Từ nhỏ đến lớn, Tần Vãn Thư luôn là người cực kỳ kiên định, không dễ dàng bị dụ dỗ, không làm những chuyện trái ngược, thế nhưng càng hiểu rõ tâm tính của Tần Vãn Thư, chân mày của Tần Chính càng nhăn lại chặt hơn.
“Làm cho mọi người thất vọng cũng không quan tâm sao?” Tần Chính hỏi.
“Con người khi sống, vừa nên vì người khác vừa nên vì bản thân, lần này coi như là sự ích kỷ và tùy hứng của Vãn Thư.” Tần Vãn Thư mỉm cười mà nói, số người hoặc đồ vật mà bản thân để ý không nhiều lắm, Tả Khinh Hoan, chính là không thể để vuột mất.
“Nữ nhân đó rốt cuộc có chỗ nào tốt, có thể cho con mê muội như vậy, có thể làm cho con buông tha đạo lý truyền thống đi thích một nữ nhân?” Tần Chính không thể hiểu nổi, hắn và Lâm Tĩnh Nhàn giống nhau không thể lý giải tình cảm này.
“Tốt hay không tốt, có quan hệ gì chứ, quan trọng nhất là, con và nàng chung sống rất vui vẻ, những lúc ở chung với nàng, con mới cảm giác được mình là một người bình thường.” Tần Vãn Thư cho tới bây giờ đều không thích bị người khác đặt ở trên cao, chỗ cao thì sợ lạnh.
“Từ nhỏ giáo dục cho ngươi, cho tới bây giờ cũng không làm cho ngươi thành một người bình thường, ngươi là tôn nữ của Tần Chính ta, là nữ nhi đáng kiêu ngạo nhất ở Tần gia, phẩm chất cao thượng, không nên làm cho một người không đáng làm ô nhiễm nhân sinh của ngươi.” Nếu người kia đủ xứng đôi với tôn nữ nhà mình thì thôi, nhưng mà người kia căn bản không xứng với nàng. Trong mắt của Tần Chính, nữ nhân có xuất thân như Tả Khinh Hoan giống như một vết bẩn bám vào người Tần Vãn Thư.
“Con cũng biết toàn bộ an bày của gia gia đều là vì tốt cho con, thế nhưng con đường tương lai rất dài, con không muốn mỗi một lần đều đi theo con đường bằng phẳng do gia gia trải sẵn, có thể con đường mà con chọn là đường vòng, thế nhưng chí ít là do chính bản thân con tự chọn, để con tự mình trải nghiệm. Người có thể đồng hành suốt đời với con, hẳn là do con tự mình tuyển chọn càng thích hợp hơn, để thời gian nghiệm chứng lựa chọn của con là đúng hay sai. Không thể đạt được vĩnh viễn là một loại vướng bận, trong lòng gia gia cho đến nay cũng không có người làm cho ngài nhớ mãi không quên sao?” Tần Vãn Thư dùng tình cảm lung lạc Tần Chính, nói đạo lý, cho dù bản thân có lý đến mức nào đi nữa, cũng không thuyết phục được Tần Chính chỉ có thể dùng tình thuyết phục. Tuy gia gia lúc nào cũng nói yêu nhất là nãi nãi, đó chỉ là lý do thoái thác của trưởng bối (bề trên) đối với hậu bối (thế hệ sau), Tần Vãn Thư biết, trong lòng gia gia vẫn còn khúc mắc.
Tần Chính lặng lẽ trong chốc lát.
“Người khiến ngươi bận tâm, cũng không có nghĩa là người thích hợp với ngươi nhất.” Chân mày của Tần Chính càng nhíu chặt hơn.
“Thích hợp hay không, chỉ có bản thân con mới biết, giống như Hàn Sĩ Bân, nhìn bề ngoài thì thích hợp, chỉ có con mới biết được, hắn tuyệt đối không thích hợp.” Tần Vãn Thư mỉm cười hồi đáp.
