Dịch giả: Bumbee
Khi cường giả Thái Sơ Cảnh thứ ba bị Chu Nguyên cùng Thôn Thôn liên thủ giải quyết, cục diện cân bằng hoàn toàn bị phá, trừ Tề Uyên đang giao đấu ở bên ngoài thì bên phía Đại Tề chỉ còn xót lại ba vị cường giả Thái Sơ Cảnh. Bọn chúng sắc mặt đều đại biến, không có do dự, mãnh mẽ lui ra.
Mà sau khi ba vị cường giả Thái Sơ Cảnh lùi ra, thế tiến công của Đại Tề trong nháy mắt sụp đổ, binh sĩ mạnh ai nấy chạy, giẫm đạp lên nhau mà rút.
Toàn bộ Đại Tề sĩ khí tan tác.
Oanh!
Chu Kình cùng Tề Uyên lại lần nữa chạm nhau sau đó lùi lại mấy chục bước, mặt Tề Uyên bừng bừng lửa giận, hắn nhìn thấy tàn quân bên dưới, tức giận đến độ cảm thấy trong cổ có vị tanh ngọt, suýt chút nữa đã thổ huyết.
Hắn chưa từng nghĩ tới, cục diện vốn đang tốt như vậy lại có thể biến thành bộ dạng này.
-Tề Uyên, hôm nay đại thế đã mất, hay là lui đi.
Triệu Thiên Luân ba vị cường giả Thái Sơ Cảnh còn sót lại đứng ở phía sau Tề Uyên, sắc mặt nhợt nhạt nói.
Cục diện dưới mắt, hiển nhiên thắng lợi sẽ thuộc về Đại Chu.
Tề Uyên tức giận đến gương mặt vặn vẹo, hắn chuẩn bị nhiều năm như vậy, chính là vì lấy Tề thay Chu, nhưng mà trận chiến ngày hôm nay, nhiều năm chuẩn bị hoàn toàn tan thành bọt nước, từ nay về sau, Đại Chu sẽ không còn chốn cho hắn dung thân.
-Hừ, phản tặc hôm nay còn muốn chạy, sợ là không dễ dàng như ngươi nghĩ!
Nơi xa giữa không trung, Tề Uyên cầm trong tay Cửu Viêm Thương, lạnh lẽo nói.
Ở sau lưng hắn, Vệ Thương Lan, Hắc Độc Vương cùng Chu Nguyên, Thôn Thôn cũng chạy tới, nhìn chằm chằm Tề Uyên.
Tề Uyên sắc mặt dữ tợn, nói:
-Chu Kình, ngươi không nên quá đắc ý, hôm nay ai thua ai thắng, còn chưa định đâu.
Thanh âm vừa vang lên, bàn tay Tề Uyên vung ra, có vệt sáng màu vàng hiện lên trên bày tay, vệt sáng màu vàng lan rộng tản ra sự uy hiếp kinh người.
Nó mênh mông như biển, giống như sức mạnh vương giả.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy trong luồng ánh sáng vàng kia dường như là một quyển trục (trục cuộn tranh).
Đám người Triệu Thiên Luân cũng giật mình, chợt la thất thanh:
-Đây là... Võ Vương thánh chỉ?
Sự uy hiếp trên quyển trục kia, bọn hắn quá quen thuộc, rõ ràng là của Võ Vương nắm giữ Đại Võ vương triều.
-Ngươi vậy mà có được một đạo Võ Vương thánh chỉ?
Triệu Thiên Luân nhìn về phía Tề Uyên, trong mắt tràn đầy đố kị, Võ Vương thánh chỉ cũng không phải thánh chỉ bình thường, nó đại biểu cho thân phận Võ Vương mà lại lợi hại nhất là, vật này cũng giống như một Nguyên bảo, đồng thời mang ý chỉ của Võ Vương có ảnh hưởng tới vận mệnh của Đại Võ vương triều.
Tướng lĩnh đại thần trong Đại Võ triều đều sẽ phải quỳ lạy trước vật này.
Trọng yếu nhất chính là "Võ Vương thánh chỉ", có thể triệu hồi ra ảo ảnh của Võ Vương, nó chứa đựng một luồng sức mạnh to lớn.
