Hồng Y mắt lạnh nhìn Hạ Hinh Viêm chằm chằm, chỉ cần cuối cùng nàng có thể bảo vệ Thạch Án Dụ là được rồi, những người khác, vì hắn bảo vệ Hạ Hinh Viêm phải trả giá thật lớn.
Âm Dương xà xoay quanh Hồng Y, ngăn cản vụ sát, những người được Âm Dương xà bảo vệ trong lòng thầm than một tiếng, cô gái này thật độc ác, bọn họ tốt nhất không nên chọc vào Hồng Y.
Xem ra Hạ Hinh Viêm hôm nay chắc chắn phải mất mạng.
Một tiếng cười trong trẻo nhưng lạnh lùng đột ngột vang lên, vẫn đứng giữa đám người Hà Hy Nguyên thong thả nâng lên cánh tay trái, năm ngón tay lóe lên ánh sáng xanh, ở chỗ lòng bàn tay một cỗ lốc xoáy đột nhiên hình thành.
Không đợi mọi người thấy rõ ràng đó là cái gì, chỉ kịp cảm thấy một trận dao động lướt qua trước mắt.
Một trận cuồng phong kéo dài, nháy mắt thổi quét xung quanh.
Đám người Hồng Y vội vàng tránh ra đủ xa, nhưng vẫn cảm nhận được độ mạnh của cuồng phong, hai má bỏng rát, giống như có dao sắc xẹt qua.
Cơn lốc quét xung quanh, đem tất cả vụ sát cuốn vào phía trong, không đến một cái chớp mắt, vụ sát đều bị cuồng phong xé vụn thành mảnh nhỏ, không lưu lại dù nửa điểm.
Giết hết trong một giây!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngây ngốc, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Hà Hy Nguyên đang đứng giữa đám người, khuôn mặt thanh tú không có chút hung ác nham hiểm, nhưng chỉ một cái giơ tay, đem tất cả vụ sát giết sạch sẽ.
Im lặng bao trùm, mọi người mãi vẫn không thể hồi phục lại tinh thần từ trong khiếp sợ.
Bên tai từ bỏ tiếng tim mình đập kịch liệt, cũng chỉ còn tiếng máu nhỏ tí tách.
Sự tấn công trên phạm vi lớn của vụ sát vừa rồi, làm cho mọi người đều bị thương, vết thương sâu cạn không giống nhau nhưng đều vẫn còn chảy máu đến bây giờ.
Đừng nói là linh sư, cho dù là đại linh sư hơn cấp hai mươi đều không có may mắn thoát khỏi, trên người đều đầy những vết thương.
Nếu không phải vừa rồi có Hồng Y chỉ huy Âm Dương xà ra tay, chỉ sợ ngay cả đại linh sư cũng đã có người chết.
Bọn họ cho rằng Hồng Y là bùa hộ mệnh của mình, nhưng so với điều vừa xảy ra, Hồng Y tính là gì?
Ngay cả Âm Dương xà muốn giết một vụ sát còn cần vài cái hô hấp.
Nhưng mà?
Người bên cạnh Hạ Hinh Viêm vừa ra tay, chỉ trong nháy mắt giết sạch tất cả vụ sát, vậy mà lúc nãy bọn họ còn muốn lấy mạng Hạ Hinh Viêm.
Mọi người khó khăn nuốt nước miếng, đột nhiên phát hiện mình không thể mở miệng nói gì, há miệng thở dốc, không thể phát ra âm thanh gì.
Hà Hy Nguyên nở nụ cười, trên khuôn mặt thanh tú, nụ cười cũng sạch sẽ như nước suối trong núi, ánh mắt mang theo ý cười chậm rãi đảo qua mọi người, làm cho bọn họ không tự giác co rúm lại, đáy lòng run lên, sát khí ngập trời tựa như đá nặng ngàn cân rơi xuống, làm cho ai cũng cảm thấy khó thở.
“Hạ, Hạ tiểu thư…” Thạch Án Dụ rốt cuộc mở miệng, thanh âm của hắn tại trong mảnh trời đất yên tĩnh này trở nên thật vang dội, làm mọi người giật mình run run, mọi ánh mắt đều tập trung lên người hắn.
