Dịch giả: Oa La La
Biên: Xiaooo
Ở nơi sâu nhất trong sơn cốc, quầng sáng màu đỏ được phát ra từ Hỏa Linh Tuệ giống như một mặt trời nhỏ vậy, khiến tất cả mọi người không thể nào dời mắt khỏi nó. Trong ánh mắt bọn họ đều tràn đầy sự thèm muốn nóng bỏng đối với báu vật hiếm có này.
Tề Hạo vất vả ép buộc bản thân không nhìn vào Hỏa Linh Tuệ nữa, hắn không thèm che sự tham lam trong mắt mình mà quay đầu nhìn nhóm người Chu Nguyên đang đứng ở bên kia, ánh mắt ẩn chứa sự âm u tàn ác.
- Chu Nguyên, ta khuyên ngươi mau chóng rời khỏi nơi này ngay bây giờ, bằng không, lát nữa ngươi có hối hận cũng muộn rồi.
Tề Hạo lạnh lùng nói.
Nhưng Chu Nguyên không để ý đến những gì Tề Hạo vừa nói.
Thấy Chu Nguyên xem lời hắn nói không ra gì, trong mắt Tề Hạo chợt lộ ra hàn ý, hắn nói tiếp:
- Nếu ngươi đã muốn chết vậy thì ngày hôm nay ta nhất định sẽ cho ngươi toại nguyện!
- Hắc thành chủ, làm phiền ngươi ra tay dọn dẹp bọn chúng rồi.
Tề Hạo nói với Hắc Độc vương.
Nghe Tề Hạo lên tiếng nhờ gã, Hắc Độc vương cười hai tiếng, âm thanh khó nghe chói tai vô cùng, gã khàn giọng đáp:
- Dù sao các ngươi cũng đã đồng ý cho ta ba tòa thành trì, ta chắc chắn sẽ giữ lời mà ra tay giúp các ngươi.
Khi gã vừa dứt lời thì cơ thể của gã cũng run lên một cái. Sau đó, một luồng khí đen từ giữa trán của hắn bay vọt ra ngoài, bao phủ ở trên đỉnh đầu hắn, hình dạng giống hệt như một đám mây nhỏ màu đen.
Mà đám mây này lại tản ra một mùi hôi thối ghê tởm, có thể thấy bên trong nó ẩn chứa kịch độc.
Thứ này chính là Chướng Ma Khí, nguyên khí tứ phẩm mà Hắc Độc vương luôn tự hào.
Trong một lần tìm kiếm cơ duyên, Hắc Độc vương may mắn có được Chướng Ma khí, cũng nhờ có nó, gã không những thành công đột phá Thái Sơ cảnh mà còn đánh bại rất nhiều cao thủ bên trong Hắc Uyên.
Ngay cả Vệ Thương Lan cũng chịu thiệt vài lần khi giao đấu với gã.
Thời điểm Hắc Độc vương khởi động Chướng Ma Khí thì Vệ Thương Lan cũng tiến lên một bước, ông vừa nhìn chằm chằm vào Hắc Độc vương vừa phát ra một đạo nguyên khí mạnh mẽ từ trên trán của mình.
Nguyên khí của Vệ Thương Lan có màu vàng nhạt, lúc xuất hiện còn tản ra khí thể sắc bén sát phạt giống như một thanh giáo bén nhọn.
Đây là nguyên khí tứ phẩm Kim Qua Khí, không những sắc bén mạnh mẽ mà còn có chút bá đạo.
- Hừ, Vệ Thương Lan ngươi đánh nhau với ta nhiều lần nhưng có lần nào mà ngươi thắng được ta đâu. Thật không ngờ bây giờ ngươi vẫn còn can đảm để giao chiến với ta, ta thật sự khâm phục dũng khí của ngươi!
Nhìn thấy Vệ Thương Lan xuất ra nguyên khí của bản thân, gã lên tiếng giễu cợt.
Cảm giác được mỉa mai trong lời nói của Hắc Độc vương, sát ý trong mắt Vệ Thương Lan càng ngày càng dày đặc, ông gằn từng tiếng:
- Ngày hôm nay, ta nhất định phải chém chết ngươi, báo thú rửa hận thay cho con trai ta bị chất độc của ngươi giày vò mấy năm nay!
- Ha ha, ta sợ rằng ngươi không đủ sức để giết được ta!