“Hai ngươi đều là nữ nhân như thế nào có thể xứng đôi, hơn nữa cũng không lâu dài được.” Tần Chính nghĩ chuyện nữ nhân và nữ nhân cùng một chỗ là trò cười, thế nhưng Tần Chính lại không tìm được lý do hữu lực để thuyết phục Tần Vãn Thư.
“Nếu có thể lâu dài, con nghĩ gia gia sẽ chúc phúc cho chúng con, nếu không thể dài lâu, khi đó chẳng phải là chuyện mà ngài mong muốn sao?” Tần Vãn Thư hỏi ngược lại.
Tần Chính bị dồn vào thế bí không nói nên lời, có chút tức giận.
“Ngươi khẳng định muốn làm như thế?” Tần Chính hỏi lại lần nữa, mong muốn có được một đáp án khác, hắn cho rằng Tần Vãn Thư một mực ngụy biện ngựa trắng không phải ngựa, rõ ràng là sai thế nhưng vẫn còn cố gắng cãi chày cãi cối.
“Dạ.” Tần Vãn Thư gật đầu.
“Nếu như phải chọn giữa Tần gia và nàng thì sao?”
“Con không cảm thấy giữa hai bên tồn tại mâu thuẫn.” Thế nhưng nếu như người nhà không thể chấp nhận người mà mình lựa chọn, nàng sẽ nghiêng về Tả Khinh Hoan, bởi vì nàng biết, dựa vào sự yêu thương không vụ lợi của gia đình, sớm muộn gì cũng thỏa hiệp, tuy rằng phương pháp này có chút ích kỷ, thậm chí có chút bất hiếu, thế nhưng gia gia còn có rất nhiều con cháu, mà Tả Khinh Hoan chỉ có một mình mình, không thể phụ nàng.
“Nếu như nhất định phải lựa?” Tần Chính tiếp tục giằng co ở vấn đề này.
“Kỳ thực vấn đề này rất giống như hỏi cánh tay trái quan trọng hơn hay cánh tay phải quan trọng hơn, thế nhưng vì sao phải cắt đứt một bên mới vừa lòng? Bất luận là bên nào bị chặt đứt, người bị đau đều là con, gia gia sẽ không tàn nhẫn với con vậy chứ.” Tần Vãn Thư tuyệt đối không nói thẳng ra đáp án chôn kín trong lòng, dù sao nàng vẫn còn cố kỵ cảm thụ của gia gia.
“Nàng quan trọng như vậy sao?” Một mình Tả Khinh Hoan lại có thể ngang bằng với cả một gia tộc sao?
Tần Vãn Thư gật đầu.
“Nàng coi trọng chỉ là cái tên Tần Vãn Thư, là toàn bộ vật chất mà Tần gia cho ngươi, nếu như Tần gia thu hồi tất cả, ngươi nghĩ nàng còn thích ngươi không?” Tần Chính hỏi ngược lại.
“Nàng có thể vì con mà chết, đã chứng minh, so với những thứ khác con quan trọng hơn.” Tần Vãn Thư đối với điểm này hoàn toàn không có một chút nghi ngờ.
“Tốt, ta sẽ lấy lại mọi thứ của ngươi, ngươi không được sử dụng bất cứ năng lực nào của Tần gia cho ngươi, khi ngươi lựa chọn nàng, là lúc ngươi mất đi quyền lợi kế thừa gia sản Tần gia, càng không có tư cách dùng sự giáo dục của Tần gia, vô luận như thế nào ta đều sẽ không đồng ý mối quan hệ này.” Sự cung cấp của Tần gia đối với Tần Vãn Thư làm cho nàng luôn rộng rãi về mặt tiền bạc, thế nhưng loại hào phóng này tạo thành trạng thái lúc nào cũng bị lệ thuộc vào sự giàu sang, nếu có một ngày mất đi chỗ dựa này, Tần Chính tin tưởng Tần Vãn Thư sẽ không thể thích ứng, Tần Chính muốn dùng nhược điểm đó để ép Tần Vãn Thư vào khuôn khổ.
