Đi đến cửa thư phòng, Mị Ngạn Nhi vừa đứng lại thì liền nghe thấy giọng mẫu vương vang lên :
"Vào đi." Thanh âm mẫu vương thật trầm ổn khí phách, mang theo một tia mị hoặc cùng gợi cảm, cùng một dạng với nàng nhưng nàng lại mang theo nhiều thêm một ít lãnh khốc cùng tàn nhẫn.
Mị Ngạn Nhi đẩy cửa tiến vào, trong phòng ngoại trừ mẫu vương ra thì còn thêm một bóng dáng áo tím.
"Tử phụ phi." Mẫu vương cùng phụ phi quan hệ rất tốt, cho nên bọn hài tử các nàng đều xưng hô mẫu tử cùng vương phi lẫn phụ phi, chỉ có điều khi gọi phụ phi liền xưng thêm danh vị của từng phụ phi.
"Ngạn nhi? Con với vương gia có việc cần bàn, vậy ta liền đi trước." Tử trước kia là một trong những thị vệ của Mị Li Thương, sau cũng trải qua những khúc chiết để rồi trở thành phi tử của Thương vương gia, hiện người tuy đã thuộc lứa trung niên nhưng vẫn diễm lệ phi phàm.
"Được." Mị Li Thương đang xem sách cũng liền để quyển sách xuống, nhàn nhạt đáp.
Đợi Tử đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người mẫu tử Mị Li Thương và Mị Ngạn Nhi, trong lúc nhất thời không khí trong phòng trở nên khẩn trương.
"...Mẫu vương, người nếu không có phân phó, hài nhi tựu cáo lui." Hừ, cũng không tin người có thể duy trì được bình thản.
"...Được, vây ngươi lui đi." Mị Li Thương cũng trầm mặc xuống sau đó lộ ra một biểu tình cười như không cười.
Nghe xong câu trả lời của mẫu vương... Mị Ngạn Nhi sững sờ, thật sự cứ như vậy mà để nàng đi?
"Thế nào, không đi?" Mị Li Thương cười nhẹ hỏi lại, cũng đã tính trước làm cho Mị Ngạn Nhi bực mình, bởi vì cái gọi là gừng càng già càng cay, nàng mẫu vương chính là một con cáo già.
"Mẫu vương, ngài không cần trêu hài nhi, ngài "sốt ruột" tìm hài nhi trở về, chắc sẽ không phải không có sự tình gì a?" Mị Ngạn Nhi hung hăng nhấn mạnh từ sốt ruột, từ đó cũng không khỏi mất mặt đi, nàng chính là rất giận dỗi cùng phẫn nộ.
Hơn nữa nàng còn một chút lo lắng, tâm tư mẫu vương rất khó đoán, cũng không biết nghĩ về chuyện của nàng như thế vào.
"Ba ngày sau, thọ yến của ta đừng quên tới tham gia."
"Dạ, hài nhi sẽ không quên." Mị Ngạn Nhi đáp ứng trả lời nhưng thái độ rửa tai lắng nghe lại không đổi chút nào, nàng đang chờ mẫu vương nói tiếp.
"... Sự tình chỉ có nhiêu đó thôi, Ngạn nhi còn chưa đi sao?" Trâm mặc một hồi, Mị Li Thương vờ như kinh ngạc hói.
Mị Ngạn Nhi bị hỏi cũng không nói gì
"Mẫu vương, hài nhi xin cáo lui." Hừ, mẫu vương cái gì cũng không nói, nàng cũng không hỏi, đến cuối cùng để xem ai là người sẽ bị nghẹn!
Mà ở trong thư phòng, Mị Li Thương nhìn Mị Ngạn Nhi rời đi, lộ ra một cái tiếu dung nghiền ngẫm, Ngạn nhi a Ngạn nhi, con thật chỉ là đứa trẻ nhỏ a, đã dám vi phạm mệnh lệnh của mẫu vương thì hãy đợi được giáo huấn đi, mẫu vương vì ngươi mà đã an bài một tiết mục, ngươi hãy hảo hảo mà thưởng thức a...
