Dịch giả: Đào muội
Biên: Xiaooo
Xẹt xẹt!
Thương ảnh kim sắc xé không khí, mạnh bạo đâm tới. Phía trước một đạo bút ảnh gào thét, ngăn cản lại. Hai bên đụng độ phát ra âm thanh thanh thúy, khí lãng giận dữ.
Thân ảnh Chu Nguyên và Tề Hạo đều bắn ngược trở lại.
Sắc mặt hai người lúc này lạnh lùng, nguyên khí xoay chuyển quanh thân, hơn nữa trên người cơ hồ còn thấy vết máu. Hiển nhiên trận giao đấu kịch liệt trước đó cũng khiến hai người chảy máu.
Có thể thấy được chiến đấu mãnh liệt đến mức nào.
Tề Hạo cúi đầu nhìn vết máu trên người, cười lạnh một tiếng. Chợt hắn xoay trường thương kim sắc trong tay một cái, trầm giọng nói:
- Kim Thạch Bất Phá.
Tiếng quát vừa hạ xuống, chỉ nhìn thấy từ da hắn chiếu ra kim quang, lan dần ra. Cuối cùng biến da của Tề Hạo nhuộm thành màu vàng, tựa như làm bằng hoàng kim vậy.
Mà những vết máu kia lúc này cũng biến mất hoàn toàn.
Huyền Nguyên Thuật trung phẩm, Kim Thạch Bất Phá!
Chu Nguyên nhìn thấy cảnh này, ánh mắt ngưng đọng. Cái gọi là Kim Thạch Bất Phá, chính là nguyên thuật đồng nhất cùng Hỗn Nguyên Kim Thạch Khí, lực phòng ngự cực kỳ cao.
Rõ ràng đánh đến bây giờ, con át chủ của Tề Hạo cũng từ từ mở ra.
Bùm!
Khắp người Tề Hạo tràn ngập kim quang, mạnh mẽ xông đến lần nữa. Thương ảnh ác liệt hệt như hàn tinh, hướng về chỗ hiểm trên người Chu Nguyên.
Chu Nguyên đạp Long Bộ, tránh được vài điểm hàn tinh. Ngòi bút trong tay phát ra thanh quang, nhanh như chớp đâm vào bả vai Tề Hạo.
Chát!
Nhưng có âm thanh giòn giã vang lên, ngòi bút xẹt qua bả vai Tề Hạo lại chỉ tạo ra một huyết ấn. Đầu bút không những chỉ đâm vào được một chút mà còn bị kim quang kia chặn lại.
Bùm!
Tề Hạo cười thành tiếng, trường thương kim sắc trong tay càn quét tới. Cây thương nặng nề quét lên ngực Chu Nguyên. Lực đạo cường hãn, trực tiếp đẩy Chu Nguyên bay ra ngoài, đập vào một tảng đá lớn. Ngay cả đá sau lưng cũng vỡ vụn thành từng vết nứt.
- Đúng là khó dây vào.
Chu Nguyên cảm thấy sau lưng đau nhức, chau mày nhăn nhó. Kim Thạch Bất Phá mà Tề Hạo thi triển, lực phòng ngự đạt đến trình độ kinh người. Ngay cả Huyền Mang Thuật cũng có chút khó khăn phá vỡ phòng ngự của hắn.
- Ngươi đúng là khiến ta bất ngờ, chỉ là Dưỡng Khí cảnh sơ kỳ tầm thường, không ngờ có thể đánh với ta đến mức này mà nguyên khí vẫn chưa cạn kiệt.
Tề Hạo uy nghiêm, trong mắt tràn đầy sát ý.
Chu Nguyên xoa xoa ngực. Nếu không phải tố chất cơ thể hắn mạnh mẽ, e là một thương trước đó có thể khiếp lồng ngực hắn sụp đổ rồi.
- Ngươi cũng khó xử lý hơn ta tưởng tượng đấy.
Chu Nguyên nói.
- Sắp chết đến nơi rồi, đừng mạnh miệng nữa.
Tề Hạo cười lạnh một tiếng, nguyên khí màu vàng trên người dâng trào mạnh mẽ. Trường thương trong tay hắn nâng lên, chĩa vào Chu Nguyên, sát ý dâng tràn nói:
- Lần này ngươi sẽ không mở miệng được nữa đâu.