Cho nên, "Võ Vương thánh chỉ" cực kỳ quý giá, chế tạo rất khó, cho dù là ở trong Đại Võ vương triều, người có thể có được lấy "Võ Vương thánh chỉ", đều là cực kỳ hiếm thấy.
Ai cũng không nghĩ tới, trong tay Tề Uyên lại có một đạo "Võ Vương thánh chỉ"!
Thánh chỉ màu vàng ở trong tay Tề Uyên tản ra ánh hào quang, Vương giả làm cho người khác phải sợ hãi mà quỳ lạy.
Chẳng qua khi Chu Kình nhìn thấy đạo thánh chỉ màu vàng kia, trong mắt lại toát ra tia lạnh lẽo, Võ Vương thánh chỉ mà Tề Uyên cầm trong tay, hắn đem tới Đại Chu diễu võ giương oai làm gì?
-Chu Kình, vỗ là ta không nỡ dùng bả vật này, thế nhưng tình hình bây giờ, ta chỉ đành lấy nó ra.
Tề Uyên cắn răng nói, Võ Vương thánh chỉ này chỉ có thể sử dụng một lần, sau đó uy lực sẽ tiêu tan, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, Tề Uyên sẽ không lôi nó ra.
Tề Uyên nhìn chằm chằm Chu Kình, trên mặt chợt hiện ra sự mỉa mai giễu cợt.
-Chu Kình, năm đó ngươi thua trong tay Võ Vương, bị chém đứt một cánh tay, trong lòng lưu lại ám ảnh, thực lực đại giảm, đến nay cũng không hề tiến bộ, hôm nay, ta sẽ dùng Võ Vương ảo ảnh kết liễu mạng người.
-Ta muốn cho ngươi hiểu rõ, ngươi có bao nhiêu năng lực nhưng khi so sánh với Võ Vương, hắn mới là Vương giả chân chính.
Tề Uyên cười to lên, cùng lúc đó, hắn không còn do dự chút nào, quyển trục màu vàng trong tay, đột nhiên mở ra, lập tức có vạn đạo kim quang mãnh liệt bắn ta, trong luồng kim quang đó loáng thoáng xuất hiện một bóng người.
Bóng người kia không quá rõ ràng, dường như hắn đang ngồi trên ngai vàng, cặp mắt tràn đầy uy nghiêm nhìn xuống, bất kỳ người nào đối mặt, đều sẽ bị khí chất vương giả kia chấn áp.
Hơn nữa, thứ làm cho người ta khiếp sợ nhất chính là luồng ánh sáng màu vàng từ thân ảnh trên kia phát tán ra, nguyên khí chấn động, rõ ràng đạt tới cường giả Thái Sơ Cảnh Ngũ Trọng Thiên!
Ở đây chỉ có Chu Kình và Tề Uyên đạt đến cường giả Thái Sơ Cảnh Tam Trọng Thiên, những người còn lại đều chỉ là Nhị Trọng Thiên.
Đương nhiên cường giả Thái Sơ Cảnh Ngũ Trọng Thiên có thể chèn ép tất cả mọi người ở đây.
Bóng người ngồi trên ngai vàng kia rõ ràng chỉ là ảo ảnh, vậy mà có thể khiến cho một mảnh trời đất trở nên an tĩnh.
-Đó chính là... Võ Vương sao?
Chu Nguyên cũng là nhìn thân ảnh màu vàng kia, hai tay nắm chặt, trong mắt hắn có tia lạnh lẽo, đó là kẻ năm đó đem hắn đặt trên tế đàn lạnh lẽo, chiếm đoạt Thánh Long số mệnh của hắn, còn đem oán khí phong bế trong cơ thể hắn hình thánh Oán Long Độc sao?
-Võ Vương... Võ Huyền!
Đứng trước Chu Nguyên, Chu Kình thân thể run rẩy nhè nhẹ, hắn nhìn chằm chằm vào thân ảnh màu vàng kia, trong mắt có tơ máu đang điên cuồng oán hận. Năm đó cũng ở ngoài thành Đại Chu, hắn cùng Võ Vương quyết chiến, bị hắn chặt đứt một tay, thậm chí còn tận mắt nhìn thấy hắn cướp đi số kiếp của nhi tử của mình.
