Biệt thự vào mùa thu, hoa cỏ xanh mướt khắp nơi. Xung quanh không còn tiếng ve kêu, gió thổi qua cành lá xào xạc như tiếng sóng biển. Tôi xuống xe, hít thở bầu không khí vừa xa lạ vừa quen thuộc này. Dì đã qua đời được một thời gian rồi. Không ngờ biệt thự vẫn không có gì thay đổi. Hàng rào ngay ngắn chỉnh tề, ống trúc xanh nghiêng nghiêng dẫn nước suối chảy vào ao đá.
Bước lên mặt đất lót đá xanh lần nữa, tựa như đã là chuyện của kiếp trước. Cứ tưởng rằng sẽ sống một cuộc sống quên hết quá khứ với Dương Kiếm. Tôi cúi đầu, cười khổ.
Chú Đạt Xuyên dẫn người đem hành lý sau xe của Mộc Sâm ra. Xoay người đưa lưng về phía chúng tôi, khom lưng: “Y Đằng tiên sinh, Mộc Sâm tiên sinh và Dương tiểu thư đến ạ”.
Tôi ngẩng đầu. Một người đàn ông đứng trong sân, khẽ nâng cầm, từ trên cao quan sát tôi. Đôi mắt hẹp dài đen thẳm. Tôi nhìn khuôn mặt luôn xuất hiện trong mơ, lòng đau dữ dội, vừa định cất bước, Mộc Sâm mặt không biến sắc bước lên trước một bước: “Triết, chúng tôi về rồi”.
Y Đằng Triết lạnh lùng nhìn tôi. Không hề để ý đến Mộc Sâm, cũng không hề định lên tiếng. Tôi lấy dũng khí nghênh đón ánh mắt của anh ta. Đúng rồi, tôi đã thấy anh ta vào hôm hôn lễ. Tôi đương nhiên biết anh ta, anh ta chính là anh cả của ba anh em sinh ba chúng tôi, Dương Triết.
Y Đằng Triết đột nhiên xoay người trở về phòng. Mộc Sâm nắm tay tôi, khẽ mỉm cười: “Không sao đâu”. Tôi từ từ rút tay mình về. Ánh mắt Mộc Sâm thoáng buồn, rồi lại lập tức phấn chấn lên: “Chúng ta vào đi”.
Mở cửa đi vào. Dương Kiếm mặc áo choàng tắm ngồi trên ghế sô pha lớn, bên tay đặt một ly cà phê nóng. Mộc Tâm nửa quỳ bên chân anh trên tấm thảm lông dày, mềm mại kê đầu lên gối anh. Một tay Dương Kiếm đang chậm rãi vuốt ve mái tóc nâu dài của cô ấy, nghe thấy tiếng động, bọn họ đồng thời ngẩng đầu lên.
Tôi không biết diễn tả tâm tình của mình lúc này thế nào. Tất cả ngôn từ và hành động đều ngưng động khi chứng kiến hình ảnh này. Ánh mặt trời giữa trưa lười biếng chiếu lên người họ, tạo nên một khung cảnh hài hòa và vô cùng hạnh phúc. Đúng vậy, tôi đọc được niềm hạnh phúc từ trên mặt của Mộc Tâm.
Dương Kiếm đứng lên, từ phía xa nhìn tôi. Trong nháy mắt, đôi mắt của anh hiện lên vẻ mơ hồ. Mộc Tâm từ từ đứng dậy, khoác tay Dương Kiếm: “Quên rồi sao? Em đã nhắc anh hôm nay chị Triều Tịch và anh trai em sẽ cùng trở về”.
“Chị… Triều Tịch?”.
Giọng của Dương Kiếm có vài phần mê mang. Mộc Tâm khẩn trương nhìn gò má của anh. Mấy giây sau, Dương Kiếm vừa lễ độ vừa khách khí gật đầu với tôi: “Hoan nghênh mọi người, chị”.
