Lần này trở về công ty, Tần Tiểu Mạn phát hiện máy mắt đồng nghiệp đều thay đổi rõ rệt. Tất cả đều nhìn cô với ánh mắt thương cảm, thậm chí Vương Tả, chuyên gia cả vú lấp miệng em cũng đến vỗ vỗ vai cô, thấp giọng dặn dò, “Lấy công việc đặt lên hàng đầu nhé.”
Giờ ăn trưa, Trần Thần hai mắt thâm quầng, vùi đầu ăn mãnh liệt, bộ dạng giống hệt như quỷ đói.
“Cô ăn xong rồi sao?” Trần Thần ngẩng dầu, thèm thuồng nhìn chằm chằm cà mèn cơm của Tần Tiểu Mạn còn vài miếng thịt, “Cho tôi ăn được không?”
Tần Tiểu Mạn ngạc nhiên, đẩy cà mèn sang cho anh ta, “Anh ăn đi.”
Ăn uống nó đủ, Trần Thần khà một tiếng, móc khăn tay ra lau miệng.
Gần đây hoạt động đặc biệt của Lăng Hiên nhân dịp lễ quốc khánh rất thành công, ngày nghỉ kết thúc, toàn bộ nhân viên công ty đều bận tối mắt tối mũi. Tiểu nhân viên như Tần Tiểu Mạn mà cũng phải làm thêm rất nhiều việc. Nghe nói người nào đó sếp lớn liên tiếp mấy ngày nay đều thức suốt đêm tăng ca.
Tần Tiểu Mạn cố ý tránh gặp mặt anh. Có lúc tan tầm nhìn thấy anh, trong xe lúc nào cũng có phụ nữ. Thỉnh thoảng cô còn gặp Trầm Tịch đến tìm anh. Tần Tiểu Mạn âm thầm cảm thấy may mắn đã không bị sắc đẹp của ai đó mê hoặc. Nhìn đi, nhìn đi, không có cô, Cố Lãng vẫn tiếp tục sống phóng túng như vậy. Có điều, cô có đánh chết cũng không chịu thừa nhận, trong lòng tràn ngập vị chua xót, ăn mòn tim gan phế phủ, đau đến mức ban đêm trằn trọc không ngủ nổi.
“Tiểu Mạn, tôi đã nhận ra rồi.” Trần Thần thoải mái cầm bàn tay đang đặt trên bàn của cô, “Tôi hiện tại đã hết hy vọng với Cố. Chỉ cần giữ anh ấy ở trong lòng là đủ rồi. Anh ấy ưu tú như vầy, chắc chắn sẽ không bằng lòng ở bên cạnh duy nhất một người con gái đâu.”
Tiểu Mạn ngây ngốc gật đầu.
Trần Thần nhìn đồng hồ đeo tay, than thở, “Tôi phải đi đây.”
“Chưa hết giờ ăn mà?” Tần Tiểu Mạn thuận miệng hỏi.
“Cố tổng gần đây điên rồi, buộc chúng ta cũng phải tăng ca theo anh ấy, nếu còn ở đây tôi sẽ bị treo cổ lên mất.” Trần Thần ngáp dài bước ra ngoài.
…
Chiều hôm nay Tiểu Mạn được nghỉ, cô ngủ vùi ở ký túc xá, lúc tỉnh dậy, sờ sờ cái bụng lép kẹp mới xuống giường thay quần áo, chuẩn bị ra siêu thị mua đồ. Mở cửa, hai chân vô ý vấp phải vật gì đó, lảo đảo hai bước, mất thăng bằng ngã xuống.
Kẻ nào rảnh rỗi lại chắn lối đi người khác! Tần Tiểu Mạn đứng lên định mắng, chợt dụi mắt nhìn rõ, hóa ra chính là Cố Lãng.
Sao anh lại ở đây? Tần Tiểu Mạn nhìn quanh, may là không có ai. Coi như không thấy anh ta là được rồi. Tần Tiểu Mạn nhặt chiếc túi rơi trên mặt đất định bỏ đi.
