Dịch giả: Đào_muội
Chu Nguyên tay cầm Thiên Nguyên Bút, ngòi bút trắng muốt lóe lên vẻ sắc bén, hướng về Vương Triều Thiên, sát khí trong mắt nồng nặc.
Còn Vương Triều Thiên cũng cảm nhận được sát ý của Chu Nguyên, lúc này hừ lạnh một tiếng nói:
Nhãi ranh cuồng vọng, trước đó chẳng qua vì để kéo dài thời gian mà thôi. Nếu như ngươi đã vội vã tìm đường chết, vậy thì ta sẽ tác thành cho ngươi!
Ngay khi gã vừa dứt lời thì bàn tay gã ta nắm chặt lại, sau đó trong tay gã chợt xuất hiện một cây trường kích. Trên thân cây kích được khắc những đường vân vô cùng huyền ảo, còn tản nguyên ra ngoài, có thể thấy đây là một thanh huyền nguyên binh.
Lúc này, Vương Triều Thiên tay cầm trường kích, khí thế cũng trở nên mạnh mẽ, sắc bén hơn trước.
Nhưng Chu Nguyên vẫn đứng yên tại chỗ. Ngân giáp bao phủ cơ thể hắn khiến người bên cạnh cũng không thể nhìn rõ được biểu cảm trên mặt hắn. Có điều, đôi mắt lộ ra ngoài lại chứa đầy sự lạnh lùng băng giá.
Nguyên khí màu vàng đậm bao phủ cả người hắn, dường như truyền ra từng tiếng rít gào.
Bùm!
Trong chớp mắt, Chu Nguyên đột nhiên lao bắn về phía trước, Thiên Nguyên Bút trong tay vạch thành một vệt, xé rách không khí, nhanh như chớp mạnh mẽ đâm về phía Vương Triều Thiên. Nguyên khí ám kim khiến không trung bị chấn động.
Vương Triều Thiên trông thấy cảnh này, gã khinh thường hừ một tiếng rồi giơ trường kích đỡ lấy. Vào lúc nguyên khí đã ngưng tụ lại thì gã cũng đâm mạnh vào Thiên Nguyên Bút đang tới.
Chang chang!
Bút kích va chạm, nhất thời phát ra tiếng kim loại. Lúc tia lửa bắn tung tóe có một đợt sóng xung kích bắn ra, mắt thường cũng nhìn thấy.
Trong thời gian ngắn ngủi chưa quá một tức, hai người đã giao nhau mấy chục hiệp. Ra tay đều tàn nhẫn, đâm thẳng vào chỗ yếu hại.
Nhưng đúng lúc đang giao chiến kịch liệt, ánh mắt Vương Triều Thiên kia ngày càng âm trầm. Bởi hắn phát hiện cho dù hắn dốc hết sức lực vẫn không chiếm nổi thế thượng phong.
- Ngân giáp chết tiệt này rốt cuộc là gì?! Tại sao lại khiến thực lực của tên tiểu tử dưỡng khí cảnh tăng đến mức đủ chống lại thái sơ cảnh?
Trong lòng Vương Triều Thiên vô cùng tức giận.
Beng!
Bút kích lại va chạm lần nữa. Chợt ngân quang trong mắt Chu Nguyên lóe sáng. Ngòi bút Thiên Nguyên Bút bỗng có khí mang xanh đậm ngưng tụ, ước chừng nửa trượng. Lúc nó đang phụt ra, đến không khí cũng bị xé nát.
Luồng khí mang xanh đậm này hóa ra chính là Huyền Mang Thuật!
Có điều cùng với sự gia tăng của ngân giáp, Huyền Mang Thuật mà hiện giờ Chu Nguyên thi triển màu sắc đã biến thành xanh đậm. Hơn nữa lúc ngưng luyện, xuất hiện cũng đủ để xuyên thủng nhiều phòng ngự.
Ngòi bút Chu Nguyên run lên, chỉ thấy luồng khí mang xanh đậm cỡ nửa trượng kia phóng ra, biến thành một ánh sáng xanh, với tốc độ kinh người, mạnh mẽ bắn thẳng về phía Vương Triều Thiên nhanh như chớp.
