Tô Lương Mạt đứng ngơ ngác trước cửa thang máy chừng nửa giờ.
Cho đến khi Tô Trạch đẩy cửa đi ra nhìn thấy cô, "Chị, chị muốn đi ra ngoài sao?"
Tô Lương Mạt hoàn hồn, "Không phải, chị vừa mới từ bên ngoài trở về."
Tô Trạch kỳ quái nhìn cô, "Vậy sao chị lại đứng đối mặt với cửa thang máy a?"
Cô đi vài bước đến trước mặt Tô Trạch, kéo tay nó đi vào trong nhà, cũng lười phải tìm lời giải thích với Tô Trạch.
Chiêm Đông Kình bị đưa thẳng đến đồn cảnh sát, Vệ Tắc đưa ra kết quả giám định DNA mới cho anh xem, "Phần chứng cứ này có thể chứng minh đầy đủ, Chiêm Tùng Đình là bác cả của anh, mà anh, chính là Chiêm Đông Kình."
Người đàn ông nhìn chằm chằm số liệu bên trên, "Làm sao tôi biết được đây có phải do cảnh sát các người ngụy tạo hay không?"
Vệ Tắc hừ lạnh một tiếng, "Nếu anh không tin, cũng được, ở trên tòa án, cho dù mười phần hai mươi phần tôi cũng có thể đưa cho anh."
Chiêm Đông Kình vẻ mặt khinh thường, "Không phải nói là bác cả của tôi sao, tôi muốn gặp mặt thử xem."
"Được thôi, dù sao vẫn phải để anh tâm phục khẩu phục."
Chiêm Đông Kình đi theo Vệ Tắc đến trước một căn phòng khác, đẩy cửa đi vào liền thấy có người đang chăm sóc người đàn ông ngồi xe lăn, Vệ Tắc bảo người kia đi ra ngoài trước, hai tay hắn đẩy xe lăn về phía Chiêm Đông Kình, "Chiêm Đông Kình, anh nhìn cho rõ một chút, biết người này không?"
Chiêm Đông Kình từ trên cao nhìn Chiêm Tùng Đình chằm chằm, ánh mắt hai người chạm nhau, anh đi đến trước mặt người đàn ông, "Đây chính là bác cả của tôi?"
"Đúng vậy."
Chiêm Đông Kình lạnh lùng cười một tiếng, "Tôi không biết ông ta."
"Chiêm Đông Kình, đừng ngụy biện nữa, chuyện đến nước này, cho dù anh không thừa nhận, chúng tôi cũng có đầy đủ bằng chứng có thể chứng minh."
"Cậu có thể chứng minh cái gì? Ai nói ông ta là bác cả của tôi?"
"Là mẹ của anh."
"Hừ, mẹ?" Chiêm Đông Kình trực tiếp hỏi ngược lại, "Vậy cậu không phải nên để mẹ con chúng tôi làm giám định DNA sao? Như vậy mới là chứng cứ trực tiếp nhất."
Vệ Tắc nắm chặt cán đẩy xe lăn, "Còn cần chúng tôi mời Chiêm phu nhân ra mặt?"
"Mời, đương nhiên phải mời."
Đoàn người ngồi trong đồn cảnh sát, Mạc Thanh lúc đầu nói thế nào cũng không chịu tới, vẫn là cảnh sát bên này phái người, cuối cùng mới dẫn bà ta đến.
Chiêm Đông Kình nghe thấy tiếng giày cao gót đạp lên nền nhà, anh lười biếng giương mắt nhìn về phía cửa, khi Mạc Thanh xuất hiện một thân y phục tươm tất, mang theo bao tay màu đen viền lụa tơ tằm, lúc nhìn thấy Chiêm Đông Kình, sắc mặt có chút biến hóa rất nhỏ.
Vệ Tắc mời bà ta vào trong, "Chiêm phu nhân, xin lỗi làm phiền bà đến đây một chuyến."
"Không vấn đề," Mạc Thanh ngồi xuống cái ghế đối diện Chiêm Đông Kình, "nói cho cùng, tôi là nên cảm tạ các cậu, đã giúp tôi tìm được con trai cùng với bác cả."
