– Được rồi, đừng khóc. Rốt cuộc là vì sao vậy?
Đi vào trong phòng, ngồi xuống, Ngưu Ngưu cẩn thận đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Tiểu Đường Tử, lại rót cho hắn chén trà định thần, đem tới hai khối điểm tâm. Ai ngờ Tiểu Đường Tử không uống trà mà chỉ quỳ xuống, khóc lớn lên:
– Tiểu Hoàng công tử, ngươi lần này nhất định phải cứu ta. Ô ô ô, có một… có một người xấu muốn ta đi hòa thân. Ô ô ô, hắn… hắn đã đi gặp Hoàng thượng để nói chuyện rồi.
Ngưu Ngưu cả kinh, nâng Tiểu Đường Tử dậy, nói:
– Ngươi chậm rãi nói, rốt cuộc là sao chứ? Ai muốn ngươi đi hòa thân. Ngươi suốt ngày ở thâm cung, Đường quốc sứ giả sao lại nhìn ra ngươi.
Ngưu Ngưu vừa nói vừa cảm thấy vô lực. Thật là trốn tránh không được, Tiểu Đường Tử rốt cuộc vẫn phải gả cho người trong định mệnh. Cho dù Ngưu Ngưu có tâm xoay chuyển Càn Khôn chỉ e cũng chỉ là làm việc vô ích.
– Ta… ta cũng không biết hắn là hoàng đế. Ngay từ đầu, hắn đã đùa giỡn ta. Ta… ta đã muốn nhẫn nhịn hắn. Hắn đến trụ trong phòng của ta, khi dễ ta. Ta đều tận lực nhẫn nãi. Tuy rằng… vào lúc không có người cũng sẽ phản kháng. Nhưng… Nhưng là vì ta không biết hắn là hoang đế. Đến… đến sáng sớm nay, hắn liền nói với ta là Đường quốc hoàng đế, cùng Hoàng thượng từ nhỏ đã có giao tình. Hắn còn nói sẽ nói cùng hoàng thượng muốn ta đi hòa thân. Ô ô ô, Hoàng thượng sẽ không để ý đến một tiểu thái giám như ta, nhất định sẽ đáp ứng hắn. Tiểu Hoàng công tử, hiện tại Hoàng thượng thích nhất là ngươi. Ngươi… ngươi nói giúp ta một lời đi. Ta thật sự… thật sự không cần gả cho tên hỗn đản nào. Hắn… hắn sẽ khi dễ ta… Hắn còn nói sớm hay muộn cũng sẽ đem ta ăn sạch sẽ.
Ngưu Ngưu không nói gì, nghĩ thầm “Cái tên ác bá kia vòng vo mười kiếp nhưng tính tình vẫn một chút không thay đổi, vẫn là một dạng như thế.” Ngưu Ngưu khó xử nhìn Tiểu Đường Tử đang chờ mong, thở dài nói:
– Tiểu Đường Tử, ta không phải không muốn giúp ngươi. Mà là… mà là ngươi cùng hắn nhân duyên sớm đã định sẵn. Ta giúp ngươi cũng chẳng được. Bất quá… ngươi không cần sợ hãi. Tên hỗn đản ấy nói ăn không phải là đem thịt của ngươi cắt bỏ rồi ăn. Mà là… khụ khụ… mà là chuyện vợ chồng trong lúc đó… khụ khụ… là chuyện phòng the.
Tiểu Đường Tử oa một tiếng khóc lớn hơn.
– Ta không cần, không cần a. Ta trước kia từng nghe công công chịu qua ơn mưa móc của tiên đế nói làm chuyện đó… làm chuyện đó rất đau. Ta… ô ô ô không muốn… không muốn đâu. Tiểu Hoàng ca ca, ngươi nhất định phải giúp ta. (hả, tiên đế có nam sủng là công công sao? ò_ó)
Tiểu Đường Tử trong lúc cấp bách sợ hãi, cũng đã quên mất tôn xưng công tử, chỉ theo tâm ý của mình mà lênt tiếng.
