Tất cả mọi người đều cho rằng Thiên Ngoại Tiên sẽ nhanh chóng tấn công thần giới. Nhưng đối tượng cương thi mắt xanh ra tay chú trọng lại là nhân gian. Nó lựa chọn những con người rất độc ác, ban cho họ máu cương thi biến thành thân thể không già không chết. Dĩ nhiên cuộc sống của họ cũng không thể thấy ánh mặt trời, chỉ vĩnh viễn ở trong bóng tối.
Thần giới cũng không đề cao cảnh giác. Dù sao chỉ là một nhóm người nhỏ bé thì có thể làm được gì? Nhưng bọn họ đã quên thiên tính của loài người rất xảo quyệt. Đám người kia dùng hình thức khác để ẩn náu trong tam giới. Họ thuyết phục chiêu dụ những ma hoặc tiên bất mãn với thần giới. Khi thần giới phát hiện ra có một số thần tộc bắt đầu dao động, thậm chí còn đi theo địch thì mới chịu phát động chiến tranh.
Thiên Ngoại Thiên và thần giới cũng xảy ra vài cuộc chiến nho nhỏ để thử dò xét lực lượng lẫn nhau khá nhiều lần. Cuối cùng lúc cương thi mắt xanh chuẩn bị phá bỏ cấm chế ma giới thì song phương mới quyết chiến sống mái bên ngoài cấm chế.
Quan Thế Âm dẫn Xảo Nhi đi qua đường Hoàng Tuyền, lại đến sông Tam Đồ. Sông Tam Đồ là nơi giao nhau với súc sinh đạo, địa ngục và ma đạo. Trên bờ sông có những cây Y Lĩnh, thân cây cao vút trong mây. Trên thân cây treo rất nhiều tội hồn, từ xa đã nghe được nhiều tiếng rên rỉ kêu cứu. Dưới tàng cây nở đầy hoa Bỉ Ngạn khiến cho bờ sông nhìn như trải đầy máu đỏ tươi kéo dài đến tận đường chân trời. Nó mang một nét đẹp thê lương vô hạn.
Giữa dòng sông nước chảy rất xiết, luôn có dòng nước ngầm cuộn trào. Trên bến có những con đò nhỏ đưa những linh hồn mới chết qua bờ Bỉ Ngạn. Xảo Nhi nhìn quanh suốt đường đi đều không thấy bóng dáng Mắt Xanh đâu.
Quan Thế Âm dẫn cô lên thuyền. Người lái đò cũng không nể mặt Bồ Tát cho lắm "Làm ơn cho xin mười hai đồng."
Quan Thế Âm lầu bầu đưa tiền cho người đó. Xảo Nhi ngồi ở đầu thuyền quan sát xung quanh. Dòng nước sông đục ngầu ghê tởm, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cười hoặc những tiếng gào thét bén nhọn. Cô cũng không biết dưới sông đã có bao linh hồn chết oan trọn đời không thể giải thoát.
Đương lúc trần tư thì trước đò ngang có vài tiếng ồn ào. Xảo Nhi tò mò quay đầu nhìn xem, cô chỉ thấy một hồn phách bị vác khỏi khoang thuyền. Xảo Nhi không hiểu nhìn người lái đò. Người lái đò để ý đến cô cũng vì nể mặt mũi của Quan Thế Âm "Hắn ta không trả nổi tiền đò."
Hiển nhiên hồn phách kia sắp bị ném vào Vong Xuyên. Lúc này Xảo Nhi nôn nóng kéo ống tay áo của Quan Thế Âm. Quan Thế Âm thở dài rồi cũng miễn cưỡng cất lời "Ô Lão Nhị, tiền đò coi như ghi vào cho Cống Hề chân nhân đi."
Hồn phách kia bèn quay đầu nhìn lại. Giữa Vong Xuyên âm u, Xảo Nhi chỉ thấy được nửa gương mặt của hắn nhưng cũng có thể nhận thấy người đó rất tuấn tú. Người lái đò lại càu nhàu mang hắn trở lại khoang thuyền. Quan Thế Âm vô cùng buồn chán. Hắn nhìn thấy hộp gỗ đàn được cô ôm trong lòng từ đầu đến cuối nên bèn cố ý đến nhìn xem. Xảo Nhi chỉ cười với Quan Thế Âm "Đến thời khắc mấu chốt thì ngài sẽ biết được đây là gì."
Quan Thế Âm không hề miễn cưỡng nữa. Hắn chỉ nhắc lại yêu cầu duy nhất khi mang Xảo Nhi đến đây xem cuộc chiến lần nữa "Dù cho có xảy ra chuyện gì. Cho dù hắn có chết trước mặt cô thì cũng không được nhúng tay. Đừng quên cô bây giờ vẫn còn là người, chỉ cần thần giới thay đổi một ít số mệnh của cô thôi thì cô đã phải bị vùi dập không thương tiếc rồi."
Xảo Nhi chỉ ôm hộp gỗ đàn thật chặt và cười nhạt ngắm nhìn Vong Xuyên mênh mông.
Quan Thế Âm từ nhỏ đã không phải là một vị Bồ Tát buồn tẻ. Hắn lập tức ngồi xuống cạnh Xảo Nhi "Trước kia cô có đến nơi này không?"
Xảo Nhi nghiêng đầu nhìn cảnh vật "Nhất định đã có tới, chỉ là quên mất thôi."
