Đường Ý cứng ngắc ngồi đó, Phong Sính càng ôm chặt hơn khiến bả vai cô đau đớn.
Cô đẩy hai tay trước ngực Phong Sính "Anh, anh có làm chuyện đó hay không thì liên quan gì đến tôi?"
"Em có thể nói như vậy sao?", nếu gặp cô gái khác, chắc hẳn đã vui mừng nhảy loạn lên tận trời rồi.
"Anh buông tôi ra trước đi".
Lực đạo nơi cánh tay Phong Sính vẫn không buông lỏng "Đường Ý, chị em và ba tôi đã bằng mặt không bằng lòng rồi, dựa vào điểm này mà nói, tôi và em sẽ có hy vọng rồi".
"Anh sẽ không thật lòng thích tôi chứ?"
Phong Sính thối lui nửa người trên, tầm mắt nhìn Đường Ý từ trên cao "Vậy em cho rằng tôi đang làm cái gì?"
Đường Ý âm thầm kinh ngạc, hai tay hơi dùng sức giãy dụa trong ngực Phong Sính muốn thoát ra ngoài "Anh muốn dạng phụ nữ nào mà không có, hơn nữa người có thể xứng đôi với Phong gia, tuyệt đối không thể nào là tôi".
"Tôi nói được làm được, ai dám ngăn cản?"
"Nhưng tôi không làm được như chị tôi, cái gì mà công chứng tài sản trước hôn nhân chứ, đều là thứ chó má, người nào muốn kết hôn với tôi nhất định phải cam đoan, một khi anh ta ngoại tình thì toàn bộ gia sản đều thuộc về tôi, tôi sẽ là người giữ tiền, không cần phải dựa vào đàn ông".
Phong Sính nghe thế, hai ngón tay đưa tới nhéo nhéo cằm Phong Sính "Miệng lưỡi cay độc, tôi lại thích em như vậy".
Đừng làm trò cười, Đường Ý gạt tay anh ra "Tôi muốn về nhà".
"Về Ức Cư?"
Thần kinh cô lại bắt đầu căng lên "Không đi".
Phong Sính hướng hai tay về vô-lăng "Tôi thật không hiểu nổi, đi theo tôi có gì không tốt? Tôi không cho em ăn đủ hay không đủ tiêu xài? Em muốn cài gì, đã lần nào tôi không đáp ứng cho em chưa?"
"Phong Sính, anh đã từng nghĩ đến chuyện kết hôn chưa?"
Người đàn ông kéo tay cô lại, giọng điệu nhẹ nhàng "Em muốn kết hôn sao?"
"Giống như ba mẹ tôi đã nói, tôi không còn nhỏ nữa, tôi muốn có một người yêu tốt, sau đó kết hôn..."
"Không được!"
"Anh dựa vào cái gì mà nói vậy?"
"Em nói một câu tôi liền gạt bỏ một câu". Phong Sính nổ máy xe, kỳ thật, đối với anh mà nói kết hôn vẫn là chuyện không thực tế. Mặc dù anh nói với Đường Ý như vậy nhưng cũng không tỏ vẻ ra ngoài là nhận lời cho cô một cuộc hôn nhân.
Mà đối với Đường Ý, cô có thể nói về chuyện yêu đương, vừa đủ mãnh liệt lại không cần quá sầu bi, chỉ cần người yêu thật tâm với cô, sau đó chính là kết hôn, rồi bình lặng trôi qua đến già.
Nhưng người này, tuyệt đối không thể là Phong Sính.
Bất luận thế nào cô cũng không thể yêu anh.
Hành vi của Phong Sính lúc trước đã sớm bẻ gãy khả năng kia.
—
Đường Ý nghe Phong Sính nói muốn điều tra Đường Duệ, cả đêm gần như không ngủ được. Hôm sau tan sở, cô lại đi đến Phong gia.
Ông Đường bà Đường cũng đã ở đây, bà Đường mua xương đến, bảo là muốn hầm canh cho con gái tẩm bổ.
