Chuông cửa vang lên.
Cố Lãng đứng dậy, ra ngoài mở cửa. Măc dù chỉ chạm vào cô chốc lát lại khiến cơ thể anh phản ứng mãnh liệt như vậy.
Mở cửa, anh có chút kinh ngạc thấy Trầm Tịch đứng ở ngoài.
“Lãng, em nhớ anh.” Trầm Tịch dang hai tay, dựa vào lồng ngực rộng lớn của anh ta, kiễng chân dâng lên đôi môi khêu gợi đỏ mọng.
Đối với loại yêu thương nhung nhớ chủ động như vậy, Cố Lãng bỏ qua chút do dự, liền cúi người xuống. Cắn cắn đôi môi Trầm Tịch, vừa rồi thân thể khô nóng giờ đã tìm được chỗ để giải tỏa. Động tác có chút thô lỗ, ôm cô xoay người dựa vào vách tường, nhấc chân đóng cửa lại.
Trầm Tịch ưỡn ngực, không chống đỡ được sức ép của Cố Lãng. Nam nhân này hôm nay có chút mê muội. Hai người ở chốn đô thị rộng lớn này, cùng chỉ vì cô đơn mà ở cùng nhau. Loại “Hợp tác” này đối với cô mà nói cũng không phải lần đầu. Thế nhưng, mười ngón tay thon dài vuốt ve thân thể rắn chắc của Cố Lãng, lần này khác, cô không chỉ thích thân thể anh, cô còn thích giữ lấy anh, giữ lấy trái tim của anh.
“Ưm!” cơ thể không chịu nổi kích thích, khẽ phát ra tiếng kêu.
Tần Tiểu Mạn cả người cứng ngắc đứng ở cửa phòng vệ sinh. Đi ra ngoài tất yếu phải đi qua hành lang, chẳng phải là chạm mặt sao?
Cho dù đã cách một cánh cửa, âm thanh mờ ám, tiếng thở dốc có chút kiềm chế, một chút cũng không rơi ra ngoài tai.
Tiếng bước chân hỗn loạn dần xa. Tần Tiểu Mạn vểnh tai lên nghe rồi mới dám mở cửa.
Hành lang không một bóng người, một đôi giày cao gót rơi trên thảm. Một đôi xăng đan màu bạc-thể hiện mắt thẩm mỹ của chủ nhân.
Tần Tiểu Mạn hoảng loạn, bám vào tường tiến vào phòng mình, khóa trái cửa lại, dựa vào cửa ngồi xuống. Ngơ ngẩn một lúc lâu, đưa tai sờ mặt mới thấy hai má ẩm ướt.
Cố Lãng phát tiết xong cảm thấy mệt mỏi, tắm giặt xong đứng cạnh giường sấy tóc.
“Lãng.” Trầm Tịch dựa vào người hắn, lấy khăn mặt giúp anh ta lau người. Sau đó, từ phía sau ôm lấy anh ta, “Chúng ta yêu nhau đi.”
Một thoáng trầm mặc, Trầm Tịch khẩn trương toan cởi khăn tắm bên hông của anh ta, mười ngón tay chậm rãi, mềm mại dịch chuyển. Cố Lãng túm lấy tay cô, “Xin lỗi.”
Cửa bị mở tung, Cố Lãng ngồi trên giường một lúc, mặc quần áo ngủ đi ra ngoài phòng khách.
Cô chắc là ngủ ròi. Cố Lãng nhìn phòng của Tần Tiểu Mạn, ngoại trừ ánh sáng mờ mờ từ phòng anh, đèn trong nhà đều đã tắt hết.
Nhẹ nhàng mở cửa ra, Cố Lãng đi vào, mò mẫm ngồi ở đầu giường. Im lặng một lúc, mắt dần thích nghi với bóng tối, thấy Tần Tiểu Mạn đã co mình lại thành một đống, chăm chú vén chăn cho cô.
