Lý Hâm dùng chiếc xe thể thao màu đỏ mới toanh đến đón Nghiêm Nhược Vấn, xe này do Lý Viễn Đông tặng nàng xem như lễ vật mừng nàng quay về.
Nghiêm Nhược Vấn nhìn đến chiếc xe thể thao màu đỏ chói chang này, lông mày không khỏi nhăn lại, Nghiêm Nhược Vấn thích đơn giản, nhưng Lý Hâm lại thích khoe khoang, nàng đứng trước cổng bệnh viện thật sự gây chú ý, nếu bị người của Tiền gia nhìn thấy, mình có thể sẽ bị nước miếng của những người đó nhấn chết chìm, lần trước chuyện ngoại tình với Lý Hâm đã gây không ít sóng gió.
“Thế nào?” Lý Hâm không muốn nhìn thấy biểu hiện khó chịu của Nghiêm Nhược Vấn.
“Không có gì?” Nghiêm Nhược Vấn tuy rằng không thích một ít hành động của Lý Hâm nhưng luôn không đề cập đến chúng, hoàn toàn bởi vì như thế, từng chút từng chút tế tiết nhỏ nhặt bị bỏ qua dần trở thành ấn tượng không tốt của Nghiêm Nhược Vấn đối với Lý Hâm.
“Ngươi thích màu đỏ?” Nghiêm Nhược Vấn đột nhiên hỏi, trong ấn tượng của nàng Lý Hâm thường xuyên mặc màu đỏ, cơ hồ không có ai giống Nghiêm Nhược Vấn có thể bỏ qua vẻ xinh đẹp rạng ngời của Lý Hâm.
“Ngươi không thích màu của xe này?” Hiện nay Lý Hâm nhớ tới màu nổi bật nhất chính là xe thể thao của mình.
“Không sao, chỉ là có chút nổi quá.” Nghiêm Nhược Vấn uyển chuyển trả lời, nhưng Lý Hâm lập tức biết nàng không thích màu của nó.
“Ngày mai ta đi sơn lại màu khác.” Nếu Nhược Vấn không thích màu đỏ, nàng đi sơn lại màu khác thôi.
“Không cần phiền phức, ngươi thích là được rồi.” Xe là do Lý Hâm lái, nàng thích màu gì cứ để nguyên là được rồi.
“Người luôn thích hợp với một màu sắc nhất định, giống như Tả Khinh Hoan giả vờ ngây thơ thuần khiết, hợp với màu trắng; Tần Vãn Thư cao quý thích hợp với màu vàng; ngươi cô độc cao ngạo, thích hợp với màu xanh dương mà không phải màu đen.” Lý Hâm rất chịu khó nghiên cứu về thẩm mỹ, rõ ràng mạch lạc giải thích.
“Nga.” Nghiêm Nhược Vấn thản nhiên đáp lại, tủ quần áo của nàng vĩnh viễn chỉ có hai màu là đen và trắng, dường như hầu hết trang phục là tây trang để đi làm, ngay cả y phục ngày thường cũng thiếu đến đáng thương, nàng thực không chú ý đến phải mặc cái gì cho hợp, miễn chỉ cần không thất lễ là được.
Tả Khinh Hoan, Nghiêm Nhược Vấn có chút ấn tượng, Lý Hâm trước đây có nhắc qua vài lần, mình cũng từng gặp mặt một hay hai lần gì đó, diện mạo ngây thơ của nàng dễ gây thiện cảm hơn so với Lý Hâm, khuôn mặt thoạt nhìn thực thanh thuần, Nghiêm Nhược Vấn rất bất ngờ khi Lý Hâm nhận thức Tần Vãn Thư.
“Thật ra ta mua cho ngươi rất nhiều y phục, đó là những đồ ta cảm thấy rất hợp với ngươi…” Lý Hâm vẫn muốn thay đổi phong cách ăn mặc của Nghiêm Nhược Vấn, nàng cảm thấy y phục có thể thay đổi tâm trạng, phong cách Nghiêm Nhược Vấn quá mức già dặn mới cả ngày tạo áp lực cho bản thân, một chút sức sống đều không có.