Khi khí mang xanh đậm kia xông đến, tóc gáy Vương Triều Thiên chợt dựng hết lên, ánh mắt chợt lóe, thất thanh nói:
- Huyền Mang Thuật?!
Đương nhiên hắn biết Huyền Mang Thuật này chính là Đại Vũ ban cho Tề Uyên. Nhưng hiện tại sao lại xuất hiện trong tay Chu Nguyên?
Trong lúc kinh hô, Vương Triều Thiên không dám chậm trễ chút nào. Bởi hắn rất rõ lực sát thương của Huyền Mang Thuật này. Nếu bị đánh trúng, cho dù là hắn, tất sẽ lủng một lỗ như cái hang.
- Huyền Mang Thuật, Thanh Cương Đại Phong Quyển!
Trường kích trong tay Vương Triều Thiên chợt vũ động, tựa như một vòng sáng xanh, nguyên khí quẩn quanh. Nhìn qua tựa như trước mặt hình thành một cuộn khí màu xanh, bất kì vật nào tiến vào cũng sẽ bị cắn nát.
Xẹt xẹt!
Khí mang xanh đậm mạnh mẽ xông vào vòng sáng xanh kia.
Beng!
Đợt sóng tấn công cuồng bạo phát ra, trường kích rơi vào tay Vương Triều Thiên. Cuộn khí xanh kia từ từ biến mất nhưng sắc mặt Vương Triều Thiên vẫn âm trầm dị thường. Bởi ngực hắn xuất hiện một vết máu, hóa ra là bị dính chưởng của Huyền Mang Thuật.
Thương thế không nặng nhưng khiến hắn cảm thấy mất hết thể diện.
Mặt mày hắn dữ tợn nhìn về Chu Nguyên, u ám nói:
- Không ngờ Vương Triều Thiên ta lại có ngày bị một tiểu tử dưỡng khí cảnh ép đến bước này.
Trường kích trong tay hắn nằng nề đập xuống, không khí đều chấn động, xông ra một đợt sóng tấn công mắt thường có thể thấy.
- Có điều, ngươi cũng nên biết chừng mực!
Khi tiếng quát kia vừa hạ, cơ thể Vương Triều Thiên chợt có nguyên khí màu xanh cuồn cuộn phóng ra, hệt như một trần cuồng phong màu xanh. Khí thế hết sức mạnh mẽ lúc này phát ra.
Nguyên khí xanh điên cuồng ngưng tụ với nguyên khí trong trời đất. Cuối cùng dưới chân Vương Triều Thiên hình thành một lốc xoáy xanh ước chừng trăm trượng.
Gió lốc giống như thanh long, phát ra tiếng gào thét trầm thấp, ẩn chứa trong đó sức mạnh đáng sợ.
Vương Triều Thiên đứng trên lốc xoáy xanh, hệt như thần chết, có thể quyết định sinh tử.
Ai cũng cảm nhận được, vị cường giả thái sơ cảnh này muốn thi triển sát chiêu thực sự.
Chỗ tường chủ thành, Chu Kình và Tề Uyên giao tranh kịch liệt. Nguyên khí hùng hồn tựa như đều khiến đất đai rung lắc.
- Chu Kình, con trai bảo bối của ngươi đã chọc giận Vương Triều Thiên. Xem ra Chu gia sắp tuyệt hậu rồi.
Tề Uyên nhìn lướt qua chỗ phía xa, uy nghiêm cười nói:
- Ta phải nói với ngươi, Vương Triều Thiên đã nhờ chiêu này mà chém chết đối thủ thái sơ cảnh.
Ánh mắt Chu Kình hơi trầm xuống. Hắn cũng cảm nhận được sức mạnh sát chiêu này của Vương Triều Thiên. Nhưng lúc này hắn cũng không thể phân tâm, chỉ có thể tin tương Chu Nguyên có cách tự bảo vệ.
Phù phù!
Cuồng phong gào thét trong thiên địa, long quyển màu xanh tựa như oán long hủy diệt, gào thét dữ dội, sức mạnh cuồng bạo đủ để xé núi.