Bị mọi người nhìn chăm chú như vậy, dù là Thạch Án Dụ cũng không chịu nổi, lập tức lại im lặng, dùng ánh mắt hỏi Hạ Hinh Viêm.
Hạ Hinh Viêm mỉm cười, thoải mái đưa ra giải thích cho Thạch Án Dụ: “Bạn của ta là linh thú.”
“Không có khả năng!” Lời nói của Hạ Hinh Viêm vừa dứt, Hồng Y lập tức giống như điên, kêu lên, “Người mời một cao thủ về để lừa dối chúng ta sao?”
Hà Hy Nguyên nhíu mày nhìn về phía Hồng Y, lạnh nhạt hỏi: “Người là người của gia tộc khế ước sư sao?”
“Đó là đương nhiên!” Nhắc tới gia tộc của nàng, Hồng Y lập tức kiêu ngạo, ưỡn ngực, đây vẫn là điểm kiêu ngạo của nàng.
“Gia tộc khế ước sư không phải nghiên cứu rất kĩ về linh thú sao?” Hà Hy Nguyên nhướng mày hỏi.
“Đương nhiên.” Hồng Y giương cao cằm, kiêu căng nhìn chằm chằm Hà Hy Nguyên.
Nói xong trong mắt xẹt qua một đạo ánh sáng, đừng nghĩ dùng thủ đoạn nham hiểm này để lừa gạt nàng, nàng sẽ không mắc mưu.
Hà Hy Nguyên nở nụ cười, cười như gió nhẹ mây trôi, làm cho mọi người không rõ ra sao, sau đố từng chữ một nhẹ giọng hỏi: “Như vậy người hẳn là biết, linh thú có phân giai.” (phân giai – phân loại, phân cấp bậc)
“Phân, phân giai?”
Lời nói của Hà Hy Nguyên giống như một tiếng sấm dậy trời, nháy mắt làm Hồng Y trở nên chết đứng.
Phân, phân giai?
Nàng nghe nhầm sao?
“Linh thú phân giai?” Người bên cạnh nghi hoặc quay sang hỏi bạn của mình, hiển nhiên cũng không biết đây là chuyện gì.
“Linh thú không phải dựa sao xem số năm tu luyện sao?”
“Không phải…” Trong đám người có một đại linh sư cấp hai mươi ba mở miệng nói, “Linh thú phân giai, chỉ, chỉ có…” Ánh mắt hoảng sợ dính ở trên người Hà Hy Nguyên, run giọng nói nhỏ, “Linh thú hình người.”
“Linh thú hình người?”
Bốn chữ này lập tức làm cho mọi người vỡ òa, trong khoảng thời gian ngắn chỉ toàn âm thanh nghị luận, không ngừng đánh giá Hà Hy Nguyên, một loạt ánh mắt tò mò rất nhanh bị thay thế bởi cuồng nhiệt mãnh liệt.
Chỉ một đầu Âm Dương xà ngàn năm đã làm bọn họ hâm mộ như thế, đừng nói là linh thú hình người cực kỳ ít gặp như thế.
“Nói hươu nói vượn!” Tiếng trao đổi của những người bên cạnh làm cho bộ mặt của Hồng Y trở nên vặn vẹo, nàng tuyệt đối không tin Hạ Hinh Viêm có thể khế ước một đầu linh thú hình người, “Linh thú hình người sẽ không cùng con người khế ước dễ dàng như thế.”
Cho dù lão gia của bọn họ cũng không thể làm cho một đầu linh thú hình người cùng con người khế ước.
“Ai nói rằng ta khế ước cùng Hinh Viêm?” Hà Hy Nguyên nhẹ gợi lên khóe môi cười, khóe mắt lông mày đều mang theo ý cười, chỉ là nụ cười này làm cho mọi người thấy được châm chọc, trào phúng Hồng Y nông cạn thiếu hiểu biết.
“Ta biết mà.” Hồng Y cười lạnh, một bộ thì ra là thế, “Tùy tiện tìm một cái linh sư có điểm lợi hại giả mạo linh thú sao? Thật sự là thấp hèn, làm người không tốt lại đi đóng giả linh thú.”
Ánh mắt khinh thường làm Hà Hy Nguyên đau đớn, trong đôi mắt luôn bình tĩnh của hắn bốc lên nỗi căm giận ngút trời.
