Tối qua cô đúng là có đến từ đường, thật sự có đến, Nam Cung Thiên Ân cũng thật sự có nói với cô những lời đó…!
“Tỉnh ngủ rồi à?”, bên cạnh vang lên một âm thanh lãnh đạm.
Bạch Tinh Nhiên ngây người ra, bấy giờ mới phát hiện Nam Cung Thiên Ân đã vào phòng mình từ lúc nào, hai tay khoanh trước ngực, gương mặt bất thiện tựa vào quầy bar.
“Thiên Ân thiếu gia?”, Bạch Tinh Nhiên lập tức đứng dậy khỏi giường, nhìn anh chằm chằm: “Tối qua…”.
“Tối qua cô lén lút chạy vào từ đường, còn bị dọa cho ngất xỉu ở phòng trước, là giúp việc đưa cô về đây”, Nam Cung Thiên Ân giành nói trước, giọng điệu đầy vẻ không vui.
“Bị dọa đến ngất xỉu ở phòng trước?”, không phải phòng sau sao?
“Bạch tiểu thư, tôi nghĩ cô thật sự không phù hợp ở lại nhà Nam Cung”, Nam Cung Thiên Ân đứng thẳng người, bước tới chỗ cô, cúi người sát gần nhìn cô nghi ngờ: “Cô là người đầu tiên không coi gia quy của nhà Nam Cung ra gì”.
“Tôi…”, Bạch Tinh Nhiên mơ hồ.
Cô tối qua thật sự là ngã ở phòng trước sao? Vậy còn bức tranh “Tịnh phu nhân” thì sao? Cả người phụ nữ ngủ trong quan tài thủy tinh nữa? Đều chỉ là một cơn ác mộng do cô tưởng tượng ra thôi sao?
Lẽ nào đúng như người ta nói, phụ nữ mang thai dễ sản sinh ra ảo giác?
“Trong từ đường thật sự không có người phụ nữ nào tên Tịnh Kỳ sao?”, cô to gan nhìn chằm chằm vào Nam Cung Thiên Ân hỏi một câu.
“Ý là sao?”, Nam Cung Thiên Ân cau mày.
“Chính là…”, Bạch Tinh Nhiên cũng không nói rõ được, bởi vì đến bản thân cô còn chẳng rõ rốt cuộc đó là mơ hay là thật.
“Cô đang kiếm cớ biện minh cho sai lầm của mình đấy à?”.
“Không phải”, Bạch Tinh Nhiên lắc đầu: “Xin lỗi, tôi chỉ tò mò trong từ đường có thứ gì, tại sao không cho ai lại gần thôi”.
“Ai nói với cô bên trong có thứ gì?”, đáy mắt Nam Cung Thiên Ân lộ ra một nét nguy hiểm, Bạch Tinh Nhiên sợ hãi, theo bản năng co rúm người lại rồi lắc đầu.
Là Phác Luyến Dao nói với cô trong từ đường có bí mật, có điều Phác Luyến Dao từng nói đó chỉ là lời đồn, hơn nữa còn dặn đi dặn lại cô không được điều tra chân tướng, cô không thể bán đứng Phác Luyến Dao được!
Cửa phòng bị đẩy mở, chị Hà bước vào.
Chị ta liếc Bạch Tinh Nhiên ở trên giường một cái, nói với Nam Cung Thiên Ân: “Đại thiếu gia, lão phu nhân nghe nói thiếu phu nhân tối qua lẻn vào từ đường đang nổi trận lôi đình ở trong phòng, miệng nói muốn đích thân dạy dỗ thiếu phu nhân, đuổi cô ta ra khỏi nhà”.
Nghe chị Hà nói vậy, Bạch Tinh Nhiên trong lòng run lên, lão phu nhân nổi giận là một việc rất đáng sợ!
Cô hướng ánh mắt cầu cứu về phía Nam Cung Thiên Ân, anh lại làm như không nhìn thấy sự cầu cứu của cô, lạnh nhạt nói: “Chỉ cần bà vui là được”.
Nói xong câu này, liền quay người đi về cửa phòng.
Lúc Bạch Tinh Nhiên bị chị Hà đưa đến phòng lão phu nhân, quả nhiên nhìn thấy lão phu nhân tức đến nỗi mặt mày tối sầm đang đi đi lại lại trước khung cửa sổ sát đất.
Thấy cô bước vào, ánh mắt nghiêm khắc hướng thẳng về phía cô phẫn nộ gào lên một tiếng: “Quỳ xuống cho tôi!”.
Đã thời đại nào rồi, mà còn động tý là quỳ. Bạch Tinh Nhiên mặc dù không muốn quỳ, nhưng để giảm bớt hình phạt, vì sự an toàn của bảo bối trong bụng, cô chỉ đành ngoan ngoãn quỳ xuống đất.