...
Mị Ngạn Nhi từ thư phòng đi ra, liền hướng đến Ngạn Ngữ lâu của mình mà đi, nhưng chưa đi được nửa đường thì đã bị tổng quản Linh Lam ngăn cản lại.
Mị Ngạn Nhi nghi hoặc nhìn nữ tử hơn mình hai mươi tuổi lại dị thường nghiêm túc này, lại có chuyện gì?
"Tiểu vương gia, đây là sổ sách của khoảng thời gian này, xin người xem qua." Linh Lam cầm trong tay vài cuốn sổ, đúng là sổ sách của trà lâu cùng kỷ quán sinh ý mà Mị Ngạn Nhi phụ trách.
Mị Ngạn Nhi cầm lấy, cũng không nói chuyện mà xoay người rời đi.
Chỉ chốc lát, Mị Ngạn Nhi đã đi đến Ngạn Ngữ lâu của nàng, trong sân lúc này có một tiểu nam hài bộ dảng thanh tú khoảng chừng mười hai mười ba tuổi đang ngồi, thấy Mị Ngạn Nhi đi đến liền nghi hoặc đứng dậy.
"Ngươi là ai? Như thế nào dám đến đây?"
"...Uy, mỹ nhân ở đâu xuất hiện thế này, mau gọi gia một tiếng xem xem." Mị Ngạn Nhi đảo mắt một vòng nhìn nam hài, côn đồ cùng lộ liễu không chút che giấu, tay cũng lỗ mãng muốn chạm lên mặt tiểu nam hài.
Tiểu nam hài bị dọa sợ, rút lui về sau vài bước.
"Lớn...lớn mặt...nơi này là Thương vương phủ, ngươi rốt cuộc là người nào mà dám ở chỗ này giương oai." Tiểu nam hài tức giận lại trở nên thập phần đáng yêu.
(Mm: chằn tinh mụ mụ nhà ngươi á ...)
"Ha ha ha... tiểu Mộng nhi, ngươi thật là đáng yêu mà, ngay cả chủ tử nhà ngươi mà ngươi cũng không nhận ra sao?" Mị Ngạn Nhi bị tiểu nam hài chọc cho cười ha hả, thoáng cái đem hắn kéo vào trong ngực.
"Chủ tử? Ngài là chủ tử? Như thế nào lại..." Bộ dạng này... Tiểu nam hài được gọi là tiểu Mộng nhi trừng lớn mắt, một bộ dạng không quá tin tưởng.
Chủ tử của hắn xinh đẹp như vậy, làm sao có thể biến thành bộ dạng này rồi, nhưng... giọng điệu cùng giọng nói lại cùng chủ tử giống nhau a, hơn nữa... bị chủ tử ôm vào trong lòng cảm giác cũng rất quen a...
Tiểu Mộng nhi nghi ngờ...
"Tốt lắm tốt lắm, ngươi đi chuẩn bị cho ta một số thứ, hùng hoàng, cỏ hạt hoàng, cam thảo... Mị Ngạn nhi nói một số loại thuốc, sau đó buông tiểu Mộng nhi ra rồi tiến vào phòng ngủ của mình.
(Mm: nghi là mỗ tác giả biết bao nhiêu vị thuốc thì liền phán hết cả vô đây =„= , mấy vị thuốc này nghe quen lắm, hình như để chế xuân dược thì phải :v)
Tiểu Mộng nhi có chút còn chưa kịp lấy lại tinh thần, cũng không biết có nên ngăn cản bước chân nàng hay không, nhưng lại cảm giác nữ nhân này rất giống chủ tử, nghĩ nghĩ, cắn răng một cái liền đi đâu đó chuẩn bị.
Hẳn là chủ tử a, nếu không thì làm sao lại đồng dạng nói chuyện như thế, cũng sẽ không như vậy mà đến nơi này, cũng rất quen thuộc hắn cùng hoàn cảnh....
