Đi đến bên cạnh ngôi cao, Hạ Hinh Viêm nhìn nhìn vực sâu không thấy đáy dưới chân, đen như mực giống như con đã thú đang há miệng đợi con mồi.
Nàng luôn là cảm thấy cái bóng đen thâm thẫm này đang cất dấu một loại nguy hiểm nào đó, đây là một loại bản năng cảm giác được nguy hiểm sắp xảy ra của nàng.
Tiểu Hồ Ly ở trong lòng Hạ Hinh Viêm kỳ quái nhìn thoáng qua Hạ Hinh Viêm, như thế nào lại không đi nữa rồi?
Hạ Hinh Viêm hít một hơi thật sau, sau đó chậm rãi thở ra, đem tiểu hồ ly trong lòng ngực ôm càng chặt, sau đó một chân đạp vào hư không.
Thân thể cũng không có rơi xuống, mà là đạp lên một chỗ giống như đất bằng.
Chẳng qua……
Hạ Hinh Viêm cúi đầu nhìn dưới chân, vẫn là một mảnh hắc ám như cũ, chẳng qua, phía dưới giống như nổi lên một đường ánh sáng nhỏ mơ hồ .
Bởi vì là đường rất tối, cho nên mạt ánh sáng nhàn nhạt này sẽ không bị hai người bỏ qua.
Nhìn chằm chằm những đường sáng nhỏ phía dưới chân, Hạ Hinh Viêm nhìn nửa ngày, phảng phất như nhớ tới cái gì, đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán.
Bức tường cẩm thạch trên ngôi cao kia đã biến mất khỏi tầm nhìn.
Phía sau là nùng mặc một màu hắc ám như nhau, cái gì cũng điều không thấy.
Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng gợi lên khóe môi, xem ra đã không có đường để lui rồi.
“Dập Hoàng, người có thể cảm nhận được bên trong có thứ gì có thể cởi bỏ phong ấn cho người sao?” Hạ Hinh Viêm ở trong lòng hỏi Dập Hoàng.
Người bị hạ phong ấn là Dập Hoàng, cho nên đối với thứ có thể cởi phong ấn nàng ấy nên có chút cảm giác đi.
Thời điểm Hạ Hinh Viêm đầy cõi lòng chờ mong, Dập Hoàng nói ra hai chữ khiến cho nàng hộc máu: “Không biết.”
Hạ Hinh Viêm một trận im lặng, nàng không nên hỏi Dập Hoàng a.
Bên trong không gian trâm bạc, Hạ Hinh Viêm cũng không có nhìn thấy ánh mắt Dập Hoàng chợt loé qua nồng đậm nghi hoặc.
Hạ Hinh Viêm men theo đường nhỏ không ngừng đi về phía trước, không biết đi được bao lâu, thế nhưng vẫn là một mảnh hắc ám, chỉ có thể nhìn đến những phiếm quang mang nhàn nhạt này, đường nhỏ vẫn luôn kéo dài, không có điểm dừng cuối cùng.
Hạ Hinh Viêm đột nhiên đứng lại, cúi đầu nhìn nhìn Tiểu Hồ Ly: “Ngươi có cảm thấy hay không nơi này thực quỷ dị?”
Tiểu hồ ly dùng móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng chạm chạm cánh tay Hạ Hinh Viêm: “Có lẽ con đường này căn bản là không có đường cuối.”
Hạ Hinh Viêm cười, dùng sức xoa đầu tiểu hồ ly một cái, tán thưởng nói: “Rất giống với suy nghĩ của ta.”
Đi lâu như vậy rồi, nàng luôn cảm thấy con đường nhỏ này không có đường cuối, thậm chí có thể nói là một con đường vòng, hoặc gọi con đường tuần hoàn.
Không biết ở khi nào bọn họ đã đi trở lại chỗ cũ, một lần lại một lần lặp lại.
“Vậy sửa đường đi.” Hạ Hinh Viêm đối với tiểu hồ ly bỡn cợt chớp chớp mắt, xoay người, hướng bên cạnh đi đến, đường nhỏ bên cạnh hắc ám hư không thời điểm vừa mới tiếp xúc, hình như là bọc một tầng lá mỏng mềm dẻo.
Nếu quyết định muốn thay đổi lộ tuyến, Hạ Hinh Viêm lại như thế nào sẽ lùi bước?
Mạnh mẽ đi về phía trước, biết con đường lá mỏng dưới chân đã đến cực hạn rồi, phanh một tiếng vỡ nát, Hạ Hinh Viêm cùng tiểu hồ ly bởi vì quán tính trực tiếp vọt lên phía trước hai bước mới đứng vững thân hình.