Chuyện năm đó từ sâu trong ký ức lần nữa lại hiện ra, một màn đẫm máu, đau tận xương tủy.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Kình, trong mắt Tề Uyên hiện rõ sự khoái trí, hắn cười lớn, lắc lắc quyển trục màu vàng trong tay, ảo ảnh màu vàng trên ngai vàng kia chậm rãi đứng dậy, nguyên khí chập chờ kinh người từ trong nội thể phát ra, chấn động bầu trời.
Chu Nguyên sắc mặt lo lắng, sức mạnh của Thái Sơ Cảnh Ngũ Trọng Thiên đủ để thay đổi thế hạ phong của phía Tề Vương.
-Đồng loạt ra tay, đạo thánh chỉ này tuy mang luồng sức mạnh to lớn nhưng thời gian sẽ không lâu.
Chu Nguyên nhìn về phía bọn Vệ Thương Lan trầm giọng nói.
Những người khác cũng là gật đầu, đối mặt với một cường giả Thái Sơ Cảnh Ngũ Trọng Thiên, bọn hắn nếu đơn độc ứng chiến, chỉ sợ sẽ chết từng người một.
Chỉ là ngay khi quanh thân bọn họ có nguyên khí phun trào thì Chu Kình lập tức xuất hiện trước mặt bọn họ, vương tay ngăn cản.
-Vương thượng?
Vệ Thương Lan nghi ngờ nhìn về phía Chu Kình.
Chu Nguyên cũng là nhìn qua.
Chu Kình trong tay nắm chặt cây Cửu Viêm Thương màu đỏ đậm, thân thể của hắn hiển nhiên là đang không ngừng run rẩy, trong hai mắt của hắn, có tơ máu sôi such, hắn vẫn chằm chằm nhìn vào ảo ảnh màu vàng kia.
Một lát sau, có thanh âm khàn khàn từ trong miệng hắn truyền tới.
-Hắn, để ta đến đối phó.
Vệ Thương Lan nghe vậy, sắc mặt lập tức biến đổi, nhịn không được nói:
-Vương thượng không nên vọng động, thánh chỉ kim ảnh kia... là cường giả Thái Sơ Cảnh Ngũ Trọng Thiên!
Hiện tại Chu Kình chỉ là cường giả Thái Sơ Cảnh Tam Trọng Thiên mà thôi!
Chu Nguyên sắc mặt cũng có thay đổi lớn.
Chu Kình chậm rãi quay đầu, hắn nhìn Chu Nguyên, khàn giọng nói:
-Năm đó bại một lần, hắn ở trong lòng ta lưu lại ám ảnh, dẫn đến thực lực của ta giảm nhiều, không cách nào tăng tiến...
-Ngưỡng này, nhất định phải chính ta vượt qua, nếu không, ta sẽ vĩnh viễn dừng bước tại đây.
Chu Nguyên nhìn vào trong mắt Chu Kình, thấy tơ máu quẩn quanh, chợt sống mũi cay cay, hắn làm sao không biết, những năm qua, Chu Kình vẫn luôn sống trong bóng ma ám ảnh năm đó.
Mà bây giờ, đạo thánh chỉ kim quang này xuất hiện, không phải là cho Chu Kình một cơ hội hay sao?
Chỉ là cơ hội này cũng có thể sẽ thất bại, nếu như vậy... Chu Kình đời này e rằng sẽ không thoát khỏi bóng ma này.
Muốn đưa ra quyết định này, cần bao nhiêu dũng khí?
Chu Kình nhìn Chu Nguyên, trong mắt ấm áp hơn rất nhiều, hắn vỗ nhẹ bả vai Chu Nguyên, cười nói:
-Năm đó không có bảo vệ được con, là phụ vương sai, nhưng mà... Lần này, ta sẽ không để hắn ở trước mặt ta, thương tổn con lần nữa.
Đây chính là sự kiêu ngạo của một người làm phụ thân như hắn.
Vừa nói xong, Chu Kinh không hề do dự, trong tay Cửu Viêm Thương chấn động mạnh, chậm rãi bước lên, chỉ vào ảo ảnh Võ Vương kia.
-Võ Huyền, tới đi!