Ngưu Ngưu thầm nghĩ “Nếu không phải là thiên ý, ta đã đem cái tên hỗn đản kia đánh xuống một cú. Nhưng mà… nhưng mà thế không được.” Thế nên Ngưu Ngưu chỉ còn cách trấn an Tiểu Đường Tử. Trong lúc đó tiền viện truyền đến một tiếng kêu vang.
– Hoàng thượng giá lâm.
Lời còn chưa dứt, Hạ Hầu Hiên đã hùng hổ xông vào. Nhìn thấy Tiểu Đường Tử ủy khuất dựa đầu vào ngực Ngưu Ngưu, nhất thời giận dữ bùng phát, hét lớn:
– Ai cho ngươi vào đây? Ngươi chỉ là một tên tiểu thái giám còn muốn làm phản phải không? Dám cãi lời trẫm, nếu không phải Giang Vân Phi muốn hòa thân với ngươi, trẫm liền đem ngươi…
Nói đến đây, Hạ Hầu Hiên liền dừng lại, hắc hắc cười trừ ôm lấy khuỷu tay Ngưu Ngưu, lắp bắp giải thích:
– Cái kia… Ngưu Ngưu, không phải đâu. Ngươi… ngươi nghe ta nói…
– Nói đi, tiếp tục nói đi a. Nếu không phải Giang Vân Phi yêu cầu hòa thân, ngươi sẽ làm gì Tiểu Đường Tử? Ta đang chờ nghe tiếp đây.
Ngưu Ngưu cười lạnh một tiếng, làm cho Hạ Hầu Hiên đã lo sợ nơm nớp càng thêm hãi hùng, không dám thốt lên lời nào. Ngưu Ngưu hừ lạnh nói tiếp:
– Hạ Hầu Hiên ngươi là hoàng đế, cùng một tiểu thái giám phân cao thấp, ngươi còn không biết xấu hổ? Hơn nữa Tiểu Đường Tử thái độ làm người lương thiện thuần phác, hắn khi nào đắc tội với ngươi? Ngươi làm như hắn là kẻ thù giết cha của ngươi vậy, còn muốn đem hắn đuổi đi.
(Hiên ca, anh là một kẻ nằm trong hội SoVo đích thực)
Hạ Hầu Hiên nghĩ thầm “Thù giết cha, tiểu tử này và ta không có, nhưng mối hận đoạt thê thì không thể tha thứ.” Nhưng mấy lời này có cho, Hạ Hầu Hiên cũng không dám nói ra chỉ dám lầm bầm “Ngày mai ta liền đem ngươi cho Giang Vân Phi để hắn đưa ngươi đi. Để rồi Ngưu Ngưu chỉ có ta mà thôi.” Tưởng tượng đến đây, tâm tình Hạ Hầu Hiên lại tốt lên. “Trẫm quả thật là thiên tử thánh minh mà, sao lại cùng một tên tiểu thái giám chấp nhặt. Quên đi, quên đi. Không trừng trị tội kinh động trẫm nữa.”
Nghĩ đến đây, Hạ Hầu Hiên phất tay nói:
– Hảo, ngươi trở về đi. Ngày mai chuẩn bị đi Xuân dương quốc hòa thân. Còn ở đây khóc nhè giống cái gì chứ? Nhanh đi về chuẩn bị, trẫm ban cho ngươi không ít đồ cưới a. Dù sao cũng là hòa thân không để uy phong của quốc gia bị đe dọa.
Vừa nói vừa trừng mắt nhìn Tiểu Đường Tử. Tiểu Đường Tử muốn tránh phía sau Ngưu Ngưu tìm kiếm sự ủng hộ nhưng rồi lại không dám, chỉ là lưu luyến không rời mà đi.
– Ta muốn đi gặp Giang Vân Phi kia.