“Hinh viêm, nơi này là……” Tiểu hồ ly ngạc nhiên nhìn chung quanh, không gian thật kỳ lạ.
Từng đoàn từng đoàn mây đen lập loè quang mang, nhu nhu tinh quang đem cái không gian hắc ám này trang điểm hoàn hảo đến mê người.
Giống như bọn họ đã thoát ly mặt đất, đứng ở bên trong bầu trời đêm, bên người chính là những ngôi sao nghịch ngợm chợt lóe chợt lóe, tùy thời đều có thể bắt lấy chúng nó đặt ở trong tay thưởng thức.
Dưới chân như cũ không có con đường, thật giống như là đạp mây giữa không trung, xúc cảm có chút hơi hơi mềm mại, nhưng lại có thể đứng vững, cảm giác kỳ lạ khiến cho Hạ Hinh Viêm hơi hơi nhíu mày, không hề nhìn thấy kinh hỉ trong mắt tiểu hồ ly.
Mộng ảo ở cạnh bên, cho nên nàng không hề để ý xung quanh, cho nên đã bỏ qua ánh mắt của tiểu hồ ly
“Hinh viêm, ngươi xem phía trước.” Tiểu hồ ly vươn móng vuốt chỉ vào phía trước.
Hạ Hinh Viêm ngẩng đầu, theo hướng tiểu hồ ly chỉ nhìn qua, nơi xa, tựa hồ có một đại môn đứng lặng ở trong bóng tối, là đột ngột như vậy.
Toàn thân đại môn tuyết trắng ở trong không gian màu đen nhưng nhìn thật kỹ mới có thể nhìn thấy, còn nếu không để ý kỹ sẽ không thấy dễ dàng.
“Xem ra đây là một con đường.” Hạ Hinh Viêm cười một cái, ôm tiểu hồ ly, chậm rãi hướng đại môn đi qua.
Chờ đến lúc đi gần đến, mới phát hiện, phiến môn kia thật sự rất lớn.
Đứng ở dưới môn, ngửa đầu hướng lên trên nhìn, cổ cũng muốn lên men.
Đại môn cũng không có cái gì kỳ lạ, chỉ là một cái đại môn cổ xưa, nói không chính xát được niên đại cũng không biết được làm bằng gì, hình như là ngọc thạch, lại hình như là thiết sắt, sờ lên lạnh lạnh, xúc cảm thực kỳ lạ.
Vốn dĩ cho rằng đại môn lớn như vậy sẽ rất nặng, yêu cầu tiêu phí sức lực rất lớn mới có thể đẩy ra, nơi nào nghĩ đến, Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng chạm vào một cái, cánh cửa đại môn cao lớn rắn chắc thế nhưng nhẹ nhàng mở ra.
Một chút thanh âm cũng không có.
Hạ Hinh Viêm tiến vào đại môn, kinh ngạc nhìn chằm chằm không gian bên trong, thế nhưng là một rừng cây.
Ở bên trong đại môn thế nhưng là một mảnh rừng rậm, một rừng rậm đen thui!
Có gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, cành lá rậm rạp cọ xát vào nhau phát ra những tiếng vang xào xạc, ở dưới bóng đêm có một loại cảm giác trầm mê khiến cho người trầm mê.
“Đủ quỷ dị.” Hạ Hinh Viêm ôm tiểu hồ ly chậm rãi đi vào bên trong, đường dưới chân là bùn đất ươn ướt, dẫm lên đi có một loại cảm giác trơn trượt.
Nếu đi không cẩn thận rất có khả năng sẽ trượt chân, cũng may những vấn đề nhỏ này, còn chưa đủ Hạ Hinh Viêm để vào mắt.
Đi trong chốc lát, Hạ Hinh Viêm đột nhiên nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Hằng.”
“Làm sao vậy?” Tiểu hồ ly hết sức chăm chú chú ý tình hình chung quanh, thất thần hỏi một câu.
“Nơi này không có sinh mệnh.” Hạ Hinh Viêm duỗi tay từ trên cây bên cạnh kéo xuống một chiếc lá cây, ở trong tay xoa nhẹ hai cái, căn bản là không có nửa điểm chất lỏng chảy ra.
Vừa rồi đi một lúc nàng liền phát hiện, trong rừng rậm này có hoa có cỏ có cây, tất cả điều đầy đủ nhưng lại thiếu một thứ —— côn trùng.