Chiêm Đông Kình khẽ quyến rũ khóe miệng, không có chút bối rối, "Phu nhân, có phải bà đang nhận loạn con trai ở khắp nơi không?"
"Lời này cần phải hỏi cảnh sát Vệ, tôi tin tưởng khoa học."
Vệ Tắc nói với hai gã cảnh sát, "Đi đưa Chiêm Tùng Đình đến đây."
"Vâng."
Rất nhanh, liền có cảnh sát đẩy Chiêm Tùng Đình đến, Mạc Thanh đưa lưng về phía cửa, theo tiếng xe lăn đến gần sau lưng, thần sắc bà ta khó có thể che giấu mất tự nhiên, Vệ Tắc đi đến bên cạnh bà ta, "Chiêm phu nhân, mời bà đem lời làm chứng hai ngày trước nói lại một lần nữa."
Mạc Thanh quay đầu liếc mắt cực nhanh, "Tôi, tôi có thể chứng minh ông ta chính là anh ruột của Chiêm Tùng Niên, Chiêm Tùng Đình, cũng là bác cả của Đông Kình."
Vệ Tắc vẻ mặt chắc chắn, "Chiêm Đông Kình, bây giờ anh còn lời gì để nói?"
"Tôi không có gì để nói, các người tìm một người đến nói là bác cả của tôi, lại không biết dùng cách gì làm ra một kết quả giám định chứng minh quan hệ của hai người chúng tôi..."
"Chiêm Đông Kình, tôi khuyên anh vẫn nên ngoan ngoãn nhận tội đi."
Người đàn ông ngồi trên xe lăn, đột nhiên động đậy ngón tay vài cái, vào lúc Vệ Tắc tràn đầy lòng tin cho rằng có thể vặn ngã Chiêm Đông Kình, người bọn họ cho là người câm này, lại mở miệng, "Tôi không phải là Chiêm Tùng Đình, tôi không phải."
Mạc Thanh kinh hãi trợn tròn con mắt, mà ngay cả Vệ Tắc cũng giật nảy mình.
Chiêm Đông Kình cũng kinh ngạc không ít, anh ngẩng đầu nhìn tới.
Vệ Tắc đi đến trước xe lăn, "Ông có thể nói chuyện?"
Người đàn ông nhẹ gật đầu.
"Ông thành thật trả lời, rốt cuộc ông là ai?"
Ánh mắt Chiêm Đông Kình yên ắng, không nhúc nhích nhìn chằm chằm khuôn mặt người đàn ông.
"Tôi tên Triệu Bá Nam, tôi không quen biết Chiêm Tùng Đình nào cả, tôi không phải là..."
Sắc mặt Vệ Tắc rất khó coi, Mạc Thanh thì đưa lưng về phía người đàn ông, cánh môi bà ta run rẩy, Chiêm Đông Kình yên lặng theo dõi biến đổi đột ngột, người bình thường thực sự nhìn không ra quan hệ.
Vệ Tắc nhìn về phía Mạc Thanh, "Chiêm phu nhân, đây rốt cuộc là chuyện gì?"
"Ông ta nói bậy! Ông ta chính là Chiêm Tùng Đình, tôi đã từng gặp, huống hồ giám định DNA cũng có thể chứng minh, chẳng lẽ trên đời còn có thể có chuyện trùng hợp như vậy, tùy tiện tìm một cái là có thể có quan hệ chú cháu?"
Lần này đúng là đau đầu, bởi vì Chiêm Tùng Niên đã chết, nếu như Chiêm Tùng Đình một mực chắc chắn ông ta không phải là Chiêm Tùng Đình, cho dù Mạc Thanh có làm chứng cũng vô dụng, Vệ Tắc gấp đến độ lòng bàn tay thậm chí rỉ đầy mồ hôi, chẳng lẽ việc đã đến nước này lại thất bại trong gang tấc?
Người đàn ông trên xe lăn ngẩng đầu lên, hành động dù vẫn bất tiện như trước, nói chuyện lại hoàn toàn lưu loát.
Mạc Thanh hít sâu một hơi, đột nhiên xoay người, bà ta bước nhanh đến bên cạnh, khom lưng kề mặt lại gần người đàn ông, "Chiêm Tùng Đình, ông còn nhớ tôi không?"
