Nhà Có Chó Dữ

Chương 78

/87


Bệnh viện của Lâm.

"Tư Nam, nhìn, tôi cũng đã chuẩn bị rất tốt cho cậu nha!" Nhìn thấy Tư Nam, A Kha đi vào, Lâm đứng dậy, nắm tay Tư Nam kéo đến phòng bệnh ở đầu kia hành lang.

"Gấu!" (Thả tay ra!) đáng chết thật, lần trước ôm tôi, nếu không phải Tư Nam thấu tình đạt lí thì đã hiểu lầm rồi! Lần này cậu còn dám ôm tay Tư Nam hả!

"Chỗ này của tôi không phải là bệnh viện thú y!" Lâm quay đầu lại trừng trừng nhìn A Kim, bày ra bộ mặt quỉ hù nhau.

"Gấu gâu!" (Chết tiệt!)

"A Kim, im miệng, đây là bệnh viện!" Tư Nam quay đầu lại cảnh cáo A Kim, đồng thời rút cánh tay đang bị Lâm đu lấy ra.

"Hẹp hòi, cái tên bá đạo kia không có ở đây, cậu khẩn trương như vậy làm cái gì?" Lâm liếc mắt nhìn cánh tay Tư Nam.

"Anh cũng biết?" Tư Nam nhìn Lâm, tiếp tục theo hắn đến phòng bệnh.

"Ha, không phải người mù thì đều nhận ra! Chỉ bất quá, có vài người ngu ngu, cho nên nhìn thấy cũng nghĩ không ra mà thôi." Lâm quay đầu nhìn về phía A Kha, "Được rồi, A Kha, Thu có đem thuốc đưa cho cậu không?"

"Thuốc gì?" A Kha lặng đi một chút.

"Chính là thuốc bôi ở đó đó!" Lâm cố ý dùng ánh mắt lỗ mãng nhìn xuống dưới thắt lưng A Kha.

"Oh, bôi rồi, cũng không tệ lắm." Mặt A Kha cũng đỏ lên rồi, nhưng vẫn còn tận lực duy trì tỉnh táo.

"Đến đây đi!" Lâm mở một cánh cửa, chỉ vào bên trong, "Phòng bệnh đặc biệt chuẩn bị riêng cho cậu đó!"

"Có chỗ nào đặc biệt?" Tư Nam nhìn qua phòng bệnh cũng có vẻ rất bình thường này.

"Đặc biệt nằm ở..." Lâm đắc ý cười, đưa tay nhấn một cái nút giống như là bày biện linh tinh trên tường, trên vách tường hóa ra còn một cánh cửa.

"Oa?" A Kha kinh ngạc kêu lên, "Thằng nhóc cậu ngoại trừ mổ xẻ còn đi nghiên cứu cơ quan này nọ nữa sao?"

"Tôi đã nói với Tu, để cho bọn họ đưa Uông Phong Lân tới đây, để anh ta hồi phục." Vẻ mặt Lâm như đã rõ ràng.

"Anh làm sao biết anh ấy muốn phục hồi?" Tư Nam hỏi, khóe mắt liếc liếc chó cưng đứng bên cạnh, nhìn thấy cũng là vẻ mặt mờ mịt.

"Lúc đầu anh ta nói anh ta muốn mượn một y tá trong hai tháng, anh ta nói sau hai tháng anh ta sẽ bình thường lại." Lâm giải thích, "Nằm lì hai tháng trời chưa từng thấy người bước chân ra ngoài, xem ra là muốn hồi phục rồi!"

"Như vậy à!" Tư Nam chém mắt qua A Kim.

"Mà cậu," nhìn kiểu gì cũng thấy nụ cười của Lâm rất gian trá, "Tôi cho cậu tình huống nằm viện hết sức là ưu việt nha!"

"Còn cái gì nữa?" Tư Nam tò mò nhìn hắn.

"Chúng ta giả sử là Đường Tư Nam bị trọng thương sau tai nạn xe," Lâm chỉ vào những thiết bị trên giường, "Cái này có thể đem hai chân treo lên, tránh cho xương bị gãy phải chịu áp lực; cái này có thể dùng để treo cánh tay lên, tránh cho đoạn xương gãy bị lệch vị trí; cái này có thể dùng để lót ngay phần eo..."

"Haha, thời gian người này quả nhiên quen biết Uông tổng so với chúng ta nhiều hơn!" A Kha che miệng cười.

Tư Nam quăng lại một ánh mắt đã hiểu rõ: "Lâm, tôi nghĩ anh lầm vị trí rồi."

"Hả?" Nhìn Tư Nam khó có thể tin được, miệng Lâm há ra có thể nhét nguyên cái hột gà vô rồi.

"Về vấn đề vị trí, anh có thể hỏi Tu, tôi với anh ta giống nhau nha." Tư Nam cười lạnh một chút, thuận tiện dùng chân đá nhẹ A Kim đứng bên cạnh mình đang chảy nước miếng.

Vẻ mặt của Lâm cùng A Kha chính là dùng từ kinh ngạc để hình dung.

"Như thế nào lại như vậy chứ? Bạn làm như thế nào vậy?" A Kha vội vàng hỏi.

"Cái này..." Tư Nam nhướng nhướng mày, "Tự nhiên, cứ thuận theo tự nhiên thôi!"

"Quên đi!" Lâm xoay người khinh khỉnh, không cách nào tưởng tượng được cái tên bá đạo mình quen biết từ nhỏ lại phải nằm ở dưới, dứt khoát bỏ qua vấn đề này, "Tôi muốn đến Uông thị đón Tiểu Luyến tan ca rồi! Hai người cứ từ từ mà thảo luận đi!"