Đừng nói là bên trong rừng rậm, liền là một nơi hơi có chút ấm ướt liền có côn trùng, thế nhưng một mảnh rừng rậm to như thế lại một tiếng kêu côn trùng cũng không có nghe được, chẳng phải là quá quỷ dị sao?
“Rời đi sao?” Tiểu hồ ly khẩn trương hỏi, cái không gian này tựa hồ so với hắn tưởng tượng muốn quỷ dị nhiều hơn.
Hạ Hinh Viêm không hề nghĩ ngợi lắc đầu, bước chân một khắc đều không có ngừng lại hướng chỗ sâu nhất trong rừng rậm đi đến.
Tí tách.
Tiếng giọt nước nhỏ giọt thật nhẹ thật nhẹ vang lên, ở một nơi thật sâu như rừng rậm, vốn dĩ hẳn là nghe không rõ ràng lắm, không biết vì cái gì, thanh âm này thế nhưng là có lực xuyên thấu như vậy, giống như trực tiếp vang lên ở trong đầu.
Hạ Hinh Viêm ngẩng đầu, nhìn phía trước, hai bên cây cối giống như chia ra thành một con đường, còn đường cuối là một loan thanh tuyền, nước ánh lên quang mang lấp lánh sáng như sao trời, sáng ngời một khoảnh, giống như cửu thiên ngân hà trút xuống, rót vào thế gian.
Bên dưới dòng suối một nữ nhân đứng lặng nơi đó, Hạ Hinh Viêm chỉ liếc mắt một cái, liền không thể dời mắt.
Đây là một nữ nhân như thế nào, giống như là nàng ta sỡ hữu tất cả cái đẹp trên thế gian, cái loại mỹ này không có cách nào hình dung, trong đầu cũng chỉ có thể hiện lên hai từ —— hoàn mỹ.
Quần áo màu trắng càng đem hình dáng thon gầy của nữ nhân phác hoạ càng thêm phiêu dật, một đầu tóc dài đen nhánh dùng một cây ngọc trâm vãn trụ, đơn giản lại tùy ý, cả người thoạt nhìn vừa ưu nhã lại vừa tùy ý.
Hạ Hinh Viêm từng bước một đi qua, thân thể giống như đã không chịu sự khống chế của bản thân, chỉ nghĩ muốn đi đến bên người nữa nhân kia.
Nữ nhân nhìn thấy Hạ Hinh Viêm lại không hề kinh ngạc khi thấy có ngoại nhân giống như, việc Hạ Hinh Viêm đến đã nằm trong sỡ liệu của nàng, nhẹ nhàng gợi lên khóe môi, vươn tay tới, hướng Hạ Hinh Viêm làm ra thủ thế mời.
Một bàn tay kia, khớp xương rõ ràng, thon dài hữu lực, hơn nữa trong ánh mắt của nữ nhân vừa là cổ vũ lại như chờ mong, đủ khả năng làm cho nam nhân ở thế gian này trầm mê vào trong đó.
Hạ Hinh Viêm trong lòng ngực ôm tiểu hồ ly cánh tay cứng đờ, tay phải duỗi ra, ánh mắt si mê nhìn kiên định vào khuôn mặt nữ nhân, ngay cả khóe môi cũng mang theo ý cười mê ly.
“Hinh viêm, hinh viêm!” Tiểu hồ ly ở trong lòng ngực Hạ Hinh Viêm ra sức giãy giụa, móng vuốt nhỏ bắt lấy quần áo Hạ Hinh Viêm, muốn đem nàng đánh thức.
Chẳng qua, chỉ một chút động tĩnh này của hắn căn bản là không có cách nào ảnh hưởng đến Hạ Hinh Viêm, hắn muốn tránh thoát ôm ấp của Hạ Hinh Viêm lại không có cách nào.
Nếu mạnh mẽ sử dụng yêu lực tất nhiên sẽ xúc phạm tới Hạ Hinh Viêm, gấp đến độ tiểu hồ ly không ngừng há mồm hồng hộc thở hổn hển, lại không biết làm như thế nào cho phải.
Tiểu hồ ly trơ mắt nhìn Hạ Hinh Viêm đem tay đặt vào trong tay nữ nhân kia, hai móng vuốt bé xíu xiu đè lại cánh tay Hạ Hinh Viêm, đang vươn ra tránh thoát tay nữ nhân kia, nhưng số mệnh vẫn là số mệnh, vì tay hắn quá nhỏ mà không thể làm gì hơn là trơ mắt nhìn tay Hạ Hinh Viêm đặt vào tay nữ nhân kia.