Hai tay Chiêm Tùng Đình bóp chặt ghế tựa, hai mắt trợn tròn tựa hồ muốn vỡ cả hốc mắt, thần sắc trên mặt đã vặn vẹo biến hình, Chiêm Đông Kình dò xét cẩn thận, anh đứng dậy bước về phía trước.
Người đàn ông đột nhiên gống như bóng cao su xì hơi, nửa người trên ưỡn cao cũng chầm chậm dựa trở về, "Không biết, ai cũng không biết."
Chiêm Đông Kình đứng ở bên cạnh ông ta, "Vậy, tôi thì sao?"
"Không biết, tôi không biết."
Vệ Tắc bực bội đem tài liệu trong tay nặng nề đánh lên mặt bàn, Chiêm Đông Kình vặn chặt lông mày, "Cảnh sát Vệ, cậu như vậy chính là đe dọa nhân chứng."
Ngón tay Mạc Thanh cấu chặt lòng bàn tay, đau đớn khó nhịn, "Không phải cái gì ông cũng không biết sao, trúng gió rồi?"
Vệ Tắc chống hai tay lên mép bàn, "Tư liệu điều tra được từ viện an dưỡng cho thấy, ông ta đi vào từ ngày đó chính là cái bộ dạng này, chưa từng nói chuyện bao giờ."
"Ông là giả vờ?" Mạc Thanh đột nhiên ý thức được, thét lên chói tai một câu.
Chiêm Đông Kình đi đến bên cạnh, ngăn cản Mạc Thanh, "Cảnh sát Vệ, phần giám định kia có tính hay không?"
Vệ Tắc trầm mặc không nói.
"Tôi tin tưởng năng lực làm việc của cảnh sát, nếu kết quả giám định nói giữa hai chúng tôi có quan hệ huyết thống, vậy ông ta chính là bác cả của tôi, còn có chứng cứ gì có thể chứng mình tôi là Chiêm Đông Kình không? Nếu như không có, tôi muốn dẫn bác cả của tôi rời đi." Chiêm Đông Kình đẩy xe lăn của Chiêm Tùng Đình, chuẩn bị rời đi, "Oh, đúng rồi, còn phải cám ơn cảnh sát các người, đã giúp tôi tìm được người thân duy nhất."
"Không được," Mạc Thanh đi ra ngăn cản, "Cậu không thể dẫn ông ta đi."
"Vì sao?"
Mạc Thanh lại nói không ra lý do hợp lý, bà ta nhìn người đàn ông trên xe lăn, "Hai mươi mấy năm nay chắc hẳn rất khổ sở phải không, nhưng mà còn sống luôn tốt hơn đã chết, cái chết của Tùng Niên cho tới hôm nay vẫn luôn giày vò tôi, ông ấy chết thảm như vậy, nếu như có thể, tôi hy vọng ông ấy cũng có thể giống ông vậy, tôi cũng tình nguyện chăm sóc ông ấy cả đời."
Vệ Tắc cũng xem xét tường tận sắc mặt Chiêm Tùng Đình, nhưng ông ta hình như lại khôi phục thành bộ dáng trước kia, giống như ai cũng không đi vào được.
Cuối cùng Chiêm Đông Kình vẫn mang ông ta đi, Vệ Tắc không có một chút lý do để ngăn cản.
Lên đến xe, Chiêm Đông Kình nghiêng đầu nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh, "Ông thật sự là bác cả của tôi?"
"Đông Kình, Tùng Niên..."
Chiêm Đông Kình lái xe về phía trước, người đàn ông xiêu vẹo tựa lên trên ghế lái phụ, ông ta không có khí lực để tự ngồi thẳng dậy, xe đi được nửa đường, lúc đi ngang qua đầu đường nào đó, viên đạn bắn tới trên kính chống đạn của chiếc xe, Chiêm Đông Kình tránh khẩn cấp một cái, thấy người bên cạnh không có việc gì, lúc này mới tăng tốc về phía trước.
Lúc anh đi không có ngờ rằng Chiêm Tùng Đình sẽ mở miệng, cũng sẽ không có đề phòng đến việc này.