“Em đi đâu?” Cố Lãng dựa tường đứng lên. Vài ngày liên tục làm việc không ngừng, dạ dày ngoài trừ cà phê ra chẳng có cái gì. Chính anh cũng nghỉ bản thân bị điên rồi. Buổi chiều xuống ký túc xá của cô gõ cửa, không thấy ai trả lời, mặc dù không nhìn thấy cô, cách một bức tường, cảm nhận được sự tồn tại của cô không hiểu sao vẫn khiến anh thấy an tâm lạ thường.
Tần Tiểu Mạn dễ mềm lòng, thấy anh tiều tụy như vậy, thở dài mở cửa đỡ anh vào phòng.
Cố Lãng ngã lên giường Tiểu Mạn, lầm bầm một câu, “Anh muốn ăn cá.” Rồi chìm vào giấc ngủ.
Giường của Tiểu Mạn khá nhỏ, lại bị đồ đạc lung tung chiếm quá nửa, người Cố Lãng gần như muốn rơi ra ngoài. Tần Tiểu Mạn vất vả đẩy anh vào trong. Cố Lãng phối hợp trở mình, tiện tay ôm lấy người nào đó, cằm tựa lên đầu, giọng nói có chút mơ hồ: “Thơm quá” rồi lại bình yên ngủ.
“Chết đi!” Tiểu Mạn căm giận mắng vài câu, đá cho anh một cái, vênh váo đi ra cửa.
…
Một lúc lâu sau, Cố Lãng bị mùi thức ăn đánh thức.
Tại gian bếp nhỏ, Tần Tiểu Mạn đeo tạp dề đang đứng nấu ăn, nồi thức ăn trên bếp sôi sùng sục khiến anh nuốt nước bọt. Mùi cá kho thoang thoảng bay tới. Cố Lãng chằm chằm nhìn vóc dáng nhỏ bé kia, mệt mỏi cười cười, ngồi dậy tiến đến đứng phía sau.
“Anh dậy rồi.” Tần Tiểu Mạn thấy Cố Lãng, có chút mất tự nhiên nói.
Cố Lãng đi qua, cầm lấy cái muôi của cô, mở nắp nồi, hơi nước bốc lên mặt Tần Tiểu Mạn, “Anh làm cái gì?” cô xoay người lại, cả giận nói.
Cố Lãng gắp một miếng cá bỏ vào miệng, thỏa mãn gật đầu, “Ngon.” Anh chống tay lên thành bếp, vừa vô tình vừa cố ý, khéo léo đem Tần Tiểu Mạn ôm vào lòng. Anh dựa vào gần quá, Tần Tiểu Mạn khẽ xê dịch, duy trì khoảng cách.
Cuối cùng cũng không chịu được, cô đẩy anh ra, chạy đến nhà vệ sinh, nhìn mình trong gương khuông mặt ửng hồng, vội mở vòi nước, khoát nước lạnh lên mặt. Thật đáng hổ thẹn, chỉ là đứng gần vậy thôi!~
…
Ăn uống no nê…
Tần Tiểu Mạn nhìn đồng hồ, lại nhìn trời càng lúc càng tối, quay sang người nào đó ăn no đang ngồi trên sofa xem TV ra lệnh đuổi khách, “Anh về đi.”
Cố Lãng tươi cười đặt điều khiển từ xa sang một bên, vươn vai một cái, vô tội quay sang Tiểu Mạn cười nói: “Nhanh quá, cảm ơn em.” Rồi với lấy áo khoác bước ra ngoài.
Tần Tiểu Mạn trong lòng thầm khó chịu, làm sao lại khách khí như vậy… thực xa lạ.
Cô đi ra mở cửa, nuối tiếc nhìn thân ảnh thon dài biến mất ở cuối hành lang.
…
Tiếng đập cửa lại vang lên, Tần Tiểu Mạn mở cửa, kinh ngạc phát hiện ra Cố Lãng đã quay trở lại.
Cố Lãng gãi gãi đầu, “Cái kia, anh quên mang chìa khóa rồi.”
…
Ban đêm, Tần Tiểu Mạn thế nào cũng không ngủ được, toàn thân mơ hồ sợ hãi.
“Em mà dịch ra chút nữa là ngã xuống đó.” Giọng nói Cố Lãng thình lình vang lên phía sau lưng. Tần Tiểu Mạn thân thể cứng đờ, túm chặt lấy chăn, “Không liên quan đến anh.”