“Ngươi nói linh thú là thấp hèn, vậy Tôn gia dựa vào khế ước linh thú để kiếm tiền chẳng phải càng đê tiện?” Hạ Hinh Viêm chậm rãi mở miệng, tay nhẹ cầm lấy cánh tay của Hà Hy Nguyên, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay hơi run run của hắn, làm cho hắn bớt đi lửa giận.
“Dựa vào linh thú để tạo ra danh tiếng ra bên ngoài diễu võ dương oai, Hồng Y cô nương quả nhiên là “Cao quý” nha.”
Hạ Hinh Viêm nhướng mày, cười như không cười, Hồng Y tức giận đến trên mặt trắng bệch, khóe môi phát run trừng mắt nhìn Hạ Hinh Viêm.
“Người là cái thá gì mà dám nói ta.”
“Ta đương nhiên chẳng là gì để nói ngươi như vậy, lần sau ta nhất định nhớ rõ trước tiên phải đứng ở chỗ cao mà nói, thật thối.” Hạ Hinh Viêm giơ tay bé nhỏ, phẩy phẩy trước mũi, tựa hồ muốn quạt đi hương vị quái dị nào đó.
Hồng Y tức giận trừng lớn hai mắt, sắc mặt từ trắng bệch do khó thở nhanh chóng đỏ bừng do thẹn quá thành giận, tốc độ biến sắc thật nhanh làm cho Hạ Hinh Viêm trong lòng tán thưởng một tiếng.
“Người, đồ tiện nhân!” Hồng Y phẫn nộ chỉ vào Hạ Hinh Viêm, chưa bao giờ có người dám vô lễ như thế với nàng, “Người có biết ta là ai không hả? Ta…”
Một tiếng ba vang lên, Hồng Y bị đánh bay, ngã mạnh sấp xuống bên cạnh, lấy cánh tay chống đỡ cơ thể hai lần mới có thể miễn cưỡng đứng dậy, đứng lung la lung lay, một thân chật vật.
“Người cũng xứng cùng nàng nói chuyện sao?” Trong mắt Hà Hy Nguyên hiện lên một chút yêu dã, ánh sáng lạnh chợt xẹt qua, trong lòng bàn tay có hào quang chậm rãi biến mất.
Những người vừa nãy còn nghi ngờ Hà Hy Nguyên không phải linh thú, vừa nhìn Hà Hy Nguyên ra tay đã xác định rõ ràng hắn chính là linh thú.
Vì lực lượng của linh thú khác hẳn linh lực của con người, điều này đại linh sư có thể dễ dàng nhận ra.
Hà Hy Nguyên khẽ động ngón tay, muốn giết chết Hồng Y, hắn đã sớm xem cô ta không vừa mắt.
“A Hy.” Hạ Hinh Viêm nhẹ kêu một tiếng, “Giết nàng, không đáng.”
Hà Hy Nguyên hơi sửng sốt, trong mắt ánh sáng tàn bạo hơi lóe, rồi cuối cùng vẫn được đè ép biến mất, chậm rãi buông tay, thu hồi lại lực lượng: “Tính người may mắn.”
“Kia cũng không bằng vận may của người, cùng một nữ nhân như vậy ký kết khế ước, là vì thực lực của nàng, hay là vì cái gì vậy?” Hồng Y cười lạnh, không có ý tốt, ánh mắt ghê tởm nhìn qua lại giữa Hà Hy Nguyên cùng Hạ Hinh Viêm, ý tứ không quá khó hiểu.
Đột nhiên, quần áo của mọi người đều mạnh mẽ chấn động, lấy Hà Hy Nguyên làm trung tâm một cố lực lượng cuồng bạo đột nhiên bộc phát.
Lực lượng cuồng bạo ở tay trái, làm cho đêm tối chốc lát sáng như ban ngày.
Khuôn mặt thanh tú ở dưới ánh sáng làm nổi bật một loại hung ác, nham hiểm, giống như dưới bề mặt đóng băng có song ngầm mãnh liệt, tùy thời bộc phát.
Sợ hãi đến từ sâu trong tâm hồn làm vài đại linh sư đều vô thức lùi về phía sau hai bước, hoảng sợ nhìn chằm chằm Hà Hy Nguyên đang nổi giận, khó khăn nuốt nước miếng.
