Toàn thành lùng bắt, ảnh hưởng không thể bảo là không lớn, nhưng vẫn không tìm thấy bất luận tung tích nào liên quan đến Thạch Mặc, khiến cho Mị Ngạn Nhi không khỏi hoài nghi, người có phải hay không đã ra khỏi thành rồi.
Lại phái người đi gặng hỏi quan binh thủ thành, nhưng vẫn như cũ không có bất kỳ tin tức nào hữu dụng, trong lúc nhất thời, Mị Ngạn Nhi có chút mê muội, hơn nữa cũng thật nhiều hoài nghi.
Bằng vào một mình Thạch Mặc, tuyệt đối không có khả năng tránh thoát khỏi việc điều tra của quan phủ, huống chi nói đến việc suốt đêm rời khỏi thành, như vậy liền nhất định có người âm thầm trợ giúp hắn, Mị Ngạn Nhi lại nghĩ tới nữ nhân gặp được trong tiệm bánh bao gọi là Mộc Linh Đồng kia.
"Lưu Khê!"
"Dạ!"
"Đem nữ nhân gọi là Mộc Linh Đồng cùng Thạch Triệt bắt đến."
"Dạ!"
...
"Tiểu vương gia, ngươi bắt chúng ta làm gì?" Mộc Linh Đồng che chở Thạch Triệt, đối với Mị Ngạn Nhi quát hỏi.
Mị Ngạn Nhi khinh thường hừ một tiếng, lạnh lùng mở miệng: "Thạch Mặc ở nơi nào?"
Mộc Linh Đồng có chút kinh ngạc, nàng không nghĩ tới câu hỏi đầu tiên của Tiểu vương gia lại liên quan đến vấn đề này.
"... Mị nhi tỷ tỷ?" Thanh âm của Thạch Triệt mang theo kinh ngạc, theo sau lưng Mộc Linh Đồng truyền tới.
Bởi vì con mắt nhìn không thấy nên Thạch Triệt đối với thanh âm đặc biệt mẫn cảm.
Mị Ngạn Nhi có chút kinh ngạc nhìn Thạch Triệt, Mộc Linh Đồng cũng nghi hoặc nhìn y, bọn hạ nhân cảm thấy có chút lẫn lộn.
"Là ta, ca ca ngươi đâu?" Cái này cũng không có gì phải che dấu , Mị Ngạn Nhi trực tiếp thừa nhận, cũng đổi thành hỏi thăm, dù sao Thạch Triệt cũng tương đối đơn thuần.
"Mị nhi tỷ tỷ, thật là ngươi a, sau khi ngươi bị bắt đi, ca ca cũng rất lo lắng cho tỷ, còn nói đi ra ngoài tìm người hỗ trợ, nhưng không biết vì sao lại đem ta đưa đến chỗ Mộc tỷ tỷ, sau đó ta cũng không còn gặp qua ca ca nữa, ngươi cũng không có gặp qua sao?"
Thạch Triệt nói xong liền lộ ra biểu tình khổ sở, y rất nhớ ca ca y, cùng ca ca cùng nhau lớn lên, hắn vẫn là lần đầu tiên thời gian rời khỏi ca ca lâu như vậy, cũng không biết ca ca thế nào rồi.
"Ngươi chưa từng gặp lại Thạch Mặc?" Mị Ngạn Nhi có chút không tin tưởng.
"Không có, ca ca cũng không biết đi nơi nào, vẫn chưa tới thăm Triệt Nhi... "
"... Mộc Linh Đồng, ngươi cũng chưa từng thấy qua Thạch Mặc sao?" Mị Ngạn Nhi vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi.
"... Không có!" Mộc Linh Đồng đi khắp giang hồ vào Nam ra Bắc cũng từng chứng kiến rất nhiều chuyện, bất quá nhắc tới vị tiểu vương gia đang đứng trước mặt này, không ngờ lại là tiểu nhị mà ngày ấy nàng đụng phải trong tiệm bánh bao, thật đúng là làm cho người ta có phần quá mức kinh ngạc, bất quá, đối phương đã thừa nhận, nàng cũng không nghi ngờ nữa, đối với chuyện dịch dung nàng cũng hiểu một ít.
Chỉ là, tại sao tiểu vương gia lại xuất hiện ở chỗ đó cùng với tình huống hiện tại xét lại, Mộc Linh Đồng vẫn rất nghi hoặc .
Mị Ngạn Nhi nhìn Thạch Triệt đơn thuần, lại nhìn Mộc Linh Đồng một chút cũng không giống nói dối, sắc mặt trở nên âm trầm đáng sợ.
Hắn thậm chí ngay cả đệ đệ của mình cũng liền không để ý mà rời đi sao? Hắn liền gấp gáp như vậy muốn rời khỏi chính mình?