Thấy một đầu chăn lộ ra hai chân, Cố Lãng đứng dậy, sờ sờ, thật lạnh. Cảm giác được người dưới chăn co rúm lại, anh dừng lại, kéo chăn của cô ra.
Tần Tiểu Mạn nhắm tịt mắt, một bên gối đã ướt đẫm nước mắt. Anh vô cùng khinh bỉ chính bản thân mình, cô khóc cái gì!
Một bên nệm lún xuống, hơi ấm quen thuộc gần lại. Cố Lãng ôm lấy Tần Tiểu Mạn, kéo chăn ra để lộ đầu cô, khẽ tự lên vai, “Anh biết em không ngủ.” Cố Lãng ngay lúc Tiểu Mạn giãy giụa liên tục mở miệng, Tiểu Mạn thân thể vừa căng lên đã dần dần mềm mại, “Để anh ôm một lúc.”
Đây là cái chuyện gì? Vừa mới cùng nữ nhân khác hoan ái đã chạy tới trên giường cô là sao? Anh ta bây giờ nhìn cô cũng giống như nhìn những nữ nhân khác sao?
Tần Tiểu Mạn hung hăng cầm cánh tay anh ta đang đặt ở bên hông cô cắn một phát thật mạnh. Nước mắt lại bắt đầu chảy xuống. Làm thế nào lại làm bộ như không quan tâm, không hề phản kháng, Tần Tiểu Mạn cô khổ sở muốn chết!
Bạn trai của cô thời đại học, lúc chia tay biểu tình bi thương nói với cô, “Tiểu Mạn, cho dù anh đối với em tốt cỡ nào, hình như đều kém người ở trong trái tim em. Em dám chắc là em yêu anh không?”
Lần thứ hai Tiểu Mạn mở mắt, trời đã sáng chưng rồi. Nhìn chằm chằm khoảng trống bên cạnh, cô thở dài. Vất vả ngồi dậy, lấy ở tủ đầu giường một chiếc gương soi, mắt đã có chút sưng phù.
Ta sẽ tìm một nam nhân tốt, gả cho hắn, yên ổn mà sống bên nhau cả đồi. Tần Tiểu Mạn nhìn vào gương, nghiêm túc hạ quyết tâm. Chuyện với Cố Lãng vốn dĩ từ đấu đã là không thể, lúc nào cũng không thể rồi.
“Em dậy rồi? Mau ra ăn.” Cố Lãng đẩy cửa ra, trực tiếp bước tới giường, bế cô ra phòng khách.
Tần Tiểu Mạn ăn cháo, con mắt đảo quanh một lượt trong phòng, a, nữ nhân hôm qua đâu?
Cố Lãng nửa thân trên để trần, mặc một chiếc quần dài, dựa vào bàn hút thuốc lá, nhìn nữ nhân ở trước mặt đang thấp thỏm.
“Khục khục,” Tần Tiểu Mạn bị khói làm cho sặc, “Ra ngoài hút thuốc đi! Sặc chết em!”
Cố Lãng dụi điếu thuốc, “Anh với cô ta chia tay rồi.”
“Hử?”
Cố Lãng nhìn Tần Tiểu mạn vẫn tiếp tục ăn, có chút điên. Cô không hỏi vì sao ư? Tần Tiểu Mạn đối với một số chuyện thường chấp nhận an phận thủ thường, khiến người khác phiền muộn.
Tần Tiểu Mạn chợt hiểu ra, nguyên lai đêm qua là đêm cuối trước khi chia tay. Thảo nào giọng nữ nhân kia nghe bi ai như vậy. Nhưng mà, không có người này sẽ lại có người khác. Nữ nhân muốn hắn luôn luôn có sẵn.
“Làm gì vậy?” Cái muôi ở trong tay bị Cố Lãng cướp đi, Tiểu Mạn bất mãn kháng nghị.
“Tần Tiểu Mạn,” Cố Lãng cầm cái muôi gõ gõ mặt bàn, “Tối hôm qua, anh đã khẳng định được một việc rồi.”
