Trong đêm, khách khứa lần lượt ra về, trong nhà cũng dần dần bắt đầu yên tĩnh lại.
Bạch Tinh Nhiên đang khoanh chân ngồi trên sofa xem tivi, nghe thấy cửa phòng ngủ vang lên tiếng bước chân bất thường, sau khi buông điều khiển đi đến cửa, thì mở he hé cửa ra.
Ngoài cửa, Phác Luyến Dao đỡ Nam Cung Thiên Ân đang lao đảo đi tới từ phía cầu thang, Nam Cung Thiên Ân hiển nhiên đã uống say rồi.
Cô đẩy mở cửa bước ra, đón Nam Cung Thiên Ân từ tay Phác Luyến Dao nói: “Để chị”.
Phác Luyến Dao giao Nam Cung Thiên Ân cho cô, cười khẽ với cô nói: “Vậy anh họ giao cho chị nhé, chị dâu họ”.
“Ừ, em cũng nghỉ ngơi sớm đi”, Bạch Tinh Nhiên đỡ Nam Cung Thiên Ân về đến phòng ngủ của anh, lúc đặt anh xuống giường thì không nhịn được mà trách móc một câu: “Biết rõ là sức khỏe mình không tốt còn cứ uống say”.
Nam Cung Thiên Ân không để ý cô, giơ tay lên giật cà vạt trên cổ.
“Để tôi”, Bạch Tinh Nhiên thấy anh giật mãi chẳng được, nên cúi người giúp anh tháo cà vạt trên cổ ra.
Cô đặt cà vạt lên cái tủ đầu giường, nhưng không rời đi, mà ngồi cạnh giường nhìn anh, sắc mặt anh hơi nhợt nhạt, để lộ vẻ u buồn mờ nhạt.
Cô cảm thấy mình cần phải giải thích với anh về việc lễ phục, nên dè dặt nói: “Đại thiếu gia, xin lỗi nhé, về việc lễ phục… vừa nãy tôi đã hỏi rồi, là Phác tiểu thư lấy cho tôi, nhưng cô ấy cũng xuất phát từ lòng tốt, cô ấy hi vọng chúng ta có thể nhanh chóng yêu nhau, hi vọng anh có thể bước ra khỏi ám ánh quá khứ sớm hơn”.
Nam Cung Thiên Ân mở đôi mắt sâu thẳm, tầm nhìn hơi mơ hồ nhìn thẳng cô.
Điều khiến Bạch Tinh Nhiên cảm thấy may mắn là anh không nổi giận, mà dùng giọng điệu trầm thấp ảm đạm hỏi: “Biết tại sao cô có thể ở nhà Nam Cung lâu vậy không?”.
Bạch Tinh Nhiên sững sờ, lắc đầu theo bản năng.
Chẳng lẽ không phải vì nhẫn trên ngón áp út không tháo được sao?
“Vì trên người cô có bóng dáng cô ấy”, anh cười khẽ, nụ cười cũng ảm đảm.
Vì có bóng dáng cô ấy? Bạch Tinh Nhiên cúi đầu nhìn bản thân một cái, rất tò mò rốt cuộc phương diện nào có bóng dáng cô ấy, là ngoại hình trông giống sao? Hay là…
Nói trắng ra thì là giống với bạn gái cũ của anh, việc này tính là may mắn sao? Hay là bất hạnh?
“Chắc không phải… mỗi lần thân mật với tôi anh đều coi tôi là cô ấy đấy chứ?”, Bạch Tinh Nhiên chua chát hỏi.
Dù cô vẫn chưa thực sự yêu anh, nhưng dù sao cô cũng là vợ anh, bị coi là thế thân của bạn gái cũ kiểu gì cũng khiến người ta bực bội.
“Không thì sao, cô cảm thấy cô có cái gì đặc biệt có thể hấp dẫn được tôi?”.
“Khốn kiếp!”, Bạch Tinh Nhiên phẫn nộ mắng một câu, đứng dậy định bỏ đi, song cổ tay lại bị anh giữ chặt, ngay sau đó, cơ thể ngã xuống người anh.
Nam Cung Thiên Ân xoay người, đè cô bên dưới, mượn men say hôn cổ cô, không, phải là cắn mới đúng.
“Khịt”, Bạch Tinh Nhiên đau đến mức hít ngược vào một hơi, theo bản năng bắt đầu đẩy cơ thể anh, chỉ có điều dù cô dùng sức thế nào thì anh vẫn cứ đè lên người cô không xê dịch chút nào.
Anh hưng phấn cắn cổ cô, giọng nói tràn ngập hận thù, rặn ra từ kẽ răng: “Em biết tôi hận em thế nào không…”.
“Đại thiếu gia, anh tỉnh táo lại chút, tôi không phải cô ấy…”, Bạch Tinh Nhiên đập lưng anh hét lên.
Người đàn ông này uống say thật rồi, hơn nữa còn là say mèm.
Tại sao lại đột nhiên nhớ đến người con gái đó? Trước đây chưa bao giờ nhắc tới mà, là vì hôm nay cô mặc chiếc váy đó sao?
Nếu thực sự là vậy thì cô có tội!
Anh vẫn thô lỗ, cô thì lại dần dần từ bỏ việc giãy giụa, nếu anh nhất định phải thế này mới dễ dịu chút, thì để mặc anh vậy.
Đợi đến khi cuối cùng anh cũng hài lòng buông cô ra, cô đã mệt đến mức không muốn động đậy.