Lão phu nhân tuổi đã cao, nhưng cơ thể vẫn rất khỏe mạnh, sau khi bước nhanh mấy bước tới, tay năm tay mười cho cô hai cái bạt tai, tức giận quát: “Chị Hà có nói với cô không được vào từ đường không? Có nói không?!”.
Hứng lấy hai cái tát, Bạch Tinh Nhiên chỉ cảm thấy hai bên má đau đến bỏng rát.
Cô cố kiềm chế nước mắt gật đầu.
“Nếu đã nói với cô rồi, vậy là cô biết rõ nhưng cố tình phạm phải?”, lão phu nhân càng phát tiết, vơ lấy cái gậy bên cạnh vụt vào người cô.
Bạch Tinh Nhiên đau đớn kêu lên, cơ thể nằm rạp xuống đất khẽ run rẩy.
Lão phu nhân nhắm mắt, lạnh giọng nói: “Lập tức gọi điện thoại bảo người đến đưa cô ta đi đi!”.
Chị Hà vâng một tiếng, đi đến trước điện thoại bắt đầu bấm số.
Bạch Tinh Nhiên biết đưa đi trong lời của lão phu nhân không phải là đưa cô về nhà, cũng không phải ném cô ra ngoài, mà là đưa đến một nơi không ai tìm được cô, sau này cô muốn về lại Châu Thành cũng khó.
Không, cô không thể sống dưới sự khống chế của người khác, cô còn phải tìm mẹ và em trai của cô về nữa.
Nước mắt cuối cùng cũng không kiềm chế được mà rơi xuống, cô rướn về phía trước, ôm lấy hai chân lão phu nhân. Lão phu nhân cưỡng lại định đạp cô ra, trên mặt đầy vẻ nghiêm khắc: “Cút! Đừng làm bẩn quần áo của tôi!”.
“Cháu có bầu rồi”, Bạch Tinh Nhiên nghẹn ngào thốt ra một câu.
Không phải vạn bất đắc dĩ, cô sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài, cô còn muốn 3 tháng sau hoán đổi thân phận với Bạch Ánh An, sau đó âm thầm sống cùng đứa bé, nhưng bây giờ không nói không được.
Nghe thấy lời của cô, lão phu nhân ngây người ra rõ rệt, vẻ tức giận trên mặt cũng thoáng chốc tan biến, không tin được liếc nhìn cô: “Cô nói cái gì?”.
“Cháu có thai rồi”, cô nhắc lại lần nữa trong nước mắt.
Không ngờ đến cuối cùng, người giải cứu mình lại chính là đứa bé mà cô năm lần bảy lượt muốn bỏ.
Khóe môi đang vểnh lên của lão phu nhân động đậy, lộ ra một nụ cười, chỉ là trong giọng điệu vẫn còn hoài nghi hỏi: “Thật không?”.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu.
Việc này cũng không phải là việc cô dám bịa đặt ra, lão phu nhân mặc dù cũng tin đến vài phần, nhưng mà…
Bà ta soi xét Bạch Tinh Nhiên đưa ra nghi vấn trong lòng: “Nếu có thai rồi, tại sao lúc trước không nói ra? Cô biết rõ tôi luôn trông mong cô có thai mà”.
“Bởi vì… đại thiếu gia không chỉ một lần cảnh cáo cháu, không cho cháu mang thai, cháu sợ sau khi anh ấy biết sẽ bắt cháu bỏ đứa bé”, sự việc đã phát triển đến nước này, Bạch Tinh Nhiên cũng chỉ đành nói thật.
“Vậy cô cũng không thể giấu cả tôi chứ”, lão phu nhân ném cây gậy đi, cúi người xuống đỡ cô từ dưới đất dậy, chị Hà vội vàng đi tới dìu một bên cánh tay cô, dìu cô ra ghế sofa ngồi xuống.
“Thế nào? Vừa nãy có bị đánh vào bụng không?”, lão phu nhân bắt đầu căng thẳng đánh giá cô, vừa hối hận vừa bất đắc dĩ trách: “Cháu đáng ra phải nói cho bà biết ngay khi vào phòng chứ, nếu như biết cháu có thai rồi, bà làm sao nỡ đánh cháu?”.
Bàn tay lão phu nhân nhẹ nhàng xoa lên đôi má ửng đỏ vì bị đánh, lo lắng vô cùng.
Bạch Tinh Nhiên lần đầu tiên nhìn thấy lão phu nhân hòa nhã dễ gần thế này, lão phu nhân như bây giờ ngược lại còn khiến cô toàn thân khó chịu, như ngồi trên bàn chông. Đặc biệt là đôi bàn tay lướt qua má cô, rõ ràng là êm ái nhẵn nhụi, nhưng cô lại thấy khó chịu như dao cứa.
