Trong phòng im ắng, có chăng tiếng động chỉ được truyền từ chiếc tivi duy nhất này, Ân Tuyên Mai mắt không rời nhìn chằm chằm Đỗ Vũ Thần, mà Đỗ Vũ Thần thế mà lại chuyên chú xem TV.
Trừng mắt nhìn Đỗ Vũ Thần với biểu cảm thay đổi thất thường, Ân Tuyên Mai vặn xoắn chặt mi, cô thật sự không biết hắn có xem hiểu hay nghe hiểu được tivi đang diễn kịch gì, nói cái gì đây? Tivi đang phát sóng không phải là chương trình cho thiếu nhi, càng không được nói bằng tiếng mẹ đẻ, kênh này từ đầu đến cuối đều là được giảng giải bằng tiếng nước ngoài đó! Hơn nữa quan trọng nhất là ngay cả phụ đề cũng không có, nếu hắn thực sự hiểu bọn họ nói cái khỉ gì, điều này cũng không tránh khỏi là phóng đại quá mức đi!
“Vũ Thần, Vũ Thần.” Ân Tuyên Mai không nhịn được gọi hắn, nhưng một tiếng, hai tiếng, hắn không phản ứng, thực sự đang chìm đắm vào ti vi đến vậy sao? Cô nhăn mày nghĩ, sau đó rút kinh nghiệm vết xe đổ nãy giờ, cô lần này vỗ nhẹ bờ vai của hắn kêu:“Vũ Thần.”
“Đừng ầm ỹ, đang tới khúc cao trào.” Đỗ Vũ Thần khẽ giật cánh tay đang đặt trên vai mình ra, đầu không nhúc nhích nói.
Ánh mắt Ân Tuyên Mai lóe lên ngọn lửa, cô lại không quen bị người khác bơ đẹp, nhất là lại bị một đứa nhóc lờ đi như vậy, cho nên lần này cô không nói hai lời, một tay kéo hắn lại đối diện với mình.
“Vũ Thần.” Cô kêu lớn.
“Đáng chết, cô rốt cuộc có chuyện gì?” Đỗ Vũ Thần không nhịn được mắng, thế nào mà ngay cả tâm nguyện nhỏ an tĩnh xem cái tivi một chút cũng không được? Hắn nổi nóng nghĩ.
“Đáng chết?!” Ân Tuyên Mai khuôn mặt mang biểu cảm hoảng sợ trừng hắn,“Trẻ ngoan không nói lời thô tục!”
Thiên tài thì đã là trẻ ngoan rồi! Đỗ Vũ Thần mắng thầm, nhưng khẩu thị tâm phi hỏi:“Chuyện gì?”
“Em đang xem tivi sao?” Ân Tuyên Mai hỏi.
“Đương nhiên, bằng không ta sao lại chăm chú nhìn vào màn hình như vậy?” Đỗ Vũ Thần mắt trợn trắng hỏi lại cô.
“Nhưng mà… Bọn họ không phải là đang nói tiếng Anh sao?” Ân Tuyên Mai trên đầu đầy dấu chấm hỏi.
“Không, bọn họ đang nói tiếng Pháp.” Đỗ Vũ Thần tức giận nói.
“Tiếng Pháp?! Thực sự?”
“Ta nói dối cô làm gì!” Đỗ Vũ Thần nhẹ nhàng đáp.
“Em… Chị nghiêm túc nói với em, em lại nói đùa chị?” Ân Tuyên Mai tức giận trừng mắt hắn.
Mấy ngày nay ở chung với hắn, Ân Tuyên Mai đã sớm nhìn thấu Đỗ Vũ Thần, nếu nhất định phải dùng vài từ để hình dung hắn, vậy cô nhất định sẽ nói như vậy:“Còn nhỏ mà như quỷ già tu luyện ngàn năm, gian xảo tinh quái, đích thực là ác ma đội lốt thiên sứ.”
Thực lòng không hiểu cha mẹ hắn làm thế nào mà chịu được một đứa trẻ như vậy? Nếu là cô thì từ lúc hắn chui ra từ bụng mẹ, liền bóp chết hắn, như vậy thì hắn muốn càn rỡ thế nào cũng chẳng được!
“Làm không khí thoải mái tí thôi!” Đỗ Vũ Thần nhún nhún vai, quay đầu tiếp tục xem tivi.
Ân Tuyên Mai vừa nghe quả thực muốn hộc máu, trừng mắt nhìn hắn, cô không ngừng tự khuyên mình đừng nóng giận, không đáng vì thẳng quỷ nhỏ “Ngoài miệng vô mao, làm việc không lao” (ý nói trẻ tuổi làm việc không hiệu quả) này mà bốc hỏa làm hỏng não, cho nên cô nhanh chóng trèo lên giường ngã đầu ngủ, đây gọi là nhắm mắt làm ngơ!