"... Thạch Triệt, ngươi biết ca ca ngươi còn có thể đi nơi nào không?"
"Từ nhỏ cha mẹ đã rời khỏi nhân thế rồi, ta cùng ca ca một mực sinh hoạt trong hoàng thành, cũng không có đi qua địa phương nào khác, ta cũng vậy không biết ca ca sẽ đi đâu."
"... Thạch Triệt, ngươi còn muốn gặp ca ca ngươi không?" Mị Ngạn Nhi nghiêm mặt, thanh âm dò hỏi mang theo hương vị nguy hiểm.
Mộc Linh Đồng đột nhiên có cảm giác sởn tóc gáy.
"Có nghĩ tới, chỉ là không tìm thấy ca ca." Thạch Triệt thành thật trả lời, y là thật sự rất nhớ ca ca.
"Không sao, hiện tại tìm không thấy không có nghĩa là từ nay về sau cũng tìm không thấy, ngươi đã muốn gặp ca ca ngươi, vậy ngươi từ nay về sau liền ở chỗ này ta a, khi nào Thạch Mặc nguyện ý trở về gặp ngươi, lúc ấy ngươi liền có thể rời đi!"
Nàng cũng không tin người nam nhân kia vĩnh viễn cũng không trở về gặp đệ đệ của hắn!
Lúc này, Mị Ngạn Nhi lãnh khốc vô tình mang theo một tia quyết tuyệt.
Mộc Linh Đồng chợt mở to hai mắt, mang theo khủng hoảng nói: "Tiểu vương gia, Thạch Triệt ở tại chỗ thảo dân cũng rất tốt, không cần ở lại trong vương phủ, hơn nữa đôi mắt của hắn bất tiện, sẽ mang đến ngài thêm phiền toái, như thế sẽ không tốt."
"Mộc Linh Đồng, ngươi cũng là người thông minh, ngươi nên minh bạch có một số việc không phải ngươi có thể làm chủ, ta đã quyết định cho hắn ở lại chỗ này, như vậy trước khi Thạch Mặc trở về, hắn nhất định phải ở tại chỗ này, ngược lại nếu ngươi không bỏ được thì cũng có thể đem Thạch Mặc mang về, đến lúc đó chúng ta một đổi một, ai cũng không thiệt thòi!"
"Ngươi. . . " Mộc Linh Đồng không thể tin nhìn Mị Ngạn Nhi, nắm thật chặt tay của Thạch Triệt.
Nàng biết rõ, quyết định của tiểu vương gia không phải nàng có thể thay đổi, thế nhưng chẳng lẽ nàng liền thật sự buông tay như vậy sao? Đem Thạch Triệt ở tại chỗ này, có trời mới biết sẽ phát sinh sự tình gì, nhìn biểu tình lúc này của tiểu vương gia, trong lòng Mộc Linh Đồng bối rối không thôi.
"Tiểu vương gia? Ai là tiểu vương gia?" Thạch Triệt có chút không rõ đối thoại giữa bọn họ, cảm giác, cảm giác có chỗ nào không đúng lắm.
"... Ta còn có việc, sẽ không phụng bồi, nếu không còn chuyện nào khác thì ngươi bây giờ liền rời đi a."
"Ta, ta..."
"Tiễn khách!" Mị Ngạn Nhi căn bản không để cho Mộc Linh Đồng có thời gian cự tuyệt.
"Tiểu vương gia, ngài không thể làm như vậy... Thạch Triệt không làm gì sai cả, ngài không thể đem hắn giam lỏng ở nơi này, có chuyện gì chúng ta có thể nói rõ,Thạch Mặc phạm lỗi gì thì chúng ta sẽ đền bù, nhưng là ngài không thể đem Thạch Triệt nhốt ở nơi này, đây là phạm pháp !"
Mộc Linh Đồng cố chấp không chịu rời đi, lớn tiếng nói.
"Hừ, ta không nói nhảm với ngươi, không nhìn thấy Thạch Mặc ta sẽ không cho Thạch Triệt rời đi, Lưu Khê, tiễn khách!"
Mộc Linh Đồng bị buộc đem ra ngoài, trước khi đi chỉ kịp nói với Thạch Triệt ta sẽ tới cứu ngươi, liền bị đuổi ra khỏi biệt viện.
...
Trong phòng chỉ còn lại Mị Ngạn Nhi cùng Thạch Triệt không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Thạch Triệt mở to đôi mắt vô thần, có chút bối rối sợ hãi đứng ở nơi đó.
"Mị nhi tỷ tỷ, ngươi, ngươi muốn làm gì?"
"Thạch Triệt, ngươi an tâm ở chỗ này, chỉ cần ca ca ngươi trở về, ta liền thả ngươi đi!" Mị Ngạn Nhi vứt xong những lời này liền không để ý tới Thạch Triệt, đứng dậy ly khai phòng khách, hướng biệt viện đi ra ngoài.