“Tỉnh ngủ rồi à?”, bên cạnh vang lên một âm thanh lãnh đạm.
Bạch Tinh Nhiên ngây người ra, bấy giờ mới phát hiện Nam Cung Thiên Ân đã vào phòng mình từ lúc nào, hai tay khoanh trước ngực, gương mặt bất thiện tựa vào quầy bar.
“Thiên Ân thiếu gia?”, Bạch Tinh Nhiên lập tức đứng dậy khỏi giường, nhìn anh chằm chằm: “Tối qua…”.
“Tối qua cô lén lút chạy vào từ đường, còn bị dọa cho ngất xỉu ở phòng trước, là giúp việc đưa cô về đây”, Nam Cung Thiên Ân giành nói trước, giọng điệu đầy vẻ không vui.
“Bị dọa đến ngất xỉu ở phòng trước?”, không phải phòng sau sao?
“Bạch tiểu thư, tôi nghĩ cô thật sự không phù hợp ở lại nhà Nam Cung”, Nam Cung Thiên Ân đứng thẳng người, bước tới chỗ cô, cúi người sát gần nhìn cô nghi ngờ: “Cô là người đầu tiên không coi gia quy của nhà Nam Cung ra gì”.
“Tôi…”, Bạch Tinh Nhiên mơ hồ.
Cô tối qua thật sự là ngã ở phòng trước sao? Vậy còn bức tranh “Tịnh phu nhân” thì sao? Cả người phụ nữ ngủ trong quan tài thủy tinh nữa? Đều chỉ là một cơn ác mộng do cô tưởng tượng ra thôi sao?
Lẽ nào đúng như người ta nói, phụ nữ mang thai dễ sản sinh ra ảo giác?
“Trong từ đường thật sự không có người phụ nữ nào tên Tịnh Kỳ sao?”, cô to gan nhìn chằm chằm vào Nam Cung Thiên Ân hỏi một câu.
“Ý là sao?”, Nam Cung Thiên Ân cau mày.
“Chính là…”, Bạch Tinh Nhiên cũng không nói rõ được, bởi vì đến bản thân cô còn chẳng rõ rốt cuộc đó là mơ hay là thật.
“Cô đang kiếm cớ biện minh cho sai lầm của mình đấy à?”.
“Không phải”, Bạch Tinh Nhiên lắc đầu: “Xin lỗi, tôi chỉ tò mò trong từ đường có thứ gì, tại sao không cho ai lại gần thôi”.
“Ai nói với cô bên trong có thứ gì?”, đáy mắt Nam Cung Thiên Ân lộ ra một nét nguy hiểm, Bạch Tinh Nhiên sợ hãi, theo bản năng co rúm người lại rồi lắc đầu.
Là Phác Luyến Dao nói với cô trong từ đường có bí mật, có điều Phác Luyến Dao từng nói đó chỉ là lời đồn, hơn nữa còn dặn đi dặn lại cô không được điều tra chân tướng, cô không thể bán đứng Phác Luyến Dao được!
Cửa phòng bị đẩy mở, chị Hà bước vào.
Chị ta liếc Bạch Tinh Nhiên ở trên giường một cái, nói với Nam Cung Thiên Ân: “Đại thiếu gia, lão phu nhân nghe nói thiếu phu nhân tối qua lẻn vào từ đường đang nổi trận lôi đình ở trong phòng, miệng nói muốn đích thân dạy dỗ thiếu phu nhân, đuổi cô ta ra khỏi nhà”.
Nghe chị Hà nói vậy, Bạch Tinh Nhiên trong lòng run lên, lão phu nhân nổi giận là một việc rất đáng sợ!
Cô hướng ánh mắt cầu cứu về phía Nam Cung Thiên Ân, anh lại làm như không nhìn thấy sự cầu cứu của cô, lạnh nhạt nói: “Chỉ cần bà vui là được”.
Nói xong câu này, liền quay người đi về cửa phòng.
Lúc Bạch Tinh Nhiên bị chị Hà đưa đến phòng lão phu nhân, quả nhiên nhìn thấy lão phu nhân tức đến nỗi mặt mày tối sầm đang đi đi lại lại trước khung cửa sổ sát đất.
Thấy cô bước vào, ánh mắt nghiêm khắc hướng thẳng về phía cô phẫn nộ gào lên một tiếng: “Quỳ xuống cho tôi!”.
Đã thời đại nào rồi, mà còn động tý là quỳ. Bạch Tinh Nhiên mặc dù không muốn quỳ, nhưng để giảm bớt hình phạt, vì sự an toàn của bảo bối trong bụng, cô chỉ đành ngoan ngoãn quỳ xuống đất.
