Tuy chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng Chu Kiến vẫn nhận ra được đây là người anh em tốt của mình. Anh cũng không nghĩ ngợi nhiều, đứng dậy khỏi salon hỏi, Không phải nói đi công tác sao? Giơ tay lên nhìn đồng hồ. Bây giờ không còn sớm nữa. Đã hơn mười giờ rồi.
Mục Thanh đã khôi phục lại vẻ ung dung, anh bước lên chào hỏi Chu Kiến, nhàn nhạt nói, Đã hủy bỏ. Lại nhìn An Dịch cũng đang đứng, anh nói với người anh em của mình, Tôi đi tìm lão Dương trước, cậu không cần vội.
Anh, đều không phải là người ngoài, không cần tránh. Chu Húc đi qua quàng vai Mục Thanh, dáng vẻ anh em tốt, cười ha hả nói, Đây là bạn tốt của em họ em, An Dịch, An Dịch, đây là đại ca Mục Thanh, gọi đại ca là được.
An Dịch ngoan ngoãn kêu một tiếng đại ca, rất chừa mặt mũi cho bạn mình. Mục Thanh liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt lên tiếng, trên mặt không có biểu cảm gì, lạnh như băng.
Chu Kiến biết bạn tốt mình trước nay đều lạnh nhạt với phái nữa, thấy anh như vậy, riết cũng thành thói quen, thấy em họ mình nói, Lão Dương đi đến nhà máy rồi, không ở công ty, Chúng em không nói gì đặc biệt cả, đều không phải người ngoài, anh có ở lại không có vấn đề gì đâu.
An Dich vốn muốn từ chối thật lịch sự, sau đó sẽ bày tỏ thái độ cảm kích, nhưng xem ra bây giờ không thích hợp lắm, chỉ đành rời khỏi trước, Anh ba, em về trước đây, chờ khi bản thiết kế của em chuẩn bị xong, em sẽ đến. Dù sao cũng chiếm lợi ích, nên cô phá lệ phải thật lịch sự.
Chu Kiến cũng không giữ cô lại, gật đầu nói được, Chu Húc muốn cùng về, Chu Kiến không có ý kiến gì, vẻ mặt ghét bỏ xua tay một cái, Đi đi, đi nhanh lên.
Chờ hai người ra ngoài, Mục Thanh hỏi, Công ty cậu thiếu người sao? Anh vừa mới nghe bản thiết kế gì đó, cho rằng An Dịch định đi cửa sau muốn đến đây làm.
Chu Kiến nói không phải, rồi nói tình huống của An Dịch, sau đó giải thích, A Húc có quan hệ rất tốt với cô ấy, muốn giúp cô ấy, em làm anh họ sao có thể hẹp hòi được? Hơn nữa quả thật cô gái này có chút tài mọn, ngoại trừ không phải xuất thân chuyên nghiệp, tới chỗ em làm nhân viên nhỏ gì đó cũng đúng qui định mà, bây giờ cô ấy không muốn đến, đổi phương thức bán bản thiết kế, em cũng không mất mát gì, nếu tốt sẽ mua, không tốt sẽ không mua, mua cũng không tốn bao nhiêu tiền, hơn nữa phải xem tuần này cô ấy giao bản thiết kế, chỉ cần người của bộ phận thiết kế hài lòng, em sẽ ký hợp đồng với cô ấy, mỗi tháng ngoài tiền lương cơ bản sẽ còn có tiền thưởng, nhưng tiền thưởng sẽ liên quan đến bản thiết kế, nếu bản thiết kế không được, tự nhiên sẽ không có tiền thưởng, tính tới tính lui, em cũng không thiệt thòi, cùng lắm thì sẽ phát tiền lương cơ bản, một tháng tám trăm, nếu cô ấy không có thực lực đó, phỏng chừng cũng sẽ không xấu hổ không dám nhận tám trăm đồng này.
Trong lòng anh đã có cánh cửa rõ ràng, cho nên mới biểu hiện rộng lượng như vậy. Vừa kiếm lời vừa tạo tình nghĩa làm cho người khác cảm kích, lại không lỗ vốn, mặt ngoài mặt trong đều có, thật tốt, cũng như có câu trả lời dành cho em họ. Dù sao anh cũng không phải mở từ thiện, không thể vì thấy người ta đáng thương thì sẽ bỏ tiền ra, tiền của anh không phải là tự rớt xuống.