Xe bày ra cuộc truy đuổi giằng co, Chiêm Đông Kình giẫm chân ga, phía trước đột nhiên xuất hiện một chiếc xe quen thuộc, anh nhìn thấy có bóng người từ trong cửa sổ xe thò ra, súng bắn tỉa trong tay chuẩn xác bắn trúng lốp chiếc xe đuổi theo phía sau.
Chiêm Đông Kình kéo khóe miệng một cái, Tô Lương Mạt nhanh chóng rụt người lại, xe một trước một sau lái đi trên đường lớn, Chiêm Đông Kình ở trên xe gọi điện thoại, anh sắp xếp đưa Chiêm Tùng Niên đến một nơi an toàn trước, lúc này mới lái xe trở về chỗ ở.
Trong bãi đậu xe, xe của Tô Lương Mạt đã sớm bày ngay ngắn ở kia.
Chiêm Đông Kình đột nhiên an tâm một cách khó hiểu, anh xuống xe đi về phía thang máy.
Mở cửa đi vào, nhìn thấy một đôi giày cao gót nữ bày trước cửa, Chiêm Đông Kình bật sáng đèn, nhìn quanh một vòng lại không tìm được bóng dáng Tô Lương Mạt.
Anh ném chìa khóa xe về phía bàn trà, lỗ tai nhạy bén có thể nghe thấy tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền đến, Chiêm Đông Kình thả nhẹ bước chân đi đến, đưa tay kéo cửa một cái, cửa không khóa.
Anh lại thuận tay đóng cửa lại, lúc đi đến chỗ vách ngăn, thấy Tô Lương Mạt đang nằm trong bồn tắm, Chiêm Đông Kình dựa nghiêng lên vách tường, huýt sáo.
Tô Lương Mạt giật mình, vừa rồi thế nhưng lại ngủ thiếp đi thật, cô mở mắt ra, cũng không tránh né, "Về rồi à."
Chiêm Đông Kình nhìn chằm chằm cảnh xuân đẹp đẽ trước ngực cô, "Xem như anh phát hiện ra rồi, mỗi lần em tắm rồi đều đóng cửa, nhưng lần nào cũng không khóa trái, em nói, em thế này không phải là quyến rũ thì là gì?"
Tô Lương Mạt xòe tay, bong bóng xà phòng đầy bàn tay, "Không phải anh có chìa khóa dự phòng sao? Khóa cũng vô ích."
"Lương Mạt, chỉ dựa vào anh đây, không cần em quyến rũ, em trực tiếp ngoắc ngoắc đầu ngón tay anh liền có thể nhào vào em ngay." Chiêm Đông Kình nói xong, đi tới ngồi xổm trước bồn tắm, anh vẩy bọt xà phòng lên, sau đó theo cánh tay Tô Lương Mạt đi lên, một đường vuốt ve lên trên xương quai xanh của cô.
Tóc Tô Lương Mạt rủ xuống trước ngực, ánh mắt bị nhiệt độ trong phòng tắm mờ mịt làm mê ly, đôi con ngươi mị hoặc của cô như sợi dây tơ nhìn về phía Chiêm Đông Kình, đột nhiên duỗi ngón tay ra, hướng anh ngoắc một cái.
Chiêm Đông Kình một tay nắm tay cô, "Em thừa nhận là đang quyến rũ anh?"
Đầu ngón tay của cô ở dưới vành tai anh lướt nhẹ, tay kia đẩy bọt xà phòng trước ngực ra, khe rãnh trắng nõn rõ rệt liền hiện ra trước mắt người đàn ông, "Không thừa nhận."
"Còn không thừa nhận?" Anh muốn nếm thử xem cảm giác được nắm trọn trong lòng bàn tay kia, không ngờ lại bị Tô Lương Mạt đẩy ra, "Em thấy là anh đang quyến rũ em mới đúng."
Thân thể Chiêm Đông Kình căng thẳng, hướng tay về bắp chân của cô, trượt lên vuốt ve, đến chỗ đầu gối rồi lại bị Tô Lương Mạt một phát đẩy ra, cô cầm lấy di động để bên cạnh mở nút ghi âm, "Anh lại nhắc nhở em rồi, em thật cũng muốn xem thử xem đàn ông là làm thế nào quyến rũ phụ nữ?"