Bùm!
Vừa dứt lời, trong nháy mắt thân ảnh Tề Hạo đã lao tới. Lúc thân thể hắn xông đến, trường thương trong tay kéo lê trên đất, vạch ra một tia lửa cùng dấu vết sâu đậm.
- Nguyên thuật trung phẩm, Thiên Kim Phân Nguyên Thương!
Sát ý trong mắt Tề Hạo tăng vọt. Thương lao tới, trên thân thương phóng ra kim quang, mũi thương ngưng tụ khí tức vô cùng sắc bén. Những nơi mũi thương lướt qua ngay cả không khí cũng bị xé ra rõ ràng.
Mặt đất dưới chân, đều là tiếng xẹt xẹt, sau đó vạch ra một vết sâu.
Một thương này vô cùng kinh diễm, rõ ràng đã đạt đến lực chiến đấu mạnh nhất của Tề Hạo.
Bên ngoài sơn cốc, những ánh mắt nhìn về phía này, sắc mặt cũng biến đổi, hiển nhiên đều cảm nhận được sự hung hãn một thương này của Tề Hạo. Đối mặt với thương này, e là trong Dưỡng Khí cảnh rất ít người có thể thực sự chống lại.
Xem ra Tề Hạo đã đánh ra hỏa khí, chuẩn bị thi triển sát chiêu, kết thúc cuộc chiến này.
Có người nói:
- Chu Nguyên điện hạ chết chắc! Lúc này Tề Hạo có lực phòng ngự cường hãn, không sợ công kích của Chu Nguyên, thế công của hắn tàn nhẫn như vậy, Chu Nguyên sao có thể ngăn cản được?
Mọi người đều gật gật đầu, bày tỏ đồng ý sâu sắc.
Trong cốc, Tề Hạo khí thế hừng hực mang theo sát chiêu xông tới. Sắc mặt Chu Nguyên cũng ngày càng ngưng trọng. Hắn hít sâu một hơi, nguyên khí trong người chuyển động cuồn cuộn.
Chớp mắt, Thiên Nguyên Bút trong tay hắn, ngòi bút vũ động, tựa như vạch ra từng đạo nguyên khí biến động.
Trong cơ thể Chu Nguyên, nguyên khí hùng hồn toàn bộ đều xông ra, hội tụ ngay đầu bút.
- Đi chết đi!
Tiếng quát chói tai của Tề Hạo vang lên. Trong con ngươi Chu Nguyên nhìn thấy đầu thương kim sắc nhanh chóng phóng tới.
Nguyên khí chỗ ngòi bút của Chu Nguyên cuối cùng cũng hùng hồn đến cực hạn. Cánh tay hắn vừa run, trong lòng hét ra tiếng vang:
- Hoàng Cực Ấn!
Choang!
Ngòi bút rung lắc, chỉ thấy trong lúc nguyên khí hùng hồn ngưng tụ, chỗ ngòi bút phảng phất hóa thành một luồng sáng chói. Luồng sáng đó tản ra cực kỳ bá đạo.
Đây chính là Hoàng Cực Ấn mà Chu Nguyên tu luyện, cũng là huyền nguyên thuật trung phẩm, uy lực không tầm thường.
Hai đòn tấn công hàm chứa toàn lực của hai người, cuối cùng cũng chạm vào nhau trong ánh mắt quan sát của đám đông.
Oanh!
Trong nháy mắt chúng va chạm, tựa như tạo ra gió bão dữ dội. Mặt đất dưới chân hai người nứt ra từng lớp. Nham thạch xung quanh cũng bị biến mất, hóa thành khói bụi.
- Chạm trán lợi hại thật. Thật không ngờ đến một Dưỡng Khí cảnh hậu kỳ và một Dưỡng Khí cảnh sơ kỳ lại có thể liều mạng đến mức này.
Mọi người cảm thán nói.
Bùm!
Trong thâm cốc, xung kích cuồng bạo như muốn nổ tung lên, mặt đất bị xé ra từng vết sâu hoắm. Còn Chu Nguyên và Tề Hạo trong trận chiến cũng bị đánh nghiêm trọng, ngã bay ra ngoài, mạnh mẽ đụng vào vách núi.
Khóe miệng Chu Nguyên xuất hiện một vết máu. Lúc này hắn có vẻ chật vật, trên người có từng vệt máu, có điều ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn về phía đối diện.