“Ngươi như thế nào nhận thức Tần Vãn Thư?” Nghiêm Nhược Vấn không có hứng thú nói đến chuyện ăn mặc với Lý Hâm, mà chuyển hướng hỏi người làm cho nàng hứng thú là Tần Vãn Thư.
“Ngươi có ấn tượng tốt với nàng?” Bộ dáng của Lý Hâm y như gặp phải đại địch hỏi, Nghiêm Nhược Vấn chưa bao giờ tỏ ra hứng thú hỏi thăm một người, mà hôm nay nàng lại chủ động hỏi về Tần Vãn Thư, chuyện này là một hiện tượng xấu.
Nghiêm Nhược Vấn gật đầu, hảo cảm của nàng thực ra rất đơn giản, thuần túy là thưởng thức phong cách đối nhân xử thế của Tần Vãn Thư, nữ nhân đó là một trong số ít người làm cho mình thật tâm bội phục, hoàn toàn bất đồng với Thi Vân Dạng, một người là tiểu thư cao quý từ trong tâm hồn, một người là kẻ ăn chơi trác táng. Nhưng hảo cảm đơn thuần của Nghiêm Nhược Vấn nghe vào tai Lý Hâm đã bị biến dạng, nàng không nghĩ tới loại nữ nhân mà Nghiêm Nhược Vấn để ý là loại như Tần Vãn Thư, điều này làm cho Lý Hâm có cảm giác bị đe dọa, dù sao Tần Vãn Thư là một đối thủ nặng ký.
“Ngươi cũng đừng mơ tới Tần Vãn Thư, nàng là một đôi với Tả Khinh Hoan.” Lý Hâm cảm thấy bản thân phải lập tức ngăn chận hảo cảm còn trong trứng nước của Nghiêm Nhược Vấn.
Nghiêm Nhược Vấn vừa nghe đã biết nàng hiểu lầm ý mình, Nghiêm Nhược Vấn cảm thấy chuyện nữ nhân và nữ nhân ở chung một chỗ thật bất thường, nhưng nghe giọng điệu của Lý Hâm thì chuyện này giống như là tất nhiên, đây là điểm khác nhau của một kẻ bẩm sinh bị *cong* và một người *thẳng*. Nhưng khi Nghiêm Nhược Vấn nghe được Tả Khinh Hoan và Tần Vãn Thư là một đôi, nàng vẫn kinh ngạc ngây ngẩn cả người, nếu nàng không lầm Tần Vãn Thư là phụ nữ đã kết hôn, hơn nữa nhìn bộ dáng của Tần Vãn Thư như thế nào cũng không giống dạng phụ nữ sau lưng trượng phu bên ngoài ngoại tình, điều này làm cho ấn tượng tốt về Tần Vãn Thư của Nghiêm Nhược Vấn bị ảnh hưởng không ít, nhưng một khi nghĩ đến nghiệt duyên của bản thân và Lý Hâm, nàng lại có phần thoải mái, có lẽ Tần Vãn Thư có nỗi khổ khó nói.
“Kỳ thật Tả Khinh Hoan vốn là tình phụ của Hàn Sĩ Bân, sau đó bị Tần Vãn Thư phát hiện, đoán chừng là nàng thất vọng về Hàn Sĩ Bân, không biết như thế nào liền đi đến cùng Tả Khinh Hoan.” Tuy được xem là tình địch nặng ký nhưng Lý Hâm tuyệt đối sẽ không nói xấu sau lưng người khác, do đó nàng thay Tần Vãn Thư giải thích rõ ràng.
“Thực phức tạp.” Nghiêm Nhược Vấn nói 3 chữ đó sau lập tức không hề nhắc đến chuyện đó nữa, nàng không phải người thích bàn chuyện thị phi, nhưng ai có thể đoán được, cặp đôi Kim Đồng – Ngọc Nữ điển hình nhất của giới thượng lưu lại không giống bề ngoài ân ái như vậy.