Nhưng mới vừa nhắm mắt, ngoài phòng liền truyền đến tiếng đập cửa, Ân Tuyên Mai rủa thầm một tiếng, sao vừa mới nằm xuống đã có người tìm tới cửa? Hy vọng là chuyện tốt, nhưng người ta không phải nói “Vô sự bất đăng tam bảo điện” (Ý chỉ không có việc gì thì không đến cửa) sao? Huống chi là hiện tại là lúc nào! Cô liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức một cái -- chín giờ mười phút.
Vô lực tiêu sái đến trước cửa, Ân Tuyên Mai lớn tiếng hỏi người ngoài cửa:“Ai vậy?”
“A Mai. Mở cửa đi! Là mẹ đây!” Ngoài cửa truyền đến âm thanh mà Ân Tuyên Mai nghe đã quá đỗi quen thuộc.
Ha! Quả nhiên không phải chuyện tốt, chắc là mẹ kế lại mang em trai đến gửi gắm chỗ cô.
“Mẹ, sao mẹ lại tới một mình?” Mở cửa ra, Ân Tuyên Mai lập tức sửng sốt, ngoài cửa thế nhưng chỉ có một mình mẹ kế, không thấy bóng dáng em trai, đây là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ cô đã đoán sai?
“Đến thăm con đó!” Vương Tuyết Nga đi ra đi vào như chốn không người, một bước vào cửa lại không thể không nhìn thấy Vũ Thần đang ngồi xem tivi,“Ai a, tiểu quỷ này là từ chỗ nào chui ra vậy? Chậc chậc, bộ dạng thật đúng là rất đẹp, da mỏng thịt mềm, xinh xắn đẹp đẽ…”
“Mẹ, mẹ có chuyện gì sao?” Ân Tuyên Mai cắt đứt lời bà ta.
Lập tức, Vương Tuyết Nga thu hồi bộ mặt vui vẻ, thay vào biểu cảm bi thương, xướng lên khúc:“A Mai nha! Mẹ tuy rằng không phải là mẹ ruột của con, nhưng tốt xấu gì mẹ cũng từng giúp con thay tã, một tay giúp ngươi xi tiểu, nuôi con lớn lên, hiện tại mẹ gặp khó khăn, con cần phải giúp đỡ mẹ nha…”
Ân Tuyên Mai sắp không chịu nổi, mỗi lần mẹ kế có việc gì cần cô, tiết mục hát tuồng này chắc chắn sẽ được chiếu y nguyên trước mặt, đối với những gì mẹ kế sắp nói, cô đều đã thuộc làu làu, cho nên cô tỏ thái độ uyển chuyển mở miệng cắt lời bà,“Mẹ, rốt cuộc là phát sinh chuyện gì?”
Thấy Vương Tuyết Nga lộ ra vẻ mặt khó xử, Ân Tuyên Mai lại lần nữa mở miệng,“Có việc gì thì trước hết mẹ cứ nói ra, có thể giải quyết thì con tận lực giúp mẹ, nếu thực sự giải quyết không được, chúng ta lại cùng nhau nghĩ biện pháp được không?”
“Mẹ không phải cố ý, A Mai con phải tin tưởng mẹ…” Vương Tuyết Nga đột nhiên rơi lệ nói.
“Mẹ, mẹ đừng khóc, rốt cuộc là phát sinh chuyện gì?” Vừa thấy bà rơi lệ, Ân Tuyên Mai không khỏi nhíu mày.
“Mẹ… Mẹ lấy tiền mà Vương thúc thúc con để dành cho Tiểu Hà, Tiểu Hải đi học… đánh bạc thua sạch rồi…”
“Cái gì?!” Ân Tuyên Mai kêu to.
Vương thúc thúc là ba của Tiểu Hà, Tiểu Hải, tuy rằng không có chút học thức, làm người lại keo kiệt, nhưng coi như rất có cố gắng, mỗi tháng thu vào vừa khéo có thể nuôi sống cả nhà, nếu biểu hiện tốt hắn ngẫu nhiên còn có thể lĩnh thêm chút tiền thưởng linh tinh, cho nên dựa vào tiền trả thù lao này, hắn coi như là có chút vốn để dành.
Hắn có câu cửa miệng là muốn chờ cho Tiểu Hà, Tiểu Hải có thể đọc và viết chữ, cho nên hắn chi tiêu tiết kiệm để dành một khoản phí, vì để cho Tiểu Hà, Tiểu Hải có thể học được ở một trường tốt, mà nay lại...
“Mẹ, mẹ làm sao có thể làm như vậy? Mẹ không phải đáp ứng Vương thúc thúc sẽ cai đánh bạc sao? Vì sao còn chơi nữa. Còn đem tất cả tiền mà Vương thúc thúc khổ sở dành dụm đốt sạch? Mẹ... Mẹ thật sự là không đúng!” Ân Tuyên Mai khổ sở nói.
“Mẹ... Mẹ chỉ là nhất thời ngứa tay... Không nghĩ tới, không nghĩ tới... Ô... A Mai, con phải giúp mẹ đó! Nếu như bị Vương thúc thúc con biết được... Hắn nhất định sẽ ly hôn với mẹ, mẹ phải làm sao bây giờ? Tiểu Hà, Tiểu Hải phải làm sao bây giờ? Bọn nó còn nhỏ không thể không có mẹ nha...” Vương Tuyết Nga nước mắt nước mũi chảy dài nói.