Nàng luôn là cảm thấy cái bóng đen thâm thẫm này đang cất dấu một loại nguy hiểm nào đó, đây là một loại bản năng cảm giác được nguy hiểm sắp xảy ra của nàng.
Tiểu Hồ Ly ở trong lòng Hạ Hinh Viêm kỳ quái nhìn thoáng qua Hạ Hinh Viêm, như thế nào lại không đi nữa rồi?
Hạ Hinh Viêm hít một hơi thật sau, sau đó chậm rãi thở ra, đem tiểu hồ ly trong lòng ngực ôm càng chặt, sau đó một chân đạp vào hư không.
Thân thể cũng không có rơi xuống, mà là đạp lên một chỗ giống như đất bằng.
Chẳng qua……
Hạ Hinh Viêm cúi đầu nhìn dưới chân, vẫn là một mảnh hắc ám như cũ, chẳng qua, phía dưới giống như nổi lên một đường ánh sáng nhỏ mơ hồ .
Bởi vì là đường rất tối, cho nên mạt ánh sáng nhàn nhạt này sẽ không bị hai người bỏ qua.
Nhìn chằm chằm những đường sáng nhỏ phía dưới chân, Hạ Hinh Viêm nhìn nửa ngày, phảng phất như nhớ tới cái gì, đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán.
Bức tường cẩm thạch trên ngôi cao kia đã biến mất khỏi tầm nhìn.
Phía sau là nùng mặc một màu hắc ám như nhau, cái gì cũng điều không thấy.
Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng gợi lên khóe môi, xem ra đã không có đường để lui rồi.
“Dập Hoàng, người có thể cảm nhận được bên trong có thứ gì có thể cởi bỏ phong ấn cho người sao?” Hạ Hinh Viêm ở trong lòng hỏi Dập Hoàng.
Người bị hạ phong ấn là Dập Hoàng, cho nên đối với thứ có thể cởi phong ấn nàng ấy nên có chút cảm giác đi.
Thời điểm Hạ Hinh Viêm đầy cõi lòng chờ mong, Dập Hoàng nói ra hai chữ khiến cho nàng hộc máu: “Không biết.”
Hạ Hinh Viêm một trận im lặng, nàng không nên hỏi Dập Hoàng a.
Bên trong không gian trâm bạc, Hạ Hinh Viêm cũng không có nhìn thấy ánh mắt Dập Hoàng chợt loé qua nồng đậm nghi hoặc.
Hạ Hinh Viêm men theo đường nhỏ không ngừng đi về phía trước, không biết đi được bao lâu, thế nhưng vẫn là một mảnh hắc ám, chỉ có thể nhìn đến những phiếm quang mang nhàn nhạt này, đường nhỏ vẫn luôn kéo dài, không có điểm dừng cuối cùng.
Hạ Hinh Viêm đột nhiên đứng lại, cúi đầu nhìn nhìn Tiểu Hồ Ly: “Ngươi có cảm thấy hay không nơi này thực quỷ dị?”
Tiểu hồ ly dùng móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng chạm chạm cánh tay Hạ Hinh Viêm: “Có lẽ con đường này căn bản là không có đường cuối.”
Hạ Hinh Viêm cười, dùng sức xoa đầu tiểu hồ ly một cái, tán thưởng nói: “Rất giống với suy nghĩ của ta.”
Đi lâu như vậy rồi, nàng luôn cảm thấy con đường nhỏ này không có đường cuối, thậm chí có thể nói là một con đường vòng, hoặc gọi con đường tuần hoàn.
Không biết ở khi nào bọn họ đã đi trở lại chỗ cũ, một lần lại một lần lặp lại.
“Vậy sửa đường đi.” Hạ Hinh Viêm đối với tiểu hồ ly bỡn cợt chớp chớp mắt, xoay người, hướng bên cạnh đi đến, đường nhỏ bên cạnh hắc ám hư không thời điểm vừa mới tiếp xúc, hình như là bọc một tầng lá mỏng mềm dẻo.
Nếu quyết định muốn thay đổi lộ tuyến, Hạ Hinh Viêm lại như thế nào sẽ lùi bước?
Mạnh mẽ đi về phía trước, biết con đường lá mỏng dưới chân đã đến cực hạn rồi, phanh một tiếng vỡ nát, Hạ Hinh Viêm cùng tiểu hồ ly bởi vì quán tính trực tiếp vọt lên phía trước hai bước mới đứng vững thân hình.
