Nhìn bộ dạng của anh, hình như không phải tức giận vì Lâm An Nam, mà là… phải rồi, anh rốt cuộc đang tức cái gì? ‘Chuyện này’ mà anh ta nói rốt cuộc là chỉ chuyện gì?
Không thấy cô trả lời, Nam Cung Thiên Ân càng nóng nảy, quay người lấy cái kéo phía bên dưới bàn thủy tinh, sau đó cúi người nhặt bức tranh dưới chân cô lên điên cuồng cắt thành từng mảnh.
Bạch Tinh Nhiên thấy anh bất thường như vậy, lo lắng anh sẽ kích động mà cắt bị thương tay mình, thế là lao vào ôm lấy cánh tay anh gấp gáp nói: “Đại thiếu gia, anh rốt cuộc đang nói gì thế? Tôi nghe không hiểu…”, dừng một lúc, cô nói tiếp: “Bức tranh này tôi nhìn thấy ở trong cung văn hóa, cảm thấy thích nên mang về nhà, còn những cái khác tôi không biết gì hết, không biết gì cả!”.
Sống lưng Nam Cung Thiên Ân cứng đờ, động tác trong tay dừng lại.
Bạch Tinh Nhiên nhìn bộ dạng ngơ ngẩn của anh, thận trọng hỏi: “Rốt cuộc anh sao thế? Bức tranh này làm sao?”.
Im lặng một lúc, Nam Cung Thiên Ân mới quay người lại, mặt không biểu cảm nhìn cô hỏi: “Có thật là cô không biết gì hết không?”.
Bạch Tinh Nhiên vội lắc đầu, cô thật sự không biết gì hết, mặc dù cô rất muốn biết tại sao anh nhìn thấy bức tranh này xong lại có phản ứng mạnh như thế, nhưng bây giờ gần như không phải là lúc để tra hỏi sự tình.
Cô rõ ràng cảm nhận được Nam Cung Thiên Ân thầm thở phào, sau đó ném cây kéo đi đứng dậy, ra lệnh cho cô một câu: “Mang nó ra ngoài đốt đi”.
Đã bị anh cắt cho tan nát rồi, còn bắt cô mang ra ngoài đốt? Cô càng lúc càng cảm thấy bức tranh này có điều kỳ lạ.
Đương nhiên, cô biết rõ chuyện này có hỏi Nam Cung Thiên Ân thì cũng không nhận được câu trả lời, cho nên cô cũng không ngốc đến nỗi động vào giới hạn của anh.
Nhặt từng mảnh của bức tranh đã bị cắt nát lên, Bạch Tinh Nhiên đứng dậy, nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân đang đứng trước khung cửa sổ sát đất ngây người nhìn về phía từ đường.
Thật ra phòng ngủ của cô không phải đối trực diện với sân sau, mà từ đường nằm ở phía Tây của sân sau.
Cô bước tới, thận trọng gọi một tiếng: “Đại thiếu gia…”.
Nam Cung Thiên Ân quay người lại, thản nhiên ngắt lời cô: “Tôi nghĩ chị Hà đã từng nói với cô, muốn ở lại trong cái nhà này, việc đầu tiên phải làm là gạt bỏ tính hiếu kỳ của bản thân, việc không nên hỏi thì đừng hỏi”.
Bạch Tinh Nhiên khó khăn lắm mới lấy được dũng khí trong chớp mắt đã bị anh dập tắt, chỉ đành im lặng.
Chị Hà đúng là đã từng nói với cô những điều đó, hơn nữa trên văn bản cũng có nói rõ!
Đi dạo phố cùng Phác Luyến Dao, Bạch Tinh Nhiên lại chẳng có tâm trí dạo phố, Phác Luyến Dao cảm nhận được tâm trí cô đang treo ngược cành cây, liền kéo cô vào một quán cà phê ngoài trời ngồi rồi hỏi: “Sao thế? Sao trông chỉ cứ lơ đãng thế”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn cô ta, trong lòng không khỏi hoài nghi, bức tranh đó là Phác Luyến Dao giới thiệu cho cô, vậy rốt cuộc là cô ta vô tình hay cố ý?
