Theo như cô được biết thì Hàn Hà Chi hôm nay đã đi học.
Cô mỉm cười, gửi vào số Hàn Hà Chi đoạn video hôm nọ. Ngay lập tức nhận được cuộc gọi đến. Hàn Hà Chi cao giọng vừa sợ sệt vừa kiêu ngạo:
- Cô là ai? Cô muốn gì?
- Tối nay, đúng tám giờ có mặt ở ngõ cạnh quán bar Galaxy. Tôi không chấp nhận nếu cô muộn dù chỉ một phút!
Rồi Tiểu Nguyên tắt máy. Cô lấy sim trong điện thoại ra, bẻ gãy rồi lắp một sim khác vào. Nguyên Nguyên dùng sim rác để tránh bị Hàn Hà Chi điều tra thông tin.
TỐI:
Tiểu Nguyên xinh đẹp và cao ngạo trong chiếc quần bó sát, áo croptop và giày Nike đen. Tóc cô buộc gọn gàng, khuôn mặt trở nên sắc xảo. Cô nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ là 7h58 phút. Hàn Hà Chi chỉ còn hai phút để có mặt.
Quả nhiên, Hàn Hà Chi đến sớm một phút. Cô ta bước xuống từ một chiếc BMW sang trọng. Cô ta hất mặt, vẫn giữ giọng kiêu ngạo:
- Hoá ra là cô! Cô muốn gì?
- Trả lại cho cô tất cả những điều cô đã làm.
Hàn Hà Chi còn đang ú ớ chưa hiểu ý, Tiểu Nguyên đã dơ tay, tát một cái thật mạnh vào mặt cô ta. Cô ta ôm má lùi ra sau mấy bước, lườm Tiểu Nguyên như muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng trong hoàn cảnh này thì thật khó. Tiểu Nguyên không phải là lần đầu tiên đánh người. Chỉ là đã đánh nhưng chưa ai được chứng kiến. Cô dõng dạc:
- Tôi đã từng cảnh cáo cô chưa? Đừng đụng đến tôi vì cái giá phải trả sẽ rất đắt. - Nói rồi Tiểu Nguyên túm tóc cô ta, tát thêm một cái đau điếng vào má còn lại. Mặt rất rát, nhưng Hàn Hà Chi không thể làm gì. Tiểu Nguyên đạp một cái vào bụng cô ta rồi nói tiếp:
- Hôm nay đến đây thôi! Video này lát nữa tôi sẽ up lên mạng. Cô có chạy đằng trời! Còn nữa.. cô là người dưới quyền tôi. Chắc hẳn cô biết Nguyệt Long? Thật tình cờ, lão Nguyệt lại là cha tôi đấy!
Tiểu Nguyên bỏ đi mặc cho Hàn Hà Chi vẫn đứng đó trợn tròn mắt. Hai phát tát vừa rồi chính là hai lần cô ta tát cô nhưng hụt. Tuy rằng có Nại Hà đỡ hộ, nhưng cô sẽ trả lại hết. Cô mở máy, ấn “ đăng “ rồi mỉm cười thích thú. Tiểu Nguyên hôm nay vẫn còn rất hiền, nếu là đang ở Sydney thì còn không biết cô sẽ làm những gì.
Sáng hôm sau, Tiểu Nguyên gặp Trần Quỳnh Hân khi đang bước vào cổng trường. Vẫn như mọi khi, một đám con gái xúm xít đứng trước cổng trường hét lớn “ đại thần “, trong đó có Quỳnh Hân. Cô gật đầu với cô ta một cái rồi bước đi. Ở sân trường lại có một chuyện khác. Những con người đua nhau truyền tải đoạn video của Hàn Hà Chi. Những tiếng bàn tán, chửi rủa vang lên từ tứ phía. Trên lớp cô, bạn học Tống Mai Mai và Tống Thiên Thiên đang xem video, thấy cô vào liền kéo tay cô lại, nói lớn:
- Xem xem, học sinh trường ta đấy. Thật mất mặt.
Cao Chí Đình ngồi bên cạnh thấy vậy liền hóng hớt, cô cũng tỏ vẻ quan tâm một chút để không ai nhận ra sự khác thường trên khuôn mặt cô.
