Đường Ý chạy được một lúc mới quay đầu nhìn lại nơi xảy ra chuyện.
Đường Ý hoàn toàn nhẹ nhõm, cô có thể kết luận Phong Sính chắc chắn không nhận ra cô, nếu không anh sẽ nói chuyện với cô bằng giọng điệu khác.
Mọi người vây chặt bên xe thể thao, một lát sau, xe cứu thương đã đến.
Những người đua xe cùng Phong Sính đều đã biến mất.
Đường Ý sải bước về phía trước, lúc này chân cô vẫn mềm nhũn, cũng không phải vì lo lắng cho Phong Sính hay cái gì, chẳng qua lúc xe thể thao không khống chế được chạy sát bên cô, thiếu chút nữa ngày mai cô không còn thấy ánh mặt trời rồi.
Phong Sính được nhanh chóng đưa đến bệnh viện, thương tích cũng không có gì đáng ngại.
Chân tay không bị gãy, chỉ là bị va chạm quá mạnh, chậm cứu chữa nên cánh tay đụng phải cửa xe bị trật khớp.
Phong Sính ngồi trên giường bệnh, TV mở rất lớn, Đường Duệ và Phong Triển Niên cùng vào thăm. Thấy anh đang xem kênh đua xe, cơn giận của Phong Triển Niên lại bùng lên "Lại còn xem thứ này, có phải cảm thấy chưa đủ xui xẻo hay không? Tông xe thành ra như vậy, lỡ như anh có chuyện gì..."
"Chẳng phải con không có việc gì sao?" Sáng sớm đã làm ầm ĩ, thật là phiền phức.
"Truyền thông bên ngoài đều đã đưa tin này, nói anh tụ tập đua xe trên phố, thiếu chút nữa gây ra án mạng, anh có biết chuyện này ảnh hưởng như thế nào không?"
Phong Sính đảo mắt, lơ đãng liếc qua phía bụng của Đường Duệ, cô mặc áo lông rộng thùng thình không thấy bụng rõ. Lời nói Phong Triển Niên sắc bén, đứa con trai này, ông trước giờ vẫn luôn đau đầu không biết nên quản thúc anh như thế nào cho tốt "Những chủ hàng quán kia đã liên kết thưa kiện anh, anh suy nghĩ xem mình đã gặp phải phiền toái gì đi".
"Ba đừng làm con sợ", Phong Sính lơ đễnh "Bọn họ phạm luật bày quán lề đường, chợ đêm kia lại làm ăn khá tốt, chỉ cần bồi thường ít tiền, không phải rất dễ giải quyết sao?"
"Anh!", Phong Triển Niên run tay chỉ vào anh.
"Mẹ kế, cô đến khám thai sao?" Phong Sính đột ngột đổi giọng.
Đường Duệ không hiểu, cô lắc đầu "Không phải, khám thai ở bệnh viện Bà mẹ và trẻ em".
"Hôm nay mặt trời thật sự mọc ở hướng Tây, thì ra hai người đặc biệt đến thăm tôi, cảm ơn nhiều".
Phong Triển Niên lạnh mặt "Còn dám đua xe ngoài phố như vậy, ba sẽ đánh gãy chân anh".
"Ba, còn mấy tháng nữa đứa nhỏ của ba sẽ ra đời, ba vẫn nên giữ chút sức lực chăm lo cho nó đi".
Phong Sính nói chuyện châm chọc như vậy, Phong Triển Niên thấy anh không chết được, yên tâm cùng Đường Duệ rời đi.
Phong Sính dựa lưng vào đầu giường, càng nghĩ càng không đúng, cô gái tối qua đập đầu anh đến tột cùng là ai?
Hơn nữa, giọng nói có chút quen thuộc, anh nhớ được khi đánh tay lái có thấy một bóng dáng nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.
Bình thường chuyện này có thể để vậy cho qua.
Nhưng Phong Sính còn ở lại bệnh viện quan sát, lại không có chuyện gì làm, cả người nhàm chán, sẽ biến đổi phương pháp hành hạ kẻ khác.
Phong Sính quơ lấy điện thoại trên đầu tủ "A lô, đem cho tôi đoạn băng ghi hình lúc tôi xảy ra chuyện tối qua".
