Ngô thị càng nghe càng tức, đều là người gì chứ, nhi tử của mình, sao có thể bị những người đó làm hại được? Vì con mình, Ngô thị dứt khoát phải đi ra.
“Đại tẩu và tam đệ muội nhắc nhở đúng, nhưng không thể để cho bọn họ tính kế được, muốn làm con dâu của ta, cũng phải xem xem có cái mệnh này hay không!” Vốn còn tưởng rằng bọn họ đánh chủ ý lên tiểu Sơn, không nghĩ tới lại đánh chủ ý lên nhi tử mình, thật sự cho rằng mình dễ bắt nạt?
Tiểu Kiều và Ngô thị đi về trước, Diệp Trụ bị giữ lại, có vài phần không biết nói gì, nhưng chờ Diệp Trụ trở lại, Ngô thị hỏi Diệp Trụ, Ngô thị lập tức bộc phát cơn tức, “Ta nói, chuyện như vậy tuyệt đối không được! Đều là thứ gì chứ, cũng muốn vào cửa nhà ta! Ngươi làm cha, khi đó nên lập tức một lời từ chối rồi, việc gì phải cho bọn họ mặt mũi? Nhìn nhà chúng ta sống tốt, lại dán lên rồi, người như vây, nếu trong nhà chúng ta hơi có chuyện gì, chẳng phải cụp đuôi chạy trốn không thấy rồi sao? Ngươi đừng nói đó là cữu cữu gì, có liên quan gì đến chúng ta, cùng lắm thì ta vạch mặt, cứ để người nói ta không hiếu thuận, cùng lắm ngươi hưu ta, ta cũng tuyệt đối không đồng ý!”
Lần này Ngô thị bùng phát cơn giận, thì ra những người đó chờ sau khi Ngô thị đi, đã nói bóng gió muốn gả Quách Ái Phương này cho Lập Hạ, còn nói là tiện nghi nhà mình. Thứ gì?
Diệp Trụ nói: “Ta không đồng ý! Lập Hạ là nhi tử ta, sao ta có thể đồng ý chứ?” Hắn không một lời cự tuyệt thẳng, nhưng ý tứ trong lời nói không khác, mặc dù bị mấy người kia mắng cho một trận, nói hắn không có cốt khí, không đương gia được!
“Vậy ngươi nên nhổ một ngụm nước miếng đi, thứ gì chứ, như cao da chó vậy, gạt cũng gạt không rớt, bây giờ còn định dán lên cửa chúng ta. Ta đã nói với ngươi, hiện giờ về sau, ta không đi lại với Quách gia này, ngươi cũng đừng đi cho ta!”
Sau khi Lập Hạ về, thấy sắc mặt cha nương không tốt, len lén tìm tiểu Kiều hỏi xem có chuyện gì, tiểu Kiều nói chuyện ở thượng phòng hôm nay cho Lập Hạ, “Ca, ca nói sao những người này da mặt dày vậy? Trước kia khi nhà chúng ta không có bản lĩnh, thì lẩn đi xa xa, giờ thì hay rồi, thấy chúng ta khá hơn chút, lại đã dính tới. Ca, muội không thích cái gọi là Ái Phương đó chút nào, muội không muốn để nàng ta làm tẩu tử muội!”
Lập Hạ nghe xong nói: “Yên tâm, bọn họ nghĩ là chuyện của bọn họ, chỉ suy nghĩ viển vông.”
“Nhưng mà muội nghe ý tứ của bọn họ, muốn để Ái Phương đó đến nhà chúng ta ở một thời gian ngắn.” Tiểu Kiều nói.
Lập Hạ nói: “Phòng chúng ta không đủ, không chứa được người khác!” Trâu không uống nước đè đầu ép sao? Cho đến bây giờ bọn họ vẫn không hiểu chút nào, cảm thấy tất cả mọi người đều mặc cho bọn họ định đoạt sao?
