Anh xuống đến tầng hầm, từ xa đã nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên và Tiếu Vãn Nhiên, Bạch Tinh Nhiên vẫn đứng chỗ cũ đi qua đi lại, trông dáng vẻ như là rất sốt ruột. Tiếu Vãn Nhiên thì ngồi ở chỗ chiếc xe bị xước vừa lấy miệng thổi vào chỗ xước vừa dỗ như dỗ búp bê: "Xe ngoan, mẹ không cố ý đâu, Vãn Nhiên thổi cho xe hết đau nhé".
Dáng vẻ nghiêm túc đáng yêu đó khiến người ta phải bật cười.
Nam Cung Thiên Ân giấu vẻ ngạc nhiên trên mặt đi, bước tới nói với Bạch Tinh Nhiên: "Chào".
Bạch Tinh Nhiên nghe thấy giọng
anh liền quay người lại, lúc cô thấy Nam Cung Thiên Ân, vừa nhìn đã nhận ra ngay anh chính là người lần trước đã tán tính mình ở nhà trẻ.
"Chú ơi, sao chú lại ở đây?", Tiếu Vãn Nhiên cũng nhận ra anh, tươi cười nhìn anh hỏi.
Nam Cung Thiên Ân quay người cười với cô bé: "Chú đến xem xe của chú".
"Xe của chú bị mẹ đụng phải, nhưng mẹ cháu không cố ý đâu".
Bạch Tinh Nhiên ngại ngùng không biết nên giải thích với anh thế nào, ngược lại là Tiếu Vãn Nhiên đã thay cô nói ra vấn đề.
Cậu nhóc gây họa vừa thấy bọn họ là người quen, liền gượng cười thành tiếng: "Hóa ra anh chị biết nhau, thế thì dễ xử lý rồi, anh ơi, anh xem xe nên giải quyết thế nào?", cậu ta quay sang Nam Cung Thiên Ân, vẻ áy náy hỏi: "ơ... ban nãy chị này lùi xe ra không cấn thận quệt vào xe của anh".
Nam Cung Thiên Ân nhìn chiếc xe, rồi lại nhìn Bạch Tinh Nhiên.
Bạch Tinh Nhiên cúi đầu nói: "Xin lỗi, tôi không cố ý".
"Có bằng lái không?", Nam Cung Thiên Ân bình thản hỏi.
"Có", Bạch Tinh Nhiên vội đưa bằng lái của mình ra.
Nam Cung Thiên Ân nhận cầm bằng lái lên xem, vừa nhìn vừa nói nhỏ: "Y Lâm?".
"Vâng".
Chiếc xe đắt thế này, vốn tưởng Nam Cung Thiên Ân xe xót ruột lắm, sẽ mắng cô, không ngờ anh còn chẳng buồn xem cả vết xước trên xe, thậm chí còn dùng giọng ôn hòa nói: "chí là quệt phải thôi mà, không cần phải lo".
Bạch Tinh Nhiên kinh ngạc ngấng đầu lên, nhìn anh ngượng ngùng nói: "Anh... không mắng tôi à?".
"Mắng cô có tác dụng gì không?", Nam Cung Thiên Ân cau mày, rồi đưa bằng lái lại cho cô.
"Vậy anh đi sửa đi, cần đền bao nhiêu tiền thì liên hệ với tôi".
"Không cần đâu, tôi báo bảo hiếm là được rồi".
"Thật là ngại quá".
"Nếu như cô cảm thấy ngại, thì có thể đền con gái cô cho tôi là được".
"Hả?", Bạch Tinh Nhiên đo luôn.
"Không được đâu!", Tiếu Vãn Nhiên vừa nghe thấy đền mình cho anh, lập tức chạy ra sau lưng Bạch Tinh Nhiên ôm chặt lẩy chân cô, rồi thò cái đầu ra hoảng sợ nhìn Nam Cung Thiên Ân.
Nam Cung Thiên Ân không nhịn được mà cười, nói với cô bé: "Đùa thôi, bạn nhỏ không phải lo lắng thế".
Nghe anh nói như thế, Tiểu Vãn Nhiên mới thở dài, đi ra khỏi sau lưng Bạch Tinh Nhiên, còn không quên tặng cho Nam Cung Thiên Ân mấy chữ: "Chú xấu xa".
