Sau khi Mắt Xanh bị điên thì tinh lực càng đầy tràn. Lúc trước vào ban ngày nó chỉ có thể nằm trong quan tài, nhưng giờ đây ngay cả ban ngày nó cũng ầm ĩ. Ban ngày Xảo Nhi phải chăm sóc cho Phàn Thiếu Cảnh. Hiện tại hắn đang bị trúng độc thi nên không không giống như người bình thường được. Mỗi ngày Xảo Nhi giải được một ít độc thi cho hắn nên mới giữ được tính mệnh. Cô vẫn đẩy hắn đến trước trận pháp để uy hiếp Phàn Thiếu Hoàng.
Buổi tối cô thật sự mệt mỏi nên ôm lấy Mắt Xanh ngủ trong quan tài. Mắt Xanh thừa dịp cô ngủ say liền trốn ra ngoài bờ cát cầm theo bút lông vẽ cho mỗi con cương thi một cặp mắt kính đen...
Mực nước chất lượng rất tốt không dễ gì phai màu. Xảo Nhi dẫn theo Diêu Quang bắt từng con lại rửa suốt hai ngày mới hết.
Ngày hôm sau Mắt Xanh lại nghịch lửa. Nó đốt hai gian thiên điện của Quan Thiên Uyển. Ngay cả bản thân mình cũng bị nám đen. Mái tóc dài màu bạc cháy đen thùi, quần áo trên người cũng như cục than dán sát vào da.
Ngày thứ ba nó quyết định đào kênh dẫn nước biển đi. Nước rút đi hết thì có thể đến đáy biển chơi rồi. Kết quả là chưa đào xong kênh thì nó đã bị sóng cuốn. Xảo Nhi phải sai vô số tôm cua đi tìm Mắt Xanh. Cuối cùng mới lôi được nó ra khỏi bụng cá mập. Chiến thần Bạt viễn cỗ suýt vùi thây trong bụng cá, quả là một truyện cười trong thần giới.
Xảo Nhi sai bốn con bạt theo sát nó không rời khỏi một tấc. Bản thân cô phải giúp Phàn Thiếu Cảnh khống chế độc thi. Mới chỉ hai ngày thì cương thi mắt xanh đã ghen tuông, cảm thấy tên Phàn Thiếu Cảnh này rất đáng ghét, giết hắn đi thì mình sẽ trở thành báu vật.
Vào một đêm không trăng không sao, nó vác Phàn Thiếu Cảnh trước trận lên muốn đem đi vứt. Phàn Thiếu Hoàng biết được hiện tại thần trí nó không tỉnh táo nên rất kinh hãi. Hắn liên tục thiên lý truyền âm cho Xảo Nhi không ngừng mới có thể tránh được một tai họa cho Phàn Thiếu Cảnh.
Mấy ngày nay Xảo Nhi bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. Cuộc sống của Phàn Thiếu Hoàng cũng không có gì tốt hơn. Mỗi ngày chỉ có thể nhìn sư huynh mình nằm ngoài trận hôn mê bất tỉnh mà không chạm vào được. Không biết sư huynh của mình có thể chống cự được bao lâu. Cứ kéo dài thế này thì hồn thức của Phàn Thiếu Cảnh sẽ bị tiêu tan và thi độc lại càng thấm càng sâu. Nhưng nếu một khi hồn thức của Phàn Thiếu Cảnh không kiên trì được nữa để thi độc xâm lấn, đến lúc đó dù có cứu được thì cũng chỉ là một con cương thi, sẽ không còn là sư huynh của hắn nữa.
Có một hôm, Xảo Nhi choàng tỉnh khỏi giấc mộng. Cương thi mắt xanh nằm bên cạnh lăn tới lăn lui không ngủ được. Xảo Nhi vẫn cảnh giác với động tĩnh của nó nên lập tức ôm cánh tay nó lại "Anh không ngủ sao?"
Cương thi mắt xanh lại hơi hoảng hốt tránh né không cho cô chạm vào "Cách xa anh ra." Giọng nói của nó hơi hổn hển như đang cố hết sức kiềm nén gì đó. Xảo Nhi đưa tay qua mới phát hiện người nó nóng vô cùng. Mồ hôi trên trán đã ướt đẫm mái tóc dài màu bạc.