Tiểu Kiều nói: “Ca, ca nói nếu Quách gia xảy ra chuyện, có phải sẽ không đến chỗ chúng ta phiền toái không?” Không phải tiểu Kiều suy nghĩ xấu xa, là thật sự bị người Quách gia này phiền toái, da mặt dày, không giáo huấn bọn họ trong lòng không thoải mái, mà dạy dỗ bọn họ, khiến bọn họ ứng phó không nổi, đó chính là khiến bọn họ xui xẻo.
Phương pháp đều do người nghĩ, luôn nghĩ ra được cách.
Bọn họ chưa quen thuộc Quách gia, nhưng bây giờ phải nghĩ cách nghe ngóng, có câu biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, trên sinh hoạt cũng phải dùng cách này đấy.
Người Quách gia lại cầm đồ từ chỗ Quách thị rời đi, hài lòng đi về, dĩ nhiên Ái Phương này lưu lại.
Thật sự không biết trong lòng lão gia tử nghĩ như thế nào, một người không quan hệ máu mủ, chẳng lẽ thật sự còn quan trọng hơn tôn tử ruột của mình sao?
Mấy ngày đầu Quách Ái Phương này còn thành thật ở thượng phòng, nhưng qua vài ngày, bắt đầu chạy sang nhà tiểu Kiều, nhưng mỗi lần đến, Lập Hạ đều tìm cớ đi ra ngoài, Quách Ái Phương không chung đụng được với Lập Hạ. Nàng ta ngược lại muốn giúp Ngô thị một tay, nhưng Ngô thị không để nàng ta đụng vào, thường xuyên qua lại, ý tứ cực kỳ rõ ràng, nhưng Quách Ái Phương không biết khó mà lui, ngược lại tới chuyên cần hơn. Kể cả nghe thấy lời tiểu Phượng nói rõ ràng ra rồi mà không coi là gì, tiểu Phượng giận đến mắng sau lưng: “Thật là da mặt dày! Không được, người này tuyệt đối không thể làm tẩu tử ta được, nếu không cả nhà chúng ta xong rồi!”
Tiểu Kiều cũng bị phiền không thôi, nhưng đại ca Lập Hạ lại mang đến một tin tức tốt, mấy ngày nay Lập Hạ đi ra ngoài, không phải chỉ đi làm, mà đi sang chỗ Quách gia dò thăm tin tức, vừa nghe được, thật sự khiến người ta tức giận. Thì ra Quách Ái Phương này còn rất nổi danh trong Quách gia thôn bọn họ, nghe nói bởi vì dáng dấp không tệ, có quan hệ mập mờ với nhiều tiểu tử trong thôn, nghe những chuyện này làm người ta buồn nôn, người tốt như vậy còn định giới thiệu cho ca ca mình? Trong lòng tiểu Kiều mắng người Quách gia này đến thương tích đầy mình rồi! Thứ gì chứ, đặc biệt tới gieo họa người đi, nếu Quách Ái Phương có đức hạnh này, vậy phải nhanh đuổi đi, nếu không đến lúc đó đổ thừa trên người mấy ca ca, đó chính là quá có lời rồi!
“Chuyện như vậy, chúng ta phải nhờ biểu ca tới đây giúp một tay.” Biểu ca mà Lập Hạ nói là Phong Nhất Phàm, hắn quen biết rộng, làm những chuyện này gọn gàng linh hoạt. Lập Hạ quyết định đi vào thành một chuyến, nhờ biểu ca. Hắn đã thương lượng được cách với tiểu Kiều, chỉ nhờ tay người, thêm với không liên lụy đến nhà mình, Nhất Phàm biểu ca là lựa chọn tốt nhất rồi.
Cho nên chờ Lập Hạ đi Khang thành, tìm được Phong Nhất Phàm, nói chuyện đó cho hắn nghe, Phong Nhất Phàm không nhịn được cười, không ngờ biểu đệ mình cũng có hoa đào này, mặc dù là hoa đào nát. Nhưng Quách thị làm việc thật sự khiến người ta quá buồn nôn rồi, là nên cho người Quách gia này chút dạy dỗ, nếu không thật sự cho rằng biểu đệ mình dễ bắt nạt sao?
