"Nam Cung Thiên Ân đoán được là con làm rồi, uy hiếp con nếu sau này người phụ nữ họ Y đó có mệnh hệ gì thì sẽ ly hôn với con ngay lập tức", Chu Chu bực dọc nói: "Bố, chẳng phải con đã nói với bố mẹ sao? Đừng có nhúng tay vào việc của con, Nam Cung Thiên Ân cũng không dễ lừa như vậy."
"Chu, con đừng nóng vội", đầu bên kia cuối cùng cũng không còn tiếng mạt chược nữa, Chu Chí Văn chắc là đi nhà vệ sinh, ông ta nói như đúng rồi: "Chu này, hôm ấy sau khi con nói với bố về hai mẹ con này, bố đã đến nhà trẻ xem thử, phát hiện con nhóc đó trông y hệt Bạch Tinh Nhiên hồi nhỏ, con nói xem có lạ haykhông? Thảo nào Nam Cung Thiên Ân lại đối xử tốt với mẹ con bọn họ thê."
"Bố nói gì?", Chu Chu ổn định tâm trạng hỏi."
Bố nói con nhóc đó trông cực kỳ giống Bạch Tinh Nhiên hồi nhỏ, chẳng phải con đã nói Nam Cung Thiên Ân chỉ thích Chu Chu hồi nhỏ, không thích con bây giờ sao? Bố thấy tám phần mười cậu ta coi con gái của đứa họ Y kia thành Bạch Tinh Nhiên rồi.
"Bố nghĩ để người phụ nữ này sống thì sau này sẽ thành tai họa, nên đã thuê người đâm cô ta".
Chu Chu sững sờ mãi một lúc, mới đờ đẫn hỏi: "Thật sự rất giống sao?"
"Anh hồi nhỏ của Bạch Tinh Nhiên chẳng phải con đã xem rồi sao?."
"Con quên từ lâu rồi."
"Được rồi, thực sự rất giống", Chu Chí Văn nói: "Cho nên người phụ nữ này mà sống thì sớm muộn gì cũng sẽ cướp mất Nam Cung Thiên Ân."
"Nhưng Nam Cung Thiên Ân đã nói rất rõ ràng rồi, chỉ cần cô ta có mệnh hệ gì thì con sẽ phải gánh hết trách nhiệm", Chu Chu bất lực nói.
Chu Chí Văn khinh thường: "Lời này chí mang ra dọa con thôi."
"Không, bố không hiếu Nam Cung Thiên Ân, anh ấy vẫn luôn là người nói được làm được", Chu Chu khẽ hít một hơi rồi nói: "Tóm lại việc này bố đừng quan tâm nữa, con sẽ tự giải quyết."
"Con gái rượu, con có xử lý được không?."
"Tạm thời vẫn chưa biết, tóm lại bố không được gây thêm rắc rối cho con nữa", Chu Chu cảnh cáo."
Được rồi, sau này bố không để ý cô ta là được", Chu Chí Văn đòng ý.
Cô đi xuống tầng, ra khỏi sảnh đang định ra ven đường bắt xe, thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng còi xe, cô ngạc nhiên xoay đầu qua, phát hiện trong chiếc Hummer xa lạ có một người quen thuộc đang ngồi, không ngờ lại là Nam Cung Thiên Ân?Cô đứng yên ở ven đường, Nam Cung Thiên Ân lại bấm còi xe, cô mới bước đến hỏi qua cửa sổ xe: "Thiên Ân thiếu gia đang gọi tôi à?."
"Không thì sao?", Nam Cung Thiên Ân nhìn chằm chằm cô, sau đó hất cằm chí vị trí ghế phụ: "Lên đi".
"Bạch Tinh Nhiên do dự một lúc, mở cửa xe ngồi vào, quan sát anh nói: "Thiên Ân thiếu gia, anh tìm tôi có việc gì thể? Nêu là việc công thì có thể bảo trợ lý Nhan gọi điện cho tôi, mai tôi sẽ đích thân đến công ty anh."
"Nếu là việc riêng thì sao?."
"Việc riêng? Việc riêng thì càng không thế đến đây", Bạch Tinh Nhiên nhìn ra bên ngoài: "Nếu đế đồng nghiệp thấy thì sẽ hiếu nhầm."