Đường ý đi lên lầu, Phong Triển Niên cũng không có nhà, Đường Duệ đang nằm trên giường chơi đùa cùng con trai.
"Chị".
"Đường Đường, em đến rồi à".
Đường Ý bước tới, cúi người ôm lấy Gạo "Chân của chị còn đau không?"
"Đỡ hơn rồi, giữ gìn một thời gian nữa sẽ không có chuyện gì".
"Gần đây chị và Tiễn Hưng còn liên lạc với nhau không?"
"Không có, chỉ là khoản tiền còn lại vẫn chưa có cơ hội đưa cho anh ấy..."
Đường Ý mắt nhìn bốn phía, sau đó hạ thấp giọng nói "Tạm thời chị đừng tìm anh ấy, tất cả những tin nhắn nói chuyện với anh ấy cũng xóa hết đi".
"Tại sao?"
"Anh rể đang điều tra chị, có lẽ... có lẽ nghi ngờ chị hai lòng".
"Cái gì?", Đường Duệ kích động cử động mạnh "Em nghe ai nói?"
"Tối hôm qua, anh rể bảo Phong Sính đi dò la chuyện đêm trước, em sợ anh ấy cũng sẽ tìm thám tử tư như chị, chị vẫn nên coi chừng một chút".
Đường Duệ cắn răng, Đường Ý vừa nhìn thấy, vội vàng đặt bé Gạo xuống giường. Cô đi qua bên giường, khom người đè lại bả vai Đường Duệ "Chị nhìn mình xem, tức giận đến như vậy, loại chuyện này lẽ ra chị phải đoán được từ sớm".
"Chị không thể ngờ, chị luôn cho rằng anh ấy sẽ hoàn toàn tin tưởng chị".
"Một khi anh ấy đã ngoại tình, tự nhiên sẽ suy nghĩ liệu sau lưng mình chị có như vậy không..."
Cả người Đường Duệ ngã về phía sau "Tại sao, Đường Đường, em nói chị biết, sao anh ấy lại nghĩ chị như vậy?"
"Chị, bây giờ còn quanh quẩn cái suy nghĩ này để làm gì nữa?". Đường Ý vẫn không hiểu nổi, tại sao chị mình lại chui vào ngõ cụt không thoát ra được? "Chị nên nghĩ tới việc sau này phải làm sao, coi như không muốn ly hôn, chẳng lẽ chị để mặc anh rể vẫn tùy tiện như vậy sao? Nếu như, bất đắc dĩ ly hôn, chị có cách nào để giành được quyền nuôi dưỡng bé Gạo không?"
Đường Duệ bịt kín lỗ tai "Chị không ly hôn, chị không muốn nghe".
Đường Ý chán nản, đứng tại chỗ một hồi lâu, lồng ngực tức tối muốn nổ tung, cô đưa tay vén chăn của Đường Duệ lên "Chị sinh bé Gạo cũng được một thời gian rồi, chị định nghe theo lời mẹ, nằm trên giường suốt mấy tháng sao?"
Đường Duệ vòng chặt thắt lưng "Chị biết, bởi vì bộ dạng nhếch nhác này của chị khiến cho Triển Niên mất đi ham muốn".
"Đợi chân chị lành lại, hãy tìm giáo viên thể dục, đầu tiên lấy lại vóc dáng trước kia, tài sản của người phụ nữa chính là nhan sắc và sự độc lập".
Thấy Đường Duệ không nói lời nào, Đường Ý ngồi xuống giường "Chị, chị hối hận ban đầu đã ký văn kiện kia sao?"
"Chị không hề do dự là bởi vì tin tưởng Triển Niên sẽ yêu chị cả đời".
"Nhưng bây giờ chỉ mới một năm".
Đường Duệ không lên tiếng, chỉ ngơ ngẩn nhìn chăm chú con trai nằm trên giường.
Nhưng cô hiển nhiên ý thức được điểm này, Phong Triển Niên từng qua lại với vô số người, không thích bộ dáng này của cô cũng là chuyện bình thường.