Sau buổi trưa, Phong Sính nằm nghỉ trên giường, màn hình giám sát trên đường đã được gửi đến.
Sàng lọc thời gian lúc xảy ra chuyện, Phong Sính dán mắt vào hình ảnh, khung cảnh xe thể thao lao qua rất nhanh, căn bản không thấy rõ, nhưng có một cô gái đi đến bên cạnh ghế lái, Phong Sính dừng lại phóng lớn hình ảnh, đôi mắt nheo lại, lộ ra vẻ hứng thú, lại là Đường Ý!
Vừa nghĩ như vậy, hành động của cô lúc đó là lời giải thích tốt nhất.
Thế nhưng cô đối với anh lại thấy chết không cứu!
Phong Sính tức giận nghiến răng "Đưa cô ấy đến đây!"
"Vâng".
Đường Ý ngồi trước bàn làm việc đau nhức bả vai, đồng nghiệp bên cạnh thấy vậy, cầm lấy ly nước trên bàn "Đi ăn cơm thôi, buổi tối ca công ty tăng ca, nghĩ đến là muốn say rượu".
Đoàn người bước vào canteen công ty, Đường Ý ngồi giữa mọi người, phụ nữ ngồi chung một chỗ như hình Bát quái.
"Mọi người có xem tin tức không? Phong Sính đêm qua đua xe, thiếu chút nữa đụng phải người".
"Wow, Phong Sính à, rất đẹp trai nha!"
"Cậu não ngắn à, cái này gọi là coi thường luật pháp!"
Một nhóm xen vào tranh cãi "Người ta không phải thích xe sao, như nó vậy? Nói đi nói lại, có nhiều soái ca đẹp trai lắm nha?"
Đường Ý nghẹn họng, tối qua khi về đến nhà, cô mất ngủ cả đêm, trong lòng cảm thấy không an tâm.
Phong Sính chắc không nhận ra cô đâu nhỉ?
Chắc là không, nếu không anh ta sẽ bỏ qua cho cô sao?
Mới vừa nghĩ như vậy, bên tai đã vang lên giọng nói "Đường tiểu thư, Phong thiếu muốn gặp cô".
Đường Ý cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên, cô biết người này, là cận vệ của Phong Sính.
Trong phòng ăn đều là nhân viên công ty, anh ta vào đây bằng cách nào?
Đường Ý nắm chặt đôi đũa trong tay, ánh mắt đồng nghiệp như tia X-Quang đồng loạt nhìn về phía cô. Phong thiếu? Ở thành phố Lận An ngoại trừ Phong Sính, còn ai dám kêu biệt hiệu này?
Đường Ý hạ mi mắt "Xin lỗi, tôi còn đang làm việc".
"Phong thiếu nói ngài ấy đã nhớ ra hiện trường tai nạn xe, cô thấy chết không cứu, ngài ấy muốn gặp cô hỏi cho rõ ràng".
"Cái gì, thấy chết không cứu?" Những người bên cạnh kêu lên, ánh mắt đầy do dự hướng về cô.
Đường Ý không dám không đi theo, lỡ như người này nói ra lời khó nghe, cô không thể tiếp tục công việc này nữa. Cô bỏ đũa xuống "Tôi nghĩ đã nhầm người rồi, tôi chưa từng biết anh ấy, nhưng để tỏ rõ sự trong sạch của mình, tôi đồng ý theo anh qua đó, cùng anh ấy nói chuyện rõ ràng".
Đường Ý đến phòng bệnh, Phong Sính đang ngủ trên giường.
Vệ sĩ bảo cô vào trong, cô đứng trước cửa xem xét "Phong thiếu đang nghỉ ngơi, lát nữa tôi sẽ vào".
"Đừng nói nhảm, vào đi!"
Cô bị đẩy vào, Đường Ý đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Giọng nói của Phong Sính vang lên "Dì nhỏ có lòng tốt như vậy, đến xem tôi có chết hay không sao?"
Đường Ý thấy anh ngồi dậy, lúc này mới bước đến cuối giường của Phong Sính "Phong thiếu, không biết anh cho người đến công ty tìm tôi có chuyện gì không?"