“Việc gì?” Tần Tiểu Mạn bất an hỏi.
“Em thích anh.”
Tần Tiểu Mạn đúng lúc nuốt một thìa cháo nóng vào cổ họng, đau khổ xoa xoa cái cổ đáng thương của mình.
Cố Lãng vỗ vỗ lưng của cô. Tần Tiểu Mạn mặt đỏ tim đập chạy ra chỗ chậu rửa giả vờ phun ra thứ gì đó.
Cố Lãng vẫn không chịu buông tha, tiếp tục hỏi, “Em thích anh từ rất lâu rồi phải không? Là từ lúc nào bắt đầu thích anh vậy?” Anh híp mắt, nhỡ lại những hồi ức trước đây. Khi còn bé, Tần Tiểu Mạn béo tròn mập mạp, đi theo anh cái mông đánh qua đánh lại; lớn hơn chút nữa mỗi ngày đều bị dì Tần quở trách; lại lớn thêm chút nữa, cũng là lúc anh bận rộn gây dựng sự nghiệp. Đợi đến khi anh nhớ tới cô, cô đã thành sinh viên đại học, tốt nghiệp ra trường rồi.
Tần Tiểu Mạn phẫn nộ. Tình yêu không cần nhưng tôn nghiêm nhất định phải có. Cố Lãng kia thật tự cao tự đại quá rồi! Bạn cùng giường vừa mới chia tay đã vội vàng đi tim hoa mới để hái, lại còn dám để đối tượng là cô! Đúng thế, cô thích anh, có điều, đã sớm là quá khứ rồi! Thường con người ta, đối với người ở bên cạnh mình lâu năm thường có ít nhiều lưu luyến, không muốn xa rời. Anh ta đối với Tần Tiểu Mạn cô có chút không thông suốt chẳng qua cũng là bị nhầm lẫn trong lúc bị kích động thôi.
Tần Tiểu Mạn nhét nguyên quả trứng vào miệng Cố Lãng, “Có điên mới thích anh!”
Cố Lãng đứng dậy, ra ngoài mở cửa. Măc dù chỉ chạm vào cô chốc lát lại khiến cơ thể anh phản ứng mãnh liệt như vậy.
Mở cửa, anh có chút kinh ngạc thấy Trầm Tịch đứng ở ngoài.
“Lãng, em nhớ anh.” Trầm Tịch dang hai tay, dựa vào lồng ngực rộng lớn của anh ta, kiễng chân dâng lên đôi môi khêu gợi đỏ mọng.
Đối với loại yêu thương nhung nhớ chủ động như vậy, Cố Lãng bỏ qua chút do dự, liền cúi người xuống. Cắn cắn đôi môi Trầm Tịch, vừa rồi thân thể khô nóng giờ đã tìm được chỗ để giải tỏa. Động tác có chút thô lỗ, ôm cô xoay người dựa vào vách tường, nhấc chân đóng cửa lại.
Trầm Tịch ưỡn ngực, không chống đỡ được sức ép của Cố Lãng. Nam nhân này hôm nay có chút mê muội. Hai người ở chốn đô thị rộng lớn này, cùng chỉ vì cô đơn mà ở cùng nhau. Loại “Hợp tác” này đối với cô mà nói cũng không phải lần đầu. Thế nhưng, mười ngón tay thon dài vuốt ve thân thể rắn chắc của Cố Lãng, lần này khác, cô không chỉ thích thân thể anh, cô còn thích giữ lấy anh, giữ lấy trái tim của anh.
“Ưm!” cơ thể không chịu nổi kích thích, khẽ phát ra tiếng kêu.
Tần Tiểu Mạn cả người cứng ngắc đứng ở cửa phòng vệ sinh. Đi ra ngoài tất yếu phải đi qua hành lang, chẳng phải là chạm mặt sao?
Cho dù đã cách một cánh cửa, âm thanh mờ ám, tiếng thở dốc có chút kiềm chế, một chút cũng không rơi ra ngoài tai.