"Em bảo đảm không hối hận?"
Cho đến khi Tô Trạch đẩy cửa đi ra nhìn thấy cô, "Chị, chị muốn đi ra ngoài sao?"
Tô Lương Mạt hoàn hồn, "Không phải, chị vừa mới từ bên ngoài trở về."
Tô Trạch kỳ quái nhìn cô, "Vậy sao chị lại đứng đối mặt với cửa thang máy a?"
Cô đi vài bước đến trước mặt Tô Trạch, kéo tay nó đi vào trong nhà, cũng lười phải tìm lời giải thích với Tô Trạch.
Chiêm Đông Kình bị đưa thẳng đến đồn cảnh sát, Vệ Tắc đưa ra kết quả giám định DNA mới cho anh xem, "Phần chứng cứ này có thể chứng minh đầy đủ, Chiêm Tùng Đình là bác cả của anh, mà anh, chính là Chiêm Đông Kình."
Người đàn ông nhìn chằm chằm số liệu bên trên, "Làm sao tôi biết được đây có phải do cảnh sát các người ngụy tạo hay không?"
Vệ Tắc hừ lạnh một tiếng, "Nếu anh không tin, cũng được, ở trên tòa án, cho dù mười phần hai mươi phần tôi cũng có thể đưa cho anh."
Chiêm Đông Kình vẻ mặt khinh thường, "Không phải nói là bác cả của tôi sao, tôi muốn gặp mặt thử xem."
"Được thôi, dù sao vẫn phải để anh tâm phục khẩu phục."
Chiêm Đông Kình đi theo Vệ Tắc đến trước một căn phòng khác, đẩy cửa đi vào liền thấy có người đang chăm sóc người đàn ông ngồi xe lăn, Vệ Tắc bảo người kia đi ra ngoài trước, hai tay hắn đẩy xe lăn về phía Chiêm Đông Kình, "Chiêm Đông Kình, anh nhìn cho rõ một chút, biết người này không?"
Chiêm Đông Kình từ trên cao nhìn Chiêm Tùng Đình chằm chằm, ánh mắt hai người chạm nhau, anh đi đến trước mặt người đàn ông, "Đây chính là bác cả của tôi?"
"Đúng vậy."
Chiêm Đông Kình lạnh lùng cười một tiếng, "Tôi không biết ông ta."
"Chiêm Đông Kình, đừng ngụy biện nữa, chuyện đến nước này, cho dù anh không thừa nhận, chúng tôi cũng có đầy đủ bằng chứng có thể chứng minh."
"Cậu có thể chứng minh cái gì? Ai nói ông ta là bác cả của tôi?"
"Là mẹ của anh."
"Hừ, mẹ?" Chiêm Đông Kình trực tiếp hỏi ngược lại, "Vậy cậu không phải nên để mẹ con chúng tôi làm giám định DNA sao? Như vậy mới là chứng cứ trực tiếp nhất."
Vệ Tắc nắm chặt cán đẩy xe lăn, "Còn cần chúng tôi mời Chiêm phu nhân ra mặt?"
"Mời, đương nhiên phải mời."
Đoàn người ngồi trong đồn cảnh sát, Mạc Thanh lúc đầu nói thế nào cũng không chịu tới, vẫn là cảnh sát bên này phái người, cuối cùng mới dẫn bà ta đến.
Chiêm Đông Kình nghe thấy tiếng giày cao gót đạp lên nền nhà, anh lười biếng giương mắt nhìn về phía cửa, khi Mạc Thanh xuất hiện một thân y phục tươm tất, mang theo bao tay màu đen viền lụa tơ tằm, lúc nhìn thấy Chiêm Đông Kình, sắc mặt có chút biến hóa rất nhỏ.
Vệ Tắc mời bà ta vào trong, "Chiêm phu nhân, xin lỗi làm phiền bà đến đây một chuyến."
"Không vấn đề," Mạc Thanh ngồi xuống cái ghế đối diện Chiêm Đông Kình, "nói cho cùng, tôi là nên cảm tạ các cậu, đã giúp tôi tìm được con trai cùng với bác cả."
Chiêm Đông Kình khẽ quyến rũ khóe miệng, không có chút bối rối, "Phu nhân, có phải bà đang nhận loạn con trai ở khắp nơi không?"
