Editor: Nhất Thế An Nhiên
Hai phần dược liệu cũng không phải là không cho luyện dược sư nhiều cơ hội, mà thực chất hai canh giờ cũng chỉ có thể luyện chế hai lần dược tề.
Mà chỉ cần làm sai một bước thôi, phần dược tề đó coi như bỏ đi.
Nhìn qua thì có vẻ đơn giản, cho dược liệu lại cho cả phương thuốc, có ai mà không làm được, nhưng chỉ có luyện dược sư bắt tay vào luyện chế mới hiểu được cái khó trong đó.
Thời gian ít ỏi, dược liệu hạn chế, lại chỉ có duy nhất một cơ hội thất bại. Dưới điều kiện khắc nghiệt như vậy, không cần phải tạo áp lực cũng sẽ có không ít người tự mắc sai lầm mà phải rời khỏi cuộc thi.
Phó hội trưởng hiệp hội luyện dược sư cũng gật đầu tán đồng: “Thời gian dài như vậy vẫn không có một chút lo sợ hay phân tâm, cho dù là thời gian chuẩn bị dược đỉnh cũng tận dụng hết mức để xem kỹ phương thuốc, đây mới là một luyện dược sư đủ tư cách.”
May mắn lời này của phó hội trưởng tiểu hồ ly cùng Hà Hy Nguyên đều không nghe được, nếu không một người một hồ ly nhất định sẽ lệ rơi đầy mặt mà thét gào: “Phó hội trưởng vĩ đại à, ngài nhầm rồi, nàng không phải đang tập trung suy nghĩ mà căn bản là không có dược đỉnh mà dùng a!”
Trong khi Hạ Hinh Viêm còn đang nghiên cứu phương thuốc, trên đài đã có luyện dược sư phải sử dụng đến phần dược liệu thứ hai.
Hiển nhiên, không phải bọn họ thành công mà là đã lãng phí cơ hội thất bại duy nhất. Điều này khiến cho bọn họ càng thêm lo sợ khẩn trương.
Nếu có thể khắc phục nỗi sợ hãi trong lòng, vậy thì có nghĩa là khả năng thắng cuộc đã tăng lên gấp trăm lần, ngược lại, bọn họ sẽ thất bại càng nhanh.
Qủa nhiên, nửa canh giờ sau, trên đài đã có người sắc mặt uể oải thu dọn đồ đạc rời khỏi sân khấu.
“Bây giờ nàng còn không bắt đầu, liệu có đủ thời gian luyện chế không a?”Phó hội trưởng lo lắng nhìn Hạ Hinh Viêm từ nãy tới giờ vẫn không hề nhúc nhích.
Cho dù nàng có tài giỏi tới mức nào, lúc này cũng nên bắt đầu ra tay rồi mới phải. Hai canh giờ quả thực là không nhiều chút nào.
“Chắc hẳn là sắp bắt đầu rồi.” Hội trưởng nhẹ giọng nói.
Qủa nhiên, không phụ sự mong đợi của mọi người, Hạ Hinh Viêm rốt cuộc cũng có động tác. Nàng đem phương thuốc để qua một bên, từ trong không gian lấy ra một kiện đồ vật.
Vật này vừa xuất hiện, liền lóe lên một tia sáng sắc lạnh, đâm thẳng vào bao nhiêu đôi mắt kinh ngạc đang nhìn chằm chằm vào nàng.
“Đó...đó là cái gì?” Phó hội trưởng nghẹn họng nhìn đồ vật trong tay nàng, lần đầu tiên nói chuyện lắp bắp.
Hội trưởng ức chế khóe môi đang không ngừng run rẩy, khó khăn nói ra sự thật: “Dao phay”
“Cái gì, dao phay?” Phó hội trưởng nhảy dựng lên, suýt chút nữa thì thét chói tai: “Vì sao lại là dao phay a?”