Mục Thanh nhìn cậu ta cười nhạt hai tiếng, Quả nhiên là gian thương.
Này, này, anh cũng là thương nhân mà! Chu Kiến tức giận.
Mục Thanh không trả lời cậu ta, đứng lên khỏi ghế sô pha định đi, Chu Kiến hoàn toàn không hiểu nổi cậu ta đang giận cái gì, không phải chỉ là ý định nho nhỏ sao, cô gái kia cũng không lỗ gì, anh ta không thể nào hiểu được.
Chờ một chút, con gái? Thật kỳ lạ?
Chu Kiến bước lên nắm cánh tay bạn tốt mình, Em nói này, không phải là anh nhất kiến chung tình với An Dịch đó chứ? Thật ra cô gái kia thật sự khá tốt, rất dễ lấy lòng đàn ông.
Mục Thanh nhìn vẻ mặt ngu ngố của cậu ta, Cậu nghĩ có khả năng sao?
Vậy thái độ đó của anh là sao?! Nói như thế nào cũng không tới lượt cậu ta tỏ vẻ bênh vực kẻ yếu! Ăn no không có chuyện làm à?
Mục Thanh hất tay cậu ta ra, vô cùng bình tĩnh nói, Tôi chỉ là không quen nhìn cậu vô sỉ như vậy.
Chu Kiến bị nghẹn lại, anh thật đáng thương mà, An Dịch cái này không chọn, lại chọn không có bằng đại học, anh thử xem cô ấy đi đâu tìm công ty, nếu không phải em nể mặt A Húc, em sẽ phí phạm số tiền này sao? Công ty em người nào không có chứ nhà thiếu kế tới bảy tám người đều là từ nước ngoài trở về! Đó chính là nhân tài!
Nếu muốn giúp, thì phải thật lòng, không muốn giúp thì phải thật tâm cự tuyệt, chơi đùa người khác như cậu, tôi không muốn nhìn. Nói xong Mục Thanh rời khỏi không hề quay đầu lại, để lại Chu Kiến uất ức đến muốn cắn bàn tay nhỏ bé khóc thành tiếng, lại nói tháng sáu tiếng rơi gì đó.
Không thể có người đáng ghét đến như vậy, anh cũng không có ý xấu, chỉ có lợi một chút, được mất cũng chẳng nhiêu, nhưng điểm xuất phát là ý tốt mà, hơn nữa anh và cô gái kia không quen nhau, dựa vào cái gì mà móc hết tim phổi của mình ra chứ!Mục Thanh quả thật kì lạ! Dã man đáng ghét! Vách đá cheo leo cố tình gây sự! Nếu cậu ta thật sự không có ý với An Dịch, tên của anh viết ngược lại!
An Dịch không hề biết vì cô, mà làm cho hai anh em kia mâu thuẫn, lúc này cô đang ngồi trong xe của Chu Húc, nói chuyện với cậu ta, cô nói, Cậu nói xem công ty anh cậu thiếu gì người, lần này tớ mặt dày đến, còn muốn lấy tiền lương của anh ấy, anh ấy sẽ không thấy tớ vô cùng bỉ ổi sao?
Bỉ ổi cái gì, cậu cũng chẳng chiếm lợi ích của anh ấy, nếu như không có khả năng, cậu không lấy tiền lương của anh ấy là được, hơn nữa chỉ cần mỗi tháng anh ấy nguyện ý bỏ tiền ra mua bản thiết kế của cậu, thì cậu nên lấy phần tiền lương này, rõ ràng cậu có giá trị đó mà!
An Dịch nói, Nếu không có tiền lương thì tiền thưởng cũng coi như xong, tớ chỉ bán bản thiết kế, không đi làm lấy tiền lương thì rất kì! Vừa rồi khi ngeh có thể lãnh tiền lương và tiền thưởng, quả thật cô rất kích động, với người thiếu tiền tới mức bị ép đến đường cùng như cô, mỗi một đồng đều phải tính toán tỉ mỉ! Huống chi là tám trăm có khi nhiều hơn, thậm chí còn là cho không! Nhưng lúc này tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, cảm thấy hình như không ổn lắm, mặc dù cô thiếu tiền, lại không muốn nhận bố thí.