Mị Ngạn Nhi vào phòng liền nằm lên chiếc giường mềm mại của mình, oài, mới nằm khoảng mười ngày trên cái giường cứng ngắc kia mà nàng đã muốn cứng ngắc cả người rồi, cái giường mềm mại của mình vẫn là thoải mái hơn chút ít a...
Nghĩ tới đây, Mị Ngạn Nhi lại nhớ đến Thạch Mặc, cũng không biết hắn hiện tại thế nào, có phải đang lo lắng cho mình, hẳn là rất lo lắng a, dù sao thì thời điểm lúc nàng bị bắt đi, hắn còn muốn bám theo nàng đến cùng mà, thật là một nam nhân ngu ngốc, người ta đều nói vợ chồng vốn cùng chim rừng là một, đại nạn ập đến đều là tự thân mà bay, không nghĩ nam nhân này lại ngây ngốc muốn tự mình nhận tội...
Có lẽ đây cũng là một sự hấp dẫn của riêng hắn a, thời điểm hắn ngại ngùng đưa bánh bao cho nàng, chính nàng lúc đó đã cảm nhận nàng và hắn không cùng loại người, mãi về sau ở chung, hiểu được nam nhân này gian khổ cùng cần cù, thấy được hắn thiện lương cùng cố chấp, cảm giác mới lạ cứ không ngừng đọng lại mà hình thành nên một cảm tình khó hiểu...
Chỉ là người nam nhân này cũng rất mẫn cảm xíu xiu, lại nhìn ra được bản chất của nàng, nói ra để nàng không nguyện đắc ý, làm cho nàng hơi giật mình cùng chút ít tán thưởng.
Ai, chờ chuyện tình với mẫu vương chấm dứt nàng liền quay về để tiếp tục ở chung với hắn, nếu tình cảm này không sai thì nàng liền thu hắn lại ở bên cạnh nàng cũng tốt lắm, tuy bề ngoài của hắn không đẹp cho lắm, thậm chí còn có chút khó coi, nhưng hắn lại mang đến cho nàng cảm giác thoải mái hiếm gặp...
Vừa nghĩ đến Thạch Mặc, Mị Ngạn Nhi từ lúc nào đã chìm vào giấc ngủ...
"Vào đi." Thanh âm mẫu vương thật trầm ổn khí phách, mang theo một tia mị hoặc cùng gợi cảm, cùng một dạng với nàng nhưng nàng lại mang theo nhiều thêm một ít lãnh khốc cùng tàn nhẫn.
Mị Ngạn Nhi đẩy cửa tiến vào, trong phòng ngoại trừ mẫu vương ra thì còn thêm một bóng dáng áo tím.
"Tử phụ phi." Mẫu vương cùng phụ phi quan hệ rất tốt, cho nên bọn hài tử các nàng đều xưng hô mẫu tử cùng vương phi lẫn phụ phi, chỉ có điều khi gọi phụ phi liền xưng thêm danh vị của từng phụ phi.
"Ngạn nhi? Con với vương gia có việc cần bàn, vậy ta liền đi trước." Tử trước kia là một trong những thị vệ của Mị Li Thương, sau cũng trải qua những khúc chiết để rồi trở thành phi tử của Thương vương gia, hiện người tuy đã thuộc lứa trung niên nhưng vẫn diễm lệ phi phàm.
"Được." Mị Li Thương đang xem sách cũng liền để quyển sách xuống, nhàn nhạt đáp.
Đợi Tử đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người mẫu tử Mị Li Thương và Mị Ngạn Nhi, trong lúc nhất thời không khí trong phòng trở nên khẩn trương.
"...Mẫu vương, người nếu không có phân phó, hài nhi tựu cáo lui." Hừ, cũng không tin người có thể duy trì được bình thản.
"...Được, vây ngươi lui đi." Mị Li Thương cũng trầm mặc xuống sau đó lộ ra một biểu tình cười như không cười.
Nghe xong câu trả lời của mẫu vương... Mị Ngạn Nhi sững sờ, thật sự cứ như vậy mà để nàng đi?