Ở chỗ đó, thân ảnh Tề Hạo cũng lõm vào vách núi, nhưng hắn rất nhanh liền thoát ra. So với Chu Nguyên, trên người hắn chẳng qua là kim quang ảm đạm một chút. Hiển nhiên phòng ngự của Kim Thạch Bất Phá giúp hắn ung dung trong trận chiến hơn Chu Nguyên rất nhiều.
Tề Hạo bình phục huyết khí đang kích động trong cơ thể. Ánh mắt âm u nhìn về phía Chu Nguyên.
- Ngươi đúng là cứng đầu…vẫn chưa chịu chết.
Tề Hạo cười một tiếng, nói:
- Nhưng mà xem ra, ngươi cũng bị thương không nhẹ?
- Xem ra ngươi thua rồi. Ta có Kim Thạch Bất Phá, lực phòng ngự bỏ xa ngươi. Vậy nên người đứng đến cuối cùng nhất định là ta!
Tề Hạo tay cầm trường thương, từng bước đi về phía Chu Nguyên. Sát ý trong mắt ngày càng mạnh.
Nhiều người nhìn thấy cảnh này đều âm thầm lắc đầu. Xem ra trận chiến này sắp kết thúc rồi. Chu Nguyên kia mặc dù biểu hiện cực kỳ hoàn mỹ, nhưng đối mặt với Tề Hạo với toàn bộ thực lực đều bỏ xa hắn, rõ ràng không có khả năng.
Nhờ phòng ngự cường hãn này, Tề Hạo vẫn đứng vững đến cuối cùng.
- Đáng tiếc thật…
Tề Hạo từng bước đến gần Chu Nguyên. Hắn có thể cảm nhận được nguyên khí trong cơ thể của người phía sau lúc này tựa hồ có chút chập chờn, chính là thời cơ chém chết tốt nhất.
Chu Nhuyên nhìn Tề Hạo với ánh mắt đầy sát ý kia đang từ từ đi tới. Điều khác thường là gương mặt kia không hề kinh hoảng thất thố, ngược lại không có chút gợn sóng nào.
- Không ngờ trước lúc chết, biểu cảm của ngươi là như thế này, thật khiến người ta chán ghét.
Tề Hạo lạnh giọng nói.
- Ta chỉ là cảm thấy ngươi rất đáng thương…
Chu Nguyên cười nhạt nói.
Con ngươi Tề Hạo co rút.
- Bởi vì ngay cả ai thắng ai thua ngươi cũng không biết…
Nụ cười nơi khóe miệng Chu Nguyên lúc này tựa như trở nên quỷ dị.
- Giả thần giả quỷ, ngươi đi chết đi!
Tề Hạo âm trầm nói. Trường thương trong tay không do dự nữa, trực tiếp mang theo hàn mang, không chút lưu tình mạnh mẽ đâm về phía Chu Nguyên.
Nhưng đối diện với một thương tràn đầy sát ý của Tề Hạo, Chu Nguyên không hề cản lại, thần sắc lạnh lùng.
Xẹt xẹt!
Mũi thương sắc bén khi chỉ còn cách tim Chu Nguyên một tấc, bất chợt dừng lại, hệt như ngưng trệ vậy.
Lúc này con ngươi Tề Hạo điên cuồng co lại, trên mặt hiện ra vẻ vô cùng kinh hãi. Bởi hắn phát hiện ra trong chớp mắt này, cơ thể hắn bỗng nhiên mất đi khống chế.
- Ngươi…ngươi đã làm gì?!
Tề Hạo sợ hãi nói.
Chu Nguyên nhìn từng vết máu trên người mình, thản nhiên nói:
- Ngươi cảm thấy ta ngốc vậy sao? Rõ ràng biết ngươi có phòng ngự Kim Thạch Bất Phá còn giao đấu từng thương với ngươi sao?
Tay Chu Nguyên nắm giữ Thiên Nguyên Bút bên cạnh, ngòi bút sắc bén chậm rãi hướng về Tề Hạo.
Lúc này trên thân bút loang lổ kia, những chỗ sau khi dùng Văn Vũ Văn chợt có ánh sáng nổi lên.
Đạo nguyên văn thứ hai của Thiên Nguyên Bút gọi là Xâm Thực.
