Edit: Thanh Hưng
Tiểu Mai, tiểu Mai.
Đây chính là cái gọi là chưa thấy người đã thấy tiếng đi! Ân Tuyên Mai ngượng ngùng cười một tiếng với mỹ phụ Vu Tĩnh Nhã bên cạnh mình, quay đầu nhìn chằm chằm Lâm Vĩ Chân đang vừa xông thẳng tới vừa không ngừng gọi mình.
Tiểu Mai, thật không ngờ kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa nha! Lâm Vĩ Chân đột nhiên dừng lại ở khoảng cách ba bước, nhìn cô từ trên xuống dưới nói.
Cậu đang nói không đầu không cuối cái gì thế? Ân Tuyên Mai không khách khí liếc cô ấy một cái.
Hắc, tớ thật đúng là không có nhìn kỹ cậu, hiện tại nhìn kỹ, vóc người là vóc người, gương mặt là gương mặt, thật đúng là không tệ, đẹp, đẹp, rất đẹp. Lâm Vĩ Chân không để ý tới cô, ngược lại còn bình phẩm cô từ đầu đến chân, sau đó liên tiếp nói ba chữ đẹp , vừa nói còn vừa gật đầu: Ừ, thật là trai tài gái sắc, tài tử giai nhân, trời sinh một đôi, nước sữa hòa nhau, chim cá tình thâm......
Vĩ Chân, muốn cho tớ biết thành tích ngữ văn của cậu tốt cũng không cần nói một đống thành ngữ cho tớ nghe đâu! Ân Tuyên Mai không nhịn được ngắt lời cô ấy: Hơn nữa, rốt cuộc cậu đang nói cái gì? Thế nào một câu tớ cũng nghe không hiểu?
Cậu nghe không hiểu? Tiến tới gần trước mắt cô, Lâm Vĩ Chân vẻ mặt như tên trộm nói: Đừng giả bộ, giả bộ nữa cũng không giống đâu, hiện tại mọi người trong công ty đều biết chuyện này rồi, cậu tiết kiệm một chút hơi sức đi đừng giả bộ nữa.
Chuyện này? Rốt cuộc cậu đang nói cái gì nha? Có thể phiền cậu nói rõ một chút không? Nhíu chặt lông mày, Ân Tuyên Mai thở dài hỏi, từ trước đến giờ cô cũng không thích chơi trò chơi giải đố.
Tớ nói cái gì cậu phải nên rõ ràng hơn tớ chứ! Chính là cậu và tổng giám đốc...... Mắt thấy Ân Tuyên Mai đã là gương mặt không kiên nhẫn, Lâm Vĩ Chân mới không cam lòng nói tin tức ra, chỉ là mới nói được một nửa thì điện thoại bàn đã vang lên, theo phản ứng trực giác, cô ấy chặn ống nói lại không để cho Ân Tuyên Mai nhận.
Cậu làm gì đấy? Ân Tuyên Mai nhìn chằm chằm hành động kỳ quái của cô ấy.
Cái này nhất định là điện thoại của những phòng khác gọi tới chúc mừng tiểu Mai, cô ấy còn lâu mới để cho người khác nhanh chân đến chúc mừng tiểu Mai trước! Lâm Vĩ Chân nghĩ.
Tiểu Mai, chúc mừng cậu, chúc mừng cậu, cậu phải nhớ tớ chính là người đầu tiên chúc mừng cậu đấy nhé! Cô ấy cười nói, nói xong thì tay mới yên tâm rời khỏi điện thoại.
Ân Tuyên Mai nhíu chặt lông mày nhìn chằm chằm hành động quái dị của cô ấy, một tay cũng không quên nhận điện thoại: Này, phó tổng ngài khỏe chứ...... Dạ, tôi là...... Cái gì? Chờ một chút, a lô? Này......
Nhíu chặt ấn đường nhìn chằm chằm Lâm Vĩ Chân, Ân Tuyên Mai từ từ để ống nói xuống: Vĩ Chân, cậu nói rõ ràng cho tớ, rốt cuộc cậu chúc mừng tớ cái gì? Tại sao ngay cả Lâm phó tổng cũng gọi điện thoại chúc mừng tớ? Vẻ mặt cô thận trọng hỏi chuyện.
Ai da! Đã là lúc nào rồi, như thế nào cậu vẫn giả câm giả điếc...... Lâm Vĩ Chân buồn cười mà nói, nhưng mới nói được một nửa......
Lâm Vĩ Chân...... Ân Tuyên Mai thấp giọng cảnh cáo.
Được, tớ nói là được chứ gì! Lâm Vĩ Chân trấn an nói: Mới vừa rồi trước lúc tan họp, tổng giám đốc nói cho chúng tớ biết một tin tức...... Cô ấy liếc Ân Tuyên Mai một cái: Một tin tức tốt của anh ta, anh ta sắp kết hôn.
Ân Tuyên Mai sửng sốt một chút, anh muốn kết hôn? Sao cô lại chưa từng nghe qua? Nhưng mà nói đi nói lại, anh kết hôn thì liên quan gì tới cô? Lâm Vĩ Chân nói cho cô biết chuyện này làm gì? Chẳng lẽ là nhắc nhở cô một lát nữa gặp tổng giám đốc nhớ nói với anh tiếng Chúc mừng hay sao?
Cậu ta muốn kết hôn? Tôi thế nào không biết? Vu Tĩnh Nhã bên cạnh sợ hãi kêu.
Hai người Ân Tuyên Mai và Lâm Vĩ Chân bị dọa cho phát hoảng, rối rít quay đầu nhìn bà.
Mà Vu Tĩnh Nhã hình như một chút cũng không cảm thấy cử động của mình có bao nhiêu dọa người, chỉ là chuyên tâm nhìn Lâm Vĩ Chân, mang theo vẻ mặt kinh ngạc cùng tò mò hỏi: Cô biết đối tượng mà cậu ta muốn kết hôn không? Có thể nói cho tôi biết cô ấy là một người như thế nào không?
