình không"
Phía cửa cổng đột nhiên vọng lên một giọng cười nói của đàn ông, mọi người quay đầu ra nhìn.
Tiếu Vãn Nhiên lập tức bò xuống khỏi đùi Kiều Phong, vui mừng chạy ra:
"Bác! Vãn Nhiên nhớ bác lắm đó!”
"Bác cũng nhớ Tiếu Vãn Nhiên!”
Kiều Tư Hằng bế cô bé nhấc bổng lên cao, mím cười rồi thơm lên má cô bé:
"Chúc Tiếu Nhiên sinh nhật vui vẻ, bác có quà cho cháu này".
"Cảm ơn bác ạ, cháu thích quà mà bác tặng lắm".
"Nhìn, lập tức trở mặt ngay được kìa", Bạch Tinh Nhiên mỉm cười nhìn Kiều Phong một cái rồi lắc đầu.
"Đương nhiên rồi, tôi chứng kiến Tiếu Vãn Nhiên ra đời cơ mà".
Mặt Kiều Phong hơi biến sắc.
Kiều Tư Hằng đặt Tiếu Vãn Nhiên lên ghế, nhìn hai vợ chồng:
"Sao rồi? ở căn nhà này có quen không?”
"Tốt lắm ạ", Bạch Tinh Nhiên trả lời:
"Cảm ơn anh cả".
"Tốt là được rồi", Kiều Tư Hằng nói xong bếTiếu Vãn Nhiên ra cổng lấy quà.
Bạch Tinh Nhiên nhìn Kiều Tư Hằng, rồi lại nhìn sang Kiều Phong, trong ký ức của cô thì cô biết mối quan hệ giữa Kiều Phong và anh trai anh ấy không được tốt, tuy không biết lí do, nhưng cô vẫn không kìm được nhắc nhở:
"Phong, anh cả đến chúc mừng sinh nhật Tiểu Vãn Nhiên, anh đừng xị mặt ra vậy nữa".
Kiều Phong tóm lấy tay của cô mím cười, có nhiều chuyện cô không hiếu, đương nhiên anh ấy cũng không nói được.
Ăn bánh xong, chơi đùa trong vườn hoa một lúc, Bạch Tinh Nhiên liền đưa Tiếu Vãn Nhiên về phòng tắm rửa.
Trong vườn hoa chí còn lại hai anh em nhà họ Kiều, Kiều Phong dọn
dẹp mấy thứ trên bàn, định quay vào nhà.
"Chờ đã", Kiều Tư Hằng gọi với theo bóng lưng anh ấy.
Bàn tay Kiều Phong đang điều kiến xe lăn dừng lại, sau đó quay người nhìn anh ta nói:
"Tinh Nhiên thích căn nhà này lắm, cảm ơn anh".
Kiều Tư Hằng cười nhạo nói:
"Nếu cậu thật lòng muốn cảm ơn tôi, thì đã không nói với tôi bằng thái độ như vậy rồi".
"Vậy tôi phải nói với anh bằng thái độ gì, cảm tạ đội ơn, cảm động đến phát sợ sao?”
"Kiều nhị thiếu gia, nếu cậu không hài lòng với cuộc sống hiện tại, thì có
thể trả lại Bạch Tinh Nhiên và Tiểu Vãn Nhiên cho tôi, tôi lập tức đưa hai mẹ con họ trả về bên cạnh Nam Cung Thiên Ân", Kiều Tư Hằng nhìn chằm chằm vào anh ấy nói.
Kiều Phong bị anh ta nói cho cứng họng, không nói gì nữa.
Kiều Tư Hằng cười lên:
"Thấy chưa, rõ ràng rất thích, nhưng lại cứ lên nước với tôi", Kiều Tư Hằng đứng dậy khỏi ghế, đi đến trước mặt anh nghiêng người nói:
"Anh trai cậu lo lắng cho cậu như vậy, mà cậu lại đối xử với tôi bằng thái độ đó có phù hợp không hả người em trai yêu quý của tôi".