Phong Sính chỉ chỉ cánh tay mình "Trật khớp".
"Tin tức tối qua tôi đã xem".
"Tin tức?" Phong Sính khẽ nhếch miệng cười, kiểu cười này khiến cho người khác có cảm giác âm trầm khó hiểu, giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm, làm người khác rất không thoải mái "Tối qua em ở ngay tại hiện trường, lại còn phải xem tin tức hôm nay sao?"
Sắc mặt Đường Ý không chút thay đổi nhìn anh "Anh nhìn lầm rồi, hôm qua tôi đã về nhà từ rất sớm".
Phong Sính cầm lấy máy tính, chỉ vào thân ảnh bên trong "Người trong máy giám sát hình ảnh này, có phải là em không?"
Đường Ý nhìn vào, bình tĩnh lắc đầu "Không phải".
Không ngờ cô còn có bản lãnh mở mắt chối biến như vậy "Bất quá, chiếc áo này tôi cũng có một cái, nhưng mà như vậy thì sao? Tôi không có khả năng mua loại phiên bản hạn chế, loại áo này, cửa hàng quần áo có cả ngàn vạn cái".
"Em có biết, cô gái này đã đối xử với tôi như thế nào không?"
"Không biết".
Ngón tay Phong Sính gõ vào màn hình máy tính "Cô ta không chỉ thấy chết không cứu mà còn dùng túi đập vào đầu tôi, làm cho vết thương của tôi nặng hơn, nếu không, tôi không cần phải nằm viện".
Đường Ý đứng yên không nhúc nhích "Cô gái đó đúng là rất đáng giận, anh có thể từ từ điều tra thêm".
"Dì nhỏ", Phong Sính ngồi dậy, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô "Lâu ngày không gặp, sao tôi lại cảm thấy giọng điệu nói chuyện của em đã thay đổi?"
Trước kia, đúng là Đường Ý luôn thận trọng dè dặt, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy không gì có thể khiến cô phải sợ hãi như trước.
Phong Sính bảo cô đến bên cạnh mình, Đường Ý không bước tới, nam nhân nhíu mày "Em không sợ, tôi sẽ ngày ngày đến công ty tìm em sao?"
"Vậy tôi sẽ nghỉ việc, tìm công việc khác".
Phong Sính xoa nhẹ lông mày "Em đã chia tay với bạn trai rồi à?"
"Phải, đã sớm không còn quan hệ nữa".
Phong Sính khẽ cười một tiếng "Dì nhỏ, em thật ngoan!"
"Tôi có thể đi được chưa?"
Phong Sính sờ sờ đầu mình "Tôi với em còn chưa tính xong nợ".
"Tôi rốt cuộc đã nợ anh cái gì, để anh phải săn đuổi đòi nợ tôi như vậy?"
"Em nợ tôi nhiều..."
Đường Ý giật túi xách trên vai xuống, cô lôi ví tiền bên trong ra, đem toàn bộ số tiền có được vứt xuống giường "Tôi còn nhiêu đây, trả góp theo tháng có được không?"
Nói xong, cô quay người bỏ đi.
Mở cửa ra, vệ sĩ liếc nhìn cô, cô căng người lên, thầm nghĩ nhất định không thể đi được. Nhưng nam nhân trong phòng cũng không lên tiếng ngăn cản, cô cứ như vậy nghênh ngang rời đi.
Xuyên qua hành lang, Đường Ý giống như đang chạy trốn.
Từ thang máy đi xuống, vừa muốn ra đại sảnh, cô vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Đường Ý vội dừng bước, cô nhìn thấy Tiêu Đằng đang cầm hộp đi lên lầu hai.
Đường Ý bất giác đi theo, chẳng lẽ người thân của Tiêu Đằng đang nằm viện?
Lên tới lầu hai, thấy Tiêu Đằng bước vào một phòng bệnh, Đường Ý nhìn qua cửa kính, thấy Viên Viện đang nằm trền giường bệnh.
Tiêu Đằng cầm hộp đồ ăn đặt trên tủ đầu giường, Viên Viện vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Đường Ý.