Lập Hạ bị Phong Nhất Phàm cười đến ngượng ngùng, “Đại biểu ca, chuyện như vậy phải dựa vào biểu ca giúp đỡ chúng ta! Tốt nhất khiến người ta nhìn thấy chuyện kia!” Lập Hạ nói.
“Yên tâm đi, chuyện như vậy dễ làm! Ta sẽ đi tìm người. Đệ ở đây chờ ta chút. Ta đi nói một tiếng với Tề công tử.”
“Đại biểu ca, ca và Tề công tử còn có việc? Vậy chuyện của đệ cứ chờ một chút đi.” Lập Hạ không biết hôm nay Phong Nhất Phàm còn có chuyện khác. Nếu bởi vì mình mà làm trễ nải, vậy quá không tốt rồi.
Phong Nhất Phàm cười nói: “Cũng không có chuyện gì, chính là Tề công tử tới, cùng ăn bữa cơm, nghĩ đến chắc Tề công tử sẽ không trách tội.”
Phong Nhất Phàm để Lập Hạ ở đây chờ, sau đó tự mình đi gặp Tề công tử, không ngờ đợi trong chốc lát, Tề công tử cùng tới, Lập Hạ càng cảm thấy ngượng ngùng. Cũng không biết Nhất Phàm biểu ca có nói chuyện của mình cho Tề công tử không, hắn cảm thấy rất mất mặt. Tề công tử này là quý nhân, nhất định không nhìn được những chuyện này.
“Nếu muốn tìm người không quen, vậy dùng người của ta đi, người chỗ ngươi cũng có người biết.” Tề công tử nói với Phong Nhất Phàm.
Trong lòng Phong Nhất Phàm thoáng giật mình, chuyện như vậy, chắc Tề công tử khinh thường nhúng tay đi, bây giờ lại còn hỗ trợ?
“Đại biểu ca, ca nói tất cả với Tề công tử?” Lập Hạ vụng trộm kéo Phong Nhất Phàm hỏi. Vậy qua ngượng rồi.
Phong Nhất Phàm nói: “Ta không nói, nhưng Tề công tử biết muốn tìm người, nên kêu nhân thủ của mình tới, ta thấy chuyện này được, sẽ không bị phát hiện, đệ cứ thoải mái là được.” Đại khái Tề công tử cảm thấy nhàm chán, muốn tìm chút chuyện vui đi? Hay có lẽ Tề công tử nhiệt tình với ai đó?
Quách thị cảm thấy gần đây đúng là xúi quẩy, người nhà bà tới, lòng hư vinh của bà nhận được thỏa mãn chưa từng có, cảm giác này còn thoải mái hơn lấy được tiền, nhớ năm đó, bọn họ một hai tránh mình giống như tránh ôn dịch, bây giờ chẳng phải nịnh bợ mình sao?
Cho nên bọn họ muốn để Ái Phương gả cho Lập Hạ, bà lập tức gật đầu, nhà lão nhị sống càng ngày càng tốt, mà mình lại không chiếm được chỗ tốt, nếu như Ái Phương có thể gả vào, đồ nhà lão nhị chẳng phải đều do mình cầm sao? Bà vui khi việc thành, đều nói có nàng dâu quên nương, dáng dấp Ái Phương cũng dễ nhìn, đến lúc đó để Ngô thị nếm thử lợi hại.
Nhưng Ái Phương này không thể nói chuyện một lần với Lập Hạ, chuyện đó còn chưa tính, không lâu lắm, bên chỗ Quách gia đã có người tới cầu cứu, hóa ra chất nhi mình đánh nhau với người trong thôn bọn họ, người ta ngược lại không có việc gì, chân của hắn lại bị gãy, đã thế, người ta còn kiện hắn trộm gà nhà người ta, biến thành không thể dàn xếp. Quách thị không muốn quản, nhưng đệ muội mình chết sống tới đây cầu xin, lão đầu tử bị phiền, nói thẳng ai bảo bà tự mãn, đi lại với những người này làm gì? Bây giờ tìm một đống phiền toái.
Nhưng cho dù như vậy, bà vẫn phải giải quyết sự tình trước, hết cách rồi, chỉ có thể tìm con rể tới xử lý, khiến bà thông gia không cho mình sắc mặt tốt.