Biên: Xiaooo
Xẹt xẹt!
Thương ảnh kim sắc xé không khí, mạnh bạo đâm tới. Phía trước một đạo bút ảnh gào thét, ngăn cản lại. Hai bên đụng độ phát ra âm thanh thanh thúy, khí lãng giận dữ.
Thân ảnh Chu Nguyên và Tề Hạo đều bắn ngược trở lại.
Sắc mặt hai người lúc này lạnh lùng, nguyên khí xoay chuyển quanh thân, hơn nữa trên người cơ hồ còn thấy vết máu. Hiển nhiên trận giao đấu kịch liệt trước đó cũng khiến hai người chảy máu.
Có thể thấy được chiến đấu mãnh liệt đến mức nào.
Tề Hạo cúi đầu nhìn vết máu trên người, cười lạnh một tiếng. Chợt hắn xoay trường thương kim sắc trong tay một cái, trầm giọng nói:
- Kim Thạch Bất Phá.
Tiếng quát vừa hạ xuống, chỉ nhìn thấy từ da hắn chiếu ra kim quang, lan dần ra. Cuối cùng biến da của Tề Hạo nhuộm thành màu vàng, tựa như làm bằng hoàng kim vậy.
Mà những vết máu kia lúc này cũng biến mất hoàn toàn.
Huyền Nguyên Thuật trung phẩm, Kim Thạch Bất Phá!
Chu Nguyên nhìn thấy cảnh này, ánh mắt ngưng đọng. Cái gọi là Kim Thạch Bất Phá, chính là nguyên thuật đồng nhất cùng Hỗn Nguyên Kim Thạch Khí, lực phòng ngự cực kỳ cao.
Rõ ràng đánh đến bây giờ, con át chủ của Tề Hạo cũng từ từ mở ra.
Bùm!
Khắp người Tề Hạo tràn ngập kim quang, mạnh mẽ xông đến lần nữa. Thương ảnh ác liệt hệt như hàn tinh, hướng về chỗ hiểm trên người Chu Nguyên.
Chu Nguyên đạp Long Bộ, tránh được vài điểm hàn tinh. Ngòi bút trong tay phát ra thanh quang, nhanh như chớp đâm vào bả vai Tề Hạo.
Chát!
Nhưng có âm thanh giòn giã vang lên, ngòi bút xẹt qua bả vai Tề Hạo lại chỉ tạo ra một huyết ấn. Đầu bút không những chỉ đâm vào được một chút mà còn bị kim quang kia chặn lại.
Bùm!
Tề Hạo cười thành tiếng, trường thương kim sắc trong tay càn quét tới. Cây thương nặng nề quét lên ngực Chu Nguyên. Lực đạo cường hãn, trực tiếp đẩy Chu Nguyên bay ra ngoài, đập vào một tảng đá lớn. Ngay cả đá sau lưng cũng vỡ vụn thành từng vết nứt.
- Đúng là khó dây vào.
Chu Nguyên cảm thấy sau lưng đau nhức, chau mày nhăn nhó. Kim Thạch Bất Phá mà Tề Hạo thi triển, lực phòng ngự đạt đến trình độ kinh người. Ngay cả Huyền Mang Thuật cũng có chút khó khăn phá vỡ phòng ngự của hắn.
- Ngươi đúng là khiến ta bất ngờ, chỉ là Dưỡng Khí cảnh sơ kỳ tầm thường, không ngờ có thể đánh với ta đến mức này mà nguyên khí vẫn chưa cạn kiệt.
Tề Hạo uy nghiêm, trong mắt tràn đầy sát ý.
Chu Nguyên xoa xoa ngực. Nếu không phải tố chất cơ thể hắn mạnh mẽ, e là một thương trước đó có thể khiếp lồng ngực hắn sụp đổ rồi.
- Ngươi cũng khó xử lý hơn ta tưởng tượng đấy.
Chu Nguyên nói.
- Sắp chết đến nơi rồi, đừng mạnh miệng nữa.
Tề Hạo cười lạnh một tiếng, nguyên khí màu vàng trên người dâng trào mạnh mẽ. Trường thương trong tay hắn nâng lên, chĩa vào Chu Nguyên, sát ý dâng tràn nói:
- Lần này ngươi sẽ không mở miệng được nữa đâu.
Bùm!