Khi cường giả Thái Sơ Cảnh thứ ba bị Chu Nguyên cùng Thôn Thôn liên thủ giải quyết, cục diện cân bằng hoàn toàn bị phá, trừ Tề Uyên đang giao đấu ở bên ngoài thì bên phía Đại Tề chỉ còn xót lại ba vị cường giả Thái Sơ Cảnh. Bọn chúng sắc mặt đều đại biến, không có do dự, mãnh mẽ lui ra.
Mà sau khi ba vị cường giả Thái Sơ Cảnh lùi ra, thế tiến công của Đại Tề trong nháy mắt sụp đổ, binh sĩ mạnh ai nấy chạy, giẫm đạp lên nhau mà rút.
Toàn bộ Đại Tề sĩ khí tan tác.
Oanh!
Chu Kình cùng Tề Uyên lại lần nữa chạm nhau sau đó lùi lại mấy chục bước, mặt Tề Uyên bừng bừng lửa giận, hắn nhìn thấy tàn quân bên dưới, tức giận đến độ cảm thấy trong cổ có vị tanh ngọt, suýt chút nữa đã thổ huyết.
Hắn chưa từng nghĩ tới, cục diện vốn đang tốt như vậy lại có thể biến thành bộ dạng này.
-Tề Uyên, hôm nay đại thế đã mất, hay là lui đi.
Triệu Thiên Luân ba vị cường giả Thái Sơ Cảnh còn sót lại đứng ở phía sau Tề Uyên, sắc mặt nhợt nhạt nói.
Cục diện dưới mắt, hiển nhiên thắng lợi sẽ thuộc về Đại Chu.
Tề Uyên tức giận đến gương mặt vặn vẹo, hắn chuẩn bị nhiều năm như vậy, chính là vì lấy Tề thay Chu, nhưng mà trận chiến ngày hôm nay, nhiều năm chuẩn bị hoàn toàn tan thành bọt nước, từ nay về sau, Đại Chu sẽ không còn chốn cho hắn dung thân.
-Hừ, phản tặc hôm nay còn muốn chạy, sợ là không dễ dàng như ngươi nghĩ!
Nơi xa giữa không trung, Tề Uyên cầm trong tay Cửu Viêm Thương, lạnh lẽo nói.
Ở sau lưng hắn, Vệ Thương Lan, Hắc Độc Vương cùng Chu Nguyên, Thôn Thôn cũng chạy tới, nhìn chằm chằm Tề Uyên.
Tề Uyên sắc mặt dữ tợn, nói:
-Chu Kình, ngươi không nên quá đắc ý, hôm nay ai thua ai thắng, còn chưa định đâu.
Thanh âm vừa vang lên, bàn tay Tề Uyên vung ra, có vệt sáng màu vàng hiện lên trên bày tay, vệt sáng màu vàng lan rộng tản ra sự uy hiếp kinh người.
Nó mênh mông như biển, giống như sức mạnh vương giả.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy trong luồng ánh sáng vàng kia dường như là một quyển trục (trục cuộn tranh).
Đám người Triệu Thiên Luân cũng giật mình, chợt la thất thanh:
-Đây là... Võ Vương thánh chỉ?
Sự uy hiếp trên quyển trục kia, bọn hắn quá quen thuộc, rõ ràng là của Võ Vương nắm giữ Đại Võ vương triều.
-Ngươi vậy mà có được một đạo Võ Vương thánh chỉ?
Triệu Thiên Luân nhìn về phía Tề Uyên, trong mắt tràn đầy đố kị, Võ Vương thánh chỉ cũng không phải thánh chỉ bình thường, nó đại biểu cho thân phận Võ Vương mà lại lợi hại nhất là, vật này cũng giống như một Nguyên bảo, đồng thời mang ý chỉ của Võ Vương có ảnh hưởng tới vận mệnh của Đại Võ vương triều.
Tướng lĩnh đại thần trong Đại Võ triều đều sẽ phải quỳ lạy trước vật này.
Trọng yếu nhất chính là "Võ Vương thánh chỉ", có thể triệu hồi ra ảo ảnh của Võ Vương, nó chứa đựng một luồng sức mạnh to lớn.