Y bào Vương Triều Thiên lay động, ánh mắt lãnh khốc nhìn chằm chằm Chu Nguyên. Sau đó tay áo run lên, uy nghiêm lên tiếng:
- Thanh Phong Thiên Cương Khí, Thanh Phong Đại Long Quyển!
Ấm!
Long quyển màu xanh đột nhiên gào thét, lúc đang xoay tròn với tốc độ cao, nhanh như sét đánh không thể né tránh. Nhưng một khi bị đánh trúng, cho dù là cường giả thái sơ cảnh, e là cũng bị xé vụn.
Long quyển màu xanh chiếu vào trong mắt Chu Nguyên, hắn có thể cảm nhận được sự bá đạo trong sát chiêu này của Vương Triều Thiên. Rõ táng đối phương đã không nhịn được kéo dài này, định thi triển sát chiêu kết thúc trận chiến.
- Vừa hay đúng lúc.
Chu Nguyên tựa như tự nói. Chợt chân hắn giẫm xuống, bỗng có nguyên khí vàng đậm từ thiên linh cái gào thét ra, hệt như một đám mây màu vàng. Trong đó có tiếng gào thét truyền ra.
- Sẽ cho người thành đối thủ đầu tiên thưởng thức Thông Thiên Huyền Mãng Khí này của ta vậy.
Trong mắt Chu Nguyên hàn mang chuyển động. Tay áo run lên, nguyên khí ám kim bỗng điên cuồng ngưng tụ. Chớp mắt kim quang bánh trước, chỉ thấy trong nguyên khí vàng đậm bay ra một con cự mãng vàng đậm to lớn.
Cự mãng gào thét, như có như không.
- Thông Thiên Huyền Mãng Khí, Mãng Khí Thôn Thiên Thuật.
Cự mãng ám kim gầm thét, cuối cùng trực tiếp há miệng ra, miệng giống như có lực thôn thiên. Lúc hạ xuống, phút chốc cà bầu trời đều đen tối. Sau đó nuốt long quyển màu xanh đang tàn phá kia vào trong bụng.
- Nguyên khí hóa hình?
Thấy nguyên khí kia biến thành cự mạng màu vàng sẫm, Vương Triều Thiên chợt sợ hãi lên tiếng. Muốn đem nguyên khí hóa thành hình, tuyệt đối không thể là chuyện nguyên khí phẩm chất tầm thường có thể làm được!
Thậm chí nguyên khí ngũ phẩm cụng không dễ làm được.
Cự mãng ám kim nuốt hết long quyển màu xanh. Mắt nó chợt nhìn về phía Vương Triều Thiên, miệng rắn lại há ra. Trong lúc hít khí, trong ánh mắt kinh hãi của Vương Triều Thiên, một hớp nuốt hắn vào trong.
Ực! Ực!
Cự mãng ám kim đã nuốt Vương Triều Thiên. Trong cơ thể nhất thời bộc phát nguyên khí cuồng bạo biến động. Còn thân hình cũng không ngừng phình ra, hẹp lại…
Phụt!
Cự mãng ám kim chợt há miệng, phun ra một ánh sáng xanh. Trong ánh sáng xanh đó không ngờ lại là Vương Triều Thiên.
Trước khi bị cự mãng ám kia nuốt vào bụng, Vương Triều Thiên kinh hãi phát hiện nguyên khí trong người hắn đang nhanh chóng trôi đi.
Trong thời gian ngắn ngủi nguyên khí trong người xém chút cạn kiệt.
Nếu không phải hắn liều mạng chạy thoát, đợi thêm chút nữa sợ là trực tiếp bị hút cạn nguyên khí, bị cự mãng ám kim kia nuốt gọn sờ sờ.
- Tiểu tử này thật cổ quái, không thể đối đấu với hắn nữa. Ta chỉ cần chống đỡ là được!
Sắc mặt Vương Triều Thiên tái nhợt, không còn lạnh lùng như trước. Trải qua mấy hiệp giao thủ liền, cuối cùng hắn cũng phát hiện dưới tình hình này, rốt cuộc Chu Nguyên khó dây dưa giải quyết biết mấy.
