Đến chừng chạng vạng tối, công việc trên cơ bản mới được hoàn thành, mấy con hươu kia vẫn chưa được tách thịt và xương ra. Bọn chúng chỉ vừa được làm sạch lớp da bên ngoài đồng thời mổ bụng lấy nội tạng ra mà thôi.
Số thịt hươu kia hẳn là một loại thức ăn cực ngon, Minh Vũ cũng rất là mong chờ. Thế nhưng hôm nay chỉ ăn một số phần nhỏ trên cơ thể bọn chúng. Đó chính là nội tạng và một ít thịt nát mà thôi.
Còn về phần mấy cái tiên lộc kia, Minh Vũ cho người đem vào trước, rửa sạch rồi hầm thật kỹ. để cho tộc nhân tăng cường sức khỏe.
Sau mấy ngày căng thẳng chuẩn bị săn bắt, mọi người hôm nay mới thả lỏng, sau khi ăn uống nho nê mọi người ai về nhà nấy.
Minh Vũ cũng biết bên trong đó đang có chuyện gì xảy ra, lộc tiên là một thứ đại bổ, ông bà xưa truyền lại một câu bất di bất dịch Ông ăn bà cười.
Minh Vũ cũng muốn mình được khai đao, trong bộ lạc cũng có mấy đối tượn vừa mắt hắn, thế nhưng hắn năm nay mới có 15 tuổi, cơ thể vừa mới phát triển, nếu động dục quá sớm sẽ ảnh hưởng sức khỏe sau này, thậm chí là con do hắn sinh ra sức khỏe cũng không được tốt. thế nên hắn đảnh ngậm ngùi đợi thêm mấy năm nữa vậy.
Thế nhưng khốn nạn là đám người kia không hề nhỏ tiếng chút nào, nhưng âm thanh tiêu hồn vang lên, quả thật là một đêm khó ngủ.
Sáng hôm sau, mọi người bước ra ngoài với tinh thần cực kỳ thoải mái và thư sướng, thế nhưng chỉ có duy nhất thủ lĩnh bọn họ là vẻ mặt thất thần, mắt thâm đen, tinh thần kém đến cực điểm. hơn nữa là nhìn bọ họ với ánh mắt đằng đằng sát khí.
Cả bọn khó hiểu, bọn họ đâu có chọc gì thủ lĩnh đâu. Bọn họ chợt nhớ đến cái cảnh ngày hôm qua thủ lĩnh xỏ mũi đám hươu kia không nhịn được mà rùng mình bỏ chạy, ngay cả đồ ăn sáng không dám ăn liền chạy ra ngoài lột da hươu.
Quả thật sau khi bộ lạc có được dụng cụ bằng đồng công việc thuận tiên hơn rất nhiều, dao đồng sắc bén hơn dao xương và dao đá gấp nhiều lần, đặc biệt là công việc lột da trở nên dễ dàng, khoảng chừng nửa giờ là một bộ lông hoàng chỉnh được lột ra.
Thông thường những miếng da này sau khi lấy ra sẽ được ngâm trong nước một đem, sau đó sẽ đem ra phơi nắng, đây là cách mà bộ lạc sử lý da thú sau khi lột ra.
Các này chỉ là các ứng phó tạm thời mà thôi, loại da làm theo cách này bộ bền rất kém dùng chừng 5 6 tháng da sẽ bị hỏng.
Vì thế Minh Vũ mơi hướng dẫn mọi người cách thế biến da thú hợp cách.
Đầu tiên sau khi da được lấy ra được lấy thịt, mỡ ra được ngâm vào trong nước trong và muố trong hai ngày. Trong khoảng thời gian này, mọi người ra ngoài thu thập nhựa cây.
Da sau khi ngâm tốt hai ngày sẽ đem ra một lần nửa tẩy lông và thịt còn thừa, lúc này tiếp tục ngâm chúng với hổn hợp nhưa cây kia.
Minh Vũ biết đây cũng không phải là biện phát tốt nhất để làm thuộc da, nhưng độ bền sẽ hơn hẳn cách thông thường.