Ngưu Ngưu nghiêm mặt nói. Hạ Hầu Hiên nóng nảy gào lên:
– Không được. Ngưu Ngưu, ta cái gì đều có thể đáp ứng ngươi nhưng duy chỉ chuyện này là không được. Đừng cho là ta không biết, ngươi muốn đi cự tuyệt Giang Vân Phi, ngươi không muốn cho Tiểu Đường Tử hòa thân. Ngưu Ngưu à, tiểu tử kia có cái gì chứ. Hắn chỉ phải là kẻ thời điểm có kiếp lôi thì ở bên người ngươi. Vì cái gì cảm tình của hắn ngươi nhận, còn của ta lại không chịu. Không công bằng, rất là không bằng nha. Ngưu Ngưu ngươi không thẻ đối đãi khác biệt như vậy. Huống chi hắn chỉ là một tiểu thái giám thôi, hắn có thể cho ngươi cái gì a?
Hạ Hầu Hiên nói tới đây liền nắm chặt bả vai Ngưu Ngưu, vẻ mặt vô cùng chân thành thâm tình nói:
– Ngưu Ngưu ngươi xem ta đi. Cảm tình ta đối với ngươi so với tiểu thái giám kia chỉ có hơn không kém. Ngưu Ngưu chỉ cần ngươi mở mắt nhìn là có thể biết ta đối với ngươi tình cảm sâu đậm cỡ nào, ngươi….
Ngưu Ngưu mở to hai mắt, thầm nghĩ sao Hạ Hầu Hiên lại lạc vấn đề đến mức này. Ngưu Ngưu vừa tức giận vừa buồn cười, đẩy Hạ Hầu Hiên ra nói:
– Ngươi nói bậy cái gì vậy? Ta biết Giang Vân Phi kia cùng Tiểu Đường Tử là nhân duyên trời ban. Bất quá chỉ muốn dặn dò hắn vài câu thôi. Nga, nháo đến lúc này, ngươi mỗi ngày đều nói là sẽ buông tay với ta tất cả đều là giả đúng không? Ngươi hiện tại vẫn còn chủ ý muốn lưu lại phải không?
Đi vào trong phòng, ngồi xuống, Ngưu Ngưu cẩn thận đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Tiểu Đường Tử, lại rót cho hắn chén trà định thần, đem tới hai khối điểm tâm. Ai ngờ Tiểu Đường Tử không uống trà mà chỉ quỳ xuống, khóc lớn lên:
– Tiểu Hoàng công tử, ngươi lần này nhất định phải cứu ta. Ô ô ô, có một… có một người xấu muốn ta đi hòa thân. Ô ô ô, hắn… hắn đã đi gặp Hoàng thượng để nói chuyện rồi.
Ngưu Ngưu cả kinh, nâng Tiểu Đường Tử dậy, nói:
– Ngươi chậm rãi nói, rốt cuộc là sao chứ? Ai muốn ngươi đi hòa thân. Ngươi suốt ngày ở thâm cung, Đường quốc sứ giả sao lại nhìn ra ngươi.
Ngưu Ngưu vừa nói vừa cảm thấy vô lực. Thật là trốn tránh không được, Tiểu Đường Tử rốt cuộc vẫn phải gả cho người trong định mệnh. Cho dù Ngưu Ngưu có tâm xoay chuyển Càn Khôn chỉ e cũng chỉ là làm việc vô ích.
– Ta… ta cũng không biết hắn là hoàng đế. Ngay từ đầu, hắn đã đùa giỡn ta. Ta… ta đã muốn nhẫn nhịn hắn. Hắn đến trụ trong phòng của ta, khi dễ ta. Ta đều tận lực nhẫn nãi. Tuy rằng… vào lúc không có người cũng sẽ phản kháng. Nhưng… Nhưng là vì ta không biết hắn là hoang đế. Đến… đến sáng sớm nay, hắn liền nói với ta là Đường quốc hoàng đế, cùng Hoàng thượng từ nhỏ đã có giao tình. Hắn còn nói sẽ nói cùng hoàng thượng muốn ta đi hòa thân. Ô ô ô, Hoàng thượng sẽ không để ý đến một tiểu thái giám như ta, nhất định sẽ đáp ứng hắn. Tiểu Hoàng công tử, hiện tại Hoàng thượng thích nhất là ngươi. Ngươi… ngươi nói giúp ta một lời đi. Ta thật sự… thật sự không cần gả cho tên hỗn đản nào. Hắn… hắn sẽ khi dễ ta… Hắn còn nói sớm hay muộn cũng sẽ đem ta ăn sạch sẽ.