“Mẹ, mẹ rốt cuộc thua bao nhiêu tiền?” Mày nhăn thành một đường, Ân Tuyên Mai không nhịn được hỏi.
“Mười... Mười vạn...” Vương Tuyết Nga cúi đầu phun ra nuốt vào nói.
“Mười vạn?!” Ân Tuyên Mai kêu to,“Mẹ, mẹ làm sao có thể cùng người ta chơi lớn đến vậy? Mười vạn nguyên không phải số tiền nhỏ nha! Mẹ làm sao có thể... Cô thở dài nói.
“Mẹ nguyên bản chính là muốn chơi một chút, nhưng là ai biết mới chơi được mấy ván liền thua hơn hai vạn, mẹ một lòng muốn thắng để đem số tiền đã mất trở về, ai biết vận khí mẹ lại đen đến như vậy, ván nào cũng thua thảm... mẹ...” Vương Tuyết nga hiện tại là hối hận không kịp,“A Mai, con cứu mẹ nha!” Bà thiếu chút nữa là muốn quỳ sụp xuống.
“Mười vạn nguyên, mẹ kêu con đi nơi nào tìm nha?” Ân Tuyên Mai từ tốn nói.
“A Mai, con nhất định phải giúp mẹ nha! Nếu ngay cả nữ nhi con cũng không giúp mẹ, thì mẹ đành tìm tới cái chết vậy!” Vương Tuyết Nga khóc chết khóc sống kêu.
“Mẹ, neh đừng như vậy, con... Chỗ con còn có chút tiền, mẹ cầm trước số tiền này, về phần còn lại, con sẽ giúp mẹ nghĩ biện pháp được không?” Ân Tuyên Mai tốt bụng nói.
Tính toán tài khoản gửi ngân hàng chưa tới năm vạn, hơn nữa ngày mai có thể lĩnh phần tiền lương, có thể được khoảng 7 vạn, nếu cô lại mượn ba vạn của Tiểu Quân, vậy hẳn là đủ.
“Nghĩ biện pháp? A Mai, con không thể đưa tiền cho mẹ ngay bây giờ sao? Không có mười vạn nguyên kia, mẹ không dám về nhà nha!” Vương Tuyết Nga không biết đủ mở miệng hỏi.
“Nhưng là... Hiện tại đã là buổi tối...”
“Mới hơn chín giờ mà thôi, bọn họ nhất định còn chưa ngủ, A Mai, coi như là mẹ cầu xin con đi?”
“Nhưng là...” Ân Tuyên Mai một mặt khó xử nói.
“Ân Tuyên Mai, cô đến đây.” Đỗ Vũ Thần vốn đang xem TiVi, đột nhiên mở miệng nói chuyện.
Ân Tuyên Mai bị hắn dọa đến phát hoảng, quay đầu nhìn hắn,“Làm sao vậy, Vũ Thần?”
“Cô đến đây một lát là được rồi.” Đỗ Vũ Thần giọng điệu kiên định nói với cô.
“Làm sao vậy?” Không hiểu tại sao, đoạn Tuyên Mai bị Đỗ Vũ Thần kéo vào phòng tắm, trừng mắt nhìn hắn đóng mạnh cửa vào, cô nhíu mày hỏi.
“Cô dự tính cho bà ta tiền sao?” Hắn hỏi.
“Ân, bất quá toàn bộ tài sản của chị cộng lại không đủ mười vạn.” Cô một mặt buồn rầu.
“Vậy cô dự tính vay tiền của ai?” Hắn lại hỏi.
Ân Tuyên Mai trầm mặc một chút, nhíu mày nói:“Tiểu Quân đi! Nhưng mà chị không biết cô ấy có nhiều tiền như vậy để cho chị mượn không?”
“Thiếu bao nhiêu?” Đỗ Vũ Thần mở miệng.
“Cái gì?” Ân Tuyên Mai nhất thời ngây ra như phỗng.
“Ta hỏi cô còn thiếu bao nhiêu tiền.” Hắn kiên nhẫn lại hỏi một lần.
“Đại khái là ba vạn ...”
“Chỗ ta có năm vạn nguyên, cô cầm dùng trước đi.” Đỗ Vũ Thần từ trong gói đồ móc ra 5 vạn nguyên, không chút nuối tiếc trong nháy mắt liền giao cho cô.
“Này... Trên người em làm sao có thể có nhiều tiền như vậy?!” Ân Tuyên Mai ngây ngẩn cả người, trừng mắt nhìn tiền mặt trên tay mình, cô bất tri bất giác rít gào trong lòng.
“Yên tâm, không phải ăn trộm.” Đỗ Vũ Thần bày ra biểu cảm “Cô đừng ngạc nhiên”.
“Vậy một đứa trẻ như em làm sao có thể có nhiều tiền như vậy?”