Cho nên, "Võ Vương thánh chỉ" cực kỳ quý giá, chế tạo rất khó, cho dù là ở trong Đại Võ vương triều, người có thể có được lấy "Võ Vương thánh chỉ", đều là cực kỳ hiếm thấy.
Ai cũng không nghĩ tới, trong tay Tề Uyên lại có một đạo "Võ Vương thánh chỉ"!
Thánh chỉ màu vàng ở trong tay Tề Uyên tản ra ánh hào quang, Vương giả làm cho người khác phải sợ hãi mà quỳ lạy.
Chẳng qua khi Chu Kình nhìn thấy đạo thánh chỉ màu vàng kia, trong mắt lại toát ra tia lạnh lẽo, Võ Vương thánh chỉ mà Tề Uyên cầm trong tay, hắn đem tới Đại Chu diễu võ giương oai làm gì?
-Chu Kình, vỗ là ta không nỡ dùng bả vật này, thế nhưng tình hình bây giờ, ta chỉ đành lấy nó ra.
Tề Uyên cắn răng nói, Võ Vương thánh chỉ này chỉ có thể sử dụng một lần, sau đó uy lực sẽ tiêu tan, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, Tề Uyên sẽ không lôi nó ra.
Tề Uyên nhìn chằm chằm Chu Kình, trên mặt chợt hiện ra sự mỉa mai giễu cợt.
-Chu Kình, năm đó ngươi thua trong tay Võ Vương, bị chém đứt một cánh tay, trong lòng lưu lại ám ảnh, thực lực đại giảm, đến nay cũng không hề tiến bộ, hôm nay, ta sẽ dùng Võ Vương ảo ảnh kết liễu mạng người.
-Ta muốn cho ngươi hiểu rõ, ngươi có bao nhiêu năng lực nhưng khi so sánh với Võ Vương, hắn mới là Vương giả chân chính.
Tề Uyên cười to lên, cùng lúc đó, hắn không còn do dự chút nào, quyển trục màu vàng trong tay, đột nhiên mở ra, lập tức có vạn đạo kim quang mãnh liệt bắn ta, trong luồng kim quang đó loáng thoáng xuất hiện một bóng người.
Bóng người kia không quá rõ ràng, dường như hắn đang ngồi trên ngai vàng, cặp mắt tràn đầy uy nghiêm nhìn xuống, bất kỳ người nào đối mặt, đều sẽ bị khí chất vương giả kia chấn áp.
Hơn nữa, thứ làm cho người ta khiếp sợ nhất chính là luồng ánh sáng màu vàng từ thân ảnh trên kia phát tán ra, nguyên khí chấn động, rõ ràng đạt tới cường giả Thái Sơ Cảnh Ngũ Trọng Thiên!
Ở đây chỉ có Chu Kình và Tề Uyên đạt đến cường giả Thái Sơ Cảnh Tam Trọng Thiên, những người còn lại đều chỉ là Nhị Trọng Thiên.
Đương nhiên cường giả Thái Sơ Cảnh Ngũ Trọng Thiên có thể chèn ép tất cả mọi người ở đây.
Bóng người ngồi trên ngai vàng kia rõ ràng chỉ là ảo ảnh, vậy mà có thể khiến cho một mảnh trời đất trở nên an tĩnh.
-Đó chính là... Võ Vương sao?
Chu Nguyên cũng là nhìn thân ảnh màu vàng kia, hai tay nắm chặt, trong mắt hắn có tia lạnh lẽo, đó là kẻ năm đó đem hắn đặt trên tế đàn lạnh lẽo, chiếm đoạt Thánh Long số mệnh của hắn, còn đem oán khí phong bế trong cơ thể hắn hình thánh Oán Long Độc sao?
-Võ Vương... Võ Huyền!
Đứng trước Chu Nguyên, Chu Kình thân thể run rẩy nhè nhẹ, hắn nhìn chằm chằm vào thân ảnh màu vàng kia, trong mắt có tơ máu đang điên cuồng oán hận. Năm đó cũng ở ngoài thành Đại Chu, hắn cùng Võ Vương quyết chiến, bị hắn chặt đứt một tay, thậm chí còn tận mắt nhìn thấy hắn cướp đi số kiếp của nhi tử của mình.