"Anh bị sao vậy?" Xảo Nhi đứng dậy mở nắp quan tài ra cho luồng sáng yếu ớt rọi vào. Cô nhìn thấy mặt nó tái mét, hai chiếc nanh mọc dài ra hai bên mép. Hỏi nó thì nó lại cắn chặt răng không lên tiếng, chỉ chỉ vào nắp quan tài ý bảo cô đóng lại, dáng vẻ nó vô cùng sợ ánh sáng.
Xảo Nhi đóng kín nắp quan tài lại nhưng trong lòng vẫn còn hoảng sợ. Cương thi mắt xanh cự tuyệt cho cô đến gần và đẩy cô sát vào vách quan. Trong không gian tối đen chỉ nghe tiếng nó thở dốc nặng nhọc.
Xảo Nhi cũng coi như là người từng trải nên nhanh chóng tỉnh táo lại. Cương thi mắt xanh mọc dài nanh, lại cự tuyệt cô đến gần. Cô yên lặng cắt đứt cổ tay mình. Mùi máu thoang thoảng bay tản ra trong không gian nhỏ bé tối đen. Cương thi mắt xanh nuốt nước miếng nặng nề, lập tức muốn đuổi cô ra khỏi quan tài.
Xảo Nhi quay người ôm nó lại, đưa tay đến mép nó. Nó nặng nhọc đẩy cô ra, rồi mở miệng run run "Đi đi."
Xảo Nhi hút chút máu trên cổ tay mình rồi bỗng thình lình nhào vào ngực nó và ngẩng đầu hôn Mắt Xanh. Lúc nãy nó còn kháng cự nhưng càng về sau lại càng không thể nào chống được với sự hấp dẫn của máu tươi nên cũng ôm cô lại hôn thật thắm thiết.
Lý trí nó vẫn còn tồn tại nên vô cùng cẩn thận không làm Xảo Nhi bị thương. Xảo Nhi đút cho nó vài giọt máu thì sự nóng rang trên người nó bắt đầu giảm xuống. Sau đó nó nằm yên lại, cuối cùng mới đưa tay ôm lấy Xảo Nhi. Nó cúi đầu kiểm tra vết thương ở cổ tay cô. Xảo Nhi nghĩ đến lại sợ "Anh khá hơn chút nào không?"
Thật lâu sau Mắt Xanh mới lên tiếng "Không có chuyện gì nữa."
Một người một thi cũng không nói tiếp. Hai người đều biết rõ trong lòng. Trọc khí trong máu cương thi đã bắt đầu ảnh hưởng đến nó. Bạt chống đỡ được vài ngàn năm, cuối cùng chấp nhận hiểm nguy bằng lòng vứt bỏ thần thể của mình để thoát khỏi trọc niệm trong máu.
Mà với định lực tu vi Mắt Xanh của cô thì có thể chống đỡ được bao lâu đây?
Một người một thi ôm nhau trong quan tài. Xảo Nhi có thể cảm giác được nhịp tim đập của nó, cô cố gắng cất tiếng ung dung "Sau khi Nữ Bạt bị nhiễm trọc khí thì yêu cổ thần Ứng Long, một lần yêu là vài ngàn năm. Bây giờ anh cũng bị nhiễm trọc khí, vậy anh có yêu ai khác không?"
Lúc này Mắt Xanh đã không còn trạng thái điên khùng nữa, nó nghe vậy chỉ cười nhẹ "Tay em còn đau không?"
Xảo Nhi không để ý đến nó đang lãng sang chuyện khác "Tại sao anh lại muốn kháng cự lại trọc khí này? Nó muốn anh làm gì?"
Cương thi mắt xanh vùi đầu vào cổ Xảo Nhi bắt đầu giả vờ ngủ. Cho dù cô hỏi liên tục cũng không chịu nói chuyện.
Tình huống tương tự thế này xảy ra ba lần, lần sau đều nghiêm trọng hơn lần trước. Lần cuối cùng, tay chân của Mắt Xanh lạnh như băng, nằm trong quan tài một canh giờ không nhúc nhích. Xảo Nhi đút cho nó rất nhiều máu, ngay cả tay cô cũng đã máu thịt bầy nhầy. Thậm chí cô đã cho rằng nó chết mất rồi thì nó mới từ từ hít thở.