Giải lao, cô xuống căng tin tìm chút gì đó nhét vào bụng. Cô không cần biết Hàn Hà Chi đang trở thành tâm điểm của sự chán ghét ra sao, cô cần đồ ăn! Chắc cũng bởi duyên số, bàn cạnh cửa sổ mà cô hay ngồi hôm nay đã bị Lâm Hiểu Phong và Nại Hà đại thần chiếm chỗ. Cô toan bước đi sang bàn khác thì Nại Hà đã kéo tay cô lại rồi nhìn xuống ghế cạnh mình. Tất cả những con mắt trong căng tin đều dừng hoạt động, chuyển sang nhìn Nại Hà đang cầm tay Tiểu Nguyên. Một số người hú hét, một số lườm nguýt, một số nể phục. Cô đều không bận tâm. Cô ngồi xuống, Lâm Hiểu Phong bắt đầu tra hỏi:
- Video của Hàn Hà Chi là em đăng đúng không?
- Mong đàn anh nhỏ tiếng một chút. Người ngoài biết sẽ không hay! - Cô nháy mắt tinh nghịch trêu đùa Lâm Hiểu Phong.
- Quả nhiên cách này hay hơn luộc cô ta. Anh rất không thích ăn thịt luộc. - Đại thần thêm bớt không khí vui vẻ. Bọn họ ngồi nhìn nhau cười thật tươi.
Lúc lên lớp, ba người bọn họ cố ý đi đường vòng để qua lớp Hàn Hà Chi. Xung quanh cô ta không còn những con nhỏ bợ đít. Bạn bè người đứng góc nọ, người ngồi góc kia bàn tán hết lời. Cô ta úp mặt xuống bàn, bên cạnh chỉ có Trần Quỳnh Hân. Cô ta chắc sẽ nghĩ Quỳnh Hân là chỗ dựa cuối cùng, là người trong mọi hoàn cảnh sẽ không bỏ cô ta. Nhưng sai rồi! Chỉ là chưa đến lúc. Lắc đầu chán nản, Tiểu Nguyên lại bước đi. Trò chơi của cô bắt đầu thật nhanh mà kết thúc cũng thật gọn.
Cô mỉm cười, gửi vào số Hàn Hà Chi đoạn video hôm nọ. Ngay lập tức nhận được cuộc gọi đến. Hàn Hà Chi cao giọng vừa sợ sệt vừa kiêu ngạo:
- Cô là ai? Cô muốn gì?
- Tối nay, đúng tám giờ có mặt ở ngõ cạnh quán bar Galaxy. Tôi không chấp nhận nếu cô muộn dù chỉ một phút!
Rồi Tiểu Nguyên tắt máy. Cô lấy sim trong điện thoại ra, bẻ gãy rồi lắp một sim khác vào. Nguyên Nguyên dùng sim rác để tránh bị Hàn Hà Chi điều tra thông tin.
TỐI:
Tiểu Nguyên xinh đẹp và cao ngạo trong chiếc quần bó sát, áo croptop và giày Nike đen. Tóc cô buộc gọn gàng, khuôn mặt trở nên sắc xảo. Cô nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ là 7h58 phút. Hàn Hà Chi chỉ còn hai phút để có mặt.
Quả nhiên, Hàn Hà Chi đến sớm một phút. Cô ta bước xuống từ một chiếc BMW sang trọng. Cô ta hất mặt, vẫn giữ giọng kiêu ngạo:
- Hoá ra là cô! Cô muốn gì?
- Trả lại cho cô tất cả những điều cô đã làm.
Hàn Hà Chi còn đang ú ớ chưa hiểu ý, Tiểu Nguyên đã dơ tay, tát một cái thật mạnh vào mặt cô ta. Cô ta ôm má lùi ra sau mấy bước, lườm Tiểu Nguyên như muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng trong hoàn cảnh này thì thật khó. Tiểu Nguyên không phải là lần đầu tiên đánh người. Chỉ là đã đánh nhưng chưa ai được chứng kiến. Cô dõng dạc:
- Tôi đã từng cảnh cáo cô chưa? Đừng đụng đến tôi vì cái giá phải trả sẽ rất đắt. - Nói rồi Tiểu Nguyên túm tóc cô ta, tát thêm một cái đau điếng vào má còn lại. Mặt rất rát, nhưng Hàn Hà Chi không thể làm gì. Tiểu Nguyên đạp một cái vào bụng cô ta rồi nói tiếp:
- Hôm nay đến đây thôi! Video này lát nữa tôi sẽ up lên mạng. Cô có chạy đằng trời! Còn nữa.. cô là người dưới quyền tôi. Chắc hẳn cô biết Nguyệt Long? Thật tình cờ, lão Nguyệt lại là cha tôi đấy!
