Chương 8: Thay đổi quy chế
Dịch bởi Athox
“Nghịch tử!”
Giọng gào thét của Tô Thành An vang vọng như sấm trên công đường.
“Nghịch tử! Ngươi dám lừa cả ta!”
Bốp, Tô Thành An tát thẳng lên mặt con trai.
“Chàng làm gì vậy?” Đường Hồng Nhị lao tới bảo vệ con trai.
“Ngươi còn che chở cho nó!” Tô Thành An tức giận tới mức thân thể run lên bần bật, chỉ vào Tô Trầm mắng: “Tên nghịch tử này dám nói luyên thuyên lừa cả cha mình, hai mắt nó căn bản không hề khôi phục.”
”Thế thì đã sao?” Đường Hồng Nhị không hề khách khí trả lời: “Trầm Nhi làm vậy chẳng phải vì chàng định ủng hộ lão nhị thay đổi quy chế à?”
“Ta cũng chỉ vì tốt cho cái nhà này thôi.”
“Là vì tốt cho tứ di thái của chàng hả?” Ánh mắt Đường Hồng Nhị lạnh như băng nhìn Tô Thành An.
Từ khi Tô Thành An lấy vợ hai, tình cảm giữa Đường Hồng Nhị cùng Tô Thành An rớt thẳng xuống, tới sau khi Nhan Vô Song nhập phủ, tình cảm giữa hai vợ chồng đã hoàn toàn rơi xuống điểm đóng băng.
Tô Thành An ngây ra đôi chút rồi nổi giận đáp: “Ta muốn sinh thêm con, ngươi lại sợ Trầm Nhị chịu thiệt, không chịu. Ta làm gì còn cách nào khác?”
“Ngươi nói láo!” Đường Hồng Nhị không khách khí khinh bỉ chồng ra mặt: “Muốn sinh con cần gì phải lấy liền ba người? Rõ ràng ngươi ham mê sắc dục!”
Gương mặt Tô Thành An đỏ lên, lập tức nói: “Thân là đệ tử gia tộc, khai chi tán điệp là báo đáp gia tộc, là nghĩa vụ. Trầm Nhi đã mù tương lai chắc chắn khó có thành tựu, ta thân là tộc trưởng tương lai nhất định phải có người thừa kế xuất sắc. Chẳng lẽ ngươi không hiểu chuyện này ư?”
Lời này lại không sai.
Khái niệm truyền thống của đại gia tộc luôn là nhiều con nhiều phúc. Nguyên nhân rất đơn giản, con cháu nhiều, cho dù phần lớn không có năng lực gì nhưng chỉ cần một người có năng lực là có thể dẫn dắt toàn bộ gia tộc đi về phía huy hoàng.
Nguyên nhân chính vì vậy, thế hệ trước khi chọn người thừa kế ngoại trừ xem năng lực của đời sau thường còn phải xem cả con cháu đời sau nữa.
Tô Thành An thân là trưởng tử của tộc trưởng, đương nhiên sẽ trở thành tộc trưởng tương lai, nhưng nếu hắn không có người thừa kế ưu tú, như vậy cái ‘tương lai’ này có thể sẽ biến thành ‘không thể’. Dù sao không hai hy vọng sau Tô Thành An, Tô gia lại lâm vào nội loạn vì hắn không có người thừa kế hợp cách.
Đường Hồng Nhị tức giận nhìn chồng: “Nói tới nói lui, chẳng qua là ngươi ích kỷ, chỉ nghĩ cho mình mà thôi.”
“Ta chỉ nghĩ cho mình?” Tô Thành An chỉ cảm thấy vô cùng uỷ khuất: “Ngươi không nghĩ lại xem hai năm qua ai giang tay che gió che mưa cho nó? Lão nhị đã sớm muốn thay đổi quy chế, là ta gánh mọi áp lực của đám bô lão trong tộc, kiên trì phủ quyết, nhờ thế nó có mù vẫn hai lần đứng đầu đợt kiểm tra.”
“Đúng vậy, nhưng đó là sau khi nghe đôi mắt con trai sắp khôi phục.” Đường Hồng Nhị cười lạnh: “Giờ thì thế nào?”
Tô Thành An lại ngây ra.