"Đừng nói dễ nghe như vậy, chẳng qua anh chí là muốn thỏa mãn dã tâm của chính anh thôi", Kiều Phong trừng mắt nhìn anh ta:
"Nếu anh thật sự vì tôi, thì sao lại đế cho Tinh Nhiên bị tai nạn? Anh không sợ cô ấy chết trong vụ tai nạn đó sao?”
"A Phong, cậu nói vậy là không đúng rồi, ngoài việc tôi lấy trộm một đứa con của Tinh Nhiên ra, thì chưa làm gì cô ấy cả.
Ân oán giữa cô ấy và Bạch Ánh An, Chu Chu và Lâm An Nam đều không liên quan đến tôi, tôi cũng chưa từng nhúng tay vào".
"Anh đúng là không nhúng tay, nhưng anh lại khoanh tay đứng nhìn, anh nhìn bọn họ từ từ đẩy Tinh Nhiên vào chỗ chết", nghĩ đến bộ dạng Bạch Tinh Nhiên mà anh ấy nhìn thấy hai năm trước, cho đến giờ Kiều Phong vẫn còn sơ hãi.
Hôm đó Kiều Tư Hằng đưa anh ấy
vào viện, chỉ vào người đang nằm trên giường bệnh với một bộ dạng khủng khiếp, nói với anh ấy đây là Bạch Tinh Nhiên, lúc đó anh ấy không dám tin vào mắt mình.
Bạch Tinh Nhiên lúc đó tuyệt vọng mơ hồ, không biết bản thân là ai, cũng không biết vì sao mình lại trở nên thế này, cả ngày cứ hết khóc lại làm loạn trong phòng bệnh.
Cho đến khi Kiều Tư Hằng đưa Kiều Phong và Tiếu Vãn Nhiên đến trước mặt cô, nói với cô đây là người nhà của cô, lúc đó cô mới bình tĩnh lại, cuối cùng cũng tìm thấy lòng dũng cảm và niềm hi vọng đế sống tiếp.
Từ hôm đó, bên cạnh Kiều Phong đột nhiên có thêm một người vợ yêu
quý và một cô con gái đáng yêu.
Anh ấy đổi tên cho Bạch Tinh Nhiên là Y Lâm, một cái tên mới hoàn toàn, giống như cuộc đời của cô vậy, vừa mới hoàn toàn vừa xa lạ.
Còn cuộc sống của anh ấy, cũng dần dần trở nên phong phú nhiều màu sắc hơn từ khi có hai mẹ con họ, không còn cô đơn, ảm đạm như trước nữa.
Kiều Tư Hằng vẫn nói với vẻ mặt vô tội:
"Bên cạnh Bạch Tinh Nhiên có nhiều người người nhắm vào cô ấy như hổ đói vậy, cậu tưởng cô ấy có thế thoát được vụ tai nạn thì có thế tránh được nguy hiếm khác sao?
Cậu nghĩ Chu Châu có thể buông tha cho cô ấy không?
Lâm An Nam có thể buông tha cho cô ấy không?
Cậu đứng vào vị trí người khác rồi nghĩ, cậu sẽ thấy vụ tai nạn này của cô ấy thực ra lại là một khúc ngoặt cuộc
đời, chính là vụ tai nạn đã cứu cô ấy thoát khỏi nguy hiểm".
"Hơn nữa đứa bé đó, nếu lúc trước không phải được tôi bế đi, thì đã bị Bạch Ánh An bóp chết lâu rồi, chứ lại để cậu có cơ hội tổ chức sinh nhật ba tuổi cho nó ở đây à?”
Kiều Tư Hằng nhìn Kiều Phong, thấy anh ấy không nói gì, thế là cười lên một tiếng:
"A Phong, tôi biết cậu yêu thầm Tinh Nhiên từ hồi học đại
học, cậu tự ti không dám theo đuổi cô ấy, thế là chọn kết hôn với cô ấy trong game, những điều này anh trai cậu đều biết hết.
Tuy từ nhỏ cậu không thích tôi, nhưng trước khi bố mất đã giao cậu cho tôi, tôi sẽ cố gắng hết giao cậu cho tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức đế giúp cậu, thỏa mãn mọi yêu cầu của cậu".
/540
|