“Gia gia, xin lỗi, làm cho ngài thất vọng, thế nhưng vô luận như thế nào con cũng không bỏ rơi nàng.” Tần Vãn Thư như trước rất kiên định lặp lại lập trường của mình.
“Ngươi đi ra ngoài ngay, hai ngày này tạm thời ở nhà từ từ suy nghĩ cho kỹ.” Tần Chính có chút mệt mỏi, xoa nhẹ hai bên thái dương, có chút đau đầu, hắn đột nhiên nghĩ ra, có thể trên người Vãn Thư tìm không ra điểm đột phá.
“Bồ thật là điềm tĩnh, kỳ thực mình vẫn nghĩ bồ là một người kiên cường, nếu bây giờ đổi lại là mình, mình nghĩ bản thân sẽ cấp bách đến độ muốn điên lên.” Lý Hâm nghĩ bản thân lúc yêu luôn luôn đặc biệt yếu đuối và vô năng.
“Nếu có người bảo hộ, ai lại nguyện ý một mình kiên cường chứ?” Tả Khinh Hoan cười hỏi ngược lại, có đôi khi sự kiên cường là do hoàn cảnh đưa đẩy.
“Mình hy vọng, lần này, Tần Vãn Thư có thể bảo vệ bồ.” Mà sẽ không làm cho Tả Khinh Hoan một mình ở nơi này ra vẻ kiên cường, nhìn thấy trong ngực mình cũng khó chịu không kém.
“Nàng đã nói ra thì sẽ nhất định làm được.” Đối với Tần Vãn Thư, Tả Khinh Hoan luôn có tự tin, Tần Vãn Thư là một nữ nhân có tâm hồn mạnh mẽ, không giống những nữ nhân khác, chỉ là cho dù mạnh mẽ đến đâu, người nhà và mình, luôn luôn là một nan đề.
“Bồ, khẳng định không có việc gì?” Lý Hâm lo lắng hỏi lại một lần nữa, bệnh viện đã gọi vài cú điện thoại hối thúc mình quay lại. Nàng rất lo cho Tả Khinh Hoan, dù sao khi bị Nghiêm Nhược Vấn vứt bỏ, là Tả Khinh Hoan ở bên cạnh chiếu cố và an ủi mình, bây giờ bỏ lại Tả Khinh Hoan, nàng cảm thấy lương tâm bất an, thế nhưng buổi chiều còn có một ca phẫu thuật, mạng người quan trọng, Lý Hâm rất khó xử.
“Mình không sao, bồ quay về bệnh viện trước đi.” Tả Khinh Hoan biết Lý Hâm khó xử, nàng có lòng là tốt rồi.
“Thật không?” Lý Hâm không chắc chắn hỏi lại lần nữa.
“Thật mà, mình lại không phải thất tình, bồ nhì nhằng cái gì?” Tả Khinh Hoan nhíu mày hỏi ngược lại.
“Được rồi, mình đi, có việc thì gọi điện thoại cho mình.” Lý Hâm thấy Tả Khinh Hoan thoạt nhìn tựa như không có việc gì, mới yên tâm ly khai.
Tả Khinh Hoan đợi Lý Hâm đi rồi, mới ngồi bệt xuống đất, cuộn thành một đoàn. Kỳ thật nàng là một người cực kỳ không có cảm giác an toàn, khi còn bé, Tả Diễm luôn vì một ít người vớ vẩn bỏ rơi mình, bị vứt bỏ vô số lần, làm cho Tả Khinh Hoan đối với giá trị tồn tại của bản thân sinh ra hoài nghi. Tả Khinh Hoan rất sợ Tần gia bắt buộc Tần Vãn Thư lựa chọn giữa bản thân và Tần gia, Tả Khinh Hoan không thể xác định phân lượng của mình có thể cùng Tần Vãn Thư chống lại toàn bộ đại gia tộc đó hay không, tuy rằng nàng biết Tần Vãn Thư và Tả Diễm không giống nhau, nhưng cảm giác bất an này vẫn thủy chung tồn tại trong lòng.