“Tần Vãn Thư hình như đã ly hôn với Hàn Sĩ Bân.” Lý Hâm nhận được tin tức từ nguồn trực tiếp là Tả Khinh Hoan, nhân tiện chia sẻ tin này cho một nửa của mình, thực hiển nhiên Nghiêm Nhược Vấn bị choáng không nhẹ.
Nghiêm Nhược Vấn đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, nàng biết xã hội thượng lưu có rất nhiều cặp vợ chồng ra vẻ đạo mạo, nhưng là rất nhiều cặp tự kiếm *giải trí* riêng cho bản thân, nhưng chân chính ly hôn không nhiều, bởi vì quan hệ đến lợi ích của hai gia tộc. Được xem như hình mẫu lý tưởng trong xã hội thượng lưu, nếu Tần đại tiểu thư công bố chuyện ly hôn không biết sẽ làm bao nhiêu người phải rớt mắt kính đây, nàng cũng không nghĩ tới Tần Vãn Thư là người như vậy, thế nhưng sẽ vì một mối quan hệ bất chính mà ly hôn, làm cho Nghiêm Nhược Vấn không biết bình luận như thế nào.
“Tình yêu quan trọng như vậy sao?” Nghiêm Nhược Vấn hỏi, quan trọng đến mức có thể vì người kia hy sinh nhiều như vậy sao? Nghiêm Nhược Vấn vẫn cảm thấy Tần Vãn Thư không phải nữ nhân bị tình yêu làm cho mờ mắt, khi nàng nghĩ đến vẫn cảm thấy nói không nên lời, Nghiêm Nhược Vấn cũng là người đồng cảnh ngộ, biết là có rất nhiều cố kỵ.
“Có người cảm thấy tình yêu là gia vị, có thì đậm đà hơn, không có cũng không sao, nhưng theo quan điểm của ta, tình yêu là thuốc phiện, không dễ dàng từ bỏ. Ngươi không phải cũng vì Tiền Thiếu Văn mới ly hôn, làm tình phụ của ta sao?” Lý Hâm nhíu mày hỏi ngược lại, giọng điệu mang theo vài phần chua chát, những gì nàng làm cho Tiền Thiếu Văn, làm sao so với Tần Vãn Thư vì Tả Khinh Hoan làm ít hơn, huống chi Lý Hâm cũng hiểu Tần Vãn Thư tuy một phần vì Tả Khinh Hoan, một phần khác là vì bản thân nàng, dù sao chung sống với một người không thích thậm chí có chút phản cảm không phải chuyện dễ dàng có thể chịu đựng.
“Hai chuyện đó không giống nhau.” Nghiêm Nhược Vấn lập tức phản bác, nàng không thích chuyện bị đánh đồng với người khác.
“Làm sao không giống?” Lý Hâm nghe Nghiêm Nhược Vấn phản đối lại, tâm trạng ghen tức mới giảm đi một ít.
Nghiêm Nhược Vấn hé miệng nhưng không có câu trả lời.
“Ngươi lúc nào mới ly hôn với Tiền Thiếu Văn?” Đây mới là vấn đề chính mà Lý Hâm quan tâm hàng đầu.
“Chờ xuất viện, ta sẽ nói chuyện với hắn, yên tâm, những chuyện ta đồng ý với ngươi đều làm được, bao gồm cả chuyện mở họp báo công khai mối quan hệ của chúng ta, chẳng qua ta cần thời gian để an bày.” Nghiêm Nhược Vấn không tránh né trả lời, mọi cố gắng và vất vả của mình có lẽ là nước chảy về biển Đông, không tiếc nuối là gạt người gạt mình.
“Tốt, ta cho ngươi thời gian, ta chờ ngươi.” 5 năm còn chờ được, đợi thêm một thời gian ngắn lại có gì khó khăn đâu?
“Cám ơn.” Nghiêm Nhược Vấn khách sáo nói.
Lý Hâm nhíu mày, nàng không thích nghe 2 chữ cám ơn này, cảm giác xa lạ làm cho tâm tình người ta không tốt, quả nhiên mình đắc ý còn quá sớm. Lý Hâm mặc kệ hành động của mình có phải là giậu đổ bìm leo hay không, cũng không phải lần đầu tiên, dù sao nàng không có ấn tượng tốt với mình, không thể kém đi chỗ nào nữa.