Chu Chu từ rạp chiếu phim đi theo xuống, từ xa đã nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân đang cười vui vẻ, cô ta không khỏi ngạc nhiên.
Nếu như cô ta nhớ không nhầm, từ sau tai nạn xe của Bạch Tinh Nhiên anh chưa từng cười, một lần cũng không. Tối nay lại cười vui vẻ như vậy với một đám người lạ? Rốt cuộc là chuyện gì mà vui vậy? Cô ta đột nhiên hiếu kỳ đi tới chỗ bọn họ.
Nam Cung Thiên Ân không cười nữa, nói với Bạch Tinh Nhiên: "Bỏ đi, lần trước tôi va phải Vãn Nhiên một
lần, hôm nay cô va phải xe tôi, chúng ta hòa".
Bạch Tinh Nhiên bỗng kinh ngạc, nhìn Tiếu Vãn Nhiên bên cạnh một cái, rồi nhìn anh hỏi: "Sao anh biết con gái tôi tên là Vãn Nhiên?".
Cô và anh hình như mới gặp nhau hai lần, hai lần đều không nói cho anh biết tên của Vãn Nhiên, anh sao lại biết chứ?
Biểu cảm trên mặt Nam Cung Thiên Ân cứng đờ, nhanh chóng ánh lên vẻ không tự nhiên nhìn Tiếu Vãn Nhiên: "Lần trước chính Vãn Nhiên nói cho tôi biết".
Anh đương nhiên không thế thừa nhận chuyện anh từng âm thầm điều tra Tiếu Vãn Nhiên đươc.
"Cháu không có...".
"Cháu có, là cháu quên thôi".
''Không có thật mà!", Tiếu Vãn Nhiên lo lắng, mẹ đã dặn không được nói cho người lạ tên của mình, cô bé đâu có không nghe lời! Cô bé vội vàng nói với Bạch Tinh Nhiên: "Mẹ, con thật sự không nói, mẹ không được phạt con đứng góc tường".
Bạch Tinh Nhiên nghiêng người nói với cô bé, giọng nghiêm túc: "Không nghe lời, nói dối, mẹ sẽ ghi sổ".
"Đừng mà! Chú là đồ lừa gạt, là đồ xấu xa!", Tiếu Vãn Nhiên không vui chỉ vào Nam Cung Thiên Ân kêu ầm lên.
"Vãn Nhiên!", Bạch Tinh Nhiên gằn giọng mắng.
Tiếu Vãn Nhiên chạy đến chỗ cửa xe kêu gào.
Trong suy nghĩ của Bạch Tinh Nhiên, ngoài việc Tiếu Vãn Nhiên tự nói ra thì còn ai nữa? Dù sao cô cũng không nói.
Nam Cung Thiên Ân đang định giải thích, thì lối vào đằng trước đột nhiên có một chiếc xe đi tới, chiếc xe lao nhanh về phía bọn họ.
"Cấn thận!", Nam Cung Thiên Ân nhanh tay nhanh mắt túm lấy Bạch Tinh Nhiên đang đứng giữa đường đi kéo lùi về sau một bước lớn, Bạch Tinh Nhiên hoàn toàn không ý thức được nguy hiếm, lúc bị anh dùng lực kéo thì trượt chân, hét lên rồi ngã vào lòng anh.
Nam Cung Thiên Ân thuận thế đỡ lấy người cô, chính vào giây phút cơ thế hai người chạm vào nhau, cả hai đều dấy lên một cảm giác lạ thường, vậy mà lại cảm nhận được một hơi thở quen thuộc từ phía đối phương.
Bạch Tinh Nhiên áp nửa bên mặt vào ngực anh, có thế cảm nhận rất rõ hơi thở của anh, hơi thở đặc trưng nhưng lại có phần quen thuộc, cứ như trước đây đã từng ngửi được. Đây rõ ràng là mùi hương của đàn ông, sao cô có thế ngửi rồi được? Hai năm nay cô ngoài Kiều Phong ra, trước giờ chưa từng tiếp xúc gần với người đàn ông nào khác.
Lần dầu tiên gặp anh đã có cảm giác kỳ lạ với anh, lúc đó cô cho rằng mình cảm nhận sai, không ngờ lần thứ hai gặp mặt, cảm giác quen thuộc này lại càng mãnh liệt hơn.