Quan Thế Âm dùng tay trái khua nước sông. Tức khắc có rất nhiều hồn phách thi nhau cắn rỉa ngón tay hắn khiến đầu ngón tay đầm đìa máu tươi. Nhưng dáng vẻ hắn vẫn không buồn chú ý tiếp tục dùng ngón tay trêu đùa những hồn phách kia. Rồi tựa như tự mình nói thầm một mình "Hôm nay bọn mi gặp được bần tăng cũng coi như là duyên phận. Để ta siêu độ bọn mi vậy."
Một dòng kinh Phạn được nhẹ nhàng vang lên vô cùng yên bình. Những hồn phách oan nghiệt kia vốn là màu xám bỗng đổi thành một cuộn khói đen, sau đó dần dần hóa trong suốt. Quan Thế Âm nhẹ nhàng vẫy tay thì những hồn phách trong suốt kia đã bay về phía thuyền bè đằng sau. Cuối cùng chúng ở trên thuyền bái hắn hai lạy rồi đi vào trong khoang.
Dòng kinh Phạn được ngừng lại. Quan Thế Âm xuôi tay chống lên thành thuyền. Gió sông lướt qua mặt rồi đến áo trắng và mái tóc dài màu đen của hắn. Có những ánh hào quang lượn lờ nhè nhẹ chiếu sáng cả Vong Xuyên. Thế nhưng Quan Thế Âm lại huýt sáo phá hủy cảnh tượng mỹ lệ trước mắt. Người lái đò bên thuyền kia đã cất lời "Bồ Tát, tiền đò ghi vào nợ của ngài sao?"
Quan Thế Âm vỗ trán "Dạo gần đây làm người tốt khó quá." Nói xong hắn liền đứng dậy, bàn tay thon dài chum lại như hình chiếc loa hô to về phía chiếc thuyền nhỏ kia "Mấy linh hồn kia, phải nhớ là mỗi người thiếu bần tăng sáu đồng nhé...."
Xảo Nhi cười ngất.
Bởi vì bọn họ muốn đi về phía ma đạo nên những thuyền phải đưa hồn phách qua cầu Nại Hà cũng không cùng đường. Quan Thế Âm cầm bình cam lộ của mình ra, đương chuẩn bị lấy nước thì thình lình bên trong đổ ra rất nhiều vàng lá. Xảo Nhi hoài nghi nhìn xung quanh. Cô cảm thấy những vàng lá kia rất quen nhưng hắn lại đuổi cô đi "Đi dạo đi. Sông Tam Đồ này là nơi chẳng phải người sống có thể đến được. Cô đi dạo xung quanh ngắm cảnh đi. Tôi là Bồ Tát ngàn vạn năm không già không chết, lúc nào cô cũng có thể nhìn thấy." Đuổi Xảo Nhi đi hắn mới nhìn những hồn phách đang ở trong nước tranh giành vàng lá, cất lời nói rất đau lòng "Bồ Tát nhất thời vô ý, đám vàng lá này thật tiện cho bọn mi. Thôi thôi, coi như “nghìn vàng tiêu hết rồi lại đến” (1) của tên Lý gì đó đi."
(1): Đây là một đoạn thơ trong bài “Tương tiến tửu” của Lý Bạch. (Dịch thơ Hoàng Tạo)
“Nhân sinh đắc ý tu tận hoan,/Đời người đắc ý hãy vui tràn
Mạc sử kim tôn không đối nguyệt!/Chớ để bình vàng suông bóng nguyệt
Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng,/Trời sinh thân ta hẳn có dùng
Thiên kim tán tận hoàn phục lai./Nghìn vàng tiêu hết rồi lại đến
Xảo Nhi cười khẩy. Ông lão chèo đò bên kia cũng cất lời "Bồ Tát bất công quá. Ngài ở đây cứu trợ nghèo khó, nhưng người nghèo nhất là tôi thì ngài lại không quan tâm."
Hồn phách tranh nhau vàng lá dưới nước ngày càng nhiều. Xảo Nhi lờ mờ đoán được ở sông Tam Đồ này có một quy tắc. Bất cứ hồn phách nào lên thuyền cũng phải có sáu đồng tiền. Nếu không có tiền trả thì người lái đò liền coi như họ không có tích đức. Cả cuộc đời lại chẳng có được sáu đồng tiền nhân tình được đốt xuống. Nên liền quăng họ vào giữa sông.
Giữa sông có quỷ nước hoành hành, vì thế khó có thể tự mình bơi qua bờ bên kia. Nên có vô số hồn phách đành phải chìm nổi ở đây, trọn đời không thể luân hồi.
Quan Thế Âm là vị Bồ Tát bình dị gần gũi. Người lái đò này không biết đã chở hắn bao nhiêu lần, dường như rất thân quen với hắn. Hắn nghe được những lời này cũng cười mắng "Lão nghèo ư? Ông khỏi ba hoa! Việc này bần tăng không cứu được."
"Có những vàng lá này thì bọn họ có thể đi qua sông sao?" Đương nhiên câu này Xảo Nhi hỏi Quan Thế Âm. Quan Thế Âm cầm lấy vạt áo ngồi xuống đầu thuyền "Ừ"
Quay đầu hắn lại nói vô cùng hứng thú "Phụ nữ thì có lợi hơn đàn ông nhiều. Sau khi phụ nữ rớt xuống nước, người đàn ông đầu tiên giao hoan với cô ta sẽ đến đây cứu cô ta. Dĩ nhiên nếu như hồn phách người đàn ông kia còn ở đây."
"Người đàn ông đầu tiên giao hoan?" Xảo Nhi nghe vậy cũng vui mừng "Vậy nếu muốn gặp tình lang thì chẳng phải chỉ cần rơi xuống nước ở đây là có thể nhìn thấy hắn rồi."