Hơn một tháng sau, chân của Đường Duệ đã hoàn toàn lành lại.
Cô nhịn đau cai sữa cho con, lại tham gia các khóa học thể dục, thậm chí cố gắng ăn kiêng, trong thời gian ngắn đã trở lại với thể trọng ban đầu.
—
Tan sở, Đường Ý có hẹn với các đồng nghiệp đi dạo khu mua sắm, nói là có cửa hàng nổi tiếng giảm giá đến 30%, cắn răng cũng có thể chen lấn mua được một bộ quần áo.
Cả đám cùng đi thang cuốn lên tầng ba, nhiều phụ nữ đã tập trung lại một chỗ, cho dù không mua đồ này nọ cũng đã vô cùng náo nhiệt.
Đám người vui vẻ vừa đi dạo vừa nói chuyện, Đường Ý tinh mắt, nhìn thấy một thân ảnh đang ngồi uống trà tại khu nghỉ ngơi.
Các đồng nghiệp kéo tay cô về phía trước, có người đi qua chỗ Tần Du Ninh hỏi đường nhưng không nhận được câu trả lời. Đối phương có chút tức giận nói "Chỉ là hỏi đường thôi mà. Cho dù câm điếc cũng có thể khoác khoác tay chứ?"
Nói xong, vừa đi được vài bước liền nghe một tiếng pang bên chân.
Người phụ nữ lớn tuổi cúi đầu thấy ly nước uống bị ném xuống, nước trái cây màu vàng cam tràn ra văng lên đáy giày mình. Ba ta hét lên một tiếng, vọt tới trước mặt Tần Du Ninh "Bị bệnh hả? Hỏi đường không nói chon chưa tính, còn dám làm như vậy?"
Thấy Tần Du Ninh không nhúc nhích, người phụ nữa đưa tay đẩy bả vai cô.
Đường Ý vốn định đi bộ, thấy người vây xem càng lúc càng nhiều, Tần Du Ninh tựa như để mặc đối phương muốn mắng gì thì mắng. Đường Ý không khỏi dừng lại, trong ấn tượng của cô, Tần Du Ninh là người hào phóng khéo léo, nhưng khi đối mặt với Phong Sính cũng có thể trực tiếp giao đấu vài hiệp, hôm nay lại giống như người mất hồn. Làm sao lại như vậy?
Cô gỡ tay đồng nghiệp ra "Dì này ơi, bớt giận một chút".
"Cô là ai?"
"Cháu tiện đường đi qua, cháu thấy cô gái này có vẻ tâm trạng không tốt. Dì muốn đi đâu? Cháu chỉ cho dì, coi chừng lại lỡ việc".
Người phụ nữ cố nén tức giận, mắt nhìn đồng hồ "Tôi tới lấy bánh sinh nhật cho cháu tôi nhưng lại không biết tiệm bánh ở tầng mấy".
"A, cửa hàng bánh ngọt ở lầu một, dì đi thang cuốn xuống là đến nơi".
"Vậy được rồi, cảm ơn cô gái nha". Bà ta vội vàng vừa đi vừa nói "Nhìn xem cô ta ăn mặc thời trang như vậy, tâm địa sao lại xấu xa thế?"
Tần Du Ninh vẫn cúi đầu ngồi đó, bộ dạng u sầu.
Đồng nghiệp bên cạnh kéo tay Đường Ý "Người quen sao?"
"Đi thôi, chúng ta mua quần áo trước hay đi dạo trước đây?"
"Tớ đói bụng rồi..."
Mấy người vừa định đi, cách đó không xa bỗng vang lên tiếng bước chân vội vã "Tiểu thư, sao cô lại ở đây? Tôi tìm cô nãy giờ rồi".
Bảo mẫu đá phải ly nước trên mặt đất, nhìn lại bộ dạng Tần Du Ninh ngồi đó "Ai vậy, ai lại quăng đồ này ở đây chứ?"
Nhóm người xem trò vui đã sớm tản ra, chỉ còn lại Đường Ý đứng gần Tần Du Ninh nhất.