Lâm Vĩ Chân nhìn Ân Tuyên Mai một cái, cười nói: Bà hỏi cậu ấy đi, người kia cậu ấy quen thuộc hơn bất luận kẻ nào trong chúng tôi.
Có thật không? Tuyên Mai cháu có thể nói cho bác biết không? Vẻ mặt Vu Tĩnh Nhã vô cùng chờ mong.
Ân Tuyên Mai nhìn Vu Tĩnh Nhã, lại quay đầu nhìn về phía Lâm Vĩ Chân, cô nhíu chặt hai hàng lông mày, vẻ mặt không giải thích được: Nhưng ngay cả cô ấy là ai cháu cũng không biết nha!
Ôi trời ơi!!! Cậu đang đùa giỡn với tớ sao? Lâm Vĩ Chân nửa thật nửa giả thét chói tai.
Ai nói giỡn với cậu? Từ đầu tới đuôi cậu chỉ nói với tớ là tổng giám đốc muốn kết hôn, lúc nào thì cậu nhắc tới cái đó của anh ta là người nào nha? Ân Tuyên Mai trợn mắt nhìn Lâm Vĩ Chân nói, nói xong còn nhìn về phía mỹ phụ bên cạnh nhờ giúp đỡ chứng minh, mà Vu Tĩnh Nhã rất hợp tác gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Cậu thật sự không phải đang đùa giỡn? Lâm Vĩ Chân ghé đầu lại gần hỏi, mà Ân Tuyên Mai rất dứt khoát lắc đầu. Nhưng rõ (di^da^l^qy^do) ràng tổng giám đốc nói anh ta muốn kết hôn với cậu nha! Sao cậu lại không biết được? Cô ấy bày ra vẻ mặt làm sao có thể.
Ân Tuyên Mai bối rối ngẩn người: Vĩ Chân, cậu có thể nói lại lần nữa không? Anh ta muốn kết hôn với ai?
Tổng giám đốc nói cậu nha! Thư ký mới nhậm chức của anh ta Ân Tuyên Mai đấy! Cậu...... Tiểu Mai cậu muốn đi đâu? Lâm Vĩ Chân nhìn chằm chằm Ân Tuyên Mai đang dần dần rời đi gọi.
Tớ đi tìm anh ta tính sổ! Ân Tuyên Mai cũng không quay đầu bỏ lại một câu, bóng dáng yểu điệu biến mất tại góc cua.
Cậu ấy làm sao thế? Lâm Vĩ Chân nghiêng đầu hỏi Vu Tĩnh Nhã bên cạnh.
Đại khái là vợ chồng son cãi nhau, ý kiến không hợp đi! Chỉ là người ta không phải nói “đánh là tình mắng là yêu” sao? Tình lữ cãi nhau ầm ĩ mới sẽ bền lâu không phải sao? Vu Tĩnh Nhã nhún nhún vai mỉm cười nói.
Hôm nay bà đến công ty thuần túy chỉ là muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, muốn nhìn gương mặt thật của cô gái có giọng nói ngọt ngào Ân Tuyên Mai này một chút, nhưng không ngờ lại để cho bà nghe được một tin tức vô cùng tốt, con trai hắn sắp kết hôn rồi, cô dâu chính là Ân Tuyên Mai, một người bà thấy không tệ, xem ra cũng là một cô gái tốt.
Xem ra cách ngày bà thành bà nội còn không xa, ha ha......
***
Ầm!
Chưa có bất kỳ thông báo nào, một cô gái đột nhiên xông vào phòng họp, kinh động đến mọi người đang ngồi bên trong, đoàn người cũng lấy ánh mắt khác thường nhìn về phía người tới, mà sau khi thấy rõ người tới là ai rồi thì đoàn người lại đồng thời quay đầu nhìn về phía vị trí người chủ trì.
Đỗ Vũ Thần thấy cô xuất hiện thì lộ ra nụ cười mừng rỡ, trầm ổn, anh lên tiếng: Tan họp.
Ân Tuyên Mai đứng dựa vào bên cạnh cửa để nhóm người chủ quản ngay ngắn trật tự rời đi, ánh mắt căm giận bất bình của cô chưa phút giây nào ròi khỏi người anh.
Ầm! Sau khi tất cả những nhân viên không lien quan rời đi, cô trở tay dùng sức đóng sầm cửa, điều này bày tỏ cô đang vô cùng không vui: Anh có ý gì? Cô tức giận chất vấn.
Cái gì? Vẻ mặt Đỗ Vũ Thần không giải thích được nhướng nhướng mày hỏi.
Anh đừng giả bộ, tại sao lại nói láo như thế?
Nói láo? Anh nói láo cái gì?
Chính là anh nói cho mọi người chuyện chúng ta muốn kết hôn. Cô nghĩa chính từ nghiêm chỉ trích.
À, chuyện đó sao! Vẻ mặt anh bừng tỉnh hiểu ra: Thế nhưng là sự thật, anh không nói láo nha!
Anh còn nói anh không nói láo! Ân Tuyên Mai kêu to: Tôi đồng ý gả cho anh lúc nào?
Đỗ Vũ Thần lắc đầu một cái.
Vậy tại sao anh lại nói cho mọi người, chúng ta sắp kết hôn rồi? Cô gào to với anh.
Anh không nói với bọn họ là “Chúng tôi sắp kết hôn rồi”. Đỗ Vũ Thần lần nữa lắc đầu nói.
Anh không nói? Vậy tại sao bọn họ lại chạy tới chúc mừng tôi? Hơn nữa tại sao mới vừa rồi lúc tôi nhắc tới, anh đã nói: À, chuyện đó sao! Rõ ràng anh cũng biết, anh còn muốn gạt tôi! Ân Tuyên Mai kích động xông về trước phất tay, la hét với anh.