Cô giả vờ như không thấy chuyển tầm mắt sang hướng khác "Em thực sự không đói".
"Em đang bệnh, phải ăn để bồi bổ mới được".
Viên Viện nắm chặt bàn tay anh, Tiêu Đằng cũng không gỡ ra, Đường Ý trợn tròn mắt, cảm thấy khó thể tin được.
"Tiêu Đằng, may có anh ở đây, em muốn ăn cam, anh đi mua giúp em được không?"
"Được, em đợi anh".
Đường Ý vội rụt đầu lại, trốn vào vách tường ngoài phòng bệnh.
Sau khi xác định Tiêu Đằng đã rời đi, lúc này Đường Ý mới đi vào phòng bệnh Viên Viện, nghe được tiếng bước chân, Viên Viện đang ăn mì hoành thánh ngẩng đầu lên, cô giả vờ ngạc nhiên "Đường, Đường Đường?"
"Sao cậu lại nằm viện vậy?"
Viên Viện liếc nhìn trên tay "À, tớ phát sốt, đang nằm truyền nước".
"Cậu và Tiêu Đằng..."
Viện Viên thả hộp đồ ăn trên tủ đầu giường, cô cầm lấy khăn giấy, không phải lau miệng mà là chậm rãi gấp lại "Đường Đường, thật xin lỗi, tớ luôn thích Tiêu Đằng, nhưng chưa từng thổ lộ với anh ấy. Lần trước, chuyện của cậu và Phong Sính náo loạn như vậy, Tiêu Đằng anh ấy rất khó chịu, tớ đều có thể nhìn thấy. Nhưng tớ chịu đựng không nói ra trong lòng cũng rất đau khổ. Càng về sau, tớ xác định hai người đã chia tay, lúc này mới đánh bạo thổ lộ lòng mình. Đường Đường, tớ yêu anh ấy, tớ thật sự rất thương anh ấy".
Viên Viện biết nói ra tất cả, Đường Ý trong nhất thời sẽ không chấp nhận được.
"Thì ra, cậu cũng yêu anh ấy".
"Đúng vậy, tớ cũng rất khâm phục chính mình, lại có thể che dấu tốt như vậy. Mỗi lần nhìn thấy hai người ngọt ngào ấm áp, tớ cũng không ghen tỵ mà thật tâm chúc phúc cho cả hai, nhưng mà..." Viên Viện nói đến đây, lại cắn môi.
Bàn tay Đường Ý nắm chặt, Tiêu Đằng có quyền đến với người khác, cô lại không có lý do gì mà oán trách anh.
Viên Viện kéo tay cô "Đường Đường, thật ra Tiêu Đằng chỉ mới bắt đầu chấp nhận tớ thôi, nếu như cậu đổi ý, tớ tình nguyện rút lui, vì tớ chỉ mong Tiêu Đằng sống thật tốt".
Đúng vậy, yêu một người, không phải vì tốt cho anh mà buông tay sao?
Đường Ý rũ mắt xuống, gật đầu "Cậu vì giúp Tiêu Đằng kiếm tiền đã bán xe của mình, biết anh ấy muốn gây dựng sự nghiệp, cậu dù không biết gì về công việc này vẫn bỏ hơn một nửa số vốn cùng anh ấy đầu tư, tớ nên sớm nhận ra được".
Viên Viện buông tay cô ra, trái tim Đường Ý chìm vào băng giá bên dưới, nơi sâu nhất đầy u tối, ánh mặt trời không thể chiếu rọi, cũng không có lấy một chút ánh sáng.
Đầu óc Viên Viện cực kỳ nhạy bén, vừa nói hết những lời có lợi cho mình "Đường Đường, cậu ngồi ở đây đi, Tiêu Đằng sắp lên rồi".
"Không được", cô lắc đầu, theo bản năng lùi về phía sau "Tớ đi trước đây".
Viên Viện không giữ cô lại, Đường Ý xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Cô không đủ can đảm nhìn vào tình cảm mới của Tiêu Đằng.