Đừng nói đến linh sư hơn cấp mười, những người không có thực lực tốt đã sớm sợ tới mức té ngã trên mặt đất, mặt lạnh run, trắng như tờ giấy.
“Người định làm gì? Ta là người của Tôn gia, chọc giận Tôn gia, người cũng đừng hòng có kết cục tốt!” Hồng Y bị hơi thở tàn bạo của Hà Hy Nguyên làm cho sợ hãi tới mức nói lắp ba lắp bắp, thân thể run như cầy sấy.
Hà Hy Nguyên lạnh lùng gợi lên khóe môi, nụ cười tàn nhẫn thoáng hé, tay trái dùng sắc nắm chặt, lực lượng cuồng bạo từ bốn phía đột nhiên tụ lại mục tiêu là Hồng Y.
Oành vài tiếng trầm đục, Hồng Y nhận lấy công kích mạnh mẽ này, đôi môi mất đi màu hồng nhuận vốn có hơi hé mở, nhưng không phát ra nửa điểm âm thanh, muốn giãy dụa nhưng không có một chút khí lực, chỉ có thể suy sụp gục đầu xuống, mềm ngã xuống đất, giống như một cái búp bê vải bị phá hư.
“Một kẻ xấu xa như ngươi, chỉ bằng vào khế ước để điều khiển linh thú, còn ta, là ta tình nguyện đi theo bên cạnh Hạ Hinh Viêm, vì nàng mà sống vì nàng mà chết! Cam tâm tình nguyện dù chết cũng không bỏ!”
Thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng của Hà Hy Nguyên như một viên ngọc băng mượt mà, nện vào trong lòng mọi người.
Thế nhưng có linh thú cam tâm tình nguyện thần phục nhân loại?
Hạ Hinh Viêm rốt cuộc là loại người nào?
Mọi ánh mắt kinh ngạc đồng loạt hội tụ trên người Hạ Hinh Viêm, chỉ thấy cô gái kia mặc trên người một bộ quần áo đơn giản, ở trong đám người nở nụ cười lạnh nhạt, không hốt hoảng, sợ hãi, cười nhẹ như gió thổi mây trôi.
Âm Dương xà xoay quanh Hồng Y, ngăn cản vụ sát, những người được Âm Dương xà bảo vệ trong lòng thầm than một tiếng, cô gái này thật độc ác, bọn họ tốt nhất không nên chọc vào Hồng Y.
Xem ra Hạ Hinh Viêm hôm nay chắc chắn phải mất mạng.
Một tiếng cười trong trẻo nhưng lạnh lùng đột ngột vang lên, vẫn đứng giữa đám người Hà Hy Nguyên thong thả nâng lên cánh tay trái, năm ngón tay lóe lên ánh sáng xanh, ở chỗ lòng bàn tay một cỗ lốc xoáy đột nhiên hình thành.
Không đợi mọi người thấy rõ ràng đó là cái gì, chỉ kịp cảm thấy một trận dao động lướt qua trước mắt.
Một trận cuồng phong kéo dài, nháy mắt thổi quét xung quanh.
Đám người Hồng Y vội vàng tránh ra đủ xa, nhưng vẫn cảm nhận được độ mạnh của cuồng phong, hai má bỏng rát, giống như có dao sắc xẹt qua.
Cơn lốc quét xung quanh, đem tất cả vụ sát cuốn vào phía trong, không đến một cái chớp mắt, vụ sát đều bị cuồng phong xé vụn thành mảnh nhỏ, không lưu lại dù nửa điểm.
Giết hết trong một giây!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngây ngốc, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Hà Hy Nguyên đang đứng giữa đám người, khuôn mặt thanh tú không có chút hung ác nham hiểm, nhưng chỉ một cái giơ tay, đem tất cả vụ sát giết sạch sẽ.
Im lặng bao trùm, mọi người mãi vẫn không thể hồi phục lại tinh thần từ trong khiếp sợ.
Bên tai từ bỏ tiếng tim mình đập kịch liệt, cũng chỉ còn tiếng máu nhỏ tí tách.