Vừa dứt lời, trong nháy mắt thân ảnh Tề Hạo đã lao tới. Lúc thân thể hắn xông đến, trường thương trong tay kéo lê trên đất, vạch ra một tia lửa cùng dấu vết sâu đậm.
- Nguyên thuật trung phẩm, Thiên Kim Phân Nguyên Thương!
Sát ý trong mắt Tề Hạo tăng vọt. Thương lao tới, trên thân thương phóng ra kim quang, mũi thương ngưng tụ khí tức vô cùng sắc bén. Những nơi mũi thương lướt qua ngay cả không khí cũng bị xé ra rõ ràng.
Mặt đất dưới chân, đều là tiếng xẹt xẹt, sau đó vạch ra một vết sâu.
Một thương này vô cùng kinh diễm, rõ ràng đã đạt đến lực chiến đấu mạnh nhất của Tề Hạo.
Bên ngoài sơn cốc, những ánh mắt nhìn về phía này, sắc mặt cũng biến đổi, hiển nhiên đều cảm nhận được sự hung hãn một thương này của Tề Hạo. Đối mặt với thương này, e là trong Dưỡng Khí cảnh rất ít người có thể thực sự chống lại.
Xem ra Tề Hạo đã đánh ra hỏa khí, chuẩn bị thi triển sát chiêu, kết thúc cuộc chiến này.
Có người nói:
- Chu Nguyên điện hạ chết chắc! Lúc này Tề Hạo có lực phòng ngự cường hãn, không sợ công kích của Chu Nguyên, thế công của hắn tàn nhẫn như vậy, Chu Nguyên sao có thể ngăn cản được?
Mọi người đều gật gật đầu, bày tỏ đồng ý sâu sắc.
Trong cốc, Tề Hạo khí thế hừng hực mang theo sát chiêu xông tới. Sắc mặt Chu Nguyên cũng ngày càng ngưng trọng. Hắn hít sâu một hơi, nguyên khí trong người chuyển động cuồn cuộn.
Chớp mắt, Thiên Nguyên Bút trong tay hắn, ngòi bút vũ động, tựa như vạch ra từng đạo nguyên khí biến động.
Trong cơ thể Chu Nguyên, nguyên khí hùng hồn toàn bộ đều xông ra, hội tụ ngay đầu bút.
- Đi chết đi!
Tiếng quát chói tai của Tề Hạo vang lên. Trong con ngươi Chu Nguyên nhìn thấy đầu thương kim sắc nhanh chóng phóng tới.
Nguyên khí chỗ ngòi bút của Chu Nguyên cuối cùng cũng hùng hồn đến cực hạn. Cánh tay hắn vừa run, trong lòng hét ra tiếng vang:
- Hoàng Cực Ấn!
Choang!
Ngòi bút rung lắc, chỉ thấy trong lúc nguyên khí hùng hồn ngưng tụ, chỗ ngòi bút phảng phất hóa thành một luồng sáng chói. Luồng sáng đó tản ra cực kỳ bá đạo.
Đây chính là Hoàng Cực Ấn mà Chu Nguyên tu luyện, cũng là huyền nguyên thuật trung phẩm, uy lực không tầm thường.
Hai đòn tấn công hàm chứa toàn lực của hai người, cuối cùng cũng chạm vào nhau trong ánh mắt quan sát của đám đông.
Oanh!
Trong nháy mắt chúng va chạm, tựa như tạo ra gió bão dữ dội. Mặt đất dưới chân hai người nứt ra từng lớp. Nham thạch xung quanh cũng bị biến mất, hóa thành khói bụi.
- Chạm trán lợi hại thật. Thật không ngờ đến một Dưỡng Khí cảnh hậu kỳ và một Dưỡng Khí cảnh sơ kỳ lại có thể liều mạng đến mức này.
Mọi người cảm thán nói.
Bùm!
Trong thâm cốc, xung kích cuồng bạo như muốn nổ tung lên, mặt đất bị xé ra từng vết sâu hoắm. Còn Chu Nguyên và Tề Hạo trong trận chiến cũng bị đánh nghiêm trọng, ngã bay ra ngoài, mạnh mẽ đụng vào vách núi.
Khóe miệng Chu Nguyên xuất hiện một vết máu. Lúc này hắn có vẻ chật vật, trên người có từng vệt máu, có điều ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn về phía đối diện.
