Mà đã đi vào trong thì đương nhiên không thể tránh được việc giúp anh cởi quần và tắm rồi.
Mặt cô càng đỏ ửng hơn, tay còn run hơn cả lúc trước, mà nhọ nhất là thắt lưng của anh quá cao cấp, cô tìm tòi một lúc cũng không thể nào mở nó ra được.
Nam Cung Thiên Ân lần này không giúp cô nữa, hai tay khoanh trước ngực rồi tựa vào bệ rửa mặt, trên khuôn mặt anh hiện lên một nụ cười có vẻ gian xảo.
Bạch Tinh Nhiên liếc nhìn anh một cái, người đàn ông này... cởi trần lâu như vậy mà không thấy lạnh sao?
Khó khăn lắm mới cởi được thắt lưng của anh ra, Bạch Tinh Nhiên gần như là nhắm tịt mắt rồi giúp anh cởi quần với tốc độ nhanh nhất có thể, cô không dám nhìn phía dưới của anh, xong xuôi cô từ từ quay người đi rồi chỉ vào bồn tắm mà nói: “Anh vào trong đi”.
Nam Cung Thiên Ân không cười nữa, đi từ từ về phía bồn tắm, rồi ngâm mình vào trong bồn nước ấm nóng, những mệt mỏi trên cơ thể đột nhiên gần như tan biến hết, anh nhắm mắt lại, hưởng thụ cái cảm giác thoải mái này.
“Cô có muốn vào tắm chung không?”, anh đột nhiên hỏi.
Không thấy cô trả lời, anh mở mắt ra nhìn xung quanh một lượt mới phát hiện ra không thấy bóng dáng Bạch Tinh Nhiên đâu cả.
Bạch Tinh Nhiên chính vì sợ Nam Cung Thiên Ân sẽ không kiềm chế được mình mà nhấn cô vào trong nước, chơi kiểu đôi uyên ương tắm cùng nhau, cho nên cô mới âm thầm chạy trốn khỏi đó.
Nhưng trốn khỏi được nhà tắm thì đã sao? Cô có trốn được khỏi căn phòng ngủ này không?
Đêm nay có vẻ bất luận thế nào cũng không thể thoát khỏi tầm tay của anh ấy, làm sao bây giờ? Cô phải làm gì bây giờ?
Bạch Tinh Nhiên cứ đi lại trong phòng ngủ để nghĩ cách, nhưng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được cái cớ nào phù hợp cả, cuối cùng lại thấy tiếng nước trong phòng tắm đã tắt lịm.
Nhìn qua khe cửa có thể nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân đã chuẩn bị mở cửa đi ra, cô vội vàng đi nhanh đến bên cạnh giường, mở chăn ra rồi nằm vào giả vờ như đã ngủ.
Ngoài việc giả vờ ngủ ra, cô chẳng còn cách nào khác cả.
Tai cô dỏng lên nghe, nghe thấy tiếng Nam Cung Thiên Ân mở cửa nhà tắm và bước ra, sau khi đứng lại ở chỗ trước cửa nhà tắm một lát, anh liền đi thẳng đến phía chiếc giường lớn.
Tim cô giật thót, cô ngửi thấy mùi hương thơm ngát của sữa tắm, anh nằm lên giường từ phía sau, bụng áp vào cô rồi ôm cô vào lòng từ phía sau, đôi môi ấm nóng chạm vào gáy cô, bắt đầu nhẹ nhàng hôn lên gáy.
Trực tiếp không lòng vòng, khiến niềm hi vọng cuối cùng của Bạch Tinh Nhiên cũng bị dập tắt, xem ra đêm nay chắc chắn là không thoát được rồi, chỉ hi vọng động tác của anh có thể nhẹ nhàng một chút!
Hương thơm ngát của sữa tắm vẫn còn đọng trên cơ thể, hòa trộn với mùi hương đặc trưng có sẵn trên người cô càng dễ khiến cho cơ thể anh trở nên khó kiểm soát.