Nhưng không đúng, tranh là Lâm An Nam tặng cô, đâu phải Phác Luyến Dao.
“Luyến Dao, em còn nhớ bức tranh thiếu nữ tên ‘Tịnh phu nhân’ không?”, cô hỏi.
“Nhớ chứ, sao thế? Muốn có rồi à?”, Phác Luyến Dao cười ôn hòa: “Muốn có thì bảo anh họ mua cho chị đi, dựa vào tình cảm giữa chị và anh họ bây giờ anh ấy nhất định sẽ mua”.
“Chị và anh ấy… tình cảm gì cơ?”.
“Chị còn giả vờ, hôm đó ở bệnh viện em đã nhìn thấy cảnh chị và anh ấy ôm nhau trên một chiếc giường rồi”.
Bạch Tinh Nhiên biết cô ta đang nói cái lần cô ôm Nam Cung Thiên Ân ngủ, trên mặt có phần xấu hổ. Nhưng rồi nhanh chóng trở về trạng thái bình thường, nhìn cô ta hỏi: “Thật ra chị muốn hỏi em, em biết được những gì về ‘Tịnh phu nhân’?”.
“Ý là sao?”.
“Là thế này, chị đã đem ‘Tịnh phu nhân’ về nhà rồi, có điều đại thiếu gia sau khi nhìn thấy thì phản ứng rất mạnh, còn ra lệnh cho chị đem đốt đi nữa”.
“Sao lại như thế được?”, Phác Luyến Dao kinh ngạc hỏi.
“Chị chính là muốn biết tại sao lại như vậy, cho nên mới hỏi em”.
Phác Luyến Dao lắc đầu: “Những gì em biết đều là xem trong phần ghi chép ở triển lãm, còn những cái khác em không biết”, cô ta nghĩ mộc lúc, lại nói: “Có điều nhà Nam Cung vốn dĩ nhiều bí mật, người ngoài như chúng ta không thể nào đoán ra được đâu, cho nên kệ nó đi, đừng lo mấy cái đó”.
Bạch Tinh Nhiên mặt đầy nghi hoặc, Phác Luyến Dao ngập ngừng một lúc lại nói: “Ví dụ… từ đường nhà Nam Cung, em nghe nói trong đó có giấu bí mật liên quan đến thân thế người tình kiếp trước của anh họ, có điều chỗ đó ngoài lão phu nhân, anh họ và Vương đại sư ra, thì người khác trước giờ chưa ai vào”.
“Người tình kiếp trước?”.
“Vâng, Vương đại sư nói kiếp trước anh họ mắc nợ một người phụ nữ, cho nên mới bị lời nguyền mắc bệnh”, Phác Luyến Dao cầm cốc nước lên uống một ngụm, lắc đầu bật cười: “Thật buồn cười, thế mà bà lại tin”.
Bạch Tinh Nhiên bị những lời cô ta nói làm cho ngây người, nghĩ một lúc rồi nói: “Không đúng, chị đã đến từ đường hai lần rồi, không nhìn thấy có gì đặc biệt…”.
Nói tới đây, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên im bặt.
Không đúng, cô đã đến từ đường hai lần, cả hai lần đều gặp phải chuyện quỷ dị không thể tưởng tượng nổi.
“Từ đường nhà Nam Cung to lắm, chị mới đến gian trước của từ đường thôi”, Phác Luyến Dao nói rồi lấy ngón tay đặt lên môi, thấp giọng nói: “Những điều này đều là từ miệng người khác truyền ra, rất khó xác nhận thật giả, cho nên chị tuyệt đối không được nói ra ngoài, cũng đừng có ngốc nghếch chạy đi hỏi anh họ hay chạy đến từ đường điều tra chân tướng, nếu không bà nội sẽ không vui đâu”.