Ngưu Ngưu không nói gì, nghĩ thầm “Cái tên ác bá kia vòng vo mười kiếp nhưng tính tình vẫn một chút không thay đổi, vẫn là một dạng như thế.” Ngưu Ngưu khó xử nhìn Tiểu Đường Tử đang chờ mong, thở dài nói:
– Tiểu Đường Tử, ta không phải không muốn giúp ngươi. Mà là… mà là ngươi cùng hắn nhân duyên sớm đã định sẵn. Ta giúp ngươi cũng chẳng được. Bất quá… ngươi không cần sợ hãi. Tên hỗn đản ấy nói ăn không phải là đem thịt của ngươi cắt bỏ rồi ăn. Mà là… khụ khụ… mà là chuyện vợ chồng trong lúc đó… khụ khụ… là chuyện phòng the.
Tiểu Đường Tử oa một tiếng khóc lớn hơn.
– Ta không cần, không cần a. Ta trước kia từng nghe công công chịu qua ơn mưa móc của tiên đế nói làm chuyện đó… làm chuyện đó rất đau. Ta… ô ô ô không muốn… không muốn đâu. Tiểu Hoàng ca ca, ngươi nhất định phải giúp ta. (hả, tiên đế có nam sủng là công công sao? ò_ó)
Tiểu Đường Tử trong lúc cấp bách sợ hãi, cũng đã quên mất tôn xưng công tử, chỉ theo tâm ý của mình mà lênt tiếng.
Ngưu Ngưu thầm nghĩ “Nếu không phải là thiên ý, ta đã đem cái tên hỗn đản kia đánh xuống một cú. Nhưng mà… nhưng mà thế không được.” Thế nên Ngưu Ngưu chỉ còn cách trấn an Tiểu Đường Tử. Trong lúc đó tiền viện truyền đến một tiếng kêu vang.
– Hoàng thượng giá lâm.
Lời còn chưa dứt, Hạ Hầu Hiên đã hùng hổ xông vào. Nhìn thấy Tiểu Đường Tử ủy khuất dựa đầu vào ngực Ngưu Ngưu, nhất thời giận dữ bùng phát, hét lớn:
– Ai cho ngươi vào đây? Ngươi chỉ là một tên tiểu thái giám còn muốn làm phản phải không? Dám cãi lời trẫm, nếu không phải Giang Vân Phi muốn hòa thân với ngươi, trẫm liền đem ngươi…
Nói đến đây, Hạ Hầu Hiên liền dừng lại, hắc hắc cười trừ ôm lấy khuỷu tay Ngưu Ngưu, lắp bắp giải thích:
– Cái kia… Ngưu Ngưu, không phải đâu. Ngươi… ngươi nghe ta nói…
– Nói đi, tiếp tục nói đi a. Nếu không phải Giang Vân Phi yêu cầu hòa thân, ngươi sẽ làm gì Tiểu Đường Tử? Ta đang chờ nghe tiếp đây.
Ngưu Ngưu cười lạnh một tiếng, làm cho Hạ Hầu Hiên đã lo sợ nơm nớp càng thêm hãi hùng, không dám thốt lên lời nào. Ngưu Ngưu hừ lạnh nói tiếp:
– Hạ Hầu Hiên ngươi là hoàng đế, cùng một tiểu thái giám phân cao thấp, ngươi còn không biết xấu hổ? Hơn nữa Tiểu Đường Tử thái độ làm người lương thiện thuần phác, hắn khi nào đắc tội với ngươi? Ngươi làm như hắn là kẻ thù giết cha của ngươi vậy, còn muốn đem hắn đuổi đi.