Sự tấn công trên phạm vi lớn của vụ sát vừa rồi, làm cho mọi người đều bị thương, vết thương sâu cạn không giống nhau nhưng đều vẫn còn chảy máu đến bây giờ.
Đừng nói là linh sư, cho dù là đại linh sư hơn cấp hai mươi đều không có may mắn thoát khỏi, trên người đều đầy những vết thương.
Nếu không phải vừa rồi có Hồng Y chỉ huy Âm Dương xà ra tay, chỉ sợ ngay cả đại linh sư cũng đã có người chết.
Bọn họ cho rằng Hồng Y là bùa hộ mệnh của mình, nhưng so với điều vừa xảy ra, Hồng Y tính là gì?
Ngay cả Âm Dương xà muốn giết một vụ sát còn cần vài cái hô hấp.
Nhưng mà?
Người bên cạnh Hạ Hinh Viêm vừa ra tay, chỉ trong nháy mắt giết sạch tất cả vụ sát, vậy mà lúc nãy bọn họ còn muốn lấy mạng Hạ Hinh Viêm.
Mọi người khó khăn nuốt nước miếng, đột nhiên phát hiện mình không thể mở miệng nói gì, há miệng thở dốc, không thể phát ra âm thanh gì.
Hà Hy Nguyên nở nụ cười, trên khuôn mặt thanh tú, nụ cười cũng sạch sẽ như nước suối trong núi, ánh mắt mang theo ý cười chậm rãi đảo qua mọi người, làm cho bọn họ không tự giác co rúm lại, đáy lòng run lên, sát khí ngập trời tựa như đá nặng ngàn cân rơi xuống, làm cho ai cũng cảm thấy khó thở.
“Hạ, Hạ tiểu thư…” Thạch Án Dụ rốt cuộc mở miệng, thanh âm của hắn tại trong mảnh trời đất yên tĩnh này trở nên thật vang dội, làm mọi người giật mình run run, mọi ánh mắt đều tập trung lên người hắn.
Bị mọi người nhìn chăm chú như vậy, dù là Thạch Án Dụ cũng không chịu nổi, lập tức lại im lặng, dùng ánh mắt hỏi Hạ Hinh Viêm.
Hạ Hinh Viêm mỉm cười, thoải mái đưa ra giải thích cho Thạch Án Dụ: “Bạn của ta là linh thú.”
“Không có khả năng!” Lời nói của Hạ Hinh Viêm vừa dứt, Hồng Y lập tức giống như điên, kêu lên, “Người mời một cao thủ về để lừa dối chúng ta sao?”
Hà Hy Nguyên nhíu mày nhìn về phía Hồng Y, lạnh nhạt hỏi: “Người là người của gia tộc khế ước sư sao?”
“Đó là đương nhiên!” Nhắc tới gia tộc của nàng, Hồng Y lập tức kiêu ngạo, ưỡn ngực, đây vẫn là điểm kiêu ngạo của nàng.
“Gia tộc khế ước sư không phải nghiên cứu rất kĩ về linh thú sao?” Hà Hy Nguyên nhướng mày hỏi.
“Đương nhiên.” Hồng Y giương cao cằm, kiêu căng nhìn chằm chằm Hà Hy Nguyên.
Nói xong trong mắt xẹt qua một đạo ánh sáng, đừng nghĩ dùng thủ đoạn nham hiểm này để lừa gạt nàng, nàng sẽ không mắc mưu.
Hà Hy Nguyên nở nụ cười, cười như gió nhẹ mây trôi, làm cho mọi người không rõ ra sao, sau đố từng chữ một nhẹ giọng hỏi: “Như vậy người hẳn là biết, linh thú có phân giai.” (phân giai – phân loại, phân cấp bậc)
“Phân, phân giai?”
Lời nói của Hà Hy Nguyên giống như một tiếng sấm dậy trời, nháy mắt làm Hồng Y trở nên chết đứng.
Phân, phân giai?
Nàng nghe nhầm sao?
“Linh thú phân giai?” Người bên cạnh nghi hoặc quay sang hỏi bạn của mình, hiển nhiên cũng không biết đây là chuyện gì.
“Linh thú không phải dựa sao xem số năm tu luyện sao?”