“Cậu ấy không nhớ gì cả”. Mộc Sâm lo lắng nhìn tôi. Tôi lẳng lặng nhìn ly trà trước mặt, lá trà màu xanh giãn nở trong nước. Tôi cười: “Đã quên, thì quên đi”.
Mộc Sâm nhìn tôi: “Triều Tịch…”.
Tôi lắc đầu một cái: “Mộc Sâm, em luôn có cảm giác, rằng mình sẽ không ở bên cạnh anh ấy được lâu”. Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em làm sao có thể mãi ở bên cạnh anh ấy được? Chúng em… chỉ là chưa đi đến kết cục mà thôi”.
Mộc Sâm quay đầu nhìn xuống theo ánh mắt của tôi. Mộc Tâm đang cẩn thận chăm sóc cho Dương Kiếm, tản bộ với anh: “Tình trạng của Mộc Tâm, mặc dù có tiến triển tốt, nhưng cho tới nay, lần đầu tiên anh nhìn thấy con bé vui đến vậy”.
Tôi nhìn Mộc Tâm, từ trong ra ngoài cô ấy đều tỏa ra sự vui vẻ. Cô ấy kề tai Dương Kiếm không biết đang nói gì. Tôi thấy Dương Kiếm quay đầu, nhẹ nhàng, hôn lên mặt cô ấy.
Tôi nhắm mắt lại. Lòng đau nhói: “Phải, tất cả đã trở về quỹ đạo bình thường, đúng không? Đây chính là điều lúc đầu em mong muốn. Cho nên, có phải em nên cảm thấy vui không?”.
“Triều Tịch”. Mộc Sâm nhìn tôi chằm chằm: “Buông tay đi”.
Buông tay. Tôi ôm ngực, không muốn để lộ sự yếu ớt trước mặt Mộc Sâm. Vậy mà tôi lại không có cách nào che giấu được, một chút cũng không.
“Đau không? Đau xong rồi, thì kiên cường lên”.
Không biết Y Đằng Triết đã đi đến sau lưng chúng tôi từ lúc nào, mặt không biểu cảm nhìn về phía Dương Kiếm và Mộc Tâm: “Hai người phải biết, đây là kết cục tốt nhất”.
Bước lên mặt đất lót đá xanh lần nữa, tựa như đã là chuyện của kiếp trước. Cứ tưởng rằng sẽ sống một cuộc sống quên hết quá khứ với Dương Kiếm. Tôi cúi đầu, cười khổ.
Chú Đạt Xuyên dẫn người đem hành lý sau xe của Mộc Sâm ra. Xoay người đưa lưng về phía chúng tôi, khom lưng: “Y Đằng tiên sinh, Mộc Sâm tiên sinh và Dương tiểu thư đến ạ”.
Tôi ngẩng đầu. Một người đàn ông đứng trong sân, khẽ nâng cầm, từ trên cao quan sát tôi. Đôi mắt hẹp dài đen thẳm. Tôi nhìn khuôn mặt luôn xuất hiện trong mơ, lòng đau dữ dội, vừa định cất bước, Mộc Sâm mặt không biến sắc bước lên trước một bước: “Triết, chúng tôi về rồi”.
Y Đằng Triết lạnh lùng nhìn tôi. Không hề để ý đến Mộc Sâm, cũng không hề định lên tiếng. Tôi lấy dũng khí nghênh đón ánh mắt của anh ta. Đúng rồi, tôi đã thấy anh ta vào hôm hôn lễ. Tôi đương nhiên biết anh ta, anh ta chính là anh cả của ba anh em sinh ba chúng tôi, Dương Triết.
Y Đằng Triết đột nhiên xoay người trở về phòng. Mộc Sâm nắm tay tôi, khẽ mỉm cười: “Không sao đâu”. Tôi từ từ rút tay mình về. Ánh mắt Mộc Sâm thoáng buồn, rồi lại lập tức phấn chấn lên: “Chúng ta vào đi”.