Cảm giác này... Nam Cung Thiên Ân đâu phải là không có? cả anh và cô đều ngây ra, tứ chi mất đi năng lực tự chủ, hai người như đóng băng tại chỗ.
Mãi đến khi Chu Chu đứng cách đó không xa không nhìn được nữa, mới bước đến cười nói: "Thiên Ân, sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy? Phim chiếu rồi".
Lúc này hai người đang thất thần mới hoàn hồn lại, Bạch Tinh Nhiên vội vàng đứng thẳng người, nhưng chân bị đau, cô lại lần nữa ngã vào lòng Nam Cung Thiên Ân.
"Cô không sao chứ?", Nam Cung Thiên Ân nhìn cô hỏi.
"Tôi không sao", Bạch Tinh Nhiên cắn răng, cố nhịn cơn đau ở mắt cá chân đứng dậy khỏi lòng anh, ngại ngùng nói: ''Xin lỗi, trẹo chân rồi".
"Mẹ, mẹ không sao chứ?", Tiếu Vãn Nhiên nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên khó chịu, đi tới quan tâm hỏi han.
"Mẹ không sao, đi lại một tí là được", Bạch Tinh Nhiên cười với cô bé, khom người xuống xoa bóp chỗ đau, xoa một lúc thì đỡ dần, thế là đứng lên nhìn hai người.
"Chị này, chị không sao chứ?",
Chu Chu quan sát cô, trong mắt là lửa giận đang cố kìm nén xuống.
Cô ta chắc là tức giận quá, nên căn bản không hề đế ý được Tiếu Vãn Nhiên trông rất giống Bạch Tinh Nhiên lúc nhỏ, trên thực tế cô ta không có mấy ấn tượng với Bạch Tinh Nhiên lúc nhỏ, ấn tượng duy nhất là năm đó lúc Nam Cung Thiên Ân cầm một tấm ảnh đã ố vàng đến nhà họ Chu tìm Bạch Tinh Nhiên, cô ta đã xem bức ảnh đó. Đến giờ bao nhiêu năm qua đi rồi, cô ta đến cả hình ảnh bé gái trên bức ảnh cũng không còn nhớ rõ nữa.
Lúc này, cô ta hoàn toàn coi Bạch Tinh Nhiên giống như những phụ nữ bình thường muốn quyến rũ Nam Cung Thiên Ân mà cố ý ngã vào lòng anh, cho nên cô ta rất tức giận!
Dáng vẻ nghiêm túc đáng yêu đó khiến người ta phải bật cười.
Nam Cung Thiên Ân giấu vẻ ngạc nhiên trên mặt đi, bước tới nói với Bạch Tinh Nhiên: "Chào".
Bạch Tinh Nhiên nghe thấy giọng
anh liền quay người lại, lúc cô thấy Nam Cung Thiên Ân, vừa nhìn đã nhận ra ngay anh chính là người lần trước đã tán tính mình ở nhà trẻ.
"Chú ơi, sao chú lại ở đây?", Tiếu Vãn Nhiên cũng nhận ra anh, tươi cười nhìn anh hỏi.
Nam Cung Thiên Ân quay người cười với cô bé: "Chú đến xem xe của chú".
"Xe của chú bị mẹ đụng phải, nhưng mẹ cháu không cố ý đâu".
Bạch Tinh Nhiên ngại ngùng không biết nên giải thích với anh thế nào, ngược lại là Tiếu Vãn Nhiên đã thay cô nói ra vấn đề.
Cậu nhóc gây họa vừa thấy bọn họ là người quen, liền gượng cười thành tiếng: "Hóa ra anh chị biết nhau, thế thì dễ xử lý rồi, anh ơi, anh xem xe nên giải quyết thế nào?", cậu ta quay sang Nam Cung Thiên Ân, vẻ áy náy hỏi: "ơ... ban nãy chị này lùi xe ra không cấn thận quệt vào xe của anh".
Nam Cung Thiên Ân nhìn chiếc xe, rồi lại nhìn Bạch Tinh Nhiên.
Bạch Tinh Nhiên cúi đầu nói: "Xin lỗi, tôi không cố ý".
"Có bằng lái không?", Nam Cung Thiên Ân bình thản hỏi.
"Có", Bạch Tinh Nhiên vội đưa bằng lái của mình ra.