“Hinh viêm, nơi này là……” Tiểu hồ ly ngạc nhiên nhìn chung quanh, không gian thật kỳ lạ.
Từng đoàn từng đoàn mây đen lập loè quang mang, nhu nhu tinh quang đem cái không gian hắc ám này trang điểm hoàn hảo đến mê người.
Giống như bọn họ đã thoát ly mặt đất, đứng ở bên trong bầu trời đêm, bên người chính là những ngôi sao nghịch ngợm chợt lóe chợt lóe, tùy thời đều có thể bắt lấy chúng nó đặt ở trong tay thưởng thức.
Dưới chân như cũ không có con đường, thật giống như là đạp mây giữa không trung, xúc cảm có chút hơi hơi mềm mại, nhưng lại có thể đứng vững, cảm giác kỳ lạ khiến cho Hạ Hinh Viêm hơi hơi nhíu mày, không hề nhìn thấy kinh hỉ trong mắt tiểu hồ ly.
Mộng ảo ở cạnh bên, cho nên nàng không hề để ý xung quanh, cho nên đã bỏ qua ánh mắt của tiểu hồ ly
“Hinh viêm, ngươi xem phía trước.” Tiểu hồ ly vươn móng vuốt chỉ vào phía trước.
Hạ Hinh Viêm ngẩng đầu, theo hướng tiểu hồ ly chỉ nhìn qua, nơi xa, tựa hồ có một đại môn đứng lặng ở trong bóng tối, là đột ngột như vậy.
Toàn thân đại môn tuyết trắng ở trong không gian màu đen nhưng nhìn thật kỹ mới có thể nhìn thấy, còn nếu không để ý kỹ sẽ không thấy dễ dàng.
“Xem ra đây là một con đường.” Hạ Hinh Viêm cười một cái, ôm tiểu hồ ly, chậm rãi hướng đại môn đi qua.
Chờ đến lúc đi gần đến, mới phát hiện, phiến môn kia thật sự rất lớn.
Đứng ở dưới môn, ngửa đầu hướng lên trên nhìn, cổ cũng muốn lên men.
Đại môn cũng không có cái gì kỳ lạ, chỉ là một cái đại môn cổ xưa, nói không chính xát được niên đại cũng không biết được làm bằng gì, hình như là ngọc thạch, lại hình như là thiết sắt, sờ lên lạnh lạnh, xúc cảm thực kỳ lạ.
Vốn dĩ cho rằng đại môn lớn như vậy sẽ rất nặng, yêu cầu tiêu phí sức lực rất lớn mới có thể đẩy ra, nơi nào nghĩ đến, Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng chạm vào một cái, cánh cửa đại môn cao lớn rắn chắc thế nhưng nhẹ nhàng mở ra.
Một chút thanh âm cũng không có.
Hạ Hinh Viêm tiến vào đại môn, kinh ngạc nhìn chằm chằm không gian bên trong, thế nhưng là một rừng cây.
Ở bên trong đại môn thế nhưng là một mảnh rừng rậm, một rừng rậm đen thui!
Có gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, cành lá rậm rạp cọ xát vào nhau phát ra những tiếng vang xào xạc, ở dưới bóng đêm có một loại cảm giác trầm mê khiến cho người trầm mê.
“Đủ quỷ dị.” Hạ Hinh Viêm ôm tiểu hồ ly chậm rãi đi vào bên trong, đường dưới chân là bùn đất ươn ướt, dẫm lên đi có một loại cảm giác trơn trượt.
Nếu đi không cẩn thận rất có khả năng sẽ trượt chân, cũng may những vấn đề nhỏ này, còn chưa đủ Hạ Hinh Viêm để vào mắt.
Đi trong chốc lát, Hạ Hinh Viêm đột nhiên nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Hằng.”
“Làm sao vậy?” Tiểu hồ ly hết sức chăm chú chú ý tình hình chung quanh, thất thần hỏi một câu.
“Nơi này không có sinh mệnh.” Hạ Hinh Viêm duỗi tay từ trên cây bên cạnh kéo xuống một chiếc lá cây, ở trong tay xoa nhẹ hai cái, căn bản là không có nửa điểm chất lỏng chảy ra.
Vừa rồi đi một lúc nàng liền phát hiện, trong rừng rậm này có hoa có cỏ có cây, tất cả điều đầy đủ nhưng lại thiếu một thứ —— côn trùng.