Vốn dĩ chỉ là vì quá mệt, muốn tìm một cơ thể mềm mại để ôm rồi ngủ, nhưng không ngờ vừa chạm vào cơ thể cô là không muốn buông ra nữa.
Nam Cung Thiên Ân lật cơ thể cô quay lại, đôi tay đã không chờ đợi được mà cởi bỏ đồ ngủ trên người của cô ra.
Chiếc khăn tắm quấn trên hông của anh vì những lần ngọ ngoạy cử động mà cũng tự bung ra, tiếp xúc với một cơ thể lõa lồ của anh, cả người Bạch Tinh Nhiên tê dại, cơ thể cô cũng bắt đầu phát ra những ham muốn với anh.
Nhưng lí trí nhanh chóng chiến thắng được ngọn lửa tình yêu, cô cố tình cuộn tròn người lại một cách đau đớn rồi kêu lên một tiếng.
Nam Cung Thiên Ân cảm nhận được sự ‘đau đớn’ của cô mà ngẩng đầu lên nhìn cô hỏi: “Cô sao vậy?”.
“Tôi đau bụng quá”, cô nói với vẻ khó chịu.
Nam Cung Thiên Ân nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt tinh tường nhìn thẳng vào mắt cô khiến Bạch Tinh Nhiên không thoát khỏi ánh nhìn đó.
“Vậy sao?”, anh nhếch miệng cười.
“Thật mà, anh có thể nhẹ nhàng hơn chút không?”, cô nói với giọng có chút cầu xin.
Giờ cô không dám nghĩ đến việc xin Nam Cung Thiên Ân tha cho cô, mà chỉ cầu xin anh nhẹ nhàng một chút, đừng đè bẹp cả bảo bối của cô.
“Nhẹ chút à?”, Nam Cung Thiên Ân không tỏ rõ mình đúng hay sai mà anh nói tiếp: “Ý của cô là bình thường tôi rất thô bạo?”.
“Thỉnh thoảng... anh thực sự rất thô bạo đấy”, Bạch Tinh Nhiên trả lời thành thật mà không hề khách sáo.
Điều này Nam Cung Thiên Ân không hề phủ nhận, nhưng nếu không phải là cô hết lần này đến lần khác khiến anh tức giận thì anh làm sao có thể thô bạo với cô được?
Anh cúi đầu hôn lên môi cô, sau đó đưa đôi môi hôn lên tai, rồi thổi nhẹ vào tai cô: “Chỉ cần cô ngoan ngoãn thì tôi tự nhiên sẽ nhẹ nhàng hơn thôi”.
Bạch Tinh Nhiên bị anh thổi vào tai, cảm giác cả cơ thể một lần nữa như tê dại, cô bất giác đưa hai tay lên ôm chặt lấy anh, nói với giọng mơ màng: “Tôi sẽ ngoan mà...”
Tuy rõ ràng biết là cô đang giả vờ đau bụng, Nam Cung Thiên Ân vẫn vô cùng dịu dàng từ đầu đến cuối, một sự dịu dàng hiếm thấy.
Bạch Tinh Nhiên bừng tỉnh, rời khỏi vòng tay anh, cô nhắm mắt lại, cảm nhận phía bụng dưới, dường như không có chút cảm giác khó chịu nào, lúc này cô mới thầm thở phào.
Cô quay người sang nhìn thẳng vào Nam Cung Thiên Ân đang ở trước mặt cô, anh đã mệt đến mức ngủ luôn rồi.
Nếu là trước đây, mỗi lần xong việc anh sẽ dậy và trở về phòng ngủ của mình, nhưng hôm nay không có bất kỳ động tĩnh gì cả, xem ra là không định rời khỏi đây rồi.
Cô ngồi dậy kéo chăn đắp lên người anh, nhìn anh ngủ, đầu óc cô không kìm được mà nghĩ lại những phút giây dịu dàng vừa rồi của anh.