Tiểu Nguyên bỏ đi mặc cho Hàn Hà Chi vẫn đứng đó trợn tròn mắt. Hai phát tát vừa rồi chính là hai lần cô ta tát cô nhưng hụt. Tuy rằng có Nại Hà đỡ hộ, nhưng cô sẽ trả lại hết. Cô mở máy, ấn “ đăng “ rồi mỉm cười thích thú. Tiểu Nguyên hôm nay vẫn còn rất hiền, nếu là đang ở Sydney thì còn không biết cô sẽ làm những gì.
Sáng hôm sau, Tiểu Nguyên gặp Trần Quỳnh Hân khi đang bước vào cổng trường. Vẫn như mọi khi, một đám con gái xúm xít đứng trước cổng trường hét lớn “ đại thần “, trong đó có Quỳnh Hân. Cô gật đầu với cô ta một cái rồi bước đi. Ở sân trường lại có một chuyện khác. Những con người đua nhau truyền tải đoạn video của Hàn Hà Chi. Những tiếng bàn tán, chửi rủa vang lên từ tứ phía. Trên lớp cô, bạn học Tống Mai Mai và Tống Thiên Thiên đang xem video, thấy cô vào liền kéo tay cô lại, nói lớn:
- Xem xem, học sinh trường ta đấy. Thật mất mặt.
Cao Chí Đình ngồi bên cạnh thấy vậy liền hóng hớt, cô cũng tỏ vẻ quan tâm một chút để không ai nhận ra sự khác thường trên khuôn mặt cô.
Giải lao, cô xuống căng tin tìm chút gì đó nhét vào bụng. Cô không cần biết Hàn Hà Chi đang trở thành tâm điểm của sự chán ghét ra sao, cô cần đồ ăn! Chắc cũng bởi duyên số, bàn cạnh cửa sổ mà cô hay ngồi hôm nay đã bị Lâm Hiểu Phong và Nại Hà đại thần chiếm chỗ. Cô toan bước đi sang bàn khác thì Nại Hà đã kéo tay cô lại rồi nhìn xuống ghế cạnh mình. Tất cả những con mắt trong căng tin đều dừng hoạt động, chuyển sang nhìn Nại Hà đang cầm tay Tiểu Nguyên. Một số người hú hét, một số lườm nguýt, một số nể phục. Cô đều không bận tâm. Cô ngồi xuống, Lâm Hiểu Phong bắt đầu tra hỏi:
- Video của Hàn Hà Chi là em đăng đúng không?
- Mong đàn anh nhỏ tiếng một chút. Người ngoài biết sẽ không hay! - Cô nháy mắt tinh nghịch trêu đùa Lâm Hiểu Phong.
- Quả nhiên cách này hay hơn luộc cô ta. Anh rất không thích ăn thịt luộc. - Đại thần thêm bớt không khí vui vẻ. Bọn họ ngồi nhìn nhau cười thật tươi.
Lúc lên lớp, ba người bọn họ cố ý đi đường vòng để qua lớp Hàn Hà Chi. Xung quanh cô ta không còn những con nhỏ bợ đít. Bạn bè người đứng góc nọ, người ngồi góc kia bàn tán hết lời. Cô ta úp mặt xuống bàn, bên cạnh chỉ có Trần Quỳnh Hân. Cô ta chắc sẽ nghĩ Quỳnh Hân là chỗ dựa cuối cùng, là người trong mọi hoàn cảnh sẽ không bỏ cô ta. Nhưng sai rồi! Chỉ là chưa đến lúc. Lắc đầu chán nản, Tiểu Nguyên lại bước đi. Trò chơi của cô bắt đầu thật nhanh mà kết thúc cũng thật gọn.
/35
|