Đừng nói là bên trong rừng rậm, liền là một nơi hơi có chút ấm ướt liền có côn trùng, thế nhưng một mảnh rừng rậm to như thế lại một tiếng kêu côn trùng cũng không có nghe được, chẳng phải là quá quỷ dị sao?
“Rời đi sao?” Tiểu hồ ly khẩn trương hỏi, cái không gian này tựa hồ so với hắn tưởng tượng muốn quỷ dị nhiều hơn.
Hạ Hinh Viêm không hề nghĩ ngợi lắc đầu, bước chân một khắc đều không có ngừng lại hướng chỗ sâu nhất trong rừng rậm đi đến.
Tí tách.
Tiếng giọt nước nhỏ giọt thật nhẹ thật nhẹ vang lên, ở một nơi thật sâu như rừng rậm, vốn dĩ hẳn là nghe không rõ ràng lắm, không biết vì cái gì, thanh âm này thế nhưng là có lực xuyên thấu như vậy, giống như trực tiếp vang lên ở trong đầu.
Hạ Hinh Viêm ngẩng đầu, nhìn phía trước, hai bên cây cối giống như chia ra thành một con đường, còn đường cuối là một loan thanh tuyền, nước ánh lên quang mang lấp lánh sáng như sao trời, sáng ngời một khoảnh, giống như cửu thiên ngân hà trút xuống, rót vào thế gian.
Bên dưới dòng suối một nữ nhân đứng lặng nơi đó, Hạ Hinh Viêm chỉ liếc mắt một cái, liền không thể dời mắt.
Đây là một nữ nhân như thế nào, giống như là nàng ta sỡ hữu tất cả cái đẹp trên thế gian, cái loại mỹ này không có cách nào hình dung, trong đầu cũng chỉ có thể hiện lên hai từ —— hoàn mỹ.
Quần áo màu trắng càng đem hình dáng thon gầy của nữ nhân phác hoạ càng thêm phiêu dật, một đầu tóc dài đen nhánh dùng một cây ngọc trâm vãn trụ, đơn giản lại tùy ý, cả người thoạt nhìn vừa ưu nhã lại vừa tùy ý.
Hạ Hinh Viêm từng bước một đi qua, thân thể giống như đã không chịu sự khống chế của bản thân, chỉ nghĩ muốn đi đến bên người nữa nhân kia.
Nữ nhân nhìn thấy Hạ Hinh Viêm lại không hề kinh ngạc khi thấy có ngoại nhân giống như, việc Hạ Hinh Viêm đến đã nằm trong sỡ liệu của nàng, nhẹ nhàng gợi lên khóe môi, vươn tay tới, hướng Hạ Hinh Viêm làm ra thủ thế mời.
Một bàn tay kia, khớp xương rõ ràng, thon dài hữu lực, hơn nữa trong ánh mắt của nữ nhân vừa là cổ vũ lại như chờ mong, đủ khả năng làm cho nam nhân ở thế gian này trầm mê vào trong đó.
Hạ Hinh Viêm trong lòng ngực ôm tiểu hồ ly cánh tay cứng đờ, tay phải duỗi ra, ánh mắt si mê nhìn kiên định vào khuôn mặt nữ nhân, ngay cả khóe môi cũng mang theo ý cười mê ly.
“Hinh viêm, hinh viêm!” Tiểu hồ ly ở trong lòng ngực Hạ Hinh Viêm ra sức giãy giụa, móng vuốt nhỏ bắt lấy quần áo Hạ Hinh Viêm, muốn đem nàng đánh thức.
Chẳng qua, chỉ một chút động tĩnh này của hắn căn bản là không có cách nào ảnh hưởng đến Hạ Hinh Viêm, hắn muốn tránh thoát ôm ấp của Hạ Hinh Viêm lại không có cách nào.
Nếu mạnh mẽ sử dụng yêu lực tất nhiên sẽ xúc phạm tới Hạ Hinh Viêm, gấp đến độ tiểu hồ ly không ngừng há mồm hồng hộc thở hổn hển, lại không biết làm như thế nào cho phải.
Tiểu hồ ly trơ mắt nhìn Hạ Hinh Viêm đem tay đặt vào trong tay nữ nhân kia, hai móng vuốt bé xíu xiu đè lại cánh tay Hạ Hinh Viêm, đang vươn ra tránh thoát tay nữ nhân kia, nhưng số mệnh vẫn là số mệnh, vì tay hắn quá nhỏ mà không thể làm gì hơn là trơ mắt nhìn tay Hạ Hinh Viêm đặt vào tay nữ nhân kia.
/171
|