Từ bao giờ mà cậu lại suy nghĩ nhiều như vậy, anh tớ đã nói là cho, vậy nhất định anh ấy ăn không hết, cậu đừng thấy anh ấy trông có vẻ khờ khạo, thật ra bụng dạ rất đen tối, gian thương như anh ấy bề ngoài là như vậm bên trong đều là ác ý, nếu như anh ấy thấy mình thua thiệt sẽ không đề nghị cậu chuyện này.
Quả nhiên là anh em, thật sự hiểu thấu nhau.
An Dịch suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu, lần này giọng nói kiên định rất nhiều, cô nói, Chuyện tiền lương bỏ đi, cậu trở về nói với anh cậu, anh ấy nguyện cho tớ một cơ hội, có con đường để kiếm tiền tớ rất cảm kích, làm người không thể quá tham lam.
Thấy ý cô đã quyết, Chu Húc vừa cảm thán trong lòng, cô gái này ngốc quá, vừa cảm thấy có chút vui mừng, cô quả nhiên là bạn thân của anh, chính là có khí chất, không tham giàu sang, nhịn không được đưa tay vỗ đầu cô, thuận tiện xoa nhẹ lên mái tóc mềm mại một lúc, gật đầu nói, Được, tớ không thèm chiếm lợi ích của tên kia, mắc công trong lòng anh ấy tớ lại là kẻ tiểu nhân.
Sau vài ngày, An Dịch ngoại trừ ra ngoài mua đồ ăn ra thì thời gian còn lại cô đều ở trong nhà hoặc là vẽ bản thảo thiết kế, hoặc là mua quần áo, cô thuộc loại tự kiếm tự ăn, kinh doanh trên mạng hơn hai năm, chất lượng kiểu dáng quần áo đều rất tốt, luôn có khách hàng cô định, mỗi tháng không cần lo lắng sẽ không kiếm được người, chỉ là dù sao cũng chỉ có một mình, vì thế hiệu suất không cao, mỗi ngày đều phải thức tới khuya mới đi nghỉ, là một cô gái trẻ tuổi, nhưng ngày nào trên mặc cũng không có khí sắc, mặc dù da dẻ đẹp, nhưng cũng không thể nào khỏe mạnh được.
Đến ngày thứ sáu như đã hẹn, tối qua An Dịch còn cố ý ngủ sớm một chút, đã nhiều hơn hai tiếng so với ngày thường chỉ có bốn tiếng, tinh thần buổi sáng tốt hơn rất nhiều. Hôm nay bên ngoài mưa, có chút hơi lạnh, cô không mặc đồ công sở đen, mà đổi thành quần jean áo vải bình thường, bên trong mặc màu đen nhưng lại thêm áo lên hở cổ màu đỏ thẫm bên ngoài, màu sắc tươi sáng đối lập, nhưng lại trông rất đẹp.
Ngoại trừ quần jean và giầy, quần áo của An Dịch đều do cô tự làm, áo len mỏng này là do trước kia không có việc gì làm đã tự mình đan, khéo tay chính là nói về cô gái này.
Lần trước Chu Húc dẫn cô đi mà xin nghỉ, hôm nay cô không làm phiền cậu ta nữa. An Dịch đeo cái cặp tương đối lớn màu nâu nhạt, bên trong là bản thiết kế của cô, lại cầm theo chiếc ô, kiểm tra từ trên xuống dưới coi có quên cái gì nữa không, sau đó mới yên tâm rời khỏi nhà.
Ngồi xe bus lên xuống ba lần mấy gần một giờ mới tới được công ty nữa trang tòa nhà phía Đông Nam. Đăng ký ở đại sảnh, cô đi đến đâu đều gây chú ý vì cô là cô gái xinh đẹp, đặc biệt hơn là hôm nay cô ăn mặc như vậy càng chứng minh, khiến cho người ta không nghĩ đến cô rất khó khăn. Vì vậy lúc chờ thang máy, đã có người gọi cô từ phía sau.
An Dịch quay đầu lại, người trước mặt cao hơn cô rất nhiều, vừa đen vừa khỏe mạnh, phong cách ăn mặc rất hợp lí, cúi đầu vô ý thức, suy nghĩ một lát, thấy người này nhín có chút quen mắt, một lát sau mới nhớ tới ngày đó gặp qua anh, đã kêu một tiếng đại ca. Cô đến đây xin người khác giúp đỡ, tự nhiên sẽ vô cùng lễ phép với người anh em tốt của ông chủ tương lai. Thực ra cô kêu một tiếng đại ca cũng rất lạ lẫm không được tự nhiên, dù sao cũng không quen biết, cảm giác giống như đang nịnh bợ, nhưng cô đã quên đối phương họ gì vì thế chỉ có thể tiếp tục gọi một tiếng đại ca.