Tiếng bước chân hỗn loạn dần xa. Tần Tiểu Mạn vểnh tai lên nghe rồi mới dám mở cửa.
Hành lang không một bóng người, một đôi giày cao gót rơi trên thảm. Một đôi xăng đan màu bạc-thể hiện mắt thẩm mỹ của chủ nhân.
Tần Tiểu Mạn hoảng loạn, bám vào tường tiến vào phòng mình, khóa trái cửa lại, dựa vào cửa ngồi xuống. Ngơ ngẩn một lúc lâu, đưa tai sờ mặt mới thấy hai má ẩm ướt.
Cố Lãng phát tiết xong cảm thấy mệt mỏi, tắm giặt xong đứng cạnh giường sấy tóc.
“Lãng.” Trầm Tịch dựa vào người hắn, lấy khăn mặt giúp anh ta lau người. Sau đó, từ phía sau ôm lấy anh ta, “Chúng ta yêu nhau đi.”
Một thoáng trầm mặc, Trầm Tịch khẩn trương toan cởi khăn tắm bên hông của anh ta, mười ngón tay chậm rãi, mềm mại dịch chuyển. Cố Lãng túm lấy tay cô, “Xin lỗi.”
Cửa bị mở tung, Cố Lãng ngồi trên giường một lúc, mặc quần áo ngủ đi ra ngoài phòng khách.
Cô chắc là ngủ ròi. Cố Lãng nhìn phòng của Tần Tiểu Mạn, ngoại trừ ánh sáng mờ mờ từ phòng anh, đèn trong nhà đều đã tắt hết.
Nhẹ nhàng mở cửa ra, Cố Lãng đi vào, mò mẫm ngồi ở đầu giường. Im lặng một lúc, mắt dần thích nghi với bóng tối, thấy Tần Tiểu Mạn đã co mình lại thành một đống, chăm chú vén chăn cho cô.
Thấy một đầu chăn lộ ra hai chân, Cố Lãng đứng dậy, sờ sờ, thật lạnh. Cảm giác được người dưới chăn co rúm lại, anh dừng lại, kéo chăn của cô ra.
Tần Tiểu Mạn nhắm tịt mắt, một bên gối đã ướt đẫm nước mắt. Anh vô cùng khinh bỉ chính bản thân mình, cô khóc cái gì!
Một bên nệm lún xuống, hơi ấm quen thuộc gần lại. Cố Lãng ôm lấy Tần Tiểu Mạn, kéo chăn ra để lộ đầu cô, khẽ tự lên vai, “Anh biết em không ngủ.” Cố Lãng ngay lúc Tiểu Mạn giãy giụa liên tục mở miệng, Tiểu Mạn thân thể vừa căng lên đã dần dần mềm mại, “Để anh ôm một lúc.”
Đây là cái chuyện gì? Vừa mới cùng nữ nhân khác hoan ái đã chạy tới trên giường cô là sao? Anh ta bây giờ nhìn cô cũng giống như nhìn những nữ nhân khác sao?
Tần Tiểu Mạn hung hăng cầm cánh tay anh ta đang đặt ở bên hông cô cắn một phát thật mạnh. Nước mắt lại bắt đầu chảy xuống. Làm thế nào lại làm bộ như không quan tâm, không hề phản kháng, Tần Tiểu Mạn cô khổ sở muốn chết!
Bạn trai của cô thời đại học, lúc chia tay biểu tình bi thương nói với cô, “Tiểu Mạn, cho dù anh đối với em tốt cỡ nào, hình như đều kém người ở trong trái tim em. Em dám chắc là em yêu anh không?”
Lần thứ hai Tiểu Mạn mở mắt, trời đã sáng chưng rồi. Nhìn chằm chằm khoảng trống bên cạnh, cô thở dài. Vất vả ngồi dậy, lấy ở tủ đầu giường một chiếc gương soi, mắt đã có chút sưng phù.