Anh không lừa gạt em, anh chỉ nói với bọn họ là “Tôi đã cầu hôn cô ấy rồi, chúng tôi có thể sẽ kết hôn” mà thôi, anh cũng không nói “Cô ấy đã đồng ý lời cầu hôn của tôi, chúng tôi sắp kết hôn rồi”, hai cái này chênh lệch rất lớn, là bọn họ hiểu lầm chứ không phải là anh nói láo. Anh tóm lấy đôi tay kích động của cô nói.
Anh không cần chơi chữ với tôi. Ân Tuyên Mai gạt anh ra nói: Hiện tại lời đồn đại đã bay đầy trời, tất cả mọi người đều cho là chúng ta sắp kết hôn rồi, anh muốn giải quyết chuyện này như thế nào?
Vậy chúng ta dứt khoát kết hôn, danh chính ngôn thuận là được. Anh có chút trêu chọc nói.
Kết hôn?! Anh điên rồi phải không? Ân Tuyên Mai trợn to cặp mắt nhìn anh chằm chằm.
Anh không điên. Thừa dịp cô không chú ý, Đỗ Vũ Thần ôm cổ cô: Tuyên Mai, anh còn đang đợi đáp án của em! Gả cho anh được không? Anh mềm giọng nói bên tai cô.
Anh điên rồi, điên thật rồi! Cô sợ hãi nhìn anh chằm chằm, sau đó bắt đầu thét lên giãy giụa: Buông tôi ra! Anh buông tôi ra......
Đỗ Vũ Thần cau mày nhìn cô, lời cầu hôn của anh dọa người đến mức kia sao? Nhỏ giọng nguyền rủa, anh lắc lắc cô gọi: Ân Tuyên Mai, em bình tĩnh một chút, hãy tỉnh táo nghe anh nói!
Buông tôi ra! Buông tôi ra...... Cô vẫn như cũ thét chói tai.
Không hề do dự, anh dùng nụ hôn phong bế chứng cuồng loạn của cô, từ sâu tới cạn, từ thô lỗ đến dịu dàng, anh hôn lên sự lo lắng của cô, sợ hãi cùng bất lực: Gả cho anh. Anh ngẩng đầu đối nói với cô đang có chút ngỡ ngàng.
Tôi...... Không......
Như vậy có thể thấy được anh hôn chưa đủ sâu sắc, môi Đỗ Vũ Thần lần nữa có lực bao phủ cô, nhẹ răng chậm chạp khắc họa hình dáng đôi môi của cô, cẩn thận xâm nhập thăm dò cùng đoạt lấy, lửa nóng thiêu đốt bốn phía xung quanh hai người bọn họ.
Tựa vào trong lòng anh, Ân Tuyên Mai hoàn toàn không có biện pháp suy tư, cô cho phép lý trí của mình cách cô càng ngày càng xa, hoan nghênh lửa nóng khoái cảm tuôn ra. Mà thăm dò không kiêng kỵ gì của anh làm cô hưng phấn khó nhịn, cô gần như không nhịn được rên rỉ, lại càng thêm gần sát vào anh.
Đỗ Vũ Thần cứng rắn lui người lại, anh không thể hưởng thụ nhiều nhiệt tình như vậy trong một lần được, hơn nữa ở nơi này —— bên trong phòng họp của công ty anh.
Gả cho anh. Anh khàn khàn mở miệng.
Ân Tuyên Mai vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn anh, hình như còn chưa hồi phục lại từ trong nụ hôn của anh: Cái gì? Cô nhỏ giọng nỉ non hỏi.
Gả cho anh. Anh nói lại lần nữa.
Không......
Rốt cuộc em đang chấp nhất cái gì? Tại sao không chịu gả cho anh? Nhìn cô chằm chằm, Đỗ Vũ Thần giận không kiềm được quát.
Nhìn cô lắc đầu không nói, cơn giận của anh càng tăng lên, vì rất sợ mình đả thương cô, anh chỉ có hung hăng hôn cô, hôn đến lúc cô thở không ra hơi, hôn đến khi mình hài lòng mới thôi.
Đi! Sau một lúc lâu, giọng điệu của anh không quá thân thiện nói.
Đi đâu? Cô rụt rè hỏi.
Ăn cơm. Đỗ Vũ Thần tức giận ném lại một câu, lôi kéo cô bước nhanh ra ngoài, một chút cảm giác thương hương tiếc ngọc cũng không có.
Ân Tuyên Mai nửa đi nửa chạy mặc cho anh lôi kéo đi, cô không hiểu tại sao anh nhất định muốn cô gả cho anh? Lại càng không hiểu chỉ là cô không gả cho anh, anh có cái gì mà tức giận? Dù sao Đại trượng phu sao lo không vợ không phải sao? Rốt cuộc anh đang giận cái gì đây!
***
Tiểu Mai tiếp khách! Nghiêm Linh Quân hét lớn một tiếng, chọc cho người bốn phương tám hướng đều nhìn chằm chằm các cô.
Nha, làm ơn cậu đừng gọi lớn tiếng như vậy có được không? Tiếp khách? Cậu xem tớ là cái gì đấy? Ân Tuyên Mai vừa bực mình vừa buồn cười lườm cô ấy một cái.
Tớ sợ cậu không nghe thấy chứ sao! Nghiêm Linh Quân bĩu môi nói.
Tớ đứng ở ngay phía sau cậu, thiếu chút nữa là dính vào cậu rồi, cậu còn sợ tớ không nghe thấy? Chẳng lẽ cậu xem tớ như người điếc à? Ân Tuyên Mai một bộ dáng vẻ mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Ai da! Phía sau tớ lại không mọc ra mắt, làm sao tớ biết cậu đứng ở phía sau tớ được! Hơn nữa...... Nghiêm Linh Quân mạnh miệng nói, sau đó cô ấy dùng cằm chỉ vào cửa miệng hưng phấn nói: Nhìn xem, là Số hai đấy! Đã hơn một tuần không thấy anh ta, tớ còn tưởng rằng anh ta rút lui rồi cơ! Không nghĩ tới hôm nay lại gặp được anh ta!