Lần này lập trường người lái đò và Quan Thế Âm lại giống nhau cùng cười khẩy khinh bỉ cô.
Quan Thế Âm cũng không dẫn Xảo Nhi đến bên sườn ma đạo. Trên sông Tam Đồ đã thiết lập tuyến cảnh giới, cấm hết tất cả thuyền bè hồn phách đến gần chiến trường. Nhưng Quan Thế Âm là học trò cưng của Như Lai Tây Thiên, thấy hắn như thấy Như Lại. Đáng sợ hơn là nếu chọc giận hắn, chắc chắn hắn sẽ khuyến khích Như Lai đến đất U Minh này giảng kinh, cảm hóa cho xem. Cho nên con đò bé nhỏ này đi vào cũng chẳng gặp phải ai cản trở.
Bọn họ đừng trên mũi thuyền từ đằng xa. Thị lực hiện nay của Xảo Nhi cũng tiến bộ rất nhanh, cô đã thấy được cục diện máu tanh trên bờ sông. Vô số tiểu tiên tiểu yêu bị đánh tan xác, máu hòa vào sông Tam Đồ và trộn với hoa Bỉ Ngạn trên bờ vô cùng chói mắt.
Cô nắm chặt chiếc hộp gỗ trong tay. Quan Thế Âm nhắc nhở như cũ "Chỉ đứng xem là được rồi. Nếu cô nhúng tay vào sẽ hại chết bần tăng đấy."
Xảo Nhi nhanh chóng thấy được Mắt Xanh. Tình hình giao chiến của hai bên vô cùng thảm thiết. Nhưng rõ ràng thần giới chiếm ưu thế hơn. Thần giới đã được thành lập nhiều năm, sao một Thiên Ngoại Thiên mới ngắn ngủi này có thể chống lại được. Xảo Nhi không rõ tại sao Mắt Xanh lại muốn làm như thế. Điều này rõ ràng là lấy trứng chọi đá.
Thiên Ngoại Thiên dần dần thương vong thê thảm. Thần giới chẳng hề hoang mang. Cuối cùng bọn họ cho Mão Nhật Tinh Quân ra trận. Bấy giờ Xảo Nhi mới hiểu được tại sao thần giới lại chẳng hề sợ hãi. Ánh sáng rực rỡ chiếu sáng cả Vong Xuyên, tất cả chủng tộc bóng tối đều phải trốn chạy tứ tán. Tiếng rên thảm thiết dậy lên bốn phía, mùi vị khét cháy của thi thể tràn ngập không trung.
Quan Thế Âm lấy tay áo che cô lại "Trận chiến này thật không có gì đẹp đẽ."
Xảo Nhi thừa dịp hắn chưa chuẩn bị lại đột nhiên ngự kiếm bay qua. Quan Thế Âm đưa tay ra nhưng không thể kéo cô lại. Hắn chỉ biết trơ mắt nhìn Xảo Nhi đáp xuống bên cạnh ma đạo và tự nói thầm "Giờ thì nguy rồi. Ôi ôi ôi ôi..."
Xảo Nhi đáp xuống đất nhưng lại không gia nhập cuộc chiến. Trong không trung càng nồng nặc mùi cháy khét hơn. Cô mở chiếc hộp gỗ ra, dĩ nhiên trong đó có rất nhiều thủy châu. Nhưng cục diện quá loạn nên không ai chú ý đến cô. Cô nghiêng hộp thủy châu chôn sâu xuống hai thước đất. Chỉ trong chốc lát lũ lụt đã ầm ầm kéo đến, ngay cả cô và vô số thần tiên yêu ma đều bị cuốn vào Vong Xuyên.
Phản ứng đầu tiên của Quan Thế Âm chính là hóa thân làm thiên tướng lập tức cưỡi mây chạy trốn...
Xảo Nhi rõ ràng đã đánh giá quá thấp hộp thủy châu này. Ngày đó, đê sông Tam Đồ bị hủy, vô số oan hồn chìm nổi giữa sông hiện ra bị nước sông cuốn đi phân tán tứ tung. Cầu Nại Hạ cũng bị sập, những linh hồn chết đi không có cách nào vào âm ti. Thiên đạo luân hồi bị gãy ngang, âm dương khó thăng bằng. Lúc này thần giới mới chính thức hoảng loạn.
Xảo Nhi chìm nổi trong nước hồi lâu. Sông Tam Đồ vì giam giữ oan hồn ác quỷ nên cũng có phép thuật. Người đạo hạnh càng sâu thì càng khó thoát khỏi. Xảo Nhi cũng không vùng vẫy, cô chỉ phải không ngừng tìm kiếm Mắt Xanh. Cô không biết mình bị cuốn đi bao xa và thời gian trôi qua bao lâu. Có lẽ một ngày, cũng có lẽ chỉ một canh giờ. Tay cô bỗng bị nắm lấy, cô cúi đầu nhìn thấy Mắt Xanh. Thậm chí nó không có nhìn cô. Nước cuốn quá nhanh nên nó chỉ vừa tới kịp đã liều mình ôm cô chặt vào ngực. Mặc cho dòng nước chảy xiết mãnh liệt quanh thân nó và cuốn phăng đi vô số sông núi. Cô rúc vào lòng nó, không cảm giác gì được xung quanh. Chỉ có nhiệt độ của Mắt Xanh đang ấm áp dịu dàng ôm lấy cô an toàn trong trận hồng thủy Vong Xuyên. Cô vẫn giữ yên lặng suốt quãng đường.