Nghe vậy, Hắc Độc vương cười lớn hai tiếng. Ngay sau đó, Chướng Ma Khí đang tụ tập ở trên đỉnh đầu gã chợt quấn lấy cơ thể của gã nâng lên giữa không trung.
Chân Hắc Độc vương đạp lên Chướng Ma Khí, mà khí đen ở sau lưng gã cũng bắt đầu phát ra âm thanh rít gào. Bộ dạng này của gã giống hệt như ác quỷ đòi mạng khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
- Điện hạ, ta phải đi đối phó với tên độc vật này, những chuyện còn đành phải nhờ vào điện hạ rồi.
Vệ Thương Lan nói với Chu Nguyên một câu rồi cũng đạp lên nguyên khí bay về phía Hắc Độc vương.
Lúc này hai cường giả Thái Sơ cảnh không hề kiêng dè mà bộc lộ hết sức mạnh của bản thân đánh nhau giữa không trung. Hai cỗ khí thế mạnh mẽ của bọn họ không ngừng va chạm vào nhau gây chấn động mọi vật xung quanh.
Ông!
Vệ Thương Lan nhanh chóng ra đòn, tay ông nắm chặt lại, thời điểm Vệ tướng quân quát to thì nguyên khí bao phủ trên người ông cũng phát ra âm thanh gào thét, sau đó Kim Qua Khí giống như một cây chiến mâu màu vàng tản ra khí thể sắc bén, lao thẳng về phía Hắc Độc vương.
Két két.
Trong khi đó, Hắc Độc vương cười vô cùng quái dị, hai tay gã hợp lại một chỗ, Chướng Ma Khí lập tức biến thành một cơn lốc xoáy màu đen mạnh mẽ đánh vào nguyên khí màu vàng của Vệ Thương Lan.
Mà ở dưới mặt đất, hai nhóm người Chu Nguyên, Tề Hạo căng thẳng theo dõi trận chiến trên không.
- Vệ Thương Lan, hãy tiếp Chướng Ma Lao của ta!
Lúc này, Hắc Độc vương phất tay bắn ra hai đạo nguyên khí màu đen lên cao. Hai luồng nguyên khí này lại biến thành một lồng giam thu nhỏ nhanh chóng giáng xuống chỗ Vệ Thương Lan, ý đồ bao vây lấy ông.
Hơn nữa, lồng giam không ngừng thu nhỏ lại, độc khí bên trong liên tục chuyển động đánh về phía Vệ Thương Lan.
- Kim Qua Trảm!
Sắc mặt Vệ Thương Lan lạnh lẽo, ông đột nhiên nắm chặt bàn tay, ngay lập tức một cây đại đao màu vàng xuất hiện trong tay ông, trên thân đao còn khắc nguyên văn, tản ra khí thế vô cùng cường hãn.
Thanh đao này chính là một vũ khí huyền nguyên binh.
Vệ Thương Lan cầm trường đao trong tay mạnh mẽ chém tới.
Xuy xuy!
Từ thân đao bắn ra vô số tia sáng màu vàng xé rách không khí lao thẳng về phía lồng giam. Những tia sáng này sắc bén đến mức ngay cả lồng giam đang không ngừng thu nhỏ lại ở phía trên cũng bị nó chém thành từng mảnh nhỏ.
Bá!
Ngay khi lồng giam bị chém nát thì sau lưng Vệ Thương Lan đột nhiên xuất hiện một luồng khói đen, Hắc Độc vương cũng lộ diện đánh một chưởng lên lưng của Vệ Thương Lan.
Hơn nữa trong lòng bàn tay của gã còn bao phủ một tầng khói đen, rõ ràng bên trong ẩn chứa kịch độc.
Thởi điểm độc chưởng của gã sắp đánh trúng thì Vệ Thương Lan cũng kịp xoay người tung ra một quyền đánh lại. Kim quang bao phủ lấy nắm đấm của ông bắn ra một mũi tên sắc bén.
Đông!
Quyền chưởng của hai người va chạm vào nhau khiến không khí xung quanh cũng bị chấn động, âm thanh xé rách vang lên chói tai vô cùng, cát bụi cũng bị hất bay mù mịt.
Sau đó cả hai người đều bắn ngược về hai phía.
Lúc Hắc Độc vương ổn định lại cơ thể của gã, gã nhăn mặt nhìn vào bàn tay đang chảy máu của mình. Khi nãy va chạm với nắm đấm của Vệ Thương Lan, khí thế Kim Qua Khí quá bá đạo đâm xuyên qua tay gã.