Trước đây không phải chưa từng ngủ chung. Có lúc cha mẹ hai nhà cùng phải tăng ca, Tần Tiểu Mạn thường chui lên giường Cố Lãng ngủ. Lần này, Tần Tiểu Mạn đầu óc toàn hình ảnh bất chính, luôn nghĩ tới đôi mắt tối đen kia, nghĩ tới ngón tay từng ở trên người mình….
Nhận ra người nào đó nằm bên cạnh đã không còn, Tần Tiểu Mạn quay người lại, phát hiện Cố Lãng đã mang chăn ra phòng khách, “Anh ngủ ở sofa, ngủ ngon đi.”
Một đêm, Cố Lãng an phận ngủ trên sofa. Mới sáng sớm, Tần Tiểu Mạn thức dậy, thấy Cố Lãng nằm trên sofa, trong lòng có chút hổ thẹn. Hình như mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Cố Lãng ăn đồ ăn sáng do Tần Tiểu Mạn nấu, thấy cô cười ân cần, biết ngay nha đầu này cuối cùng đã không còn chống đối anh nữa. Chịu đựng một đêm ngủ trên ghế, lưng muốn cứng còng cũng xem như đáng giá.
“Tiểu Mạn, vài ngày nữa, công ty chúng ta cùng Tứ Hải tổ chức tiệc rượu.” Cố Lãng cân nhắc mở miệng, “Em có muốn đi cùng anh không. Chắc chắn sẽ có nhiều đồ ăn ngon nha.”
Thấy Cố Lãng mỉm cười dịu dàng, Tần Tiểu Mạn cũng không nghi ngờ gì, thoải mái gật đầu, “Được.” lại nhớ tới chuyện lần trước Cố Lãng hứa với cô ở rạp chiếu phim, “Anh mà muốn đưa em lại chỗ kia mua sắm, em cũng không từ chối đâu!”
Lâu lắm rồi không thấy vẻ làm nũng của cô, Cố Lãng trong lòng mềm nhũn, càng cười tươi hơn, mắt dài híp lại, trái tim đập thình thịch vui sướng. Tay anh lần ví tiền trong túi áo khoác, “biết em vẫn nhớ nên anh vẫn mang theo người đây.”
“Leng keng” một tiếng thanh thúy vang lên, một xâu chìa khóa rơi xuống trên sàn nhà.
*cái này là trời hại anh rồi =.,=*
…
Tại tiệc rượu, thành phố S, Nam Tịch Tuyệt thấy Cố Lãng cô đơn đứng bên cửa sổ uống rượu giải sầu, tâm tình tốt hẳn lên. Trước giờ chỉ thấy anh ta bỏ rơi người khác, chưa từng thấy bộ dáng này của anh ta bao giờ.
“Đứng có quấy tôi!” thấy Nam Tịch Tuyệt hỏi nhiều, Cố Lãng nghiêm mặt cảnh cáo.
Nam Tịch Tuyệt ưu nhã xoay xoay ly rượu, “Thế nào, lần này nghiêm túc sao?” ánh mắt xoẹt qua hội trường, rơi xuống bóng lưng người nào đó đang phiền muộn cực hạn.
“Lãng?” đêm nay Trầm Tịch mặc bộ quần áo màu bạc đính kim sa, ánh đèn chiếu vào người cô lấp lánh như mỹ nhân ngư, hoàn toàn xứng đáng là nữ hoàng của buổi tiệc. Cô đi tới, thân thiết khoác tay Cố Lãng, quay sang gật đầu với Nam Tịch Tuyệt, “Giám đốc Nam, anh khỏe không.”
Nam Tịch Tuyệt gật đầu, nâng chén rượu lên hớp một ngụm, quay người bỏ đi.
“Lãng,” Trầm Tịch từ phía sau ôm lấy eo Cố Lãng, dán lấy lưng anh, “Lâu không gặp, nhớ em không?”