Tro có tính kiềm sẽ khử khuẩn và nấm trước, sau đó lại ngâm vào nhựa cây. Nhựa cây có một thành phần bên đó đó được gọi là tanin, hợp chất tanin có tính axit giúp trung hòa protein trong da thú giúp chúng trở nên bền hơn không dễ bị phá vỡ.
Hướng dẫn mọi người làm việc, Minh Vũ cũng không trở lại hang đá, mà trực tiếp đi xem xét cánh đồng khoai, cánh đồng này chính là nguồn sống tiếp theo của bộ lạc, bộ lạc có thịnh vượng hay không đó chính là nhờ nhưng cây non này.
Lúc này những cây non đang trong độ tuổi phát triển cực tốt, những mầm móng đã mọc tốt, có cây cao gần 15cm xanh tươi mơn mỡn.
Lúc này trên cánh đồng có không ít tộc nhân đang nhổ cỏ, vì nơi đây trước kia là một cái đồng cỏ lớn, thế nhưng sau khi mùa thu kết thúc, Minh Vũ phải đốt cánh đồng này để diệt mầm cỏ. thế nhưng vào thời gian đó hắn không có nghĩ tới chuyện này một mực tìm cách cho bộ tích trữ được nhiều thức ăn mà thôi.
Vì thế bây giờ mới là một gánh nặng cho mọi người. cỏ non mọc rất nhanh, dường như chỉ 3 4 ngay sau khi dọn cỏ thì bọn chúng lại trồi lên.
Cũng may trong thời gian này thức ăn phong phú đám thợ săn có thể lo đủ thức ăn cho cả bộ lạc, ngoài các loài thú nhỏ trong rừng ra, cá vẫn là một nhu yếu phẩm thiết yếu.
Chín con hươu trưởng thành kia số lượng thịt thu được cũng không phải là một con số nhỏ, ít nhất cũng phải hai tấn thịt tươi, số thịt này nếu không biết cách bảo quản hay chế biến, nó sẽ bị hưng trong 1 2 ngày tới, như vậy rất là phí phạm.
Nhưng cũng may đám người Klu cũng có kinh nghiệm từ mùa thu năm trước, thịt hươu sau khi lấy ra được cắt lát mỏng sau đó ướp với một ít muối rồi đem đi hong khô trên lửa.
Từng miếng thịt đỏ tươi được cắt ra, mang một mùi thơm nhè nhẹ của thịt hươu, thịt tươi mới ăn vào một miếng rất là ngọt.
Nhìn thịt hươu Minh Vũ mới nhớ mình còn một chuyện quan trọng cần phải làm, đó là trồng ớt.
Sau khi mùa đông kết thúc hắn có quá nhiều việc cần phải giải quyết nên đã quên đi túi hạt ớt kia.
Minh Vũ mội vào trong hang đá lục ra túi hạt ớt kia ra. Hắn không có vội đem trồng mà phải ngâm nước một đêm để những hạt ớt này nở ra, như thế một khi trồng xuống đất nó sẽ mau mọc mầm và phát triển tốt hơn.
Mà lúc này đám người vào rừng lấy nhựa cây cũng trở về, bọn họ không có lấy nhựa được liền, mà dùng dao chặt lớp vỏ ngoài của cây một đoạn để cho chúng từ từ chảy nhựa ra, sau đó sáng mai sẽ vào rừng thu nhựa.
Có một điều đáng chú ý là Kao lúc đi về trên tay hắn còn có một đoạn nhánh cây, hắn vừa đi vừa gặm cái nhánh cây này.
Thấy Kao đang ăn cây, mọi người không ngừng cười hắn. ăn cây đó là chuyện bình thường của bộ lạc khi không có gì ăn, thế nhưng bây giờ bộ lạc đâu có thiếu thức ăn, sao Kao lại ăn vỏ cây.
“ ta thích ăn!” Kao giận dữ nói.
Hắn cũng mặc kệ mọi người tiếp tục gặm khúc cây của mình. Hắn còn làu bàu nói “ cây ăn ngon mà, vì cay cay ngọt ngọt, ăn thật thích!”
Nhín thấy mọi người om xòm Minh Vũ cũng tới bon chen, khi biết được Kao ăn vỏ cây hắn cũng không nói gì, hắn biết bộ lạc lúc đó sẽ cũng có ăn vỏ cây. Thế nhưng hắn nghe Kao nói, liền giật mình.