Ta sẽ tìm một nam nhân tốt, gả cho hắn, yên ổn mà sống bên nhau cả đồi. Tần Tiểu Mạn nhìn vào gương, nghiêm túc hạ quyết tâm. Chuyện với Cố Lãng vốn dĩ từ đấu đã là không thể, lúc nào cũng không thể rồi.
“Em dậy rồi? Mau ra ăn.” Cố Lãng đẩy cửa ra, trực tiếp bước tới giường, bế cô ra phòng khách.
Tần Tiểu Mạn ăn cháo, con mắt đảo quanh một lượt trong phòng, a, nữ nhân hôm qua đâu?
Cố Lãng nửa thân trên để trần, mặc một chiếc quần dài, dựa vào bàn hút thuốc lá, nhìn nữ nhân ở trước mặt đang thấp thỏm.
“Khục khục,” Tần Tiểu Mạn bị khói làm cho sặc, “Ra ngoài hút thuốc đi! Sặc chết em!”
Cố Lãng dụi điếu thuốc, “Anh với cô ta chia tay rồi.”
“Hử?”
Cố Lãng nhìn Tần Tiểu mạn vẫn tiếp tục ăn, có chút điên. Cô không hỏi vì sao ư? Tần Tiểu Mạn đối với một số chuyện thường chấp nhận an phận thủ thường, khiến người khác phiền muộn.
Tần Tiểu Mạn chợt hiểu ra, nguyên lai đêm qua là đêm cuối trước khi chia tay. Thảo nào giọng nữ nhân kia nghe bi ai như vậy. Nhưng mà, không có người này sẽ lại có người khác. Nữ nhân muốn hắn luôn luôn có sẵn.
“Làm gì vậy?” Cái muôi ở trong tay bị Cố Lãng cướp đi, Tiểu Mạn bất mãn kháng nghị.
“Tần Tiểu Mạn,” Cố Lãng cầm cái muôi gõ gõ mặt bàn, “Tối hôm qua, anh đã khẳng định được một việc rồi.”
“Việc gì?” Tần Tiểu Mạn bất an hỏi.
“Em thích anh.”
Tần Tiểu Mạn đúng lúc nuốt một thìa cháo nóng vào cổ họng, đau khổ xoa xoa cái cổ đáng thương của mình.
Cố Lãng vỗ vỗ lưng của cô. Tần Tiểu Mạn mặt đỏ tim đập chạy ra chỗ chậu rửa giả vờ phun ra thứ gì đó.
Cố Lãng vẫn không chịu buông tha, tiếp tục hỏi, “Em thích anh từ rất lâu rồi phải không? Là từ lúc nào bắt đầu thích anh vậy?” Anh híp mắt, nhỡ lại những hồi ức trước đây. Khi còn bé, Tần Tiểu Mạn béo tròn mập mạp, đi theo anh cái mông đánh qua đánh lại; lớn hơn chút nữa mỗi ngày đều bị dì Tần quở trách; lại lớn thêm chút nữa, cũng là lúc anh bận rộn gây dựng sự nghiệp. Đợi đến khi anh nhớ tới cô, cô đã thành sinh viên đại học, tốt nghiệp ra trường rồi.
Tần Tiểu Mạn phẫn nộ. Tình yêu không cần nhưng tôn nghiêm nhất định phải có. Cố Lãng kia thật tự cao tự đại quá rồi! Bạn cùng giường vừa mới chia tay đã vội vàng đi tim hoa mới để hái, lại còn dám để đối tượng là cô! Đúng thế, cô thích anh, có điều, đã sớm là quá khứ rồi! Thường con người ta, đối với người ở bên cạnh mình lâu năm thường có ít nhiều lưu luyến, không muốn xa rời. Anh ta đối với Tần Tiểu Mạn cô có chút không thông suốt chẳng qua cũng là bị nhầm lẫn trong lúc bị kích động thôi.
Tần Tiểu Mạn nhét nguyên quả trứng vào miệng Cố Lãng, “Có điên mới thích anh!”
/72
|