Bữa tối này Lý Hâm ăn mà không vui vẻ gì, còn Nghiêm Nhược Vấn vẫn thực trầm mặc.
——— —————— —————— —————— —————— ———
Tang lễ của Tả Diễm cực kỳ quạnh quẽ, không có thân thích, chỉ có vài tỷ muội trước đây có qua lại với nàng, Vương Kỳ đứng ở bên ngoài, đến cũng chỉ có Tiêu di và một nữ tử trẻ tuổi khác.
“Đừng quá đau buồn.” Tiêu Khởi Nam đối với khuôn mặt bi thương của Tả Khinh Hoan an ủi.
“Cám ơn Tiêu di.” Kỳ thật tâm trạng của Tả Khinh Hoan đã bình phục không ít, nàng nhìn nữ tử xấp xỉ tuổi mình đứng bên cạnh Tiêu di thấy có chút quen mắt, nhưng không xác định là người quen cũ, dù sao Kim Hoa nhút nhát trước đây hoàn toàn không giống với nữ nhân tự tin ưu nhã này.
“Khinh Hoan, tôi là Kim Hoa, nhưng mà Tiêu di đã đổi lại tên khác, hiện tại tôi tên là Tiêu Viễn Đạo.” Tuy tên họ có chút trung tính nhưng nàng rất thích.
“Thiểu chút nữa không nhận ra cô.” Tả Khinh Hoan khách khí thành thật thừa nhận.
“Tả di là một người tốt, ra đi thật là đáng tiếc.” Tiêu Viễn Đạo kỳ thật không quen biết Tả Diễm, nhưng vì đi theo Tiêu Khởi Nam đến dự tang lễ nên tự nhiên phải nói ra một ít lời hợp với hình tình hiện tại.
Tần Vãn Thư nhìn thấy Tiêu Khởi Nam có chút ngoài ý muốn, Tiêu Khởi Nam và Tần Vãn Thư từng có giao tình, nàng là một nhân vật lợi hại, 2 người từng có cơ hội gặp mặt. Tần Vãn Thư cũng không xa lạ gì với Tiêu Viễn Đạo, nữ nhân này hiện tại đang rất nổi danh trong giới ăn chơi thượng lưu, đề tài về nàng cũng nóng bỏng như những chuyện đồn thổi về Thi Vân Dạng. Tiêu Viễn Đạo thường xuyên chuyển quanh các công tử của giới tài phiệt, là nữ tử phong trần có thể *danh chính ngôn thuận* đi với các đại gia, nếu có thể so sánh thì phải giống như hoa khôi nhất đẳng ở cổ đại, nghe nói đêm đầu tiên vẫn còn đang treo giá.
Diện mạo của Tiêu Viễn Đạo thuộc loại hàm súc dễ nhìn, thực phù hợp với thẩm mỹ của người phương đông, nếu thật có Nhan Như Ngọc, có lẽ chính là hình tượng này, đây là đánh giá của nhiều người sau khi nhìn thấy Tiêu Viễn Đạo.
Tả Khinh Hoan chấn động trước sự lột xác của Tiêu Viễn Đạo, đây là nữ nhân do Tiêu di bồi dưỡng ra, quả nhiên không phải tầm thường, lúc trước nếu mình tiếp tục ở lại theo Tiêu di không biết sẽ được dạy dỗ thành dạng gì? Tả Khinh Hoan có chút tò mò, nhưng chắc chắn một điều bản thân sẽ trở thành một món *hàng* nổi tiếng không gì sánh bằng, nữ nhân trải qua nhiều sóng gió như Tiêu di, tâm địa đã trở nên cứng cỏi không giống nữ nhân bình thường. Tả Khinh Hoan vẫn cảm thấy lựa chọn của mình thực sáng suốt.
Khởi điểm Tiêu Viễn Đạo có lẽ không biết chân giá trị của bản thân, nhưng hiện tại có lẽ nào còn không biết, thì phải là làm bộ không biết, không phải trước đây Tiêu di luôn luôn nhắc nhở bản thân mình sao?