“Không kiên trì nữa đúng không?” Đường Hồng Nhị nói: “Bởi vì ngươi phát hiện con mình đã không có giá trị, không muốn tiếp tục bảo vệ nữa?”
Sắc mặt Tô Thành An tái xanh, không nói một lời.
Đường Hồng Nhị thất vọng nhìn chồng: “Tô Thành An, ta nhìn rõ nhà ngươi rồi, ngươi là tên ích kỷ khốn kiếp, ngay con trai ruột của mình cũng phải cân nhắc giá trị lợi dụng. Có giá trị lợi dụng mới chăm sóc chiếu cố, che gió che mưa cho nó. Không có giá trị lợi dụng thì lập tức vứt bỏ.”
“Ta vứt bỏ nó lúc nào?” Tô Thành An chỉ cảm thấy cực kỳ oan uổng. Chẳng phải chỉ tát con trai một cái ư? Tên súc sinh này nói luyên thuyên lừa cả cha mình, bị ông đây quản giáo một chút thì đã sao? Ta có đuổi nó ra khỏi nhà đâu mà bảo vứt bỏ? Còn nữa, nó quả thật không thích hợp tiếp tục trở thành võ giả...
Nhưng những lời này rốt cuộc hắn cũng không nói ra miệng, chỉ nhìn con trai mình.
Hắn nói: “Trầm Nhi, nói cho ta biết vì sao đến giờ con còn không chịu từ bỏ?”
“Bởi vì con tin mình sẽ khôi phục.” Tô Trầm trả lời: “Lão ăn mày kia nói, hắn chỉ đổi mắt cho con, hắn nói hắn sẽ cho con một tương lai với vô vàn khả năng, điều này nghĩa là con có thể khôi phục.”
“Đó chẳng qua là hắn nói hươu nói vượn!” Tô Thành An không kiềm chế nổi gầm lên.
Những lời này trước kia Tô Trầm từng nói với hắn, lúc đó hắn cũng từng ôm hy vọng. Thậm chí khi Tô Trầm chán nản hắn cùng mẹ cậu cũng dùng những lời này an ủi Tô Trầm.
Thế nhưng hai năm qua đi, đôi mắt Tô Trầm vẫn y hệt như trước. Tương lai với vô vàn khả năng ở đâu ra?
Rõ là lời nói láo!
Tất cả đều là lừa dối, lừa đảo!
Tô Thành An đã từ bỏ hy vọng, chỉ có Tô Trầm cùng Đường Hồng Nhị vẫn tin tưởng, vẫn tiếp tục cố gắng.
“Trầm Nhi, con nhất định phải hiểu, đây chẳng qua chỉ là một giấc mộng không có thực, sao con lại tin lời một kẻ hại con cơ chứ? Con phải thanh tỉnh hơn đi, từ bỏ những ảo tưởng không thực tế kia đi!” Tô Thành An nhân mạnh, lời đầy thâm ý.
“Sau đó thì sao?” Tô Trầm mỉm cười: “Chỉ cần con từ bỏ, cha có thể thoải mái vứt bỏ con, đúng không?”
Tô Thành An trong lòng chấn động, tính toán sâu trong đáy lòng bị Tô Trầm bói toạc ra, cảm giác đầu tiên dâng lên chính là sợ hãi.
Sao lại như vậy? Sao nó mới bốn tuổi đã hiểu rõ lòng người như vậy?”
Sau đó nỗi sợ này chuyển hoá thành cơn thịnh nộ khi bị lật mặt.
Hắn dùng cơn thịnh nộ này để che dấu cảm giác chột dạ của mình.
Tô Thành An rống lên: “Làm càn! Có ai nói chuyện với phụ thân như ngươi không?”
Tô Trầm không nói tiếp, chỉ ‘nhìn’ phụ thân mình.
Ánh mắt cậu dẫu đã mù, nhưng vẫn không khác gì người thường, cặp mắt ngời sáng hữu thần, lấp lánh trí tuệ.
Cậu cứ thế nhìn Tô Thành An, dùng đôi mắt nhìn hắn, trong lòng Tô Thành An lại dấy lên nỗi bất an.
Hắn cố gắng khống chế tâm tình bản thân, không bại lui trước ánh mắt con trai.