Tuy bàn tay bị thương nhưng cặp mắt ác độc của gã nhìn chằm chằm vào Vệ Thương Lan ở đối diện, gã lạnh lùng nói:
- Vệ Thương Lan, ngươi thật mau quên. Ngươi dám đón lấy Chướng Ma Khí của ta, không lẽ ngươi đã quên cảm giác bị độc khí xâm nhập vào bên trong cơ thể rồi hay sao?
Trong cuộc chiến hơn mười năm về trước, gã cũng bị thương ở bàn tay như hôm nay nhưng đồng thời Chướng Ma Khí của gã cũng đã xâm nhập vào bên trong cơ thể Vệ Thương Lan.
Có điều, Hắc Độc vương có chút kinh ngạc khi thấy vẻ mặt bình tĩnh của Vệ Thương Lan. Lúc này Vệ tướng quân từ từ giơ tay lên cho gã xem, thì thấy ở lòng bàn tay lóe lên một vầng sáng màu xanh biếc. Mỗi lần ánh sáng lóe lên thì độc khí của gã cũng bị tống ra bên ngoài.
Cảnh tượng này khiến sắc mặt của Hắc Độc vương cực kỳ khó coi. Chướng Ma Khí trên tay Vệ Thương Lan bị bài trừ sạch sẽ!
- Ngươi.. nghĩ rằng ta sẽ không chuẩn bị gì khi giao đấu với ngươi hay sao? Làm sao ta có thể để độc khí của ngươi có cơ hội xâm nhập vào cơ thể ta thêm lần nào nữa cơ chứ!
Vệ Thương Lan mỉa mai nói.
Quầng sáng màu xanh khi nãy chính là Vạn Mộc Ngự Độc Văn.
Nguyên văn này có tác dụng bài trừ khí độc, bảo vệ cơ thể.
Thấy vậy, vẻ mặt Hắc Độc vương trở nên âm u hơn trước. Thật không ngờ, Vệ Thương Lan không có chuyện gì, trong khi tay hắn lại bị nguyên khí của Vệ Thương Lan đâm xuyên qua.
- Rốt cuộc cha cũng giành được thế thượng phong rồi!
Vệ Thanh Thanh nhìn thấy cảnh này cũng mừng rỡ.
Trong khi đó, Chu Nguyên thở phào nhẹ nhõm, may mắn hắn có chuẩn bị, phòng khi Hắc Độc vương muốn dùng độc khí mà hạ gục Vệ tướng quân. Nếu không, Vệ đại tướng quân khó mà thắng được gã.
Trái ngược với bầu không khí vui mừng bên Chu Nguyên, nhóm người Tề Hạo sau khi chứng kiến cảnh này đều trở nên căng thẳng. Hắn (TH) không nghĩ đến Vệ Thương Lan lại có thể khiến Hắc Độc vương chịu thiệt như thế.
- Đại công tử, ta cảm thấy tên Hắc Độc vương này không thể nào đánh bại được đối phương, cùng lắm gã chỉ có thể ngăn cản Vệ Thương Lan một lát mà thôi.
Tề Lăng đứng bên cạnh nhỏ giọng nói.
Nghe Tề Lăng nói vậy, gương mặt Tề Hạo âm u, trong mắt lóe lên một tia sáng, hắn lạnh lùng nói:
- Không sao, chỉ cần gã có thể giữ chân Vệ Thương Lan là được rồi, phần còn lại thì phải xem thủ đoạn của chúng ta thôi.
Tề Hạo vừa dứt lời thì lập tức ngẩng đầu nhìn Chu Nguyên, trên môi lộ ra nụ cười giễu cợt.
- Nhìn bộ dạng bọn chúng, chắc chúng đang nghĩ rằng thắng lợi đã về tay chúng rồi. Nếu bọn chúng đã nghĩ như thế thì ta sẽ tăng thêm chút gia vị cho bọn chúng.
Ngay khi thanh âm của hắn vừa kết thúc thì mặt đất bỗng nhiên chấn động mãnh liệt rồi bị xé nứt thành một đường, bụi bay mịt mù. Từ khe nứt xuất hiện một con quái vật khổng lồ.
Lúc nhìn thấy con quái vật này xuất hiện, đồng tử của đoàn người Chu Nguyên lập tức co rụt lại.