Nghiêm Nhược Vấn nhìn đến chiếc xe thể thao màu đỏ chói chang này, lông mày không khỏi nhăn lại, Nghiêm Nhược Vấn thích đơn giản, nhưng Lý Hâm lại thích khoe khoang, nàng đứng trước cổng bệnh viện thật sự gây chú ý, nếu bị người của Tiền gia nhìn thấy, mình có thể sẽ bị nước miếng của những người đó nhấn chết chìm, lần trước chuyện ngoại tình với Lý Hâm đã gây không ít sóng gió.
“Thế nào?” Lý Hâm không muốn nhìn thấy biểu hiện khó chịu của Nghiêm Nhược Vấn.
“Không có gì?” Nghiêm Nhược Vấn tuy rằng không thích một ít hành động của Lý Hâm nhưng luôn không đề cập đến chúng, hoàn toàn bởi vì như thế, từng chút từng chút tế tiết nhỏ nhặt bị bỏ qua dần trở thành ấn tượng không tốt của Nghiêm Nhược Vấn đối với Lý Hâm.
“Ngươi thích màu đỏ?” Nghiêm Nhược Vấn đột nhiên hỏi, trong ấn tượng của nàng Lý Hâm thường xuyên mặc màu đỏ, cơ hồ không có ai giống Nghiêm Nhược Vấn có thể bỏ qua vẻ xinh đẹp rạng ngời của Lý Hâm.
“Ngươi không thích màu của xe này?” Hiện nay Lý Hâm nhớ tới màu nổi bật nhất chính là xe thể thao của mình.
“Không sao, chỉ là có chút nổi quá.” Nghiêm Nhược Vấn uyển chuyển trả lời, nhưng Lý Hâm lập tức biết nàng không thích màu của nó.
“Ngày mai ta đi sơn lại màu khác.” Nếu Nhược Vấn không thích màu đỏ, nàng đi sơn lại màu khác thôi.
“Không cần phiền phức, ngươi thích là được rồi.” Xe là do Lý Hâm lái, nàng thích màu gì cứ để nguyên là được rồi.
“Người luôn thích hợp với một màu sắc nhất định, giống như Tả Khinh Hoan giả vờ ngây thơ thuần khiết, hợp với màu trắng; Tần Vãn Thư cao quý thích hợp với màu vàng; ngươi cô độc cao ngạo, thích hợp với màu xanh dương mà không phải màu đen.” Lý Hâm rất chịu khó nghiên cứu về thẩm mỹ, rõ ràng mạch lạc giải thích.
“Nga.” Nghiêm Nhược Vấn thản nhiên đáp lại, tủ quần áo của nàng vĩnh viễn chỉ có hai màu là đen và trắng, dường như hầu hết trang phục là tây trang để đi làm, ngay cả y phục ngày thường cũng thiếu đến đáng thương, nàng thực không chú ý đến phải mặc cái gì cho hợp, miễn chỉ cần không thất lễ là được.
Tả Khinh Hoan, Nghiêm Nhược Vấn có chút ấn tượng, Lý Hâm trước đây có nhắc qua vài lần, mình cũng từng gặp mặt một hay hai lần gì đó, diện mạo ngây thơ của nàng dễ gây thiện cảm hơn so với Lý Hâm, khuôn mặt thoạt nhìn thực thanh thuần, Nghiêm Nhược Vấn rất bất ngờ khi Lý Hâm nhận thức Tần Vãn Thư.
“Thật ra ta mua cho ngươi rất nhiều y phục, đó là những đồ ta cảm thấy rất hợp với ngươi…” Lý Hâm vẫn muốn thay đổi phong cách ăn mặc của Nghiêm Nhược Vấn, nàng cảm thấy y phục có thể thay đổi tâm trạng, phong cách Nghiêm Nhược Vấn quá mức già dặn mới cả ngày tạo áp lực cho bản thân, một chút sức sống đều không có.