"Lời này cần phải hỏi cảnh sát Vệ, tôi tin tưởng khoa học."
Vệ Tắc nói với hai gã cảnh sát, "Đi đưa Chiêm Tùng Đình đến đây."
"Vâng."
Rất nhanh, liền có cảnh sát đẩy Chiêm Tùng Đình đến, Mạc Thanh đưa lưng về phía cửa, theo tiếng xe lăn đến gần sau lưng, thần sắc bà ta khó có thể che giấu mất tự nhiên, Vệ Tắc đi đến bên cạnh bà ta, "Chiêm phu nhân, mời bà đem lời làm chứng hai ngày trước nói lại một lần nữa."
Mạc Thanh quay đầu liếc mắt cực nhanh, "Tôi, tôi có thể chứng minh ông ta chính là anh ruột của Chiêm Tùng Niên, Chiêm Tùng Đình, cũng là bác cả của Đông Kình."
Vệ Tắc vẻ mặt chắc chắn, "Chiêm Đông Kình, bây giờ anh còn lời gì để nói?"
"Tôi không có gì để nói, các người tìm một người đến nói là bác cả của tôi, lại không biết dùng cách gì làm ra một kết quả giám định chứng minh quan hệ của hai người chúng tôi..."
"Chiêm Đông Kình, tôi khuyên anh vẫn nên ngoan ngoãn nhận tội đi."
Người đàn ông ngồi trên xe lăn, đột nhiên động đậy ngón tay vài cái, vào lúc Vệ Tắc tràn đầy lòng tin cho rằng có thể vặn ngã Chiêm Đông Kình, người bọn họ cho là người câm này, lại mở miệng, "Tôi không phải là Chiêm Tùng Đình, tôi không phải."
Mạc Thanh kinh hãi trợn tròn con mắt, mà ngay cả Vệ Tắc cũng giật nảy mình.
Chiêm Đông Kình cũng kinh ngạc không ít, anh ngẩng đầu nhìn tới.
Vệ Tắc đi đến trước xe lăn, "Ông có thể nói chuyện?"
Người đàn ông nhẹ gật đầu.
"Ông thành thật trả lời, rốt cuộc ông là ai?"
Ánh mắt Chiêm Đông Kình yên ắng, không nhúc nhích nhìn chằm chằm khuôn mặt người đàn ông.
"Tôi tên Triệu Bá Nam, tôi không quen biết Chiêm Tùng Đình nào cả, tôi không phải là..."
Sắc mặt Vệ Tắc rất khó coi, Mạc Thanh thì đưa lưng về phía người đàn ông, cánh môi bà ta run rẩy, Chiêm Đông Kình yên lặng theo dõi biến đổi đột ngột, người bình thường thực sự nhìn không ra quan hệ.
Vệ Tắc nhìn về phía Mạc Thanh, "Chiêm phu nhân, đây rốt cuộc là chuyện gì?"
"Ông ta nói bậy! Ông ta chính là Chiêm Tùng Đình, tôi đã từng gặp, huống hồ giám định DNA cũng có thể chứng minh, chẳng lẽ trên đời còn có thể có chuyện trùng hợp như vậy, tùy tiện tìm một cái là có thể có quan hệ chú cháu?"
Lần này đúng là đau đầu, bởi vì Chiêm Tùng Niên đã chết, nếu như Chiêm Tùng Đình một mực chắc chắn ông ta không phải là Chiêm Tùng Đình, cho dù Mạc Thanh có làm chứng cũng vô dụng, Vệ Tắc gấp đến độ lòng bàn tay thậm chí rỉ đầy mồ hôi, chẳng lẽ việc đã đến nước này lại thất bại trong gang tấc?
Người đàn ông trên xe lăn ngẩng đầu lên, hành động dù vẫn bất tiện như trước, nói chuyện lại hoàn toàn lưu loát.
Mạc Thanh hít sâu một hơi, đột nhiên xoay người, bà ta bước nhanh đến bên cạnh, khom lưng kề mặt lại gần người đàn ông, "Chiêm Tùng Đình, ông còn nhớ tôi không?"