Chuyện năm đó từ sâu trong ký ức lần nữa lại hiện ra, một màn đẫm máu, đau tận xương tủy.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Kình, trong mắt Tề Uyên hiện rõ sự khoái trí, hắn cười lớn, lắc lắc quyển trục màu vàng trong tay, ảo ảnh màu vàng trên ngai vàng kia chậm rãi đứng dậy, nguyên khí chập chờ kinh người từ trong nội thể phát ra, chấn động bầu trời.
Chu Nguyên sắc mặt lo lắng, sức mạnh của Thái Sơ Cảnh Ngũ Trọng Thiên đủ để thay đổi thế hạ phong của phía Tề Vương.
-Đồng loạt ra tay, đạo thánh chỉ này tuy mang luồng sức mạnh to lớn nhưng thời gian sẽ không lâu.
Chu Nguyên nhìn về phía bọn Vệ Thương Lan trầm giọng nói.
Những người khác cũng là gật đầu, đối mặt với một cường giả Thái Sơ Cảnh Ngũ Trọng Thiên, bọn hắn nếu đơn độc ứng chiến, chỉ sợ sẽ chết từng người một.
Chỉ là ngay khi quanh thân bọn họ có nguyên khí phun trào thì Chu Kình lập tức xuất hiện trước mặt bọn họ, vương tay ngăn cản.
-Vương thượng?
Vệ Thương Lan nghi ngờ nhìn về phía Chu Kình.
Chu Nguyên cũng là nhìn qua.
Chu Kình trong tay nắm chặt cây Cửu Viêm Thương màu đỏ đậm, thân thể của hắn hiển nhiên là đang không ngừng run rẩy, trong hai mắt của hắn, có tơ máu sôi such, hắn vẫn chằm chằm nhìn vào ảo ảnh màu vàng kia.
Một lát sau, có thanh âm khàn khàn từ trong miệng hắn truyền tới.
-Hắn, để ta đến đối phó.
Vệ Thương Lan nghe vậy, sắc mặt lập tức biến đổi, nhịn không được nói:
-Vương thượng không nên vọng động, thánh chỉ kim ảnh kia... là cường giả Thái Sơ Cảnh Ngũ Trọng Thiên!
Hiện tại Chu Kình chỉ là cường giả Thái Sơ Cảnh Tam Trọng Thiên mà thôi!
Chu Nguyên sắc mặt cũng có thay đổi lớn.
Chu Kình chậm rãi quay đầu, hắn nhìn Chu Nguyên, khàn giọng nói:
-Năm đó bại một lần, hắn ở trong lòng ta lưu lại ám ảnh, dẫn đến thực lực của ta giảm nhiều, không cách nào tăng tiến...
-Ngưỡng này, nhất định phải chính ta vượt qua, nếu không, ta sẽ vĩnh viễn dừng bước tại đây.
Chu Nguyên nhìn vào trong mắt Chu Kình, thấy tơ máu quẩn quanh, chợt sống mũi cay cay, hắn làm sao không biết, những năm qua, Chu Kình vẫn luôn sống trong bóng ma ám ảnh năm đó.
Mà bây giờ, đạo thánh chỉ kim quang này xuất hiện, không phải là cho Chu Kình một cơ hội hay sao?
Chỉ là cơ hội này cũng có thể sẽ thất bại, nếu như vậy... Chu Kình đời này e rằng sẽ không thoát khỏi bóng ma này.
Muốn đưa ra quyết định này, cần bao nhiêu dũng khí?
Chu Kình nhìn Chu Nguyên, trong mắt ấm áp hơn rất nhiều, hắn vỗ nhẹ bả vai Chu Nguyên, cười nói:
-Năm đó không có bảo vệ được con, là phụ vương sai, nhưng mà... Lần này, ta sẽ không để hắn ở trước mặt ta, thương tổn con lần nữa.
Đây chính là sự kiêu ngạo của một người làm phụ thân như hắn.
Vừa nói xong, Chu Kinh không hề do dự, trong tay Cửu Viêm Thương chấn động mạnh, chậm rãi bước lên, chỉ vào ảo ảnh Võ Vương kia.
-Võ Huyền, tới đi!
/1499
|