Kết thúc những ngày dã ngoại. Hôm nay toàn bộ học sinh của Trung học Thần Hi đã lên xe trở về nhà.
Về đến nơi, cô vươn vai hít một hơi thật sâu. Việc đầu tiên cô nghĩ đến sau khi trở về là đi ăn một bữa no nê. Cô nghe tiếng hét của An An bên tai, ngước lên nhìn, đúng thật là An An đang ở kia với chiếc mui trần trắng:
- Tiểu Nguyên, đi ăn thôi! Hôm nay sẽ mời cậu một bữa no nê để chuộc lỗi.
Cô cười thật tươi, An An tiến tới. Bọn họ toan bước đi thì bị tiếng của Lâm Hiểu Phong gọi lại:
- Đàn em, có thể đi cùng không?
An An quay người, gật đầu chào Hiểu Phong và Nại Hà, hoạt bát nói:
- Đi thôi. Càng đông càng vui mà! Lên xe em luôn đi.
Hiểu Phong và Nại Hà bước lên xe trước ánh nhìn của bao nhiêu con người trước cổng trường. Hiểu Phong lái xe, An An ngồi cạnh. Đại thần và Tiểu Nguyên ngồi phía sau. Cô cất tiếng hỏi:
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
- Đánh chén một bữa no nê! Anh mời!
Hiểu Phong đáp, không quên nháy mắt một cái.
Bọn họ dừng chân ở một nhà hàng sang trọng. An An gọi vô số các món ăn khiến đầu cô quay như chong chóng.
Mọi người đều đã cầm đũa. Nại Hà gắp một con tôm, cẩn thận lột vỏ rồi bỏ nó sang bát của Tiểu Nguyên. An An trợn tròn mắt, không tin vào những điều mình vừa nhìn thấy, liền quay sang hỏi Lâm Hiểu Phong:
- Chuyện gì đang xảy ra thế này?
- Cái này chỉ có trời mới biết!
Cô cười hiền, quay sang khẽ cảm ơn anh. Bữa ăn cứ thế diễn ra trong sự tò mò của hai con người.
Sau khi nhà ai nấy về, An An bắt đầu tra hỏi:
- Tiểu Nguyên, cậu với đại thần là như nào? Kể ngay! Tại sao mới có mấy ngày vắng tôi đã trở nên như này chứ. Trời ạ!
- Có một chút duyên số, anh ấy là người rất tốt. À quên! Tớ còn chưa biết tên anh ấy.
An An lắc đầu ngán ngẩm:
- Nhìn bộ dạng người ta có vẻ đã thích cậu rồi. Cậu còn chưa biết tên người ta? Đường đường là một đại thần đẹp trai phóng khoáng mà cậu không biết tên ư? Là Nại Hà! Dương Nại Hà!
Cô gật đầu “ ừm “ một cái rồi đánh trống lảng sang chuyện khác. Đêm hôm ấy, Tiểu Nguyên thật sự đã không ngủ được bởi hành động của đại thần.
Về đến nơi, cô vươn vai hít một hơi thật sâu. Việc đầu tiên cô nghĩ đến sau khi trở về là đi ăn một bữa no nê. Cô nghe tiếng hét của An An bên tai, ngước lên nhìn, đúng thật là An An đang ở kia với chiếc mui trần trắng:
- Tiểu Nguyên, đi ăn thôi! Hôm nay sẽ mời cậu một bữa no nê để chuộc lỗi.
Cô cười thật tươi, An An tiến tới. Bọn họ toan bước đi thì bị tiếng của Lâm Hiểu Phong gọi lại:
- Đàn em, có thể đi cùng không?
An An quay người, gật đầu chào Hiểu Phong và Nại Hà, hoạt bát nói:
- Đi thôi. Càng đông càng vui mà! Lên xe em luôn đi.
Hiểu Phong và Nại Hà bước lên xe trước ánh nhìn của bao nhiêu con người trước cổng trường. Hiểu Phong lái xe, An An ngồi cạnh. Đại thần và Tiểu Nguyên ngồi phía sau. Cô cất tiếng hỏi:
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
- Đánh chén một bữa no nê! Anh mời!
Hiểu Phong đáp, không quên nháy mắt một cái.
Bọn họ dừng chân ở một nhà hàng sang trọng. An An gọi vô số các món ăn khiến đầu cô quay như chong chóng.
Mọi người đều đã cầm đũa. Nại Hà gắp một con tôm, cẩn thận lột vỏ rồi bỏ nó sang bát của Tiểu Nguyên. An An trợn tròn mắt, không tin vào những điều mình vừa nhìn thấy, liền quay sang hỏi Lâm Hiểu Phong:
- Chuyện gì đang xảy ra thế này?
- Cái này chỉ có trời mới biết!
Cô cười hiền, quay sang khẽ cảm ơn anh. Bữa ăn cứ thế diễn ra trong sự tò mò của hai con người.
Sau khi nhà ai nấy về, An An bắt đầu tra hỏi:
- Tiểu Nguyên, cậu với đại thần là như nào? Kể ngay! Tại sao mới có mấy ngày vắng tôi đã trở nên như này chứ. Trời ạ!
- Có một chút duyên số, anh ấy là người rất tốt. À quên! Tớ còn chưa biết tên anh ấy.
An An lắc đầu ngán ngẩm:
- Nhìn bộ dạng người ta có vẻ đã thích cậu rồi. Cậu còn chưa biết tên người ta? Đường đường là một đại thần đẹp trai phóng khoáng mà cậu không biết tên ư? Là Nại Hà! Dương Nại Hà!
Cô gật đầu “ ừm “ một cái rồi đánh trống lảng sang chuyện khác. Đêm hôm ấy, Tiểu Nguyên thật sự đã không ngủ được bởi hành động của đại thần.
/35
|