(Hiên ca, anh là một kẻ nằm trong hội SoVo đích thực)
Hạ Hầu Hiên nghĩ thầm “Thù giết cha, tiểu tử này và ta không có, nhưng mối hận đoạt thê thì không thể tha thứ.” Nhưng mấy lời này có cho, Hạ Hầu Hiên cũng không dám nói ra chỉ dám lầm bầm “Ngày mai ta liền đem ngươi cho Giang Vân Phi để hắn đưa ngươi đi. Để rồi Ngưu Ngưu chỉ có ta mà thôi.” Tưởng tượng đến đây, tâm tình Hạ Hầu Hiên lại tốt lên. “Trẫm quả thật là thiên tử thánh minh mà, sao lại cùng một tên tiểu thái giám chấp nhặt. Quên đi, quên đi. Không trừng trị tội kinh động trẫm nữa.”
Nghĩ đến đây, Hạ Hầu Hiên phất tay nói:
– Hảo, ngươi trở về đi. Ngày mai chuẩn bị đi Xuân dương quốc hòa thân. Còn ở đây khóc nhè giống cái gì chứ? Nhanh đi về chuẩn bị, trẫm ban cho ngươi không ít đồ cưới a. Dù sao cũng là hòa thân không để uy phong của quốc gia bị đe dọa.
Vừa nói vừa trừng mắt nhìn Tiểu Đường Tử. Tiểu Đường Tử muốn tránh phía sau Ngưu Ngưu tìm kiếm sự ủng hộ nhưng rồi lại không dám, chỉ là lưu luyến không rời mà đi.
– Ta muốn đi gặp Giang Vân Phi kia.
Ngưu Ngưu nghiêm mặt nói. Hạ Hầu Hiên nóng nảy gào lên:
– Không được. Ngưu Ngưu, ta cái gì đều có thể đáp ứng ngươi nhưng duy chỉ chuyện này là không được. Đừng cho là ta không biết, ngươi muốn đi cự tuyệt Giang Vân Phi, ngươi không muốn cho Tiểu Đường Tử hòa thân. Ngưu Ngưu à, tiểu tử kia có cái gì chứ. Hắn chỉ phải là kẻ thời điểm có kiếp lôi thì ở bên người ngươi. Vì cái gì cảm tình của hắn ngươi nhận, còn của ta lại không chịu. Không công bằng, rất là không bằng nha. Ngưu Ngưu ngươi không thẻ đối đãi khác biệt như vậy. Huống chi hắn chỉ là một tiểu thái giám thôi, hắn có thể cho ngươi cái gì a?
Hạ Hầu Hiên nói tới đây liền nắm chặt bả vai Ngưu Ngưu, vẻ mặt vô cùng chân thành thâm tình nói:
– Ngưu Ngưu ngươi xem ta đi. Cảm tình ta đối với ngươi so với tiểu thái giám kia chỉ có hơn không kém. Ngưu Ngưu chỉ cần ngươi mở mắt nhìn là có thể biết ta đối với ngươi tình cảm sâu đậm cỡ nào, ngươi….
Ngưu Ngưu mở to hai mắt, thầm nghĩ sao Hạ Hầu Hiên lại lạc vấn đề đến mức này. Ngưu Ngưu vừa tức giận vừa buồn cười, đẩy Hạ Hầu Hiên ra nói:
– Ngươi nói bậy cái gì vậy? Ta biết Giang Vân Phi kia cùng Tiểu Đường Tử là nhân duyên trời ban. Bất quá chỉ muốn dặn dò hắn vài câu thôi. Nga, nháo đến lúc này, ngươi mỗi ngày đều nói là sẽ buông tay với ta tất cả đều là giả đúng không? Ngươi hiện tại vẫn còn chủ ý muốn lưu lại phải không?
/29
|