“ vỏ cây! Cay cay, ngọt ngọt! không phải là!” Minh ngay lập tức giật nhánh cây của Kao.
Hai tay hắn run rung, nhịn không được mà cắn một cái lên vỏ cây.
Mội mùi hương quen thuộc, cay cay nồng nồng, nhưng về sau lại có chút ngòn ngọt. hương vị đặc trưng, đó là hương vị của tuổi thơ “Cây quế!”
Hắn chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy hình dạng cây quế ra làm sao, hắn chỉ có ăn vỏ cây của nó, đó là món ăn vặt trong những năm 99 2000.
Quế là một loại hương liệu và dược liệu khá là thịnh hành, nó là một trong những hương vị làm nên món phở nổi tiếng.
“ Kao! Ngươi tìm cái này ở đâu?” Minh Vũ có chút gấp.
Kao nét mặt non nớt vẫn còn hoảng sợ hắn lắp bắp nói “ ở đằng kia, “ hắn chỉ về một phía trong rừng.
“ mau dẫn ta đi!” Minh Vũ nói.
Kao nét mặt xanh lét chạy vào trong rừng, theo sau là Minh Vũ cùng không ít tộc nhân, bọn họ tưởng chừng Kao đã làm điều gì đó sai trái mà thủ lĩnh không thể tha thứ.
Đi chừng 20 phút, Kao chỉ về một lùm cây thân gỗ cao chừng 4 5m, đám cây này vỏ khá dày, lá non đang mọc hình bầu dục, trên thân lúc này co không ít vết cắt rất là mới, phỏng chừng là do Kao làm nên.
Minh Vũ lại gần hít một hơi thật sâu lên vết cắt, lưỡi còn không ngừng liếm lên vết cắt.
Mấy tộc nhân đầu ong ong không hiểu gì cả, đó không phải vỏ cây sao, lúc trước bọn thường hay ăn cái này, vị cũng không tệ tý nào, thế nhưng vất khô khó và khó ăn.
Một khi xác định được đây là cây quế Minh Vũ không nhịn được mà cười thật dài, quế cây, hương liệu à, thức ăn ngon miệng rồi.
“Orc chặt nhánh cây này về, hôm nay có đồ ăn ngon!” Minh Vũ ra lệnh
“đồ ăn ngon! Không thể nào à! Vỏ cây ăn không ngon!” Klu kế bên không nhịn được mà nói.
“ vậy tối nay ngươi đừng có ăn, nhường phần cho Kao!”
“ Kao làm rất tốt! tối nay ngươi sẽ ăn ngon nhất!”
Nghe tới đồ ăn ngon mọi người không nhịn được mà đánh ực một cái, chỉ có Klu là nét mặt xám như tro
“ đồ ăn ngon! Không! Đồ ăn ngon của ta!”
Orc quen tay, hắn cầm trên tay thanh rìu đồng không ngừng gõ vài rìu, một nhán cây to bằng bắp tay đã bị đốn hạ rồi kéo về bộ lạc.
Minh Vũ trực tiếp chỉ huy đám người làm việc.
Vỏ cây được tách cẩn thận sau đó rửa sạch rồi nghiền nát thánh mảnh nhỏ, rồi cho muối vào, rồi lại tiếp tục nghiền nát hỗn hợp lại với nhau.
Một mùi hương đặc trưng của của quế lan tỏa khắp nơi.
Minh Vũ lấy một miếng thịt hươu khá là to chừng 2kg. sau đó trực tiếp cắt mỏng rồi ướp đều gia vị vừa làm. Sau đó chừng 30 phút sau hắn mới đem ra một nửa chiên áp chảo, một nửa nướng trên than hồng.
Thịt hươu tươi kết hợp với quế giống như hoa thêu trên gấm, hương vị phải nói tuyệt vời nhất. xung quanh mọi người đứng chung quanh, không ngừng hít lấy mùi hương mê người kia. Giống như những con heo đang chờ được cho ăn.
Thế nhưng vòng trong chỉ có ba người Orc Kao và Minh Vũ mà thôi. Orc thì khỏi phải nói con chó trong thành nhất của Minh Vũ đồng thời cũng mà một cái kiểm hàng à.