“Không phải…” Trong đám người có một đại linh sư cấp hai mươi ba mở miệng nói, “Linh thú phân giai, chỉ, chỉ có…” Ánh mắt hoảng sợ dính ở trên người Hà Hy Nguyên, run giọng nói nhỏ, “Linh thú hình người.”
“Linh thú hình người?”
Bốn chữ này lập tức làm cho mọi người vỡ òa, trong khoảng thời gian ngắn chỉ toàn âm thanh nghị luận, không ngừng đánh giá Hà Hy Nguyên, một loạt ánh mắt tò mò rất nhanh bị thay thế bởi cuồng nhiệt mãnh liệt.
Chỉ một đầu Âm Dương xà ngàn năm đã làm bọn họ hâm mộ như thế, đừng nói là linh thú hình người cực kỳ ít gặp như thế.
“Nói hươu nói vượn!” Tiếng trao đổi của những người bên cạnh làm cho bộ mặt của Hồng Y trở nên vặn vẹo, nàng tuyệt đối không tin Hạ Hinh Viêm có thể khế ước một đầu linh thú hình người, “Linh thú hình người sẽ không cùng con người khế ước dễ dàng như thế.”
Cho dù lão gia của bọn họ cũng không thể làm cho một đầu linh thú hình người cùng con người khế ước.
“Ai nói rằng ta khế ước cùng Hinh Viêm?” Hà Hy Nguyên nhẹ gợi lên khóe môi cười, khóe mắt lông mày đều mang theo ý cười, chỉ là nụ cười này làm cho mọi người thấy được châm chọc, trào phúng Hồng Y nông cạn thiếu hiểu biết.
“Ta biết mà.” Hồng Y cười lạnh, một bộ thì ra là thế, “Tùy tiện tìm một cái linh sư có điểm lợi hại giả mạo linh thú sao? Thật sự là thấp hèn, làm người không tốt lại đi đóng giả linh thú.”
Ánh mắt khinh thường làm Hà Hy Nguyên đau đớn, trong đôi mắt luôn bình tĩnh của hắn bốc lên nỗi căm giận ngút trời.
“Ngươi nói linh thú là thấp hèn, vậy Tôn gia dựa vào khế ước linh thú để kiếm tiền chẳng phải càng đê tiện?” Hạ Hinh Viêm chậm rãi mở miệng, tay nhẹ cầm lấy cánh tay của Hà Hy Nguyên, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay hơi run run của hắn, làm cho hắn bớt đi lửa giận.
“Dựa vào linh thú để tạo ra danh tiếng ra bên ngoài diễu võ dương oai, Hồng Y cô nương quả nhiên là “Cao quý” nha.”
Hạ Hinh Viêm nhướng mày, cười như không cười, Hồng Y tức giận đến trên mặt trắng bệch, khóe môi phát run trừng mắt nhìn Hạ Hinh Viêm.
“Người là cái thá gì mà dám nói ta.”
“Ta đương nhiên chẳng là gì để nói ngươi như vậy, lần sau ta nhất định nhớ rõ trước tiên phải đứng ở chỗ cao mà nói, thật thối.” Hạ Hinh Viêm giơ tay bé nhỏ, phẩy phẩy trước mũi, tựa hồ muốn quạt đi hương vị quái dị nào đó.
Hồng Y tức giận trừng lớn hai mắt, sắc mặt từ trắng bệch do khó thở nhanh chóng đỏ bừng do thẹn quá thành giận, tốc độ biến sắc thật nhanh làm cho Hạ Hinh Viêm trong lòng tán thưởng một tiếng.
“Người, đồ tiện nhân!” Hồng Y phẫn nộ chỉ vào Hạ Hinh Viêm, chưa bao giờ có người dám vô lễ như thế với nàng, “Người có biết ta là ai không hả? Ta…”
Một tiếng ba vang lên, Hồng Y bị đánh bay, ngã mạnh sấp xuống bên cạnh, lấy cánh tay chống đỡ cơ thể hai lần mới có thể miễn cưỡng đứng dậy, đứng lung la lung lay, một thân chật vật.
“Người cũng xứng cùng nàng nói chuyện sao?” Trong mắt Hà Hy Nguyên hiện lên một chút yêu dã, ánh sáng lạnh chợt xẹt qua, trong lòng bàn tay có hào quang chậm rãi biến mất.