Thiên kim tiểu thư tập đoàn Tứ Hải cùng với tổng giám đốc Lăng Hiên! Hành động của hai người nhất thời trở thành tâm điểm của sự chú ý. Đám phóng viên hứng khởi chụp ảnh lia lịa. Mấy hôm vừa rồi đang “hot” chuyện ông giám đốc nọ có vợ bé, sắp tới sẽ là chuyện tình cảm của tiểu thư họ Trầm với Cố tổng, hai nhân vật nổi bật chỉ đơn thuần là hợp tác cùng có lợi hay tình cảm thật sự? Giới truyền thông đã bắt đầu để tâng bốc mọi chuyện lên trời rồi!
Cố Lãng giật tay Trầm Tịch ra, xoay người, khéo léo mỉm cười, mặc kệ đèn flash chớp sáng lia lịa. Cố tổng luôn giữ hình tượng ôn nhu, nhã nhặn, lúc này đây càng khiến bao nữ nhân âm thầm ái mộ.
Trầm Tịch dựa vào ngực Cố Lãng, ngọt ngào cười. Chỉ có cô ta biết, tay mình đã bị Cố Lãng siết đến đau nhói, anh kiên quyết muốn gỡ từng ngón tay đang quấn lấy của cô.
Thấy các phóng viên đã bắt đầu tản ra, Cố Lãng lạnh lùng đi ra ngoài sân, khẽ liếc mắt, nghiêng đầu nhẹ giọng nói bên tai Trầm Tịch: “Đây sẽ là lần cuối cùng.”
Tần Tiểu Mạn bị Trần Thần lôi kéo vào sàn khiêu vũ, ngốc nghếch chuyển động theo từng bước chân của anh ta.
Cô vốn không biết nhảy, thường xuyên giẫm lên chân Trần Thần. Trần Thần bị giẫm một hồi, tức giận bỏ lại Tần Tiểu Mạn, quay ra tìm bạn nhảy khác. Tiểu Mạn lặng lẽ trốn ở góc phòng, vừa lúc chứng kiến đôi nam nữ ngoại hình xuất sắc đứng giữa ánh đèn flash chớp nháy.
Cô bé Lọ Lem cứ như vậy ở trong góc bếp đầy tro bụi, rải hạt đậu cho bồ câu ăn, có ai ngờ, bồ câu trắng lại hóa thành hoàng tử, vỗ vỗ cánh cao chạy xa bay.
Trước mắt chợt có bóng người, Tần Tiểu Mạn ngẩng đầu, một bàn tay thon dài, “May I?”
*Spoil: Tình địch xuất hiện khiêu khích sói già rời hang J)*
Giờ ăn trưa, Trần Thần hai mắt thâm quầng, vùi đầu ăn mãnh liệt, bộ dạng giống hệt như quỷ đói.
“Cô ăn xong rồi sao?” Trần Thần ngẩng dầu, thèm thuồng nhìn chằm chằm cà mèn cơm của Tần Tiểu Mạn còn vài miếng thịt, “Cho tôi ăn được không?”
Tần Tiểu Mạn ngạc nhiên, đẩy cà mèn sang cho anh ta, “Anh ăn đi.”
Ăn uống nó đủ, Trần Thần khà một tiếng, móc khăn tay ra lau miệng.
Gần đây hoạt động đặc biệt của Lăng Hiên nhân dịp lễ quốc khánh rất thành công, ngày nghỉ kết thúc, toàn bộ nhân viên công ty đều bận tối mắt tối mũi. Tiểu nhân viên như Tần Tiểu Mạn mà cũng phải làm thêm rất nhiều việc. Nghe nói người nào đó sếp lớn liên tiếp mấy ngày nay đều thức suốt đêm tăng ca.
Tần Tiểu Mạn cố ý tránh gặp mặt anh. Có lúc tan tầm nhìn thấy anh, trong xe lúc nào cũng có phụ nữ. Thỉnh thoảng cô còn gặp Trầm Tịch đến tìm anh. Tần Tiểu Mạn âm thầm cảm thấy may mắn đã không bị sắc đẹp của ai đó mê hoặc. Nhìn đi, nhìn đi, không có cô, Cố Lãng vẫn tiếp tục sống phóng túng như vậy. Có điều, cô có đánh chết cũng không chịu thừa nhận, trong lòng tràn ngập vị chua xót, ăn mòn tim gan phế phủ, đau đến mức ban đêm trằn trọc không ngủ nổi.