Nam Cung Thiên Ân cũng mệt rồi, lật người nằm bên cạnh cô say ngủ.
Bạch Tinh Nhiên đang khoanh chân ngồi trên sofa xem tivi, nghe thấy cửa phòng ngủ vang lên tiếng bước chân bất thường, sau khi buông điều khiển đi đến cửa, thì mở he hé cửa ra.
Ngoài cửa, Phác Luyến Dao đỡ Nam Cung Thiên Ân đang lao đảo đi tới từ phía cầu thang, Nam Cung Thiên Ân hiển nhiên đã uống say rồi.
Cô đẩy mở cửa bước ra, đón Nam Cung Thiên Ân từ tay Phác Luyến Dao nói: “Để chị”.
Phác Luyến Dao giao Nam Cung Thiên Ân cho cô, cười khẽ với cô nói: “Vậy anh họ giao cho chị nhé, chị dâu họ”.
“Ừ, em cũng nghỉ ngơi sớm đi”, Bạch Tinh Nhiên đỡ Nam Cung Thiên Ân về đến phòng ngủ của anh, lúc đặt anh xuống giường thì không nhịn được mà trách móc một câu: “Biết rõ là sức khỏe mình không tốt còn cứ uống say”.
Nam Cung Thiên Ân không để ý cô, giơ tay lên giật cà vạt trên cổ.
“Để tôi”, Bạch Tinh Nhiên thấy anh giật mãi chẳng được, nên cúi người giúp anh tháo cà vạt trên cổ ra.
Cô đặt cà vạt lên cái tủ đầu giường, nhưng không rời đi, mà ngồi cạnh giường nhìn anh, sắc mặt anh hơi nhợt nhạt, để lộ vẻ u buồn mờ nhạt.
Cô cảm thấy mình cần phải giải thích với anh về việc lễ phục, nên dè dặt nói: “Đại thiếu gia, xin lỗi nhé, về việc lễ phục… vừa nãy tôi đã hỏi rồi, là Phác tiểu thư lấy cho tôi, nhưng cô ấy cũng xuất phát từ lòng tốt, cô ấy hi vọng chúng ta có thể nhanh chóng yêu nhau, hi vọng anh có thể bước ra khỏi ám ánh quá khứ sớm hơn”.
Nam Cung Thiên Ân mở đôi mắt sâu thẳm, tầm nhìn hơi mơ hồ nhìn thẳng cô.
Điều khiến Bạch Tinh Nhiên cảm thấy may mắn là anh không nổi giận, mà dùng giọng điệu trầm thấp ảm đạm hỏi: “Biết tại sao cô có thể ở nhà Nam Cung lâu vậy không?”.
Bạch Tinh Nhiên sững sờ, lắc đầu theo bản năng.
Chẳng lẽ không phải vì nhẫn trên ngón áp út không tháo được sao?
“Vì trên người cô có bóng dáng cô ấy”, anh cười khẽ, nụ cười cũng ảm đảm.
Vì có bóng dáng cô ấy? Bạch Tinh Nhiên cúi đầu nhìn bản thân một cái, rất tò mò rốt cuộc phương diện nào có bóng dáng cô ấy, là ngoại hình trông giống sao? Hay là…
Nói trắng ra thì là giống với bạn gái cũ của anh, việc này tính là may mắn sao? Hay là bất hạnh?
“Chắc không phải… mỗi lần thân mật với tôi anh đều coi tôi là cô ấy đấy chứ?”, Bạch Tinh Nhiên chua chát hỏi.
Dù cô vẫn chưa thực sự yêu anh, nhưng dù sao cô cũng là vợ anh, bị coi là thế thân của bạn gái cũ kiểu gì cũng khiến người ta bực bội.
“Không thì sao, cô cảm thấy cô có cái gì đặc biệt có thể hấp dẫn được tôi?”.
“Khốn kiếp!”, Bạch Tinh Nhiên phẫn nộ mắng một câu, đứng dậy định bỏ đi, song cổ tay lại bị anh giữ chặt, ngay sau đó, cơ thể ngã xuống người anh.
Nam Cung Thiên Ân xoay người, đè cô bên dưới, mượn men say hôn cổ cô, không, phải là cắn mới đúng.
“Khịt”, Bạch Tinh Nhiên đau đến mức hít ngược vào một hơi, theo bản năng bắt đầu đẩy cơ thể anh, chỉ có điều dù cô dùng sức thế nào thì anh vẫn cứ đè lên người cô không xê dịch chút nào.
Anh hưng phấn cắn cổ cô, giọng nói tràn ngập hận thù, rặn ra từ kẽ răng: “Em biết tôi hận em thế nào không…”.
“Đại thiếu gia, anh tỉnh táo lại chút, tôi không phải cô ấy…”, Bạch Tinh Nhiên đập lưng anh hét lên.
Người đàn ông này uống say thật rồi, hơn nữa còn là say mèm.
Tại sao lại đột nhiên nhớ đến người con gái đó? Trước đây chưa bao giờ nhắc tới mà, là vì hôm nay cô mặc chiếc váy đó sao?
Nếu thực sự là vậy thì cô có tội!
Anh vẫn thô lỗ, cô thì lại dần dần từ bỏ việc giãy giụa, nếu anh nhất định phải thế này mới dễ dịu chút, thì để mặc anh vậy.
Đợi đến khi cuối cùng anh cũng hài lòng buông cô ra, cô đã mệt đến mức không muốn động đậy.
Nam Cung Thiên Ân cũng mệt rồi, lật người nằm bên cạnh cô say ngủ.
/540
|