Mục Thanh là người tinh ý, liếc nhìn đã biết cô bé trước mắt đã quên anh, tuy rằng nhớ gọi anh là đại ca, nhưng không chừng đến họ tên cũng chưa chắc nhớ. Anh cũng không thèm để ý, chỉ nhàn nhạt lên tiếng hỏi, Em đã làm xong bản thiết kế chưa?
An Dịch kỳ quái nhìn anh một cái, giật đầu nói đã xong. Mục Thanh lại nói, Lấy ra cho tôi xem thử.
Người này thật không khách khí, mặc dù nghĩ vậy, nhưng cô vẫn cúi đầu kéo khóa ba lô, lấy túi văn kiện ra.
Vừa đúng lúc thang máy đã tới, An Dịch để Mục Thanh đi trước, Mục Thanh cũng không tìm cách ưu tiên phái nữa, anh cứ như vậy ngang nhiên đi trước, nhấn tầng một cách thuận lợi. An Dịch theo sát phía sau bước vào cửa thang máy, trừ hai người bọn họ ra, vẫn có rất nhiều người chen lấn đến đây, trong thang máy lập tức trở nên chật ních.
An Dịch bị đẩy vào trong góc, đứng sát Mục Thanh. Mục Thanh cao hơn người bình thường, lúc này như chim lạc bầy, anh đứng ngay vách thang máy tay cầm bản thiết kế, cúi đầu nhìn chăm chú. Nét mặt của người đàn ông này thản nhiên như không có việc gì, là loại không để ý gì cả, lộ vẻ không hợp với xung quanh.
Bản thiết kế gồm năm tấm, đều là hàng loạt đồ thể thao nữ. Thấy anh ra vẻ rất nghiê túc, ít nhiều An Dịch cũng có chút khẩn trương, bởi vì là nghiệp dư, nên cô thiếu chút tự tin, chỉ là cô gái này bị tê liệt da mặt, không có biểu hiện gì trên mặt cả, vì thế trong mắt người khác, trông cô rất bình tĩnh.
Mục Thanh đã khôi phục lại vẻ ung dung, anh bước lên chào hỏi Chu Kiến, nhàn nhạt nói, Đã hủy bỏ. Lại nhìn An Dịch cũng đang đứng, anh nói với người anh em của mình, Tôi đi tìm lão Dương trước, cậu không cần vội.
Anh, đều không phải là người ngoài, không cần tránh. Chu Húc đi qua quàng vai Mục Thanh, dáng vẻ anh em tốt, cười ha hả nói, Đây là bạn tốt của em họ em, An Dịch, An Dịch, đây là đại ca Mục Thanh, gọi đại ca là được.
An Dịch ngoan ngoãn kêu một tiếng đại ca, rất chừa mặt mũi cho bạn mình. Mục Thanh liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt lên tiếng, trên mặt không có biểu cảm gì, lạnh như băng.
Chu Kiến biết bạn tốt mình trước nay đều lạnh nhạt với phái nữa, thấy anh như vậy, riết cũng thành thói quen, thấy em họ mình nói, Lão Dương đi đến nhà máy rồi, không ở công ty, Chúng em không nói gì đặc biệt cả, đều không phải người ngoài, anh có ở lại không có vấn đề gì đâu.
An Dich vốn muốn từ chối thật lịch sự, sau đó sẽ bày tỏ thái độ cảm kích, nhưng xem ra bây giờ không thích hợp lắm, chỉ đành rời khỏi trước, Anh ba, em về trước đây, chờ khi bản thiết kế của em chuẩn bị xong, em sẽ đến. Dù sao cũng chiếm lợi ích, nên cô phá lệ phải thật lịch sự.
Chu Kiến cũng không giữ cô lại, gật đầu nói được, Chu Húc muốn cùng về, Chu Kiến không có ý kiến gì, vẻ mặt ghét bỏ xua tay một cái, Đi đi, đi nhanh lên.