Bảo mẫu xông lên túm chặt tay cô "Có phải cô khi dễ tiểu thư nhà tôi, vừa rồi ở bên kia nghe nói ở đây có người gây nhau, nhất định là cô".
Đường Ý giãy dụa muốn rút tay ra "Con mắt nào của bà nhìn thấy? Đừng có ngậm máu phun người!"
"Chuyện gì xảy ra vậy?", giọng nói đàn ông vang lên.
Bảo mẫu càng giữ chặt tay Đường Ý không buông "Cô gia, là cô ta ăn hiếp tiểu thư!"
Bà ta là sợ Tiêu Đằng trách tội bà không trông nom tốt Tần Du Ninh.
Đường Ý nghe được giọng nói này, trong lòng không nói lên được cảm xúc gì. Người đàn ông bước lên vài bước mang theo mùi nước hoa đàn ông cao quý và say đắm đi vào cánh mũi cô. Tiêu Đằng đẩy tay bảo mẫu "Buông cô ấy ra!"
"Nhưng mà..."
"Bà tận mắt thấy cô ấy bắt nạt tiểu thư?"
"Cái này, tôi không thấy".
Gương mặt Tiêu Đằng trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt nhìn từ trên xuống tự nhiên sinh ra cảm giác uy hiếp của một người địa vị cao "Tôi bảo bà trông chừng Du Ninh, bà đã đi đâu?"
"Xin lỗi", bảo mẫu bị dọa sợ đến mức rụt cổ lại "Tôi chỉ tranh thủ đi vệ sinh chút xíu".
"Đem sự tắc trách của mình áp đặt lên người khác, là ai dạy bà như vậy". Mấy chữ cuối cùng, Tiêu Đằng càng cất cao giọng.
Đường Ý đứng đó, ngược lại lâm vào tình cảnh khó xử.
"Đưa tiểu thư ra ngoài chờ tôi".
"Vâng".
Tầm mắt Tiêu Đằng nhìn về Đường Ý đang đứng trước mặt "Đường Đường, không sao chứ?"
Một tiếng xưng hô này của hắn đã thấy rõ mối quan hệ này, Đường ý khẽ lắc đầu, bảo mẫu giúp Tần Du Ninh đứng lên.
Sau khi kết hôn, Tiêu Đằng ngày càng quỷ quyệt, bắt đầu thực hiện những âm mưu của mình. Cho nên từ chương này trở đi, editor sẽ gọi Tiêu Đằng là 'hắn' nha.
Hai người đi thang cuốn xuống dưới, Đường Ý chỉ chỉ đồng nghiệp bên cạnh "Vậy, em đi trước".
Cô vừa bước đi đã bị Tiêu Đằng gọi lại "Đường Đường, em tin tưởng sẽ có người dùng cả tính mạng để yêu em sao?"
Lòng bàn chân Đường Ý tựa như bị đinh nhọn đâm vào, mất đi khả năng bỏ chạy, tâm đau đến thấu xương. Bao lâu này trốn tránh như vậy khiến cô có cảm giác tình cảm trước kia đã sớm trôi qua. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, từ lông mày đến ánh mắt vẫn như cũ, đôi mắt sáng ngời quen thuộc ấy đã từng khiến cô bị lạc vào đó.
Cuộc sống của hắn không tốt, cô có thể nhìn ra được.
"Tiêu Đằng, anh đã nhẫn nhịn tốt như vậy, tại sao không tiếp tục đóng kịch?"
"Có một số chuyện để trong lòng buồn bực chỉ làm khổ mình, anh chỉ muốn cho em biết như vậy".
Các đồng nghiệp hai mặt nhìn nhau, lần lượt đi đến bên cạnh.
Hắn bây giờ cao cao tại thượng, đã không còn là Tiêu Đằng từng bị Phong Sính chèn ép nhục nhã tđại sảnh khách sạn nữa "Cho dù là biết vậy, cũng có tác dụng gì đâu?"