Sau khi lớp bụi tan đi thì thấy rõ, đây là con mãng xã không lồ, cao khoảng mười mét hơn, cắp mắt phát ra ánh sáng màu đỏ, trên người nó được khắc vô số nguyên văn tản ra khí thế vô cùng hung hãn.
Thời điểm Chu Nguyên nhìn thấy con mãng xà này,vẻ mặt của hắn cũng trở nên nghiêm túc hơn.
“Rốt cục thủ hộ giả của di tích đã xuất hiện rồi ư?”
Hắn ngẩng đầu nhìn về đám người Tề Hạo đứng rất gần mãng xà, nhìn thấy bọn chúng không có một chút lo lắng căng thẳng nào cả, sự khác thường của nhóm người này khiến Chu Nguyên nhíu mày thấy khó hiểu, nhất là Chu Nguyên phát hiện ánh mắt mong chờ của bọn chúng khi con rối mãng xà xuất hiện.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt Chu Nguyên co rụt lại.
Mà Tề Hạo giống như cảm giác được Chu Nguyên đang nhìn bọn hắn. Hắn liền quay đầu cười vô cùng quái dị rồi lạnh lùng nói.
- Chu Nguyên, ta đã nói các ngươi mau rời đi nhưng các ngươi không chịu nghe. Bây giờ... không một ai trong số các ngươi có thể sống sót rời khỏi đây đâu!
Chân Hắc Độc vương đạp lên Chướng Ma Khí, mà khí đen ở sau lưng gã cũng bắt đầu phát ra âm thanh rít gào. Bộ dạng này của gã giống hệt như ác quỷ đòi mạng khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
- Điện hạ, ta phải đi đối phó với tên độc vật này, những chuyện còn đành phải nhờ vào điện hạ rồi.
Vệ Thương Lan nói với Chu Nguyên một câu rồi cũng đạp lên nguyên khí bay về phía Hắc Độc vương.
Lúc này hai cường giả Thái Sơ cảnh không hề kiêng dè mà bộc lộ hết sức mạnh của bản thân đánh nhau giữa không trung. Hai cỗ khí thế mạnh mẽ của bọn họ không ngừng va chạm vào nhau gây chấn động mọi vật xung quanh.
Biên: Xiaooo
Ở nơi sâu nhất trong sơn cốc, quầng sáng màu đỏ được phát ra từ Hỏa Linh Tuệ giống như một mặt trời nhỏ vậy, khiến tất cả mọi người không thể nào dời mắt khỏi nó. Trong ánh mắt bọn họ đều tràn đầy sự thèm muốn nóng bỏng đối với báu vật hiếm có này.
Tề Hạo vất vả ép buộc bản thân không nhìn vào Hỏa Linh Tuệ nữa, hắn không thèm che sự tham lam trong mắt mình mà quay đầu nhìn nhóm người Chu Nguyên đang đứng ở bên kia, ánh mắt ẩn chứa sự âm u tàn ác.
- Chu Nguyên, ta khuyên ngươi mau chóng rời khỏi nơi này ngay bây giờ, bằng không, lát nữa ngươi có hối hận cũng muộn rồi.
Tề Hạo lạnh lùng nói.
Nhưng Chu Nguyên không để ý đến những gì Tề Hạo vừa nói.
Thấy Chu Nguyên xem lời hắn nói không ra gì, trong mắt Tề Hạo chợt lộ ra hàn ý, hắn nói tiếp:
- Nếu ngươi đã muốn chết vậy thì ngày hôm nay ta nhất định sẽ cho ngươi toại nguyện!
- Hắc thành chủ, làm phiền ngươi ra tay dọn dẹp bọn chúng rồi.
Tề Hạo nói với Hắc Độc vương.
Nghe Tề Hạo lên tiếng nhờ gã, Hắc Độc vương cười hai tiếng, âm thanh khó nghe chói tai vô cùng, gã khàn giọng đáp:
- Dù sao các ngươi cũng đã đồng ý cho ta ba tòa thành trì, ta chắc chắn sẽ giữ lời mà ra tay giúp các ngươi.
Khi gã vừa dứt lời thì cơ thể của gã cũng run lên một cái. Sau đó, một luồng khí đen từ giữa trán của hắn bay vọt ra ngoài, bao phủ ở trên đỉnh đầu hắn, hình dạng giống hệt như một đám mây nhỏ màu đen.