Chu Nguyên đứng giữa không trung, cặp mắt lạnh lùng dưới ngân giáp nhìn chằm chằm Vương Triều Thiên, tựa như nhận ra được suy tính của hắn. Ánh mắt hắn xẹt qua vẻ chế nhạo, ánh mắt đó giống như đợi nhìn người chết.
Nhận thấy ánh mắt đó của Chu Nguyên, Vương Triều Thiên bỗng cảm thấy vô cùng bất an. Có điều vào lúc này sắc mặt hắn chợt biến đổi. Bởi hắn thấy trên hai tay mình xuất hiện một tia máu. Tia máu này đang biến động rất nhanh dưới da.
- Đây là cái gì?!
Vương Triều Thiên cực kì kinh hãi, vội vàng điều động nguyên khí định chặn tia máu kia lại.
Nhưng vào lúc nguyên khí hắn vừa chuyển động, mấy tia máu kia bỗng phát ra lực hút kinh khủng. Sau đó Vương Triều Thiên phát hiện cơ thể hắn bắt đầu thu nhỏ lại. Máu thịt trong người đều khô quắt với tốc độ kinh hồn.
Thậm chí ngay cả nguyên khí trong người cũng bị hút lấy.
A!
Tiếng kêu thảm thiết vừa thê lương vừa sợ hãi truyền ra từ miệng Vương Triều Thiên.
Nhưng hắn kêu la thảm thiết đến mấy cũng vô dụng. Không chỉ vậy, sau mười mấy tức, cơ thể Vương Triều Thiên cũng trở nên khô héo với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Tiếng kêu thảm thiết ngừng lại.
Vương Triều Thiên tắt thở, trên gương mặt khô quắt vẫn còn lưu lại vẻ sợ hãi.
Bùm!
Lúc này toàn thân hắn bỗng nổ tung. Mười mấy luồng sáng máu đỏ cường tráng chiếm cứ, trong đó mơ hồ có oán độc khí tức nồng nặc tản ra.
Không ngờ lại là Oán Long Độc?
Trong Thông Thiên Huyền Mãng Khí của Chu Nguyên cũng chưa Oán Long Độc. Trước khi nguyên khí Vương Triều Thiên bị cự mãng ám kim chiếm đoạt, mặc dù cuối cùng đã thoát ra ngoài nhưng đã bị Oán Long Độc trong người cự mãng ám kim xâm nhiễm.
Nhờ Ngân Ảnh hỗ trợ, Chu Nguyên không chỉ tự tăng cường nguyên khí, mà Oán Long Độc trong nguyên khí cũng theo đó tăng cao. Vậy nên cho dù là Vương Triều Thiên bị xâm nhiễm, ắt cũng phải chết.
Chu Nguyên nhìn mười mấy tia sáng màu máu kia, suy nghĩ một chút, ngón tay bắn ra, huyết quang từ từ biến mất giữa trời đất.
Vậy là vị cường giả thái sơ cảnh Vương Triều Thiên kia đã hoàn toàn chết tại nơi đây.
Ở bên dưới, trên tường thành, vô số ánh mắt nhìn thấy cảnh này đều há mồm trợn mắt. Ai cũng không ngờ được, Vương Triều Thiên trước đó còn thi triển sát chiêu, mà khoảnh khắc sau lại chết thê thảm trong tay Chu Nguyên như vậy.
- Điện hạ! Điện hạ!
Trải qua vài phút yên tĩnh ngắn ngũi, trên tường thành chợt phát ra tiếng hoan hô kinh thiên động địa. Sĩ khí của mấy tướng sĩ Đại Chu lúc này đã tăng vọt đến đỉnh điểm.
Còn phía quân đội Đại Tề, bắt đầu có chút hỗn loạn.
Cường giả thái sơ cảnh của hai bên đang giao chiến đều chấn động, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng hốt. Sao bọn họ có thể ngờ được, nơi đầu tiên kết thúc trận chiến, hóa ra lại là hai cửa thành mà bọn họ hầu như không thể tưởng tượng được...
Vậy là bên phe Đại Tề, hai cường giả thái sơ cảnh đã bỏ mạng.
Cán cân chiến thắng, bắt đầu có khuynh hướng nghiêng về phía Đại Chu.