Hồng thủy đột nhiên ùa đến khiến thần giới cũng không quan tâm đuổi bắt nó. Còn nhân gian thì nhất thời âm thịnh dương suy, thiên tai không ngừng, loài người hỗn loạn.
Còn đương lúc thần giới hoảng loạn thì vua ma linh thai của Thiên Ngoại Thiên dẫn quân vào địa ngục vô gian. Lúc đó Địa Tạng Vương Bồ Tát đã bị cơn hồng thủy đột ngột của sông Tam Đồ hù dọa. Hắn dẫn thần linh bảo vệ địa ngục vô gian đi khống chế dòng nước lũ. Vô gian địa ngục trống không, ma linh thai bèn lấy danh chủ nhân Thiên Ngoại Thiên phá vỡ cấm chế, thả ra tất cả ma quỷ và đọa thần hung ác nhất xưa nay.
Xảo Nhi biết mình đã bị lợi dụng. Nó sống chung với cô quá lâu nên hiểu rất rõ suy nghĩ của cô. Nó căn bản chỉ mượn tên cấm chế ma giới dời đi sự chú ý. Mục đích thật sự là oan hồn ác quỷ ở Vong Xuyên và thần quỷ yêu ma ở địa ngục vô gian. Lúc nó đưa cô thủy châu đã tính trước hết tất cả các bước này. Những oán niệm tội nghiệp bị giam cầm trong địa ngục vô gian kia đáng sợ đến thế nào chứ?
Xảo Nhi trở về Quan Thiên Uyển. Thiên hạ đã đại loạn, yêu ma quấy nhiễu, lũ lụt tràn lan, đường luân hồi bị gãy. Quan Thế Âm bị bắt đến giảng kinh các, nghe nói không hơn nửa năm hay một năm thì không thể bước ra.
Phàn Thiếu Hoàng ở trong trận pháp dùng một đống đá nhỏ suy đoán mệnh số chẳng biết của ai. Xảo Nhi ngồi trước trận pháp, trước mặt cô có vài bình rượu, là loại rượu Thu Lộ Bạch Phàn Thiếu Hoàng thích. Cô nằm trong chiếc quan tài nhà gỗ nhỏ rất lâu, cứ lăn qua lăn lại khó có thể ngủ được.
"Uống rượu với tôi đi." Cô mang rượu nghiêng trên đất. Phàn Thiếu Hoàng buông cục đá trong tay xuống, cất giọng trầm thấp "Hiện tại muốn đối phó nó không dễ, nhưng không phải là không thể. Thần giới có Mão Nhật Tinh Quân, còn nó lại sợ ánh mặt trời. Lúc ban đầu Bạt để lại lời nguyền chắc đã dự định được ngày hôm nay từ sớm. Cống Hề, cô hãy tỉnh lại đi. Nó đã không còn là Hống trước đây. Nó chỉ biết càng ngày càng điên rồ."
Xảo Nhi nằm ngửa trước trận nhìn trời. Tối nay không trăng không sao, Quan Thiên Uyển lại là một trong những nơi không bị thiên tai nên vẫn yên tĩnh như thường. Cũng không biết nhìn trời được bao lâu thì bình rượu đang được nắm trong tay trái của cô bỗng bị lấy đi. Một bàn tay đan vào năm ngón tay của cô. Cô quay đầu lại nhìn thấy Mắt Xanh.
Nó ở bên cạnh học theo dáng vẻ của Xảo Nhi nằm xuống. Xảo Nhi xoay người nằm sấp lên người nó. Cô uống không biết bao nhiêu rượu, gương mặt đã ửng đỏ say lòng người. Trên người cô còn có hương rượu thoang thoảng. Mắt Xanh lẳng lặng để cô nằm lên ngực mình. Hai người bốn mắt nhìn nhau. Đôi mắt xanh của nó nhẹ nhàng lưu chuyển như một viên minh châu sáng bóng.
Xảo Nhi lại cười "Đồng tu, chủ nhân Thiên Ngoại Thiên, anh đã đến rồi ư?"
Trên gương mặt nó nở một nụ cười thản nhiên, mái tóc dài màu bạc xõa xuống như thác nước. Áo bào màu đen thấp thoáng có màu ngọn lửa di chuyển trên đó. Đôi mắt xanh như hồ nước, sáng ngời trong veo: "Cống Hề, em rõ ràng đã biết, cần gì phải lừa gạt mình?"
Đêm không trăng sao, tiếng gió pha lẫn với tiếng sóng biển, ánh sáng đỏ vàng bao phủ lấy nó. Từ khóe mắt đến đuôi lông mày vẫn tuấn mỹ như tạc ngọc.
Xảo Nhi cười lắc đầu "Em không biết gì hết, em đi ngủ đây."
Cô muốn đứng lên lại bị Mắt Xanh nhẹ cầm lấy cổ tay cô, trong giọng nói mang theo sự thở dài "Đừng đau khổ Cống Hề, anh và em cuối cùng vẫn khác nhau."
Xảo Nhi đột nhiên ngẩng đầu ngắm nhìn nó, giọng nói của cô bỗng lớn hơn "Kêu em là Xảo Nhi."
Mắt Xanh vẫn mỉm cười, gương mặt tuyệt mỹ, nụ cười xa lạ. Nó đang trước mặt cô nhưng lại như xa xôi cách trở "Đừng thế, Cống Hề."
Trong đôi mắt của Xảo Nhi chứa chan nước mắt nhưng cô vẫn quật cường nhìn vào nó "Gọi em là Xảo Nhi."
Cương thi mắt xanh mỉm cười mang theo sự tiếc nuối "Cống Hề."