"Yên tâm, không thấy tôi đã đổi xe sao?."
"Thế thì cũng rất hút mắt."
"Vậy ngày mai tôi lại đổi một chiếc không hút mắt."
"Thiên Ân thiếu gia..."
, Bạch Tinh Nhiên cạn lời: "Hôm nay anh rốt cuộc làm sao thế? Không sao chứ?."
"ừm... tâm trạng không vui, uống chút rượu nhưng lại không dám uống nhiều, vì sợ phát bệnh", Nam Cung Thiên Ân nói.
Sau khi anh nói thế, Bạch Tinh Nhiên quả nhiên ngửi được mùi thơm của rượu vang trong xe, mặc dù dáng vẻ anh hơi đáng thương, nhưng cô vẫn cứng rắn nói: "Thiên Ân thiếu gia, tâm trạng anh không vui thì phải đi tìm bạn của anh hoặc vợ anh đế ở bên anh chứ, chúng ta thế này... thựcsự không phù hợp.
Dù bị vợ anh hay chồng tôi thấy thì đều không tốt, anh nói xem có đúng không...."
"Hôm nay là ngày giỗ của con trai tôi", anh đột nhiên lên tiếng ngắt lời cô.
Bạch Tinh Nhiên giật mình, phần còn lại của câu nói cũng bị thu lạicùng lúc.
Ngày giỗ của con trai... thì ra anh còn có con trai, hơn nữa đã không còn trên cõi đời này nữa rồi.
Thấy sự mong đợi và đau buồn trong mắt anh, lòng cô rối bời, làm sao đây? Trông anh có vẻ thực sự rất cần người khác an ủi, nhưng thân phận của cả hai thực sự không phù hợp..."
ở cạnh tôi một lúc được không? Chỉ một lúc thôi", Nam Cung Thiên Ân hạ giọng cầu xin."
Thiên Ân thiếu gia...."
"Được không?."
"Thực sự không thích hợp...."
"Nếu cô không ở cạnh tôi, thì tôi chỉ có thế về quán bar tiếp tục uống rượu, cô nhẫn tâm nhìn thấy tôi phát bệnh như tối hôm đó sao? Bác sĩ đã nói, mỗi lần phát bệnh thì đều là đang đấu tranh với thần chết, mỗi lần đều là nguy hiếm đến tính mạng, hơn"Được rồi, tôi ở cùng anh", Bạch Tinh Nhiên không kiềm được ngắt lời anh: "Nhưng chúng ta giao hẹn trước tôi chỉ ờ cùng anh một tiếng".
"Nam Cung Thiên Ân nhìn chằm chằm cô, gật đầu: "Đủ rồi".
"Bạch Tinh Nhiên thắt dây an toàn xong rồi nói: "Chúng ta tìm một quán cà phê hoặc quán trà ngồi một lúc đi".
"Xe khởi động, Bạch Tinh Nhiên cảm giác chiếc xe lắc một lát, cô vội vàng túm tay cầm trên đỉnh đầu nghiêng đầu quan sát anh, xem ra người này không chỉ mới uống một chút.
Nam Cung Thiên Ân không đưa cô đến quán cà phê hay quán trà ngồi mà dừng xe ở bờ sông.
Anh xuống xe trước, sau đó lấy rXhai lon bia từ trong tủ lạnh ở cốp xe, đồng thời đưa một lon cho cô.
Bạch Tinh Nhiên cụp mắt nhìn bia trong tay anh nói: "Chẳng phải đã nói không uống bia rượu sao? Sao còn lấy bia ra?"
Nam Cung Thiên Ân mỉm cười nhìn nước sông: "Cô không thấy lúc này uống chút bia thì càng hợp cảnh à?."
"Vần không nên uống thì hơn, nhỡ anh phát bệnh ở đây thì sao? Nơi này không có bác sĩ đâu", Bạch Tinh Nhiên giơ tay ra cầm lon bia trong tay anh, lòng bàn tay anh hướng lên trên tránh đi, Bạch Tinh Nhiên lại vươn tay cướp: "Đưa tôi, không thì tôi về đấy".