“Ta không nói cho cô sao? Vương Vĩnh Khánh là ông ngoại ta, chút tiền ấy không đáng kể chút nào!” Đỗ Vũ Thần một mặt cà lơ phất phơ không đứng đắn.
“Đỗ Vũ Thần, chị nói nghiêm túc với em, em đừng nói đùa có thể chứ?” Ân Tuyên Mai không nhịn được rống to với hắn.
“A Mai nha! Các con ở bên trong làm cái gì vậy?” Đột nhiên Vương Tuyết Nga mở cửa thò đầu vào dò xét, vừa nhìn đã thấy một xấp tiền trước mặt khiến bà ta hai mắt đều sáng rực, chỉ thấy bà một phen đoạt lấy tiền mặt, cười mị mắt nói:“Cám ơn con nha, A Mai.” Lời vừa thốt ra, Vương Tuyết Nga vội vàng đếm số tiền đang cầm trên tay.
Ân Tuyên Mai lúc này mặt trắng bệch, vốn là không định dùng năm vạn nguyên này, nhưng mà, như vậy cũng tốt! Đã vào tay mẹ kế rồi, cô căn bản là không thể lấy lại được, không, là nghĩ cũng đừng nghĩ! Nhìn Đỗ Vũ Thần một cái, chỉ thấy hắn nhún nhún vai, ra vẻ không quan tâm, tiền này rốt cuộc là của ai? Vì sao hắn một chút cũng không khẩn trương? Đáng giận!
“Năm vạn? A Mai, còn năm vạn nữa đâu?” Vừa đếm được không đủ số tiền mình cần, Vương Tuyết nga lập tức trầm giọng thay đổi sắc mặt hỏi.
“Còn có năm vạn nguyên tiền lương của con, đợi lát nữa con đi lĩnh trước đưa cho mẹ,” Ân Tuyên Mai có chút vô lực nói.
“Bây giờ con đi lĩnh luôn cũng được đó, mau mau chút để mẹ có thể về!” Vương Tuyết Nga lập tức mặt mày hớn hở nói, còn không quên thúc giục,“Hiện tại có thể đi rồi sao?”
“Ân.” Ân Tuyên Mai vừa trả lời, liền quay đầu cầm lấy bao da cùng áo khoác, cô nhìn sang Đỗ Vũ Thần đang xem tivi, không nhịn được nói một tiếng,“Vũ Thần, em ngoan ngoãn ở nhà đó, chị đi ra ngoài một chút sẽ trở lại, đợi lát nữa trở về chị sẽ mua đường xào hạt dẻ cho em ăn, em phải ngoan ngoãn nha!”
“Đã biết.” Đỗ Vũ Thần mắt trợn trắng.
“Chị đi nha.”
* * *
Ánh mặt trời nhảy nhót theo rèm cửa sổ mà chiếu vào, lấp lánh trên mặt Ân Tuyên Mai, cô giật giật khóe miệng nghiêng người tránh đi, một lát sau, ánh mặt trời kiêu ngạo trèo lên mặt cô, bất đắc dĩ cô cố hết sức mở mắt ra, bàn tay nhanh nhẹn nắm lấy đồng hồ báo thức ở chiếc tủ đầu giường -- bảy giờ mười lăm phút, trời ơi! Còn chưa tới một giờ nữa là phải đi làm rồi!
Cô mất ngủ một đêm, thật vất vả mới ngủ được, vì sao ông trời cố tình muốn quấy rầy khiến cô không được yên giấc vậy? Cô mới ngủ còn chưa được ba tiếng đồng hồ đó! Đáng giận! Đều là tại thằng quỷ nhỏ đáng giận kia làm hại!
Nghĩ đến Đỗ Vũ Thần cô liền tức giận, rõ ràng tối hôm qua còn đặc biệt nói rõ với hắn, cô muốn hắn ngoan ngoãn ở nhà, không nghĩ tới hắn lại lấy cây son trị giá 350 ngàn nhân dân tệ mà viết chữ! Thằng nhóc Đáng giận, chẳng lẽ hắn không biết lấy cây viết bi mà viết sao? Nghĩ đến liền tức giận!
Nhưng mà… khi hết tức giận rồi, nghĩ đến hắn đột nhiên rời đi, cô lại đau lòng thật lâu, ngoài việc bị mất ngủ ra, chỉ sợ còn khóc hết vài lít nước mắt nữa!
Vì sao Vũ Thần lại đột nhiên về nhà? Cha mẹ hắn không phải muốn hắn tới thứ Sáu mới trở về sao? Hắn sẽ đi về sao? Vì sao ngay cả câu tam biệt cũng không nói liền bỏ về gấp vậy? Còn để lại cho cô tờ giấy ghi cái gì mà “Sau này sẽ gặp lại”, thằng nhóc này rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Ân Tuyên Mai nghĩ vậy liền nhăn mày.
Bất quá nói thật, cô tin là với sự thông minh của của hắn, mặc kệ gặp phải bất cứ chuyện gì cũng sẽ không bị chịu thiệt, cho nên cô cũng không cần quá lo lắng cho hắn.