Tả Khinh Hoan đợi Tần Vãn Thư trở về, mỗi một phút đồng hồ đều khó chịu khiến cho nàng muốn khóc
“Làm cho mọi người thất vọng cũng không quan tâm sao?” Tần Chính hỏi.
“Con người khi sống, vừa nên vì người khác vừa nên vì bản thân, lần này coi như là sự ích kỷ và tùy hứng của Vãn Thư.” Tần Vãn Thư mỉm cười mà nói, số người hoặc đồ vật mà bản thân để ý không nhiều lắm, Tả Khinh Hoan, chính là không thể để vuột mất.
“Nữ nhân đó rốt cuộc có chỗ nào tốt, có thể cho con mê muội như vậy, có thể làm cho con buông tha đạo lý truyền thống đi thích một nữ nhân?” Tần Chính không thể hiểu nổi, hắn và Lâm Tĩnh Nhàn giống nhau không thể lý giải tình cảm này.
“Tốt hay không tốt, có quan hệ gì chứ, quan trọng nhất là, con và nàng chung sống rất vui vẻ, những lúc ở chung với nàng, con mới cảm giác được mình là một người bình thường.” Tần Vãn Thư cho tới bây giờ đều không thích bị người khác đặt ở trên cao, chỗ cao thì sợ lạnh.
“Từ nhỏ giáo dục cho ngươi, cho tới bây giờ cũng không làm cho ngươi thành một người bình thường, ngươi là tôn nữ của Tần Chính ta, là nữ nhi đáng kiêu ngạo nhất ở Tần gia, phẩm chất cao thượng, không nên làm cho một người không đáng làm ô nhiễm nhân sinh của ngươi.” Nếu người kia đủ xứng đôi với tôn nữ nhà mình thì thôi, nhưng mà người kia căn bản không xứng với nàng. Trong mắt của Tần Chính, nữ nhân có xuất thân như Tả Khinh Hoan giống như một vết bẩn bám vào người Tần Vãn Thư.
“Con cũng biết toàn bộ an bày của gia gia đều là vì tốt cho con, thế nhưng con đường tương lai rất dài, con không muốn mỗi một lần đều đi theo con đường bằng phẳng do gia gia trải sẵn, có thể con đường mà con chọn là đường vòng, thế nhưng chí ít là do chính bản thân con tự chọn, để con tự mình trải nghiệm. Người có thể đồng hành suốt đời với con, hẳn là do con tự mình tuyển chọn càng thích hợp hơn, để thời gian nghiệm chứng lựa chọn của con là đúng hay sai. Không thể đạt được vĩnh viễn là một loại vướng bận, trong lòng gia gia cho đến nay cũng không có người làm cho ngài nhớ mãi không quên sao?” Tần Vãn Thư dùng tình cảm lung lạc Tần Chính, nói đạo lý, cho dù bản thân có lý đến mức nào đi nữa, cũng không thuyết phục được Tần Chính chỉ có thể dùng tình thuyết phục. Tuy gia gia lúc nào cũng nói yêu nhất là nãi nãi, đó chỉ là lý do thoái thác của trưởng bối (bề trên) đối với hậu bối (thế hệ sau), Tần Vãn Thư biết, trong lòng gia gia vẫn còn khúc mắc.
Tần Chính lặng lẽ trong chốc lát.
“Người khiến ngươi bận tâm, cũng không có nghĩa là người thích hợp với ngươi nhất.” Chân mày của Tần Chính càng nhíu chặt hơn.
“Thích hợp hay không, chỉ có bản thân con mới biết, giống như Hàn Sĩ Bân, nhìn bề ngoài thì thích hợp, chỉ có con mới biết được, hắn tuyệt đối không thích hợp.” Tần Vãn Thư mỉm cười hồi đáp.
“Hai ngươi đều là nữ nhân như thế nào có thể xứng đôi, hơn nữa cũng không lâu dài được.” Tần Chính nghĩ chuyện nữ nhân và nữ nhân cùng một chỗ là trò cười, thế nhưng Tần Chính lại không tìm được lý do hữu lực để thuyết phục Tần Vãn Thư.