Chu Nguyên tay cầm Thiên Nguyên Bút, ngòi bút trắng muốt lóe lên vẻ sắc bén, hướng về Vương Triều Thiên, sát khí trong mắt nồng nặc.
Còn Vương Triều Thiên cũng cảm nhận được sát ý của Chu Nguyên, lúc này hừ lạnh một tiếng nói:
Nhãi ranh cuồng vọng, trước đó chẳng qua vì để kéo dài thời gian mà thôi. Nếu như ngươi đã vội vã tìm đường chết, vậy thì ta sẽ tác thành cho ngươi!
Ngay khi gã vừa dứt lời thì bàn tay gã ta nắm chặt lại, sau đó trong tay gã chợt xuất hiện một cây trường kích. Trên thân cây kích được khắc những đường vân vô cùng huyền ảo, còn tản nguyên ra ngoài, có thể thấy đây là một thanh huyền nguyên binh.
Lúc này, Vương Triều Thiên tay cầm trường kích, khí thế cũng trở nên mạnh mẽ, sắc bén hơn trước.
Nhưng Chu Nguyên vẫn đứng yên tại chỗ. Ngân giáp bao phủ cơ thể hắn khiến người bên cạnh cũng không thể nhìn rõ được biểu cảm trên mặt hắn. Có điều, đôi mắt lộ ra ngoài lại chứa đầy sự lạnh lùng băng giá.
Nguyên khí màu vàng đậm bao phủ cả người hắn, dường như truyền ra từng tiếng rít gào.
Bùm!
Trong chớp mắt, Chu Nguyên đột nhiên lao bắn về phía trước, Thiên Nguyên Bút trong tay vạch thành một vệt, xé rách không khí, nhanh như chớp mạnh mẽ đâm về phía Vương Triều Thiên. Nguyên khí ám kim khiến không trung bị chấn động.
Vương Triều Thiên trông thấy cảnh này, gã khinh thường hừ một tiếng rồi giơ trường kích đỡ lấy. Vào lúc nguyên khí đã ngưng tụ lại thì gã cũng đâm mạnh vào Thiên Nguyên Bút đang tới.
Chang chang!
Bút kích va chạm, nhất thời phát ra tiếng kim loại. Lúc tia lửa bắn tung tóe có một đợt sóng xung kích bắn ra, mắt thường cũng nhìn thấy.
Trong thời gian ngắn ngủi chưa quá một tức, hai người đã giao nhau mấy chục hiệp. Ra tay đều tàn nhẫn, đâm thẳng vào chỗ yếu hại.
Nhưng đúng lúc đang giao chiến kịch liệt, ánh mắt Vương Triều Thiên kia ngày càng âm trầm. Bởi hắn phát hiện cho dù hắn dốc hết sức lực vẫn không chiếm nổi thế thượng phong.
- Ngân giáp chết tiệt này rốt cuộc là gì?! Tại sao lại khiến thực lực của tên tiểu tử dưỡng khí cảnh tăng đến mức đủ chống lại thái sơ cảnh?
Trong lòng Vương Triều Thiên vô cùng tức giận.
Beng!
Bút kích lại va chạm lần nữa. Chợt ngân quang trong mắt Chu Nguyên lóe sáng. Ngòi bút Thiên Nguyên Bút bỗng có khí mang xanh đậm ngưng tụ, ước chừng nửa trượng. Lúc nó đang phụt ra, đến không khí cũng bị xé nát.
Luồng khí mang xanh đậm này hóa ra chính là Huyền Mang Thuật!
Có điều cùng với sự gia tăng của ngân giáp, Huyền Mang Thuật mà hiện giờ Chu Nguyên thi triển màu sắc đã biến thành xanh đậm. Hơn nữa lúc ngưng luyện, xuất hiện cũng đủ để xuyên thủng nhiều phòng ngự.
Ngòi bút Chu Nguyên run lên, chỉ thấy luồng khí mang xanh đậm cỡ nửa trượng kia phóng ra, biến thành một ánh sáng xanh, với tốc độ kinh người, mạnh mẽ bắn thẳng về phía Vương Triều Thiên nhanh như chớp.