Đầu ngón tay của nó mơn trớn gương mặt cô. Ánh mắt dịu dàng nhưng đau thương, giống như chứa đựng những giọt nước mắt không hề rơi xuống kia của cô.
Thần giới cũng không đề cao cảnh giác. Dù sao chỉ là một nhóm người nhỏ bé thì có thể làm được gì? Nhưng bọn họ đã quên thiên tính của loài người rất xảo quyệt. Đám người kia dùng hình thức khác để ẩn náu trong tam giới. Họ thuyết phục chiêu dụ những ma hoặc tiên bất mãn với thần giới. Khi thần giới phát hiện ra có một số thần tộc bắt đầu dao động, thậm chí còn đi theo địch thì mới chịu phát động chiến tranh.
Thiên Ngoại Thiên và thần giới cũng xảy ra vài cuộc chiến nho nhỏ để thử dò xét lực lượng lẫn nhau khá nhiều lần. Cuối cùng lúc cương thi mắt xanh chuẩn bị phá bỏ cấm chế ma giới thì song phương mới quyết chiến sống mái bên ngoài cấm chế.
Quan Thế Âm dẫn Xảo Nhi đi qua đường Hoàng Tuyền, lại đến sông Tam Đồ. Sông Tam Đồ là nơi giao nhau với súc sinh đạo, địa ngục và ma đạo. Trên bờ sông có những cây Y Lĩnh, thân cây cao vút trong mây. Trên thân cây treo rất nhiều tội hồn, từ xa đã nghe được nhiều tiếng rên rỉ kêu cứu. Dưới tàng cây nở đầy hoa Bỉ Ngạn khiến cho bờ sông nhìn như trải đầy máu đỏ tươi kéo dài đến tận đường chân trời. Nó mang một nét đẹp thê lương vô hạn.
Giữa dòng sông nước chảy rất xiết, luôn có dòng nước ngầm cuộn trào. Trên bến có những con đò nhỏ đưa những linh hồn mới chết qua bờ Bỉ Ngạn. Xảo Nhi nhìn quanh suốt đường đi đều không thấy bóng dáng Mắt Xanh đâu.
Quan Thế Âm dẫn cô lên thuyền. Người lái đò cũng không nể mặt Bồ Tát cho lắm "Làm ơn cho xin mười hai đồng."
Quan Thế Âm lầu bầu đưa tiền cho người đó. Xảo Nhi ngồi ở đầu thuyền quan sát xung quanh. Dòng nước sông đục ngầu ghê tởm, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cười hoặc những tiếng gào thét bén nhọn. Cô cũng không biết dưới sông đã có bao linh hồn chết oan trọn đời không thể giải thoát.
Đương lúc trần tư thì trước đò ngang có vài tiếng ồn ào. Xảo Nhi tò mò quay đầu nhìn xem, cô chỉ thấy một hồn phách bị vác khỏi khoang thuyền. Xảo Nhi không hiểu nhìn người lái đò. Người lái đò để ý đến cô cũng vì nể mặt mũi của Quan Thế Âm "Hắn ta không trả nổi tiền đò."
Hiển nhiên hồn phách kia sắp bị ném vào Vong Xuyên. Lúc này Xảo Nhi nôn nóng kéo ống tay áo của Quan Thế Âm. Quan Thế Âm thở dài rồi cũng miễn cưỡng cất lời "Ô Lão Nhị, tiền đò coi như ghi vào cho Cống Hề chân nhân đi."
Hồn phách kia bèn quay đầu nhìn lại. Giữa Vong Xuyên âm u, Xảo Nhi chỉ thấy được nửa gương mặt của hắn nhưng cũng có thể nhận thấy người đó rất tuấn tú. Người lái đò lại càu nhàu mang hắn trở lại khoang thuyền. Quan Thế Âm vô cùng buồn chán. Hắn nhìn thấy hộp gỗ đàn được cô ôm trong lòng từ đầu đến cuối nên bèn cố ý đến nhìn xem. Xảo Nhi chỉ cười với Quan Thế Âm "Đến thời khắc mấu chốt thì ngài sẽ biết được đây là gì."
Quan Thế Âm không hề miễn cưỡng nữa. Hắn chỉ nhắc lại yêu cầu duy nhất khi mang Xảo Nhi đến đây xem cuộc chiến lần nữa "Dù cho có xảy ra chuyện gì. Cho dù hắn có chết trước mặt cô thì cũng không được nhúng tay. Đừng quên cô bây giờ vẫn còn là người, chỉ cần thần giới thay đổi một ít số mệnh của cô thôi thì cô đã phải bị vùi dập không thương tiếc rồi."
Xảo Nhi chỉ ôm hộp gỗ đàn thật chặt và cười nhạt ngắm nhìn Vong Xuyên mênh mông.
Quan Thế Âm từ nhỏ đã không phải là một vị Bồ Tát buồn tẻ. Hắn lập tức ngồi xuống cạnh Xảo Nhi "Trước kia cô có đến nơi này không?"
Xảo Nhi nghiêng đầu nhìn cảnh vật "Nhất định đã có tới, chỉ là quên mất thôi."
Quan Thế Âm dùng tay trái khua nước sông. Tức khắc có rất nhiều hồn phách thi nhau cắn rỉa ngón tay hắn khiến đầu ngón tay đầm đìa máu tươi. Nhưng dáng vẻ hắn vẫn không buồn chú ý tiếp tục dùng ngón tay trêu đùa những hồn phách kia. Rồi tựa như tự mình nói thầm một mình "Hôm nay bọn mi gặp được bần tăng cũng coi như là duyên phận. Để ta siêu độ bọn mi vậy."