"Thế nào, không đi?" Mị Li Thương cười nhẹ hỏi lại, cũng đã tính trước làm cho Mị Ngạn Nhi bực mình, bởi vì cái gọi là gừng càng già càng cay, nàng mẫu vương chính là một con cáo già.
"Mẫu vương, ngài không cần trêu hài nhi, ngài "sốt ruột" tìm hài nhi trở về, chắc sẽ không phải không có sự tình gì a?" Mị Ngạn Nhi hung hăng nhấn mạnh từ sốt ruột, từ đó cũng không khỏi mất mặt đi, nàng chính là rất giận dỗi cùng phẫn nộ.
Hơn nữa nàng còn một chút lo lắng, tâm tư mẫu vương rất khó đoán, cũng không biết nghĩ về chuyện của nàng như thế vào.
"Ba ngày sau, thọ yến của ta đừng quên tới tham gia."
"Dạ, hài nhi sẽ không quên." Mị Ngạn Nhi đáp ứng trả lời nhưng thái độ rửa tai lắng nghe lại không đổi chút nào, nàng đang chờ mẫu vương nói tiếp.
"... Sự tình chỉ có nhiêu đó thôi, Ngạn nhi còn chưa đi sao?" Trâm mặc một hồi, Mị Li Thương vờ như kinh ngạc hói.
Mị Ngạn Nhi bị hỏi cũng không nói gì
"Mẫu vương, hài nhi xin cáo lui." Hừ, mẫu vương cái gì cũng không nói, nàng cũng không hỏi, đến cuối cùng để xem ai là người sẽ bị nghẹn!
Mà ở trong thư phòng, Mị Li Thương nhìn Mị Ngạn Nhi rời đi, lộ ra một cái tiếu dung nghiền ngẫm, Ngạn nhi a Ngạn nhi, con thật chỉ là đứa trẻ nhỏ a, đã dám vi phạm mệnh lệnh của mẫu vương thì hãy đợi được giáo huấn đi, mẫu vương vì ngươi mà đã an bài một tiết mục, ngươi hãy hảo hảo mà thưởng thức a...
...
Mị Ngạn Nhi từ thư phòng đi ra, liền hướng đến Ngạn Ngữ lâu của mình mà đi, nhưng chưa đi được nửa đường thì đã bị tổng quản Linh Lam ngăn cản lại.
Mị Ngạn Nhi nghi hoặc nhìn nữ tử hơn mình hai mươi tuổi lại dị thường nghiêm túc này, lại có chuyện gì?
"Tiểu vương gia, đây là sổ sách của khoảng thời gian này, xin người xem qua." Linh Lam cầm trong tay vài cuốn sổ, đúng là sổ sách của trà lâu cùng kỷ quán sinh ý mà Mị Ngạn Nhi phụ trách.
Mị Ngạn Nhi cầm lấy, cũng không nói chuyện mà xoay người rời đi.
Chỉ chốc lát, Mị Ngạn Nhi đã đi đến Ngạn Ngữ lâu của nàng, trong sân lúc này có một tiểu nam hài bộ dảng thanh tú khoảng chừng mười hai mười ba tuổi đang ngồi, thấy Mị Ngạn Nhi đi đến liền nghi hoặc đứng dậy.
"Ngươi là ai? Như thế nào dám đến đây?"
"...Uy, mỹ nhân ở đâu xuất hiện thế này, mau gọi gia một tiếng xem xem." Mị Ngạn Nhi đảo mắt một vòng nhìn nam hài, côn đồ cùng lộ liễu không chút che giấu, tay cũng lỗ mãng muốn chạm lên mặt tiểu nam hài.
Tiểu nam hài bị dọa sợ, rút lui về sau vài bước.
"Lớn...lớn mặt...nơi này là Thương vương phủ, ngươi rốt cuộc là người nào mà dám ở chỗ này giương oai." Tiểu nam hài tức giận lại trở nên thập phần đáng yêu.
(Mm: chằn tinh mụ mụ nhà ngươi á ...)
"Ha ha ha... tiểu Mộng nhi, ngươi thật là đáng yêu mà, ngay cả chủ tử nhà ngươi mà ngươi cũng không nhận ra sao?" Mị Ngạn Nhi bị tiểu nam hài chọc cho cười ha hả, thoáng cái đem hắn kéo vào trong ngực.