“Tiểu Mạn, tôi đã nhận ra rồi.” Trần Thần thoải mái cầm bàn tay đang đặt trên bàn của cô, “Tôi hiện tại đã hết hy vọng với Cố. Chỉ cần giữ anh ấy ở trong lòng là đủ rồi. Anh ấy ưu tú như vầy, chắc chắn sẽ không bằng lòng ở bên cạnh duy nhất một người con gái đâu.”
Tiểu Mạn ngây ngốc gật đầu.
Trần Thần nhìn đồng hồ đeo tay, than thở, “Tôi phải đi đây.”
“Chưa hết giờ ăn mà?” Tần Tiểu Mạn thuận miệng hỏi.
“Cố tổng gần đây điên rồi, buộc chúng ta cũng phải tăng ca theo anh ấy, nếu còn ở đây tôi sẽ bị treo cổ lên mất.” Trần Thần ngáp dài bước ra ngoài.
…
Chiều hôm nay Tiểu Mạn được nghỉ, cô ngủ vùi ở ký túc xá, lúc tỉnh dậy, sờ sờ cái bụng lép kẹp mới xuống giường thay quần áo, chuẩn bị ra siêu thị mua đồ. Mở cửa, hai chân vô ý vấp phải vật gì đó, lảo đảo hai bước, mất thăng bằng ngã xuống.
Kẻ nào rảnh rỗi lại chắn lối đi người khác! Tần Tiểu Mạn đứng lên định mắng, chợt dụi mắt nhìn rõ, hóa ra chính là Cố Lãng.
Sao anh lại ở đây? Tần Tiểu Mạn nhìn quanh, may là không có ai. Coi như không thấy anh ta là được rồi. Tần Tiểu Mạn nhặt chiếc túi rơi trên mặt đất định bỏ đi.
“Em đi đâu?” Cố Lãng dựa tường đứng lên. Vài ngày liên tục làm việc không ngừng, dạ dày ngoài trừ cà phê ra chẳng có cái gì. Chính anh cũng nghỉ bản thân bị điên rồi. Buổi chiều xuống ký túc xá của cô gõ cửa, không thấy ai trả lời, mặc dù không nhìn thấy cô, cách một bức tường, cảm nhận được sự tồn tại của cô không hiểu sao vẫn khiến anh thấy an tâm lạ thường.
Tần Tiểu Mạn dễ mềm lòng, thấy anh tiều tụy như vậy, thở dài mở cửa đỡ anh vào phòng.
Cố Lãng ngã lên giường Tiểu Mạn, lầm bầm một câu, “Anh muốn ăn cá.” Rồi chìm vào giấc ngủ.
Giường của Tiểu Mạn khá nhỏ, lại bị đồ đạc lung tung chiếm quá nửa, người Cố Lãng gần như muốn rơi ra ngoài. Tần Tiểu Mạn vất vả đẩy anh vào trong. Cố Lãng phối hợp trở mình, tiện tay ôm lấy người nào đó, cằm tựa lên đầu, giọng nói có chút mơ hồ: “Thơm quá” rồi lại bình yên ngủ.
“Chết đi!” Tiểu Mạn căm giận mắng vài câu, đá cho anh một cái, vênh váo đi ra cửa.
…
Một lúc lâu sau, Cố Lãng bị mùi thức ăn đánh thức.
Tại gian bếp nhỏ, Tần Tiểu Mạn đeo tạp dề đang đứng nấu ăn, nồi thức ăn trên bếp sôi sùng sục khiến anh nuốt nước bọt. Mùi cá kho thoang thoảng bay tới. Cố Lãng chằm chằm nhìn vóc dáng nhỏ bé kia, mệt mỏi cười cười, ngồi dậy tiến đến đứng phía sau.
“Anh dậy rồi.” Tần Tiểu Mạn thấy Cố Lãng, có chút mất tự nhiên nói.
Cố Lãng đi qua, cầm lấy cái muôi của cô, mở nắp nồi, hơi nước bốc lên mặt Tần Tiểu Mạn, “Anh làm cái gì?” cô xoay người lại, cả giận nói.
Cố Lãng gắp một miếng cá bỏ vào miệng, thỏa mãn gật đầu, “Ngon.” Anh chống tay lên thành bếp, vừa vô tình vừa cố ý, khéo léo đem Tần Tiểu Mạn ôm vào lòng. Anh dựa vào gần quá, Tần Tiểu Mạn khẽ xê dịch, duy trì khoảng cách.