Khi khí mang xanh đậm kia xông đến, tóc gáy Vương Triều Thiên chợt dựng hết lên, ánh mắt chợt lóe, thất thanh nói:
- Huyền Mang Thuật?!
Đương nhiên hắn biết Huyền Mang Thuật này chính là Đại Vũ ban cho Tề Uyên. Nhưng hiện tại sao lại xuất hiện trong tay Chu Nguyên?
Trong lúc kinh hô, Vương Triều Thiên không dám chậm trễ chút nào. Bởi hắn rất rõ lực sát thương của Huyền Mang Thuật này. Nếu bị đánh trúng, cho dù là hắn, tất sẽ lủng một lỗ như cái hang.
- Huyền Mang Thuật, Thanh Cương Đại Phong Quyển!
Trường kích trong tay Vương Triều Thiên chợt vũ động, tựa như một vòng sáng xanh, nguyên khí quẩn quanh. Nhìn qua tựa như trước mặt hình thành một cuộn khí màu xanh, bất kì vật nào tiến vào cũng sẽ bị cắn nát.
Xẹt xẹt!
Khí mang xanh đậm mạnh mẽ xông vào vòng sáng xanh kia.
Beng!
Đợt sóng tấn công cuồng bạo phát ra, trường kích rơi vào tay Vương Triều Thiên. Cuộn khí xanh kia từ từ biến mất nhưng sắc mặt Vương Triều Thiên vẫn âm trầm dị thường. Bởi ngực hắn xuất hiện một vết máu, hóa ra là bị dính chưởng của Huyền Mang Thuật.
Thương thế không nặng nhưng khiến hắn cảm thấy mất hết thể diện.
Mặt mày hắn dữ tợn nhìn về Chu Nguyên, u ám nói:
- Không ngờ Vương Triều Thiên ta lại có ngày bị một tiểu tử dưỡng khí cảnh ép đến bước này.
Trường kích trong tay hắn nằng nề đập xuống, không khí đều chấn động, xông ra một đợt sóng tấn công mắt thường có thể thấy.
- Có điều, ngươi cũng nên biết chừng mực!
Khi tiếng quát kia vừa hạ, cơ thể Vương Triều Thiên chợt có nguyên khí màu xanh cuồn cuộn phóng ra, hệt như một trần cuồng phong màu xanh. Khí thế hết sức mạnh mẽ lúc này phát ra.
Nguyên khí xanh điên cuồng ngưng tụ với nguyên khí trong trời đất. Cuối cùng dưới chân Vương Triều Thiên hình thành một lốc xoáy xanh ước chừng trăm trượng.
Gió lốc giống như thanh long, phát ra tiếng gào thét trầm thấp, ẩn chứa trong đó sức mạnh đáng sợ.
Vương Triều Thiên đứng trên lốc xoáy xanh, hệt như thần chết, có thể quyết định sinh tử.
Ai cũng cảm nhận được, vị cường giả thái sơ cảnh này muốn thi triển sát chiêu thực sự.
Chỗ tường chủ thành, Chu Kình và Tề Uyên giao tranh kịch liệt. Nguyên khí hùng hồn tựa như đều khiến đất đai rung lắc.
- Chu Kình, con trai bảo bối của ngươi đã chọc giận Vương Triều Thiên. Xem ra Chu gia sắp tuyệt hậu rồi.
Tề Uyên nhìn lướt qua chỗ phía xa, uy nghiêm cười nói:
- Ta phải nói với ngươi, Vương Triều Thiên đã nhờ chiêu này mà chém chết đối thủ thái sơ cảnh.
Ánh mắt Chu Kình hơi trầm xuống. Hắn cũng cảm nhận được sức mạnh sát chiêu này của Vương Triều Thiên. Nhưng lúc này hắn cũng không thể phân tâm, chỉ có thể tin tương Chu Nguyên có cách tự bảo vệ.
Phù phù!
Cuồng phong gào thét trong thiên địa, long quyển màu xanh tựa như oán long hủy diệt, gào thét dữ dội, sức mạnh cuồng bạo đủ để xé núi.