Mà chuyện này còn chưa lâu, Ái Phương này lại bị người phát hiện gặp riêng một tiểu tử cùng thôn bọn họ, còn bị người bắt quả tang, ở ngay bên Diệp gia thôn này, giờ thì hay rồi, Quách thị cảm thấy mình không còn mặt mũi nữa! Bà vô cùng tức giận, hiện giờ lão đầu tử không đứng về phía mình, dù sao Ái Phương làm vậy là đồi phong bại tục, thêm với lúc ấy mọi người bảo đảm với lão gia tử, Ái Phương này là một cô nương tốt, hiện giờ cô nương tốt thế mà lại làm ra chuyện như vậy, đây chẳng phải sáng loáng vẽ mặt sao? Còn muốn gả cho tôn tử của lão gia tử? Lão gia tử thích thể diện nhất, hiện giờ thành chuyện vẽ mặt rồi, nào được nữa?
“Về sau người Quách gia tới cửa, tất cả đánh ra ngoài cho ta.” Lão gia tử phân phó thẳng! Đều là thứ quái gì chứ, nếu ai dám tới cửa, vậy thì đánh ra! Quá mất mặt rồi! May chỉ nói chuyện này với mình, còn chưa nói ra ngoài, lão gia tử cảm thấy mình không có mặt mũi gặp nhị nhi tử và Lập Hạ. Nếu thật sự cưới Quách Ái Phương này vào, chẳng phải mang cả nón xanh này vào nữa sao?
Lão Diệp gia bọn họ không ở lại Diệp gia thôn được nữa. Lão gia tử đã tuyên bố với người trong thôn không có bất cứ quan hệ gì với Quách gia, nhưng một khoảng thời gian trước đó còn không phải có người đã nhìn thấy rồi sao? Lão gia tử cần thể diện, nhưng đã làm rất nhiều chuyện mất mặt rồi.
Sao người Quách gia có thể bỏ qua chỗ tốt này được? Náo tới đây mấy lần, nhưng lần này lão gia tử tự mình quản, kể cả bên chỗ Chương nữ tế cũng chào hỏi rồi, tình thế mạnh hơn, người Quách gia náo loạn mấy lần, còn bị thua thiệt, không dám tiếp tục náo loạn nữa.
Lão gia tử nói rồi, lão Diệp gia bọn họ không nợ Quách gia, trước kia đều là Quách gia tới cửa đòi đồ, người phải biết đủ, đặc biệt tiến thêm một bươc, lão Diệp gia hắn không phải người nào cũng có thể bắt nạt. Đây chính là Diệp gia thôn.
Chỉ cần Quách thị không ra hỗ trợ Quách gia, người Quách gia không làm ầm ĩ được, người khác ai cũng phiền bọn họ, hận không thể cách bọn họ thật xa.
Mà tất cả chuyện về Quách Ái Phương lộ ra, cuối cùng vì thể diện mọi người, nghe nói hai người kia đính hôn, Quách gia rất không vui, nhưng đã bị người phát hiện, người khác sẽ không cưới Quách Ái Phương này nữa rồi, chỉ có thể cắn răng đính hôn, bởi vì chuyện này, đối phương người ta cũng cảm thấy Quách Ái Phương này là thứ không ra gì, xem thường nàng ta từ trong lòng, cuối cùng làm thật nhiều chuyện, dĩ nhiên, đây đều là chuyện xảy ra ở Quách gia, không liên quan gì đến nhà tiểu Kiều, Quách Ái Phương này đi, Lập Hạ liền an toàn, không uổng công bọn họ nghĩ những biện pháp này.
Tiểu Kiều cảm thấy sao chuyện này làm thuận lợi như vậy chứ? Mặc dù nàng chỉ mở miệng, nhưng áp dụng cụ thể lại là thực tế khó khăn, nhưng sau này nghe đại ca Lập Hạ nói, trong này có người của Tề công tử hỗ trợ, lại cảm thấy đây chỉ là một đĩa đồ ăn, để người của Tề công tử làm những chuyện nhỏ nhặt này, là có phần dùng dao trâu mổ gà rồi.