Tô Trầm rốt cuộc mở miệng: “Phụ thân, ngài có thể nói cho con biết không, rốt cuộc con làm gì sai?”
Tô Thành An trầm mặc.
Một lúc lâu sau hắn mới trả lời: “Con không làm gì sai, con vẫn luôn là đứa trẻ ngoan.”
“Vậy sao cố gắng của con không thể được ủng hộ, ngược lại thành ra như bây giờ?” Tô Trầm lại hỏi.
Tô Thành An trả lời: “Có chí tiến thủ không phải tội, chỉ là nó ngăn cản con đường của người khác.”
—— —— —— —— —— —— —— ——
Tô gia thay đổi quy chế -- sau khi lời nói dối của Tô Trầm bị vạch trần.
Mức độ thay đổi không lớn, kiểm tra cuối năm chủ yếu vẫn là khảo nghiệm lực lượng, chỉ là tăng thêm quyền khiêu chiến.
Người đứng đầu kỳ thi cuối năm có nghĩa vụ tiếp nhận khiêu chiến một lần, người khiêu chiến được chọn từ những đệ tử thất bại, nhưng chỉ có thể khiêu chiến một lần, không được phép sử dụng vũ khí.
Làm như vậy chỗ tốt nhất là mức độ thay đổi không lớn, có thể giảm bớt tiếng phản đối, hơn nữa cũng có thể loại bỏ lo lắng của Tô Trường Triệt đối với việc tử thương.
Đương nhiên, làm vậy cũng khiến ý nghĩa của việc thay đổi quy chế này càng thêm rõ ràng -- tất cả mọi người đều biết việc này nhắm vào Tô Trầm.
Vì thế Tô Khánh cực kỳ hưng phấn, còn lớn tiếng nói, Tô Trầm hoặc từ bỏ đợt kiểm tra cuối năm, nếu không sẽ cho Tô Trầm đẹp mặt trong trận khiêu chiến.
Có điều lời uy hiếp của hắn rõ ràng vô dụng.
Bởi vì hai cha con Tô Khắc Kỷ nhanh chóng nhận được tin tức: Tô Trầm xác định sẽ tham gia kỳ kiểm tra cuối năm nay.
Dịch bởi Athox
“Nghịch tử!”
Giọng gào thét của Tô Thành An vang vọng như sấm trên công đường.
“Nghịch tử! Ngươi dám lừa cả ta!”
Bốp, Tô Thành An tát thẳng lên mặt con trai.
“Chàng làm gì vậy?” Đường Hồng Nhị lao tới bảo vệ con trai.
“Ngươi còn che chở cho nó!” Tô Thành An tức giận tới mức thân thể run lên bần bật, chỉ vào Tô Trầm mắng: “Tên nghịch tử này dám nói luyên thuyên lừa cả cha mình, hai mắt nó căn bản không hề khôi phục.”
”Thế thì đã sao?” Đường Hồng Nhị không hề khách khí trả lời: “Trầm Nhi làm vậy chẳng phải vì chàng định ủng hộ lão nhị thay đổi quy chế à?”
“Ta cũng chỉ vì tốt cho cái nhà này thôi.”
“Là vì tốt cho tứ di thái của chàng hả?” Ánh mắt Đường Hồng Nhị lạnh như băng nhìn Tô Thành An.
Từ khi Tô Thành An lấy vợ hai, tình cảm giữa Đường Hồng Nhị cùng Tô Thành An rớt thẳng xuống, tới sau khi Nhan Vô Song nhập phủ, tình cảm giữa hai vợ chồng đã hoàn toàn rơi xuống điểm đóng băng.
Tô Thành An ngây ra đôi chút rồi nổi giận đáp: “Ta muốn sinh thêm con, ngươi lại sợ Trầm Nhị chịu thiệt, không chịu. Ta làm gì còn cách nào khác?”
“Ngươi nói láo!” Đường Hồng Nhị không khách khí khinh bỉ chồng ra mặt: “Muốn sinh con cần gì phải lấy liền ba người? Rõ ràng ngươi ham mê sắc dục!”
Gương mặt Tô Thành An đỏ lên, lập tức nói: “Thân là đệ tử gia tộc, khai chi tán điệp là báo đáp gia tộc, là nghĩa vụ. Trầm Nhi đã mù tương lai chắc chắn khó có thành tựu, ta thân là tộc trưởng tương lai nhất định phải có người thừa kế xuất sắc. Chẳng lẽ ngươi không hiểu chuyện này ư?”