"Tiểu Luyến?" Tư Nam nhìn về phía Lâm, "Anh nói là tiếp tân ở Uông thị đó hả?"

"Đúng vậy, đó là bạn gái mới của tôi!" Lâm lắc lắc đầu đắc ý đi ra ngoài.

"Đụng tới người này, ôi, Tiểu Luyến đáng thương, hi vọng cô ấy ăn gan ngỗng thì sẽ không phải nghe phân tích thế nào là bệnh gan nhiễm mỡ!" Tư Nam làm ra bộ dạng ai oán một chút nhìn A Kim rồi lại nhìn đến A Kha.

"Ha ha, cái đó rất có khả năng nha!" A Kha cười.

A Kim cười bò lăn ra đất.

Tư Nam ngồi xổm xuống, một tay ôn nhu xoa bóp sau gáy A Kim, môi kề vào lỗ tai anh, giọng nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn: "Anh tốt nhất đừng để em tưởng nhớ đến cái giường kia!"

"Bạn nói gì với nó vậy?" A Kha hỏi.

"Không có gì, tôi nói cục cưng ở bệnh viện cẩn thận chút, không thì lại biến thành chuột bạch bị người ta bắt đi làm thí nghiệm." Tư Nam trả lời.

"Chuột bạch? Chỉ có bạn mới nghĩ ra thôi," A Kha lắc đầu, "A Kim mà trở nên hung dữ, mấy y tá MM còn không nghĩ nó chính là chó sói điên?"

"Chó sói điên?" Tư Nam bĩu môi, "Chó điên thôi." Lời còn chưa xong, điện thoại trong túi đã vang lên. Tư Nam nhận điện thoại, "Alo, Tu à? Em với A Kha đang ở đây... Cái gì? Anh nói bọn họ muốn đem Phong Lân đưa đi?"

Trong điện thoại vang đến giọng nói lo lắng của Tu: "Đúng vậy! Lão tổng tài nói để cho Phong Lân về nhà, muốn cậu ta ở nhà tĩnh dưỡng."

"Như thế nào lại nhằm ngay lúc này?" Tư Nam nhìn về chó cưng ở ngay bên cạnh, "Phong Lân tạm thời sẽ không tỉnh lại, bây giờ bọn họ mang về, nếu như nửa đường xảy ra vấn đề gì, như vậy thì nguy to."

"Đúng vậy!" Tu ở bên kia thở dài, "Nhưng mà lệnh do lão tổng tài đưa ra thì lại không thể cãi được!"

"Anh kéo dài một lát đi!" Tư Nam nhìn về phía A Kim, "Lâm đang trên đường đi đến công ti, để cho anh ta ra mặt, đem Phong Lân đến bệnh viện!"

"Được!" Tu ở bên kia gật đầu, "Cũng cũng phải ẩn thân cho tốt nha, anh nghĩ lão tổng tài muốn đưa Phong Lân về nhất định là bởi vì nghe con đàn bà Tỉnh Thượng Đan kia nói này nói nọ!"

"Uh, em sẽ ở trong bệnh viện không đi ra ngoài đâu." Tư Nam trả lời, "Anh yên tâm đi, A Kha sẽ ở với em!"

"Chú ý an toàn!" Tu hừ một tiếng.

"Được, biết rồi." Tư Nam cúp điện thoại, lại gọi cho Lâm, đem chuyện nói qua với hắn một lần rồi dặn dò.

Nhìn Tư Nam rốt cuộc cũng cúp điện thoại, A Kha cười cười: "Xem ra MM lễ tân của các bạn may thật, không cần vừa ăn cơm vừa nghe phân tích bệnh lí rồi."

"Đúng vậy nha!" Tư Nam cười rộ lên, "Xem ra tôi phải đi thay đồng phục bệnh viện rồi."

"Lâm cũng thiệt tình, chuẩn bị cho bạn một cái giường tốt như vậy, nhưng mà chẳng có một cô bé ý tá xinh xắn nào cả!" A Kha nhìn xung quanh, "Chỗ này chắc chắn là phòng VIP rồi, một bóng người cũng không có!"

"Lâm là quỉ hẹp hòi, ngay cả em họ cũng đưa đi làm y tá cho Phong Lân rồi, anh ta còn có thể nhờ ai nữa chứ?" Tư Nam cười, "Tự thân vận động thôi! Xem ra phải làm phiền bạn ra ngoài mua đồ ăn về rồi!"

"Được thôi!" A Kha nhún nhún vai bất đắc dĩ, "Tôi đi mua đồ ăn, bạn cố mà giả bộ bị thương cho tốt nha!"

"Uh!" Tư Nam gật đầu, nhìn A Kha đi ra ngoài, mang theo chó cưng ngồi lên giường bệnh, nhìn vẻ mặt chờ mong của A Kim, Tư Nam lộ vẻ bực mình, "Em cảnh cáo anh lần nữa, đừng để em nghĩ đến cái giường này!"

"Gấu gấu!" (Nghĩ cũng không được à?) A Kim le lưỡi với em, dựa theo lời Lâm nói, chỉ cần đem Tư Nam để lên cái giường này thì mình muốn làm gì cũng được hết, nhất định sẽ sướng chết thôi!

"Nhìn bộ dáng như sói đói của anh kìa!" Tư Nam ôm lấy đầu chó cưng, "Coi chừng em thừa dịp anh chưa hồi phục toàn bộ, đem anh bỏ lên cái giường này nha."

"Gấu gâu!" (Không cần đâu!)

/87

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status