“Đại tẩu và tam đệ muội nhắc nhở đúng, nhưng không thể để cho bọn họ tính kế được, muốn làm con dâu của ta, cũng phải xem xem có cái mệnh này hay không!” Vốn còn tưởng rằng bọn họ đánh chủ ý lên tiểu Sơn, không nghĩ tới lại đánh chủ ý lên nhi tử mình, thật sự cho rằng mình dễ bắt nạt?
Tiểu Kiều và Ngô thị đi về trước, Diệp Trụ bị giữ lại, có vài phần không biết nói gì, nhưng chờ Diệp Trụ trở lại, Ngô thị hỏi Diệp Trụ, Ngô thị lập tức bộc phát cơn tức, “Ta nói, chuyện như vậy tuyệt đối không được! Đều là thứ gì chứ, cũng muốn vào cửa nhà ta! Ngươi làm cha, khi đó nên lập tức một lời từ chối rồi, việc gì phải cho bọn họ mặt mũi? Nhìn nhà chúng ta sống tốt, lại dán lên rồi, người như vây, nếu trong nhà chúng ta hơi có chuyện gì, chẳng phải cụp đuôi chạy trốn không thấy rồi sao? Ngươi đừng nói đó là cữu cữu gì, có liên quan gì đến chúng ta, cùng lắm thì ta vạch mặt, cứ để người nói ta không hiếu thuận, cùng lắm ngươi hưu ta, ta cũng tuyệt đối không đồng ý!”
Lần này Ngô thị bùng phát cơn giận, thì ra những người đó chờ sau khi Ngô thị đi, đã nói bóng gió muốn gả Quách Ái Phương này cho Lập Hạ, còn nói là tiện nghi nhà mình. Thứ gì?
Diệp Trụ nói: “Ta không đồng ý! Lập Hạ là nhi tử ta, sao ta có thể đồng ý chứ?” Hắn không một lời cự tuyệt thẳng, nhưng ý tứ trong lời nói không khác, mặc dù bị mấy người kia mắng cho một trận, nói hắn không có cốt khí, không đương gia được!
“Vậy ngươi nên nhổ một ngụm nước miếng đi, thứ gì chứ, như cao da chó vậy, gạt cũng gạt không rớt, bây giờ còn định dán lên cửa chúng ta. Ta đã nói với ngươi, hiện giờ về sau, ta không đi lại với Quách gia này, ngươi cũng đừng đi cho ta!”
Sau khi Lập Hạ về, thấy sắc mặt cha nương không tốt, len lén tìm tiểu Kiều hỏi xem có chuyện gì, tiểu Kiều nói chuyện ở thượng phòng hôm nay cho Lập Hạ, “Ca, ca nói sao những người này da mặt dày vậy? Trước kia khi nhà chúng ta không có bản lĩnh, thì lẩn đi xa xa, giờ thì hay rồi, thấy chúng ta khá hơn chút, lại đã dính tới. Ca, muội không thích cái gọi là Ái Phương đó chút nào, muội không muốn để nàng ta làm tẩu tử muội!”
Lập Hạ nghe xong nói: “Yên tâm, bọn họ nghĩ là chuyện của bọn họ, chỉ suy nghĩ viển vông.”
“Nhưng mà muội nghe ý tứ của bọn họ, muốn để Ái Phương đó đến nhà chúng ta ở một thời gian ngắn.” Tiểu Kiều nói.
Lập Hạ nói: “Phòng chúng ta không đủ, không chứa được người khác!” Trâu không uống nước đè đầu ép sao? Cho đến bây giờ bọn họ vẫn không hiểu chút nào, cảm thấy tất cả mọi người đều mặc cho bọn họ định đoạt sao?
Tiểu Kiều nói: “Ca, ca nói nếu Quách gia xảy ra chuyện, có phải sẽ không đến chỗ chúng ta phiền toái không?” Không phải tiểu Kiều suy nghĩ xấu xa, là thật sự bị người Quách gia này phiền toái, da mặt dày, không giáo huấn bọn họ trong lòng không thoải mái, mà dạy dỗ bọn họ, khiến bọn họ ứng phó không nổi, đó chính là khiến bọn họ xui xẻo.