Y bào Vương Triều Thiên lay động, ánh mắt lãnh khốc nhìn chằm chằm Chu Nguyên. Sau đó tay áo run lên, uy nghiêm lên tiếng:
- Thanh Phong Thiên Cương Khí, Thanh Phong Đại Long Quyển!
Ấm!
Long quyển màu xanh đột nhiên gào thét, lúc đang xoay tròn với tốc độ cao, nhanh như sét đánh không thể né tránh. Nhưng một khi bị đánh trúng, cho dù là cường giả thái sơ cảnh, e là cũng bị xé vụn.
Long quyển màu xanh chiếu vào trong mắt Chu Nguyên, hắn có thể cảm nhận được sự bá đạo trong sát chiêu này của Vương Triều Thiên. Rõ táng đối phương đã không nhịn được kéo dài này, định thi triển sát chiêu kết thúc trận chiến.
- Vừa hay đúng lúc.
Chu Nguyên tựa như tự nói. Chợt chân hắn giẫm xuống, bỗng có nguyên khí vàng đậm từ thiên linh cái gào thét ra, hệt như một đám mây màu vàng. Trong đó có tiếng gào thét truyền ra.
- Sẽ cho người thành đối thủ đầu tiên thưởng thức Thông Thiên Huyền Mãng Khí này của ta vậy.
Trong mắt Chu Nguyên hàn mang chuyển động. Tay áo run lên, nguyên khí ám kim bỗng điên cuồng ngưng tụ. Chớp mắt kim quang bánh trước, chỉ thấy trong nguyên khí vàng đậm bay ra một con cự mãng vàng đậm to lớn.
Cự mãng gào thét, như có như không.
- Thông Thiên Huyền Mãng Khí, Mãng Khí Thôn Thiên Thuật.
Cự mãng ám kim gầm thét, cuối cùng trực tiếp há miệng ra, miệng giống như có lực thôn thiên. Lúc hạ xuống, phút chốc cà bầu trời đều đen tối. Sau đó nuốt long quyển màu xanh đang tàn phá kia vào trong bụng.
- Nguyên khí hóa hình?
Thấy nguyên khí kia biến thành cự mạng màu vàng sẫm, Vương Triều Thiên chợt sợ hãi lên tiếng. Muốn đem nguyên khí hóa thành hình, tuyệt đối không thể là chuyện nguyên khí phẩm chất tầm thường có thể làm được!
Thậm chí nguyên khí ngũ phẩm cụng không dễ làm được.
Cự mãng ám kim nuốt hết long quyển màu xanh. Mắt nó chợt nhìn về phía Vương Triều Thiên, miệng rắn lại há ra. Trong lúc hít khí, trong ánh mắt kinh hãi của Vương Triều Thiên, một hớp nuốt hắn vào trong.
Ực! Ực!
Cự mãng ám kim đã nuốt Vương Triều Thiên. Trong cơ thể nhất thời bộc phát nguyên khí cuồng bạo biến động. Còn thân hình cũng không ngừng phình ra, hẹp lại…
Phụt!
Cự mãng ám kim chợt há miệng, phun ra một ánh sáng xanh. Trong ánh sáng xanh đó không ngờ lại là Vương Triều Thiên.
Trước khi bị cự mãng ám kia nuốt vào bụng, Vương Triều Thiên kinh hãi phát hiện nguyên khí trong người hắn đang nhanh chóng trôi đi.
Trong thời gian ngắn ngủi nguyên khí trong người xém chút cạn kiệt.
Nếu không phải hắn liều mạng chạy thoát, đợi thêm chút nữa sợ là trực tiếp bị hút cạn nguyên khí, bị cự mãng ám kim kia nuốt gọn sờ sờ.
- Tiểu tử này thật cổ quái, không thể đối đấu với hắn nữa. Ta chỉ cần chống đỡ là được!
Sắc mặt Vương Triều Thiên tái nhợt, không còn lạnh lùng như trước. Trải qua mấy hiệp giao thủ liền, cuối cùng hắn cũng phát hiện dưới tình hình này, rốt cuộc Chu Nguyên khó dây dưa giải quyết biết mấy.