Một dòng kinh Phạn được nhẹ nhàng vang lên vô cùng yên bình. Những hồn phách oan nghiệt kia vốn là màu xám bỗng đổi thành một cuộn khói đen, sau đó dần dần hóa trong suốt. Quan Thế Âm nhẹ nhàng vẫy tay thì những hồn phách trong suốt kia đã bay về phía thuyền bè đằng sau. Cuối cùng chúng ở trên thuyền bái hắn hai lạy rồi đi vào trong khoang.
Dòng kinh Phạn được ngừng lại. Quan Thế Âm xuôi tay chống lên thành thuyền. Gió sông lướt qua mặt rồi đến áo trắng và mái tóc dài màu đen của hắn. Có những ánh hào quang lượn lờ nhè nhẹ chiếu sáng cả Vong Xuyên. Thế nhưng Quan Thế Âm lại huýt sáo phá hủy cảnh tượng mỹ lệ trước mắt. Người lái đò bên thuyền kia đã cất lời "Bồ Tát, tiền đò ghi vào nợ của ngài sao?"
Quan Thế Âm vỗ trán "Dạo gần đây làm người tốt khó quá." Nói xong hắn liền đứng dậy, bàn tay thon dài chum lại như hình chiếc loa hô to về phía chiếc thuyền nhỏ kia "Mấy linh hồn kia, phải nhớ là mỗi người thiếu bần tăng sáu đồng nhé...."
Xảo Nhi cười ngất.
Bởi vì bọn họ muốn đi về phía ma đạo nên những thuyền phải đưa hồn phách qua cầu Nại Hà cũng không cùng đường. Quan Thế Âm cầm bình cam lộ của mình ra, đương chuẩn bị lấy nước thì thình lình bên trong đổ ra rất nhiều vàng lá. Xảo Nhi hoài nghi nhìn xung quanh. Cô cảm thấy những vàng lá kia rất quen nhưng hắn lại đuổi cô đi "Đi dạo đi. Sông Tam Đồ này là nơi chẳng phải người sống có thể đến được. Cô đi dạo xung quanh ngắm cảnh đi. Tôi là Bồ Tát ngàn vạn năm không già không chết, lúc nào cô cũng có thể nhìn thấy." Đuổi Xảo Nhi đi hắn mới nhìn những hồn phách đang ở trong nước tranh giành vàng lá, cất lời nói rất đau lòng "Bồ Tát nhất thời vô ý, đám vàng lá này thật tiện cho bọn mi. Thôi thôi, coi như “nghìn vàng tiêu hết rồi lại đến” (1) của tên Lý gì đó đi."
(1): Đây là một đoạn thơ trong bài “Tương tiến tửu” của Lý Bạch. (Dịch thơ Hoàng Tạo)
“Nhân sinh đắc ý tu tận hoan,/Đời người đắc ý hãy vui tràn
Mạc sử kim tôn không đối nguyệt!/Chớ để bình vàng suông bóng nguyệt
Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng,/Trời sinh thân ta hẳn có dùng
Thiên kim tán tận hoàn phục lai./Nghìn vàng tiêu hết rồi lại đến
Xảo Nhi cười khẩy. Ông lão chèo đò bên kia cũng cất lời "Bồ Tát bất công quá. Ngài ở đây cứu trợ nghèo khó, nhưng người nghèo nhất là tôi thì ngài lại không quan tâm."
Hồn phách tranh nhau vàng lá dưới nước ngày càng nhiều. Xảo Nhi lờ mờ đoán được ở sông Tam Đồ này có một quy tắc. Bất cứ hồn phách nào lên thuyền cũng phải có sáu đồng tiền. Nếu không có tiền trả thì người lái đò liền coi như họ không có tích đức. Cả cuộc đời lại chẳng có được sáu đồng tiền nhân tình được đốt xuống. Nên liền quăng họ vào giữa sông.
Giữa sông có quỷ nước hoành hành, vì thế khó có thể tự mình bơi qua bờ bên kia. Nên có vô số hồn phách đành phải chìm nổi ở đây, trọn đời không thể luân hồi.
Quan Thế Âm là vị Bồ Tát bình dị gần gũi. Người lái đò này không biết đã chở hắn bao nhiêu lần, dường như rất thân quen với hắn. Hắn nghe được những lời này cũng cười mắng "Lão nghèo ư? Ông khỏi ba hoa! Việc này bần tăng không cứu được."
"Có những vàng lá này thì bọn họ có thể đi qua sông sao?" Đương nhiên câu này Xảo Nhi hỏi Quan Thế Âm. Quan Thế Âm cầm lấy vạt áo ngồi xuống đầu thuyền "Ừ"
Quay đầu hắn lại nói vô cùng hứng thú "Phụ nữ thì có lợi hơn đàn ông nhiều. Sau khi phụ nữ rớt xuống nước, người đàn ông đầu tiên giao hoan với cô ta sẽ đến đây cứu cô ta. Dĩ nhiên nếu như hồn phách người đàn ông kia còn ở đây."
"Người đàn ông đầu tiên giao hoan?" Xảo Nhi nghe vậy cũng vui mừng "Vậy nếu muốn gặp tình lang thì chẳng phải chỉ cần rơi xuống nước ở đây là có thể nhìn thấy hắn rồi."
Lần này lập trường người lái đò và Quan Thế Âm lại giống nhau cùng cười khẩy khinh bỉ cô.