Phương pháp đều do người nghĩ, luôn nghĩ ra được cách.
Bọn họ chưa quen thuộc Quách gia, nhưng bây giờ phải nghĩ cách nghe ngóng, có câu biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, trên sinh hoạt cũng phải dùng cách này đấy.
Người Quách gia lại cầm đồ từ chỗ Quách thị rời đi, hài lòng đi về, dĩ nhiên Ái Phương này lưu lại.
Thật sự không biết trong lòng lão gia tử nghĩ như thế nào, một người không quan hệ máu mủ, chẳng lẽ thật sự còn quan trọng hơn tôn tử ruột của mình sao?
Mấy ngày đầu Quách Ái Phương này còn thành thật ở thượng phòng, nhưng qua vài ngày, bắt đầu chạy sang nhà tiểu Kiều, nhưng mỗi lần đến, Lập Hạ đều tìm cớ đi ra ngoài, Quách Ái Phương không chung đụng được với Lập Hạ. Nàng ta ngược lại muốn giúp Ngô thị một tay, nhưng Ngô thị không để nàng ta đụng vào, thường xuyên qua lại, ý tứ cực kỳ rõ ràng, nhưng Quách Ái Phương không biết khó mà lui, ngược lại tới chuyên cần hơn. Kể cả nghe thấy lời tiểu Phượng nói rõ ràng ra rồi mà không coi là gì, tiểu Phượng giận đến mắng sau lưng: “Thật là da mặt dày! Không được, người này tuyệt đối không thể làm tẩu tử ta được, nếu không cả nhà chúng ta xong rồi!”
Tiểu Kiều cũng bị phiền không thôi, nhưng đại ca Lập Hạ lại mang đến một tin tức tốt, mấy ngày nay Lập Hạ đi ra ngoài, không phải chỉ đi làm, mà đi sang chỗ Quách gia dò thăm tin tức, vừa nghe được, thật sự khiến người ta tức giận. Thì ra Quách Ái Phương này còn rất nổi danh trong Quách gia thôn bọn họ, nghe nói bởi vì dáng dấp không tệ, có quan hệ mập mờ với nhiều tiểu tử trong thôn, nghe những chuyện này làm người ta buồn nôn, người tốt như vậy còn định giới thiệu cho ca ca mình? Trong lòng tiểu Kiều mắng người Quách gia này đến thương tích đầy mình rồi! Thứ gì chứ, đặc biệt tới gieo họa người đi, nếu Quách Ái Phương có đức hạnh này, vậy phải nhanh đuổi đi, nếu không đến lúc đó đổ thừa trên người mấy ca ca, đó chính là quá có lời rồi!
“Chuyện như vậy, chúng ta phải nhờ biểu ca tới đây giúp một tay.” Biểu ca mà Lập Hạ nói là Phong Nhất Phàm, hắn quen biết rộng, làm những chuyện này gọn gàng linh hoạt. Lập Hạ quyết định đi vào thành một chuyến, nhờ biểu ca. Hắn đã thương lượng được cách với tiểu Kiều, chỉ nhờ tay người, thêm với không liên lụy đến nhà mình, Nhất Phàm biểu ca là lựa chọn tốt nhất rồi.
Cho nên chờ Lập Hạ đi Khang thành, tìm được Phong Nhất Phàm, nói chuyện đó cho hắn nghe, Phong Nhất Phàm không nhịn được cười, không ngờ biểu đệ mình cũng có hoa đào này, mặc dù là hoa đào nát. Nhưng Quách thị làm việc thật sự khiến người ta quá buồn nôn rồi, là nên cho người Quách gia này chút dạy dỗ, nếu không thật sự cho rằng biểu đệ mình dễ bắt nạt sao?
Lập Hạ bị Phong Nhất Phàm cười đến ngượng ngùng, “Đại biểu ca, chuyện như vậy phải dựa vào biểu ca giúp đỡ chúng ta! Tốt nhất khiến người ta nhìn thấy chuyện kia!” Lập Hạ nói.