Ân Tuyên Mai nhìn theo ánh mắt của cô ấy: Ah? Cô cau mày nhỏ giọng kêu.
Thế nào? Nghiêm Linh Quân thấy cô không đúng bèn nghiêng đầu hỏi.
Không có gì. Ân Tuyên Mai lắc đầu một cái, ngoái đầu nhìn ra bên ngoài thêm một cái, vừa rồi hình như cô trông thấy Đỗ Vũ Thần ư! Nhưng có khả năng đâu? Một ông chủ của một xí nghiệp lớn sẽ có thời gian dư thừa đi dạo phố ?
Không cần suy nghĩ, điều này hoàn toàn là không thể nào! Tám phần là mình nhìn lầm rồi, không phải người ta đều nói thị giác tạm lưu, thị giác đình chỉ sao? Sở dĩ cô nhìn thấy anh, nhất định là vì ban (L-Q-D) ngày bị anh ép buộc ngồi ở nơi mà chỉ cần anh đưa mắt là có thể nhìn thấy, đây là kết quả do phải nhìn chằm chằm anh một ngày!
Ân tiểu thư...... Uông Chính Hoa vừa đứng ổn định, mới mở miệng đã bị Nghiêm Linh Quân ngắt lời.
Sao rất lâu rồi anh không tới thế? Tôi còn tưởng rằng anh chiến vong...... Nghiêm linh Quân nhanh mồm nhanh miệng nói.
Tiểu Quân! Ân Tuyên Mai kéo Nghiêm Linh Quân xuống.
Ai da, cậu đừng kéo. Vuốt ve tay Ân Tuyên Mai, Nghiêm Linh Quân vẻ mặt quá mức quan tâm nói với Uông Chính Hoa: Số hai, sao nhiều ngày như vậy anh không tới nha? Tôi còn tưởng rằng anh quyết định buông tha cho việc theo đuổi tiểu Mai của chúng tôi rồi đấy......
Tiểu Quân! Ân Tuyên Mai không nhịn được lần nữa cảnh cáo.
Nghiêm Linh Quân xem như gió thổi qua tai không để ý cô, nói tiếp: Anh phải biết, trong mười lăm người theo đuổi tiểu Mai, chỉ có anh được lòng tôi nhất, thời gian này thấy anh không tới, hại tôi thay anh tiếc hận thật lâu, còn tưởng rằng anh không có kiên nhẫn, “biết khó mà lui” đấy! Thế nào? Thời gian này sao anh lại không tới nha? Có phải đi bái sư học nghệ không? Danh sư kia có dạy anh “36 chiêu theo đuổi vợ” không? Có muốn thí nghiệm tại chỗ một chút không?
Tôi...... Chuyện này...... Không phải...... Uông Chính Hoa quả thật bị Nghiêm Linh Quân thao thao bất tuyệt dọa đến mức ăn nói không mạch lạc, đỏ bừng cả mặt quay đầu nhờ Ân Tuyên Mai hỗ trợ.
Tiểu Quân! Ân Tuyên Mai nghiêm nghị cảnh cáo Nghiêm Linh Quân, trên thực tế cũng đang cười nghiêng ngửa trong lòng, đối với kỷ xảo chỉnh người của Nghiêm Linh Quân, cô thật sự là bội phục sát đất.
Nghiêm Linh Quân không để ý tới Ân Tuyên Mai, tiếp tục trêu cợt Uông Chính Hoa: Ai da! Đừng ngượng ngùng, không phải tục ngữ nói “Quen tay hay việc, trước lạ sau quen” sao? Từ giờ trở đi anh luyện tập nhiều thêm mấy lần sẽ thành thói quen, về sau thành cao thủ tình yêu cũng đừng quên một đại công thần là tôi đấy!
Tiểu Quân! Ân Tuyên Mai lại gọi cô ấy.
Ai da, nhìn tôi lại nói một đống, nhanh lên một chút để cho anh bắt đầu luyện tập mới đúng! Tới, anh có thể bắt đầu, tôi sẽ ở bên cạnh làm quân sư cho anh, anh có thể yên tâm. Nghiêm Linh Quân rất nghĩa khí nói.
Nhìn Uông Chính Hoa tay chân luống cuống, Ân Tuyên Mai thật sự cảm thấy tội nghiệp thay anh ta! Nhất định là đời trước anh ta không hương khói đầy đủ nên mới có thể xui xẻo gặp phải Nghiêm Linh Quân; nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, không biết kiếp trước mình tu được cái phúc gì mà kiếp này có thể biết được Nghiêm Linh Quân đây? Cô buồn cười nghĩ.
Tôi...... Nghiêm tiểu thư, cô đừng trêu tôi nữa...... Uông Chính Hoa mặt đỏ bừng nói.
Người nào đùa giỡn anh chứ, tôi đang nói thật với anh, anh phải biết một người coi như thông minh cũng không thể vĩnh viễn nhớ được tất cả những gì mình từng học qua, nếu như muốn nhớ, vậy thì phải thường xuyên dùng nó, quen thuộc nó, cho nên bây giờ tại sao anh không nắm lấy cơ hội chứ? Nghiêm Linh Quân lần nữa bày ra vẻ mặt nghiêm chỉnh, dừng một chút, cô ấy còn cố ý nói một câu: Học mà không cần, vậy rất lãng phí!
Đáng thương cho Uông Chính Hoa, đối mặt với Nghiêm Linh Quân hát làm đều tốt, quả thực là anh ta không thể làm gì, chỉ có bó tay đứng ở một bên ngây ngô cười khúc khích, cười theo, giả bộ cười.
Ân Tuyên Mai không nhịn được nghiêng đầu cười trộm, đột nhiên cô bị một đôi tròng mắt thâm thúy chiếm lấy, nhưng chỉ trong nháy mắt lại không thấy tăm hơi, cô thật hoài nghi là mình đang nằm mơ, nhưng đây đã là lần thứ hai trong tối nay rồi! Chẳng lẽ là cô mệt mỏi đến mức hôn mê rồi sao?