"Đường Đường", Tiêu Đằng nở nụ cười "May mắn là tôi còn có mục tiêu phấn đấu, nó nhắc nhở tâm trí hay mơ mộng của anh. Em không cần phải bước quá nhanh về phía trước. Ngày nào đó, anh hy vọng em có thể chờ đợi anh một chút".
Tiêu Đằng nói xong những lời này liền rời đi.
Đường Ý nhìn theo bóng lưng của hắn, kỳ thật, nửa câu sau của hắn cô nghe mà không hiểu gì cả.
Tiêu Đằng lái xe chở Tần Du Ninh về nhà, vào phòng, Tần Du Ninh ngồi xuống giường, Tiêu Đằng khom lưng hai tay chống bên cạnh cô "Hôm nay dẫn em đi mua quần áo, sao lại chạy đi mất vậy?"
"Quần áo của em nhiều như vậy, không muốn mua".
Tiêu Đằng quan sát sắc mặt cô "Có phải không thoải mái ở đâu không?"
Hắn đối với cô chính là ôn nhu, là vợ chồng tôn trọng nhau sao?
Tần Du Ninh miễn cưỡng cười "Không có, chỉ là trung tâm nhiều người quá, thấy khó chịu".
"Lần sau đừng không nói tiếng nào đã chạy đi rồi, biết không?"
Cô gật đầu, bàn tay không khỏi hướng đến vai Tiêu Đằng "Mẹ lại thúc giục em, Tiêu Đằng, dù sao em cũng đã không sao rồi, chúng ta sớm có con đi được không? Em rất thích trẻ em, em muốn chính mình sinh ra..."
"Du Ninh", Tiêu Đằng cắt ngang lời cô "Chúng ta còn trẻ, hơn nữa, chuyện của công ty muốn nắm vững cũng không thể trong ngày một ngày hai".
"Nhưng ba nói anh hoàn toàn có thể đảm nhiệm công việc hiện tại, cũng rất coi trọng anh".
"Chính bởi như vậy anh càng thể phụ sự hy vọng của ba".
Một vòng quanh co đều là đáp án như vậy, đáy mắt Tần Du Ninh đầy ảm đạm, tầm mắt hướng về hộp thuốc trên đầu tủ.
Cô với tay lên cầm chặt, sau đó mở nắp hộp ra, đổ viên thuốc ra lòng bàn tay.
Tiêu Đằng liếc nhìn, Tần Du Ninh đưa viên thuốc lên khóe miệng, nơi khóe mắt anh khẽ dao động nhưng vẫn không có ngăn cản.
Chóp mũi Tần Du Ninh chua xót, cô há miệng nuốt viên thuốc vào.
"Anh đi tắm trước", Tiêu Đằng đứng dậy, Tần Du Ninh dán mặt vào bóng lưng của hắn. Đây là hộp Vitamin E nhưng Tần Du Ninh biết hắn đã đem đổi thành thuốc tránh thai.
Hắn quan sát cô như vậy, hằng ngày đều uống, cô vẫn giả vờ như không biết, mỗi ngày lại uống thuốc.
Bà Tần nóng vội nhưng cô đã bảo không muốn sinh con sớm, còn muốn chơi bời thêm hai năm nữa. Việc gì có thể bảo vệ cho Tiêu Đằng, Tần Du Ninh chưa bao giờ chùn bước. Ánh mắt cô dần trở nên mơ hồ, bỗng nhiên di động trong túi vang lên khiến cô hơi giật mình.
Tần Du Ninh lấy di động ra, mở mục tin nhắn, là thư họp mặt lớp trung học, trong thư còn có tên của cô.
Cho dù cô và Tiêu Đằng đã kết hôn, Viên Viện vẫn không chịu buông xuôi.
Cô ta dùng mọi thủ đoạn tồi tệ, từ tài khoản QQ, tin nhắn đến bưu kiện, từng lần một không sợ làm phiền người khác, không quan tâm đến đạo lý muốn chen vào chuyện tình của Tần Du Ninh, có khi còn gọi điện lên án chuyện này.