Lại phái người đi gặng hỏi quan binh thủ thành, nhưng vẫn như cũ không có bất kỳ tin tức nào hữu dụng, trong lúc nhất thời, Mị Ngạn Nhi có chút mê muội, hơn nữa cũng thật nhiều hoài nghi.
Bằng vào một mình Thạch Mặc, tuyệt đối không có khả năng tránh thoát khỏi việc điều tra của quan phủ, huống chi nói đến việc suốt đêm rời khỏi thành, như vậy liền nhất định có người âm thầm trợ giúp hắn, Mị Ngạn Nhi lại nghĩ tới nữ nhân gặp được trong tiệm bánh bao gọi là Mộc Linh Đồng kia.
"Lưu Khê!"
"Dạ!"
"Đem nữ nhân gọi là Mộc Linh Đồng cùng Thạch Triệt bắt đến."
"Dạ!"
...
"Tiểu vương gia, ngươi bắt chúng ta làm gì?" Mộc Linh Đồng che chở Thạch Triệt, đối với Mị Ngạn Nhi quát hỏi.
Mị Ngạn Nhi khinh thường hừ một tiếng, lạnh lùng mở miệng: "Thạch Mặc ở nơi nào?"
Mộc Linh Đồng có chút kinh ngạc, nàng không nghĩ tới câu hỏi đầu tiên của Tiểu vương gia lại liên quan đến vấn đề này.
"... Mị nhi tỷ tỷ?" Thanh âm của Thạch Triệt mang theo kinh ngạc, theo sau lưng Mộc Linh Đồng truyền tới.
Bởi vì con mắt nhìn không thấy nên Thạch Triệt đối với thanh âm đặc biệt mẫn cảm.
Mị Ngạn Nhi có chút kinh ngạc nhìn Thạch Triệt, Mộc Linh Đồng cũng nghi hoặc nhìn y, bọn hạ nhân cảm thấy có chút lẫn lộn.
"Là ta, ca ca ngươi đâu?" Cái này cũng không có gì phải che dấu , Mị Ngạn Nhi trực tiếp thừa nhận, cũng đổi thành hỏi thăm, dù sao Thạch Triệt cũng tương đối đơn thuần.
"Mị nhi tỷ tỷ, thật là ngươi a, sau khi ngươi bị bắt đi, ca ca cũng rất lo lắng cho tỷ, còn nói đi ra ngoài tìm người hỗ trợ, nhưng không biết vì sao lại đem ta đưa đến chỗ Mộc tỷ tỷ, sau đó ta cũng không còn gặp qua ca ca nữa, ngươi cũng không có gặp qua sao?"
Thạch Triệt nói xong liền lộ ra biểu tình khổ sở, y rất nhớ ca ca y, cùng ca ca cùng nhau lớn lên, hắn vẫn là lần đầu tiên thời gian rời khỏi ca ca lâu như vậy, cũng không biết ca ca thế nào rồi.
"Ngươi chưa từng gặp lại Thạch Mặc?" Mị Ngạn Nhi có chút không tin tưởng.
"Không có, ca ca cũng không biết đi nơi nào, vẫn chưa tới thăm Triệt Nhi... "
"... Mộc Linh Đồng, ngươi cũng chưa từng thấy qua Thạch Mặc sao?" Mị Ngạn Nhi vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi.
"... Không có!" Mộc Linh Đồng đi khắp giang hồ vào Nam ra Bắc cũng từng chứng kiến rất nhiều chuyện, bất quá nhắc tới vị tiểu vương gia đang đứng trước mặt này, không ngờ lại là tiểu nhị mà ngày ấy nàng đụng phải trong tiệm bánh bao, thật đúng là làm cho người ta có phần quá mức kinh ngạc, bất quá, đối phương đã thừa nhận, nàng cũng không nghi ngờ nữa, đối với chuyện dịch dung nàng cũng hiểu một ít.
Chỉ là, tại sao tiểu vương gia lại xuất hiện ở chỗ đó cùng với tình huống hiện tại xét lại, Mộc Linh Đồng vẫn rất nghi hoặc .
Mị Ngạn Nhi nhìn Thạch Triệt đơn thuần, lại nhìn Mộc Linh Đồng một chút cũng không giống nói dối, sắc mặt trở nên âm trầm đáng sợ.
Hắn thậm chí ngay cả đệ đệ của mình cũng liền không để ý mà rời đi sao? Hắn liền gấp gáp như vậy muốn rời khỏi chính mình?
"... Thạch Triệt, ngươi biết ca ca ngươi còn có thể đi nơi nào không?"