Lão phu nhân tuổi đã cao, nhưng cơ thể vẫn rất khỏe mạnh, sau khi bước nhanh mấy bước tới, tay năm tay mười cho cô hai cái bạt tai, tức giận quát: “Chị Hà có nói với cô không được vào từ đường không? Có nói không?!”.
Hứng lấy hai cái tát, Bạch Tinh Nhiên chỉ cảm thấy hai bên má đau đến bỏng rát.
Cô cố kiềm chế nước mắt gật đầu.
“Nếu đã nói với cô rồi, vậy là cô biết rõ nhưng cố tình phạm phải?”, lão phu nhân càng phát tiết, vơ lấy cái gậy bên cạnh vụt vào người cô.
Bạch Tinh Nhiên đau đớn kêu lên, cơ thể nằm rạp xuống đất khẽ run rẩy.
Lão phu nhân nhắm mắt, lạnh giọng nói: “Lập tức gọi điện thoại bảo người đến đưa cô ta đi đi!”.
Chị Hà vâng một tiếng, đi đến trước điện thoại bắt đầu bấm số.
Bạch Tinh Nhiên biết đưa đi trong lời của lão phu nhân không phải là đưa cô về nhà, cũng không phải ném cô ra ngoài, mà là đưa đến một nơi không ai tìm được cô, sau này cô muốn về lại Châu Thành cũng khó.
Không, cô không thể sống dưới sự khống chế của người khác, cô còn phải tìm mẹ và em trai của cô về nữa.
Nước mắt cuối cùng cũng không kiềm chế được mà rơi xuống, cô rướn về phía trước, ôm lấy hai chân lão phu nhân. Lão phu nhân cưỡng lại định đạp cô ra, trên mặt đầy vẻ nghiêm khắc: “Cút! Đừng làm bẩn quần áo của tôi!”.
“Cháu có bầu rồi”, Bạch Tinh Nhiên nghẹn ngào thốt ra một câu.
Không phải vạn bất đắc dĩ, cô sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài, cô còn muốn 3 tháng sau hoán đổi thân phận với Bạch Ánh An, sau đó âm thầm sống cùng đứa bé, nhưng bây giờ không nói không được.
Nghe thấy lời của cô, lão phu nhân ngây người ra rõ rệt, vẻ tức giận trên mặt cũng thoáng chốc tan biến, không tin được liếc nhìn cô: “Cô nói cái gì?”.
“Cháu có thai rồi”, cô nhắc lại lần nữa trong nước mắt.
Không ngờ đến cuối cùng, người giải cứu mình lại chính là đứa bé mà cô năm lần bảy lượt muốn bỏ.
Khóe môi đang vểnh lên của lão phu nhân động đậy, lộ ra một nụ cười, chỉ là trong giọng điệu vẫn còn hoài nghi hỏi: “Thật không?”.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu.
Việc này cũng không phải là việc cô dám bịa đặt ra, lão phu nhân mặc dù cũng tin đến vài phần, nhưng mà…
Bà ta soi xét Bạch Tinh Nhiên đưa ra nghi vấn trong lòng: “Nếu có thai rồi, tại sao lúc trước không nói ra? Cô biết rõ tôi luôn trông mong cô có thai mà”.
“Bởi vì… đại thiếu gia không chỉ một lần cảnh cáo cháu, không cho cháu mang thai, cháu sợ sau khi anh ấy biết sẽ bắt cháu bỏ đứa bé”, sự việc đã phát triển đến nước này, Bạch Tinh Nhiên cũng chỉ đành nói thật.
“Vậy cô cũng không thể giấu cả tôi chứ”, lão phu nhân ném cây gậy đi, cúi người xuống đỡ cô từ dưới đất dậy, chị Hà vội vàng đi tới dìu một bên cánh tay cô, dìu cô ra ghế sofa ngồi xuống.
“Thế nào? Vừa nãy có bị đánh vào bụng không?”, lão phu nhân bắt đầu căng thẳng đánh giá cô, vừa hối hận vừa bất đắc dĩ trách: “Cháu đáng ra phải nói cho bà biết ngay khi vào phòng chứ, nếu như biết cháu có thai rồi, bà làm sao nỡ đánh cháu?”.
Bàn tay lão phu nhân nhẹ nhàng xoa lên đôi má ửng đỏ vì bị đánh, lo lắng vô cùng.
Bạch Tinh Nhiên lần đầu tiên nhìn thấy lão phu nhân hòa nhã dễ gần thế này, lão phu nhân như bây giờ ngược lại còn khiến cô toàn thân khó chịu, như ngồi trên bàn chông. Đặc biệt là đôi bàn tay lướt qua má cô, rõ ràng là êm ái nhẵn nhụi, nhưng cô lại thấy khó chịu như dao cứa.
/540
|