Còn Kao thì đương nhiên là được tưởng thưởng vì tìm ra cây quế rồi.
Số thịt hươu kia hẳn là một loại thức ăn cực ngon, Minh Vũ cũng rất là mong chờ. Thế nhưng hôm nay chỉ ăn một số phần nhỏ trên cơ thể bọn chúng. Đó chính là nội tạng và một ít thịt nát mà thôi.
Còn về phần mấy cái tiên lộc kia, Minh Vũ cho người đem vào trước, rửa sạch rồi hầm thật kỹ. để cho tộc nhân tăng cường sức khỏe.
Sau mấy ngày căng thẳng chuẩn bị săn bắt, mọi người hôm nay mới thả lỏng, sau khi ăn uống nho nê mọi người ai về nhà nấy.
Minh Vũ cũng biết bên trong đó đang có chuyện gì xảy ra, lộc tiên là một thứ đại bổ, ông bà xưa truyền lại một câu bất di bất dịch Ông ăn bà cười.
Minh Vũ cũng muốn mình được khai đao, trong bộ lạc cũng có mấy đối tượn vừa mắt hắn, thế nhưng hắn năm nay mới có 15 tuổi, cơ thể vừa mới phát triển, nếu động dục quá sớm sẽ ảnh hưởng sức khỏe sau này, thậm chí là con do hắn sinh ra sức khỏe cũng không được tốt. thế nên hắn đảnh ngậm ngùi đợi thêm mấy năm nữa vậy.
Thế nhưng khốn nạn là đám người kia không hề nhỏ tiếng chút nào, nhưng âm thanh tiêu hồn vang lên, quả thật là một đêm khó ngủ.
Sáng hôm sau, mọi người bước ra ngoài với tinh thần cực kỳ thoải mái và thư sướng, thế nhưng chỉ có duy nhất thủ lĩnh bọn họ là vẻ mặt thất thần, mắt thâm đen, tinh thần kém đến cực điểm. hơn nữa là nhìn bọ họ với ánh mắt đằng đằng sát khí.
Cả bọn khó hiểu, bọn họ đâu có chọc gì thủ lĩnh đâu. Bọn họ chợt nhớ đến cái cảnh ngày hôm qua thủ lĩnh xỏ mũi đám hươu kia không nhịn được mà rùng mình bỏ chạy, ngay cả đồ ăn sáng không dám ăn liền chạy ra ngoài lột da hươu.
Quả thật sau khi bộ lạc có được dụng cụ bằng đồng công việc thuận tiên hơn rất nhiều, dao đồng sắc bén hơn dao xương và dao đá gấp nhiều lần, đặc biệt là công việc lột da trở nên dễ dàng, khoảng chừng nửa giờ là một bộ lông hoàng chỉnh được lột ra.
Thông thường những miếng da này sau khi lấy ra sẽ được ngâm trong nước một đem, sau đó sẽ đem ra phơi nắng, đây là cách mà bộ lạc sử lý da thú sau khi lột ra.
Các này chỉ là các ứng phó tạm thời mà thôi, loại da làm theo cách này bộ bền rất kém dùng chừng 5 6 tháng da sẽ bị hỏng.
Vì thế Minh Vũ mơi hướng dẫn mọi người cách thế biến da thú hợp cách.
Đầu tiên sau khi da được lấy ra được lấy thịt, mỡ ra được ngâm vào trong nước trong và muố trong hai ngày. Trong khoảng thời gian này, mọi người ra ngoài thu thập nhựa cây.
Da sau khi ngâm tốt hai ngày sẽ đem ra một lần nửa tẩy lông và thịt còn thừa, lúc này tiếp tục ngâm chúng với hổn hợp nhưa cây kia.
Minh Vũ biết đây cũng không phải là biện phát tốt nhất để làm thuộc da, nhưng độ bền sẽ hơn hẳn cách thông thường.
Tro có tính kiềm sẽ khử khuẩn và nấm trước, sau đó lại ngâm vào nhựa cây. Nhựa cây có một thành phần bên đó đó được gọi là tanin, hợp chất tanin có tính axit giúp trung hòa protein trong da thú giúp chúng trở nên bền hơn không dễ bị phá vỡ.