Bạch Tinh Nhiên lắc nhẹ cái đầu, thầm nghĩ Bạch Tinh Nhiên ơi mày đúng là hèn hạ hết sức, đúng là vết thương vừa lành sẹo cái đã quên luôn sự đau đớn, mới có chút vị ngọt đầu môi là đã bắt đầu ảo tưởng về cuộc đời tươi đẹp rồi.
Người đàn ông trước mặt cô đây là ai? Là một kẻ kỳ dị vô tình, là người đàn ông khi tặng cô hai miếng táo ngọt thì ắt sẽ tặng thêm hai đòn roi đau!
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Bạch Tinh Nhiên không ngờ Nam Cung Thiên Ân còn ngủ dậy muộn hơn cả cô.
Trước đây có vài lần gần gũi nhau, khi cô tỉnh dậy thì anh đã không còn ở trên giường nữa, hôm nay cũng đâu phải cuối tuần đâu, vậy mà anh vẫn còn đang ngủ.
Xem ra hôm qua anh ấy thực sự đã quá mệt cho nên khi gần gũi với cô xong anh đã đi ngủ luôn, hơn nữa còn ngủ đến tận giờ vẫn chưa tỉnh.
Vì để không làm anh tỉnh giấc, Bạch Tinh Nhiên nhẹ nhàng bỏ cánh tay của anh đang đặt trên eo cô ra, khi cô đang định bước ra khỏi chăn thì lại bị cánh tay anh ôm lại.
Bạch Tinh Nhiên kêu nhẹ lên một tiếng, cơ thể ấm nóng áp sát vào anh.
Lúc này hai người vẫn không mặc gì trên người cả.
Để tránh việc anh không kiểm soát được mình rồi lại thêm trận mây mưa nữa, cô nhẹ nhàng nhắc nhở anh: “Đại thiếu gia, tám giờ rồi đấy, anh không đến công ty à?”.
Không ngờ chiêu này quả nhiên có hiệu quả, Nam Cung Thiên Ân cầm lấy điện thoại phía đầu giường lên nhìn một cái, sau đó ném điện thoại lại về phía đầu giường, cánh tay anh đang ôm cô cũng thu lại về rồi anh ngồi dậy.
Nam Cung Thiên Ân vừa ngủ dậy nên vẫn còn hơi lơ mơ, anh nghiêng đầu qua nhìn Bạch Tinh Nhiên, trong lòng nghĩ sao mình lại ngủ trong phòng của cô thế này.
Bạch Tinh Nhiên thấy anh nhìn cô, khuôn mặt cô nóng lên, bẽn lẽn tóm lấy cái chăn rồi che lên cơ thể mình.
Nam Cung Thiên Ân cười khẩy một tiếng, anh không nhìn cô nữa mà ra khỏi giường rồi đi về phía phòng tắm.
Cho đến khi cửa nhà tắm đóng lại, Bạch Tinh Nhiên mới bỏ chăn ra, nhặt bộ đồ ngủ dưới đất lên mặc lại vào người.
Chiếc điện thoại đột nhiên kêu lên hai tiếng tít tít, Bạch Tinh Nhiên quay sang nhìn điện thoại của Nam Cung Thiên Ân ở phía đầu giường, đúng lúc cũng nhìn thấy tin nhắn của phần mềm game hiển thị trên màn hình khóa.
Nam Cung Thiên Ân vẫn chưa xóa bỏ phần mềm game á? Với lại còn đang online nữa, là đang treo nick để tích điểm sao?
Cảm thấy tò mò, Bạch Tinh Nhiên cầm điện thoại lên lướt màn hình mở khóa điện thoại, nhấn vào phần mềm game xem quả nhiên thấy Nam Cung Thiên Ân đang treo nick để tích điểm.
Còn tưởng anh ấy sẽ không bao giờ đăng nhập nữa chứ? Không ngờ lại...
Bạch Tinh Nhiên cười thầm một tiếng, đang định đặt điện thoại trở về chỗ cũ thì ngón tay vô tình lại chạm vào mục album ảnh, album ảnh được mở ra, hình ảnh một cô gái trẻ xinh đẹp đập ngay vào mắt Bạch Tinh Nhiên.
