Ấn đường Lam Nguyệt đột nhiên sáng lên, đôi mắt đen chợt dần dần biến đổi.
Nhưng mọi thứ đều biến mất khi đòn công kích của Phượng Lam Uyển đột nhiên ngừng lại.
Lam Nguyệt mở to mắt nhìn màn chắn đột nhiên xuất hiện trước mặt, nhìn đôi mắt Phượng Lam Uyển hiện lên khó có thể tin tưởng.
"Người của ta, ngươi cũng dám động?"
Thanh âm trầm thấp mờ ảo quen thuộc vang lên, mang theo uy nghiêm cao quý không thể lấn át.
Tâm Lam Nguyệt đột nhiên ấm áp, cả người căng thẳng đều thả lỏng.
Lam Nguyệt xoay đầu nhìn lại, Huyền Tịch vẫn như vậy, một thân trường bào màu tím, hoạ tiết thần bí được thêu bằng chỉ vàng tinh tế. Dung nhan tuấn mỹ, mỗi bước đi đều nhẹ nhàng ung dung. Ba ngàn tóc đen theo gió phất phơ, hắn tựa như Thần bước ra từ hư vô mờ mịt, cao quý không thể với tới.
Uy áp lấy hắn làm trung tâm tản ra, đè ép người ở đây đều quỳ rạp xuống, kẻ yếu ớt đều nằm rạp trên đất, hôn mê qua đi, chẳng hạn như Phong Mị Nhi, Phượng Lam Huyên.
Phượng Lam Uyển nhìn đến ngây người, đều quên mất bản thân công kích bất thành, cùng uy áp đè nặng trên người, đôi mắt đều tập trung trên người Huyền Tịch, toàn bộ thiên địa dường như vì hắn mà ảm đạm.
Nam nhân này, thật mỹ a... mỹ đến không giống phàm nhân!
Huyền Tịch bước đi nhìn như thông dong, lại chỉ trong chốc lát đã đến trước mặt Phượng Lam Uyển.
Nhìn dung nhan tuyệt mỹ đang si mê trước mặt, Huyền Tịch mặt không đổi sắc phất tay áo.
Nhưng mọi thứ đều biến mất khi đòn công kích của Phượng Lam Uyển đột nhiên ngừng lại.
Lam Nguyệt mở to mắt nhìn màn chắn đột nhiên xuất hiện trước mặt, nhìn đôi mắt Phượng Lam Uyển hiện lên khó có thể tin tưởng.
"Người của ta, ngươi cũng dám động?"
Thanh âm trầm thấp mờ ảo quen thuộc vang lên, mang theo uy nghiêm cao quý không thể lấn át.
Tâm Lam Nguyệt đột nhiên ấm áp, cả người căng thẳng đều thả lỏng.
Lam Nguyệt xoay đầu nhìn lại, Huyền Tịch vẫn như vậy, một thân trường bào màu tím, hoạ tiết thần bí được thêu bằng chỉ vàng tinh tế. Dung nhan tuấn mỹ, mỗi bước đi đều nhẹ nhàng ung dung. Ba ngàn tóc đen theo gió phất phơ, hắn tựa như Thần bước ra từ hư vô mờ mịt, cao quý không thể với tới.
Uy áp lấy hắn làm trung tâm tản ra, đè ép người ở đây đều quỳ rạp xuống, kẻ yếu ớt đều nằm rạp trên đất, hôn mê qua đi, chẳng hạn như Phong Mị Nhi, Phượng Lam Huyên.
Phượng Lam Uyển nhìn đến ngây người, đều quên mất bản thân công kích bất thành, cùng uy áp đè nặng trên người, đôi mắt đều tập trung trên người Huyền Tịch, toàn bộ thiên địa dường như vì hắn mà ảm đạm.
Nam nhân này, thật mỹ a... mỹ đến không giống phàm nhân!
Huyền Tịch bước đi nhìn như thông dong, lại chỉ trong chốc lát đã đến trước mặt Phượng Lam Uyển.
Nhìn dung nhan tuyệt mỹ đang si mê trước mặt, Huyền Tịch mặt không đổi sắc phất tay áo.