"Chủ tử? Ngài là chủ tử? Như thế nào lại..." Bộ dạng này... Tiểu nam hài được gọi là tiểu Mộng nhi trừng lớn mắt, một bộ dạng không quá tin tưởng.
Chủ tử của hắn xinh đẹp như vậy, làm sao có thể biến thành bộ dạng này rồi, nhưng... giọng điệu cùng giọng nói lại cùng chủ tử giống nhau a, hơn nữa... bị chủ tử ôm vào trong lòng cảm giác cũng rất quen a...
Tiểu Mộng nhi nghi ngờ...
"Tốt lắm tốt lắm, ngươi đi chuẩn bị cho ta một số thứ, hùng hoàng, cỏ hạt hoàng, cam thảo... Mị Ngạn nhi nói một số loại thuốc, sau đó buông tiểu Mộng nhi ra rồi tiến vào phòng ngủ của mình.
(Mm: nghi là mỗ tác giả biết bao nhiêu vị thuốc thì liền phán hết cả vô đây =„= , mấy vị thuốc này nghe quen lắm, hình như để chế xuân dược thì phải :v)
Tiểu Mộng nhi có chút còn chưa kịp lấy lại tinh thần, cũng không biết có nên ngăn cản bước chân nàng hay không, nhưng lại cảm giác nữ nhân này rất giống chủ tử, nghĩ nghĩ, cắn răng một cái liền đi đâu đó chuẩn bị.
Hẳn là chủ tử a, nếu không thì làm sao lại đồng dạng nói chuyện như thế, cũng sẽ không như vậy mà đến nơi này, cũng rất quen thuộc hắn cùng hoàn cảnh....
Mị Ngạn Nhi vào phòng liền nằm lên chiếc giường mềm mại của mình, oài, mới nằm khoảng mười ngày trên cái giường cứng ngắc kia mà nàng đã muốn cứng ngắc cả người rồi, cái giường mềm mại của mình vẫn là thoải mái hơn chút ít a...
Nghĩ tới đây, Mị Ngạn Nhi lại nhớ đến Thạch Mặc, cũng không biết hắn hiện tại thế nào, có phải đang lo lắng cho mình, hẳn là rất lo lắng a, dù sao thì thời điểm lúc nàng bị bắt đi, hắn còn muốn bám theo nàng đến cùng mà, thật là một nam nhân ngu ngốc, người ta đều nói vợ chồng vốn cùng chim rừng là một, đại nạn ập đến đều là tự thân mà bay, không nghĩ nam nhân này lại ngây ngốc muốn tự mình nhận tội...
Có lẽ đây cũng là một sự hấp dẫn của riêng hắn a, thời điểm hắn ngại ngùng đưa bánh bao cho nàng, chính nàng lúc đó đã cảm nhận nàng và hắn không cùng loại người, mãi về sau ở chung, hiểu được nam nhân này gian khổ cùng cần cù, thấy được hắn thiện lương cùng cố chấp, cảm giác mới lạ cứ không ngừng đọng lại mà hình thành nên một cảm tình khó hiểu...
Chỉ là người nam nhân này cũng rất mẫn cảm xíu xiu, lại nhìn ra được bản chất của nàng, nói ra để nàng không nguyện đắc ý, làm cho nàng hơi giật mình cùng chút ít tán thưởng.
Ai, chờ chuyện tình với mẫu vương chấm dứt nàng liền quay về để tiếp tục ở chung với hắn, nếu tình cảm này không sai thì nàng liền thu hắn lại ở bên cạnh nàng cũng tốt lắm, tuy bề ngoài của hắn không đẹp cho lắm, thậm chí còn có chút khó coi, nhưng hắn lại mang đến cho nàng cảm giác thoải mái hiếm gặp...
Vừa nghĩ đến Thạch Mặc, Mị Ngạn Nhi từ lúc nào đã chìm vào giấc ngủ...
/66
|