Chờ hai người ra ngoài, Mục Thanh hỏi, Công ty cậu thiếu người sao? Anh vừa mới nghe bản thiết kế gì đó, cho rằng An Dịch định đi cửa sau muốn đến đây làm.
Chu Kiến nói không phải, rồi nói tình huống của An Dịch, sau đó giải thích, A Húc có quan hệ rất tốt với cô ấy, muốn giúp cô ấy, em làm anh họ sao có thể hẹp hòi được? Hơn nữa quả thật cô gái này có chút tài mọn, ngoại trừ không phải xuất thân chuyên nghiệp, tới chỗ em làm nhân viên nhỏ gì đó cũng đúng qui định mà, bây giờ cô ấy không muốn đến, đổi phương thức bán bản thiết kế, em cũng không mất mát gì, nếu tốt sẽ mua, không tốt sẽ không mua, mua cũng không tốn bao nhiêu tiền, hơn nữa phải xem tuần này cô ấy giao bản thiết kế, chỉ cần người của bộ phận thiết kế hài lòng, em sẽ ký hợp đồng với cô ấy, mỗi tháng ngoài tiền lương cơ bản sẽ còn có tiền thưởng, nhưng tiền thưởng sẽ liên quan đến bản thiết kế, nếu bản thiết kế không được, tự nhiên sẽ không có tiền thưởng, tính tới tính lui, em cũng không thiệt thòi, cùng lắm thì sẽ phát tiền lương cơ bản, một tháng tám trăm, nếu cô ấy không có thực lực đó, phỏng chừng cũng sẽ không xấu hổ không dám nhận tám trăm đồng này.
Trong lòng anh đã có cánh cửa rõ ràng, cho nên mới biểu hiện rộng lượng như vậy. Vừa kiếm lời vừa tạo tình nghĩa làm cho người khác cảm kích, lại không lỗ vốn, mặt ngoài mặt trong đều có, thật tốt, cũng như có câu trả lời dành cho em họ. Dù sao anh cũng không phải mở từ thiện, không thể vì thấy người ta đáng thương thì sẽ bỏ tiền ra, tiền của anh không phải là tự rớt xuống.
Mục Thanh nhìn cậu ta cười nhạt hai tiếng, Quả nhiên là gian thương.
Này, này, anh cũng là thương nhân mà! Chu Kiến tức giận.
Mục Thanh không trả lời cậu ta, đứng lên khỏi ghế sô pha định đi, Chu Kiến hoàn toàn không hiểu nổi cậu ta đang giận cái gì, không phải chỉ là ý định nho nhỏ sao, cô gái kia cũng không lỗ gì, anh ta không thể nào hiểu được.
Chờ một chút, con gái? Thật kỳ lạ?
Chu Kiến bước lên nắm cánh tay bạn tốt mình, Em nói này, không phải là anh nhất kiến chung tình với An Dịch đó chứ? Thật ra cô gái kia thật sự khá tốt, rất dễ lấy lòng đàn ông.
Mục Thanh nhìn vẻ mặt ngu ngố của cậu ta, Cậu nghĩ có khả năng sao?
Vậy thái độ đó của anh là sao?! Nói như thế nào cũng không tới lượt cậu ta tỏ vẻ bênh vực kẻ yếu! Ăn no không có chuyện làm à?
Mục Thanh hất tay cậu ta ra, vô cùng bình tĩnh nói, Tôi chỉ là không quen nhìn cậu vô sỉ như vậy.
Chu Kiến bị nghẹn lại, anh thật đáng thương mà, An Dịch cái này không chọn, lại chọn không có bằng đại học, anh thử xem cô ấy đi đâu tìm công ty, nếu không phải em nể mặt A Húc, em sẽ phí phạm số tiền này sao? Công ty em người nào không có chứ nhà thiếu kế tới bảy tám người đều là từ nước ngoài trở về! Đó chính là nhân tài!
Nếu muốn giúp, thì phải thật lòng, không muốn giúp thì phải thật tâm cự tuyệt, chơi đùa người khác như cậu, tôi không muốn nhìn. Nói xong Mục Thanh rời khỏi không hề quay đầu lại, để lại Chu Kiến uất ức đến muốn cắn bàn tay nhỏ bé khóc thành tiếng, lại nói tháng sáu tiếng rơi gì đó.