Mặt cô càng đỏ ửng hơn, tay còn run hơn cả lúc trước, mà nhọ nhất là thắt lưng của anh quá cao cấp, cô tìm tòi một lúc cũng không thể nào mở nó ra được.
Nam Cung Thiên Ân lần này không giúp cô nữa, hai tay khoanh trước ngực rồi tựa vào bệ rửa mặt, trên khuôn mặt anh hiện lên một nụ cười có vẻ gian xảo.
Bạch Tinh Nhiên liếc nhìn anh một cái, người đàn ông này... cởi trần lâu như vậy mà không thấy lạnh sao?
Khó khăn lắm mới cởi được thắt lưng của anh ra, Bạch Tinh Nhiên gần như là nhắm tịt mắt rồi giúp anh cởi quần với tốc độ nhanh nhất có thể, cô không dám nhìn phía dưới của anh, xong xuôi cô từ từ quay người đi rồi chỉ vào bồn tắm mà nói: “Anh vào trong đi”.
Nam Cung Thiên Ân không cười nữa, đi từ từ về phía bồn tắm, rồi ngâm mình vào trong bồn nước ấm nóng, những mệt mỏi trên cơ thể đột nhiên gần như tan biến hết, anh nhắm mắt lại, hưởng thụ cái cảm giác thoải mái này.
“Cô có muốn vào tắm chung không?”, anh đột nhiên hỏi.
Không thấy cô trả lời, anh mở mắt ra nhìn xung quanh một lượt mới phát hiện ra không thấy bóng dáng Bạch Tinh Nhiên đâu cả.
Bạch Tinh Nhiên chính vì sợ Nam Cung Thiên Ân sẽ không kiềm chế được mình mà nhấn cô vào trong nước, chơi kiểu đôi uyên ương tắm cùng nhau, cho nên cô mới âm thầm chạy trốn khỏi đó.
Nhưng trốn khỏi được nhà tắm thì đã sao? Cô có trốn được khỏi căn phòng ngủ này không?
Đêm nay có vẻ bất luận thế nào cũng không thể thoát khỏi tầm tay của anh ấy, làm sao bây giờ? Cô phải làm gì bây giờ?
Bạch Tinh Nhiên cứ đi lại trong phòng ngủ để nghĩ cách, nhưng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được cái cớ nào phù hợp cả, cuối cùng lại thấy tiếng nước trong phòng tắm đã tắt lịm.
Nhìn qua khe cửa có thể nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân đã chuẩn bị mở cửa đi ra, cô vội vàng đi nhanh đến bên cạnh giường, mở chăn ra rồi nằm vào giả vờ như đã ngủ.
Ngoài việc giả vờ ngủ ra, cô chẳng còn cách nào khác cả.
Tai cô dỏng lên nghe, nghe thấy tiếng Nam Cung Thiên Ân mở cửa nhà tắm và bước ra, sau khi đứng lại ở chỗ trước cửa nhà tắm một lát, anh liền đi thẳng đến phía chiếc giường lớn.
Tim cô giật thót, cô ngửi thấy mùi hương thơm ngát của sữa tắm, anh nằm lên giường từ phía sau, bụng áp vào cô rồi ôm cô vào lòng từ phía sau, đôi môi ấm nóng chạm vào gáy cô, bắt đầu nhẹ nhàng hôn lên gáy.
Trực tiếp không lòng vòng, khiến niềm hi vọng cuối cùng của Bạch Tinh Nhiên cũng bị dập tắt, xem ra đêm nay chắc chắn là không thoát được rồi, chỉ hi vọng động tác của anh có thể nhẹ nhàng một chút!
Hương thơm ngát của sữa tắm vẫn còn đọng trên cơ thể, hòa trộn với mùi hương đặc trưng có sẵn trên người cô càng dễ khiến cho cơ thể anh trở nên khó kiểm soát.