“Ngươi như thế nào nhận thức Tần Vãn Thư?” Nghiêm Nhược Vấn không có hứng thú nói đến chuyện ăn mặc với Lý Hâm, mà chuyển hướng hỏi người làm cho nàng hứng thú là Tần Vãn Thư.
“Ngươi có ấn tượng tốt với nàng?” Bộ dáng của Lý Hâm y như gặp phải đại địch hỏi, Nghiêm Nhược Vấn chưa bao giờ tỏ ra hứng thú hỏi thăm một người, mà hôm nay nàng lại chủ động hỏi về Tần Vãn Thư, chuyện này là một hiện tượng xấu.
Nghiêm Nhược Vấn gật đầu, hảo cảm của nàng thực ra rất đơn giản, thuần túy là thưởng thức phong cách đối nhân xử thế của Tần Vãn Thư, nữ nhân đó là một trong số ít người làm cho mình thật tâm bội phục, hoàn toàn bất đồng với Thi Vân Dạng, một người là tiểu thư cao quý từ trong tâm hồn, một người là kẻ ăn chơi trác táng. Nhưng hảo cảm đơn thuần của Nghiêm Nhược Vấn nghe vào tai Lý Hâm đã bị biến dạng, nàng không nghĩ tới loại nữ nhân mà Nghiêm Nhược Vấn để ý là loại như Tần Vãn Thư, điều này làm cho Lý Hâm có cảm giác bị đe dọa, dù sao Tần Vãn Thư là một đối thủ nặng ký.
“Ngươi cũng đừng mơ tới Tần Vãn Thư, nàng là một đôi với Tả Khinh Hoan.” Lý Hâm cảm thấy bản thân phải lập tức ngăn chận hảo cảm còn trong trứng nước của Nghiêm Nhược Vấn.
Nghiêm Nhược Vấn vừa nghe đã biết nàng hiểu lầm ý mình, Nghiêm Nhược Vấn cảm thấy chuyện nữ nhân và nữ nhân ở chung một chỗ thật bất thường, nhưng nghe giọng điệu của Lý Hâm thì chuyện này giống như là tất nhiên, đây là điểm khác nhau của một kẻ bẩm sinh bị *cong* và một người *thẳng*. Nhưng khi Nghiêm Nhược Vấn nghe được Tả Khinh Hoan và Tần Vãn Thư là một đôi, nàng vẫn kinh ngạc ngây ngẩn cả người, nếu nàng không lầm Tần Vãn Thư là phụ nữ đã kết hôn, hơn nữa nhìn bộ dáng của Tần Vãn Thư như thế nào cũng không giống dạng phụ nữ sau lưng trượng phu bên ngoài ngoại tình, điều này làm cho ấn tượng tốt về Tần Vãn Thư của Nghiêm Nhược Vấn bị ảnh hưởng không ít, nhưng một khi nghĩ đến nghiệt duyên của bản thân và Lý Hâm, nàng lại có phần thoải mái, có lẽ Tần Vãn Thư có nỗi khổ khó nói.
“Kỳ thật Tả Khinh Hoan vốn là tình phụ của Hàn Sĩ Bân, sau đó bị Tần Vãn Thư phát hiện, đoán chừng là nàng thất vọng về Hàn Sĩ Bân, không biết như thế nào liền đi đến cùng Tả Khinh Hoan.” Tuy được xem là tình địch nặng ký nhưng Lý Hâm tuyệt đối sẽ không nói xấu sau lưng người khác, do đó nàng thay Tần Vãn Thư giải thích rõ ràng.
“Thực phức tạp.” Nghiêm Nhược Vấn nói 3 chữ đó sau lập tức không hề nhắc đến chuyện đó nữa, nàng không phải người thích bàn chuyện thị phi, nhưng ai có thể đoán được, cặp đôi Kim Đồng – Ngọc Nữ điển hình nhất của giới thượng lưu lại không giống bề ngoài ân ái như vậy.
“Tần Vãn Thư hình như đã ly hôn với Hàn Sĩ Bân.” Lý Hâm nhận được tin tức từ nguồn trực tiếp là Tả Khinh Hoan, nhân tiện chia sẻ tin này cho một nửa của mình, thực hiển nhiên Nghiêm Nhược Vấn bị choáng không nhẹ.