Ai! Chính là cô vẫn là không nhịn được mà lo lắng cho hắn! Tiểu quỷ đáng giận!
Trừng mắt nhìn Đỗ Vũ Thần với biểu cảm thay đổi thất thường, Ân Tuyên Mai vặn xoắn chặt mi, cô thật sự không biết hắn có xem hiểu hay nghe hiểu được tivi đang diễn kịch gì, nói cái gì đây? Tivi đang phát sóng không phải là chương trình cho thiếu nhi, càng không được nói bằng tiếng mẹ đẻ, kênh này từ đầu đến cuối đều là được giảng giải bằng tiếng nước ngoài đó! Hơn nữa quan trọng nhất là ngay cả phụ đề cũng không có, nếu hắn thực sự hiểu bọn họ nói cái khỉ gì, điều này cũng không tránh khỏi là phóng đại quá mức đi!
“Vũ Thần, Vũ Thần.” Ân Tuyên Mai không nhịn được gọi hắn, nhưng một tiếng, hai tiếng, hắn không phản ứng, thực sự đang chìm đắm vào ti vi đến vậy sao? Cô nhăn mày nghĩ, sau đó rút kinh nghiệm vết xe đổ nãy giờ, cô lần này vỗ nhẹ bờ vai của hắn kêu:“Vũ Thần.”
“Đừng ầm ỹ, đang tới khúc cao trào.” Đỗ Vũ Thần khẽ giật cánh tay đang đặt trên vai mình ra, đầu không nhúc nhích nói.
Ánh mắt Ân Tuyên Mai lóe lên ngọn lửa, cô lại không quen bị người khác bơ đẹp, nhất là lại bị một đứa nhóc lờ đi như vậy, cho nên lần này cô không nói hai lời, một tay kéo hắn lại đối diện với mình.
“Vũ Thần.” Cô kêu lớn.
“Đáng chết, cô rốt cuộc có chuyện gì?” Đỗ Vũ Thần không nhịn được mắng, thế nào mà ngay cả tâm nguyện nhỏ an tĩnh xem cái tivi một chút cũng không được? Hắn nổi nóng nghĩ.
“Đáng chết?!” Ân Tuyên Mai khuôn mặt mang biểu cảm hoảng sợ trừng hắn,“Trẻ ngoan không nói lời thô tục!”
Thiên tài thì đã là trẻ ngoan rồi! Đỗ Vũ Thần mắng thầm, nhưng khẩu thị tâm phi hỏi:“Chuyện gì?”
“Em đang xem tivi sao?” Ân Tuyên Mai hỏi.
“Đương nhiên, bằng không ta sao lại chăm chú nhìn vào màn hình như vậy?” Đỗ Vũ Thần mắt trợn trắng hỏi lại cô.
“Nhưng mà… Bọn họ không phải là đang nói tiếng Anh sao?” Ân Tuyên Mai trên đầu đầy dấu chấm hỏi.
“Không, bọn họ đang nói tiếng Pháp.” Đỗ Vũ Thần tức giận nói.
“Tiếng Pháp?! Thực sự?”
“Ta nói dối cô làm gì!” Đỗ Vũ Thần nhẹ nhàng đáp.
“Em… Chị nghiêm túc nói với em, em lại nói đùa chị?” Ân Tuyên Mai tức giận trừng mắt hắn.
Mấy ngày nay ở chung với hắn, Ân Tuyên Mai đã sớm nhìn thấu Đỗ Vũ Thần, nếu nhất định phải dùng vài từ để hình dung hắn, vậy cô nhất định sẽ nói như vậy:“Còn nhỏ mà như quỷ già tu luyện ngàn năm, gian xảo tinh quái, đích thực là ác ma đội lốt thiên sứ.”
Thực lòng không hiểu cha mẹ hắn làm thế nào mà chịu được một đứa trẻ như vậy? Nếu là cô thì từ lúc hắn chui ra từ bụng mẹ, liền bóp chết hắn, như vậy thì hắn muốn càn rỡ thế nào cũng chẳng được!
“Làm không khí thoải mái tí thôi!” Đỗ Vũ Thần nhún nhún vai, quay đầu tiếp tục xem tivi.
Ân Tuyên Mai vừa nghe quả thực muốn hộc máu, trừng mắt nhìn hắn, cô không ngừng tự khuyên mình đừng nóng giận, không đáng vì thẳng quỷ nhỏ “Ngoài miệng vô mao, làm việc không lao” (ý nói trẻ tuổi làm việc không hiệu quả) này mà bốc hỏa làm hỏng não, cho nên cô nhanh chóng trèo lên giường ngã đầu ngủ, đây gọi là nhắm mắt làm ngơ!
Nhưng mới vừa nhắm mắt, ngoài phòng liền truyền đến tiếng đập cửa, Ân Tuyên Mai rủa thầm một tiếng, sao vừa mới nằm xuống đã có người tìm tới cửa? Hy vọng là chuyện tốt, nhưng người ta không phải nói “Vô sự bất đăng tam bảo điện” (Ý chỉ không có việc gì thì không đến cửa) sao? Huống chi là hiện tại là lúc nào! Cô liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức một cái -- chín giờ mười phút.