Mà đám mây này lại tản ra một mùi hôi thối ghê tởm, có thể thấy bên trong nó ẩn chứa kịch độc.
Thứ này chính là Chướng Ma Khí, nguyên khí tứ phẩm mà Hắc Độc vương luôn tự hào.
Trong một lần tìm kiếm cơ duyên, Hắc Độc vương may mắn có được Chướng Ma khí, cũng nhờ có nó, gã không những thành công đột phá Thái Sơ cảnh mà còn đánh bại rất nhiều cao thủ bên trong Hắc Uyên.
Ngay cả Vệ Thương Lan cũng chịu thiệt vài lần khi giao đấu với gã.
Thời điểm Hắc Độc vương khởi động Chướng Ma Khí thì Vệ Thương Lan cũng tiến lên một bước, ông vừa nhìn chằm chằm vào Hắc Độc vương vừa phát ra một đạo nguyên khí mạnh mẽ từ trên trán của mình.
Nguyên khí của Vệ Thương Lan có màu vàng nhạt, lúc xuất hiện còn tản ra khí thể sắc bén sát phạt giống như một thanh giáo bén nhọn.
Đây là nguyên khí tứ phẩm Kim Qua Khí, không những sắc bén mạnh mẽ mà còn có chút bá đạo.
- Hừ, Vệ Thương Lan ngươi đánh nhau với ta nhiều lần nhưng có lần nào mà ngươi thắng được ta đâu. Thật không ngờ bây giờ ngươi vẫn còn can đảm để giao chiến với ta, ta thật sự khâm phục dũng khí của ngươi!
Nhìn thấy Vệ Thương Lan xuất ra nguyên khí của bản thân, gã lên tiếng giễu cợt.
Cảm giác được mỉa mai trong lời nói của Hắc Độc vương, sát ý trong mắt Vệ Thương Lan càng ngày càng dày đặc, ông gằn từng tiếng:
- Ngày hôm nay, ta nhất định phải chém chết ngươi, báo thú rửa hận thay cho con trai ta bị chất độc của ngươi giày vò mấy năm nay!
- Ha ha, ta sợ rằng ngươi không đủ sức để giết được ta!
Nghe vậy, Hắc Độc vương cười lớn hai tiếng. Ngay sau đó, Chướng Ma Khí đang tụ tập ở trên đỉnh đầu gã chợt quấn lấy cơ thể của gã nâng lên giữa không trung.
Chân Hắc Độc vương đạp lên Chướng Ma Khí, mà khí đen ở sau lưng gã cũng bắt đầu phát ra âm thanh rít gào. Bộ dạng này của gã giống hệt như ác quỷ đòi mạng khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
- Điện hạ, ta phải đi đối phó với tên độc vật này, những chuyện còn đành phải nhờ vào điện hạ rồi.
Vệ Thương Lan nói với Chu Nguyên một câu rồi cũng đạp lên nguyên khí bay về phía Hắc Độc vương.
Lúc này hai cường giả Thái Sơ cảnh không hề kiêng dè mà bộc lộ hết sức mạnh của bản thân đánh nhau giữa không trung. Hai cỗ khí thế mạnh mẽ của bọn họ không ngừng va chạm vào nhau gây chấn động mọi vật xung quanh.
Ông!
Vệ Thương Lan nhanh chóng ra đòn, tay ông nắm chặt lại, thời điểm Vệ tướng quân quát to thì nguyên khí bao phủ trên người ông cũng phát ra âm thanh gào thét, sau đó Kim Qua Khí giống như một cây chiến mâu màu vàng tản ra khí thể sắc bén, lao thẳng về phía Hắc Độc vương.
Két két.
Trong khi đó, Hắc Độc vương cười vô cùng quái dị, hai tay gã hợp lại một chỗ, Chướng Ma Khí lập tức biến thành một cơn lốc xoáy màu đen mạnh mẽ đánh vào nguyên khí màu vàng của Vệ Thương Lan.
Mà ở dưới mặt đất, hai nhóm người Chu Nguyên, Tề Hạo căng thẳng theo dõi trận chiến trên không.
- Vệ Thương Lan, hãy tiếp Chướng Ma Lao của ta!
Lúc này, Hắc Độc vương phất tay bắn ra hai đạo nguyên khí màu đen lên cao. Hai luồng nguyên khí này lại biến thành một lồng giam thu nhỏ nhanh chóng giáng xuống chỗ Vệ Thương Lan, ý đồ bao vây lấy ông.