Tiểu Mai, tiểu Mai.
Đây chính là cái gọi là chưa thấy người đã thấy tiếng đi! Ân Tuyên Mai ngượng ngùng cười một tiếng với mỹ phụ Vu Tĩnh Nhã bên cạnh mình, quay đầu nhìn chằm chằm Lâm Vĩ Chân đang vừa xông thẳng tới vừa không ngừng gọi mình.
Tiểu Mai, thật không ngờ kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa nha! Lâm Vĩ Chân đột nhiên dừng lại ở khoảng cách ba bước, nhìn cô từ trên xuống dưới nói.
Cậu đang nói không đầu không cuối cái gì thế? Ân Tuyên Mai không khách khí liếc cô ấy một cái.
Hắc, tớ thật đúng là không có nhìn kỹ cậu, hiện tại nhìn kỹ, vóc người là vóc người, gương mặt là gương mặt, thật đúng là không tệ, đẹp, đẹp, rất đẹp. Lâm Vĩ Chân không để ý tới cô, ngược lại còn bình phẩm cô từ đầu đến chân, sau đó liên tiếp nói ba chữ đẹp , vừa nói còn vừa gật đầu: Ừ, thật là trai tài gái sắc, tài tử giai nhân, trời sinh một đôi, nước sữa hòa nhau, chim cá tình thâm......
Vĩ Chân, muốn cho tớ biết thành tích ngữ văn của cậu tốt cũng không cần nói một đống thành ngữ cho tớ nghe đâu! Ân Tuyên Mai không nhịn được ngắt lời cô ấy: Hơn nữa, rốt cuộc cậu đang nói cái gì? Thế nào một câu tớ cũng nghe không hiểu?
Cậu nghe không hiểu? Tiến tới gần trước mắt cô, Lâm Vĩ Chân vẻ mặt như tên trộm nói: Đừng giả bộ, giả bộ nữa cũng không giống đâu, hiện tại mọi người trong công ty đều biết chuyện này rồi, cậu tiết kiệm một chút hơi sức đi đừng giả bộ nữa.
Chuyện này? Rốt cuộc cậu đang nói cái gì nha? Có thể phiền cậu nói rõ một chút không? Nhíu chặt lông mày, Ân Tuyên Mai thở dài hỏi, từ trước đến giờ cô cũng không thích chơi trò chơi giải đố.
Tớ nói cái gì cậu phải nên rõ ràng hơn tớ chứ! Chính là cậu và tổng giám đốc...... Mắt thấy Ân Tuyên Mai đã là gương mặt không kiên nhẫn, Lâm Vĩ Chân mới không cam lòng nói tin tức ra, chỉ là mới nói được một nửa thì điện thoại bàn đã vang lên, theo phản ứng trực giác, cô ấy chặn ống nói lại không để cho Ân Tuyên Mai nhận.
Cậu làm gì đấy? Ân Tuyên Mai nhìn chằm chằm hành động kỳ quái của cô ấy.
Cái này nhất định là điện thoại của những phòng khác gọi tới chúc mừng tiểu Mai, cô ấy còn lâu mới để cho người khác nhanh chân đến chúc mừng tiểu Mai trước! Lâm Vĩ Chân nghĩ.
Tiểu Mai, chúc mừng cậu, chúc mừng cậu, cậu phải nhớ tớ chính là người đầu tiên chúc mừng cậu đấy nhé! Cô ấy cười nói, nói xong thì tay mới yên tâm rời khỏi điện thoại.
Ân Tuyên Mai nhíu chặt lông mày nhìn chằm chằm hành động quái dị của cô ấy, một tay cũng không quên nhận điện thoại: Này, phó tổng ngài khỏe chứ...... Dạ, tôi là...... Cái gì? Chờ một chút, a lô? Này......
Nhíu chặt ấn đường nhìn chằm chằm Lâm Vĩ Chân, Ân Tuyên Mai từ từ để ống nói xuống: Vĩ Chân, cậu nói rõ ràng cho tớ, rốt cuộc cậu chúc mừng tớ cái gì? Tại sao ngay cả Lâm phó tổng cũng gọi điện thoại chúc mừng tớ? Vẻ mặt cô thận trọng hỏi chuyện.
Ai da! Đã là lúc nào rồi, như thế nào cậu vẫn giả câm giả điếc...... Lâm Vĩ Chân buồn cười mà nói, nhưng mới nói được một nửa......
Lâm Vĩ Chân...... Ân Tuyên Mai thấp giọng cảnh cáo.
Được, tớ nói là được chứ gì! Lâm Vĩ Chân trấn an nói: Mới vừa rồi trước lúc tan họp, tổng giám đốc nói cho chúng tớ biết một tin tức...... Cô ấy liếc Ân Tuyên Mai một cái: Một tin tức tốt của anh ta, anh ta sắp kết hôn.
Ân Tuyên Mai sửng sốt một chút, anh muốn kết hôn? Sao cô lại chưa từng nghe qua? Nhưng mà nói đi nói lại, anh kết hôn thì liên quan gì tới cô? Lâm Vĩ Chân nói cho cô biết chuyện này làm gì? Chẳng lẽ là nhắc nhở cô một lát nữa gặp tổng giám đốc nhớ nói với anh tiếng Chúc mừng hay sao?
Cậu ta muốn kết hôn? Tôi thế nào không biết? Vu Tĩnh Nhã bên cạnh sợ hãi kêu.
Hai người Ân Tuyên Mai và Lâm Vĩ Chân bị dọa cho phát hoảng, rối rít quay đầu nhìn bà.
Mà Vu Tĩnh Nhã hình như một chút cũng không cảm thấy cử động của mình có bao nhiêu dọa người, chỉ là chuyên tâm nhìn Lâm Vĩ Chân, mang theo vẻ mặt kinh ngạc cùng tò mò hỏi: Cô biết đối tượng mà cậu ta muốn kết hôn không? Có thể nói cho tôi biết cô ấy là một người như thế nào không?