Vô lực tiêu sái đến trước cửa, Ân Tuyên Mai lớn tiếng hỏi người ngoài cửa:“Ai vậy?”
“A Mai. Mở cửa đi! Là mẹ đây!” Ngoài cửa truyền đến âm thanh mà Ân Tuyên Mai nghe đã quá đỗi quen thuộc.
Ha! Quả nhiên không phải chuyện tốt, chắc là mẹ kế lại mang em trai đến gửi gắm chỗ cô.
“Mẹ, sao mẹ lại tới một mình?” Mở cửa ra, Ân Tuyên Mai lập tức sửng sốt, ngoài cửa thế nhưng chỉ có một mình mẹ kế, không thấy bóng dáng em trai, đây là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ cô đã đoán sai?
“Đến thăm con đó!” Vương Tuyết Nga đi ra đi vào như chốn không người, một bước vào cửa lại không thể không nhìn thấy Vũ Thần đang ngồi xem tivi,“Ai a, tiểu quỷ này là từ chỗ nào chui ra vậy? Chậc chậc, bộ dạng thật đúng là rất đẹp, da mỏng thịt mềm, xinh xắn đẹp đẽ…”
“Mẹ, mẹ có chuyện gì sao?” Ân Tuyên Mai cắt đứt lời bà ta.
Lập tức, Vương Tuyết Nga thu hồi bộ mặt vui vẻ, thay vào biểu cảm bi thương, xướng lên khúc:“A Mai nha! Mẹ tuy rằng không phải là mẹ ruột của con, nhưng tốt xấu gì mẹ cũng từng giúp con thay tã, một tay giúp ngươi xi tiểu, nuôi con lớn lên, hiện tại mẹ gặp khó khăn, con cần phải giúp đỡ mẹ nha…”
Ân Tuyên Mai sắp không chịu nổi, mỗi lần mẹ kế có việc gì cần cô, tiết mục hát tuồng này chắc chắn sẽ được chiếu y nguyên trước mặt, đối với những gì mẹ kế sắp nói, cô đều đã thuộc làu làu, cho nên cô tỏ thái độ uyển chuyển mở miệng cắt lời bà,“Mẹ, rốt cuộc là phát sinh chuyện gì?”
Thấy Vương Tuyết Nga lộ ra vẻ mặt khó xử, Ân Tuyên Mai lại lần nữa mở miệng,“Có việc gì thì trước hết mẹ cứ nói ra, có thể giải quyết thì con tận lực giúp mẹ, nếu thực sự giải quyết không được, chúng ta lại cùng nhau nghĩ biện pháp được không?”
“Mẹ không phải cố ý, A Mai con phải tin tưởng mẹ…” Vương Tuyết Nga đột nhiên rơi lệ nói.
“Mẹ, mẹ đừng khóc, rốt cuộc là phát sinh chuyện gì?” Vừa thấy bà rơi lệ, Ân Tuyên Mai không khỏi nhíu mày.
“Mẹ… Mẹ lấy tiền mà Vương thúc thúc con để dành cho Tiểu Hà, Tiểu Hải đi học… đánh bạc thua sạch rồi…”
“Cái gì?!” Ân Tuyên Mai kêu to.
Vương thúc thúc là ba của Tiểu Hà, Tiểu Hải, tuy rằng không có chút học thức, làm người lại keo kiệt, nhưng coi như rất có cố gắng, mỗi tháng thu vào vừa khéo có thể nuôi sống cả nhà, nếu biểu hiện tốt hắn ngẫu nhiên còn có thể lĩnh thêm chút tiền thưởng linh tinh, cho nên dựa vào tiền trả thù lao này, hắn coi như là có chút vốn để dành.
Hắn có câu cửa miệng là muốn chờ cho Tiểu Hà, Tiểu Hải có thể đọc và viết chữ, cho nên hắn chi tiêu tiết kiệm để dành một khoản phí, vì để cho Tiểu Hà, Tiểu Hải có thể học được ở một trường tốt, mà nay lại...
“Mẹ, mẹ làm sao có thể làm như vậy? Mẹ không phải đáp ứng Vương thúc thúc sẽ cai đánh bạc sao? Vì sao còn chơi nữa. Còn đem tất cả tiền mà Vương thúc thúc khổ sở dành dụm đốt sạch? Mẹ... Mẹ thật sự là không đúng!” Ân Tuyên Mai khổ sở nói.
“Mẹ... Mẹ chỉ là nhất thời ngứa tay... Không nghĩ tới, không nghĩ tới... Ô... A Mai, con phải giúp mẹ đó! Nếu như bị Vương thúc thúc con biết được... Hắn nhất định sẽ ly hôn với mẹ, mẹ phải làm sao bây giờ? Tiểu Hà, Tiểu Hải phải làm sao bây giờ? Bọn nó còn nhỏ không thể không có mẹ nha...” Vương Tuyết Nga nước mắt nước mũi chảy dài nói.