Nghiêm Nhược Vấn đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, nàng biết xã hội thượng lưu có rất nhiều cặp vợ chồng ra vẻ đạo mạo, nhưng là rất nhiều cặp tự kiếm *giải trí* riêng cho bản thân, nhưng chân chính ly hôn không nhiều, bởi vì quan hệ đến lợi ích của hai gia tộc. Được xem như hình mẫu lý tưởng trong xã hội thượng lưu, nếu Tần đại tiểu thư công bố chuyện ly hôn không biết sẽ làm bao nhiêu người phải rớt mắt kính đây, nàng cũng không nghĩ tới Tần Vãn Thư là người như vậy, thế nhưng sẽ vì một mối quan hệ bất chính mà ly hôn, làm cho Nghiêm Nhược Vấn không biết bình luận như thế nào.
“Tình yêu quan trọng như vậy sao?” Nghiêm Nhược Vấn hỏi, quan trọng đến mức có thể vì người kia hy sinh nhiều như vậy sao? Nghiêm Nhược Vấn vẫn cảm thấy Tần Vãn Thư không phải nữ nhân bị tình yêu làm cho mờ mắt, khi nàng nghĩ đến vẫn cảm thấy nói không nên lời, Nghiêm Nhược Vấn cũng là người đồng cảnh ngộ, biết là có rất nhiều cố kỵ.
“Có người cảm thấy tình yêu là gia vị, có thì đậm đà hơn, không có cũng không sao, nhưng theo quan điểm của ta, tình yêu là thuốc phiện, không dễ dàng từ bỏ. Ngươi không phải cũng vì Tiền Thiếu Văn mới ly hôn, làm tình phụ của ta sao?” Lý Hâm nhíu mày hỏi ngược lại, giọng điệu mang theo vài phần chua chát, những gì nàng làm cho Tiền Thiếu Văn, làm sao so với Tần Vãn Thư vì Tả Khinh Hoan làm ít hơn, huống chi Lý Hâm cũng hiểu Tần Vãn Thư tuy một phần vì Tả Khinh Hoan, một phần khác là vì bản thân nàng, dù sao chung sống với một người không thích thậm chí có chút phản cảm không phải chuyện dễ dàng có thể chịu đựng.
“Hai chuyện đó không giống nhau.” Nghiêm Nhược Vấn lập tức phản bác, nàng không thích chuyện bị đánh đồng với người khác.
“Làm sao không giống?” Lý Hâm nghe Nghiêm Nhược Vấn phản đối lại, tâm trạng ghen tức mới giảm đi một ít.
Nghiêm Nhược Vấn hé miệng nhưng không có câu trả lời.
“Ngươi lúc nào mới ly hôn với Tiền Thiếu Văn?” Đây mới là vấn đề chính mà Lý Hâm quan tâm hàng đầu.
“Chờ xuất viện, ta sẽ nói chuyện với hắn, yên tâm, những chuyện ta đồng ý với ngươi đều làm được, bao gồm cả chuyện mở họp báo công khai mối quan hệ của chúng ta, chẳng qua ta cần thời gian để an bày.” Nghiêm Nhược Vấn không tránh né trả lời, mọi cố gắng và vất vả của mình có lẽ là nước chảy về biển Đông, không tiếc nuối là gạt người gạt mình.
“Tốt, ta cho ngươi thời gian, ta chờ ngươi.” 5 năm còn chờ được, đợi thêm một thời gian ngắn lại có gì khó khăn đâu?
“Cám ơn.” Nghiêm Nhược Vấn khách sáo nói.
Lý Hâm nhíu mày, nàng không thích nghe 2 chữ cám ơn này, cảm giác xa lạ làm cho tâm tình người ta không tốt, quả nhiên mình đắc ý còn quá sớm. Lý Hâm mặc kệ hành động của mình có phải là giậu đổ bìm leo hay không, cũng không phải lần đầu tiên, dù sao nàng không có ấn tượng tốt với mình, không thể kém đi chỗ nào nữa.