Hướng dẫn mọi người làm việc, Minh Vũ cũng không trở lại hang đá, mà trực tiếp đi xem xét cánh đồng khoai, cánh đồng này chính là nguồn sống tiếp theo của bộ lạc, bộ lạc có thịnh vượng hay không đó chính là nhờ nhưng cây non này.
Lúc này những cây non đang trong độ tuổi phát triển cực tốt, những mầm móng đã mọc tốt, có cây cao gần 15cm xanh tươi mơn mỡn.
Lúc này trên cánh đồng có không ít tộc nhân đang nhổ cỏ, vì nơi đây trước kia là một cái đồng cỏ lớn, thế nhưng sau khi mùa thu kết thúc, Minh Vũ phải đốt cánh đồng này để diệt mầm cỏ. thế nhưng vào thời gian đó hắn không có nghĩ tới chuyện này một mực tìm cách cho bộ tích trữ được nhiều thức ăn mà thôi.
Vì thế bây giờ mới là một gánh nặng cho mọi người. cỏ non mọc rất nhanh, dường như chỉ 3 4 ngay sau khi dọn cỏ thì bọn chúng lại trồi lên.
Cũng may trong thời gian này thức ăn phong phú đám thợ săn có thể lo đủ thức ăn cho cả bộ lạc, ngoài các loài thú nhỏ trong rừng ra, cá vẫn là một nhu yếu phẩm thiết yếu.
Chín con hươu trưởng thành kia số lượng thịt thu được cũng không phải là một con số nhỏ, ít nhất cũng phải hai tấn thịt tươi, số thịt này nếu không biết cách bảo quản hay chế biến, nó sẽ bị hưng trong 1 2 ngày tới, như vậy rất là phí phạm.
Nhưng cũng may đám người Klu cũng có kinh nghiệm từ mùa thu năm trước, thịt hươu sau khi lấy ra được cắt lát mỏng sau đó ướp với một ít muối rồi đem đi hong khô trên lửa.
Từng miếng thịt đỏ tươi được cắt ra, mang một mùi thơm nhè nhẹ của thịt hươu, thịt tươi mới ăn vào một miếng rất là ngọt.
Nhìn thịt hươu Minh Vũ mới nhớ mình còn một chuyện quan trọng cần phải làm, đó là trồng ớt.
Sau khi mùa đông kết thúc hắn có quá nhiều việc cần phải giải quyết nên đã quên đi túi hạt ớt kia.
Minh Vũ mội vào trong hang đá lục ra túi hạt ớt kia ra. Hắn không có vội đem trồng mà phải ngâm nước một đêm để những hạt ớt này nở ra, như thế một khi trồng xuống đất nó sẽ mau mọc mầm và phát triển tốt hơn.
Mà lúc này đám người vào rừng lấy nhựa cây cũng trở về, bọn họ không có lấy nhựa được liền, mà dùng dao chặt lớp vỏ ngoài của cây một đoạn để cho chúng từ từ chảy nhựa ra, sau đó sáng mai sẽ vào rừng thu nhựa.
Có một điều đáng chú ý là Kao lúc đi về trên tay hắn còn có một đoạn nhánh cây, hắn vừa đi vừa gặm cái nhánh cây này.
Thấy Kao đang ăn cây, mọi người không ngừng cười hắn. ăn cây đó là chuyện bình thường của bộ lạc khi không có gì ăn, thế nhưng bây giờ bộ lạc đâu có thiếu thức ăn, sao Kao lại ăn vỏ cây.
“ ta thích ăn!” Kao giận dữ nói.
Hắn cũng mặc kệ mọi người tiếp tục gặm khúc cây của mình. Hắn còn làu bàu nói “ cây ăn ngon mà, vì cay cay ngọt ngọt, ăn thật thích!”
Nhín thấy mọi người om xòm Minh Vũ cũng tới bon chen, khi biết được Kao ăn vỏ cây hắn cũng không nói gì, hắn biết bộ lạc lúc đó sẽ cũng có ăn vỏ cây. Thế nhưng hắn nghe Kao nói, liền giật mình.
“ vỏ cây! Cay cay, ngọt ngọt! không phải là!” Minh ngay lập tức giật nhánh cây của Kao.