Không thể có người đáng ghét đến như vậy, anh cũng không có ý xấu, chỉ có lợi một chút, được mất cũng chẳng nhiêu, nhưng điểm xuất phát là ý tốt mà, hơn nữa anh và cô gái kia không quen nhau, dựa vào cái gì mà móc hết tim phổi của mình ra chứ!Mục Thanh quả thật kì lạ! Dã man đáng ghét! Vách đá cheo leo cố tình gây sự! Nếu cậu ta thật sự không có ý với An Dịch, tên của anh viết ngược lại!
An Dịch không hề biết vì cô, mà làm cho hai anh em kia mâu thuẫn, lúc này cô đang ngồi trong xe của Chu Húc, nói chuyện với cậu ta, cô nói, Cậu nói xem công ty anh cậu thiếu gì người, lần này tớ mặt dày đến, còn muốn lấy tiền lương của anh ấy, anh ấy sẽ không thấy tớ vô cùng bỉ ổi sao?
Bỉ ổi cái gì, cậu cũng chẳng chiếm lợi ích của anh ấy, nếu như không có khả năng, cậu không lấy tiền lương của anh ấy là được, hơn nữa chỉ cần mỗi tháng anh ấy nguyện ý bỏ tiền ra mua bản thiết kế của cậu, thì cậu nên lấy phần tiền lương này, rõ ràng cậu có giá trị đó mà!
An Dịch nói, Nếu không có tiền lương thì tiền thưởng cũng coi như xong, tớ chỉ bán bản thiết kế, không đi làm lấy tiền lương thì rất kì! Vừa rồi khi ngeh có thể lãnh tiền lương và tiền thưởng, quả thật cô rất kích động, với người thiếu tiền tới mức bị ép đến đường cùng như cô, mỗi một đồng đều phải tính toán tỉ mỉ! Huống chi là tám trăm có khi nhiều hơn, thậm chí còn là cho không! Nhưng lúc này tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, cảm thấy hình như không ổn lắm, mặc dù cô thiếu tiền, lại không muốn nhận bố thí.
Từ bao giờ mà cậu lại suy nghĩ nhiều như vậy, anh tớ đã nói là cho, vậy nhất định anh ấy ăn không hết, cậu đừng thấy anh ấy trông có vẻ khờ khạo, thật ra bụng dạ rất đen tối, gian thương như anh ấy bề ngoài là như vậm bên trong đều là ác ý, nếu như anh ấy thấy mình thua thiệt sẽ không đề nghị cậu chuyện này.
Quả nhiên là anh em, thật sự hiểu thấu nhau.
An Dịch suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu, lần này giọng nói kiên định rất nhiều, cô nói, Chuyện tiền lương bỏ đi, cậu trở về nói với anh cậu, anh ấy nguyện cho tớ một cơ hội, có con đường để kiếm tiền tớ rất cảm kích, làm người không thể quá tham lam.
Thấy ý cô đã quyết, Chu Húc vừa cảm thán trong lòng, cô gái này ngốc quá, vừa cảm thấy có chút vui mừng, cô quả nhiên là bạn thân của anh, chính là có khí chất, không tham giàu sang, nhịn không được đưa tay vỗ đầu cô, thuận tiện xoa nhẹ lên mái tóc mềm mại một lúc, gật đầu nói, Được, tớ không thèm chiếm lợi ích của tên kia, mắc công trong lòng anh ấy tớ lại là kẻ tiểu nhân.
Sau vài ngày, An Dịch ngoại trừ ra ngoài mua đồ ăn ra thì thời gian còn lại cô đều ở trong nhà hoặc là vẽ bản thảo thiết kế, hoặc là mua quần áo, cô thuộc loại tự kiếm tự ăn, kinh doanh trên mạng hơn hai năm, chất lượng kiểu dáng quần áo đều rất tốt, luôn có khách hàng cô định, mỗi tháng không cần lo lắng sẽ không kiếm được người, chỉ là dù sao cũng chỉ có một mình, vì thế hiệu suất không cao, mỗi ngày đều phải thức tới khuya mới đi nghỉ, là một cô gái trẻ tuổi, nhưng ngày nào trên mặc cũng không có khí sắc, mặc dù da dẻ đẹp, nhưng cũng không thể nào khỏe mạnh được.