Bữa tối này Lý Hâm ăn mà không vui vẻ gì, còn Nghiêm Nhược Vấn vẫn thực trầm mặc.
——— —————— —————— —————— —————— ———
Tang lễ của Tả Diễm cực kỳ quạnh quẽ, không có thân thích, chỉ có vài tỷ muội trước đây có qua lại với nàng, Vương Kỳ đứng ở bên ngoài, đến cũng chỉ có Tiêu di và một nữ tử trẻ tuổi khác.
“Đừng quá đau buồn.” Tiêu Khởi Nam đối với khuôn mặt bi thương của Tả Khinh Hoan an ủi.
“Cám ơn Tiêu di.” Kỳ thật tâm trạng của Tả Khinh Hoan đã bình phục không ít, nàng nhìn nữ tử xấp xỉ tuổi mình đứng bên cạnh Tiêu di thấy có chút quen mắt, nhưng không xác định là người quen cũ, dù sao Kim Hoa nhút nhát trước đây hoàn toàn không giống với nữ nhân tự tin ưu nhã này.
“Khinh Hoan, tôi là Kim Hoa, nhưng mà Tiêu di đã đổi lại tên khác, hiện tại tôi tên là Tiêu Viễn Đạo.” Tuy tên họ có chút trung tính nhưng nàng rất thích.
“Thiểu chút nữa không nhận ra cô.” Tả Khinh Hoan khách khí thành thật thừa nhận.
“Tả di là một người tốt, ra đi thật là đáng tiếc.” Tiêu Viễn Đạo kỳ thật không quen biết Tả Diễm, nhưng vì đi theo Tiêu Khởi Nam đến dự tang lễ nên tự nhiên phải nói ra một ít lời hợp với hình tình hiện tại.
Tần Vãn Thư nhìn thấy Tiêu Khởi Nam có chút ngoài ý muốn, Tiêu Khởi Nam và Tần Vãn Thư từng có giao tình, nàng là một nhân vật lợi hại, 2 người từng có cơ hội gặp mặt. Tần Vãn Thư cũng không xa lạ gì với Tiêu Viễn Đạo, nữ nhân này hiện tại đang rất nổi danh trong giới ăn chơi thượng lưu, đề tài về nàng cũng nóng bỏng như những chuyện đồn thổi về Thi Vân Dạng. Tiêu Viễn Đạo thường xuyên chuyển quanh các công tử của giới tài phiệt, là nữ tử phong trần có thể *danh chính ngôn thuận* đi với các đại gia, nếu có thể so sánh thì phải giống như hoa khôi nhất đẳng ở cổ đại, nghe nói đêm đầu tiên vẫn còn đang treo giá.
Diện mạo của Tiêu Viễn Đạo thuộc loại hàm súc dễ nhìn, thực phù hợp với thẩm mỹ của người phương đông, nếu thật có Nhan Như Ngọc, có lẽ chính là hình tượng này, đây là đánh giá của nhiều người sau khi nhìn thấy Tiêu Viễn Đạo.
Tả Khinh Hoan chấn động trước sự lột xác của Tiêu Viễn Đạo, đây là nữ nhân do Tiêu di bồi dưỡng ra, quả nhiên không phải tầm thường, lúc trước nếu mình tiếp tục ở lại theo Tiêu di không biết sẽ được dạy dỗ thành dạng gì? Tả Khinh Hoan có chút tò mò, nhưng chắc chắn một điều bản thân sẽ trở thành một món *hàng* nổi tiếng không gì sánh bằng, nữ nhân trải qua nhiều sóng gió như Tiêu di, tâm địa đã trở nên cứng cỏi không giống nữ nhân bình thường. Tả Khinh Hoan vẫn cảm thấy lựa chọn của mình thực sáng suốt.
Khởi điểm Tiêu Viễn Đạo có lẽ không biết chân giá trị của bản thân, nhưng hiện tại có lẽ nào còn không biết, thì phải là làm bộ không biết, không phải trước đây Tiêu di luôn luôn nhắc nhở bản thân mình sao?
/137
|