Hai tay Chiêm Tùng Đình bóp chặt ghế tựa, hai mắt trợn tròn tựa hồ muốn vỡ cả hốc mắt, thần sắc trên mặt đã vặn vẹo biến hình, Chiêm Đông Kình dò xét cẩn thận, anh đứng dậy bước về phía trước.
Người đàn ông đột nhiên gống như bóng cao su xì hơi, nửa người trên ưỡn cao cũng chầm chậm dựa trở về, "Không biết, ai cũng không biết."
Chiêm Đông Kình đứng ở bên cạnh ông ta, "Vậy, tôi thì sao?"
"Không biết, tôi không biết."
Vệ Tắc bực bội đem tài liệu trong tay nặng nề đánh lên mặt bàn, Chiêm Đông Kình vặn chặt lông mày, "Cảnh sát Vệ, cậu như vậy chính là đe dọa nhân chứng."
Ngón tay Mạc Thanh cấu chặt lòng bàn tay, đau đớn khó nhịn, "Không phải cái gì ông cũng không biết sao, trúng gió rồi?"
Vệ Tắc chống hai tay lên mép bàn, "Tư liệu điều tra được từ viện an dưỡng cho thấy, ông ta đi vào từ ngày đó chính là cái bộ dạng này, chưa từng nói chuyện bao giờ."
"Ông là giả vờ?" Mạc Thanh đột nhiên ý thức được, thét lên chói tai một câu.
Chiêm Đông Kình đi đến bên cạnh, ngăn cản Mạc Thanh, "Cảnh sát Vệ, phần giám định kia có tính hay không?"
Vệ Tắc trầm mặc không nói.
"Tôi tin tưởng năng lực làm việc của cảnh sát, nếu kết quả giám định nói giữa hai chúng tôi có quan hệ huyết thống, vậy ông ta chính là bác cả của tôi, còn có chứng cứ gì có thể chứng mình tôi là Chiêm Đông Kình không? Nếu như không có, tôi muốn dẫn bác cả của tôi rời đi." Chiêm Đông Kình đẩy xe lăn của Chiêm Tùng Đình, chuẩn bị rời đi, "Oh, đúng rồi, còn phải cám ơn cảnh sát các người, đã giúp tôi tìm được người thân duy nhất."
"Không được," Mạc Thanh đi ra ngăn cản, "Cậu không thể dẫn ông ta đi."
"Vì sao?"
Mạc Thanh lại nói không ra lý do hợp lý, bà ta nhìn người đàn ông trên xe lăn, "Hai mươi mấy năm nay chắc hẳn rất khổ sở phải không, nhưng mà còn sống luôn tốt hơn đã chết, cái chết của Tùng Niên cho tới hôm nay vẫn luôn giày vò tôi, ông ấy chết thảm như vậy, nếu như có thể, tôi hy vọng ông ấy cũng có thể giống ông vậy, tôi cũng tình nguyện chăm sóc ông ấy cả đời."
Vệ Tắc cũng xem xét tường tận sắc mặt Chiêm Tùng Đình, nhưng ông ta hình như lại khôi phục thành bộ dáng trước kia, giống như ai cũng không đi vào được.
Cuối cùng Chiêm Đông Kình vẫn mang ông ta đi, Vệ Tắc không có một chút lý do để ngăn cản.
Lên đến xe, Chiêm Đông Kình nghiêng đầu nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh, "Ông thật sự là bác cả của tôi?"
"Đông Kình, Tùng Niên..."
Chiêm Đông Kình lái xe về phía trước, người đàn ông xiêu vẹo tựa lên trên ghế lái phụ, ông ta không có khí lực để tự ngồi thẳng dậy, xe đi được nửa đường, lúc đi ngang qua đầu đường nào đó, viên đạn bắn tới trên kính chống đạn của chiếc xe, Chiêm Đông Kình tránh khẩn cấp một cái, thấy người bên cạnh không có việc gì, lúc này mới tăng tốc về phía trước.
Lúc anh đi không có ngờ rằng Chiêm Tùng Đình sẽ mở miệng, cũng sẽ không có đề phòng đến việc này.