Lời này lại không sai.
Khái niệm truyền thống của đại gia tộc luôn là nhiều con nhiều phúc. Nguyên nhân rất đơn giản, con cháu nhiều, cho dù phần lớn không có năng lực gì nhưng chỉ cần một người có năng lực là có thể dẫn dắt toàn bộ gia tộc đi về phía huy hoàng.
Nguyên nhân chính vì vậy, thế hệ trước khi chọn người thừa kế ngoại trừ xem năng lực của đời sau thường còn phải xem cả con cháu đời sau nữa.
Tô Thành An thân là trưởng tử của tộc trưởng, đương nhiên sẽ trở thành tộc trưởng tương lai, nhưng nếu hắn không có người thừa kế ưu tú, như vậy cái ‘tương lai’ này có thể sẽ biến thành ‘không thể’. Dù sao không hai hy vọng sau Tô Thành An, Tô gia lại lâm vào nội loạn vì hắn không có người thừa kế hợp cách.
Đường Hồng Nhị tức giận nhìn chồng: “Nói tới nói lui, chẳng qua là ngươi ích kỷ, chỉ nghĩ cho mình mà thôi.”
“Ta chỉ nghĩ cho mình?” Tô Thành An chỉ cảm thấy vô cùng uỷ khuất: “Ngươi không nghĩ lại xem hai năm qua ai giang tay che gió che mưa cho nó? Lão nhị đã sớm muốn thay đổi quy chế, là ta gánh mọi áp lực của đám bô lão trong tộc, kiên trì phủ quyết, nhờ thế nó có mù vẫn hai lần đứng đầu đợt kiểm tra.”
“Đúng vậy, nhưng đó là sau khi nghe đôi mắt con trai sắp khôi phục.” Đường Hồng Nhị cười lạnh: “Giờ thì thế nào?”
Tô Thành An lại ngây ra.
“Không kiên trì nữa đúng không?” Đường Hồng Nhị nói: “Bởi vì ngươi phát hiện con mình đã không có giá trị, không muốn tiếp tục bảo vệ nữa?”
Sắc mặt Tô Thành An tái xanh, không nói một lời.
Đường Hồng Nhị thất vọng nhìn chồng: “Tô Thành An, ta nhìn rõ nhà ngươi rồi, ngươi là tên ích kỷ khốn kiếp, ngay con trai ruột của mình cũng phải cân nhắc giá trị lợi dụng. Có giá trị lợi dụng mới chăm sóc chiếu cố, che gió che mưa cho nó. Không có giá trị lợi dụng thì lập tức vứt bỏ.”
“Ta vứt bỏ nó lúc nào?” Tô Thành An chỉ cảm thấy cực kỳ oan uổng. Chẳng phải chỉ tát con trai một cái ư? Tên súc sinh này nói luyên thuyên lừa cả cha mình, bị ông đây quản giáo một chút thì đã sao? Ta có đuổi nó ra khỏi nhà đâu mà bảo vứt bỏ? Còn nữa, nó quả thật không thích hợp tiếp tục trở thành võ giả...
Nhưng những lời này rốt cuộc hắn cũng không nói ra miệng, chỉ nhìn con trai mình.
Hắn nói: “Trầm Nhi, nói cho ta biết vì sao đến giờ con còn không chịu từ bỏ?”
“Bởi vì con tin mình sẽ khôi phục.” Tô Trầm trả lời: “Lão ăn mày kia nói, hắn chỉ đổi mắt cho con, hắn nói hắn sẽ cho con một tương lai với vô vàn khả năng, điều này nghĩa là con có thể khôi phục.”
“Đó chẳng qua là hắn nói hươu nói vượn!” Tô Thành An không kiềm chế nổi gầm lên.
Những lời này trước kia Tô Trầm từng nói với hắn, lúc đó hắn cũng từng ôm hy vọng. Thậm chí khi Tô Trầm chán nản hắn cùng mẹ cậu cũng dùng những lời này an ủi Tô Trầm.