Hơn nữa, lồng giam không ngừng thu nhỏ lại, độc khí bên trong liên tục chuyển động đánh về phía Vệ Thương Lan.
- Kim Qua Trảm!
Sắc mặt Vệ Thương Lan lạnh lẽo, ông đột nhiên nắm chặt bàn tay, ngay lập tức một cây đại đao màu vàng xuất hiện trong tay ông, trên thân đao còn khắc nguyên văn, tản ra khí thế vô cùng cường hãn.
Thanh đao này chính là một vũ khí huyền nguyên binh.
Vệ Thương Lan cầm trường đao trong tay mạnh mẽ chém tới.
Xuy xuy!
Từ thân đao bắn ra vô số tia sáng màu vàng xé rách không khí lao thẳng về phía lồng giam. Những tia sáng này sắc bén đến mức ngay cả lồng giam đang không ngừng thu nhỏ lại ở phía trên cũng bị nó chém thành từng mảnh nhỏ.
Bá!
Ngay khi lồng giam bị chém nát thì sau lưng Vệ Thương Lan đột nhiên xuất hiện một luồng khói đen, Hắc Độc vương cũng lộ diện đánh một chưởng lên lưng của Vệ Thương Lan.
Hơn nữa trong lòng bàn tay của gã còn bao phủ một tầng khói đen, rõ ràng bên trong ẩn chứa kịch độc.
Thởi điểm độc chưởng của gã sắp đánh trúng thì Vệ Thương Lan cũng kịp xoay người tung ra một quyền đánh lại. Kim quang bao phủ lấy nắm đấm của ông bắn ra một mũi tên sắc bén.
Đông!
Quyền chưởng của hai người va chạm vào nhau khiến không khí xung quanh cũng bị chấn động, âm thanh xé rách vang lên chói tai vô cùng, cát bụi cũng bị hất bay mù mịt.
Sau đó cả hai người đều bắn ngược về hai phía.
Lúc Hắc Độc vương ổn định lại cơ thể của gã, gã nhăn mặt nhìn vào bàn tay đang chảy máu của mình. Khi nãy va chạm với nắm đấm của Vệ Thương Lan, khí thế Kim Qua Khí quá bá đạo đâm xuyên qua tay gã.
Tuy bàn tay bị thương nhưng cặp mắt ác độc của gã nhìn chằm chằm vào Vệ Thương Lan ở đối diện, gã lạnh lùng nói:
- Vệ Thương Lan, ngươi thật mau quên. Ngươi dám đón lấy Chướng Ma Khí của ta, không lẽ ngươi đã quên cảm giác bị độc khí xâm nhập vào bên trong cơ thể rồi hay sao?
Trong cuộc chiến hơn mười năm về trước, gã cũng bị thương ở bàn tay như hôm nay nhưng đồng thời Chướng Ma Khí của gã cũng đã xâm nhập vào bên trong cơ thể Vệ Thương Lan.
Có điều, Hắc Độc vương có chút kinh ngạc khi thấy vẻ mặt bình tĩnh của Vệ Thương Lan. Lúc này Vệ tướng quân từ từ giơ tay lên cho gã xem, thì thấy ở lòng bàn tay lóe lên một vầng sáng màu xanh biếc. Mỗi lần ánh sáng lóe lên thì độc khí của gã cũng bị tống ra bên ngoài.
Cảnh tượng này khiến sắc mặt của Hắc Độc vương cực kỳ khó coi. Chướng Ma Khí trên tay Vệ Thương Lan bị bài trừ sạch sẽ!
- Ngươi.. nghĩ rằng ta sẽ không chuẩn bị gì khi giao đấu với ngươi hay sao? Làm sao ta có thể để độc khí của ngươi có cơ hội xâm nhập vào cơ thể ta thêm lần nào nữa cơ chứ!
Vệ Thương Lan mỉa mai nói.
Quầng sáng màu xanh khi nãy chính là Vạn Mộc Ngự Độc Văn.
Nguyên văn này có tác dụng bài trừ khí độc, bảo vệ cơ thể.
Thấy vậy, vẻ mặt Hắc Độc vương trở nên âm u hơn trước. Thật không ngờ, Vệ Thương Lan không có chuyện gì, trong khi tay hắn lại bị nguyên khí của Vệ Thương Lan đâm xuyên qua.
- Rốt cuộc cha cũng giành được thế thượng phong rồi!