“Mẹ, mẹ rốt cuộc thua bao nhiêu tiền?” Mày nhăn thành một đường, Ân Tuyên Mai không nhịn được hỏi.
“Mười... Mười vạn...” Vương Tuyết Nga cúi đầu phun ra nuốt vào nói.
“Mười vạn?!” Ân Tuyên Mai kêu to,“Mẹ, mẹ làm sao có thể cùng người ta chơi lớn đến vậy? Mười vạn nguyên không phải số tiền nhỏ nha! Mẹ làm sao có thể... Cô thở dài nói.
“Mẹ nguyên bản chính là muốn chơi một chút, nhưng là ai biết mới chơi được mấy ván liền thua hơn hai vạn, mẹ một lòng muốn thắng để đem số tiền đã mất trở về, ai biết vận khí mẹ lại đen đến như vậy, ván nào cũng thua thảm... mẹ...” Vương Tuyết nga hiện tại là hối hận không kịp,“A Mai, con cứu mẹ nha!” Bà thiếu chút nữa là muốn quỳ sụp xuống.
“Mười vạn nguyên, mẹ kêu con đi nơi nào tìm nha?” Ân Tuyên Mai từ tốn nói.
“A Mai, con nhất định phải giúp mẹ nha! Nếu ngay cả nữ nhi con cũng không giúp mẹ, thì mẹ đành tìm tới cái chết vậy!” Vương Tuyết Nga khóc chết khóc sống kêu.
“Mẹ, neh đừng như vậy, con... Chỗ con còn có chút tiền, mẹ cầm trước số tiền này, về phần còn lại, con sẽ giúp mẹ nghĩ biện pháp được không?” Ân Tuyên Mai tốt bụng nói.
Tính toán tài khoản gửi ngân hàng chưa tới năm vạn, hơn nữa ngày mai có thể lĩnh phần tiền lương, có thể được khoảng 7 vạn, nếu cô lại mượn ba vạn của Tiểu Quân, vậy hẳn là đủ.
“Nghĩ biện pháp? A Mai, con không thể đưa tiền cho mẹ ngay bây giờ sao? Không có mười vạn nguyên kia, mẹ không dám về nhà nha!” Vương Tuyết Nga không biết đủ mở miệng hỏi.
“Nhưng là... Hiện tại đã là buổi tối...”
“Mới hơn chín giờ mà thôi, bọn họ nhất định còn chưa ngủ, A Mai, coi như là mẹ cầu xin con đi?”
“Nhưng là...” Ân Tuyên Mai một mặt khó xử nói.
“Ân Tuyên Mai, cô đến đây.” Đỗ Vũ Thần vốn đang xem TiVi, đột nhiên mở miệng nói chuyện.
Ân Tuyên Mai bị hắn dọa đến phát hoảng, quay đầu nhìn hắn,“Làm sao vậy, Vũ Thần?”
“Cô đến đây một lát là được rồi.” Đỗ Vũ Thần giọng điệu kiên định nói với cô.
“Làm sao vậy?” Không hiểu tại sao, đoạn Tuyên Mai bị Đỗ Vũ Thần kéo vào phòng tắm, trừng mắt nhìn hắn đóng mạnh cửa vào, cô nhíu mày hỏi.
“Cô dự tính cho bà ta tiền sao?” Hắn hỏi.
“Ân, bất quá toàn bộ tài sản của chị cộng lại không đủ mười vạn.” Cô một mặt buồn rầu.
“Vậy cô dự tính vay tiền của ai?” Hắn lại hỏi.
Ân Tuyên Mai trầm mặc một chút, nhíu mày nói:“Tiểu Quân đi! Nhưng mà chị không biết cô ấy có nhiều tiền như vậy để cho chị mượn không?”
“Thiếu bao nhiêu?” Đỗ Vũ Thần mở miệng.
“Cái gì?” Ân Tuyên Mai nhất thời ngây ra như phỗng.
“Ta hỏi cô còn thiếu bao nhiêu tiền.” Hắn kiên nhẫn lại hỏi một lần.
“Đại khái là ba vạn ...”
“Chỗ ta có năm vạn nguyên, cô cầm dùng trước đi.” Đỗ Vũ Thần từ trong gói đồ móc ra 5 vạn nguyên, không chút nuối tiếc trong nháy mắt liền giao cho cô.
“Này... Trên người em làm sao có thể có nhiều tiền như vậy?!” Ân Tuyên Mai ngây ngẩn cả người, trừng mắt nhìn tiền mặt trên tay mình, cô bất tri bất giác rít gào trong lòng.
“Yên tâm, không phải ăn trộm.” Đỗ Vũ Thần bày ra biểu cảm “Cô đừng ngạc nhiên”.
“Vậy một đứa trẻ như em làm sao có thể có nhiều tiền như vậy?”
“Ta không nói cho cô sao? Vương Vĩnh Khánh là ông ngoại ta, chút tiền ấy không đáng kể chút nào!” Đỗ Vũ Thần một mặt cà lơ phất phơ không đứng đắn.