Phong Sính nằm trên giường, chăn ra trắng tinh làm nổi bật những tờ tiền trên đó. Nam nhân gối đầu lên cánh tay, càng nghĩ càng tức giận. Anh kéo chăn ra ngồi dậy, đếm, năm tờ một trăm, hai tờ hai mươi, một tờ mười đồng, lại thêm bốn đồng xu!
Nghèo nàn!
Anh hừ lạnh.
Phong Sính bỏ chăn đứng dậy, bước đến bên cửa sổ.
Từ trên lầu nhìn xuống, tầm mắt nhìn bao quát, có thể nhìn thấy cổng bệnh viện.
Phong Sính nhìn chăm chú, tuy rằng không nhìn rõ nét mặt người đó, nhưng chiếc áo khoác màu xanh nhạt của Đường Ý thực sự rất dễ nhận ra, hơn nữa cô lại đứng bất động một chỗ, ngớ ngẩn biết chừng nào.
Phong Sính đẩy cửa sổ, gió lạnh phần phật thổi vào khiến anh lạnh run, vội vàng đóng cửa sổ lại.
Đường Ý đứng trước cổng bệnh viện, bệnh viện cao cấp như vậy nhưng vẫn có quán lưu động của bà chủ, cho cô một chỗ để chui vào.
"Cô gái, ăn khoai nướng sao?"
"Trời lạnh như vậy, nếm thử một chút đi, ngọt lắm đó nha..."
Đường Ý trông giống như tượng điêu khắc.
Dì bán quán giới thiệu lâu như vậy có chút không vui "Aiz, có muốn hay không cũng phải nói câu gì đi chứ!"
Phong Sính mặc quần áo bệnh nhân đi xuống, trên người chỉ mặc khoác mỏng màu be, dài đến đầu gối, làm nổi bật thân hình thon dài và cao lớn của anh.
Anh đi thẳng tới trước mặt Đường Ý "Làm cái gì vậy? Như người điên".
Đường Ý khôi phục tinh thần "Anh mới là kẻ điên đấy".
"Anh chàng đẹp trai, ăn khoai nướng à? Cô gái này đứng ở đây lâu rồi mà không mua".
Phong Sính liếc mắt nhìn cô "Cô ấy không có tiền."
"Thảo nào..."
Đường Ý khịt khịt mũi, hốc mắt đỏ ửng, dường như đang khóc.
Phong Sính thấy cô ăn mặc phong phanh đứng đó run rẩy, anh cởi áo khoác ra, phủ lên người cô. Cô kinh ngạc lùi lại, thậm chí hung hăng lột áo khoác xuống vứt trên mặt đất "Đừng đụng vào tôi!"
"Em nói lại lần nữa xem?"
"Không được đụng vào tôi, đừng đụng vào tôi!"
Dì chủ quán bên cạnh đang cầm khoai lang, muốn kiếm tiền từ Phong Sính, vừa nhìn thấy cô gái nhỏ kích động, bà giật mình đứng yên tại chỗ không dám tiến lên.
Trước cổng bệnh viện luôn có người qua lại, từ khi nào Phong Sính lại bị người khác coi thường ra mặt như vậy, tay anh liền níu lấy cổ áo Đường Ý khiến hai chân cô kiễng lên. Một tay Phong Sính bị trật khớp, chỉ có thể cao giọng nói "Em muốn chết phải không? Tôi thấy em bị gió thổi choáng váng, có lòng tốt..."
"Ai cần lòng tốt của anh? Anh mà còn có lòng tốt sao? Lòng lang dạ sói thì có. Anh hại tôi trở nên như vậy, còn giả bộ làm người tốt làm gì?"
Phong Sính thầm nghĩ, đầu óc anh đúng là ngớ ngẩn mới có thể vô ý vô thức chạy xuống lầu.
Anh thu tay lại, Đường Ý bị anh kéo đến trước mặt, dì chủ quán đứng bên cạnh trừng mắt "Chàng trai trẻ cũng không nên như vậy, vợ chồng son cãi nhau không được động thủ nha!"
"Tránh ra", chớ xen vào việc của người khác.
"Cậu nhìn xem cô gái nhỏ này mặt trắng bệch như vậy, nhất định không thoải mái".
Cô dì có lòng nhiệt tình, bình thường quen ăn to nói lớn với một đám người.