“Yên tâm đi, chuyện như vậy dễ làm! Ta sẽ đi tìm người. Đệ ở đây chờ ta chút. Ta đi nói một tiếng với Tề công tử.”
“Đại biểu ca, ca và Tề công tử còn có việc? Vậy chuyện của đệ cứ chờ một chút đi.” Lập Hạ không biết hôm nay Phong Nhất Phàm còn có chuyện khác. Nếu bởi vì mình mà làm trễ nải, vậy quá không tốt rồi.
Phong Nhất Phàm cười nói: “Cũng không có chuyện gì, chính là Tề công tử tới, cùng ăn bữa cơm, nghĩ đến chắc Tề công tử sẽ không trách tội.”
Phong Nhất Phàm để Lập Hạ ở đây chờ, sau đó tự mình đi gặp Tề công tử, không ngờ đợi trong chốc lát, Tề công tử cùng tới, Lập Hạ càng cảm thấy ngượng ngùng. Cũng không biết Nhất Phàm biểu ca có nói chuyện của mình cho Tề công tử không, hắn cảm thấy rất mất mặt. Tề công tử này là quý nhân, nhất định không nhìn được những chuyện này.
“Nếu muốn tìm người không quen, vậy dùng người của ta đi, người chỗ ngươi cũng có người biết.” Tề công tử nói với Phong Nhất Phàm.
Trong lòng Phong Nhất Phàm thoáng giật mình, chuyện như vậy, chắc Tề công tử khinh thường nhúng tay đi, bây giờ lại còn hỗ trợ?
“Đại biểu ca, ca nói tất cả với Tề công tử?” Lập Hạ vụng trộm kéo Phong Nhất Phàm hỏi. Vậy qua ngượng rồi.
Phong Nhất Phàm nói: “Ta không nói, nhưng Tề công tử biết muốn tìm người, nên kêu nhân thủ của mình tới, ta thấy chuyện này được, sẽ không bị phát hiện, đệ cứ thoải mái là được.” Đại khái Tề công tử cảm thấy nhàm chán, muốn tìm chút chuyện vui đi? Hay có lẽ Tề công tử nhiệt tình với ai đó?
Quách thị cảm thấy gần đây đúng là xúi quẩy, người nhà bà tới, lòng hư vinh của bà nhận được thỏa mãn chưa từng có, cảm giác này còn thoải mái hơn lấy được tiền, nhớ năm đó, bọn họ một hai tránh mình giống như tránh ôn dịch, bây giờ chẳng phải nịnh bợ mình sao?
Cho nên bọn họ muốn để Ái Phương gả cho Lập Hạ, bà lập tức gật đầu, nhà lão nhị sống càng ngày càng tốt, mà mình lại không chiếm được chỗ tốt, nếu như Ái Phương có thể gả vào, đồ nhà lão nhị chẳng phải đều do mình cầm sao? Bà vui khi việc thành, đều nói có nàng dâu quên nương, dáng dấp Ái Phương cũng dễ nhìn, đến lúc đó để Ngô thị nếm thử lợi hại.
Nhưng Ái Phương này không thể nói chuyện một lần với Lập Hạ, chuyện đó còn chưa tính, không lâu lắm, bên chỗ Quách gia đã có người tới cầu cứu, hóa ra chất nhi mình đánh nhau với người trong thôn bọn họ, người ta ngược lại không có việc gì, chân của hắn lại bị gãy, đã thế, người ta còn kiện hắn trộm gà nhà người ta, biến thành không thể dàn xếp. Quách thị không muốn quản, nhưng đệ muội mình chết sống tới đây cầu xin, lão đầu tử bị phiền, nói thẳng ai bảo bà tự mãn, đi lại với những người này làm gì? Bây giờ tìm một đống phiền toái.
Nhưng cho dù như vậy, bà vẫn phải giải quyết sự tình trước, hết cách rồi, chỉ có thể tìm con rể tới xử lý, khiến bà thông gia không cho mình sắc mặt tốt.