Đến ngày thứ sáu như đã hẹn, tối qua An Dịch còn cố ý ngủ sớm một chút, đã nhiều hơn hai tiếng so với ngày thường chỉ có bốn tiếng, tinh thần buổi sáng tốt hơn rất nhiều. Hôm nay bên ngoài mưa, có chút hơi lạnh, cô không mặc đồ công sở đen, mà đổi thành quần jean áo vải bình thường, bên trong mặc màu đen nhưng lại thêm áo lên hở cổ màu đỏ thẫm bên ngoài, màu sắc tươi sáng đối lập, nhưng lại trông rất đẹp.
Ngoại trừ quần jean và giầy, quần áo của An Dịch đều do cô tự làm, áo len mỏng này là do trước kia không có việc gì làm đã tự mình đan, khéo tay chính là nói về cô gái này.
Lần trước Chu Húc dẫn cô đi mà xin nghỉ, hôm nay cô không làm phiền cậu ta nữa. An Dịch đeo cái cặp tương đối lớn màu nâu nhạt, bên trong là bản thiết kế của cô, lại cầm theo chiếc ô, kiểm tra từ trên xuống dưới coi có quên cái gì nữa không, sau đó mới yên tâm rời khỏi nhà.
Ngồi xe bus lên xuống ba lần mấy gần một giờ mới tới được công ty nữa trang tòa nhà phía Đông Nam. Đăng ký ở đại sảnh, cô đi đến đâu đều gây chú ý vì cô là cô gái xinh đẹp, đặc biệt hơn là hôm nay cô ăn mặc như vậy càng chứng minh, khiến cho người ta không nghĩ đến cô rất khó khăn. Vì vậy lúc chờ thang máy, đã có người gọi cô từ phía sau.
An Dịch quay đầu lại, người trước mặt cao hơn cô rất nhiều, vừa đen vừa khỏe mạnh, phong cách ăn mặc rất hợp lí, cúi đầu vô ý thức, suy nghĩ một lát, thấy người này nhín có chút quen mắt, một lát sau mới nhớ tới ngày đó gặp qua anh, đã kêu một tiếng đại ca. Cô đến đây xin người khác giúp đỡ, tự nhiên sẽ vô cùng lễ phép với người anh em tốt của ông chủ tương lai. Thực ra cô kêu một tiếng đại ca cũng rất lạ lẫm không được tự nhiên, dù sao cũng không quen biết, cảm giác giống như đang nịnh bợ, nhưng cô đã quên đối phương họ gì vì thế chỉ có thể tiếp tục gọi một tiếng đại ca.
Mục Thanh là người tinh ý, liếc nhìn đã biết cô bé trước mắt đã quên anh, tuy rằng nhớ gọi anh là đại ca, nhưng không chừng đến họ tên cũng chưa chắc nhớ. Anh cũng không thèm để ý, chỉ nhàn nhạt lên tiếng hỏi, Em đã làm xong bản thiết kế chưa?
An Dịch kỳ quái nhìn anh một cái, giật đầu nói đã xong. Mục Thanh lại nói, Lấy ra cho tôi xem thử.
Người này thật không khách khí, mặc dù nghĩ vậy, nhưng cô vẫn cúi đầu kéo khóa ba lô, lấy túi văn kiện ra.
Vừa đúng lúc thang máy đã tới, An Dịch để Mục Thanh đi trước, Mục Thanh cũng không tìm cách ưu tiên phái nữa, anh cứ như vậy ngang nhiên đi trước, nhấn tầng một cách thuận lợi. An Dịch theo sát phía sau bước vào cửa thang máy, trừ hai người bọn họ ra, vẫn có rất nhiều người chen lấn đến đây, trong thang máy lập tức trở nên chật ních.
An Dịch bị đẩy vào trong góc, đứng sát Mục Thanh. Mục Thanh cao hơn người bình thường, lúc này như chim lạc bầy, anh đứng ngay vách thang máy tay cầm bản thiết kế, cúi đầu nhìn chăm chú. Nét mặt của người đàn ông này thản nhiên như không có việc gì, là loại không để ý gì cả, lộ vẻ không hợp với xung quanh.
Bản thiết kế gồm năm tấm, đều là hàng loạt đồ thể thao nữ. Thấy anh ra vẻ rất nghiê túc, ít nhiều An Dịch cũng có chút khẩn trương, bởi vì là nghiệp dư, nên cô thiếu chút tự tin, chỉ là cô gái này bị tê liệt da mặt, không có biểu hiện gì trên mặt cả, vì thế trong mắt người khác, trông cô rất bình tĩnh.
/10
|