Bạch Tinh Nhiên yếu ớt gật đầu: “Chị biết rồi”.
Không thấy cô trả lời, Nam Cung Thiên Ân càng nóng nảy, quay người lấy cái kéo phía bên dưới bàn thủy tinh, sau đó cúi người nhặt bức tranh dưới chân cô lên điên cuồng cắt thành từng mảnh.
Bạch Tinh Nhiên thấy anh bất thường như vậy, lo lắng anh sẽ kích động mà cắt bị thương tay mình, thế là lao vào ôm lấy cánh tay anh gấp gáp nói: “Đại thiếu gia, anh rốt cuộc đang nói gì thế? Tôi nghe không hiểu…”, dừng một lúc, cô nói tiếp: “Bức tranh này tôi nhìn thấy ở trong cung văn hóa, cảm thấy thích nên mang về nhà, còn những cái khác tôi không biết gì hết, không biết gì cả!”.
Sống lưng Nam Cung Thiên Ân cứng đờ, động tác trong tay dừng lại.
Bạch Tinh Nhiên nhìn bộ dạng ngơ ngẩn của anh, thận trọng hỏi: “Rốt cuộc anh sao thế? Bức tranh này làm sao?”.
Im lặng một lúc, Nam Cung Thiên Ân mới quay người lại, mặt không biểu cảm nhìn cô hỏi: “Có thật là cô không biết gì hết không?”.
Bạch Tinh Nhiên vội lắc đầu, cô thật sự không biết gì hết, mặc dù cô rất muốn biết tại sao anh nhìn thấy bức tranh này xong lại có phản ứng mạnh như thế, nhưng bây giờ gần như không phải là lúc để tra hỏi sự tình.
Cô rõ ràng cảm nhận được Nam Cung Thiên Ân thầm thở phào, sau đó ném cây kéo đi đứng dậy, ra lệnh cho cô một câu: “Mang nó ra ngoài đốt đi”.
Đã bị anh cắt cho tan nát rồi, còn bắt cô mang ra ngoài đốt? Cô càng lúc càng cảm thấy bức tranh này có điều kỳ lạ.
Đương nhiên, cô biết rõ chuyện này có hỏi Nam Cung Thiên Ân thì cũng không nhận được câu trả lời, cho nên cô cũng không ngốc đến nỗi động vào giới hạn của anh.
Nhặt từng mảnh của bức tranh đã bị cắt nát lên, Bạch Tinh Nhiên đứng dậy, nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân đang đứng trước khung cửa sổ sát đất ngây người nhìn về phía từ đường.
Thật ra phòng ngủ của cô không phải đối trực diện với sân sau, mà từ đường nằm ở phía Tây của sân sau.
Cô bước tới, thận trọng gọi một tiếng: “Đại thiếu gia…”.
Nam Cung Thiên Ân quay người lại, thản nhiên ngắt lời cô: “Tôi nghĩ chị Hà đã từng nói với cô, muốn ở lại trong cái nhà này, việc đầu tiên phải làm là gạt bỏ tính hiếu kỳ của bản thân, việc không nên hỏi thì đừng hỏi”.
Bạch Tinh Nhiên khó khăn lắm mới lấy được dũng khí trong chớp mắt đã bị anh dập tắt, chỉ đành im lặng.
Chị Hà đúng là đã từng nói với cô những điều đó, hơn nữa trên văn bản cũng có nói rõ!
Đi dạo phố cùng Phác Luyến Dao, Bạch Tinh Nhiên lại chẳng có tâm trí dạo phố, Phác Luyến Dao cảm nhận được tâm trí cô đang treo ngược cành cây, liền kéo cô vào một quán cà phê ngoài trời ngồi rồi hỏi: “Sao thế? Sao trông chỉ cứ lơ đãng thế”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn cô ta, trong lòng không khỏi hoài nghi, bức tranh đó là Phác Luyến Dao giới thiệu cho cô, vậy rốt cuộc là cô ta vô tình hay cố ý?