Nam Cung Thiên Ân nhận cầm bằng lái lên xem, vừa nhìn vừa nói nhỏ: "Y Lâm?".
"Vâng".
Chiếc xe đắt thế này, vốn tưởng Nam Cung Thiên Ân xe xót ruột lắm, sẽ mắng cô, không ngờ anh còn chẳng buồn xem cả vết xước trên xe, thậm chí còn dùng giọng ôn hòa nói: "chí là quệt phải thôi mà, không cần phải lo".
Bạch Tinh Nhiên kinh ngạc ngấng đầu lên, nhìn anh ngượng ngùng nói: "Anh... không mắng tôi à?".
"Mắng cô có tác dụng gì không?", Nam Cung Thiên Ân cau mày, rồi đưa bằng lái lại cho cô.
"Vậy anh đi sửa đi, cần đền bao nhiêu tiền thì liên hệ với tôi".
"Không cần đâu, tôi báo bảo hiếm là được rồi".
"Thật là ngại quá".
"Nếu như cô cảm thấy ngại, thì có thể đền con gái cô cho tôi là được".
"Hả?", Bạch Tinh Nhiên đo luôn.
"Không được đâu!", Tiếu Vãn Nhiên vừa nghe thấy đền mình cho anh, lập tức chạy ra sau lưng Bạch Tinh Nhiên ôm chặt lẩy chân cô, rồi thò cái đầu ra hoảng sợ nhìn Nam Cung Thiên Ân.
Nam Cung Thiên Ân không nhịn được mà cười, nói với cô bé: "Đùa thôi, bạn nhỏ không phải lo lắng thế".
Nghe anh nói như thế, Tiểu Vãn Nhiên mới thở dài, đi ra khỏi sau lưng Bạch Tinh Nhiên, còn không quên tặng cho Nam Cung Thiên Ân mấy chữ: "Chú xấu xa".
Chu Chu từ rạp chiếu phim đi theo xuống, từ xa đã nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân đang cười vui vẻ, cô ta không khỏi ngạc nhiên.
Nếu như cô ta nhớ không nhầm, từ sau tai nạn xe của Bạch Tinh Nhiên anh chưa từng cười, một lần cũng không. Tối nay lại cười vui vẻ như vậy với một đám người lạ? Rốt cuộc là chuyện gì mà vui vậy? Cô ta đột nhiên hiếu kỳ đi tới chỗ bọn họ.
Nam Cung Thiên Ân không cười nữa, nói với Bạch Tinh Nhiên: "Bỏ đi, lần trước tôi va phải Vãn Nhiên một
lần, hôm nay cô va phải xe tôi, chúng ta hòa".
Bạch Tinh Nhiên bỗng kinh ngạc, nhìn Tiếu Vãn Nhiên bên cạnh một cái, rồi nhìn anh hỏi: "Sao anh biết con gái tôi tên là Vãn Nhiên?".
Cô và anh hình như mới gặp nhau hai lần, hai lần đều không nói cho anh biết tên của Vãn Nhiên, anh sao lại biết chứ?
Biểu cảm trên mặt Nam Cung Thiên Ân cứng đờ, nhanh chóng ánh lên vẻ không tự nhiên nhìn Tiếu Vãn Nhiên: "Lần trước chính Vãn Nhiên nói cho tôi biết".
Anh đương nhiên không thế thừa nhận chuyện anh từng âm thầm điều tra Tiếu Vãn Nhiên đươc.
"Cháu không có...".
"Cháu có, là cháu quên thôi".
''Không có thật mà!", Tiếu Vãn Nhiên lo lắng, mẹ đã dặn không được nói cho người lạ tên của mình, cô bé đâu có không nghe lời! Cô bé vội vàng nói với Bạch Tinh Nhiên: "Mẹ, con thật sự không nói, mẹ không được phạt con đứng góc tường".
Bạch Tinh Nhiên nghiêng người nói với cô bé, giọng nghiêm túc: "Không nghe lời, nói dối, mẹ sẽ ghi sổ".
"Đừng mà! Chú là đồ lừa gạt, là đồ xấu xa!", Tiếu Vãn Nhiên không vui chỉ vào Nam Cung Thiên Ân kêu ầm lên.
"Vãn Nhiên!", Bạch Tinh Nhiên gằn giọng mắng.