Có đôi khi Xảo Nhi ngủ say lúc nó phát tác, nhưng nó cắn răng chịu đựng không nói tiếng nào. Mỗi lần đều có thể nhìn thấy trong quan tài đầy vết móng tay cào xước của nó. Xảo Nhi đau lòng day dứt nhưng không có cách nào.
Chuyện đầu tiên sau khi Nữ Bạt bị nhiễm trọc khí không phải là yêu Ứng Long mà là máu tươi. Sự khát khao đối với máu tươi khiến cô ta mất đi thần trí. Khiến cho chủng tộc cương thi bị vạn vật bài xích và không được thần giới bảo vệ. Cương thi mắt xanh cố hết sức khống chế nhưng nó cũng biết rằng một ngày nào đó mình sẽ không khống chế được nữa.
Mặc dù Ứng Long rất đáng ghét nhưng hắn chưa bao giờ nói dối. Nếu trọc khí có thể tẩy đi thì sao thiên nữ chiến thần Nữ Bạt lại phải có kết cuộc thê lương thế kia?
Nó không còn bất cứ lý do nào để sống ở Quan Thiên Uyển nữa. Ngay cả lúc ngủ chung quan tài với Xảo Nhi nó cũng không dám chợp mắt. Nó sợ rằng chỉ cần một khoảnh khắc không cẩn thận nó sẽ hút máu của cô.
Xảo Nhi chẳng khác gì lúc trước, vẫn thỉnh thoàng thay đổi món ăn cho nó, rồi thỉnh thoảng đi chăm sóc Phàn Thiếu Cảnh. Có điều bọn tôm cua ở Quan Thiên Uyển bắt đầu nghe lệnh của Cống Hề chân nhân đi mua máu người khắp nơi.
Giá của máu tươi được trả rất cao. Quan Thiên Uyển cũng sẽ biếu tặng nhiều sản phẩm dinh dưỡng bồi bổ cho người bán máu. Dân chúng đều không biết Quan Thiên Uyển lấy máu để làm gì. Xảo Nhi chỉ nói là dùng để luyện thuốc giúp cho cơ thể mạnh khỏe. Có người tin cũng có người không tin. Nhưng dù có tin hay không thì người bán máu vẫn không thiếu.
Quan Thiên Uyển ra giá rất cao, huống chi con người mất chút máu cũng không có ảnh hưởng lớn. Những người đến bán máu cho Quan Thiên Uyển đều có gia cảnh bần hàn nên cần tiền sống qua ngày. Cũng có người cần tiền để cứu nguy trong lúc cấp bách. Cũng có người ham ăn biếng làm...
Mỗi ngày Quan Thiên Uyển đều mua được rất nhiều máu, dư sức để thỏa mãn cho cương thi mắt xanh. Duy chỉ có Phàn Thiếu Hoàng nhẹ giọng thở dài "Cô tội gì phải thế. Hôm nay nó lấy được máu người, ngày mai lại sẽ muốn cái khác. Đến một ngày cô không thể thỏa mãn được nó nữa thì phải làm sao?"
Xảo Nhi vẫn đút thuốc cho Phàn Thiếu Cảnh, tim sen rang khô có thể khống chế được độc thi trong thời gian ngắn "Không có cách nào cả! Thật sự lòng tôi rất tham, còn hơn cả lòng tham của anh ấy bị trọc khí ảnh hưởng." Cô lấy khăn lau khóe miệng của Phàn Thiếu Cảnh, rồi lại tiếp tục đút thuốc và cười dịu dàng như nước "Mỗi khoảnh khắc tôi và anh ấy ở bên nhau đều rất quý báu. Tôi có lòng tham muốn kéo dài ngày tháng này hơn nữa và dài hơn nữa. Nhưng tôi lại không thể nghĩ ra được cách gì tốt nên chỉ biết trị ngọn không trị được gốc thế này thôi."
Khi đó đã là đầu hè, những cây cỏ dại mọc xanh um tùm trên đất. Ánh nắng rực rỡ chiếu nghiêng nghiêng trên bờ cát ánh lên những tia sáng vàng óng ánh. Biển xanh bát ngát vô tận, chốc chốc lại có những chú chim bắt cá sà xuống và để lại vài tiếng chim kêu trên biển rộng. Xảo Nhi đặt Phàn Thiếu Cảnh nằm trên mặt đất lại. Vẻ mặt cô trống vắng thê lương.