Vốn dĩ chỉ là vì quá mệt, muốn tìm một cơ thể mềm mại để ôm rồi ngủ, nhưng không ngờ vừa chạm vào cơ thể cô là không muốn buông ra nữa.
Nam Cung Thiên Ân lật cơ thể cô quay lại, đôi tay đã không chờ đợi được mà cởi bỏ đồ ngủ trên người của cô ra.
Chiếc khăn tắm quấn trên hông của anh vì những lần ngọ ngoạy cử động mà cũng tự bung ra, tiếp xúc với một cơ thể lõa lồ của anh, cả người Bạch Tinh Nhiên tê dại, cơ thể cô cũng bắt đầu phát ra những ham muốn với anh.
Nhưng lí trí nhanh chóng chiến thắng được ngọn lửa tình yêu, cô cố tình cuộn tròn người lại một cách đau đớn rồi kêu lên một tiếng.
Nam Cung Thiên Ân cảm nhận được sự ‘đau đớn’ của cô mà ngẩng đầu lên nhìn cô hỏi: “Cô sao vậy?”.
“Tôi đau bụng quá”, cô nói với vẻ khó chịu.
Nam Cung Thiên Ân nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt tinh tường nhìn thẳng vào mắt cô khiến Bạch Tinh Nhiên không thoát khỏi ánh nhìn đó.
“Vậy sao?”, anh nhếch miệng cười.
“Thật mà, anh có thể nhẹ nhàng hơn chút không?”, cô nói với giọng có chút cầu xin.
Giờ cô không dám nghĩ đến việc xin Nam Cung Thiên Ân tha cho cô, mà chỉ cầu xin anh nhẹ nhàng một chút, đừng đè bẹp cả bảo bối của cô.
“Nhẹ chút à?”, Nam Cung Thiên Ân không tỏ rõ mình đúng hay sai mà anh nói tiếp: “Ý của cô là bình thường tôi rất thô bạo?”.
“Thỉnh thoảng... anh thực sự rất thô bạo đấy”, Bạch Tinh Nhiên trả lời thành thật mà không hề khách sáo.
Điều này Nam Cung Thiên Ân không hề phủ nhận, nhưng nếu không phải là cô hết lần này đến lần khác khiến anh tức giận thì anh làm sao có thể thô bạo với cô được?
Anh cúi đầu hôn lên môi cô, sau đó đưa đôi môi hôn lên tai, rồi thổi nhẹ vào tai cô: “Chỉ cần cô ngoan ngoãn thì tôi tự nhiên sẽ nhẹ nhàng hơn thôi”.
Bạch Tinh Nhiên bị anh thổi vào tai, cảm giác cả cơ thể một lần nữa như tê dại, cô bất giác đưa hai tay lên ôm chặt lấy anh, nói với giọng mơ màng: “Tôi sẽ ngoan mà...”
Tuy rõ ràng biết là cô đang giả vờ đau bụng, Nam Cung Thiên Ân vẫn vô cùng dịu dàng từ đầu đến cuối, một sự dịu dàng hiếm thấy.
Bạch Tinh Nhiên bừng tỉnh, rời khỏi vòng tay anh, cô nhắm mắt lại, cảm nhận phía bụng dưới, dường như không có chút cảm giác khó chịu nào, lúc này cô mới thầm thở phào.
Cô quay người sang nhìn thẳng vào Nam Cung Thiên Ân đang ở trước mặt cô, anh đã mệt đến mức ngủ luôn rồi.
Nếu là trước đây, mỗi lần xong việc anh sẽ dậy và trở về phòng ngủ của mình, nhưng hôm nay không có bất kỳ động tĩnh gì cả, xem ra là không định rời khỏi đây rồi.
Cô ngồi dậy kéo chăn đắp lên người anh, nhìn anh ngủ, đầu óc cô không kìm được mà nghĩ lại những phút giây dịu dàng vừa rồi của anh.
Bạch Tinh Nhiên lắc nhẹ cái đầu, thầm nghĩ Bạch Tinh Nhiên ơi mày đúng là hèn hạ hết sức, đúng là vết thương vừa lành sẹo cái đã quên luôn sự đau đớn, mới có chút vị ngọt đầu môi là đã bắt đầu ảo tưởng về cuộc đời tươi đẹp rồi.