Lâm Vĩ Chân nhìn Ân Tuyên Mai một cái, cười nói: Bà hỏi cậu ấy đi, người kia cậu ấy quen thuộc hơn bất luận kẻ nào trong chúng tôi.
Có thật không? Tuyên Mai cháu có thể nói cho bác biết không? Vẻ mặt Vu Tĩnh Nhã vô cùng chờ mong.
Ân Tuyên Mai nhìn Vu Tĩnh Nhã, lại quay đầu nhìn về phía Lâm Vĩ Chân, cô nhíu chặt hai hàng lông mày, vẻ mặt không giải thích được: Nhưng ngay cả cô ấy là ai cháu cũng không biết nha!
Ôi trời ơi!!! Cậu đang đùa giỡn với tớ sao? Lâm Vĩ Chân nửa thật nửa giả thét chói tai.
Ai nói giỡn với cậu? Từ đầu tới đuôi cậu chỉ nói với tớ là tổng giám đốc muốn kết hôn, lúc nào thì cậu nhắc tới cái đó của anh ta là người nào nha? Ân Tuyên Mai trợn mắt nhìn Lâm Vĩ Chân nói, nói xong còn nhìn về phía mỹ phụ bên cạnh nhờ giúp đỡ chứng minh, mà Vu Tĩnh Nhã rất hợp tác gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Cậu thật sự không phải đang đùa giỡn? Lâm Vĩ Chân ghé đầu lại gần hỏi, mà Ân Tuyên Mai rất dứt khoát lắc đầu. Nhưng rõ (di^da^l^qy^do) ràng tổng giám đốc nói anh ta muốn kết hôn với cậu nha! Sao cậu lại không biết được? Cô ấy bày ra vẻ mặt làm sao có thể.
Ân Tuyên Mai bối rối ngẩn người: Vĩ Chân, cậu có thể nói lại lần nữa không? Anh ta muốn kết hôn với ai?
Tổng giám đốc nói cậu nha! Thư ký mới nhậm chức của anh ta Ân Tuyên Mai đấy! Cậu...... Tiểu Mai cậu muốn đi đâu? Lâm Vĩ Chân nhìn chằm chằm Ân Tuyên Mai đang dần dần rời đi gọi.
Tớ đi tìm anh ta tính sổ! Ân Tuyên Mai cũng không quay đầu bỏ lại một câu, bóng dáng yểu điệu biến mất tại góc cua.
Cậu ấy làm sao thế? Lâm Vĩ Chân nghiêng đầu hỏi Vu Tĩnh Nhã bên cạnh.
Đại khái là vợ chồng son cãi nhau, ý kiến không hợp đi! Chỉ là người ta không phải nói “đánh là tình mắng là yêu” sao? Tình lữ cãi nhau ầm ĩ mới sẽ bền lâu không phải sao? Vu Tĩnh Nhã nhún nhún vai mỉm cười nói.
Hôm nay bà đến công ty thuần túy chỉ là muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, muốn nhìn gương mặt thật của cô gái có giọng nói ngọt ngào Ân Tuyên Mai này một chút, nhưng không ngờ lại để cho bà nghe được một tin tức vô cùng tốt, con trai hắn sắp kết hôn rồi, cô dâu chính là Ân Tuyên Mai, một người bà thấy không tệ, xem ra cũng là một cô gái tốt.
Xem ra cách ngày bà thành bà nội còn không xa, ha ha......
***
Ầm!
Chưa có bất kỳ thông báo nào, một cô gái đột nhiên xông vào phòng họp, kinh động đến mọi người đang ngồi bên trong, đoàn người cũng lấy ánh mắt khác thường nhìn về phía người tới, mà sau khi thấy rõ người tới là ai rồi thì đoàn người lại đồng thời quay đầu nhìn về phía vị trí người chủ trì.
Đỗ Vũ Thần thấy cô xuất hiện thì lộ ra nụ cười mừng rỡ, trầm ổn, anh lên tiếng: Tan họp.
Ân Tuyên Mai đứng dựa vào bên cạnh cửa để nhóm người chủ quản ngay ngắn trật tự rời đi, ánh mắt căm giận bất bình của cô chưa phút giây nào ròi khỏi người anh.
Ầm! Sau khi tất cả những nhân viên không lien quan rời đi, cô trở tay dùng sức đóng sầm cửa, điều này bày tỏ cô đang vô cùng không vui: Anh có ý gì? Cô tức giận chất vấn.
Cái gì? Vẻ mặt Đỗ Vũ Thần không giải thích được nhướng nhướng mày hỏi.
Anh đừng giả bộ, tại sao lại nói láo như thế?
Nói láo? Anh nói láo cái gì?
Chính là anh nói cho mọi người chuyện chúng ta muốn kết hôn. Cô nghĩa chính từ nghiêm chỉ trích.
À, chuyện đó sao! Vẻ mặt anh bừng tỉnh hiểu ra: Thế nhưng là sự thật, anh không nói láo nha!
Anh còn nói anh không nói láo! Ân Tuyên Mai kêu to: Tôi đồng ý gả cho anh lúc nào?
Đỗ Vũ Thần lắc đầu một cái.
Vậy tại sao anh lại nói cho mọi người, chúng ta sắp kết hôn rồi? Cô gào to với anh.
Anh không nói với bọn họ là “Chúng tôi sắp kết hôn rồi”. Đỗ Vũ Thần lần nữa lắc đầu nói.
Anh không nói? Vậy tại sao bọn họ lại chạy tới chúc mừng tôi? Hơn nữa tại sao mới vừa rồi lúc tôi nhắc tới, anh đã nói: À, chuyện đó sao! Rõ ràng anh cũng biết, anh còn muốn gạt tôi! Ân Tuyên Mai kích động xông về trước phất tay, la hét với anh.