Ánh mắt Phàn Thiếu Cảnh nhìn cô thương hại. Chiến thần Ứng Long thật sự không phải là một vị thần dễ dàng thương hại ai "Cống Hề, đa số chúng ta đều nói nhân định thắng thiên. Có lẽ quả thật đôi lúc con người thật có thể chiến thắng trời cao. Nhưng cũng có nhiều lúc, con người cũng chỉ có thể nhận mệnh."
Buổi tối cô thật sự mệt mỏi nên ôm lấy Mắt Xanh ngủ trong quan tài. Mắt Xanh thừa dịp cô ngủ say liền trốn ra ngoài bờ cát cầm theo bút lông vẽ cho mỗi con cương thi một cặp mắt kính đen...
Mực nước chất lượng rất tốt không dễ gì phai màu. Xảo Nhi dẫn theo Diêu Quang bắt từng con lại rửa suốt hai ngày mới hết.
Ngày hôm sau Mắt Xanh lại nghịch lửa. Nó đốt hai gian thiên điện của Quan Thiên Uyển. Ngay cả bản thân mình cũng bị nám đen. Mái tóc dài màu bạc cháy đen thùi, quần áo trên người cũng như cục than dán sát vào da.
Ngày thứ ba nó quyết định đào kênh dẫn nước biển đi. Nước rút đi hết thì có thể đến đáy biển chơi rồi. Kết quả là chưa đào xong kênh thì nó đã bị sóng cuốn. Xảo Nhi phải sai vô số tôm cua đi tìm Mắt Xanh. Cuối cùng mới lôi được nó ra khỏi bụng cá mập. Chiến thần Bạt viễn cỗ suýt vùi thây trong bụng cá, quả là một truyện cười trong thần giới.
Xảo Nhi sai bốn con bạt theo sát nó không rời khỏi một tấc. Bản thân cô phải giúp Phàn Thiếu Cảnh khống chế độc thi. Mới chỉ hai ngày thì cương thi mắt xanh đã ghen tuông, cảm thấy tên Phàn Thiếu Cảnh này rất đáng ghét, giết hắn đi thì mình sẽ trở thành báu vật.
Vào một đêm không trăng không sao, nó vác Phàn Thiếu Cảnh trước trận lên muốn đem đi vứt. Phàn Thiếu Hoàng biết được hiện tại thần trí nó không tỉnh táo nên rất kinh hãi. Hắn liên tục thiên lý truyền âm cho Xảo Nhi không ngừng mới có thể tránh được một tai họa cho Phàn Thiếu Cảnh.
Mấy ngày nay Xảo Nhi bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. Cuộc sống của Phàn Thiếu Hoàng cũng không có gì tốt hơn. Mỗi ngày chỉ có thể nhìn sư huynh mình nằm ngoài trận hôn mê bất tỉnh mà không chạm vào được. Không biết sư huynh của mình có thể chống cự được bao lâu. Cứ kéo dài thế này thì hồn thức của Phàn Thiếu Cảnh sẽ bị tiêu tan và thi độc lại càng thấm càng sâu. Nhưng nếu một khi hồn thức của Phàn Thiếu Cảnh không kiên trì được nữa để thi độc xâm lấn, đến lúc đó dù có cứu được thì cũng chỉ là một con cương thi, sẽ không còn là sư huynh của hắn nữa.
Có một hôm, Xảo Nhi choàng tỉnh khỏi giấc mộng. Cương thi mắt xanh nằm bên cạnh lăn tới lăn lui không ngủ được. Xảo Nhi vẫn cảnh giác với động tĩnh của nó nên lập tức ôm cánh tay nó lại "Anh không ngủ sao?"
Cương thi mắt xanh lại hơi hoảng hốt tránh né không cho cô chạm vào "Cách xa anh ra." Giọng nói của nó hơi hổn hển như đang cố hết sức kiềm nén gì đó. Xảo Nhi đưa tay qua mới phát hiện người nó nóng vô cùng. Mồ hôi trên trán đã ướt đẫm mái tóc dài màu bạc.
"Anh bị sao vậy?" Xảo Nhi đứng dậy mở nắp quan tài ra cho luồng sáng yếu ớt rọi vào. Cô nhìn thấy mặt nó tái mét, hai chiếc nanh mọc dài ra hai bên mép. Hỏi nó thì nó lại cắn chặt răng không lên tiếng, chỉ chỉ vào nắp quan tài ý bảo cô đóng lại, dáng vẻ nó vô cùng sợ ánh sáng.