"Cuối cùng cô cũng cầm được bii^• *trong tay anh, nhưng cũng bất giác tựa nửa người sát vào cơ thế anh, đến khi cô cầm lon bia lùi lại thì eo lại bị một cánh tay rắn chắc ôm lấy, giữ chặt cơ thể cô.
"Chu, con đừng nóng vội", đầu bên kia cuối cùng cũng không còn tiếng mạt chược nữa, Chu Chí Văn chắc là đi nhà vệ sinh, ông ta nói như đúng rồi: "Chu này, hôm ấy sau khi con nói với bố về hai mẹ con này, bố đã đến nhà trẻ xem thử, phát hiện con nhóc đó trông y hệt Bạch Tinh Nhiên hồi nhỏ, con nói xem có lạ haykhông? Thảo nào Nam Cung Thiên Ân lại đối xử tốt với mẹ con bọn họ thê."
"Bố nói gì?", Chu Chu ổn định tâm trạng hỏi."
Bố nói con nhóc đó trông cực kỳ giống Bạch Tinh Nhiên hồi nhỏ, chẳng phải con đã nói Nam Cung Thiên Ân chỉ thích Chu Chu hồi nhỏ, không thích con bây giờ sao? Bố thấy tám phần mười cậu ta coi con gái của đứa họ Y kia thành Bạch Tinh Nhiên rồi.
"Bố nghĩ để người phụ nữ này sống thì sau này sẽ thành tai họa, nên đã thuê người đâm cô ta".
Chu Chu sững sờ mãi một lúc, mới đờ đẫn hỏi: "Thật sự rất giống sao?"
"Anh hồi nhỏ của Bạch Tinh Nhiên chẳng phải con đã xem rồi sao?."
"Con quên từ lâu rồi."
"Được rồi, thực sự rất giống", Chu Chí Văn nói: "Cho nên người phụ nữ này mà sống thì sớm muộn gì cũng sẽ cướp mất Nam Cung Thiên Ân."
"Nhưng Nam Cung Thiên Ân đã nói rất rõ ràng rồi, chỉ cần cô ta có mệnh hệ gì thì con sẽ phải gánh hết trách nhiệm", Chu Chu bất lực nói.
Chu Chí Văn khinh thường: "Lời này chí mang ra dọa con thôi."
"Không, bố không hiếu Nam Cung Thiên Ân, anh ấy vẫn luôn là người nói được làm được", Chu Chu khẽ hít một hơi rồi nói: "Tóm lại việc này bố đừng quan tâm nữa, con sẽ tự giải quyết."
"Con gái rượu, con có xử lý được không?."
"Tạm thời vẫn chưa biết, tóm lại bố không được gây thêm rắc rối cho con nữa", Chu Chu cảnh cáo."
Được rồi, sau này bố không để ý cô ta là được", Chu Chí Văn đòng ý.
Cô đi xuống tầng, ra khỏi sảnh đang định ra ven đường bắt xe, thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng còi xe, cô ngạc nhiên xoay đầu qua, phát hiện trong chiếc Hummer xa lạ có một người quen thuộc đang ngồi, không ngờ lại là Nam Cung Thiên Ân?Cô đứng yên ở ven đường, Nam Cung Thiên Ân lại bấm còi xe, cô mới bước đến hỏi qua cửa sổ xe: "Thiên Ân thiếu gia đang gọi tôi à?."
"Không thì sao?", Nam Cung Thiên Ân nhìn chằm chằm cô, sau đó hất cằm chí vị trí ghế phụ: "Lên đi".
"Bạch Tinh Nhiên do dự một lúc, mở cửa xe ngồi vào, quan sát anh nói: "Thiên Ân thiếu gia, anh tìm tôi có việc gì thể? Nêu là việc công thì có thể bảo trợ lý Nhan gọi điện cho tôi, mai tôi sẽ đích thân đến công ty anh."
"Nếu là việc riêng thì sao?."
"Việc riêng? Việc riêng thì càng không thế đến đây", Bạch Tinh Nhiên nhìn ra bên ngoài: "Nếu đế đồng nghiệp thấy thì sẽ hiếu nhầm."
"Yên tâm, không thấy tôi đã đổi xe sao?."
"Thế thì cũng rất hút mắt."
"Vậy ngày mai tôi lại đổi một chiếc không hút mắt."