"Từ nhỏ cha mẹ đã rời khỏi nhân thế rồi, ta cùng ca ca một mực sinh hoạt trong hoàng thành, cũng không có đi qua địa phương nào khác, ta cũng vậy không biết ca ca sẽ đi đâu."
"... Thạch Triệt, ngươi còn muốn gặp ca ca ngươi không?" Mị Ngạn Nhi nghiêm mặt, thanh âm dò hỏi mang theo hương vị nguy hiểm.
Mộc Linh Đồng đột nhiên có cảm giác sởn tóc gáy.
"Có nghĩ tới, chỉ là không tìm thấy ca ca." Thạch Triệt thành thật trả lời, y là thật sự rất nhớ ca ca.
"Không sao, hiện tại tìm không thấy không có nghĩa là từ nay về sau cũng tìm không thấy, ngươi đã muốn gặp ca ca ngươi, vậy ngươi từ nay về sau liền ở chỗ này ta a, khi nào Thạch Mặc nguyện ý trở về gặp ngươi, lúc ấy ngươi liền có thể rời đi!"
Nàng cũng không tin người nam nhân kia vĩnh viễn cũng không trở về gặp đệ đệ của hắn!
Lúc này, Mị Ngạn Nhi lãnh khốc vô tình mang theo một tia quyết tuyệt.
Mộc Linh Đồng chợt mở to hai mắt, mang theo khủng hoảng nói: "Tiểu vương gia, Thạch Triệt ở tại chỗ thảo dân cũng rất tốt, không cần ở lại trong vương phủ, hơn nữa đôi mắt của hắn bất tiện, sẽ mang đến ngài thêm phiền toái, như thế sẽ không tốt."
"Mộc Linh Đồng, ngươi cũng là người thông minh, ngươi nên minh bạch có một số việc không phải ngươi có thể làm chủ, ta đã quyết định cho hắn ở lại chỗ này, như vậy trước khi Thạch Mặc trở về, hắn nhất định phải ở tại chỗ này, ngược lại nếu ngươi không bỏ được thì cũng có thể đem Thạch Mặc mang về, đến lúc đó chúng ta một đổi một, ai cũng không thiệt thòi!"
"Ngươi. . . " Mộc Linh Đồng không thể tin nhìn Mị Ngạn Nhi, nắm thật chặt tay của Thạch Triệt.
Nàng biết rõ, quyết định của tiểu vương gia không phải nàng có thể thay đổi, thế nhưng chẳng lẽ nàng liền thật sự buông tay như vậy sao? Đem Thạch Triệt ở tại chỗ này, có trời mới biết sẽ phát sinh sự tình gì, nhìn biểu tình lúc này của tiểu vương gia, trong lòng Mộc Linh Đồng bối rối không thôi.
"Tiểu vương gia? Ai là tiểu vương gia?" Thạch Triệt có chút không rõ đối thoại giữa bọn họ, cảm giác, cảm giác có chỗ nào không đúng lắm.
"... Ta còn có việc, sẽ không phụng bồi, nếu không còn chuyện nào khác thì ngươi bây giờ liền rời đi a."
"Ta, ta..."
"Tiễn khách!" Mị Ngạn Nhi căn bản không để cho Mộc Linh Đồng có thời gian cự tuyệt.
"Tiểu vương gia, ngài không thể làm như vậy... Thạch Triệt không làm gì sai cả, ngài không thể đem hắn giam lỏng ở nơi này, có chuyện gì chúng ta có thể nói rõ,Thạch Mặc phạm lỗi gì thì chúng ta sẽ đền bù, nhưng là ngài không thể đem Thạch Triệt nhốt ở nơi này, đây là phạm pháp !"
Mộc Linh Đồng cố chấp không chịu rời đi, lớn tiếng nói.
"Hừ, ta không nói nhảm với ngươi, không nhìn thấy Thạch Mặc ta sẽ không cho Thạch Triệt rời đi, Lưu Khê, tiễn khách!"
Mộc Linh Đồng bị buộc đem ra ngoài, trước khi đi chỉ kịp nói với Thạch Triệt ta sẽ tới cứu ngươi, liền bị đuổi ra khỏi biệt viện.
...
Trong phòng chỉ còn lại Mị Ngạn Nhi cùng Thạch Triệt không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Thạch Triệt mở to đôi mắt vô thần, có chút bối rối sợ hãi đứng ở nơi đó.
"Mị nhi tỷ tỷ, ngươi, ngươi muốn làm gì?"
"Thạch Triệt, ngươi an tâm ở chỗ này, chỉ cần ca ca ngươi trở về, ta liền thả ngươi đi!" Mị Ngạn Nhi vứt xong những lời này liền không để ý tới Thạch Triệt, đứng dậy ly khai phòng khách, hướng biệt viện đi ra ngoài.
/66
|