Thế nhưng hai năm qua đi, đôi mắt Tô Trầm vẫn y hệt như trước. Tương lai với vô vàn khả năng ở đâu ra?
Rõ là lời nói láo!
Tất cả đều là lừa dối, lừa đảo!
Tô Thành An đã từ bỏ hy vọng, chỉ có Tô Trầm cùng Đường Hồng Nhị vẫn tin tưởng, vẫn tiếp tục cố gắng.
“Trầm Nhi, con nhất định phải hiểu, đây chẳng qua chỉ là một giấc mộng không có thực, sao con lại tin lời một kẻ hại con cơ chứ? Con phải thanh tỉnh hơn đi, từ bỏ những ảo tưởng không thực tế kia đi!” Tô Thành An nhân mạnh, lời đầy thâm ý.
“Sau đó thì sao?” Tô Trầm mỉm cười: “Chỉ cần con từ bỏ, cha có thể thoải mái vứt bỏ con, đúng không?”
Tô Thành An trong lòng chấn động, tính toán sâu trong đáy lòng bị Tô Trầm bói toạc ra, cảm giác đầu tiên dâng lên chính là sợ hãi.
Sao lại như vậy? Sao nó mới bốn tuổi đã hiểu rõ lòng người như vậy?”
Sau đó nỗi sợ này chuyển hoá thành cơn thịnh nộ khi bị lật mặt.
Hắn dùng cơn thịnh nộ này để che dấu cảm giác chột dạ của mình.
Tô Thành An rống lên: “Làm càn! Có ai nói chuyện với phụ thân như ngươi không?”
Tô Trầm không nói tiếp, chỉ ‘nhìn’ phụ thân mình.
Ánh mắt cậu dẫu đã mù, nhưng vẫn không khác gì người thường, cặp mắt ngời sáng hữu thần, lấp lánh trí tuệ.
Cậu cứ thế nhìn Tô Thành An, dùng đôi mắt nhìn hắn, trong lòng Tô Thành An lại dấy lên nỗi bất an.
Hắn cố gắng khống chế tâm tình bản thân, không bại lui trước ánh mắt con trai.
Tô Trầm rốt cuộc mở miệng: “Phụ thân, ngài có thể nói cho con biết không, rốt cuộc con làm gì sai?”
Tô Thành An trầm mặc.
Một lúc lâu sau hắn mới trả lời: “Con không làm gì sai, con vẫn luôn là đứa trẻ ngoan.”
“Vậy sao cố gắng của con không thể được ủng hộ, ngược lại thành ra như bây giờ?” Tô Trầm lại hỏi.
Tô Thành An trả lời: “Có chí tiến thủ không phải tội, chỉ là nó ngăn cản con đường của người khác.”
—— —— —— —— —— —— —— ——
Tô gia thay đổi quy chế -- sau khi lời nói dối của Tô Trầm bị vạch trần.
Mức độ thay đổi không lớn, kiểm tra cuối năm chủ yếu vẫn là khảo nghiệm lực lượng, chỉ là tăng thêm quyền khiêu chiến.
Người đứng đầu kỳ thi cuối năm có nghĩa vụ tiếp nhận khiêu chiến một lần, người khiêu chiến được chọn từ những đệ tử thất bại, nhưng chỉ có thể khiêu chiến một lần, không được phép sử dụng vũ khí.
Làm như vậy chỗ tốt nhất là mức độ thay đổi không lớn, có thể giảm bớt tiếng phản đối, hơn nữa cũng có thể loại bỏ lo lắng của Tô Trường Triệt đối với việc tử thương.
Đương nhiên, làm vậy cũng khiến ý nghĩa của việc thay đổi quy chế này càng thêm rõ ràng -- tất cả mọi người đều biết việc này nhắm vào Tô Trầm.
Vì thế Tô Khánh cực kỳ hưng phấn, còn lớn tiếng nói, Tô Trầm hoặc từ bỏ đợt kiểm tra cuối năm, nếu không sẽ cho Tô Trầm đẹp mặt trong trận khiêu chiến.
Có điều lời uy hiếp của hắn rõ ràng vô dụng.
Bởi vì hai cha con Tô Khắc Kỷ nhanh chóng nhận được tin tức: Tô Trầm xác định sẽ tham gia kỳ kiểm tra cuối năm nay.
/40
|