Mà chuyện này còn chưa lâu, Ái Phương này lại bị người phát hiện gặp riêng một tiểu tử cùng thôn bọn họ, còn bị người bắt quả tang, ở ngay bên Diệp gia thôn này, giờ thì hay rồi, Quách thị cảm thấy mình không còn mặt mũi nữa! Bà vô cùng tức giận, hiện giờ lão đầu tử không đứng về phía mình, dù sao Ái Phương làm vậy là đồi phong bại tục, thêm với lúc ấy mọi người bảo đảm với lão gia tử, Ái Phương này là một cô nương tốt, hiện giờ cô nương tốt thế mà lại làm ra chuyện như vậy, đây chẳng phải sáng loáng vẽ mặt sao? Còn muốn gả cho tôn tử của lão gia tử? Lão gia tử thích thể diện nhất, hiện giờ thành chuyện vẽ mặt rồi, nào được nữa?
“Về sau người Quách gia tới cửa, tất cả đánh ra ngoài cho ta.” Lão gia tử phân phó thẳng! Đều là thứ quái gì chứ, nếu ai dám tới cửa, vậy thì đánh ra! Quá mất mặt rồi! May chỉ nói chuyện này với mình, còn chưa nói ra ngoài, lão gia tử cảm thấy mình không có mặt mũi gặp nhị nhi tử và Lập Hạ. Nếu thật sự cưới Quách Ái Phương này vào, chẳng phải mang cả nón xanh này vào nữa sao?
Lão Diệp gia bọn họ không ở lại Diệp gia thôn được nữa. Lão gia tử đã tuyên bố với người trong thôn không có bất cứ quan hệ gì với Quách gia, nhưng một khoảng thời gian trước đó còn không phải có người đã nhìn thấy rồi sao? Lão gia tử cần thể diện, nhưng đã làm rất nhiều chuyện mất mặt rồi.
Sao người Quách gia có thể bỏ qua chỗ tốt này được? Náo tới đây mấy lần, nhưng lần này lão gia tử tự mình quản, kể cả bên chỗ Chương nữ tế cũng chào hỏi rồi, tình thế mạnh hơn, người Quách gia náo loạn mấy lần, còn bị thua thiệt, không dám tiếp tục náo loạn nữa.
Lão gia tử nói rồi, lão Diệp gia bọn họ không nợ Quách gia, trước kia đều là Quách gia tới cửa đòi đồ, người phải biết đủ, đặc biệt tiến thêm một bươc, lão Diệp gia hắn không phải người nào cũng có thể bắt nạt. Đây chính là Diệp gia thôn.
Chỉ cần Quách thị không ra hỗ trợ Quách gia, người Quách gia không làm ầm ĩ được, người khác ai cũng phiền bọn họ, hận không thể cách bọn họ thật xa.
Mà tất cả chuyện về Quách Ái Phương lộ ra, cuối cùng vì thể diện mọi người, nghe nói hai người kia đính hôn, Quách gia rất không vui, nhưng đã bị người phát hiện, người khác sẽ không cưới Quách Ái Phương này nữa rồi, chỉ có thể cắn răng đính hôn, bởi vì chuyện này, đối phương người ta cũng cảm thấy Quách Ái Phương này là thứ không ra gì, xem thường nàng ta từ trong lòng, cuối cùng làm thật nhiều chuyện, dĩ nhiên, đây đều là chuyện xảy ra ở Quách gia, không liên quan gì đến nhà tiểu Kiều, Quách Ái Phương này đi, Lập Hạ liền an toàn, không uổng công bọn họ nghĩ những biện pháp này.
Tiểu Kiều cảm thấy sao chuyện này làm thuận lợi như vậy chứ? Mặc dù nàng chỉ mở miệng, nhưng áp dụng cụ thể lại là thực tế khó khăn, nhưng sau này nghe đại ca Lập Hạ nói, trong này có người của Tề công tử hỗ trợ, lại cảm thấy đây chỉ là một đĩa đồ ăn, để người của Tề công tử làm những chuyện nhỏ nhặt này, là có phần dùng dao trâu mổ gà rồi.
/96
|