Lúc này thì hội trưởng không chỉ là khóe môi run rẩy,
Hai phần dược liệu cũng không phải là không cho luyện dược sư nhiều cơ hội, mà thực chất hai canh giờ cũng chỉ có thể luyện chế hai lần dược tề.
Mà chỉ cần làm sai một bước thôi, phần dược tề đó coi như bỏ đi.
Nhìn qua thì có vẻ đơn giản, cho dược liệu lại cho cả phương thuốc, có ai mà không làm được, nhưng chỉ có luyện dược sư bắt tay vào luyện chế mới hiểu được cái khó trong đó.
Thời gian ít ỏi, dược liệu hạn chế, lại chỉ có duy nhất một cơ hội thất bại. Dưới điều kiện khắc nghiệt như vậy, không cần phải tạo áp lực cũng sẽ có không ít người tự mắc sai lầm mà phải rời khỏi cuộc thi.
Phó hội trưởng hiệp hội luyện dược sư cũng gật đầu tán đồng: “Thời gian dài như vậy vẫn không có một chút lo sợ hay phân tâm, cho dù là thời gian chuẩn bị dược đỉnh cũng tận dụng hết mức để xem kỹ phương thuốc, đây mới là một luyện dược sư đủ tư cách.”
May mắn lời này của phó hội trưởng tiểu hồ ly cùng Hà Hy Nguyên đều không nghe được, nếu không một người một hồ ly nhất định sẽ lệ rơi đầy mặt mà thét gào: “Phó hội trưởng vĩ đại à, ngài nhầm rồi, nàng không phải đang tập trung suy nghĩ mà căn bản là không có dược đỉnh mà dùng a!”
Trong khi Hạ Hinh Viêm còn đang nghiên cứu phương thuốc, trên đài đã có luyện dược sư phải sử dụng đến phần dược liệu thứ hai.
Hiển nhiên, không phải bọn họ thành công mà là đã lãng phí cơ hội thất bại duy nhất. Điều này khiến cho bọn họ càng thêm lo sợ khẩn trương.
Nếu có thể khắc phục nỗi sợ hãi trong lòng, vậy thì có nghĩa là khả năng thắng cuộc đã tăng lên gấp trăm lần, ngược lại, bọn họ sẽ thất bại càng nhanh.
Qủa nhiên, nửa canh giờ sau, trên đài đã có người sắc mặt uể oải thu dọn đồ đạc rời khỏi sân khấu.
“Bây giờ nàng còn không bắt đầu, liệu có đủ thời gian luyện chế không a?”Phó hội trưởng lo lắng nhìn Hạ Hinh Viêm từ nãy tới giờ vẫn không hề nhúc nhích.
Cho dù nàng có tài giỏi tới mức nào, lúc này cũng nên bắt đầu ra tay rồi mới phải. Hai canh giờ quả thực là không nhiều chút nào.
“Chắc hẳn là sắp bắt đầu rồi.” Hội trưởng nhẹ giọng nói.
Qủa nhiên, không phụ sự mong đợi của mọi người, Hạ Hinh Viêm rốt cuộc cũng có động tác. Nàng đem phương thuốc để qua một bên, từ trong không gian lấy ra một kiện đồ vật.
Vật này vừa xuất hiện, liền lóe lên một tia sáng sắc lạnh, đâm thẳng vào bao nhiêu đôi mắt kinh ngạc đang nhìn chằm chằm vào nàng.
“Đó...đó là cái gì?” Phó hội trưởng nghẹn họng nhìn đồ vật trong tay nàng, lần đầu tiên nói chuyện lắp bắp.
Hội trưởng ức chế khóe môi đang không ngừng run rẩy, khó khăn nói ra sự thật: “Dao phay”
“Cái gì, dao phay?” Phó hội trưởng nhảy dựng lên, suýt chút nữa thì thét chói tai: “Vì sao lại là dao phay a?”
Lúc này thì hội trưởng không chỉ là khóe môi run rẩy,
/171
|