Xảo Nhi đóng kín nắp quan tài lại nhưng trong lòng vẫn còn hoảng sợ. Cương thi mắt xanh cự tuyệt cho cô đến gần và đẩy cô sát vào vách quan. Trong không gian tối đen chỉ nghe tiếng nó thở dốc nặng nhọc.
Xảo Nhi cũng coi như là người từng trải nên nhanh chóng tỉnh táo lại. Cương thi mắt xanh mọc dài nanh, lại cự tuyệt cô đến gần. Cô yên lặng cắt đứt cổ tay mình. Mùi máu thoang thoảng bay tản ra trong không gian nhỏ bé tối đen. Cương thi mắt xanh nuốt nước miếng nặng nề, lập tức muốn đuổi cô ra khỏi quan tài.
Xảo Nhi quay người ôm nó lại, đưa tay đến mép nó. Nó nặng nhọc đẩy cô ra, rồi mở miệng run run "Đi đi."
Xảo Nhi hút chút máu trên cổ tay mình rồi bỗng thình lình nhào vào ngực nó và ngẩng đầu hôn Mắt Xanh. Lúc nãy nó còn kháng cự nhưng càng về sau lại càng không thể nào chống được với sự hấp dẫn của máu tươi nên cũng ôm cô lại hôn thật thắm thiết.
Lý trí nó vẫn còn tồn tại nên vô cùng cẩn thận không làm Xảo Nhi bị thương. Xảo Nhi đút cho nó vài giọt máu thì sự nóng rang trên người nó bắt đầu giảm xuống. Sau đó nó nằm yên lại, cuối cùng mới đưa tay ôm lấy Xảo Nhi. Nó cúi đầu kiểm tra vết thương ở cổ tay cô. Xảo Nhi nghĩ đến lại sợ "Anh khá hơn chút nào không?"
Thật lâu sau Mắt Xanh mới lên tiếng "Không có chuyện gì nữa."
Một người một thi cũng không nói tiếp. Hai người đều biết rõ trong lòng. Trọc khí trong máu cương thi đã bắt đầu ảnh hưởng đến nó. Bạt chống đỡ được vài ngàn năm, cuối cùng chấp nhận hiểm nguy bằng lòng vứt bỏ thần thể của mình để thoát khỏi trọc niệm trong máu.
Mà với định lực tu vi Mắt Xanh của cô thì có thể chống đỡ được bao lâu đây?
Một người một thi ôm nhau trong quan tài. Xảo Nhi có thể cảm giác được nhịp tim đập của nó, cô cố gắng cất tiếng ung dung "Sau khi Nữ Bạt bị nhiễm trọc khí thì yêu cổ thần Ứng Long, một lần yêu là vài ngàn năm. Bây giờ anh cũng bị nhiễm trọc khí, vậy anh có yêu ai khác không?"
Lúc này Mắt Xanh đã không còn trạng thái điên khùng nữa, nó nghe vậy chỉ cười nhẹ "Tay em còn đau không?"
Xảo Nhi không để ý đến nó đang lãng sang chuyện khác "Tại sao anh lại muốn kháng cự lại trọc khí này? Nó muốn anh làm gì?"
Cương thi mắt xanh vùi đầu vào cổ Xảo Nhi bắt đầu giả vờ ngủ. Cho dù cô hỏi liên tục cũng không chịu nói chuyện.
Tình huống tương tự thế này xảy ra ba lần, lần sau đều nghiêm trọng hơn lần trước. Lần cuối cùng, tay chân của Mắt Xanh lạnh như băng, nằm trong quan tài một canh giờ không nhúc nhích. Xảo Nhi đút cho nó rất nhiều máu, ngay cả tay cô cũng đã máu thịt bầy nhầy. Thậm chí cô đã cho rằng nó chết mất rồi thì nó mới từ từ hít thở.
Có đôi khi Xảo Nhi ngủ say lúc nó phát tác, nhưng nó cắn răng chịu đựng không nói tiếng nào. Mỗi lần đều có thể nhìn thấy trong quan tài đầy vết móng tay cào xước của nó. Xảo Nhi đau lòng day dứt nhưng không có cách nào.