Ở chỗ đó, thân ảnh Tề Hạo cũng lõm vào vách núi, nhưng hắn rất nhanh liền thoát ra. So với Chu Nguyên, trên người hắn chẳng qua là kim quang ảm đạm một chút. Hiển nhiên phòng ngự của Kim Thạch Bất Phá giúp hắn ung dung trong trận chiến hơn Chu Nguyên rất nhiều.
Tề Hạo bình phục huyết khí đang kích động trong cơ thể. Ánh mắt âm u nhìn về phía Chu Nguyên.
- Ngươi đúng là cứng đầu…vẫn chưa chịu chết.
Tề Hạo cười một tiếng, nói:
- Nhưng mà xem ra, ngươi cũng bị thương không nhẹ?
- Xem ra ngươi thua rồi. Ta có Kim Thạch Bất Phá, lực phòng ngự bỏ xa ngươi. Vậy nên người đứng đến cuối cùng nhất định là ta!
Tề Hạo tay cầm trường thương, từng bước đi về phía Chu Nguyên. Sát ý trong mắt ngày càng mạnh.
Nhiều người nhìn thấy cảnh này đều âm thầm lắc đầu. Xem ra trận chiến này sắp kết thúc rồi. Chu Nguyên kia mặc dù biểu hiện cực kỳ hoàn mỹ, nhưng đối mặt với Tề Hạo với toàn bộ thực lực đều bỏ xa hắn, rõ ràng không có khả năng.
Nhờ phòng ngự cường hãn này, Tề Hạo vẫn đứng vững đến cuối cùng.
- Đáng tiếc thật…
Tề Hạo từng bước đến gần Chu Nguyên. Hắn có thể cảm nhận được nguyên khí trong cơ thể của người phía sau lúc này tựa hồ có chút chập chờn, chính là thời cơ chém chết tốt nhất.
Chu Nhuyên nhìn Tề Hạo với ánh mắt đầy sát ý kia đang từ từ đi tới. Điều khác thường là gương mặt kia không hề kinh hoảng thất thố, ngược lại không có chút gợn sóng nào.
- Không ngờ trước lúc chết, biểu cảm của ngươi là như thế này, thật khiến người ta chán ghét.
Tề Hạo lạnh giọng nói.
- Ta chỉ là cảm thấy ngươi rất đáng thương…
Chu Nguyên cười nhạt nói.
Con ngươi Tề Hạo co rút.
- Bởi vì ngay cả ai thắng ai thua ngươi cũng không biết…
Nụ cười nơi khóe miệng Chu Nguyên lúc này tựa như trở nên quỷ dị.
- Giả thần giả quỷ, ngươi đi chết đi!
Tề Hạo âm trầm nói. Trường thương trong tay không do dự nữa, trực tiếp mang theo hàn mang, không chút lưu tình mạnh mẽ đâm về phía Chu Nguyên.
Nhưng đối diện với một thương tràn đầy sát ý của Tề Hạo, Chu Nguyên không hề cản lại, thần sắc lạnh lùng.
Xẹt xẹt!
Mũi thương sắc bén khi chỉ còn cách tim Chu Nguyên một tấc, bất chợt dừng lại, hệt như ngưng trệ vậy.
Lúc này con ngươi Tề Hạo điên cuồng co lại, trên mặt hiện ra vẻ vô cùng kinh hãi. Bởi hắn phát hiện ra trong chớp mắt này, cơ thể hắn bỗng nhiên mất đi khống chế.
- Ngươi…ngươi đã làm gì?!
Tề Hạo sợ hãi nói.
Chu Nguyên nhìn từng vết máu trên người mình, thản nhiên nói:
- Ngươi cảm thấy ta ngốc vậy sao? Rõ ràng biết ngươi có phòng ngự Kim Thạch Bất Phá còn giao đấu từng thương với ngươi sao?
Tay Chu Nguyên nắm giữ Thiên Nguyên Bút bên cạnh, ngòi bút sắc bén chậm rãi hướng về Tề Hạo.
Lúc này trên thân bút loang lổ kia, những chỗ sau khi dùng Văn Vũ Văn chợt có ánh sáng nổi lên.
Đạo nguyên văn thứ hai của Thiên Nguyên Bút gọi là Xâm Thực.
/1499
|