Áp lực tâm lý của Tần Du Ninh ngày càng lớn. Cô không muốn đi gặp bạn bè nhưng lại không cam lòng bị người khác đâm sau lưng. Cô cũng đã từng gặp mặt giải thích, nhưng lại chẳng được gì ngoài những câu mắng chửi.
Có đôi lúc cô thật sự nghi ngờ có phải tinh thần của bản thân đã xảy ra vấn đề gì hay không?
—
Khu mua sắm.
Đường Ý không đi dạo nữa, ngồi trên ghế salon trong một cửa hàng đợi các đồng nghiệp đang điên cuồng thử đồ.
Cô gõ nhịp chân, hai mắt không ngừng nhìn trái nhìn phải.
Tầng dưới khu mua sắm bỗng vang lên tiếng kèn đinh tai nhức óc, hình như đang cử hành tiết mục gì đấy.
Mấy người đồng nghiệp xách túi lớn túi nhỏ ra ngoài, cũng muốn tham gia nào nhiệt liền kéo Đường Ý xuống lầu.
Người chủ trì trên đài cầm lấy micro, giọng nói sôi nổi "Có quý vị nào dám lên đài không? Có không vậy? Mọi người nhìn xem, các cặp tình nhân đã sẵn sàng, cặp nào trong số họ sẽ là quán quân trong cuộc thi hôn môi và giành được chiếc điện thoại Iphone 6 plus?"
"Wow, plus luôn nha", một cô nàng đồng nghiệp nhét tất cả đồ vật vào tay Đường Ý "Tớ cũng muốn thử một chút".
Đường Ý bối rối "Cậu lại không có bạn trai".
Cô bạn kéo tay một đồng nghiệp khác "Chúng ta cùng cuốn lên đó".
Phải đi thôi.
Đường Ý cảm thấy mất hết mặt mũi "Vì một cái điện thoại cậu liền bán hết lễ nghi của mình".
Hai người quả nhiên đã lên sân khấu.
Đường Ý vô cùng mất mặt, MC nhìn thời gian, hai người bạn của cô nháy mắt ôm lấy nhau, một tiếng báo hiệu vang lên liền môi kề môi.
Hiện trường diễn ra vô cùng náo nhiệt, cặp đôi hôn nhau còn chưa đủ, một anh chàng còn dùng sức bế cô gái lên, tất cả mọi người đều chìm đắm vào không gian nơi đây, không ai phát hiện ran guy hiểm đang gần kề.
Một gã đàn ông trung niên cường tráng bỗng bước lên sân khấu, MC vội tới trước "Tiên sinh này không được, cuộc thi đã bắt đầu rồi, anh có thể tham gia nhóm sau vào nửa tiếng nữa".
Người đàn ông bỗng móc từ trong túi ra một cái búa, hất tay nện xuống, MC vội vàng chạy trốn, đối phương nhanh chóng xông vào đám người trên sân khấu, chiếc búa vung lên trên không, trong phút chốc vang lên tiếng kêu rên kéo dài.
Đường Ý quăng hết đồ trong tay, kêu tên hai người đồng nghiệp, có mấy người bị nện ngã xuống đất, máu tươi trên đầu chảy ròng không dám nhúc nhích.
Sân khấu náo loạn, càng không có người dám đi đến ngăn lại.
Đường Ý thấy một người bạn bị nện vào bả vai, người đàn ông nhảy xuống sân khấu, người phía sau tụ lại rất đông, căn bản không có cách nào tản ra.
Cô xoay người, phía trước có người ngã sấp xuống, trong lúc đó tại khu mua sắm có nhiều bảng hiệu quảng cáo chồng chất lên nhau khiến tốc độ của các cô bị chậm lại. Đường ý cảm nhận được bả vai mình bị người khác chế trụ, cô ra sức giãy dụa, ánh mắt liếc thấy đối phương đã muốn vung búa lên.
Dưới ánh đèn rực rỡ, vết máu dính trên búa khiến người khác nhìn thấy mà giật mình.
/106
|