Tiếu Vãn Nhiên chạy đến chỗ cửa xe kêu gào.
Trong suy nghĩ của Bạch Tinh Nhiên, ngoài việc Tiếu Vãn Nhiên tự nói ra thì còn ai nữa? Dù sao cô cũng không nói.
Nam Cung Thiên Ân đang định giải thích, thì lối vào đằng trước đột nhiên có một chiếc xe đi tới, chiếc xe lao nhanh về phía bọn họ.
"Cấn thận!", Nam Cung Thiên Ân nhanh tay nhanh mắt túm lấy Bạch Tinh Nhiên đang đứng giữa đường đi kéo lùi về sau một bước lớn, Bạch Tinh Nhiên hoàn toàn không ý thức được nguy hiếm, lúc bị anh dùng lực kéo thì trượt chân, hét lên rồi ngã vào lòng anh.
Nam Cung Thiên Ân thuận thế đỡ lấy người cô, chính vào giây phút cơ thế hai người chạm vào nhau, cả hai đều dấy lên một cảm giác lạ thường, vậy mà lại cảm nhận được một hơi thở quen thuộc từ phía đối phương.
Bạch Tinh Nhiên áp nửa bên mặt vào ngực anh, có thế cảm nhận rất rõ hơi thở của anh, hơi thở đặc trưng nhưng lại có phần quen thuộc, cứ như trước đây đã từng ngửi được. Đây rõ ràng là mùi hương của đàn ông, sao cô có thế ngửi rồi được? Hai năm nay cô ngoài Kiều Phong ra, trước giờ chưa từng tiếp xúc gần với người đàn ông nào khác.
Lần dầu tiên gặp anh đã có cảm giác kỳ lạ với anh, lúc đó cô cho rằng mình cảm nhận sai, không ngờ lần thứ hai gặp mặt, cảm giác quen thuộc này lại càng mãnh liệt hơn.
Cảm giác này... Nam Cung Thiên Ân đâu phải là không có? cả anh và cô đều ngây ra, tứ chi mất đi năng lực tự chủ, hai người như đóng băng tại chỗ.
Mãi đến khi Chu Chu đứng cách đó không xa không nhìn được nữa, mới bước đến cười nói: "Thiên Ân, sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy? Phim chiếu rồi".
Lúc này hai người đang thất thần mới hoàn hồn lại, Bạch Tinh Nhiên vội vàng đứng thẳng người, nhưng chân bị đau, cô lại lần nữa ngã vào lòng Nam Cung Thiên Ân.
"Cô không sao chứ?", Nam Cung Thiên Ân nhìn cô hỏi.
"Tôi không sao", Bạch Tinh Nhiên cắn răng, cố nhịn cơn đau ở mắt cá chân đứng dậy khỏi lòng anh, ngại ngùng nói: ''Xin lỗi, trẹo chân rồi".
"Mẹ, mẹ không sao chứ?", Tiếu Vãn Nhiên nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên khó chịu, đi tới quan tâm hỏi han.
"Mẹ không sao, đi lại một tí là được", Bạch Tinh Nhiên cười với cô bé, khom người xuống xoa bóp chỗ đau, xoa một lúc thì đỡ dần, thế là đứng lên nhìn hai người.
"Chị này, chị không sao chứ?",
Chu Chu quan sát cô, trong mắt là lửa giận đang cố kìm nén xuống.
Cô ta chắc là tức giận quá, nên căn bản không hề đế ý được Tiếu Vãn Nhiên trông rất giống Bạch Tinh Nhiên lúc nhỏ, trên thực tế cô ta không có mấy ấn tượng với Bạch Tinh Nhiên lúc nhỏ, ấn tượng duy nhất là năm đó lúc Nam Cung Thiên Ân cầm một tấm ảnh đã ố vàng đến nhà họ Chu tìm Bạch Tinh Nhiên, cô ta đã xem bức ảnh đó. Đến giờ bao nhiêu năm qua đi rồi, cô ta đến cả hình ảnh bé gái trên bức ảnh cũng không còn nhớ rõ nữa.
Lúc này, cô ta hoàn toàn coi Bạch Tinh Nhiên giống như những phụ nữ bình thường muốn quyến rũ Nam Cung Thiên Ân mà cố ý ngã vào lòng anh, cho nên cô ta rất tức giận!
/540
|