Ngón tay Phong Sính bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, Đường Ý cố hết sức kiễng chân, nam nhân sắc mặt nhợt nhạt, mắt nhìn bốn phía rồi tiện đà nhẹ buông tay, giúp cô chỉnh lại nếp nhăn nơi cổ áo.
Anh cũng là người có sĩ diện.
Đường Ý cười mỉa mai "Đạo đức giả".
"Em đừng thách thức sự kiên nhân của tôi".
"Những điều tàn ác của anh tôi đều đã thấy, sẽ không để ý nhìn thấy bộ dạng anh đánh phụ nữ đâu".
"Ai nói là tôi muốn đánh em?"
Đường Ý đứng phía sau, thiếu chút nữa dẫm lên áo khoác của Phong Sính.
Nam nhân liếc mắt "Nhặt lên".
"Không nhặt".
Cô đúng là không còn sợ gì cả.
Phong Sính bước lên "Không nhặt đúng không?"
Đường Ý không nhìn lại anh, muốn rời đi. Phong Sính khom lưng nhặt áo khoác lên, Đường Ý đứng sát bên người anh, nam nhân dùng bả vai ngăn cản bước đi của cô, tay anh vung mạnh, áo khoác lại phủ lên vai Đường Ý.
Biểu hiện của cô rất bài xích, tựa như áo khoác đó sẽ lây nhiễm bệnh dịch nào đó.
Phong Sính thấy thế, bước lên phía trước, cánh tay chợt kiềm chặt.
Đường Ý bị anh ôm mạnh vào lòng không thể động đậy, cô dùng sức giãy dụa "Buông ra!"
"Đừng cử động, tay tôi đau".
"Anh có đau chết cũng không liên quan tới tôi". Đường Ý càng dùng sức giãy dụa.
Chạm đến miệng vết thương của Phong Sính, đau đến nguyền rủa, anh đè chặt lấy cô, nhưng dù sao cũng chỉ có thể sử dụng một cánh tay, Đường Ý lại khóc lóc om sòm như mèo con, Phong Sính nhanh chóng bị đánh bại, môi mỏng của anh hạ xuống bên tai Đường Ý "Em động đi, dám cử động tôi sẽ hôn em thật mạnh, em có tin không?"
Cô không dừng động tác, nụ hôn của Phong Sính rơi xuống cần cổ, Đường Ý sợ hãi không dám động đậy.
Nam nhân đứng ôm cô trước cổng bệnh viện, anh chỉ cảm thấy rất thoải mái dễ chịu, vừa rồi trong phòng bệnh thoáng nhìn, anh bỗng nhiên có cảm giác khác thường, chính là không thể nhìn cô đứng ở nơi lạnh giá này.
Anh lại thầm nghĩ mình là nam nhân cực phẩm cỡ nào lại đi săn sóc người khác. A, một đêm vợ chồng trăm ngày ân tình, có phải anh chính là như vậy không?
Sau khi Đường Ý đi khỏi, Viên Viện cầm chai nước đứng bên cửa sổ, trước cửa bệnh viện tụ tập một đám người, cô không khỏi nén cười.
Tiêu Đằng từ bên ngoài bước vào "Anh mua trong siêu thị nhỏ của bệnh viện, cũng không biết có tươi không".
Viên Viện không quay đầu lại, Tiêu Đằng thả bọc cam trên đầu tủ "Viên Viện, anh bóc cam cho em nha?"
Cô vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Tiêu Đằng đi đến bên cạnh cô "Sao lại không nằm nghỉ, em mang theo chai nước làm gì?"
Lúc này Viên Viện mới tựa như hoàn hồn, vẻ mặt cô mất tự nhiên, đứng che trước mặt Tiêu Đằng "Không có gì, không có gì, Tiêu Đằng anh trở về đi, em ở đây không cần anh chăm sóc đâu".
Tiêu Đằng tò mò, nâng tầm mắt nhìn ra phía ngoài.
Anh nhìn thấy hai người đứng ôm nhau trước cửa bệnh viện, trang phục kia của Đường Ý là Tiêu Đằng mua cho, cho nên anh nhất định không nhìn lầm.
/106
|