Những người vừa nãy còn nghi ngờ Hà Hy Nguyên không phải linh thú, vừa nhìn Hà Hy Nguyên ra tay đã xác định rõ ràng hắn chính là linh thú.
Vì lực lượng của linh thú khác hẳn linh lực của con người, điều này đại linh sư có thể dễ dàng nhận ra.
Hà Hy Nguyên khẽ động ngón tay, muốn giết chết Hồng Y, hắn đã sớm xem cô ta không vừa mắt.
“A Hy.” Hạ Hinh Viêm nhẹ kêu một tiếng, “Giết nàng, không đáng.”
Hà Hy Nguyên hơi sửng sốt, trong mắt ánh sáng tàn bạo hơi lóe, rồi cuối cùng vẫn được đè ép biến mất, chậm rãi buông tay, thu hồi lại lực lượng: “Tính người may mắn.”
“Kia cũng không bằng vận may của người, cùng một nữ nhân như vậy ký kết khế ước, là vì thực lực của nàng, hay là vì cái gì vậy?” Hồng Y cười lạnh, không có ý tốt, ánh mắt ghê tởm nhìn qua lại giữa Hà Hy Nguyên cùng Hạ Hinh Viêm, ý tứ không quá khó hiểu.
Đột nhiên, quần áo của mọi người đều mạnh mẽ chấn động, lấy Hà Hy Nguyên làm trung tâm một cố lực lượng cuồng bạo đột nhiên bộc phát.
Lực lượng cuồng bạo ở tay trái, làm cho đêm tối chốc lát sáng như ban ngày.
Khuôn mặt thanh tú ở dưới ánh sáng làm nổi bật một loại hung ác, nham hiểm, giống như dưới bề mặt đóng băng có song ngầm mãnh liệt, tùy thời bộc phát.
Sợ hãi đến từ sâu trong tâm hồn làm vài đại linh sư đều vô thức lùi về phía sau hai bước, hoảng sợ nhìn chằm chằm Hà Hy Nguyên đang nổi giận, khó khăn nuốt nước miếng.
Đừng nói đến linh sư hơn cấp mười, những người không có thực lực tốt đã sớm sợ tới mức té ngã trên mặt đất, mặt lạnh run, trắng như tờ giấy.
“Người định làm gì? Ta là người của Tôn gia, chọc giận Tôn gia, người cũng đừng hòng có kết cục tốt!” Hồng Y bị hơi thở tàn bạo của Hà Hy Nguyên làm cho sợ hãi tới mức nói lắp ba lắp bắp, thân thể run như cầy sấy.
Hà Hy Nguyên lạnh lùng gợi lên khóe môi, nụ cười tàn nhẫn thoáng hé, tay trái dùng sắc nắm chặt, lực lượng cuồng bạo từ bốn phía đột nhiên tụ lại mục tiêu là Hồng Y.
Oành vài tiếng trầm đục, Hồng Y nhận lấy công kích mạnh mẽ này, đôi môi mất đi màu hồng nhuận vốn có hơi hé mở, nhưng không phát ra nửa điểm âm thanh, muốn giãy dụa nhưng không có một chút khí lực, chỉ có thể suy sụp gục đầu xuống, mềm ngã xuống đất, giống như một cái búp bê vải bị phá hư.
“Một kẻ xấu xa như ngươi, chỉ bằng vào khế ước để điều khiển linh thú, còn ta, là ta tình nguyện đi theo bên cạnh Hạ Hinh Viêm, vì nàng mà sống vì nàng mà chết! Cam tâm tình nguyện dù chết cũng không bỏ!”
Thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng của Hà Hy Nguyên như một viên ngọc băng mượt mà, nện vào trong lòng mọi người.
Thế nhưng có linh thú cam tâm tình nguyện thần phục nhân loại?
Hạ Hinh Viêm rốt cuộc là loại người nào?
Mọi ánh mắt kinh ngạc đồng loạt hội tụ trên người Hạ Hinh Viêm, chỉ thấy cô gái kia mặc trên người một bộ quần áo đơn giản, ở trong đám người nở nụ cười lạnh nhạt, không hốt hoảng, sợ hãi, cười nhẹ như gió thổi mây trôi.
/171
|