“Nếu có thể lâu dài, con nghĩ gia gia sẽ chúc phúc cho chúng con, nếu không thể dài lâu, khi đó chẳng phải là chuyện mà ngài mong muốn sao?” Tần Vãn Thư hỏi ngược lại.
Tần Chính bị dồn vào thế bí không nói nên lời, có chút tức giận.
“Ngươi khẳng định muốn làm như thế?” Tần Chính hỏi lại lần nữa, mong muốn có được một đáp án khác, hắn cho rằng Tần Vãn Thư một mực ngụy biện ngựa trắng không phải ngựa, rõ ràng là sai thế nhưng vẫn còn cố gắng cãi chày cãi cối.
“Dạ.” Tần Vãn Thư gật đầu.
“Nếu như phải chọn giữa Tần gia và nàng thì sao?”
“Con không cảm thấy giữa hai bên tồn tại mâu thuẫn.” Thế nhưng nếu như người nhà không thể chấp nhận người mà mình lựa chọn, nàng sẽ nghiêng về Tả Khinh Hoan, bởi vì nàng biết, dựa vào sự yêu thương không vụ lợi của gia đình, sớm muộn gì cũng thỏa hiệp, tuy rằng phương pháp này có chút ích kỷ, thậm chí có chút bất hiếu, thế nhưng gia gia còn có rất nhiều con cháu, mà Tả Khinh Hoan chỉ có một mình mình, không thể phụ nàng.
“Nếu như nhất định phải lựa?” Tần Chính tiếp tục giằng co ở vấn đề này.
“Kỳ thực vấn đề này rất giống như hỏi cánh tay trái quan trọng hơn hay cánh tay phải quan trọng hơn, thế nhưng vì sao phải cắt đứt một bên mới vừa lòng? Bất luận là bên nào bị chặt đứt, người bị đau đều là con, gia gia sẽ không tàn nhẫn với con vậy chứ.” Tần Vãn Thư tuyệt đối không nói thẳng ra đáp án chôn kín trong lòng, dù sao nàng vẫn còn cố kỵ cảm thụ của gia gia.
“Nàng quan trọng như vậy sao?” Một mình Tả Khinh Hoan lại có thể ngang bằng với cả một gia tộc sao?
Tần Vãn Thư gật đầu.
“Nàng coi trọng chỉ là cái tên Tần Vãn Thư, là toàn bộ vật chất mà Tần gia cho ngươi, nếu như Tần gia thu hồi tất cả, ngươi nghĩ nàng còn thích ngươi không?” Tần Chính hỏi ngược lại.
“Nàng có thể vì con mà chết, đã chứng minh, so với những thứ khác con quan trọng hơn.” Tần Vãn Thư đối với điểm này hoàn toàn không có một chút nghi ngờ.
“Tốt, ta sẽ lấy lại mọi thứ của ngươi, ngươi không được sử dụng bất cứ năng lực nào của Tần gia cho ngươi, khi ngươi lựa chọn nàng, là lúc ngươi mất đi quyền lợi kế thừa gia sản Tần gia, càng không có tư cách dùng sự giáo dục của Tần gia, vô luận như thế nào ta đều sẽ không đồng ý mối quan hệ này.” Sự cung cấp của Tần gia đối với Tần Vãn Thư làm cho nàng luôn rộng rãi về mặt tiền bạc, thế nhưng loại hào phóng này tạo thành trạng thái lúc nào cũng bị lệ thuộc vào sự giàu sang, nếu có một ngày mất đi chỗ dựa này, Tần Chính tin tưởng Tần Vãn Thư sẽ không thể thích ứng, Tần Chính muốn dùng nhược điểm đó để ép Tần Vãn Thư vào khuôn khổ.
“Gia gia, xin lỗi, làm cho ngài thất vọng, thế nhưng vô luận như thế nào con cũng không bỏ rơi nàng.” Tần Vãn Thư như trước rất kiên định lặp lại lập trường của mình.