Quan Thế Âm cũng không dẫn Xảo Nhi đến bên sườn ma đạo. Trên sông Tam Đồ đã thiết lập tuyến cảnh giới, cấm hết tất cả thuyền bè hồn phách đến gần chiến trường. Nhưng Quan Thế Âm là học trò cưng của Như Lai Tây Thiên, thấy hắn như thấy Như Lại. Đáng sợ hơn là nếu chọc giận hắn, chắc chắn hắn sẽ khuyến khích Như Lai đến đất U Minh này giảng kinh, cảm hóa cho xem. Cho nên con đò bé nhỏ này đi vào cũng chẳng gặp phải ai cản trở.
Bọn họ đừng trên mũi thuyền từ đằng xa. Thị lực hiện nay của Xảo Nhi cũng tiến bộ rất nhanh, cô đã thấy được cục diện máu tanh trên bờ sông. Vô số tiểu tiên tiểu yêu bị đánh tan xác, máu hòa vào sông Tam Đồ và trộn với hoa Bỉ Ngạn trên bờ vô cùng chói mắt.
Cô nắm chặt chiếc hộp gỗ trong tay. Quan Thế Âm nhắc nhở như cũ "Chỉ đứng xem là được rồi. Nếu cô nhúng tay vào sẽ hại chết bần tăng đấy."
Xảo Nhi nhanh chóng thấy được Mắt Xanh. Tình hình giao chiến của hai bên vô cùng thảm thiết. Nhưng rõ ràng thần giới chiếm ưu thế hơn. Thần giới đã được thành lập nhiều năm, sao một Thiên Ngoại Thiên mới ngắn ngủi này có thể chống lại được. Xảo Nhi không rõ tại sao Mắt Xanh lại muốn làm như thế. Điều này rõ ràng là lấy trứng chọi đá.
Thiên Ngoại Thiên dần dần thương vong thê thảm. Thần giới chẳng hề hoang mang. Cuối cùng bọn họ cho Mão Nhật Tinh Quân ra trận. Bấy giờ Xảo Nhi mới hiểu được tại sao thần giới lại chẳng hề sợ hãi. Ánh sáng rực rỡ chiếu sáng cả Vong Xuyên, tất cả chủng tộc bóng tối đều phải trốn chạy tứ tán. Tiếng rên thảm thiết dậy lên bốn phía, mùi vị khét cháy của thi thể tràn ngập không trung.
Quan Thế Âm lấy tay áo che cô lại "Trận chiến này thật không có gì đẹp đẽ."
Xảo Nhi thừa dịp hắn chưa chuẩn bị lại đột nhiên ngự kiếm bay qua. Quan Thế Âm đưa tay ra nhưng không thể kéo cô lại. Hắn chỉ biết trơ mắt nhìn Xảo Nhi đáp xuống bên cạnh ma đạo và tự nói thầm "Giờ thì nguy rồi. Ôi ôi ôi ôi..."
Xảo Nhi đáp xuống đất nhưng lại không gia nhập cuộc chiến. Trong không trung càng nồng nặc mùi cháy khét hơn. Cô mở chiếc hộp gỗ ra, dĩ nhiên trong đó có rất nhiều thủy châu. Nhưng cục diện quá loạn nên không ai chú ý đến cô. Cô nghiêng hộp thủy châu chôn sâu xuống hai thước đất. Chỉ trong chốc lát lũ lụt đã ầm ầm kéo đến, ngay cả cô và vô số thần tiên yêu ma đều bị cuốn vào Vong Xuyên.
Phản ứng đầu tiên của Quan Thế Âm chính là hóa thân làm thiên tướng lập tức cưỡi mây chạy trốn...
Xảo Nhi rõ ràng đã đánh giá quá thấp hộp thủy châu này. Ngày đó, đê sông Tam Đồ bị hủy, vô số oan hồn chìm nổi giữa sông hiện ra bị nước sông cuốn đi phân tán tứ tung. Cầu Nại Hạ cũng bị sập, những linh hồn chết đi không có cách nào vào âm ti. Thiên đạo luân hồi bị gãy ngang, âm dương khó thăng bằng. Lúc này thần giới mới chính thức hoảng loạn.
Xảo Nhi chìm nổi trong nước hồi lâu. Sông Tam Đồ vì giam giữ oan hồn ác quỷ nên cũng có phép thuật. Người đạo hạnh càng sâu thì càng khó thoát khỏi. Xảo Nhi cũng không vùng vẫy, cô chỉ phải không ngừng tìm kiếm Mắt Xanh. Cô không biết mình bị cuốn đi bao xa và thời gian trôi qua bao lâu. Có lẽ một ngày, cũng có lẽ chỉ một canh giờ. Tay cô bỗng bị nắm lấy, cô cúi đầu nhìn thấy Mắt Xanh. Thậm chí nó không có nhìn cô. Nước cuốn quá nhanh nên nó chỉ vừa tới kịp đã liều mình ôm cô chặt vào ngực. Mặc cho dòng nước chảy xiết mãnh liệt quanh thân nó và cuốn phăng đi vô số sông núi. Cô rúc vào lòng nó, không cảm giác gì được xung quanh. Chỉ có nhiệt độ của Mắt Xanh đang ấm áp dịu dàng ôm lấy cô an toàn trong trận hồng thủy Vong Xuyên. Cô vẫn giữ yên lặng suốt quãng đường.
Hồng thủy đột nhiên ùa đến khiến thần giới cũng không quan tâm đuổi bắt nó. Còn nhân gian thì nhất thời âm thịnh dương suy, thiên tai không ngừng, loài người hỗn loạn.