Mở cửa đi vào. Dương Kiếm mặc áo choàng tắm ngồi trên ghế sô pha lớn, bên tay đặt một ly cà phê nóng. Mộc Tâm nửa quỳ bên chân anh trên tấm thảm lông dày, mềm mại kê đầu lên gối anh. Một tay Dương Kiếm đang chậm rãi vuốt ve mái tóc nâu dài của cô ấy, nghe thấy tiếng động, bọn họ đồng thời ngẩng đầu lên.
Tôi không biết diễn tả tâm tình của mình lúc này thế nào. Tất cả ngôn từ và hành động đều ngưng động khi chứng kiến hình ảnh này. Ánh mặt trời giữa trưa lười biếng chiếu lên người họ, tạo nên một khung cảnh hài hòa và vô cùng hạnh phúc. Đúng vậy, tôi đọc được niềm hạnh phúc từ trên mặt của Mộc Tâm.
Dương Kiếm đứng lên, từ phía xa nhìn tôi. Trong nháy mắt, đôi mắt của anh hiện lên vẻ mơ hồ. Mộc Tâm từ từ đứng dậy, khoác tay Dương Kiếm: “Quên rồi sao? Em đã nhắc anh hôm nay chị Triều Tịch và anh trai em sẽ cùng trở về”.
“Chị… Triều Tịch?”.
Giọng của Dương Kiếm có vài phần mê mang. Mộc Tâm khẩn trương nhìn gò má của anh. Mấy giây sau, Dương Kiếm vừa lễ độ vừa khách khí gật đầu với tôi: “Hoan nghênh mọi người, chị”.
“Cậu ấy không nhớ gì cả”. Mộc Sâm lo lắng nhìn tôi. Tôi lẳng lặng nhìn ly trà trước mặt, lá trà màu xanh giãn nở trong nước. Tôi cười: “Đã quên, thì quên đi”.
Mộc Sâm nhìn tôi: “Triều Tịch…”.
Tôi lắc đầu một cái: “Mộc Sâm, em luôn có cảm giác, rằng mình sẽ không ở bên cạnh anh ấy được lâu”. Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em làm sao có thể mãi ở bên cạnh anh ấy được? Chúng em… chỉ là chưa đi đến kết cục mà thôi”.
Mộc Sâm quay đầu nhìn xuống theo ánh mắt của tôi. Mộc Tâm đang cẩn thận chăm sóc cho Dương Kiếm, tản bộ với anh: “Tình trạng của Mộc Tâm, mặc dù có tiến triển tốt, nhưng cho tới nay, lần đầu tiên anh nhìn thấy con bé vui đến vậy”.
Tôi nhìn Mộc Tâm, từ trong ra ngoài cô ấy đều tỏa ra sự vui vẻ. Cô ấy kề tai Dương Kiếm không biết đang nói gì. Tôi thấy Dương Kiếm quay đầu, nhẹ nhàng, hôn lên mặt cô ấy.
Tôi nhắm mắt lại. Lòng đau nhói: “Phải, tất cả đã trở về quỹ đạo bình thường, đúng không? Đây chính là điều lúc đầu em mong muốn. Cho nên, có phải em nên cảm thấy vui không?”.
“Triều Tịch”. Mộc Sâm nhìn tôi chằm chằm: “Buông tay đi”.
Buông tay. Tôi ôm ngực, không muốn để lộ sự yếu ớt trước mặt Mộc Sâm. Vậy mà tôi lại không có cách nào che giấu được, một chút cũng không.
“Đau không? Đau xong rồi, thì kiên cường lên”.
Không biết Y Đằng Triết đã đi đến sau lưng chúng tôi từ lúc nào, mặt không biểu cảm nhìn về phía Dương Kiếm và Mộc Tâm: “Hai người phải biết, đây là kết cục tốt nhất”.
/57
|