“Ngươi đi ra ngoài ngay, hai ngày này tạm thời ở nhà từ từ suy nghĩ cho kỹ.” Tần Chính có chút mệt mỏi, xoa nhẹ hai bên thái dương, có chút đau đầu, hắn đột nhiên nghĩ ra, có thể trên người Vãn Thư tìm không ra điểm đột phá.
“Bồ thật là điềm tĩnh, kỳ thực mình vẫn nghĩ bồ là một người kiên cường, nếu bây giờ đổi lại là mình, mình nghĩ bản thân sẽ cấp bách đến độ muốn điên lên.” Lý Hâm nghĩ bản thân lúc yêu luôn luôn đặc biệt yếu đuối và vô năng.
“Nếu có người bảo hộ, ai lại nguyện ý một mình kiên cường chứ?” Tả Khinh Hoan cười hỏi ngược lại, có đôi khi sự kiên cường là do hoàn cảnh đưa đẩy.
“Mình hy vọng, lần này, Tần Vãn Thư có thể bảo vệ bồ.” Mà sẽ không làm cho Tả Khinh Hoan một mình ở nơi này ra vẻ kiên cường, nhìn thấy trong ngực mình cũng khó chịu không kém.
“Nàng đã nói ra thì sẽ nhất định làm được.” Đối với Tần Vãn Thư, Tả Khinh Hoan luôn có tự tin, Tần Vãn Thư là một nữ nhân có tâm hồn mạnh mẽ, không giống những nữ nhân khác, chỉ là cho dù mạnh mẽ đến đâu, người nhà và mình, luôn luôn là một nan đề.
“Bồ, khẳng định không có việc gì?” Lý Hâm lo lắng hỏi lại một lần nữa, bệnh viện đã gọi vài cú điện thoại hối thúc mình quay lại. Nàng rất lo cho Tả Khinh Hoan, dù sao khi bị Nghiêm Nhược Vấn vứt bỏ, là Tả Khinh Hoan ở bên cạnh chiếu cố và an ủi mình, bây giờ bỏ lại Tả Khinh Hoan, nàng cảm thấy lương tâm bất an, thế nhưng buổi chiều còn có một ca phẫu thuật, mạng người quan trọng, Lý Hâm rất khó xử.
“Mình không sao, bồ quay về bệnh viện trước đi.” Tả Khinh Hoan biết Lý Hâm khó xử, nàng có lòng là tốt rồi.
“Thật không?” Lý Hâm không chắc chắn hỏi lại lần nữa.
“Thật mà, mình lại không phải thất tình, bồ nhì nhằng cái gì?” Tả Khinh Hoan nhíu mày hỏi ngược lại.
“Được rồi, mình đi, có việc thì gọi điện thoại cho mình.” Lý Hâm thấy Tả Khinh Hoan thoạt nhìn tựa như không có việc gì, mới yên tâm ly khai.
Tả Khinh Hoan đợi Lý Hâm đi rồi, mới ngồi bệt xuống đất, cuộn thành một đoàn. Kỳ thật nàng là một người cực kỳ không có cảm giác an toàn, khi còn bé, Tả Diễm luôn vì một ít người vớ vẩn bỏ rơi mình, bị vứt bỏ vô số lần, làm cho Tả Khinh Hoan đối với giá trị tồn tại của bản thân sinh ra hoài nghi. Tả Khinh Hoan rất sợ Tần gia bắt buộc Tần Vãn Thư lựa chọn giữa bản thân và Tần gia, Tả Khinh Hoan không thể xác định phân lượng của mình có thể cùng Tần Vãn Thư chống lại toàn bộ đại gia tộc đó hay không, tuy rằng nàng biết Tần Vãn Thư và Tả Diễm không giống nhau, nhưng cảm giác bất an này vẫn thủy chung tồn tại trong lòng.
Tả Khinh Hoan đợi Tần Vãn Thư trở về, mỗi một phút đồng hồ đều khó chịu khiến cho nàng muốn khóc
/137
|