Chuyện đầu tiên sau khi Nữ Bạt bị nhiễm trọc khí không phải là yêu Ứng Long mà là máu tươi. Sự khát khao đối với máu tươi khiến cô ta mất đi thần trí. Khiến cho chủng tộc cương thi bị vạn vật bài xích và không được thần giới bảo vệ. Cương thi mắt xanh cố hết sức khống chế nhưng nó cũng biết rằng một ngày nào đó mình sẽ không khống chế được nữa.
Mặc dù Ứng Long rất đáng ghét nhưng hắn chưa bao giờ nói dối. Nếu trọc khí có thể tẩy đi thì sao thiên nữ chiến thần Nữ Bạt lại phải có kết cuộc thê lương thế kia?
Nó không còn bất cứ lý do nào để sống ở Quan Thiên Uyển nữa. Ngay cả lúc ngủ chung quan tài với Xảo Nhi nó cũng không dám chợp mắt. Nó sợ rằng chỉ cần một khoảnh khắc không cẩn thận nó sẽ hút máu của cô.
Xảo Nhi chẳng khác gì lúc trước, vẫn thỉnh thoàng thay đổi món ăn cho nó, rồi thỉnh thoảng đi chăm sóc Phàn Thiếu Cảnh. Có điều bọn tôm cua ở Quan Thiên Uyển bắt đầu nghe lệnh của Cống Hề chân nhân đi mua máu người khắp nơi.
Giá của máu tươi được trả rất cao. Quan Thiên Uyển cũng sẽ biếu tặng nhiều sản phẩm dinh dưỡng bồi bổ cho người bán máu. Dân chúng đều không biết Quan Thiên Uyển lấy máu để làm gì. Xảo Nhi chỉ nói là dùng để luyện thuốc giúp cho cơ thể mạnh khỏe. Có người tin cũng có người không tin. Nhưng dù có tin hay không thì người bán máu vẫn không thiếu.
Quan Thiên Uyển ra giá rất cao, huống chi con người mất chút máu cũng không có ảnh hưởng lớn. Những người đến bán máu cho Quan Thiên Uyển đều có gia cảnh bần hàn nên cần tiền sống qua ngày. Cũng có người cần tiền để cứu nguy trong lúc cấp bách. Cũng có người ham ăn biếng làm...
Mỗi ngày Quan Thiên Uyển đều mua được rất nhiều máu, dư sức để thỏa mãn cho cương thi mắt xanh. Duy chỉ có Phàn Thiếu Hoàng nhẹ giọng thở dài "Cô tội gì phải thế. Hôm nay nó lấy được máu người, ngày mai lại sẽ muốn cái khác. Đến một ngày cô không thể thỏa mãn được nó nữa thì phải làm sao?"
Xảo Nhi vẫn đút thuốc cho Phàn Thiếu Cảnh, tim sen rang khô có thể khống chế được độc thi trong thời gian ngắn "Không có cách nào cả! Thật sự lòng tôi rất tham, còn hơn cả lòng tham của anh ấy bị trọc khí ảnh hưởng." Cô lấy khăn lau khóe miệng của Phàn Thiếu Cảnh, rồi lại tiếp tục đút thuốc và cười dịu dàng như nước "Mỗi khoảnh khắc tôi và anh ấy ở bên nhau đều rất quý báu. Tôi có lòng tham muốn kéo dài ngày tháng này hơn nữa và dài hơn nữa. Nhưng tôi lại không thể nghĩ ra được cách gì tốt nên chỉ biết trị ngọn không trị được gốc thế này thôi."
Khi đó đã là đầu hè, những cây cỏ dại mọc xanh um tùm trên đất. Ánh nắng rực rỡ chiếu nghiêng nghiêng trên bờ cát ánh lên những tia sáng vàng óng ánh. Biển xanh bát ngát vô tận, chốc chốc lại có những chú chim bắt cá sà xuống và để lại vài tiếng chim kêu trên biển rộng. Xảo Nhi đặt Phàn Thiếu Cảnh nằm trên mặt đất lại. Vẻ mặt cô trống vắng thê lương.
Ánh mắt Phàn Thiếu Cảnh nhìn cô thương hại. Chiến thần Ứng Long thật sự không phải là một vị thần dễ dàng thương hại ai "Cống Hề, đa số chúng ta đều nói nhân định thắng thiên. Có lẽ quả thật đôi lúc con người thật có thể chiến thắng trời cao. Nhưng cũng có nhiều lúc, con người cũng chỉ có thể nhận mệnh."
/70
|