Hai tay hắn run rung, nhịn không được mà cắn một cái lên vỏ cây.
Mội mùi hương quen thuộc, cay cay nồng nồng, nhưng về sau lại có chút ngòn ngọt. hương vị đặc trưng, đó là hương vị của tuổi thơ “Cây quế!”
Hắn chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy hình dạng cây quế ra làm sao, hắn chỉ có ăn vỏ cây của nó, đó là món ăn vặt trong những năm 99 2000.
Quế là một loại hương liệu và dược liệu khá là thịnh hành, nó là một trong những hương vị làm nên món phở nổi tiếng.
“ Kao! Ngươi tìm cái này ở đâu?” Minh Vũ có chút gấp.
Kao nét mặt non nớt vẫn còn hoảng sợ hắn lắp bắp nói “ ở đằng kia, “ hắn chỉ về một phía trong rừng.
“ mau dẫn ta đi!” Minh Vũ nói.
Kao nét mặt xanh lét chạy vào trong rừng, theo sau là Minh Vũ cùng không ít tộc nhân, bọn họ tưởng chừng Kao đã làm điều gì đó sai trái mà thủ lĩnh không thể tha thứ.
Đi chừng 20 phút, Kao chỉ về một lùm cây thân gỗ cao chừng 4 5m, đám cây này vỏ khá dày, lá non đang mọc hình bầu dục, trên thân lúc này co không ít vết cắt rất là mới, phỏng chừng là do Kao làm nên.
Minh Vũ lại gần hít một hơi thật sâu lên vết cắt, lưỡi còn không ngừng liếm lên vết cắt.
Mấy tộc nhân đầu ong ong không hiểu gì cả, đó không phải vỏ cây sao, lúc trước bọn thường hay ăn cái này, vị cũng không tệ tý nào, thế nhưng vất khô khó và khó ăn.
Một khi xác định được đây là cây quế Minh Vũ không nhịn được mà cười thật dài, quế cây, hương liệu à, thức ăn ngon miệng rồi.
“Orc chặt nhánh cây này về, hôm nay có đồ ăn ngon!” Minh Vũ ra lệnh
“đồ ăn ngon! Không thể nào à! Vỏ cây ăn không ngon!” Klu kế bên không nhịn được mà nói.
“ vậy tối nay ngươi đừng có ăn, nhường phần cho Kao!”
“ Kao làm rất tốt! tối nay ngươi sẽ ăn ngon nhất!”
Nghe tới đồ ăn ngon mọi người không nhịn được mà đánh ực một cái, chỉ có Klu là nét mặt xám như tro
“ đồ ăn ngon! Không! Đồ ăn ngon của ta!”
Orc quen tay, hắn cầm trên tay thanh rìu đồng không ngừng gõ vài rìu, một nhán cây to bằng bắp tay đã bị đốn hạ rồi kéo về bộ lạc.
Minh Vũ trực tiếp chỉ huy đám người làm việc.
Vỏ cây được tách cẩn thận sau đó rửa sạch rồi nghiền nát thánh mảnh nhỏ, rồi cho muối vào, rồi lại tiếp tục nghiền nát hỗn hợp lại với nhau.
Một mùi hương đặc trưng của của quế lan tỏa khắp nơi.
Minh Vũ lấy một miếng thịt hươu khá là to chừng 2kg. sau đó trực tiếp cắt mỏng rồi ướp đều gia vị vừa làm. Sau đó chừng 30 phút sau hắn mới đem ra một nửa chiên áp chảo, một nửa nướng trên than hồng.
Thịt hươu tươi kết hợp với quế giống như hoa thêu trên gấm, hương vị phải nói tuyệt vời nhất. xung quanh mọi người đứng chung quanh, không ngừng hít lấy mùi hương mê người kia. Giống như những con heo đang chờ được cho ăn.
Thế nhưng vòng trong chỉ có ba người Orc Kao và Minh Vũ mà thôi. Orc thì khỏi phải nói con chó trong thành nhất của Minh Vũ đồng thời cũng mà một cái kiểm hàng à.
Còn Kao thì đương nhiên là được tưởng thưởng vì tìm ra cây quế rồi.
/204
|