Chu Nguyên đứng giữa không trung, cặp mắt lạnh lùng dưới ngân giáp nhìn chằm chằm Vương Triều Thiên, tựa như nhận ra được suy tính của hắn. Ánh mắt hắn xẹt qua vẻ chế nhạo, ánh mắt đó giống như đợi nhìn người chết.
Nhận thấy ánh mắt đó của Chu Nguyên, Vương Triều Thiên bỗng cảm thấy vô cùng bất an. Có điều vào lúc này sắc mặt hắn chợt biến đổi. Bởi hắn thấy trên hai tay mình xuất hiện một tia máu. Tia máu này đang biến động rất nhanh dưới da.
- Đây là cái gì?!
Vương Triều Thiên cực kì kinh hãi, vội vàng điều động nguyên khí định chặn tia máu kia lại.
Nhưng vào lúc nguyên khí hắn vừa chuyển động, mấy tia máu kia bỗng phát ra lực hút kinh khủng. Sau đó Vương Triều Thiên phát hiện cơ thể hắn bắt đầu thu nhỏ lại. Máu thịt trong người đều khô quắt với tốc độ kinh hồn.
Thậm chí ngay cả nguyên khí trong người cũng bị hút lấy.
A!
Tiếng kêu thảm thiết vừa thê lương vừa sợ hãi truyền ra từ miệng Vương Triều Thiên.
Nhưng hắn kêu la thảm thiết đến mấy cũng vô dụng. Không chỉ vậy, sau mười mấy tức, cơ thể Vương Triều Thiên cũng trở nên khô héo với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Tiếng kêu thảm thiết ngừng lại.
Vương Triều Thiên tắt thở, trên gương mặt khô quắt vẫn còn lưu lại vẻ sợ hãi.
Bùm!
Lúc này toàn thân hắn bỗng nổ tung. Mười mấy luồng sáng máu đỏ cường tráng chiếm cứ, trong đó mơ hồ có oán độc khí tức nồng nặc tản ra.
Không ngờ lại là Oán Long Độc?
Trong Thông Thiên Huyền Mãng Khí của Chu Nguyên cũng chưa Oán Long Độc. Trước khi nguyên khí Vương Triều Thiên bị cự mãng ám kim chiếm đoạt, mặc dù cuối cùng đã thoát ra ngoài nhưng đã bị Oán Long Độc trong người cự mãng ám kim xâm nhiễm.
Nhờ Ngân Ảnh hỗ trợ, Chu Nguyên không chỉ tự tăng cường nguyên khí, mà Oán Long Độc trong nguyên khí cũng theo đó tăng cao. Vậy nên cho dù là Vương Triều Thiên bị xâm nhiễm, ắt cũng phải chết.
Chu Nguyên nhìn mười mấy tia sáng màu máu kia, suy nghĩ một chút, ngón tay bắn ra, huyết quang từ từ biến mất giữa trời đất.
Vậy là vị cường giả thái sơ cảnh Vương Triều Thiên kia đã hoàn toàn chết tại nơi đây.
Ở bên dưới, trên tường thành, vô số ánh mắt nhìn thấy cảnh này đều há mồm trợn mắt. Ai cũng không ngờ được, Vương Triều Thiên trước đó còn thi triển sát chiêu, mà khoảnh khắc sau lại chết thê thảm trong tay Chu Nguyên như vậy.
- Điện hạ! Điện hạ!
Trải qua vài phút yên tĩnh ngắn ngũi, trên tường thành chợt phát ra tiếng hoan hô kinh thiên động địa. Sĩ khí của mấy tướng sĩ Đại Chu lúc này đã tăng vọt đến đỉnh điểm.
Còn phía quân đội Đại Tề, bắt đầu có chút hỗn loạn.
Cường giả thái sơ cảnh của hai bên đang giao chiến đều chấn động, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng hốt. Sao bọn họ có thể ngờ được, nơi đầu tiên kết thúc trận chiến, hóa ra lại là hai cửa thành mà bọn họ hầu như không thể tưởng tượng được...
Vậy là bên phe Đại Tề, hai cường giả thái sơ cảnh đã bỏ mạng.
Cán cân chiến thắng, bắt đầu có khuynh hướng nghiêng về phía Đại Chu.
/1499
|