Vệ Thanh Thanh nhìn thấy cảnh này cũng mừng rỡ.
Trong khi đó, Chu Nguyên thở phào nhẹ nhõm, may mắn hắn có chuẩn bị, phòng khi Hắc Độc vương muốn dùng độc khí mà hạ gục Vệ tướng quân. Nếu không, Vệ đại tướng quân khó mà thắng được gã.
Trái ngược với bầu không khí vui mừng bên Chu Nguyên, nhóm người Tề Hạo sau khi chứng kiến cảnh này đều trở nên căng thẳng. Hắn (TH) không nghĩ đến Vệ Thương Lan lại có thể khiến Hắc Độc vương chịu thiệt như thế.
- Đại công tử, ta cảm thấy tên Hắc Độc vương này không thể nào đánh bại được đối phương, cùng lắm gã chỉ có thể ngăn cản Vệ Thương Lan một lát mà thôi.
Tề Lăng đứng bên cạnh nhỏ giọng nói.
Nghe Tề Lăng nói vậy, gương mặt Tề Hạo âm u, trong mắt lóe lên một tia sáng, hắn lạnh lùng nói:
- Không sao, chỉ cần gã có thể giữ chân Vệ Thương Lan là được rồi, phần còn lại thì phải xem thủ đoạn của chúng ta thôi.
Tề Hạo vừa dứt lời thì lập tức ngẩng đầu nhìn Chu Nguyên, trên môi lộ ra nụ cười giễu cợt.
- Nhìn bộ dạng bọn chúng, chắc chúng đang nghĩ rằng thắng lợi đã về tay chúng rồi. Nếu bọn chúng đã nghĩ như thế thì ta sẽ tăng thêm chút gia vị cho bọn chúng.
Ngay khi thanh âm của hắn vừa kết thúc thì mặt đất bỗng nhiên chấn động mãnh liệt rồi bị xé nứt thành một đường, bụi bay mịt mù. Từ khe nứt xuất hiện một con quái vật khổng lồ.
Lúc nhìn thấy con quái vật này xuất hiện, đồng tử của đoàn người Chu Nguyên lập tức co rụt lại.
Sau khi lớp bụi tan đi thì thấy rõ, đây là con mãng xã không lồ, cao khoảng mười mét hơn, cắp mắt phát ra ánh sáng màu đỏ, trên người nó được khắc vô số nguyên văn tản ra khí thế vô cùng hung hãn.
Thời điểm Chu Nguyên nhìn thấy con mãng xà này,vẻ mặt của hắn cũng trở nên nghiêm túc hơn.
“Rốt cục thủ hộ giả của di tích đã xuất hiện rồi ư?”
Hắn ngẩng đầu nhìn về đám người Tề Hạo đứng rất gần mãng xà, nhìn thấy bọn chúng không có một chút lo lắng căng thẳng nào cả, sự khác thường của nhóm người này khiến Chu Nguyên nhíu mày thấy khó hiểu, nhất là Chu Nguyên phát hiện ánh mắt mong chờ của bọn chúng khi con rối mãng xà xuất hiện.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt Chu Nguyên co rụt lại.
Mà Tề Hạo giống như cảm giác được Chu Nguyên đang nhìn bọn hắn. Hắn liền quay đầu cười vô cùng quái dị rồi lạnh lùng nói.
- Chu Nguyên, ta đã nói các ngươi mau rời đi nhưng các ngươi không chịu nghe. Bây giờ... không một ai trong số các ngươi có thể sống sót rời khỏi đây đâu!
Chân Hắc Độc vương đạp lên Chướng Ma Khí, mà khí đen ở sau lưng gã cũng bắt đầu phát ra âm thanh rít gào. Bộ dạng này của gã giống hệt như ác quỷ đòi mạng khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
- Điện hạ, ta phải đi đối phó với tên độc vật này, những chuyện còn đành phải nhờ vào điện hạ rồi.
Vệ Thương Lan nói với Chu Nguyên một câu rồi cũng đạp lên nguyên khí bay về phía Hắc Độc vương.
Lúc này hai cường giả Thái Sơ cảnh không hề kiêng dè mà bộc lộ hết sức mạnh của bản thân đánh nhau giữa không trung. Hai cỗ khí thế mạnh mẽ của bọn họ không ngừng va chạm vào nhau gây chấn động mọi vật xung quanh.
/1499
|