Anh không lừa gạt em, anh chỉ nói với bọn họ là “Tôi đã cầu hôn cô ấy rồi, chúng tôi có thể sẽ kết hôn” mà thôi, anh cũng không nói “Cô ấy đã đồng ý lời cầu hôn của tôi, chúng tôi sắp kết hôn rồi”, hai cái này chênh lệch rất lớn, là bọn họ hiểu lầm chứ không phải là anh nói láo. Anh tóm lấy đôi tay kích động của cô nói.
Anh không cần chơi chữ với tôi. Ân Tuyên Mai gạt anh ra nói: Hiện tại lời đồn đại đã bay đầy trời, tất cả mọi người đều cho là chúng ta sắp kết hôn rồi, anh muốn giải quyết chuyện này như thế nào?
Vậy chúng ta dứt khoát kết hôn, danh chính ngôn thuận là được. Anh có chút trêu chọc nói.
Kết hôn?! Anh điên rồi phải không? Ân Tuyên Mai trợn to cặp mắt nhìn anh chằm chằm.
Anh không điên. Thừa dịp cô không chú ý, Đỗ Vũ Thần ôm cổ cô: Tuyên Mai, anh còn đang đợi đáp án của em! Gả cho anh được không? Anh mềm giọng nói bên tai cô.
Anh điên rồi, điên thật rồi! Cô sợ hãi nhìn anh chằm chằm, sau đó bắt đầu thét lên giãy giụa: Buông tôi ra! Anh buông tôi ra......
Đỗ Vũ Thần cau mày nhìn cô, lời cầu hôn của anh dọa người đến mức kia sao? Nhỏ giọng nguyền rủa, anh lắc lắc cô gọi: Ân Tuyên Mai, em bình tĩnh một chút, hãy tỉnh táo nghe anh nói!
Buông tôi ra! Buông tôi ra...... Cô vẫn như cũ thét chói tai.
Không hề do dự, anh dùng nụ hôn phong bế chứng cuồng loạn của cô, từ sâu tới cạn, từ thô lỗ đến dịu dàng, anh hôn lên sự lo lắng của cô, sợ hãi cùng bất lực: Gả cho anh. Anh ngẩng đầu đối nói với cô đang có chút ngỡ ngàng.
Tôi...... Không......
Như vậy có thể thấy được anh hôn chưa đủ sâu sắc, môi Đỗ Vũ Thần lần nữa có lực bao phủ cô, nhẹ răng chậm chạp khắc họa hình dáng đôi môi của cô, cẩn thận xâm nhập thăm dò cùng đoạt lấy, lửa nóng thiêu đốt bốn phía xung quanh hai người bọn họ.
Tựa vào trong lòng anh, Ân Tuyên Mai hoàn toàn không có biện pháp suy tư, cô cho phép lý trí của mình cách cô càng ngày càng xa, hoan nghênh lửa nóng khoái cảm tuôn ra. Mà thăm dò không kiêng kỵ gì của anh làm cô hưng phấn khó nhịn, cô gần như không nhịn được rên rỉ, lại càng thêm gần sát vào anh.
Đỗ Vũ Thần cứng rắn lui người lại, anh không thể hưởng thụ nhiều nhiệt tình như vậy trong một lần được, hơn nữa ở nơi này —— bên trong phòng họp của công ty anh.
Gả cho anh. Anh khàn khàn mở miệng.
Ân Tuyên Mai vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn anh, hình như còn chưa hồi phục lại từ trong nụ hôn của anh: Cái gì? Cô nhỏ giọng nỉ non hỏi.
Gả cho anh. Anh nói lại lần nữa.
Không......
Rốt cuộc em đang chấp nhất cái gì? Tại sao không chịu gả cho anh? Nhìn cô chằm chằm, Đỗ Vũ Thần giận không kiềm được quát.
Nhìn cô lắc đầu không nói, cơn giận của anh càng tăng lên, vì rất sợ mình đả thương cô, anh chỉ có hung hăng hôn cô, hôn đến lúc cô thở không ra hơi, hôn đến khi mình hài lòng mới thôi.
Đi! Sau một lúc lâu, giọng điệu của anh không quá thân thiện nói.
Đi đâu? Cô rụt rè hỏi.
Ăn cơm. Đỗ Vũ Thần tức giận ném lại một câu, lôi kéo cô bước nhanh ra ngoài, một chút cảm giác thương hương tiếc ngọc cũng không có.
Ân Tuyên Mai nửa đi nửa chạy mặc cho anh lôi kéo đi, cô không hiểu tại sao anh nhất định muốn cô gả cho anh? Lại càng không hiểu chỉ là cô không gả cho anh, anh có cái gì mà tức giận? Dù sao Đại trượng phu sao lo không vợ không phải sao? Rốt cuộc anh đang giận cái gì đây!
***
Tiểu Mai tiếp khách! Nghiêm Linh Quân hét lớn một tiếng, chọc cho người bốn phương tám hướng đều nhìn chằm chằm các cô.
Nha, làm ơn cậu đừng gọi lớn tiếng như vậy có được không? Tiếp khách? Cậu xem tớ là cái gì đấy? Ân Tuyên Mai vừa bực mình vừa buồn cười lườm cô ấy một cái.
Tớ sợ cậu không nghe thấy chứ sao! Nghiêm Linh Quân bĩu môi nói.
Tớ đứng ở ngay phía sau cậu, thiếu chút nữa là dính vào cậu rồi, cậu còn sợ tớ không nghe thấy? Chẳng lẽ cậu xem tớ như người điếc à? Ân Tuyên Mai một bộ dáng vẻ mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Ai da! Phía sau tớ lại không mọc ra mắt, làm sao tớ biết cậu đứng ở phía sau tớ được! Hơn nữa...... Nghiêm Linh Quân mạnh miệng nói, sau đó cô ấy dùng cằm chỉ vào cửa miệng hưng phấn nói: Nhìn xem, là Số hai đấy! Đã hơn một tuần không thấy anh ta, tớ còn tưởng rằng anh ta rút lui rồi cơ! Không nghĩ tới hôm nay lại gặp được anh ta!