“Đỗ Vũ Thần, chị nói nghiêm túc với em, em đừng nói đùa có thể chứ?” Ân Tuyên Mai không nhịn được rống to với hắn.
“A Mai nha! Các con ở bên trong làm cái gì vậy?” Đột nhiên Vương Tuyết Nga mở cửa thò đầu vào dò xét, vừa nhìn đã thấy một xấp tiền trước mặt khiến bà ta hai mắt đều sáng rực, chỉ thấy bà một phen đoạt lấy tiền mặt, cười mị mắt nói:“Cám ơn con nha, A Mai.” Lời vừa thốt ra, Vương Tuyết Nga vội vàng đếm số tiền đang cầm trên tay.
Ân Tuyên Mai lúc này mặt trắng bệch, vốn là không định dùng năm vạn nguyên này, nhưng mà, như vậy cũng tốt! Đã vào tay mẹ kế rồi, cô căn bản là không thể lấy lại được, không, là nghĩ cũng đừng nghĩ! Nhìn Đỗ Vũ Thần một cái, chỉ thấy hắn nhún nhún vai, ra vẻ không quan tâm, tiền này rốt cuộc là của ai? Vì sao hắn một chút cũng không khẩn trương? Đáng giận!
“Năm vạn? A Mai, còn năm vạn nữa đâu?” Vừa đếm được không đủ số tiền mình cần, Vương Tuyết nga lập tức trầm giọng thay đổi sắc mặt hỏi.
“Còn có năm vạn nguyên tiền lương của con, đợi lát nữa con đi lĩnh trước đưa cho mẹ,” Ân Tuyên Mai có chút vô lực nói.
“Bây giờ con đi lĩnh luôn cũng được đó, mau mau chút để mẹ có thể về!” Vương Tuyết Nga lập tức mặt mày hớn hở nói, còn không quên thúc giục,“Hiện tại có thể đi rồi sao?”
“Ân.” Ân Tuyên Mai vừa trả lời, liền quay đầu cầm lấy bao da cùng áo khoác, cô nhìn sang Đỗ Vũ Thần đang xem tivi, không nhịn được nói một tiếng,“Vũ Thần, em ngoan ngoãn ở nhà đó, chị đi ra ngoài một chút sẽ trở lại, đợi lát nữa trở về chị sẽ mua đường xào hạt dẻ cho em ăn, em phải ngoan ngoãn nha!”
“Đã biết.” Đỗ Vũ Thần mắt trợn trắng.
“Chị đi nha.”
* * *
Ánh mặt trời nhảy nhót theo rèm cửa sổ mà chiếu vào, lấp lánh trên mặt Ân Tuyên Mai, cô giật giật khóe miệng nghiêng người tránh đi, một lát sau, ánh mặt trời kiêu ngạo trèo lên mặt cô, bất đắc dĩ cô cố hết sức mở mắt ra, bàn tay nhanh nhẹn nắm lấy đồng hồ báo thức ở chiếc tủ đầu giường -- bảy giờ mười lăm phút, trời ơi! Còn chưa tới một giờ nữa là phải đi làm rồi!
Cô mất ngủ một đêm, thật vất vả mới ngủ được, vì sao ông trời cố tình muốn quấy rầy khiến cô không được yên giấc vậy? Cô mới ngủ còn chưa được ba tiếng đồng hồ đó! Đáng giận! Đều là tại thằng quỷ nhỏ đáng giận kia làm hại!
Nghĩ đến Đỗ Vũ Thần cô liền tức giận, rõ ràng tối hôm qua còn đặc biệt nói rõ với hắn, cô muốn hắn ngoan ngoãn ở nhà, không nghĩ tới hắn lại lấy cây son trị giá 350 ngàn nhân dân tệ mà viết chữ! Thằng nhóc Đáng giận, chẳng lẽ hắn không biết lấy cây viết bi mà viết sao? Nghĩ đến liền tức giận!
Nhưng mà… khi hết tức giận rồi, nghĩ đến hắn đột nhiên rời đi, cô lại đau lòng thật lâu, ngoài việc bị mất ngủ ra, chỉ sợ còn khóc hết vài lít nước mắt nữa!
Vì sao Vũ Thần lại đột nhiên về nhà? Cha mẹ hắn không phải muốn hắn tới thứ Sáu mới trở về sao? Hắn sẽ đi về sao? Vì sao ngay cả câu tam biệt cũng không nói liền bỏ về gấp vậy? Còn để lại cho cô tờ giấy ghi cái gì mà “Sau này sẽ gặp lại”, thằng nhóc này rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Ân Tuyên Mai nghĩ vậy liền nhăn mày.
Bất quá nói thật, cô tin là với sự thông minh của của hắn, mặc kệ gặp phải bất cứ chuyện gì cũng sẽ không bị chịu thiệt, cho nên cô cũng không cần quá lo lắng cho hắn.
Ai! Chính là cô vẫn là không nhịn được mà lo lắng cho hắn! Tiểu quỷ đáng giận!
/19
|