Người đàn ông trước mặt cô đây là ai? Là một kẻ kỳ dị vô tình, là người đàn ông khi tặng cô hai miếng táo ngọt thì ắt sẽ tặng thêm hai đòn roi đau!
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Bạch Tinh Nhiên không ngờ Nam Cung Thiên Ân còn ngủ dậy muộn hơn cả cô.
Trước đây có vài lần gần gũi nhau, khi cô tỉnh dậy thì anh đã không còn ở trên giường nữa, hôm nay cũng đâu phải cuối tuần đâu, vậy mà anh vẫn còn đang ngủ.
Xem ra hôm qua anh ấy thực sự đã quá mệt cho nên khi gần gũi với cô xong anh đã đi ngủ luôn, hơn nữa còn ngủ đến tận giờ vẫn chưa tỉnh.
Vì để không làm anh tỉnh giấc, Bạch Tinh Nhiên nhẹ nhàng bỏ cánh tay của anh đang đặt trên eo cô ra, khi cô đang định bước ra khỏi chăn thì lại bị cánh tay anh ôm lại.
Bạch Tinh Nhiên kêu nhẹ lên một tiếng, cơ thể ấm nóng áp sát vào anh.
Lúc này hai người vẫn không mặc gì trên người cả.
Để tránh việc anh không kiểm soát được mình rồi lại thêm trận mây mưa nữa, cô nhẹ nhàng nhắc nhở anh: “Đại thiếu gia, tám giờ rồi đấy, anh không đến công ty à?”.
Không ngờ chiêu này quả nhiên có hiệu quả, Nam Cung Thiên Ân cầm lấy điện thoại phía đầu giường lên nhìn một cái, sau đó ném điện thoại lại về phía đầu giường, cánh tay anh đang ôm cô cũng thu lại về rồi anh ngồi dậy.
Nam Cung Thiên Ân vừa ngủ dậy nên vẫn còn hơi lơ mơ, anh nghiêng đầu qua nhìn Bạch Tinh Nhiên, trong lòng nghĩ sao mình lại ngủ trong phòng của cô thế này.
Bạch Tinh Nhiên thấy anh nhìn cô, khuôn mặt cô nóng lên, bẽn lẽn tóm lấy cái chăn rồi che lên cơ thể mình.
Nam Cung Thiên Ân cười khẩy một tiếng, anh không nhìn cô nữa mà ra khỏi giường rồi đi về phía phòng tắm.
Cho đến khi cửa nhà tắm đóng lại, Bạch Tinh Nhiên mới bỏ chăn ra, nhặt bộ đồ ngủ dưới đất lên mặc lại vào người.
Chiếc điện thoại đột nhiên kêu lên hai tiếng tít tít, Bạch Tinh Nhiên quay sang nhìn điện thoại của Nam Cung Thiên Ân ở phía đầu giường, đúng lúc cũng nhìn thấy tin nhắn của phần mềm game hiển thị trên màn hình khóa.
Nam Cung Thiên Ân vẫn chưa xóa bỏ phần mềm game á? Với lại còn đang online nữa, là đang treo nick để tích điểm sao?
Cảm thấy tò mò, Bạch Tinh Nhiên cầm điện thoại lên lướt màn hình mở khóa điện thoại, nhấn vào phần mềm game xem quả nhiên thấy Nam Cung Thiên Ân đang treo nick để tích điểm.
Còn tưởng anh ấy sẽ không bao giờ đăng nhập nữa chứ? Không ngờ lại...
Bạch Tinh Nhiên cười thầm một tiếng, đang định đặt điện thoại trở về chỗ cũ thì ngón tay vô tình lại chạm vào mục album ảnh, album ảnh được mở ra, hình ảnh một cô gái trẻ xinh đẹp đập ngay vào mắt Bạch Tinh Nhiên.
/540
|