Xe bày ra cuộc truy đuổi giằng co, Chiêm Đông Kình giẫm chân ga, phía trước đột nhiên xuất hiện một chiếc xe quen thuộc, anh nhìn thấy có bóng người từ trong cửa sổ xe thò ra, súng bắn tỉa trong tay chuẩn xác bắn trúng lốp chiếc xe đuổi theo phía sau.
Chiêm Đông Kình kéo khóe miệng một cái, Tô Lương Mạt nhanh chóng rụt người lại, xe một trước một sau lái đi trên đường lớn, Chiêm Đông Kình ở trên xe gọi điện thoại, anh sắp xếp đưa Chiêm Tùng Niên đến một nơi an toàn trước, lúc này mới lái xe trở về chỗ ở.
Trong bãi đậu xe, xe của Tô Lương Mạt đã sớm bày ngay ngắn ở kia.
Chiêm Đông Kình đột nhiên an tâm một cách khó hiểu, anh xuống xe đi về phía thang máy.
Mở cửa đi vào, nhìn thấy một đôi giày cao gót nữ bày trước cửa, Chiêm Đông Kình bật sáng đèn, nhìn quanh một vòng lại không tìm được bóng dáng Tô Lương Mạt.
Anh ném chìa khóa xe về phía bàn trà, lỗ tai nhạy bén có thể nghe thấy tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền đến, Chiêm Đông Kình thả nhẹ bước chân đi đến, đưa tay kéo cửa một cái, cửa không khóa.
Anh lại thuận tay đóng cửa lại, lúc đi đến chỗ vách ngăn, thấy Tô Lương Mạt đang nằm trong bồn tắm, Chiêm Đông Kình dựa nghiêng lên vách tường, huýt sáo.
Tô Lương Mạt giật mình, vừa rồi thế nhưng lại ngủ thiếp đi thật, cô mở mắt ra, cũng không tránh né, "Về rồi à."
Chiêm Đông Kình nhìn chằm chằm cảnh xuân đẹp đẽ trước ngực cô, "Xem như anh phát hiện ra rồi, mỗi lần em tắm rồi đều đóng cửa, nhưng lần nào cũng không khóa trái, em nói, em thế này không phải là quyến rũ thì là gì?"
Tô Lương Mạt xòe tay, bong bóng xà phòng đầy bàn tay, "Không phải anh có chìa khóa dự phòng sao? Khóa cũng vô ích."
"Lương Mạt, chỉ dựa vào anh đây, không cần em quyến rũ, em trực tiếp ngoắc ngoắc đầu ngón tay anh liền có thể nhào vào em ngay." Chiêm Đông Kình nói xong, đi tới ngồi xổm trước bồn tắm, anh vẩy bọt xà phòng lên, sau đó theo cánh tay Tô Lương Mạt đi lên, một đường vuốt ve lên trên xương quai xanh của cô.
Tóc Tô Lương Mạt rủ xuống trước ngực, ánh mắt bị nhiệt độ trong phòng tắm mờ mịt làm mê ly, đôi con ngươi mị hoặc của cô như sợi dây tơ nhìn về phía Chiêm Đông Kình, đột nhiên duỗi ngón tay ra, hướng anh ngoắc một cái.
Chiêm Đông Kình một tay nắm tay cô, "Em thừa nhận là đang quyến rũ anh?"
Đầu ngón tay của cô ở dưới vành tai anh lướt nhẹ, tay kia đẩy bọt xà phòng trước ngực ra, khe rãnh trắng nõn rõ rệt liền hiện ra trước mắt người đàn ông, "Không thừa nhận."
"Còn không thừa nhận?" Anh muốn nếm thử xem cảm giác được nắm trọn trong lòng bàn tay kia, không ngờ lại bị Tô Lương Mạt đẩy ra, "Em thấy là anh đang quyến rũ em mới đúng."
Thân thể Chiêm Đông Kình căng thẳng, hướng tay về bắp chân của cô, trượt lên vuốt ve, đến chỗ đầu gối rồi lại bị Tô Lương Mạt một phát đẩy ra, cô cầm lấy di động để bên cạnh mở nút ghi âm, "Anh lại nhắc nhở em rồi, em thật cũng muốn xem thử xem đàn ông là làm thế nào quyến rũ phụ nữ?"
"Em bảo đảm không hối hận?"
/173
|