Còn đương lúc thần giới hoảng loạn thì vua ma linh thai của Thiên Ngoại Thiên dẫn quân vào địa ngục vô gian. Lúc đó Địa Tạng Vương Bồ Tát đã bị cơn hồng thủy đột ngột của sông Tam Đồ hù dọa. Hắn dẫn thần linh bảo vệ địa ngục vô gian đi khống chế dòng nước lũ. Vô gian địa ngục trống không, ma linh thai bèn lấy danh chủ nhân Thiên Ngoại Thiên phá vỡ cấm chế, thả ra tất cả ma quỷ và đọa thần hung ác nhất xưa nay.
Xảo Nhi biết mình đã bị lợi dụng. Nó sống chung với cô quá lâu nên hiểu rất rõ suy nghĩ của cô. Nó căn bản chỉ mượn tên cấm chế ma giới dời đi sự chú ý. Mục đích thật sự là oan hồn ác quỷ ở Vong Xuyên và thần quỷ yêu ma ở địa ngục vô gian. Lúc nó đưa cô thủy châu đã tính trước hết tất cả các bước này. Những oán niệm tội nghiệp bị giam cầm trong địa ngục vô gian kia đáng sợ đến thế nào chứ?
Xảo Nhi trở về Quan Thiên Uyển. Thiên hạ đã đại loạn, yêu ma quấy nhiễu, lũ lụt tràn lan, đường luân hồi bị gãy. Quan Thế Âm bị bắt đến giảng kinh các, nghe nói không hơn nửa năm hay một năm thì không thể bước ra.
Phàn Thiếu Hoàng ở trong trận pháp dùng một đống đá nhỏ suy đoán mệnh số chẳng biết của ai. Xảo Nhi ngồi trước trận pháp, trước mặt cô có vài bình rượu, là loại rượu Thu Lộ Bạch Phàn Thiếu Hoàng thích. Cô nằm trong chiếc quan tài nhà gỗ nhỏ rất lâu, cứ lăn qua lăn lại khó có thể ngủ được.
"Uống rượu với tôi đi." Cô mang rượu nghiêng trên đất. Phàn Thiếu Hoàng buông cục đá trong tay xuống, cất giọng trầm thấp "Hiện tại muốn đối phó nó không dễ, nhưng không phải là không thể. Thần giới có Mão Nhật Tinh Quân, còn nó lại sợ ánh mặt trời. Lúc ban đầu Bạt để lại lời nguyền chắc đã dự định được ngày hôm nay từ sớm. Cống Hề, cô hãy tỉnh lại đi. Nó đã không còn là Hống trước đây. Nó chỉ biết càng ngày càng điên rồ."
Xảo Nhi nằm ngửa trước trận nhìn trời. Tối nay không trăng không sao, Quan Thiên Uyển lại là một trong những nơi không bị thiên tai nên vẫn yên tĩnh như thường. Cũng không biết nhìn trời được bao lâu thì bình rượu đang được nắm trong tay trái của cô bỗng bị lấy đi. Một bàn tay đan vào năm ngón tay của cô. Cô quay đầu lại nhìn thấy Mắt Xanh.
Nó ở bên cạnh học theo dáng vẻ của Xảo Nhi nằm xuống. Xảo Nhi xoay người nằm sấp lên người nó. Cô uống không biết bao nhiêu rượu, gương mặt đã ửng đỏ say lòng người. Trên người cô còn có hương rượu thoang thoảng. Mắt Xanh lẳng lặng để cô nằm lên ngực mình. Hai người bốn mắt nhìn nhau. Đôi mắt xanh của nó nhẹ nhàng lưu chuyển như một viên minh châu sáng bóng.
Xảo Nhi lại cười "Đồng tu, chủ nhân Thiên Ngoại Thiên, anh đã đến rồi ư?"
Trên gương mặt nó nở một nụ cười thản nhiên, mái tóc dài màu bạc xõa xuống như thác nước. Áo bào màu đen thấp thoáng có màu ngọn lửa di chuyển trên đó. Đôi mắt xanh như hồ nước, sáng ngời trong veo: "Cống Hề, em rõ ràng đã biết, cần gì phải lừa gạt mình?"
Đêm không trăng sao, tiếng gió pha lẫn với tiếng sóng biển, ánh sáng đỏ vàng bao phủ lấy nó. Từ khóe mắt đến đuôi lông mày vẫn tuấn mỹ như tạc ngọc.
Xảo Nhi cười lắc đầu "Em không biết gì hết, em đi ngủ đây."
Cô muốn đứng lên lại bị Mắt Xanh nhẹ cầm lấy cổ tay cô, trong giọng nói mang theo sự thở dài "Đừng đau khổ Cống Hề, anh và em cuối cùng vẫn khác nhau."
Xảo Nhi đột nhiên ngẩng đầu ngắm nhìn nó, giọng nói của cô bỗng lớn hơn "Kêu em là Xảo Nhi."
Mắt Xanh vẫn mỉm cười, gương mặt tuyệt mỹ, nụ cười xa lạ. Nó đang trước mặt cô nhưng lại như xa xôi cách trở "Đừng thế, Cống Hề."
Trong đôi mắt của Xảo Nhi chứa chan nước mắt nhưng cô vẫn quật cường nhìn vào nó "Gọi em là Xảo Nhi."
Cương thi mắt xanh mỉm cười mang theo sự tiếc nuối "Cống Hề."
Đầu ngón tay của nó mơn trớn gương mặt cô. Ánh mắt dịu dàng nhưng đau thương, giống như chứa đựng những giọt nước mắt không hề rơi xuống kia của cô.
/70
|