Cuối cùng cũng không chịu được, cô đẩy anh ra, chạy đến nhà vệ sinh, nhìn mình trong gương khuông mặt ửng hồng, vội mở vòi nước, khoát nước lạnh lên mặt. Thật đáng hổ thẹn, chỉ là đứng gần vậy thôi!~
…
Ăn uống no nê…
Tần Tiểu Mạn nhìn đồng hồ, lại nhìn trời càng lúc càng tối, quay sang người nào đó ăn no đang ngồi trên sofa xem TV ra lệnh đuổi khách, “Anh về đi.”
Cố Lãng tươi cười đặt điều khiển từ xa sang một bên, vươn vai một cái, vô tội quay sang Tiểu Mạn cười nói: “Nhanh quá, cảm ơn em.” Rồi với lấy áo khoác bước ra ngoài.
Tần Tiểu Mạn trong lòng thầm khó chịu, làm sao lại khách khí như vậy… thực xa lạ.
Cô đi ra mở cửa, nuối tiếc nhìn thân ảnh thon dài biến mất ở cuối hành lang.
…
Tiếng đập cửa lại vang lên, Tần Tiểu Mạn mở cửa, kinh ngạc phát hiện ra Cố Lãng đã quay trở lại.
Cố Lãng gãi gãi đầu, “Cái kia, anh quên mang chìa khóa rồi.”
…
Ban đêm, Tần Tiểu Mạn thế nào cũng không ngủ được, toàn thân mơ hồ sợ hãi.
“Em mà dịch ra chút nữa là ngã xuống đó.” Giọng nói Cố Lãng thình lình vang lên phía sau lưng. Tần Tiểu Mạn thân thể cứng đờ, túm chặt lấy chăn, “Không liên quan đến anh.”
Trước đây không phải chưa từng ngủ chung. Có lúc cha mẹ hai nhà cùng phải tăng ca, Tần Tiểu Mạn thường chui lên giường Cố Lãng ngủ. Lần này, Tần Tiểu Mạn đầu óc toàn hình ảnh bất chính, luôn nghĩ tới đôi mắt tối đen kia, nghĩ tới ngón tay từng ở trên người mình….
Nhận ra người nào đó nằm bên cạnh đã không còn, Tần Tiểu Mạn quay người lại, phát hiện Cố Lãng đã mang chăn ra phòng khách, “Anh ngủ ở sofa, ngủ ngon đi.”
Một đêm, Cố Lãng an phận ngủ trên sofa. Mới sáng sớm, Tần Tiểu Mạn thức dậy, thấy Cố Lãng nằm trên sofa, trong lòng có chút hổ thẹn. Hình như mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Cố Lãng ăn đồ ăn sáng do Tần Tiểu Mạn nấu, thấy cô cười ân cần, biết ngay nha đầu này cuối cùng đã không còn chống đối anh nữa. Chịu đựng một đêm ngủ trên ghế, lưng muốn cứng còng cũng xem như đáng giá.
“Tiểu Mạn, vài ngày nữa, công ty chúng ta cùng Tứ Hải tổ chức tiệc rượu.” Cố Lãng cân nhắc mở miệng, “Em có muốn đi cùng anh không. Chắc chắn sẽ có nhiều đồ ăn ngon nha.”
Thấy Cố Lãng mỉm cười dịu dàng, Tần Tiểu Mạn cũng không nghi ngờ gì, thoải mái gật đầu, “Được.” lại nhớ tới chuyện lần trước Cố Lãng hứa với cô ở rạp chiếu phim, “Anh mà muốn đưa em lại chỗ kia mua sắm, em cũng không từ chối đâu!”
Lâu lắm rồi không thấy vẻ làm nũng của cô, Cố Lãng trong lòng mềm nhũn, càng cười tươi hơn, mắt dài híp lại, trái tim đập thình thịch vui sướng. Tay anh lần ví tiền trong túi áo khoác, “biết em vẫn nhớ nên anh vẫn mang theo người đây.”
“Leng keng” một tiếng thanh thúy vang lên, một xâu chìa khóa rơi xuống trên sàn nhà.