Ân Tuyên Mai nhìn theo ánh mắt của cô ấy: Ah? Cô cau mày nhỏ giọng kêu.
Thế nào? Nghiêm Linh Quân thấy cô không đúng bèn nghiêng đầu hỏi.
Không có gì. Ân Tuyên Mai lắc đầu một cái, ngoái đầu nhìn ra bên ngoài thêm một cái, vừa rồi hình như cô trông thấy Đỗ Vũ Thần ư! Nhưng có khả năng đâu? Một ông chủ của một xí nghiệp lớn sẽ có thời gian dư thừa đi dạo phố ?
Không cần suy nghĩ, điều này hoàn toàn là không thể nào! Tám phần là mình nhìn lầm rồi, không phải người ta đều nói thị giác tạm lưu, thị giác đình chỉ sao? Sở dĩ cô nhìn thấy anh, nhất định là vì ban (L-Q-D) ngày bị anh ép buộc ngồi ở nơi mà chỉ cần anh đưa mắt là có thể nhìn thấy, đây là kết quả do phải nhìn chằm chằm anh một ngày!
Ân tiểu thư...... Uông Chính Hoa vừa đứng ổn định, mới mở miệng đã bị Nghiêm Linh Quân ngắt lời.
Sao rất lâu rồi anh không tới thế? Tôi còn tưởng rằng anh chiến vong...... Nghiêm linh Quân nhanh mồm nhanh miệng nói.
Tiểu Quân! Ân Tuyên Mai kéo Nghiêm Linh Quân xuống.
Ai da, cậu đừng kéo. Vuốt ve tay Ân Tuyên Mai, Nghiêm Linh Quân vẻ mặt quá mức quan tâm nói với Uông Chính Hoa: Số hai, sao nhiều ngày như vậy anh không tới nha? Tôi còn tưởng rằng anh quyết định buông tha cho việc theo đuổi tiểu Mai của chúng tôi rồi đấy......
Tiểu Quân! Ân Tuyên Mai không nhịn được lần nữa cảnh cáo.
Nghiêm Linh Quân xem như gió thổi qua tai không để ý cô, nói tiếp: Anh phải biết, trong mười lăm người theo đuổi tiểu Mai, chỉ có anh được lòng tôi nhất, thời gian này thấy anh không tới, hại tôi thay anh tiếc hận thật lâu, còn tưởng rằng anh không có kiên nhẫn, “biết khó mà lui” đấy! Thế nào? Thời gian này sao anh lại không tới nha? Có phải đi bái sư học nghệ không? Danh sư kia có dạy anh “36 chiêu theo đuổi vợ” không? Có muốn thí nghiệm tại chỗ một chút không?
Tôi...... Chuyện này...... Không phải...... Uông Chính Hoa quả thật bị Nghiêm Linh Quân thao thao bất tuyệt dọa đến mức ăn nói không mạch lạc, đỏ bừng cả mặt quay đầu nhờ Ân Tuyên Mai hỗ trợ.
Tiểu Quân! Ân Tuyên Mai nghiêm nghị cảnh cáo Nghiêm Linh Quân, trên thực tế cũng đang cười nghiêng ngửa trong lòng, đối với kỷ xảo chỉnh người của Nghiêm Linh Quân, cô thật sự là bội phục sát đất.
Nghiêm Linh Quân không để ý tới Ân Tuyên Mai, tiếp tục trêu cợt Uông Chính Hoa: Ai da! Đừng ngượng ngùng, không phải tục ngữ nói “Quen tay hay việc, trước lạ sau quen” sao? Từ giờ trở đi anh luyện tập nhiều thêm mấy lần sẽ thành thói quen, về sau thành cao thủ tình yêu cũng đừng quên một đại công thần là tôi đấy!
Tiểu Quân! Ân Tuyên Mai lại gọi cô ấy.
Ai da, nhìn tôi lại nói một đống, nhanh lên một chút để cho anh bắt đầu luyện tập mới đúng! Tới, anh có thể bắt đầu, tôi sẽ ở bên cạnh làm quân sư cho anh, anh có thể yên tâm. Nghiêm Linh Quân rất nghĩa khí nói.
Nhìn Uông Chính Hoa tay chân luống cuống, Ân Tuyên Mai thật sự cảm thấy tội nghiệp thay anh ta! Nhất định là đời trước anh ta không hương khói đầy đủ nên mới có thể xui xẻo gặp phải Nghiêm Linh Quân; nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, không biết kiếp trước mình tu được cái phúc gì mà kiếp này có thể biết được Nghiêm Linh Quân đây? Cô buồn cười nghĩ.
Tôi...... Nghiêm tiểu thư, cô đừng trêu tôi nữa...... Uông Chính Hoa mặt đỏ bừng nói.
Người nào đùa giỡn anh chứ, tôi đang nói thật với anh, anh phải biết một người coi như thông minh cũng không thể vĩnh viễn nhớ được tất cả những gì mình từng học qua, nếu như muốn nhớ, vậy thì phải thường xuyên dùng nó, quen thuộc nó, cho nên bây giờ tại sao anh không nắm lấy cơ hội chứ? Nghiêm Linh Quân lần nữa bày ra vẻ mặt nghiêm chỉnh, dừng một chút, cô ấy còn cố ý nói một câu: Học mà không cần, vậy rất lãng phí!
Đáng thương cho Uông Chính Hoa, đối mặt với Nghiêm Linh Quân hát làm đều tốt, quả thực là anh ta không thể làm gì, chỉ có bó tay đứng ở một bên ngây ngô cười khúc khích, cười theo, giả bộ cười.
Ân Tuyên Mai không nhịn được nghiêng đầu cười trộm, đột nhiên cô bị một đôi tròng mắt thâm thúy chiếm lấy, nhưng chỉ trong nháy mắt lại không thấy tăm hơi, cô thật hoài nghi là mình đang nằm mơ, nhưng đây đã là lần thứ hai trong tối nay rồi! Chẳng lẽ là cô mệt mỏi đến mức hôn mê rồi sao?
/19
|