Nhưng không đúng, tranh là Lâm An Nam tặng cô, đâu phải Phác Luyến Dao.
“Luyến Dao, em còn nhớ bức tranh thiếu nữ tên ‘Tịnh phu nhân’ không?”, cô hỏi.
“Nhớ chứ, sao thế? Muốn có rồi à?”, Phác Luyến Dao cười ôn hòa: “Muốn có thì bảo anh họ mua cho chị đi, dựa vào tình cảm giữa chị và anh họ bây giờ anh ấy nhất định sẽ mua”.
“Chị và anh ấy… tình cảm gì cơ?”.
“Chị còn giả vờ, hôm đó ở bệnh viện em đã nhìn thấy cảnh chị và anh ấy ôm nhau trên một chiếc giường rồi”.
Bạch Tinh Nhiên biết cô ta đang nói cái lần cô ôm Nam Cung Thiên Ân ngủ, trên mặt có phần xấu hổ. Nhưng rồi nhanh chóng trở về trạng thái bình thường, nhìn cô ta hỏi: “Thật ra chị muốn hỏi em, em biết được những gì về ‘Tịnh phu nhân’?”.
“Ý là sao?”.
“Là thế này, chị đã đem ‘Tịnh phu nhân’ về nhà rồi, có điều đại thiếu gia sau khi nhìn thấy thì phản ứng rất mạnh, còn ra lệnh cho chị đem đốt đi nữa”.
“Sao lại như thế được?”, Phác Luyến Dao kinh ngạc hỏi.
“Chị chính là muốn biết tại sao lại như vậy, cho nên mới hỏi em”.
Phác Luyến Dao lắc đầu: “Những gì em biết đều là xem trong phần ghi chép ở triển lãm, còn những cái khác em không biết”, cô ta nghĩ mộc lúc, lại nói: “Có điều nhà Nam Cung vốn dĩ nhiều bí mật, người ngoài như chúng ta không thể nào đoán ra được đâu, cho nên kệ nó đi, đừng lo mấy cái đó”.
Bạch Tinh Nhiên mặt đầy nghi hoặc, Phác Luyến Dao ngập ngừng một lúc lại nói: “Ví dụ… từ đường nhà Nam Cung, em nghe nói trong đó có giấu bí mật liên quan đến thân thế người tình kiếp trước của anh họ, có điều chỗ đó ngoài lão phu nhân, anh họ và Vương đại sư ra, thì người khác trước giờ chưa ai vào”.
“Người tình kiếp trước?”.
“Vâng, Vương đại sư nói kiếp trước anh họ mắc nợ một người phụ nữ, cho nên mới bị lời nguyền mắc bệnh”, Phác Luyến Dao cầm cốc nước lên uống một ngụm, lắc đầu bật cười: “Thật buồn cười, thế mà bà lại tin”.
Bạch Tinh Nhiên bị những lời cô ta nói làm cho ngây người, nghĩ một lúc rồi nói: “Không đúng, chị đã đến từ đường hai lần rồi, không nhìn thấy có gì đặc biệt…”.
Nói tới đây, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên im bặt.
Không đúng, cô đã đến từ đường hai lần, cả hai lần đều gặp phải chuyện quỷ dị không thể tưởng tượng nổi.
“Từ đường nhà Nam Cung to lắm, chị mới đến gian trước của từ đường thôi”, Phác Luyến Dao nói rồi lấy ngón tay đặt lên môi, thấp giọng nói: “Những điều này đều là từ miệng người khác truyền ra, rất khó xác nhận thật giả, cho nên chị tuyệt đối không được nói ra ngoài, cũng đừng có ngốc nghếch chạy đi hỏi anh họ hay chạy đến từ đường điều tra chân tướng, nếu không bà nội sẽ không vui đâu”.
Bạch Tinh Nhiên yếu ớt gật đầu: “Chị biết rồi”.
/540
|