*cái này là trời hại anh rồi =.,=*
…
Tại tiệc rượu, thành phố S, Nam Tịch Tuyệt thấy Cố Lãng cô đơn đứng bên cửa sổ uống rượu giải sầu, tâm tình tốt hẳn lên. Trước giờ chỉ thấy anh ta bỏ rơi người khác, chưa từng thấy bộ dáng này của anh ta bao giờ.
“Đứng có quấy tôi!” thấy Nam Tịch Tuyệt hỏi nhiều, Cố Lãng nghiêm mặt cảnh cáo.
Nam Tịch Tuyệt ưu nhã xoay xoay ly rượu, “Thế nào, lần này nghiêm túc sao?” ánh mắt xoẹt qua hội trường, rơi xuống bóng lưng người nào đó đang phiền muộn cực hạn.
“Lãng?” đêm nay Trầm Tịch mặc bộ quần áo màu bạc đính kim sa, ánh đèn chiếu vào người cô lấp lánh như mỹ nhân ngư, hoàn toàn xứng đáng là nữ hoàng của buổi tiệc. Cô đi tới, thân thiết khoác tay Cố Lãng, quay sang gật đầu với Nam Tịch Tuyệt, “Giám đốc Nam, anh khỏe không.”
Nam Tịch Tuyệt gật đầu, nâng chén rượu lên hớp một ngụm, quay người bỏ đi.
“Lãng,” Trầm Tịch từ phía sau ôm lấy eo Cố Lãng, dán lấy lưng anh, “Lâu không gặp, nhớ em không?”
Thiên kim tiểu thư tập đoàn Tứ Hải cùng với tổng giám đốc Lăng Hiên! Hành động của hai người nhất thời trở thành tâm điểm của sự chú ý. Đám phóng viên hứng khởi chụp ảnh lia lịa. Mấy hôm vừa rồi đang “hot” chuyện ông giám đốc nọ có vợ bé, sắp tới sẽ là chuyện tình cảm của tiểu thư họ Trầm với Cố tổng, hai nhân vật nổi bật chỉ đơn thuần là hợp tác cùng có lợi hay tình cảm thật sự? Giới truyền thông đã bắt đầu để tâng bốc mọi chuyện lên trời rồi!
Cố Lãng giật tay Trầm Tịch ra, xoay người, khéo léo mỉm cười, mặc kệ đèn flash chớp sáng lia lịa. Cố tổng luôn giữ hình tượng ôn nhu, nhã nhặn, lúc này đây càng khiến bao nữ nhân âm thầm ái mộ.
Trầm Tịch dựa vào ngực Cố Lãng, ngọt ngào cười. Chỉ có cô ta biết, tay mình đã bị Cố Lãng siết đến đau nhói, anh kiên quyết muốn gỡ từng ngón tay đang quấn lấy của cô.
Thấy các phóng viên đã bắt đầu tản ra, Cố Lãng lạnh lùng đi ra ngoài sân, khẽ liếc mắt, nghiêng đầu nhẹ giọng nói bên tai Trầm Tịch: “Đây sẽ là lần cuối cùng.”
Tần Tiểu Mạn bị Trần Thần lôi kéo vào sàn khiêu vũ, ngốc nghếch chuyển động theo từng bước chân của anh ta.
Cô vốn không biết nhảy, thường xuyên giẫm lên chân Trần Thần. Trần Thần bị giẫm một hồi, tức giận bỏ lại Tần Tiểu Mạn, quay ra tìm bạn nhảy khác. Tiểu Mạn lặng lẽ trốn ở góc phòng, vừa lúc chứng kiến đôi nam nữ ngoại hình xuất sắc đứng giữa ánh đèn flash chớp nháy.
Cô bé Lọ Lem cứ như vậy ở trong góc bếp đầy tro bụi, rải hạt đậu cho bồ câu ăn, có ai ngờ, bồ câu trắng lại hóa thành hoàng tử, vỗ vỗ cánh cao chạy xa bay.
Trước mắt chợt có bóng người, Tần Tiểu Mạn ngẩng đầu, một bàn tay thon dài, “May I?”
*Spoil: Tình địch xuất hiện khiêu khích sói già rời hang J)*
/72
|