"Thiên Ân thiếu gia..."
, Bạch Tinh Nhiên cạn lời: "Hôm nay anh rốt cuộc làm sao thế? Không sao chứ?."
"ừm... tâm trạng không vui, uống chút rượu nhưng lại không dám uống nhiều, vì sợ phát bệnh", Nam Cung Thiên Ân nói.
Sau khi anh nói thế, Bạch Tinh Nhiên quả nhiên ngửi được mùi thơm của rượu vang trong xe, mặc dù dáng vẻ anh hơi đáng thương, nhưng cô vẫn cứng rắn nói: "Thiên Ân thiếu gia, tâm trạng anh không vui thì phải đi tìm bạn của anh hoặc vợ anh đế ở bên anh chứ, chúng ta thế này... thựcsự không phù hợp.
Dù bị vợ anh hay chồng tôi thấy thì đều không tốt, anh nói xem có đúng không...."
"Hôm nay là ngày giỗ của con trai tôi", anh đột nhiên lên tiếng ngắt lời cô.
Bạch Tinh Nhiên giật mình, phần còn lại của câu nói cũng bị thu lạicùng lúc.
Ngày giỗ của con trai... thì ra anh còn có con trai, hơn nữa đã không còn trên cõi đời này nữa rồi.
Thấy sự mong đợi và đau buồn trong mắt anh, lòng cô rối bời, làm sao đây? Trông anh có vẻ thực sự rất cần người khác an ủi, nhưng thân phận của cả hai thực sự không phù hợp..."
ở cạnh tôi một lúc được không? Chỉ một lúc thôi", Nam Cung Thiên Ân hạ giọng cầu xin."
Thiên Ân thiếu gia...."
"Được không?."
"Thực sự không thích hợp...."
"Nếu cô không ở cạnh tôi, thì tôi chỉ có thế về quán bar tiếp tục uống rượu, cô nhẫn tâm nhìn thấy tôi phát bệnh như tối hôm đó sao? Bác sĩ đã nói, mỗi lần phát bệnh thì đều là đang đấu tranh với thần chết, mỗi lần đều là nguy hiếm đến tính mạng, hơn"Được rồi, tôi ở cùng anh", Bạch Tinh Nhiên không kiềm được ngắt lời anh: "Nhưng chúng ta giao hẹn trước tôi chỉ ờ cùng anh một tiếng".
"Nam Cung Thiên Ân nhìn chằm chằm cô, gật đầu: "Đủ rồi".
"Bạch Tinh Nhiên thắt dây an toàn xong rồi nói: "Chúng ta tìm một quán cà phê hoặc quán trà ngồi một lúc đi".
"Xe khởi động, Bạch Tinh Nhiên cảm giác chiếc xe lắc một lát, cô vội vàng túm tay cầm trên đỉnh đầu nghiêng đầu quan sát anh, xem ra người này không chỉ mới uống một chút.
Nam Cung Thiên Ân không đưa cô đến quán cà phê hay quán trà ngồi mà dừng xe ở bờ sông.
Anh xuống xe trước, sau đó lấy rXhai lon bia từ trong tủ lạnh ở cốp xe, đồng thời đưa một lon cho cô.
Bạch Tinh Nhiên cụp mắt nhìn bia trong tay anh nói: "Chẳng phải đã nói không uống bia rượu sao? Sao còn lấy bia ra?"
Nam Cung Thiên Ân mỉm cười nhìn nước sông: "Cô không thấy lúc này uống chút bia thì càng hợp cảnh à?."
"Vần không nên uống thì hơn, nhỡ anh phát bệnh ở đây thì sao? Nơi này không có bác sĩ đâu", Bạch Tinh Nhiên giơ tay ra cầm lon bia trong tay anh, lòng bàn tay anh hướng lên trên tránh đi, Bạch Tinh Nhiên lại vươn tay cướp: "Đưa tôi, không thì tôi về đấy".
"Cuối cùng cô cũng cầm được bii^• *trong tay anh, nhưng cũng bất giác tựa nửa người sát vào cơ thế anh, đến khi cô cầm lon bia lùi lại thì eo lại bị một cánh tay rắn chắc ôm lấy, giữ chặt cơ thể cô.
/540
|